Hồi lâu, Huyền Thanh liền ho khan một tiếng, giải thích cho nó hiểu thế nào là “Phụ mẫu” : “Phụ mẫu là người sinh ra ngươi, kỳ thật cho dù là loài động vật hay loài thực vật, sau khi tu luyện thành hình người bọn họ đều có khả năng sinh sản, cho dù chủng tộc bất đồng kết hôn cùng nhau vẫn có thể sinh hạ hài tử, ngươi nguyên hình là Rồng Tiên, chắc chắn phụ thân hoặc phụ mẫu của ngươi là người trong Long Tộc, ngươi kế thừa huyết thống Long Tộc, tuy nhiên, ngươi cũng có thể gọi người chăm sóc ngươi là phụ mẫu.”
Huyền Thanh tự tin nãy giờ mình đã giải thích quá rõ ràng, dễ hiểu. Nhưng ngay sau đó liền hối hận đến ruột gan tím tái, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình để rút lại câu cuối cùng.
Nó có thể gọi người chăm sóc nó là phụ mẫu, Thiên Tứ vui vẻ lắc lắc cái đuôi, bổ nhào về phía Huyền Thanh, đường đường chính chính mà kêu lên: “Cha!”
“. . .” Một tiếng “Cha” khiến cho Huyền Thanh câm lặng thối lui ba bước.
“Cha!” Lại bổ nhào đến.
“. . .” Lại thối lui.
“Cha!” Tiếp tục nhào đến.
“. . .” Tiếp tục thối lui.
“Cha. . . Ưm ưm. . .” Muốn lui cũng không thể lui được nữa, Huyền Thanh vung khởi phất trần, phất trần liền đem Thiên Tứ trói chặt lại, cả miệng cũng bị quấn luôn một vòng.
Cuối cùng tiếng “Cha” khiến hắn tâm kinh đảm chiến kia cũng ngưng lại, Huyền Thanh lặng lẽ vuốt mồ hôi lạnh, xoa xoa hai bên Thái Dương đang đau nhức, nói: “Ta không phải là cha ngươi.”
Vậy ngươi là gì của ta? Thiên Tứ ủy khuất nhãn tình tràn ngập sự nghi vấn.
“Việc này. . .” Huyền Thanh nhìn thấy biểu tình của nó đầu càng thêm đau nhức, hồi lâu vẫn không trả lời được.
Đôi kim mâu lộ ra vẻ tội nghiệp hệt như vừa bị người khác bỏ rơi, hai chân sau quẫy đạp hướng đại môn mà nhảy đi, Huyền Thanh liền thu phất trần lại, cố gắng kéo nó đến gần, sau đó cởi trói.
“Ngươi làm sao vậy?” Huyền Thanh lo lắng hỏi.
Thiên Tứ sụt sịt mũi nói, “Ngươi không phải là cha ta, cũng không phải là người của ta, đằng nào cũng bị ngươi vứt bỏ, ta đi tìm người khác nuôi ta.”
Sau khi nghe xong những lời chỉ trích hùng hồn kia, Huyền Thanh cười tà nói: “Trên đời này ngoại trừ ta ra, thì còn ai dám nuôi Ngũ Trảo Kim Long đây?”
Thế là lời vừa ra khỏi miệng Thiên Tứ liền vui vẻ nhào vào lòng hắn.
“Cha!”
Đối mặt với tình cảnh đột nhiên xuất hiện “Nhi tử” này, Huyền Thanh suýt chút nữa đập đầu xuống đất, vẻ mặt tối xầm lại lập tức xoay người bước đi.
Mặc kệ Huyền Thanh muốn đi đâu, Thiên Tứ liền bay theo hắn đến đó, âu yếm thân thiết gọi hắn một tiếng “Cha”, sắc mặt của Huyền Thanh càng thêm khó coi, mỗi lần nhìn đến nó thì nó lại cười tít mắt lắc lắc cái đuôi, chỉ có thể câm nín ai oán nhìn trời, giả vờ không nghe thấy.
Huyền Khải sau khi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về, chân vừa mới bước vào gia môn, liền nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng: Thiên Tứ đuổi theo Huyền Thanh, kêu lên một tiếng “Cha”, lập tức ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, “Sư huynh a~~Như thế nào lại không thấy vị sư tẩu vậy? Ah~~Ha ha ha. . . Sư Huynh! Ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay!”
Thiên Tứ thấy kì quái liền hỏi: “Cha, tại sao đến giờ ta vẫn chưa được gặp được mẹ?”
Huyền Thanh giật giật khóe môi, bất ngờ vung khởi phất trần, hóa thành một cột nước bắt thẳng vào cái mặt hả hê của Huyền Khải. Huyền Khải vội ngậm miệng lại, cột nước liền biến mất, dọa hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Huyền Cơ Đạo Môn tuy là Pháp Môn Tu Đạo Chính Phái, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là chưa tu thành Tiên tuyệt đối không được động tình động dục, nếu không tốc độ tu hành sẽ càng trở nên chậm chạp, Tán Tiên cũng chưa phải là Tiên Nhân chân chính, mặc dù Huyền Thanh tu đạo gần một vạn sáu nghìn năm nhưng vẫn giữ được một thân đồng tử, hắn sớm không động tình, không động dục, càng không lưu luyến bất kì một nữ nhân nào, ngoại trừ gặp phải Thiên Định Tình Kiếp.
