Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 53: Chương 53: Thăm người thân…




Thím hai Ngôn gia sau khi hết sững sờ, liền phát huy tinh thần hiếu khách của người nhà nông, đưa Ngôn Tư Diễn cùng Tần Húc Cẩn vào phòng ở, bưng trà cho hai người, sau đó vội vàng gọi với sang nhà hàng xóm bên cạnh nhờ bọn họ gọi giúp vị kia nhà bà trở về.

Hàng xóm làm sao chối từ, nhìn thấy chiếc xe đã cảm thấy được tiền đồ bây giờ của Ngôn Tư Diễn, cũng hiểu được thế nào là hưởng ké quang vinh, vội vàng chạy về phía đồng ruộng của Ngôn gia.

Tần Húc Cẩn uống một ngụm trà, cũng không phải lá trà ngon gì, vừa mới bắt đầu uống mặc dù có chút đắng chát, nhưng uống thêm một ngụm rồi lại cảm thấy có thêm chút ngọt lành nói không nên lời, anh ngẩng đầu thấy bộ dáng rất quen thuộc của Ngôn Tư Diễn, cũng chịu đựng khó chịu uống thêm hai ngụm.

“Trong nhà cũng không có trà gì ngon, hy vọng không cần chê cười,” thím hai Ngôn gia trở về nhà, thấy Tần Húc Cẩn uống trà trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, trong lòng cũng có chút áy náy, lo sợ bất an ngồi xuống bên cạnh.

“Thím hai, thím không cần để ý đến anh ấy, anh ấy vốn có bộ dáng này, không có ý gì khác,” Ngôn Tư Diễn thấy biểu tình này của thím hai nhà mình, biết bà đang lo lắng cái gì, cười lại uống một ngụm trà, “Trà khổ đinh thím hai pha thật sự uống ngon hơn con pha.”

Tần Húc Cẩn cũng gật gật đầu, lười ít mà ý nhiều nói, “Tốt lắm.”

Thím hai Ngôn gia thấy thế, cũng nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên không ít, “Con a, đi xa nhiều năm như vậy, miệng vẫn ngọt như cũ.” Nói xong, lại liếc nhìn Tần Húc Cẩn một cái, “Tiểu Ngôn, con cùng bạn con ngồi đây đi, thím vào bếp làm chút đồ ăn.”

Ngôn Tư Diễn đứng lên theo, “Thím hai, con giúp thím.”

“Được rồi được rồi, co cứ ngồi đây với bạn con đi, bỏ mặc người ta coi sao được.” Thím hai Ngôn gia đè lại Ngôn Tư Diễn, sau đó vội vàng đi vào bếp.

Tần Húc Cẩn buông chén trà, nhìn về phía Ngôn Tư Diễn, “Những thân thích này của em rất không tồi.”

Ngôn Tư Diễn nghe vậy lầm bầm cười, “Đúng vậy.”

Tần Húc Cẩn thấy cậu tựa hồ cũng không chịu ảnh hưởng khi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, trên mặt Tần Húc Cẩn cũng lộ ra một ý cười không rõ ràng, dư quang nơi khóe mắt liếc về phía đám trẻ con đang vây quanh chiếc xe của mình ở ngoài sân, trong mắt có một chút lo lắng.

Giữa trưa đến lúc ăn cơm, bác cả thím cả Ngôn gia cũng đến cùng ăn cơm, nhìn thấy Ngôn Tư Diễn hiện giờ bộ dáng coi như là nhân sĩ thành công, đều cảm thấy được an ủi, cũng có thêm vài phần tò mò với Tần Húc Cẩn ở bên cạnh cậu.

“Vị này chính là một người bạn rất quan trọng đối với con,” Ngôn Tư Diễn buông đũa, nhìn Tần Húc Cẩn trước rồi mới nói, “Cũng là ông chủ của con, anh ấy họ Tần.”

Hai bác cả Ngôn gia cũng không nghĩ nhiều, nghe thấy Tần Húc Cẩn là ông chủ của Ngôn Tư Diễn, đều tự mình đến kính Tần Húc Cẩn một chén, bản thân trong lòng cũng yên tâm không ít.

