Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 9: Chương 9: Tiêu chuẩn đồng thời…




Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, so với ngồi ở văn phòng trợ lý càng không được tự do, Ngôn Tư Diễn sờ sờ chuột, nhìn những văn kiện được lưu trong máy tính, cậu cảm thấy vạn phần tưởng niệm những ngày còn đi làm ở công ty chi nhánh.

Liếc mắt nhìn người ngồi cách đó không xa, Ngôn Tư Diễn rốt cục nhịn không được di chuyển chuột, ấn vào hình đầu chim cánh cụt, lại liếc liếc nam nhân, quyết tâm đăng nhập QQ.

Vừa đăng nhập liền có vài tin nhắn hiện lên, cậu nhất nhất mở ra, trong đó có một tin nhắn khiến cậu cảm thấy có hứng thú.

Tin nhắn này đến từ bạn học cùng hồi đại học, vị bạn học này nói, gần đây nửa đêm luôn có người gõ cửa nhà cô, khiến cô sợ tới mức chết khiếp, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, về sau chịu không nổi nữa, liền tới khách sạn thuê phòng, nhưng cuối cùng nửa đêm vẫn có tiếng gõ cửa.

Ngôn Tư Diễn xem đến đó, liền biết bạn học này gặp được gì rồi, cậu nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn lại: “Từ khi nào cậu bắt đầu gặp chuyện này?”

Đối phương có lẽ đã nhận được rất nhiều lời phụ họa như thật đáng sợ, v.v… vô cùng giả tạo, giờ thấy một tin nhắn bất đồng, quả thật là tia sáng ban mai, rất nhanh trả lời: “Bắt đầu từ thứ ba.”

Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Cậu có nhớ xem hôm đó có chuyện gì kỳ quái xuất hiện không? Ví dụ như, cậu có tiếp xúc với người lạ nào không?”

Đối phương: “Không có, ngày đó tớ vẫn sinh hoạt như mọi ngày.”

“Tiểu Ngôn, đem chỗ tài liệu này tới phòng quảng cáo đi.” Tần Húc Cẩn ngẩng đầu lên khỏi một đống văn kiện, thấy người nào đó đang đánh máy say sưa, khuôn mặt cứng ngắc ngàn năm xuất hiện một vết nứt: “Tiểu Ngôn?”

“A, được rồi.” Ngôn Tư Diễn đứng lên, nhận lấy chỗ tài liệu, lại nghĩ nghĩ rồi nói: “BOSS, anh có thể không gọi tôi là tiểu Ngôn được không?”

Mở một tập văn kiện ra, liếc một cái rất nhanh, ký tên của mình xuống, Tần Húc Cẩn ngẩng lên: “Cậu muốn tôi gọi là tiểu Tư?”

Ngôn Tư Diễn khóe miệng có chút giật giật, anh mới là tiểu tư, cả nhà anh đều là tiểu tư: “Anh thích thế nào thì kêu thế đi, tiểu Ngôn??? Cũng rất được mà.”

Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn kẻ nào đó đang đứng trước mặt: “Đàn ông, đừng câu nệ quá.”

Ngôn Tư Diễn cười đến thực sáng lạn nói: “Đúng vậy, đàn ông mà???” Ra khỏi cửa, tập văn kiện trong tay cậu đã bị chà đạp tới vô cùng thê thảm, có người đàn ông nào bị người khác gọi là Tiểu Ngôn không?! Ta kháo! Cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình! Tiểu Ngôn cả nhà ngươi.

Đi ngang qua văn phòng trợ lí, bên trong không có ai, Ngôn Tư Diễn nhìn sàn nhà sạch bóng, hơi hơi nhíu mày, xoay người đi tới phía thang máy.

Trong văn phòng trợ lí, Hàn Dương bò ra từ dưới gầm bàn, nhìn danh thiếp trong tay, thở phào, rốt cục tìm được rồi.

=======================================

Đề tài nổi nhất trong công ty là gì?

