Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh

Chương 6: Chương 6




Từ trong mộng tỉnh lại, ý niệm đầu tiên của anh là cảm thấy xương cốt rã rời, ý niệm thứ hai chính là không thấy tiểu ngốc nghếch kia đâu.

Anh lập tức ngồi dậy, không để ý đến xương cốt và cơ bắp đang phát ra ý muốn kháng nghị, cầm cái mắt kính đeo lên, không hề do dự lao ra khỏi lều tạm.

Nhưng mới chạy có mấy bước, anh liền dừng lại.

Cô ở trên bờ cát.

Bầu trời xanh trong không có một bóng mây, làm cho người ta hoài nghi ngày hôm qua mưa to bão táp đều là giả dối, chỉ có những cái bè gỗ bị tàn phá trôi dạt lên trên bờ biển mới cho thấy được sức tàn phá của áp thấp nhiệt đới ngày hôm qua.

Dưới trời xanh mây trắng, cô chân không chạm đất, đứng ở trên bờ cát bên cạnh một gốc cây dừa.

Gió biển thổi nhẹ qua, thổi lên mái tóc dài ngang vai và bộ quần áo màu trắng của cô.

Màu xanh dương của mặt biển, màu xanh của lá cây, màu trắng của bờ cát và cái áo đầm trắng cô đang mặc, ngẩng đầu lấy tay che đi ánh mặt trời làm chói mắt, không biết cô gái ấy đang nhìn cái gì……

Một cảnh này, thoạt nhìn giống như hình ảnh trong phim ảnh, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt cao nhã hiền thục kia đột nhiên đi vòng quanh thân cây dừa kia xoay một vòng tròn.

Kỳ quái, cô đang làm cái gì thế?

Anh nhíu mày phải, đang muốn cất bước đi về phía trước, ai ngờ đột nhiên lại thấy cô đưa tay ôm thân dừa ra sức rung thân cây.

Anh thấy mà choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, hai ba trái dừa liền lịch ba lịch bịch từ trên thân cây rơi xuống, tiếp theo bà xã mới cưới của anh, động tác nhanh như chớp, nhanh chóng nhặt lên mấy trái dừa đang nằm lăn lóc trên bờ cát, hai tay đang cầm chiến lợi phẩm của cô vội vã chạy trở lại.

“A Kiệt! Nhìn, mau nhìn! Trái dừa! Có trái dừa đó!” Cô hưng phấn kêu lên, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng nặng nề thở dốc, cầm mấy trái dừa cố gắng đưa lên trước mặt anh giống như đang hiến một vật quý trân bảo.

Anh kinh ngạc nhìn cô, giây tiếp theo, anh không cách nào có thể ngăn chặn được cười bật to thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha hắc – ”

A Phương bị anh cười nhạo cảm thấy có chút xấu hổ, rồi lại không biết mình đã làm gì mà anh lại cười đến như vậy.

Cô đứng ngây ngốc tại chỗ rất lâu, muốn đợi anh cười xong, nhưng thế nhưng anh lại không có ý muốn dừng lại.

“Anh cười cái gì a, có gì đáng cười chứ?”

“Không có…… Không có gì……” Biết cô đang bất mãn, nhưng mặc dù anh lắc đầu nói không có, nụ cười châm biếm trên mặt vẫn không vơi đi.

A Phương chu miệng lên, bất mãn nhìn anh, “Em tốt bụng mang dừa đến cho anh uống, vậy mà anh làm gì cười đến như vậy chứ?”

Anh mỉm cười lắc đầu, khóe mắt ẩn chứa nước mắt sau trận cười lớn, đưa tay cầm lấy trái dừa trên tay cô nói: “Làm rất khá, bà xã.”

Anh cúi người hôn trộm lên đôi môi thơm của cô, sau đó quay người đi xử lý hai trái dừa này.

A Phương không ứng phó kịp bị hôn trộm, cô đỏ mặt, khẽ sờ cánh môi, có chút mờ mịt bay bổng.

A Phương ôm trái dừa tham lam uống sạch nước dừa, có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi.

Anh lấy con dao chặt đôi trái dừa lấy thịt dừa, hai người chia nhau ăn không chừa lại một mống.

Dựa vào quái lực của A Phương, hai người hái được không ít trái dừa, ít nhất trong nhất thời sẽ không đói bụng.