Ông chủ bằng lòng cùng nhân viên về nông thôn thăm người thân, chứng tỏ là rất coi trọng người nhân viên này.

“Ông chủ Tần, chúng tôi đều là người quê mùa, nói không được những lời khách sáo, chính là đứa nhỏ tiểu Ngôn này cũng không dễ dàng, còn phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn,” bác cả Ngôn gia nói xong, liền ngửa cổ uống cạn một ly Lão Bạch Kiền[1] nồng độ khá cao.

“Bác cả,” Ngôn Tư Diễn thấy thế, mũi ê ẩm, bác cả cậu tửu lượng từ trước đến nay vốn rất kém, hôm nay lại vì cậu, uống một ngụm hết ly rượu đế lớn như vậy, tay cầm chén của cậu cũng nắm thật chặt.

“Hai chú ngàn vạn lần không cần khách khí như vậy,” Tần Húc Cẩn vội mở miệng nói, “Tiểu Ngôn với cháu mà nói, không chỉ là một nhân viên, đồng dạng cũng là người quan trọng nhất của cháu, hai chú nếu là bác của tiểu Ngôn, như vậy cũng chính là của cháu, hai người khách khí như thế, thật ra lại làm cho cháu ngượng ngùng.”

Tần Húc Cẩn rất ít khi nói nhiều như vậy, hiện giờ nhìn thấy hai nhân loại không đáng để vào mắt này vì Ngôn Tư Diễn mà dáng vẻ khúm núm như vậy, lại cảm thấy mấy nhân loại trước mắt này trở nên hết sức đáng yêu.

Mấy trưởng bối thấy Tần Húc Cẩn chân thành nói như vậy, cũng không hề khách sáo, thường xuyên qua lại, câu chuyện nói rộng ra lại làm quan hệ được kéo gần thêm vài phần, khách và chủ ăn uống hết sức vui mừng.

Ngôn Tư Diễn biết Tần Húc Cẩn không thích nói chuyện, nhưng hiện tại anh lại cùng hai người bác của mình nói về một ít việc nhỏ ở nông thôn, trên mặt không thấy nửa phần không kiên nhẫn, một chút băn khoăn trong lòng mới xem như chân chính thả lỏng.

Cậu nếu vẫn còn có nửa phần hoài nghi cảm tình của người bên cạnh, sợ là thiên lý cũng không tha thứ.

Đối với một thiên thần thượng cổ mà nói, nguyện ý cùng với hai nhân loại thấp kém ăn bữa sáng bình thường, uống Lão Bạch Kiền chua cay, nghe chủ nhà lảm nhảm chuyện đông chuyện tây, là chuyện không dễ dàng đến mức nào?

Giữa trưa sau khi ăn xong, thím cả Ngôn gia đưa một cái giỏ trúc cho Ngôn Tư Diễn, bên trong là các thứ như tiền vàng hương nến dùng để bái tổ.

Sắc mặt Ngôn Tư Diễn hơi hơi buồn bã, lập tức nói với Tần Húc Cẩn, “Cùng em đi thăm bà nội đi.”

Phần mộ của bà nội Ngôn gia cũng không thu hút, chẳng qua ảnh chụp trên tấm bia đá cũng rất rõ ràng, Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn quỳ gối trước mộ phần kể về cuộc sống gần một năm nay, ánh mắt trở nên dịu dàng không ít.

“Bà nội à, con tìm được người yêu rồi,” Ngôn Tư Diễn lạy một cái, “Con sẽ hạnh phúc.” Cậu không giống như diễn viên trong phim truyền hình, kể lể người yêu của cậu như thế nào như thế nào, bởi vì cậu biết, nếu bà nội ở trên trời có linh, tự nhiên sẽ nhìn thấy chỗ tốt của Tần Húc Cẩn, mà không cần cậu phải nói ra.

Tần Húc Cẩn nhìn bà lão vẻ mặt hiền lành cười trên bia mộ, đưa tay nâng Ngôn Tư Diễn dậy, mở miệng nói, “Vị trí mai táng của bà nội em tốt lắm, kiếp sau nhất định phúc thọ an khang.”

