Huyền Khải liền nở nụ cười xảo trá, “Sư huynh, cho ta mượn một ngày đi! Lần trước, ngươi không phải nhìn trúng Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc của ta hay sao? Ta cho ngươi mượn, không trả lại cũng được.”
Phất trần tiếp tục xoa xoa đầu quả trứng, Huyền Thanh tựa tiếu phi tiếu, nói: “Sư đệ, ngươi thật là hào phóng nha!”
“Đúng vậy!! Đúng vậy!! Thân là sư đệ tất nhiên phải hào phóng với sư huynh rồi! Đồ ăn thức uống, Tiên Cầm Tiên Thú, chỉ cần sư huynh coi trọng thì cứ việc giữ lấy mà dùng.” Huyền Khải gật đầu lia lịa, tâm can ngứa ngáy không yên dán mắt nhìn Huyền Thanh cùng quả trứng khanh khanh ta ta vô cùng hạnh phúc, không biết ấp xong thì sẽ nở ra gì, thật muốn lấy về nghiên cứu!
Huyền Thanh gõ vào quả trứng, “Trứng ngoan~~Sư đệ đã lên tiếng như vậy thì ngươi vào đó xem cái gì xài được thì cứ lấy ra đây, đừng khách khí với hắn, khách khí với hắn chính là khiến mình chịu thiệt thòi.”
Quả trứng cọ vào mặt hắn một lần nữa, phấn khích nhảy xuống đất, đi chọn vật phẩm mà mình ưng ý.
Đột nhiên, Huyền Khải nảy sinh một loại dự cảm không tốt, sắp có chuyện rồi: Sư huynh nói là tới đây khoe quả Trứng Tiên mà hắn vô tình nhặt được, nhưng lại nhân cơ hội này mà ra sức bóc lột mình.
Hắn có chút hối hận vì những lời hào ngôn khi nãy của mình.
“Sư huynh. . .”
Huyền Thanh ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một chén rượu, phi thường đắc ý, hỏi: “Thế nào? Hối hận rồi sao?”
“Quả trứng kia của ngươi có phải là rất. . . Rất. . .” Huyền Khải châm chước dùng từ.
Huyền Thanh liếc nhìn đống vật phẩm bị quả trứng đẩy ra ngoài, bắt đầu giả vờ hồ đồ, “Rất. . . Rất. . . Rất cái gì?”
“Đúng là chủ nào trứng nấy mà! ” Huyền Khải bày ra vẻ mặt đau khổ, thật sự đúng là: Chủ như thế nào dưỡng ra trứng như thế đó, liếc mắt nhìn một cái, thật là kì lạ nó chỉ đi một vòng, cư nhiên có thể đẩy ra năm mươi sáu bình Tiên Nhưỡng trân quý, ***g ấp Bát Mai Tiên Đản, một trăm lẻ tám viên Tiên Đơn vừa mới ra lò, vô số kỳ trân dị bảo, vô số tiên thảo. . . Đếm hoài không hết.
Huyền Khải tức muốn phun máu ra ngoài, quả trứng kia rốt cuộc làm sao biết được nơi mà hắn cất giấu bảo bối? Ngoại trừ những Tiên Đồng trong cung ra, thì chỉ còn mỗi lão sư huynh giả vờ hồ đồ này biết, không cần nói cũng hiểu, kẻ chủ mưu sau lưng là ai.
Đợi đến khi nhìn thấy quả trứng oai phong lẫm lẫm đứng trên đầu Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc từ phía xa đi đến, Huyền Khải thối lui mấy bước, “Sư huynh, ngươi. . . Ngươi. . .” Hớp một hơn lãnh khí rồi nói tiếp, “Ngươi cư nhiên đến đây cướp cạn.”
“Sư đệ, chính ngươi đã nói ta coi trọng cái gì thì lấy cái đó, lấy ít cũng là lấy, lấy nhiều cũng là lấy nha!”
Huyền Khải thống khổ ôm lấy ngực, “Lão thiên gia aaa
Ngươi thật là bất công mà! Cùng là khai sơn tổ sư Huyền Cơ Đạo Môn, nhưng tại vì ngươi, mà Nhân Tiên đều cho rằng Huyền Cơ Đạo Môn của chúng ta tổng xuất ra toàn Yêu Đạo.”
Huyền Thanh không thèm để ý đến Huyền Khải đang gào khóc bên cạnh, chỉ ậm ừ gật gù cho qua, thuận tay nâng chén rượu đổ lại vào bình, đi tới Bạch Vân, đem vật phẩm chất lên mây, quả trứng cũng nhảy lên theo, đẩy đẩy ***g ấp Bát Mai Tiên Đản, muốn chất nó lên cùng với những vật phẩm khác, Huyền Khải cùng Huyền Thanh kinh hãi lao tới đón lấy Bát Mai Tiên Đản, sợ lỡ tay làm vỡ chúng.
“Vất vả lắm ta mới thu thập đủ Bát Mai Tiên Đản nha!”
“Trứng ngoan~~Đừng đẩy nữa, ngươi không thích Bát Mai Tiên Đản thì chúng ta đổi cái khác, có được không?! “
Trứng nghe xong liền dừng lại, nhìn Bát Mai Tiên Đản sợ đến mức co rúm người lại, nó liền nhảy qua trái nghĩ nghĩ, nhảy qua phải nghĩ nghĩ, rồi lại nhảy đến chỗ Bát Mai Tiên Đản nghĩ nghĩ, nếu đẩy tiếp nhất định sẽ bị vỡ, dù sao thì nó cũng dứt khoát không cho phép Huyền Thanh ấp bọn chúng, vậy thì đổi cái khác đi.
“Sư huynh, vài ngày nữa ta gửi tặng ngươi hai mươi bình Tiên Nhưỡng, ngươi đem Bát Mai Tiên Đản trả lại cho ta đi, ta không cần trứng của ngươi nữa.” Huyền Khải trái tim không chịu nổi sự đả kích quá lớn này liền khổ sở van xin, quả trứng kia đúng là ngang ngược mà, Bát Mai Tiên Đản bị ức hiếp quả thật rất đáng thương, hắn vô cùng lo lắng.
Huyền Thanh toát mồ hôi lạnh nhìn quả trứng nhảy lên vai mình, vội vàng đáp ứng, huyền Khải cuống quít leo lên mây ôm Bát Mai Tiên Đản đáng thương trở về, lệnh cho tiên đồng đuổi các Tiên Cầm trở về tổ.
Trên đường về nhà, quả trứng nhìn năm mươi sáu bình Tiên Nhưỡng mà phấn khích vô cùng nhảy tới nhảy lui, Bát Mai Tiên Đản vụt khỏi tầm tay Huyền Thanh có chút tiếc nuối, khóc không ra nước mắt, xách Tửu Hồ Lô lên ngửa đầu hớp một hơi, tửu hương tràn ngập, quả trứng tiến đến bên miệng của hắn, cái vỏ trơn láng cọ cọ vào môi hắn, nũng nịu đòi uống rượu.
Huyền Thanh —— Thua rồiiii!!!