Sau khi ăn uống no đủ, A Phương ợ lên một cái, nhìn anh đang đứng bên cạnh xác máy bay như đang tìm kiếm thứ gì đó, bất giác cũng vội vàng đi tới.

Anh thử lôi các mảnh vụn của xác máy bay ra ngoài, tìm kiếm bên dưới, nhưng lại bởi vì quá nặng mà mấy lần kéo thử cũng không lên.

A Phương thấy thế, liền đi đến, tay phải nắm lên một cái, liền giống như một đứa trẻ kéo cái mền lên đắp, dễ dàng kéo được cái mảnh vụn xác máy bay lên.

Lâm Tử Kiệt nhìn thấy mà sững sờ, mới nhớ đến cô có khí lực lớn.

“Anh không phải tìm đồ gì đó sao?” A Phương nhìn anh đang sững sờ, không khỏi nhắc nhở.

Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu xem xét, quả nhiên ở chỗ đó có cái hộp vuông mà hôm qua bị anh ném xuống trước khi xuống máy bay.

Mặc dù cái hộp kia bị vứt mạnh, nhưng mà những thứ bên trong cũng xem như vẫn còn lại đầy đủ.

“Đây là cái gì?” Nhìn xem không hiểu được mấy cái chữ tiếng Anh trên vỏ hộp, A Phương đi lại, nhìn vào trong cái hộp, lại không nhịn được kích động mà kêu lên: “Anh lên máy bay mà còn mang súng theo để làm gì?”

“Đây là súng phóng tín hiệu.” Anh nhìn cô một cái, tiếp tục kiểm tra trong hộp đồ còn cái gì có thể dùng được không.

“Hôm qua anh vì cái này mà đẩy em xuống sao?” A Phương hừ nhẹ một cái.

“Anh không có đẩy em.” Anh cầm cái hộp đóng lại, muốn cô cầm lấy, lại vừa khom lưng lục tìm những vật dụng khác còn sót lại.

“Có.” Cô đứng sau lưng anh, ôm đống đồ anh giao cho cô.

“Không có – ” Phát hiện mình và cô lại đang tranh cãi vô nghĩa, anh dừng lại sửa lại câu nói: “Thôi.”

“Thôi cái gì, anh rõ ràng có đẩy em.” A Phương nhíu chop mũi oán trách.

“Đúng, anh đẩy em.” Anh nói theo ý cô, may mắn tìm thấy hộp cấp cứu trên máy bay.

“Anh gạt em.” Cô mất hứng bĩu môi.

Lúc này anh cũng không trả lời lại, chỉ là lại kín đáo đưa cho cô thêm cái hộp cấp cứu, cái hộp cấp cứu này hoàn toàn đã chạm đến cằm của cô, A Phương vì để cho nó không thể trượt rơi xuống, ,

không còn cách nào khác hơn là dùng cằm để cố định nó.

Lần này thế nhưng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Anh hài lòng nhìn cô tay vội chân loạn ôm những thứ đó, xoay người lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Nào biết cô chỉ vừa mới yên tĩnh không quá hai giây, đột nhiên lại phát ra tiếng chói tai kinh người.

Anh nhanh chóng xoay người lại, lại thấy cô vứt bỏ toàn bộ đồ ở trên tay, bắn mình nhảy tới trên người anh, giống như chú gấu koala ôm lấy thân cây.

“Oa a! Rắn! Có rắn – ” A Phương nhắm mắt thất thanh kêu loạn, đôi chân vòng quanh hông anh, hai cái tay lại ôm thật chặt cổ anh, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống đất, con rắn kia sẽ bò lên trên người cô.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết tại làm sao cô lại có thể nhảy cao đến như vậy!

A Phương dụng lực chồm tới khiến thiếu chút nữa anh cũng phải ngã nhào, Lâm Tử Kiệt ôm cô lảo đảo lui về sau vài bước, cơ thể thật vất vả mới có thể đứng vững, kết quả sau khi chăm chú quan sát, nếu như cô nói đó là rắn, cách chỗ cô đứng vừa rồi cũng cỡ khoảng năm sáu mét.

“A Phương.” Anh đang bị cô nhiệt tình ôm lấy, gian nan phát ra tiếng nói gọi cô.

“Cái gì? Cái gì nha?” Cô run rẩy, chết cũng không chịu mở mắt.

