Xung Động

Chương 109: Chương 109




Ta vẫn cho rằng những chuyện máu nóng kiểu này làm gì đến mức có thể nhen nhóm trên bàn làm việc, nhưng hành động của Trịnh Diệu Dương khiến ta có chút bất ngờ, cậu ấy áp sát tới, cánh tay đã vòng qua ôm ngang thắt lưng ta, vô cùng uyển chuyển cúi xuống hôn ta, vẫn một thứ hương vị nhiệt liệt cố chấp, đặc biệt chỉ có ở cậu ấy, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn lấy lưỡi ta, không khí thoáng chốc đã nhuốm ẩm ướt, ta bắt đầu có phản ứng, ách, này đâu được!

Xem cậu ấy hôm nay thực khác thường, không thèm để tâm đây là nơi nào nữa!

Cậu ấy còn đang say sưa cầm bàn tay trái của ta, đưa lên môi, vô cùng âu yếm ngậm lấy một ngón, khiêu khích liếm láp, nhay cắn. Ta thực chịu hết nổi, khẽ phát cánh tay cậu ấy: “Này, đừng bậy bạ, còn giỡn nữa tôi không nhịn được đâu.”

“Anh thực không muốn thử ở đây sao?” Môi cậu ấy trở lại rà lướt trên cổ ta, mơ hồ đáp.

Ta bật cười: “Hôm nay lạ nhỉ? Cậu chắc đống băng trắng đầu này không ảnh hưởng gì chứ?”

“Anh…” Cậu ấy rốt cuộc ngẩng lên nhìn ta, có chút con nít trách móc: “Làm gì chẳng biết lãng mạn gì cả~?”

“Không phải vẫn tự nhận mình rất tự chủ sao? Làm sao bữa nay lại thành ra động dục trong phòng làm việc vậy?” Ta đột nhiên ghìm thắt lưng của cậu ấy xuống, khiến cậu ấy áp sát vào mình, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy tìm kiếm một tia ưu tư, vẫn vẻ sâu thẳm khó lường, ta nhẹ nhàng cổ vũ: “Nói tôi biết.”

“Không, anh làm cùng tôi trước.” Cậu ấy vuốt tóc ta, “Sau đó mới nói anh biết.”

“Đừng có nuốt lời.” Ta khẽ cười, biết hôm nay cậu ấy có tâm sự.

Trịnh Diệu Dương từng nói với ta, người khác đừng mơ tưởng chạm được tới nội tâm cậu ấy, ta trả lời, ta cũng chẳng có tham vọng xâm chiếm, cậu ấy đáp, anh không xâm chiếm, tôi cũng muốn giữ lại cho anh. Này là một trong những cuộc đối thoại nổi da gà nhưng không thể quên giữa chúng ta. Lúc đó, thậm chí cho đến giờ, ta vẫn luôn nghĩ trái tim cậu ấy không phải của ta, trái tim ta cũng không thuộc về cậu ấy, chỉ đơn giản là máu huyết đã hòa làm một mà thôi.

Chỉ vài cử chỉ kích động, lập tức sẽ bốc hỏa, rên rỉ thở dốc, trong cơ thể vốn đã có một thứ dã tính thôi thúc chúng ta tham lam chinh phục tất thảy, bao nhiêu năm qua tới tận bây giờ, hai ta đều như một đôi mãnh thú luôn căng thẳng đề cao cảnh giác, rồi lại hung hăng gạt phăng mọi trở ngại, ra sức xông pha. Chúng ta không hề nghĩ cần phải bảo vệ đối phương, chỉ đơn giản không muốn đôi bên liên lụy vì nhau mà thôi.

Diệu Dương dùng sức ép ta xuống, một tay vươn ra sau ôm thắt lưng ta, hai chân ghìm chặt nửa thân dưới của ta rồi cúi xuống hôn ta, nụ hôn sâu bất tận khiến toàn thân đã bắt đầu rục rịch hưng phấn, nhiệt độ cơ thể thoáng chốc bốc cao. Cho đến khi cậu ấy lần tay xuống tính mở khóa quần ta, đầu óc ta mới vụt tỉnh táo lại: “Diệu Dương, ở đây không được!”

