Thiên Tứ nghiêng đầu liếc nhìn Huyền Thanh, chẳng hiểu vì cái gì mà tự nhiên ngoác miệng cười một mình. Vừa nãy, Thiên Tứ vẫn còn giận, Huyền Thanh định mở miệng nói nhưng lại không muốn chịu thua, liền quẫy đuôi không nặng không nhẹ quất vài mu bàn tay của hắn một cái, coi như đó là hình phạt nho nhỏ cho việc Huyền Thanh dám khi dễ nó.
Huyền Thanh xách đuôi nó lên, hắc hắc cười uy hiếp: “Sau này, nếu ngươi vẫn còn hung hăng như vậy nữa, ta liền phong ấn ngươi lên phất trần làm hoa văn cho đẹp aa~~”
Thiên Tứ nghe xong liền dán mắt vào phất trần, trên cán của phất trần đã có hoa văn Tiên Hạc Tường Vân rồi mà, sinh động như thật aa~~Hệt như bị hắn nhìn trúng lập tức phong ấn vào trong đó vậy, Thiên Tứ liếc nhìn Huyền Thanh một cái rồi cúi gầm mặt xuống, liền chỉnh chỉnh thân hình, duỗi thẳng tay chân nằm yên bất động hệt như chết rồi.
Nhìn thấy Thiên Tứ ngoan ngoãn nghe lời, biết nó nghĩ những gì hắn nói đều là sự thật, liền lắc đầu thở dài nói: “Thiên Tứ ơi là Thiên Tứ, ngươi quả nhiên là bị Thiên Lôi đánh thành ngu rồi! Những lời này mà ngươi cũng tin sao? Ai~~Đúng là hết thuốc chữa!”
Huyền Thanh ngửa mặt lên trời thở dài cảm thán, Thiên Tứ tức giận không kịp suy nghĩ liền nhắm miệng Huyền Thanh mà lao tới, hung hăng cắn hắn một cái, Huyền Thanh trở tay không kịp, môi truyền đến một cảm giác tê dại kì lạ, hắn đột nhiên rùng người, vội vàng túm lấy Thiên Tứ, Thiên Tứ huy vũ trảo tử, nhe hàm răng trắng sáng, bén nhọn ra oai với Huyền Thanh, răng vừa nhe ra liền nhận lấy một cán phất trần vào đầu, nó ôm lấy đầu phi thẳng lên trời chạy trốn, phía sau truyền đến tiếng gào của Huyền Thanh.
“Có bản lĩnh thì đừng chạy!”
Thiên Tứ quay đầu đắc ý phản bác: “Có bản lĩnh thì đừng đuổi theo!”
“Được, không đuổi theo ngươi! Ta ngồi đây chờ ngươi ngoan ngoãn quay lại!” Huyền Thanh khoanh chân ngồi xuống, tháo nút bình Tửu Hồ Lô ra, tu ừng ực một hơi, rồi sau đó cười gian xảo lắc lắc Tửu Hồ Lô, tửu hương lãnh liệt mà thanh khiết, nhẹ nhàng bay đến chỗ Thiên Tứ.
Thiên Tứ ngửi ngửi tửu hương nồng nàn mê người ấy, hệt như một tiểu ngư nhi bị mồi câu hấp dẫn, không tự chủ được mà xuôi theo tửu hương chầm chậm bay đến gần Huyền Thanh, cho đến khi cái mũi chạm sát vào miệng Hồ Lô, thì bất ngờ bị một cú đánh giáng thẳng xuống đầu, Thiên Tứ lập tức hoàn hồn, ôm lấy cái đầu đau ngẩn ngơ nhìn Huyền Thanh mồm to uống rượu.
Sợ Huyền Thanh nâng chén uống sạch rượu trong bình, Thiên Tứ quên hết đau đớn, chạy đến chen ngang miệng Huyền Thanh không cho hắn uống tiếp, một bên dùng trảo tử che miệng Huyền Thanh lại, một bên chúi đầu vào Tửu Hồ Lô mà hì hụi uống rượu.
Vị đạo không giống với rượu thường ngày nó uống, hơi chua chua ngọt ngọt rất giống mùi trái cây, Thiên Tứ cảm thấy kỳ quái, liền quay đầu lại liếm liếm bờ môi của Huyền Thanh, tửu hương mà nó ngửi được không giống vị trái cây này.
