Tên cao lớn thô lỗ lôi ta đi theo, còn Trịnh Diệu Dương vẫn hoàn toàn không lộ ra một chút chật vật nào, ta nghĩ tình huống kiểu này hẳn không phải cậu ta mới gặp lần đầu, ánh mắt nghênh ngang của cậu ta đương nhiên càng chọc giận bọn bắt cóc, kết quả là suốt dọc đường, cả ta và cậu ta đều bị xước xát không ít.
Diễn biến cũ rích, chúng ta bị bịt mắt đưa xuống một nơi tối như mực, dưới chân có cảm giác ẩm ướt nhớp nháp, ta ngờ ngợ tự hỏi phải chăng đây là dưới lòng đất, Manhattan thường có nhiều đường cống ngầm kiểu này, cũng là nơi trú ngụ của một số phần tử mờ ám. Băng Uy Hổ đường đường nếu đã bị dồn tới nước phải chui xuống cống ngầm, làm chuột bọ hôi thối rúc đường ống nước, giờ đầu sỏ gây hấn lại rơi vào tay bọn chúng, khó tránh chúng sẽ bày ra đủ loại thủ đoạn trả thù.
“Thằng nhãi ranh cũng gan góc gớm!” Một gã đàn ông gầy quắt vừa vỗ tay vừa bước ra từ góc tối, trông hắn chừng ngoài ba mươi, cặp mắt hẹp không giấu được tia nhìn hiểm độc, ta nghĩ hắn ta chính là tên cầm đầu Tề Hổ. Gã Tề Hổ này nhìn bề ngoài có vẻ vô hại nhưng lối hành sự tàn nhẫn vô cùng.
“Mấy bữa nay mày đối đãi thế nào với các anh em tao nhỉ, mày nói xem, giờ tao nên đền đáp sao đây? Còn tưởng anh Trịnh chủ tịch Trụ Phong thật khó vời a! Đâu ai ngờ lại dễ dàng theo anh em tới đây. Không phải vẫn nói Trụ Phong đề phòng cẩn mật hạng nhất Hồng Kông hả? Anh Trịnh sao lại ngơ ngáo đi một mình thế này? Hay là không sắm nổi một thằng vệ sĩ?”
Xung quanh rộ lên một trận cười hô hố, hắn đột nhiên lia mắt sang ta: “Kiếm đâu được một thằng ngu theo đuôi thế này, coi bộ anh Trịnh chưa nghe người ta nói đồ đẹp mã toàn thứ vứt đi a?”
Hắn túm tóc ta, nhếch mép cười nói: “Tứ Kiều, tao thấy thằng nhãi này vừa vào, chú mày đã thèm thuồng không nỡ nặng tay, giờ thưởng nó cho chú mày chơi, đã đời rồi chớ có quên chùi mông~”
Một gã cuồn cuộn cơ bắp bước ra, tiến về phía ta, mặt cười dâm đãng: “Biết ngay đại ca hiểu ý em.” Chờ Tề Hổ tránh ra, gã cơ bắp sải bước tới ngay trước mặt ta, sỗ sàng bắt lấy cằm ta, lật lật nhìn: “Lâu lắm không vớ được hàng tốt như vầy.”
Mẹ kiếp, ta tởm đến mắc ói, trong giây lát bản năng vụt nhanh hơn trí não, chân ta vung lên đạp thật mạnh ngay giữa đũng quần hắn ta.
Hắn rú lên đau đớn rồi quỵ sụp xuống đất, đương nhiên, ta cũng không chiếm được thêm chút ưu thế nào, ngay lập tức một lũ đứng quanh đó nhảy xổ vào đấm đá ta, thẳng đến khi bị đánh đến đầu óc choáng váng mờ mịt, ta mới nghe Trịnh Diệu Dương mở miệng nói câu thỏa hiệp đầu tiên: “Đừng đánh người của tao, có điều kiện gì, chúng mày nói đi.”
“Ngày hôm trước tao tẹp nhẹp lắm vẫn còn chút uy phong, qua một đêm mày đã nẫng mất của tao năm khu, còn đẩy quá nửa anh em chúng tao vô nhà đá dưỡng thương, món nợ này ông đây không bỏ qua cho mày đâu!” Tề Hồ như bùng phát căm thù, hùng hổ vung chân đá trúng bụng Trịnh Diệu Dương.
“Tao không hề định đuổi tận… giết tuyệt.”, cậu ta vừa nén đau vừa nói tiếp: “Nhưng nếu hôm nay mày giết tao, tình thế của mày sẽ còn thê thảm hơn nhiều, tao đảm bảo.”
Chỉ có loại người như Trịnh Diệu Dương mới dám đứng giữa tình thế này mà uy hiếp lại bọn bắt cóc, không những thế… lại còn có hiệu quả.
“Mày, mày nghĩ tao không dám động vào mày hả?!” Tề Hổ điên tiết túm cổ áo Trịnh Diệu Dương.
“Mày dám, nhưng nếu làm thật, tức là mày hết muốn sống rồi. Điều này chắc mày rõ như tao.”
Đối đầu với Trụ Phong, đến tận cùng chỉ còn một chữ “Chết!”.
Hai, ba chục tên xung quanh bắt đầu chột dạ thì thào bàn tán, bọn chúng đã bắt đầu nhận ra tình thế nguy hiểm đến mức nào.
Giọng Tề Hổ khẽ rung động, không còn bình tĩnh như lúc đầu hắn xuất hiện: “Vậy mày có cách nào, làm sao để chúng ta đôi bên đều dễ thở đây?”
Ta nghe Trịnh Diệu Dương đáp rõ ràng từng tiếng một: “Có. Mày thả tao ra, tao cho mày một đường sống.”
“Cho mẹ mày ấy!!” Lại ăn một đấm.
Vừa lúc ấy, một tên đầu nhuộm vàng hoe, bộ dạng hèn hạ tiến lại bên cạnh Tề Hổ, ghé tai hắn thì thào mấy câu, trên mặt Tề Hổ lập tức lộ ra vẻ đắc ý mờ ám, hắn cao giọng tán thưởng: “Hay, cách hay! Này chắc nhờ thằng Tứ Kiều gợi ý, chứ đầu heo như chú mày làm sao ló ra được cái cách tởm lợm này.”
Nói rồi hắn quay sang sai mấy tên hắt một xô nước lạnh xuống đầu ta, ta giật nảy cả người, rùng mình tỉnh táo lại, toàn thân đau ê ẩm.
“Thằng lỏi, để mày nhẹ nhàng mày còn không biết dơ, dám đánh anh em tao ngay trước mắt tao. Giờ cho mày một đường gỡ tội, ngày mai, cùng với đại ca nhà mày diễn phim hay ngay tại đây, coi như lập công chuộc tội.”
Còn chưa kịp phản ứng gì, ta đã bị lôi xềnh xệch tới một gian phòng khác.