“Trước hết em có thể buông cái cổ của anh ra không?” Giọng nói anh áp bách, gắng sức nói: “Em còn xiết chặt nữa anh cũng không thở nổi nữa rồi.”

Cô nghe vậy thoáng buông lỏng tay, nhưng vẫn còn cực kỳ sợ hãi hỏi: “Con rắn đó đi chưa? Còn ở đó nữa không?”

Lâm Tử Kiệt thở phì phò hai cái mới tức giận nói: “Đó không phải là rắn, là sợi dây.”

“Ách, hả?” Cô ngẩn ngơ, mở mắt ra.

“Ừ.” Anh ôm cô đi tới, muốn cô xem rõ cái sợi dây kia.

Sau khi nhìn rõ, A Phương mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xin lỗi nói: “Em…… Ách…… Cái này nhìn sơ rất giống chứ sao……”

“Đồ ngốc.”

“Hừ.” Cô yên lặng rên lên một tiếng, biểu hiện sự kháng nghị.

“Hừ cái gì?” Anh nhếch mép lên.

“Dù sao em cũng chính là ngốc á……, cả ngày đều chê em ngốc……” Cô bĩu môi mất hứng lầu bầu mấy tiếng.

“Ai nói anh chê trách hả?” Anh buồn cười nhìn cô.

A Phương nghe thế lại càng thêm bất mãn, bỗng nhiên ngẩng đầu, vỗ đầu vai anh nói: “Anh đó, chỉ có anh! Cả ngày lẫn đêm gọi em là Đồ ngốc, coi như em không ngu ngốc cũng bị anh mắng cho ngốc luôn! Chê em ngốc tại sao còn lấy em chứ?”

Anh trầm mặc, nhìn cô hai giây, bộ dáng như mới bừng tỉnh hiểu ra, cố làm ra vẻ muốn hỏi ngược lại: “ A, đối với chuyện đó, tại sao anh lại lấy em nhỉ?”

“Em làm sao biết! Vậy mới muốn hỏi anh a!” A Phương giận sôi cả lên, đầu óc cũng bị anh làm cho mơ hồ cả rồi.

“Có thể là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh đó.” Anh nói giỡn.

“Lâm Tử - ” cô tức giận nghĩ muốn nhấc chân đạp anh, , sau đó mới phát hiện đôi chân của mình đang kẹp chặt lấy hông của anh, tình huống này làm cho cô hoảng sợ đến hết hồn.

Trời ạ, thật xấu hổ mà! Cô làm sao lại nhảy lên anh như vậy a?

Nghĩ tới tình hình lúc nãy, cô cảm thấy mình thật mất mặt, nghĩ buông lỏng chân để chạm xuống đất, thế nhưng tay anh đang ôm cái mông nhỏ của cô lại không có ý muốn buông ra.

Phát hiện cả người mình cơ hồ là dính cả vào trên người anh, từng tế bào trên người cô hình như vào lúc này cũng nhạy cảm hơn, “Anh anh anh anh anh…… Thả em xuống……”

“Vì sao?” Anh nhướng nhướng mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười quỷ quyệt.

“Như vậy…… Rất kỳ cục á……” Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, luống cuống vỗ vai anh, muốn anh để mình xuống.

“Sẽ không, anh cảm thấy như thế này lại vô cùng tốt.” Anh chui vào cổ cô, cười trộm thầm nghĩ, nếu như hai chân cô kẹp chặt hơn chút nữa thì càng tốt.

Hơi thở ấm áp của anh phả lên gáy cô, A Phương chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình cứ lịch ba lịch bịch nhảy lên nhảy xuống.

“Ư…… Như vậy thật không tốt á……” Cô thẹn thùng thì thầm, nhưng cánh tay vốn vòng quanh cổ anh, lại không tự chủ được ôm mái tóc đen dày của anh mà xoa nắn, đôi chân cũng theo bản năng mà kẹp chặt hông anh.

“Chỗ nào không tốt?” Anh khẽ cắn vào vành tai cô.

Cô xấu hổ nói: “Bây giờ là ban ngày cũng……”

“Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật.” Anh nói.

“Hả?” Cô ngẩn ngơ, không có cách nào phản bác lại anh.

Ách, ừ, nhưng mà, anh nói cũng không sai nha……., dù sao bốn bề cũng vắng lặng…… Cái này…… Bọn họ cũng đích xác là đang trong ngày hưởng tuần trăng mật đi……. Mặc dù đang gặp nạn……. Ai nha…… A á……

“A Kiệt.” Cô đẩy đẩy anh.