Ngôn Tư Diễn nghe vậy cười cười, quay đầu nắm tay Tần Húc Cẩn, “Trở về đi.”

Trở lại nhà của thím hai Ngôn gia, hai bác còn ở lại, Ngôn Tư Diễn đem những thứ trên xe xuống, tự nhiên lại làm cho các nông dân vây xem kinh ngạc ra tiếng.

“Yêu, ông xem cái kia có phải là máy mát xa mà gần đây trên TV nói có thể làm giảm mệt nhọc hay không, nghe nói loại này giá mấy ngàn khối đấy.”

“Ai, còn có rượu thuốc Nhân Tham.”

“Trời, mấy cái hộp lớn như vậy.”

Vì thế rượu thuốc có, áo bành tô có, máy mát xa có, thuốc bổ có, đến ngay cả giày áo lông cũng có.

Những thứ này bà con đều hâm mộ, đều liên mồm nói tiểu tử Ngôn gia có bản lĩnh, mấy thứ này tính ra ít cũng phải đến vạn.

Hai bác Ngôn gia cũng kinh ngạc, bọn họ cũng đều biết sống bên ngoài không dễ dàng, vì thế cũng không muốn nhận, Ngôn Tư Diễn khuyên can mãi, còn nói mấy thứ này là tâm ý của Tần Húc Cẩn, mới làm cho hai vị trưởng bối nhận lấy, Ngôn Tư Diễn lúc nãy mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Chờ sau khi Ngôn Tư Diễn cùng Tần Húc Cẩn rời đi, bác cả thím cả còn có bác hai thím hai Ngôn gia mới nhìn lễ vật khắp phòng mà đỏ hốc mắt.

“Đứa nhỏ kia, không uổng phí lòng tốt của chúng ta.”

Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn sau khi ngồi vào trong xe, vẫn đều không nói chuyện, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy?”

Ngôn Tư Diễn quay đầu lại nhìn thôn, lắc đầu, “Không có gì.”

Tần Húc Cẩn thấy thế nói, “Về sau nếu rảnh, chúng ta sẽ thường xuyên về thăm trưởng bối.”

“Chúng ta?” Ngôn Tư Diễn nhướn mắt nhìn về phía Tần Húc Cẩn, khóe mắt mang ý cười.

Tần Húc Cẩn trịnh trọng gật đầu, “Chúng ta!”

“Tới địa ngục đi, anh cái đồ hươu cao cổ, bác cả bác hai ở đâu.”

Tần Húc Cẩn lại một lần nữa trầm trọng giải thích, “Kỳ thật, kỳ lân cùng hươu cao cổ vẫn rất khác nhau.”

Ngôn Tư Diễn gật đầu, “Đương nhiên, anh có thể biến thành người, còn hươu cao cổ trong vườn bách thú không thể thôi.”

Tần Húc Cẩn ngữ mang bi thống, “Anh thật không ngờ, tiểu Ngôn em hóa ra thích hươu cao cổ như vậy.”

Ngôn Tư Diễn lắc lắc đầu, “Không đúng, em không thích hươu cao cổ.”

“Vì sao?” Tần Húc Cẩn có chút khẩn trương, tuy rằng anh kiên định cho rằng mình cùng hươu cao cổ không có vấn đề gì, nhưng chỉ sợ Ngôn Tư Diễn nghĩ đến bọn họ có quan hệ.

Ngôn Tư Diễn cắn răng nói, “Bởi vì trước kia em muốn đi vườn bách thú xem hươu cao cổ, chính là người bán vé lại không muốn bán cho em nửa vé, em còn thiếu một khối tiền.”

Tần Húc Cẩn nghe vậy sờ sờ đầu cậu, “Ngoan, trở về anh mua cho em một vườn bách thú, em muốn nuôi cái gì thì nuôi cái đó, chỉ cần không nuôi người.”

Ngôn Tư Diễn đánh bay móng vuốt trên đầu, sau một lúc lâu mới phun ra một hơi, “Chậc, khó trách nhiều phụ nữ thích cặp với người giàu có như vậy.”

Loại cảm giác nhà giàu mới nổi này, rất TM hả giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.