Mỹ nữ của phòng XX? Hay mỹ nam của phòng YY? Không hề, mà là tiểu mỹ nam thần bí mới được điều từ phân bộ tới tổng bộ làm trợ lý tổng giám đốc.

Mỗ người phụ nữ của phòng tuyên truyền cũng có hứng thú với tiểu mỹ nam trong lời đồn này, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, thỉnh thoảng nhàm chán, cũng ngồi tán nhảm.

“Tôi nghe người bên phòng thu chi nói, đã nhìn thấy BOSS và tiểu mỹ nam kia cùng ăn cơm.” Nữ A đang gõ bàn phím, cũng không quên buôn chuyện: “Mọi người nói xem, tiểu mỹ nam có thể là người thân của Boss không a?”

“Sao cô không nói là tình nhân của Boss đi.” Nữ B đang chỉnh sửa hình ảnh trên máy tính, từ tốn mở miệng: “Mấy người đã ai nghe nói Boss có thân nhân chưa.”

“Hai người đàn ông? Tình nhân?” Nữ A cười nhạo một tiếng: “Cô ngay cả một người đàn ông cùng với một con mèo cũng có thể tưởng tượng linh tinh, hiện tại đã đem ma trảo vươn tới Boss rồi cơ à.”

“Tư tưởng thật xa, JQ phát triển thật xa, chủng tộc giới tính không phải là vấn đề, tục nhân không thể hiểu được tâm tình của tôi đâu.” Nữ B lau mặt bàn, cười tủm tỉm mở miệng: “Kỳ thực tôi càng tin tưởng Hàn trợ lý cùng Boss có gian tình.”

Nữ A trợn trắng mắt nhìn nàng: “Bọn họ có gì không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn cô đã điên rồi.”

Những nam nhân viên cùng phòng hai người họ đã sớm quen với lời nói của nữ B rồi, mọi người đều không hề ngẩng đầu lên, ngồi như bức tượng, hiện tại sở thích của phụ nữ đã là thứ bọn họ không dám lại gần, chỉ sợ bản thân bị nhìn chằm chằm, rồi bị phụ nữ nói xứng đôi với ai.

Nữ nhân viên trong văn phòng, cũng không phải đèn cạn dầu, bên ngoài vui vẻ cười đùa, nhưng trong tối cũng không biết đã đấu đá thành thế nào nữa.

“Xin chào, đây là văn kiện Tần tổng bảo tôi đưa đến cho mọi người.” Một thanh niên có khuôn mặt thanh tú bước tới, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, dường như cậu không nghe thấy câu chuyện vừa nói trong văn phòng, tập văn kiện màu lam càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cậu.

Nữ B vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng ngời, tiếp nhận tập văn kiện: “Cảm ơn, cho hỏi cậu ở phòng nào vậy?”

Nữ A vừa thấy vẻ mặt này của cô, biết ngay tật xấu đó lại tái phát, cười lạnh một tiếng, đặt bút sang một bên, dư quang nơi khóe mắt đảo qua văn kiện nữ B đang cầm trên tay.

Thanh niên dường như không phát hiện bầu không khí cổ quái trong văn phòng, mỉm cười nói: “Tôi là trợ lý mới tới của tổng tài.” Nói rồi liếc nhìn mọi người một cái: “Mọi người đang bận, tôi đi trước.”

Cả văn phòng nhìn thanh niên đang mỉm cười, khuôn mặt đều không có chút mất tự nhiên, vừa rồi mọi người trong văn phòng đàm luận về cậu, cũng không biết cậu có nghe thấy hay không.

Nữ B lúc này cố không YY, sắc mặt nàng có chút cứng ngắc nhìn đồng nghiệp xung quanh: “Lời vừa nói??? Cậu ta chắc không nghe thấy đâu.” Phòng quảng cáo rất hiếm khi có nhân viên cấp cao đến, không biết là hôm nay do cơn gió nào thổi một vị trợ lí tổng giám đốc tới đưa văn kiện nữa, thật quá xui xẻo.