“Hả?”

“Ria mép của anh thật cứng.”

Anh bật cười, thật lâu không thể ngăn được.

Xem ra, dù là ở trên đảo không người, chỉ cần có cô ở đây, anh cũng không sợ sẽ cảm thấy buồn chán!

Trời xanh, mây trắng, sóng biển rì rào.

Ba ngày sau, trên mặt biển vẫn không nhìn thấy bóng thuyền nào cả, trên trời cao xanh thăm thẳm cũng không nhìn thấy bóng dáng của máy bay nào bay ngang qua.

Thật kỳ quái, A Phương phát hiện thấy mình cũng không hề sợ hãi, hoặc là nên nói, cô sợ là không sai, nhưng vì có anh ở đây, cho nên không khỏi cảm thấy thật yên tâm.

Ba ngày nay, thật ra cô cũng có chút buồn bực tính khí anh đã thay giống như có chút tốt hơn, nhưng ngay sau đó lại nghĩ có lẽ bởi vì hai người bọn họ đang gặp cảnh không may.

Chỉ là, thành thật mà nói, ở nơi này anh đối xử với cô cũng không tệ lắm, cô vốn tưởng rằng anh trời sinh là một Đại Thiếu Gia, nên mọi chuyện sẽ không biết làm, cho nên theo thói quen cô vốn nghĩ sẽ thay anh tìm cây cỏ, nước, để chăm sóc anh.

Nhưng hoàn cảnh trên thực tế, lại hoàn toàn ngược lại.

Anh không chỉ có thiên phú về thương nghiệp, hơn nữa đối với việc sinh tồn nơi hoang dã cũng rất giỏi.

Phát hiện điều này, làm cho cô không khỏi tức giận, bởi vì điều này làm cho cô cảm giác mình càng thêm ngu ngốc.

May mắn anh cũng không dùng điểm ra để ra vẻ với cô, chẳng những không giống như khi còn bé đùa cợt cô, ngược lại chăm sóc cô tốt.

Nhưng anh đối tốt mà không biết nguyên nhân tại sao, lại làm cô yên lặng cảm thấy có chút lo lắng, cũng giống như cô không hiểu tại sao anh lại lấy cô í……

Ngồi trên bờ cát nhìn anh hít sâu một cái lặn vào trong nước, không đến hai ba lần, anh đã nổi lên, trong tay cầm một đống vật xù xì kỳ lạ.

“Đó là cái gì?”

Anh đi đến bờ cát, cầm dao cạy những cái thứ đen kịt kia ra, A Phương đi đến cạnh anh nhìn.

“Con hàu.” Anh dùng dao cạy xác hàu, đưa cho cô.

A Phương vừa nhìn thấy vật kia, mãnh liệt lắc đầu, “Này – Này thật giống đàm.”

“Ăn ngon lắm.” Anh lộ ra nụ cười tà ác, đưa con hàu đến trước mặt cô.

“Em mới không cần.” Cô đứng lên lui lại hai bước, làm mặt quỷ với anh.

“Tư âm bổ dương đó.” Anh cười đến mập mờ, lông mày nhếch lên, một hớp nuốt vào con hàu trơn trượt lạnh như băng.

“Ặc……” Cô làm một dáng vẻ muốn nôn, “Anh thật ghê tởm.”

“Thật không cần?” Tay chân anh gọn gàng lại cạy một con khác.

“Không cần.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, “Em ăn dừa là được rồi.”

Anh hút một cái lại nuốt một con hàu vào bụng.

“Ah – ” A Phương run rẩy lập cập.

Thấy vẻ mặt khinh bỉ của cô, trong mắt anh thoáng qua tia sáng tà ác.

A Phương nhìn thấy, lập tức lùi lại thêm ba bước, cảnh cáo anh nói: “ Anh anh anh anh anh…… Cách xa em ra một chút đó!”

Anh lộ ra vẻ mặt dụ dỗ đến gần cô, “Ăn một con đi, thật sự ăn ngon lắm, này là vật thượng đẳng đó.”

“Em mới không cần……” Cô mắt hạnh trợn tròn, không tin tưởng lui bước về phía sau.

“Không phải vậy……. Anh cho em ăn cái này ngon lắm.” Anh lại cạy một con hàu nữa, nói xong anh liền ăn vào trong miệng lại không nuốt xuống, đưa tay phải bắt lấy cô.

