“Đại Tiên, chúng ta đều là Trung Nhân Tiên Đạo(1), cứ chém chém giết giết nhau như vầy nhất định sẽ tổn thương hợp khí, không bằng chúng ta cùng nhau đổ vài ván xí ngầu phân biệt thắng thua đi, vừa giữ được hòa khí lại vừa đơn giản dễ chơi.” Phất trần vừa vung qua, thạch bàn liền hiện ra một bộ xí ngầu bằng ngọc.
Quả trứng tò mò đẩy đẩy cái chén ngọc, chén ngọc bóng loáng cùng xí ngầu va vào nhau phát ra thanh âm trong trẻo êm tai, nó còn muốn chơi thêm chút nữa, lắc lắc chén ngọc sau đó nhảy lên muốn đổ thêm một lần nữa.
“Cho ngươi bộ này, qua bên kia chơi đi.” Huyền Thanh từ trong lòng ngực lấy ra một bộ xí ngầu còn dư, lừa quả trứng đi chỗ khác.
Bàn tay linh hoạt cầm lấy chén ngọc, tiếng “Leng keng” phát ra từ trong chén, Huyền Thanh thỉnh Tuyết Linh Hầu: “Đại Tiên có muốn cùng ta đánh cược năm ván hay không?”
Huyền Thanh cố ý dùng ngữ điệu khiêu khích tính khí nóng nảy của Tuyết Linh Hầu, “Cược thì cược, ta sợ ngươi sao?!!” Thiết Chùy quăng qua một bên, Tuyết Linh Hầu nhảy lên ghế.
“Ba thắng hai thua, nếu ta thắng Đại Tiên đừng tìm ta gây phiền toái là được, nếu như ta thua liền quỳ xuống đất lạy ba lạy, gọi ngài một tiếng: Gia gia!”
“Cộng thêm ba tiếng chó sủa.” Tuyết Linh Hầu rất có tự tin.
“Được!” Huyền Thanh hào sảng đáp ứng, bắt đầu lay động chén ngọc.
Tuyết Linh Hầu không hề hay biết bản lĩnh đổ xí ngầu Huyền Thanh cao thâm đến mức nào, một tay lắc chén ngọc đến xuất thần nhập hóa, nan tầm địch thủ, ngay cả Huyền Khải cũng phải đại bại trong tay hắn, Tuyết Linh Hầu nếu muốn thắng hắn trừ là phi kỳ tích xuất hiện aaaa.
Chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”, quả trứng chơi xí ngầu một mình buồn chán liền bị hắn hấp dẫn liền chạy lại, xem Huyền Thanh khai ván cuối cùng.
“Hai đều, Đại Tiên, ván này là ván cục định sinh tử, ngài chọn đại hay chọn tiểu?”
Tuyết Linh Hầu vỗ bàn một cái, mười phần đắc ý nói, “Đại!”
“Khai lâu!”
Một điểm, lại là tiểu, Tuyết Linh Hầu gãi gãi đầu nói, “Ba ván liên tục đều là tiểu, chúng ta cược thêm năm ván nữa đi!”
“Đại Tiên, ta bây giờ không còn nợ nần gì ngài nữa, nếu ngài muốn đổ tiếp thì lấy đồ ra làm tiền đặt cược đi, như vậy mới kịch tính a~~” Huyền Thanh ngoài mặt trông có vẻ hảo tâm lương thiện nhưng kì thực bụng dạ khó lường.
“Vậy thì lấy Tiên Khí của ta làm tiền đặt cược đi.” Tuyết Linh Hầu không chút nghĩ ngợi liền đem Thiết Chùy đặt lên bàn.
Tiếng chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”, Tuyết Linh Hầu tháo Ngọc Bài trên cổ xuống.
Tiếng chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”, Tuyết Linh Hầu tháo vòng Kim Xuyến trên cổ tay xuống.
Tiếng chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”, Tuyết Linh Hầu tháo Ngân Liên ở cổ chân xuống.
Tiếng chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”, Tuyết Linh Hầu cởi luôn Phòng Ngự Tiên Y ở trên người ra.
Tiếng chén ngọc lay động phát ra tiếng “Leng keng! Leng keng!”. . .
Quả trứng nhảy nhảy, tỏ ra thích ý đem chiến lợi phẩm từng cái từng cái để xuống chân mình.
Một ván cuối cùng, Tuyết Linh Hầu thất bại thảm hại, vẻ mặt đỏ bừng dùng tay che khố quần, mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy xuống, lắp bắp nói: “Không. . . Không còn gì. . .”
“Vẫn còn cái khố mà.” Huyền Thanh dán mắt nhìn cái khố quần của Tuyết Linh Hầu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi nói: “Xem ra ngươi muốn ta động thủ rồi!”
“Ngươi. . . Ngươi. . . Cư nhiên gạt ngươi. . .”
Huyền Thanh lắc lắc ngón tay, nói: “Ta hôm nay gạt Tiên gạt Hầu, nhưng tuyệt đối không gạt người nha~~”
Tuyết Linh Hầu lập tức khóc rống lên, một tay chùi nước mắt, một tay cởi khố quần, để lộ cái mông trơn láng. Lão Hòe già hảo tâm liền đưa cho hắn một cái lá Hòe—— Đủ để che thứ cần che lại.
“Ôôôô. . .” Tuyết Linh Hầu ôm lấy lá Hòe, cảm động khóc lớn hơn nữa, rồi biến trở về nguyên hình.
Nhìn con Tuyết Hầu lông dài nhỏ nhắn đáng yêu một đường chạy về Tiên Giới, nước mắt như mưa sa. Lão Hòe già cùng Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc quay đầu lại nhìn Huyền Thanh và quả trứng đang thảo luận rôm rả xem nên sử dụng chiến lợi phẩm này như thế nào, lắc đầu ngán ngẫm quay về chỗ ngủ của mình.
…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…♥…
(1) Trung Nhân Tiên Đạo: Đều là người tu tiên.