Huyền Thanh xốc Thiên Tứ lên, kiềm nén trận trận hỏa ngục đang dâng lên trong lòng, nói: “Ta nhắc lại một lần nữa, ta không phải là cha ngươi!”
Thiên Tứ ngây ngô chớp chớp mắt, “Mẹ!” Không phải cha thì nhất định là mẹ rồi! Mặc dù hắn ta là nam nhân.
Huyền Thanh tức muốn hộc máu, lão tử quả thật rất muốn tự tay bóp chết ngươi a
, “Ta…Cũng…Không…Phải…Là…Mẹ…Ngươi” Từng câu từng chữ cứ thế mà hung hăng bắn ra, rồi sau đó hỏi lại: “Đã hiểu chưa?”
Đôi kim mâu hết nháy rồi lại chớp, cái đầu nhỏ hết lệch qua trái rồi lại lệch qua phải, ngoan ngoãn trả lời: “Không hiểu!” Nhưng cái đuôi và biểu tình trên khuôn mặt nó không giống nhau chút nào, cái đuôi càng lắc càng nhanh, cao hứng nhìn Huyền Thanh lộ ra biểu tình thảm bại trước nó.
Thiên Tứ đang đứng trên vai liền kề sát mặt hắn bắt chước tư thế: Khoanh tay hất tóc như một vị hảo soái ca(1), “Làm cha làm mẹ đều không tốt, làm người của ta là tốt nhất aa~~Huyền Thanh! Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Huyền Thanh sắc mặt tối sầm, liền đem con ấu long, không biết học ở đâu cái kiểu ăn nói buồn nôn này, nhét vào Tửu Hồ Lô.
“Sư đệ, ngươi muốn đưa Tuyết Linh Hầu đi đâu vậy?”
Huyền Khải đang lén lút đào tẩu thì bị Huyền Thanh phát hiện, vội cười hề hề đáp lại: “Ặc. . . Ta vừa nhớ ra chỗ giấu cây đào thụ say mèm lần trước, bây giờ phải quay trở lại tìm, bằng không bị Tiên nhân cai quản phát hiện tiểu Tuyết sẽ bị trách phạt a.”
Huyền Thanh mặc dù biết hắn đang nói dối nhưng cũng không quá để tâm, Huyền Khải lập tức đưa Tuyết Linh Hầu hóa thành đạo quang, cấp tốc rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này.
Tiên Tôn sớm biết chuyện Tiên Đào Thị bị chuốc rượu, nhưng vẫn chưa tìm Tuyết Linh Hầu khiển trách, hết thảy đều là do Huyền Khải kiếm cớ chuồn đi, sợ Tuyết Linh Hầu trong-bụng-không-giữ-được-bí-mật bị sư huynh hỏi vài câu liền đem mọi chuyện kể hết, chẳng là trong lúc hắn cùng Tuyết Linh Hầu đang âu yếm thân mật, khanh khanh ta ta vô tình bị Thiên Tứ nhìn thấy.
Thiên Tứ nằm trong Tửu Hồ Lô một bên bơi qua bơi lại, một bên tự vấn lương tâm mình: Nó chỉ vô tình học được câu nói kia, tại sao lại khiến Huyền Thanh tức giận đem nó nhét vào trong Tửu Hồ Lô?! Tại sao lại không giống Tuyết Linh Hầu, trực tiếp sút bay Huyền Khải?!
Chẳng lẽ nó nhất định phải bắt chước Huyền Khải nói: “Đánh là thương, mắng là yêu, nhưng tuyệt đối không được lấy chân đạp” hay sao?
Thiên Tứ tưởng tượng cảnh Huyền Thanh hả hê đánh đập, chà đạp nó, liền xua ngay ý niệm trong đầu.
Chẳng lẽ, Huyền Thanh phải đánh nó, mắng nó, chà đạp nó thì mới chứng minh hắn yêu nó sao?
Làm sao bây giờ? Nó bây giờ không có vỏ trứng che chở, bị đánh sẽ rất đau a
~~Thiên Tứ nghĩ nghĩ một hồi cũng không tìm ra phương án tối ưu nhất, liền ra sức quẫy đạp, Tửu Hồ Lô cũng vì thế mà lắc lư rung đồng, Huyền Thanh vỗ vỗ Tửu Hồ Lô, lòng bàn tay phát ra một đạo quang le lói, ngay cả rượu trong bình cũng dần dần ấm lên.
Lương Duyên và Kiếp Nạn bất quả chỉ là một khoảng cách mong manh, mà khoảng cách ấy chỉ bằng một bước chân.
Thu hồi pháp lực, Huyền Thanh thở dài, không muốn nghĩ thêm nữa.
♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…
(1) Hảo soái ca: Từ để chỉ một anh chàng đẹp trai!