“Oa a a – ” A Phương bị dọa sợ quay người bỏ chạy, “Đừng nha, cái người này thật đáng ghét quá biến thái – ”

Anh ở trên bờ cát đuổi theo cô, A Phương giọng nói lại trách mắng, liều mạng trốn tránh, chỉ là cuối cùng vẫn bị anh bắt được.

“Đừng á, đừng á! Lâm Tử Kiệt, anh dám làm như vậy, em sẽ ói lên trên người anh!” A Phương liều mạng ngăn cản cái miệng của anh, chỉ sợ anh thật sự đút cái vật ghê tởm trong miệng anh vào miệng cô.

Trong lúc hỗn loạn giãy giụa, cô đột nhiên nghe tiếng nói thật thấp của anh: “Đừng động.”

“Ah? Gì?” Ánh mắt anh không khỏi khẩn trương, A Phương ngẩn ngơ, đầu tiên là phát hiện con hàu trong miệng anh sớm đã bị anh nuốt xuống bụng, sau đó phát hiện tầm mắt của anh không có nhìn cô, ngược lại nhìn chằm chằm lên một nơi nào đó trên đỉnh đầu của cô.

“Hư, đừng động……” Giọng nói anh vừa cảnh cáo vừa trấn an, tầm mắt không hề di chuyển sang chỗ khác.

“Cái…… Cái gì nha?” A Phương nằm ở trên bờ cát, không khỏi khẩn trương hồi hộp, cô một chút cử động cũng không dám,chỉ thấy một giọt mồ hôi từ trên gương mặt tuấn tú nghiêm túc của anh đang từ từ lăn xuống.

Cô càng ngày càng khẩn trương, đang muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, lại thình lình nghe một hồi tiếng kỳ dị lách cách truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thiếu chút nữa lập tức nhảy dựng lên.

“A…… A Kiệt……” Cô run rẩy, nhỏ giọng muốn mở miệng.

Anh lấy ngón trỏ đặt lên trên miệng cô, hai mắt vẫn âm trầm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Âm thanh tê tê này nghe càng ngày càng gần, A Phương sợ đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống luôn rồi.

Bỗng chốc, thời điểm đang cho là con rắn kia sẽ bò lên trên người cô, anh đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh kéo cô dậy, A Phương bị anh kéo ngồi dậy đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy con rắn kia cũng muốn nhảy lên công kích cô, anh nhanh như chớp đưa tay bắt được con rắn bảy tấc kia.

Thân rắn to lớn ở trên không trung không ngừng vặn vẹo, đường vân trắng đen nhìn cực rõ ràng dưới trời xanh thẳm nhìn cực kỳ dữ tợn.

Anh khẽ vung tay ném đi, liền ném con rắn nước vào mặt biển xa xa.

Tất cả chuyện này, xảy ra chỉ trong tích tắc, A Phương trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Đồng thời khi rắn nước rơi vào trong mặt biển, cả người cô cũng mệt lả ngồi liệt trên mặt đất, sau một cái chớp mắt, cô liền phát hiện cả người mình đã bị anh kéo vào trong ngực, anh dang hai cánh tay dùng sức bao bọc lấy cô đến nỗi thậm chí cô cảm thấy có chút đau khó có thể hô hấp, cô lại không có ngăn cản, ngược lại rất chào đón cái đau đó, bởi vì nó chứng minh Chung Thục Phương cô vẫn còn sống, vẫn chưa có chết.

“Ông trời của tôi ơi……” Anh thì thầm ôm chặt cô, cảm thụ sự ấm áp của cô, tim đập của cô, cùng da thịt mềm mại của cô.

Mới vừa trong nháy mắt, anh cho là anh sẽ phải mất đi cô.

Anh đã từng gặp qua loại rắn nước đó, nó có hệ thống nọc rất độc, bị con rắn kia cắn, dù là lập tức đưa đi cấp cứu cũng không nhất định sẽ được sống sót, huống chi bọn họ còn bị vây trong một đảo hoang không người……

“Em ghét rắn……” Thật vất vả an định tâm thần, A Phương an phận ở trong ngực anh, lẩm bẩm.

Anh không có cách nào nói chuyện, chỉ là cúi đầu hôn cô rất sâu, chân thật cảm thụ sự tồn tại của cô.

