“Hôm nay tôi không muốn cãi nhau với anh.” Ta trỏ tay, hạ giọng cảnh cáo anh ta, “Hiểu không?”
“Biết cậu lúc này tâm trạng không tốt, tôi cũng không phải không biết điều. Hôm khác sẽ tới tìm cậu.” Anh ta vừa nhìn chăm chú vào mắt ta vừa lùi lại hai bước rồi quay lưng bỏ đi.
Thấy Phùng Bằng Phi không hề có dấu hiệu muốn quay đầu lại, ta cũng tiếp tục đi đường mình. Vừa vào đến bãi đậu xe, đã bị một giọng nói xa lạ gọi giật lại: “Trần Thạc?”
Dự cảm bất thường chạy dọc sống lưng, ta cảnh giác quay lại nhìn mấy người đứng khuất trong bóng tối.
Người đứng đầu bật ra một tiếng cười nham hiểm: “Đừng vội, chú Lai kêu chúng tôi đến mời Trần Thạc anh đi cùng, anh sẽ nể mặt chứ nhỉ?”
Ta trấn tĩnh lại, quả nhiên là ông ta!
“Thì ra bọn theo dõi tôi mấy ngày nay là người của Lai Chính Mạt, đúng lúc lắm, đỡ mất công điều tra.”
Bọn họ bước ra khỏi chỗ xấp bóng: “Xem ra, chúng tôi cũng không cần tốn lời, anh đi chứ?”
Lúc này muốn chối cũng không được, ta nghĩ thầm. Cũng không định kháng cự, bọn họ không định lấy mạng ta, bởi vậy ta lựa chọn theo bọn họ lên xe. Bị đưa về một tòa nhà hoàn toàn xa lạ.
“Trần Thạc, lâu quá không gặp.” Lai Chính Mạt vẫn nguyên vẻ cay nghiệt lão luyện như trước, mở miệng nói đã nghe rõ sự lạnh lùng.
“Cũng không tệ lắm, có chuyện gì phải tìm tôi gấp vậy nhỉ?”, hời hợt châm biếm lại ông ta.
“Lần này về Hồng Kông cũng chẳng liên lạc gì với tôi, chỗ nương thân cũng khác thật. Sao? Phất lên rồi hử? Giờ cậu tự do tự tại thật, chắc muốn quên hết nợ cũ rồi?”
Ta lạnh lùng nói: “Trương Thủ Huy chung quy vẫn không chịu buông tha tôi.”
“Kẻ thông minh vẫn luôn thông minh, có điều kẻ thông minh càng không nên làm ra những chuyện mất thể diện, chuyện này khiến Ông mất hứng vô cùng.” Ông ta cười tàn bạo, vẫn thong dong bước qua lại trong phòng, “Tuần sau Ông sẽ đích thân tới dự lễ cưới của cháu ngoại, vì thế Ông muốn tôi tạm thời giữ cậu ở đây làm khách, hôn lễ xong Ông sẽ tới gặp cậu nói chuyện cũ. Mấy bữa trước, Ông nhận được một vài tin tức không hay lắm, nên muốn xác nhận một chút, những trò rác ấy có phải từ cậu mà ra không. Nếu đích xác không liên can tới cậu, Ông sẽ không động tới một sợi tóc của cậu, còn nếu có thật… cũng tức là vi phạm thỏa thuận, đến lúc ấy, Lai Chính Mạt tôi cũng không có cách cứu cậu.”
“Nói với ông ta, không cần phức tạp đến thế, nếu ông ta muốn đối phó với tôi cứ việc đến thẳng đây, nhưng tốt nhất đừng để Trịnh Diệu Dương điều tra ra bằng không cục diện càng không theo ý đồ của ông ta đâu.” Ta sấn lên một bước, đối diện với Lai Chính Mạt, “Những lời này không phải tôi uy hiếp ông ta, mà là sự thật.”
“Tôi biết thỏa thuận giữa cậu và Ông, quá kiêu ngạo không hay ho gì đâu.”
“Nếu Trịnh Diệu Dương biết tôi mất tích, cậu ấy sẽ không cử hành hôn lễ, câu này chú tốt nhất nên nói cho Trương Thủ Huy tin.” Sự tình đã loạn tới nước này, bất cứ lý do nào viện ra cũng chẳng che đậy được gì nữa.
“Không lẽ lời đồn là thật?” Ông ta cười gượng gạo, sắc mặt đã bắt đầu sa sầm, “Cậu và Trịnh Diệu Dương…”
“Chú Lai, hôm nay tôi còn gọi chú một tiếng “Chú Lai”, bất quá vì tôi không quên tình nghĩa trước kia, nếu chú cũng cho rằng Trần Thạc này tội lỗi không thể thứ, vậy tùy ý chú xử lý tôi, không cần do dự.”