Văn phòng tổng giám đốc, Hàn Dương đang giúp Tần Húc Cẩn sửa lại văn bản, vừa như giễu cợt vừa như bất đắc dĩ nói: “Sếp a, tôi hỏi anh tuyển thêm trợ lí mới này để làm gì? Đồ trang trí à?” Còn bảo đối phương đi đưa văn kiện, rõ là gọi một cú điện thoại là sẽ có người đến lấy, cần gì tới trợ lí đi đưa.

Tần Húc Cẩn không thèm để ý đến anh, chỉ nhìn vị trí trống không kia, rồi diện vô biểu tình thu hồi ánh mắt tiếp tục bắt tay vào làm đống văn kiện.

Hàn Dương thấy biểu tình này của anh, nhíu mày, cũng không nói thêm gì, anh đi theo Tần Húc Cẩn ba năm, chưa bao giờ thấy Tần Húc Cẩn chú ý tới một kẻ nào, nhưng anh lại không hiểu vì sao Tần Húc Cẩn lại quan tâm tới một thanh niên như vậy, trùng hợp? Hứng thú? Hay là duyên phận?

“Tổng giám đốc, hôm qua tôi gặp một người ở công ty chi nhánh, người đó và Tiểu Ngôn là hàng xóm, anh ta biết rất nhiều chuyện của Tiểu Ngôn, không biết tổng giám đốc có hứng thú nghe hay không?” Hàn Dương cười tủm tỉm mở miệng hỏi.

Tần Húc Cẩn hơi khựng lại một chút, nhìn thấy vẻ tươi cười của Hàn Dương, cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.

Hàn Dương thấy anh không nói gì, cũng không để ý, tiếp tục nói: “Nghe nói cha mẹ cậu nhóc kia ly dị khi cậu ta mới một tuổi, cậu ta đi theo mẹ, khi còn nhỏ vẫn được ông bà nọoại nuôi nấng, hiện tại mẹ cậu ta đang sống cùng cha dượng cậu ta ở thành phố C, hai người có một đứa con, cho nên tiểu Ngôn sống một mình ở ngoài???”

“Cậu cầm số sổ sách này đi thẩm tra, ngày mai gặp mặt cùng mấy đại diện của xí nghiệp hợp tác sắp xếp thời gian gặp mặt.” Tần Húc Cẩn ném văn kiện trong tay cho Hàn Dương: “Giờ ra cửa, rẽ trái.”

Hàn Dương nhún vai, anh đối với hành vi qua cầu rút ván này của sếp tỏ ra vô cùng khinh bỉ và vô hạn tha thứ, cầm sổ sách ra cửa, liền thấy Ngôn Tư Diễn đang từ từ đi tới.

Nhìn bộ dáng nhàn nhã của đối phương, lại nhìn đống văn kiện trong tay mình, Hàn Dương cảm thấy vô cùng bất công, anh ngoắc ngoắc Ngôn Tư Diễn: “Nhóc, lại đây.”

Ngôn Tư Diễn nhìn kỹ kẻ rõ ràng đang có ý đồ bất lương với mình, hơi hơi do dự một chút, rồi lết a lết tới: “Hàn trợ lý, có chuyện gì sao?”

“A, cậu cầm chỗ sổ sách này, đem đi đối chiếu, giờ tôi phải ra chỗ phòng kế hoạch một chút.” Hàn Dương đưa chỗ văn kiện cho Ngôn Tư Diễn, phất phất ống tay áo, tiêu sái dời đi.

Ngôn Tư Diễn mỉm cười nhìn bóng dáng anh: “Hàn trợ lý, anh yên tâm, tôi sẽ không nói đâu: “

“Sẽ không nói cái gì?” Hàn Dương vẻ mặt không hiểu quay đầu lại nhìn thanh niên đang mỉm cười.

“Tôi sẽ không nói anh???” Ngôn Tư Diễn dương dương tự đắc cầm đống sổ sách trong tay: “Không có gì, anh cứ đi đi.”