Nụ hôn của anh chân thật và mãnh liệt, A Phương chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu, cái đầu nhỏ không nhịn được lại suy nghĩ miên man.

Đáng ghét, ông trời thật không công bằng……

Cô thở hổn hển, mê man ngỡ ngàng nhìn anh.

Người đàn ông này dáng dấp vừa đẹp trai lại tàn bạo, không những có thể lên trời, còn có thể xuống biển, ngay cả cầm con rắn cũng không làm khó được anh, làm cô không nhịn được lại bắt đầu lầu bầu, “Có cái gì anh không làm được hả?”

Anh nhíu mày, đột nhiên bật cười, không chút do dự nói: “Mang thai sanh con.”

Ách…… Vậy cũng được……

Cô suy nghĩ một chút, nói như vậy, cô rốt cuộc cũng có thể lợi hại hơn một cái so với anh rồi?

Ha ha, thắng!

Cô cười khúc khích, chỉ là ngay sau đó nghĩ cái này cũng không đáng gì để vui mừng, cô là phụ nữ, anh là đàn ông, anh vốn không thể mang thai a

Hai vai A Phương rũ xuống, lại bắt đầu ủ rũ……

Ai……



Rắn nước há miệng nhào tới, răng nanh trắng hếu tua tủa lại sắc bén!

Không –

Anh chọt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh từ sống lưng chảy xuống.

Xung quanh một mảnh tối tăm, cách đó không xa tiếng sóng biển vỗ bờ nhộn nhạo chậm chãi theo một quy luật.

Là mơ.

Anh lấy tay chạm vào vào A Phương đang ngủ say ngay bên cạnh mình, cảm thụ nhiệt độ và nhịp thở của cô, tâm trạng mới thả lỏng.

Cô ngủ rất an ổn, tựa giống như những ngày trước, như một tinh linh không cẩn thận rơi xuống phàm trần.

Anh luôn biết cô rất tốt, từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh đã biết rõ rồi.

Sau mấy năm, chỉ là để anh thêm rõ ràng về sự thật này.

Anh lớn lên trong hoàn cảnh, giống như Tôn Ngộ Không đang đeo trên đầu chiếc vòng Kim Cô, từ nhỏ đã trói buộc anh đến sít sao, anh phải làm một đứa trẻ thật ngoan ngoãn, phải thông minh, phải hiểu chuyện, không thể làm trái ý muốn của gia tộc, anh vẫn luôn tự nói với mình như vậy, nghiêm cẩn tuân thủ lời dạy bảo của các bậc trưởng bối.

Sau đó, cô xuất hiện, một cô gái vừa đơn thuần, ngây thơ vừa thiện lương đáng yêu.

Cô không bị người lớn áp đặt gông xiềng, lưng không đeo gánh nặng mong mỏi cảu trưởng bối, cô chỉ cần vui vẻ, khoái khoái lạc lạc lộ ra nụ cười khúc khích đơn thuần thánh thiện, cũng không bị người ta tán tụng.

Anh lúc ấy cũng chưa từng hâm mộ ghen tỵ đến như vậy, hâm mộ cô vô câu vô thúc*, ghen tỵ cô đơn thuần thiện lương.

*Vô câu vô thúc: không bị trói buộc, không bị gò ép.

Nhưng cô vẫn là một người duy nhất, sau khi bị anh đối đãi ác ý, vẫn như cũ chân thành quan tâm đến anh.

Lúc đầu anh cho rằng cô ngu ngốc, chỉ là ngu ngốc.

Nhưng vào ngày sinh nhật anh mười tuổi ấy, trong nhà mặc dù tổ chức bữa tiệc sinh nhật của anh, trên thực tế cũng là bữa tiệc thương nghiệp xã giao của những người lớn, cho nên anh sớm rời khỏi bữa tiệc ấy cũng không ai phát hiện ra, tất cả mọi người cũng không phát hiện anh đang cảm mạo nóng sốt, ngay cả cha mẹ của anh thậm chí bác Hank quản gia cũng không phát hiện ra, nhưng ngay khi thiếu chút nữa anh té xỉu trên hành lang thì cô lại lôi kéo bác Hank quản gia xuất hiện trước mặt anh.

“Nhanh lên, Hank, nhanh lên đi – ” cô dùng bàn tay nhỏ bé, lôi kéo ống tay áo của Hank, gấp đến độ giống như bộ dáng kiến bò trên chảo nóng.