Thiên Tứ vẫn không tin vội uống thêm một ngụm nữa, vẫn là vị chua chua ngọt ngọt giống mùi trái cây, nó lại liếm bờ môi ngọt ngào của Huyền Thanh, xác định là hai loại rượu này không giống nhau, mặc dù Tiên Linh Chi Khí cũng nhiều như nhau, nhưng vị đạo vẫn không giống nhau aa
~~“Đây là rượu gì vậy? Vị đạo thật kì lạ?”
“Không gian trong Tửu Hồ Lô vô cùng lớn, có thể tồn tại vô số loại rượu khác nhau, tất nhiên rượu ta uống chính là Tiên Nhưỡng chính tông ngàn năm, còn thứ ngươi uống chính là. . .” Huyền Thanh hắc hắc cười giải thích, “Thủy Quả Tửu do chính tay Tuyết Linh Hầu ủ, mùi vị cũng không tệ nhỉ?!”
“Nhưng ta thích Tiên Nhưỡng ngàn năm hơn!! ” Thiên Tứ vừa liếm tửu dịch còn sót lại trên môi Huyền Thanh vừa nói.
Áp chế cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, Huyền Thanh nghiêm mặt lắc đầu, “Không được!”
“Vậy ngươi cho ta ngâm trong Tửu Hồ Lô một ngày đi!! ” Thiên Tứ liền đổi một yêu cầu khác, thấy Huyền Thanh có vẻ đồng ý liền sẵn sàng tư thế chui vào Tửu Hồ Lô.
“Cũng không được.” Huyền Thanh đóng Tửu Hồ Lô lại, nói: “Nếu ngươi có thể Huyễn Hóa Nhân Hình hoàn chỉnh, ta sẽ cân nhắc lại.”
Bụp ——
Thân người, tay người, chân người nhưng lại có Long Giác, Long Vĩ
~> Thất bại.
Bụp ——
Mặt người, tay người nhưng lại có Long Cước, Long Vĩ
~> Thất bại.
Bụp ——
Thân người, tay người, chân người nhưng lại có Long Đầu
> Thất bại.
Bụp ——
Thân người nhưng lại có Long Trảo, Long Cước, Long Vĩ
> Thất bại.
Thiên Tứ nhìn trảo tử, cố nhép miệng biến thêm một lần nữa.
Bụp ——
Một đại Long đầu người mình rồng xuất hiện trước mặt Huyền Thanh, trên mặt còn lộ ra nụ cười khả ái, khiến người ta nhìn thấy liền mao cốt tủng nhiên.
“. . .”
Lần sau so với lần trước còn thê thảm hơn, một giọt mồ hôi lạnh bất tri bất giác trượt xuống sau gáy của Huyền Thanh, nhưng Thiên Tứ vẫn còn muốn tiếp tục biến huyễn thử thách sức chịu đựng của hắn, Huyền Thanh vội vàng ngăn cản.
“Ngươi mau biến lại như cũ đi!” Như vậy còn khả ái hơn đó!!
Thiên Tứ lập tức biến trở lại nguyên hình, phấn khích lay động cái đuôi ôm lấy cổ HuyềnThanh, nũng nịu nói: “Không cần suy nghĩ nữa, mau cho ta chui vào trong đi!! “
Huyền Thanh hết trầm mặc rồi lại trầm mặc, rốt cục chịu không nổi cảm giác bị Thiên Tứ mè nheo cọ xát lên người hắn làm nũng, vội gật đầu đáp ứng.
Thiên Tứ vui vẻ hôn lên môi hắn một cái, biến trở về hình rồng chui vào Tửu Hồ Lô.
Huyền Thanh khẽ nhếch môi, áp chế cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, không ngừng tự hỏi đây rốt cuộc là cảm giác gì, có chút chua chua ngọt ngọt của Thủy Quả Tửu pha lẫn với cảm xúc ma mị nóng bỏng, khiến hắn tâm trung khẽ động, tựa hồ như có cái gì đó đang lặng lẽ nảy sinh.
Tường tận suy nghĩ nửa ngày, nhưng không được kết quả gì, Huyền Thanh đành phải tạm thời từ bỏ.