Hàn Dương nghi hoặc, anh rốt cục có chuyện gì cần cậu nhóc này giữ bí mật hộ chứ? Chết rồi! Anh chợt nhớ ra, cậu nhóc này hiện làm việc cùng văn phòng với tổng giám đốc, cậu cầm chỗ văn kiện kia đi vào, lão Đại nhất định sẽ nhìn thấy.

Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của lão Đại, Hàn Dương đột nhiên cảm thấy như đang trong tiết trời mùa đông.

“Đúng rồi.” Hàn Dương còn chưa hết lo sợ, kẻ đối diện lại mở miệng, anh cảm thấy vẻ tươi cười kia có chút quá sáng lạn…, “Trước kia tôi ở công ty chi nhánh có nghe đồng nghiệp nói về năng lực của Hàn trợ lý, mấy ngày nay cùng làm việc, tôi thực thích Hàn Dương, hy vọng về sau anh sẽ chiếu cố tôi nhiều hơn.”

Vì sao khi nghe đối phương nói quý mến mình, anh lại có cảm giác như vừa bị nguyền rủa? Đây là ảo giác sao? Là ảo giác.

Quay lại văn phòng của tổng giám đốc, Ngôn Tư Diễn mở chỗ sổ sách kia ra, nhìn các khoản mục, chuẩn bị dùng máy tính đối chiếu, mới phát hiện trên màn hình máy tính có thêm vài tin nhắn, đều là do người bạn học cùng đại học kia gửi đến.

“Ngày đó tôi vẫn sinh hoạt như bình thường, cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra.”

“Đúng rồi, ngày đó có người va phải tôi, còn giẫm lên chân tôi, chuyện này có liên quan tới không?”

“Có lẽ tôi đụng phải thứ gì đó, nghe người ta nói, có lẽ là gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi.”

“Ngôn Tư Diễn, cậu còn ở đó không?”

Nghĩ nghĩ, Ngôn Tư Diễn gửi cho đối phương một câu “Đang làm việc”, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, đây cũng chỉ là gõ cửa mà thôi, không phải là việc gì gây chết người, cho dù gấp cũng phải đợi mình làm việc xong đã.

Việc đối chiếu sổ sách cũng không khó, Ngôn Tư Diễn vừa kiểm tra xong, chợt nghe tiếng gõ cửa, không cần gọi điện mà trực tiếp gõ cửa luôn, ngoại trừ Hàn Dương ra, cũng không còn ai khác.

Mở cửa ra, liền thấy bộ vest trắng của Hàn Dương dính một chút cà phê, trên giày da cũng có không ít nước bẩn, đầu tóc có chút rối, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

Tần Húc Cẩn ngẩng đầu, giống như không thấy sự chật vật của Hàn Dương: “Sổ sách.”

Hàn Dương nhìn về phía Ngôn Tư Diễn: “Tôi đưa cho cậu nhóc kia làm, vừa rồi tôi đến phòng kế hoạch.” Nhớ tới việc mình bị hắt phải cà phê, làm đổ xô nước của người dọn vệ sinh, bị người xô ngã, anh cảm thấy hình như hôm nay anh được thần xui xẻo ưu ái.

Ngôn Tư Diễn đưa chỗ sổ sách tới trước mặt Tần Húc Cẩn: “Tôi vừa xử lí xong, những phần có vấn đề tôi đã đánh dấu.” Ánh mắt liếc nhìn Hàn Dương, cậu chợt cảm thấy đồng nghiệp trước đây nói rất đúng, khi cậu nói thích người khác, đó chính là một cách giết người vô hình.

Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn, khuôn mặt than xuất hiện một loại biểu cảm miễn cưỡng được gọi là cười: “Rất nhanh, tốt lắm.”

Ngôn Tư Diễn chậm rãi nghiêng đầu, BOSS đại nhân, kỳ thật anh cười so với không cười càng đáng sợ, có khuôn mặt tượng băng nào biết cử động không?

Hàn Dương trong lòng tức đến nhe răng, thế này là nhanh? Bình thường anh làm nhiều hơn trâu, ăn ít hơn gà, cũng không thấy sếp khen một câu. Tiêu chuẩn đồng thời gì gì a, ghét nhất đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.