“Đừng nhúc nhích.” Cậu ấy vừa cười vừa bắt đầu cởi áo, thân thể cường tráng nhanh chóng lộ ra trước mắt ta, lại liền tay cởi áo khoác của ta ra, kéo sơ mi tuột đến thắt lưng, hai bàn tay không ngừng ve vuốt trên hông ta, đôi môi tham lam rà lướt trên ngực ta, gấp gáp trượt dần xuống…

Khi môi cậu ấy chạm tới bộ phận nhạy cảm nhất, ta không kìm được ngửa đầu thở dốc vì khoái cảm, cậu ấy lập tức không khách khí xả nốt những mảnh vải cuối cùng trên người ta, da thịt trần trụi lộ ra giữa không khí, ta khẽ rùng mình, vật nóng rực cứng rắn của cậu ấy thoáng chốc đã dợm tiến vào phía sau ta, ta cảm giác được sự mất bình tĩnh hòa lẫn kiên nhẫn tột độ của cậu ấy, tinh thần tự nhiên có chút căng thẳng, theo bản năng cố sức nhúc nhắc thối lui trên mặt bàn, cậu ấy lập tức ghìm chặt thắt lưng ta, không để ta cử động.

“Này, anh hợp tác chút đi chứ?” Hơi thở của cậu ấy khẽ phả vào lỗ tai ta.

“Sao không phải cậu hợp tác với tôi?”

“Không, hôm nay anh là của tôi.” Một bàn tay cậu ấy áp trên bụng ta, thành thục âu yếm, đôi môi gắn trên môi ta mạnh mẽ mút vào, bên dưới từ từ dấn tới, ta bật ra một hơi thở mạnh, thiếu chút nữa nghiến răng cắn cậu ấy, cư nhiên không buồn dền dứ đã tiến vào! Đau thực sự, nhưng ta cố sức điều hòa nhịp thở, cánh tay mạnh mẽ ghì trên lưng cậu ấy, cậu ấy thúc nửa thân trên đè xuống một lần nữa, ta hầu như buông mình dán lưng trên mặt bàn đá lạnh lẽo, không ngừng thở dốc.

Luồng nhiệt nóng bùng lên trong cơ thể, cuồng nhiệt cuộn lấy dòng kích tình mãnh liệt từ cậu ấy, tiếng rên rỉ vọt tới cổ họng đã bị cậu ấy tham lam nuốt lấy. Ta gắng gượng lật người lại, muốn tiếp tục từ phía sau, ta cảm giác được mặt mình đã muốn bốc cháy, cảm giác khẩn trương khi làm ở nơi thế này thực sự khiến ta có chút khó khăn. Cậu ấy nằm phục xuống, dán sát trên lưng ta: “Trần Thạc, đừng nhanh vậy…” Cậu ấy chịu hết nổi nhay nghiến vành tai ta, giọng khàn đặc thoát ra từ tận cuống họng, hơi thở nóng rực nhuốm đầy tình dục phả xuống bên má ta.

Ta bật ra một tiếng than khẽ, nhưng vẫn quyết không chịu lép vế: “Nói bậy vừa… A!”

Như thể muốn ép ta thừa nhận thua trận, thứ cứng rắn vẫn bị bao bọc chặt chẽ đột nhiên bắt đầu thúc tới, ma sát kích thích đến khiến đại não ta từng trận choáng váng, ta hoàn toàn để vuột mất phần chủ động cuối cùng, chỉ còn biết quay phắt lại trừng mắt cảnh cáo cậu ấy. Cậu ấy khẽ cười, bàn tay hàm chứa sinh lực mãnh liệt vững vàng chiếm cứ cơ thể ta, ta đã hoàn toàn buông mình theo cậu ấy, ngực không ngừng bị chà sát trên mặt bàn lạnh cứng, nhưng so với cơn khoái cảm từ thân dưới đang cuồn cuộn dâng tràn khắp thân thể đã chẳng còn đáng gì nữa, dục vọng nằm trọn trong sự ve vuốt âu yếm của cậu ấy, càng lúc càng căng thẳng chờ chực bùng nổ.

Cậu ấy như phát điên lưu luyến cơ thể ta, tiết tấu càng lúc càng kịch liệt, không còn kiêng nể bất cứ thứ gì, chúng ta cùng lúc đạt đến cao trào, cậu ấy gần như gầm lên: “Trần Thạc, đừng rời khỏi tôi, tôi muốn anh.. A..!”