“Ra cậu còn nhớ rõ chúng ta từng là cộng sự? Trước kia đã vậy, cậu luôn làm ra những việc khiến người khác khó ngờ.” Ông ta lắc đầu, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối, “Nhưng giờ cậu cư nhiên đã thành kẻ phản bội, còn quay sang đối địch chúng tôi, kết quả này tôi trăm triệu lần không ngờ được. Trần Thạc, cậu không phải loại người này, tôi không phải không biết cậu, có phải có điều mờ ám gì không thể nói ra? Hay Trịnh Diệu Dương đã làm gì cậu? Có thể khiến cậu cam tâm đứng sau lưng hắn, thực sự khiến tôi không hiểu nổi. Hắn ta vốn là đối thủ cậu tính trăm phương nghìn kế đánh bại a.”
“Trước kia là trước kia, Trần Thạc ngày hôm nay chú không tin cũng không sao.”
“Tính cố chấp của cậu vẫn không thay đổi.” Vẻ mặt ông ta chùng xuống, “Nhưng hiện giờ cậu có muốn đi cũng không thể được. Ông cũng không định giấu Trịnh Diệu Dương tung tích cậu mà chỉ muốn vạch trần những việc không ra gì của cậu trước đây. Vậy nên, Trần Thạc, cậu đừng tự đánh giá mình quá cao, giả như Trịnh Diệu Dương biết cậu bị giữ ở đây, hắn liền chọn cách dùng việc kết hôn để cậu được thả, kết quả này nghe như càng hoàn hảo hơn nhỉ?”
“Cậu ấy sẽ không làm vậy! Tôi hiểu cá tính của cậu ấy, cậu ấy sẽ không làm.” Con người Trịnh Diệu Dương càng bị bức ép càng ngoan cố, hễ cố tình miễn cưỡng, cậu ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục.
“Mọi sự đều không nên quá chắc chắn, cậu cứ ở yên đây thử xem, tôi cũng không trói cậu, hy vọng cậu hợp tác.” Lai Chính Mạt cảnh cáo ta, “Tôi không muốn làm quá trắng trợn với cậu, vì thế hãy tự lo cho ổn thỏa, đừng mơ tưởng thoát khỏi cánh cửa kia, cũng đừng tính chuyện liên lạc với bên ngoài, bằng không chớ trách tôi trở mặt vô tình.”
“Kiểu giam lỏng này tôi quá biết rồi.” Ta cười nhạt, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Chớ ung dung vậy, còn phải chờ xem, Trần Thạc, lúc này là cược mạng đây, làm không ra gì không khéo lớn chuyện.”
“Chuyện đã có lâu rồi.”
Lai Chính Mạt trừng mắt liếc ta, không thèm tiếp lời, ông ta trù trừ thêm một lát rồi bỏ đi, để lại mấy tên vệ sĩ canh ngoài cửa và dưới lầu.
Ta biết cửa này rồi cũng phải qua, có điều sớm hơn ta tưởng, dù sao nếu cứ tiếp tục trốn tránh nữa, kết quả cũng không hơn gì hiện giờ. Ta cần một cơ hội để giải quyết tất cả những chuyện này.
Trịnh Diệu Dương sẽ làm gì? Cậu ấy sẽ làm gì?? Sẽ làm gì?? Cậu ấy sẽ tỏ thái độ ra sao? Trương Thủ Huy bôi nhọ ta thế nào ta mặc xác, nhưng ta chỉ hy vọng Trịnh Diệu Dương sẽ không quá cứng rắn đối đầu với ông ta, dù sao cậu ấy cũng không còn là kẻ một thân không vướng bận, hiện giờ vai mang trọng trách, cậu ấy sẽ thỏa hiệp vì Trụ Phong, thỏa hiệp vì ta, điều ấy ta biết, nhưng ta không đoán được cậu ấy sẽ dùng cách nào. Lần đầu tiên ta có chút cảm giác… mờ mịt.
Nhưng rốt cuộc, chuyện khiến ta mờ mịt hơn nữa xảy ra, ba ngày sau, nửa đêm, Lai Chính Mạt đột nhiên cho người đưa vào một tờ báo, ngay chính giữa là hình chụp hôn lễ của Trịnh Diệu Dương và Tú Phương, ta hoàn toàn cứng người.
Rất lâu sau đó, ta mới buông mình ngã xuống ghế, úp hai bàn tay đã run run lên mặt, im lặng thấm thía thứ cảm giác thời gian đang từng giây từng phút rã tan linh hồn mình… đây là sự trừng phạt đối với ta sao? Trịnh Diệu Dương… cậu và tôi rốt cuộc cách xa đến mức nào?