“Thục Phương tiểu thư, đợi chút, đừng có chạy, cẩn thận kẻo ngã.” Hank chạy chậm bước đi theo, khi nhìn thấy anh tựa lưng bên tường thì cực kỳ kinh ngạc, “Tiểu thiếu gia, cậu sao rồi?”

Tầm mắt của anh bởi vì sốt cao mà có chút mơ hồ, trước khi bất tỉnh, chỉ thấy gương mặt tròn vành vạch của cô sáp lại gần, dùng cái tay nhỏ bé vỗ lên mặt hắn, lo lắng gọi: “A Kiệt…… A Kiệt…....”

Nửa đêm tỉnh lại, cô nằm ở bên cạnh anh, tay nhỏ bé mập mạp, nắm chặt tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập vẫn còn vương vấn những giọt nước mắt.

Sau đó Hank mới nói cho anh biết, A Phương nghĩ là anh phải chết, khóc đến một vốc nước mũi, một thanh nước mắt, chết cũng không chịu rời khỏi anh, cho nên người lớn mới để cô ở lại.

Đến bây giờ, anh vẫn nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu của cô kéo tay Hank chạy về phía anh.

Không có ai phát hiện, không có ai phát hiện, chỉ có cô.

Đưa tay ôm lấy cô, anh hít một hơi thật sâu, ngửi một ít hương thơm trên người cô mới làm cho anh an tâm.

Cho tới bây giờ cũng chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể nhìn ra vỏ bọc ngụy trang của anh, biết được hỉ nộ ái ố trong lòng anh; cũng chỉ có ở trước mặt cô, anh mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, làm chính mình.

Nhưng cô càng ngày càng thể hiện thiện lương và tốt đẹp, lại làm cho anh càng ngày càng sợ sẽ có người cướp cô khỏi anh, cho nên anh vẫn cố ý khống chế cuộc sống của cô bảo bọc cô xung quanh mình, nhưng cô vẫn thoát đi được, giống như chú chim nhỏ được thoát khỏi lồng, vui vẻ bay về phía bầu trời tự do, tránh thật xa không để tâm đến anh nữa.

Khi anh phát hiện cô sẽ bị người khác cướp đi, đã vội vàng, anh quên những giáo điều răng dạy từ nhỏ đến lớn, quên lời cha ân cần dạy bảo công tư phải rõ ràng, quên nên có lý trí và kềm chế, anh đã phạm vào sai lầm lớn nhất vĩnh viễn khó quên được – anh lừa gạt cô đã nhận thụ quyền từ cha Chung, ô nhục phẩm giá của cô, lấy cô ra bỡn cợt không đáng giá một đồng!

Anh không chỉ lấy việc công làm việc tư, còn làm thương tổn cô, không những như thế, anh còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

Ngu xuẩn đã đối lấy cái giá thật cao, cô đóng cửa không ra ngoài và tuyệt thực để kháng nghị, và làm gia trưởng hai nhà tức giận.

Năm đó đến nước Mỹ, nói dễ nghe một chút là đi du học, nói một cách khó nghe chính là bị lưu đày.

Chờ anh rốt cuộc làm rõ được tâm ý của mình, le4 quy1 d90n6, ba Chung lại đưa ra một điều kiện –

“Nhóc con, cậu nuôi nổi A Phương sao?”

“Con đương nhiên – ”

“Ta là nói dựa vào chính cậu, không phải dựa vào gia cảnh tổ tiên nhà cậu để lại.” Ba Chung lạnh lùng nói: “Của cải là vật ngoài thân, tiền tài như nước chảy, có đến sẽ có đi, hiện tại Lâm gia có tiền không có nghĩa cậu sẽ có thể kết hôn với con gái ta, mở một giang sơn đi, giang sơn của chính cậu.”

Vì sự tán thành của ba Chung, anh tốn hết mười hai năm.

Mười hai năm……

Anh xiết chặt hai cánh tay, thở dài.

Nếu anh đã khổ cực lâu như thế, kết quả ngay tại lúc này mà mất đi cô, anh có thể sẽ uất ức mà bỏ mình theo cô.

Bầu trời đêm ở Nam Thái Bình Dương, là một màu xanh đen.

Trong đêm tối những ánh sao nhiều không kể xiết, mỗi một ngôi sao đều giống như đang cười nhạo thần kinh đang khẩn trương của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.