“A…” Hơi thở dốc nồng đậm tình ái si mê buột khỏi miệng ta, lúc này đây, ta cũng đã bất chấp tất thảy, “Diệu Dương… A!!”

Ngay khoảnh khắc chạm đến đỉnh điểm, ta nhịn không được vùi đầu xuống hai cánh tay, bất động hồi lâu. Cậu ấy cũng không lập tức rút ra, đùi trong đã muốn dính dấp ấm áp, chờ đến khi hoàn hồn mới thấy rành rành hậu quả của sự không biết kiềm chế… Ngón tay cậu ấy khẽ vuốt trên trán ta, quệt đi lớp mồ hôi ướt đẫm vì kích tình mãnh liệt.

“Thực là không nên làm bừa thế này.” Ta thở hắt ra, chầm chậm chống tay đứng dậy bước tới cạnh sô pha, ngả người dựa vào lưng ghế, kiệt sức nhìn Trịnh Diệu Dương còn đang đứng không nhúc nhích bên cạnh bàn, chằm chằm quan sát ta.

Đột nhiên cậu ấy phá lên cười: “Anh thật gợi cảm!”

“Còn gợi cảm nhiều~” Ta bật cười, “Xem cậu bừa bãi chưa, hại tôi cũng bị ảnh hưởng, hôm nay đúng là làm quá, a~ giữa phòng làm việc~” vừa cười vừa lắc đầu nhìn ra cửa, trong văn phòng Trịnh Diệu Dương từ trước đã có một phòng tắm rất xa xỉ, có điều tới giờ vẫn chưa có cơ hội xài thử, ta quay lưng bỏ vào phòng tắm, “Đi tắm đã.”

“Trong tủ có mấy bộ đồ đấy.”

Quay đầu lại cười cười: “Nếu không có, cậu cũng phải kiếm về đây mấy bộ cho tôi, bằng không thì chuẩn bị tinh thần ngủ lại đây bữa nay đi.” Nghe ta nói xong, cậu ấy ngồi dựa vào mép bàn, có chút mắc cười nhìn ta.

Tắm xong, thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra, phát hiện cậu ấy vẫn ở nguyên một chỗ, ta cảm giác được có gì đó không ổn, lắc lắc mớ tóc còn ướt bước tới cạnh cậu ấy, đưa mắt thắc mắc, chúng ta vẫn rất ăn ý, cậu ấy cũng hiểu.

“Ông già bị nhồi máu cơ tim, hôm qua. Cấp cứu ổn rồi, nhưng không dậy xử lý công việc được.” Cậu ấy rốt cuộc cũng nói ra, “Hôm qua luật sư gọi cho tôi, nói ổng muốn công bố di chúc sớm hơn, muốn tôi phải sang Mỹ có mặt lúc ấy. Trần Thạc, Trương Thủ Huy muốn giao sáu mươi phần trăm cổ phần Thành Nghiệp cho tôi.”

Ta kinh ngạc nhìn cậu ấy, nhất thời cũng trầm mặc theo, trong lòng đầy mâu thuẫn…

“Cái gì giải quyết được thì làm luôn cho xong, lần này, tôi muốn anh cùng tôi đi một chuyến.”

Ở Thành Nghiệp, những kẻ có máu mặt đầy rẫy, không ai không muốn giành giật lợi lộc cho mình, chờ đến khi luật sư công bố tin này ra, chắc chắn mũi dùi sẽ chĩa cả vào Trịnh Diệu Dương. Ở Hồng Kông, có người dám giở trò với lốp xe thì ở Manhattan chắc chắn còn có kẻ chờ lấy mạng cậu ấy. Một nỗi lo lắng đáng sợ cuộn lên trong lòng ta, Trương Thủ Huy này thực là cưng chiều sinh họa đây mà, ông ta dám hại chết Diệu Dương lắm, nếu còn đang muốn thử lửa nhau, chiêu này là quá mạo hiểm rồi.

Ta hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh được nữa, nhưng vẫn lạnh nhạt đáp:

“Chuyện này rất nguy hiểm, cậu cũng hiểu rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.