Cười cười ngắt máy, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt mọi người đều đang chằm chằm hướng vào ta.
“Có bạn sắp tới hả?” Chương Tuệ hỏi trước tiên. Bọn họ không đả động gì đến vụ “bạn gái” hay không, vì vừa xong nghe ta nói “biến đi”.
“À ừ, sáng ngày mốt.”
“Chắc cũng là cao thủ tennis ạ?” Chương Giai cũng xen vào.
Ta nhìn nhìn cô ấy rồi đáp: “Không nên nói mỗi tennis, là cao thủ thể thao thì đúng hơn.”
Cô gái trẻ có vẻ rất phấn khích: “Tuyệt quá nha, em đã biết bạn bè của anh chắc chắn không giống người thường mà~”
“Kết luận có hơi vội a.” Ta chọc cô ấy.
Chương Tuệ cũng cười nói: “Giai Giai thì hễ nghe vận động viên là mắt sáng rực~”
“Ngày mốt mình hẹn ở sân bóng nhé?” Bộ dạng đã nôn nóng cực kỳ.
Chương Tuệ cười rộ lên: “Giai Giai, em tính rủ một người mới lặn lội đường xa, bụi bặm mệt mỏi chơi bóng hả? Coi bộ như lợi dụng lúc người ta khó khăn vậy?”
“Chị nha?! Toàn làm em mất mặt.”
Minh Siêu nghe câu hiểu câu không, vẫn cười khanh khách, bầu không khí đã hoàn toàn cởi mở, tiếng cười nói tràn ngập căn phòng.
Ta đột nhiên có chút trầm mặc, nhất thời nghĩ, nếu mình và Trịnh Diệu Dương cũng sống kiểu ở nhà chơi không thế này… chậc, thành thật mà nói, chưa bao giờ ta thử tưởng tượng. Ngay từ đầu chúng ta đã luôn đấu tranh gay gắt, đến cuối cùng cũng chẳng hề có màn mùi mẫn đổi thù thành bạn, hẹn thề sống chết càng không, chúng ta chỉ là… đi bên cạnh nhau, có chút mâu thuẫn, có chút kỳ quặc, nhưng bản thân luôn cảm thấy tất cả đều tự nhiên, cho dù có một số việc đi chệch hướng, hoặc giả đã nhầm lẫn ngay từ đầu.
Ngày mốt? Ngày mốt sao? Cậu ấy thực sự gác công việc lại để qua đây à, này có ý gì đây? Nghĩa là mối quan hệ giữa chúng ta kể từ giờ đã vững vàng tiến thêm một bước, rằng việc nhìn thấy sau, cảm nhận nhau đã trở thành một thứ thói quen dễ chịu? Có lẽ ta nên sớm thừa nhận, từ nay về sau, Trịnh Diệu Dương đã mang một ý nghĩa đặc biệt trong cuộc đời mình, không thể tính toán ai hy sinh vì ai nhiều hơn nữa, bởi chúng ta đều tình nguyện sắm một vai phối hợp trong cuộc sống của đối phương… vốn vẫn hiểu rõ chính mình không phải một kẻ bình ổn, giờ lại vì quá hiểu mà lo sợ đối phương một ngày đột nhiên biến mất hay tránh né, loại cảm giác hỗn độn giữa bất an cùng nồng nhiệt này thực khiến cả hai ta có chút bối rối.
Nguyên bản, chúng ta đều không phải loại người có thể đặc biệt quan tâm đến người khác, nói đúng hơn chúng ta thậm chí bất kể chính bản thân mình, mà đến giờ, cả hai ta đều dần dần thay đổi, có thể càng mạnh mẽ… cũng có thể đã nhu nhược hơn bất cứ lúc nào. Dù sao, không ai trong chúng ta muốn nghiền ngẫm đến sâu xa tận cùng, chỉ cần nhìn vào con đường phía trước là được, này cũng là cách chúng ta chọn để ở bên nhau.
Sáng hôm đó, ta đang chuẩn bị ra sân bay đón thì nghe tiếng còi ô tô kêu inh ỏi bên ngoài, ban đầu không lưu ý, kết quả một hồi sau lại có người bấm chuông cửa. Vừa ra mở đã thấy chị em họ Chương, cô chị mở rộng cửa chiếc xe Jeep của chồng, sáng sớm đã kéo em út tới nhà người ta quấy rối.
Chương Giai cười nói: “Mặt mũi anh sao không kinh ngạc chút xíu nào vậy?”
“Anh thì nhiều kinh nghiệm tiếp khách không mời lắm, miễn nhiễm lâu rồi.”
“Uýnh giờ a~” Cô vỗ vỗ trên trán ta, thật cũng là một cô nhóc không ưa điệu bộ, “Nào đi thôi, bọn em đưa anh đi đón bạn. Em chờ gặp vận động viên siêu hạng muốn chết a~”
“Nói giỡn chơi mà em tin hả?”
“Đùa hoài, lên xe thôi!”, đoạn kéo tay ta đi ra.
Chương Tuệ vừa thấy đã vội xuống xe, mở cửa mời ta, Chương Giai cười rộ lên: “Anh rể em cũng chưa có được đãi hậu vậy đâu nha.”
“Anh rể em mà được đẹp trai bằng nửa Trần Thạc, đừng nói mở cửa xe, bảo chị chà chân cho ảnh cũng ok.” Chị em chòng ghẹo nhau một hồi, cười nói rộn ràng. Phái nữ cởi mở ngồi cùng nhau, thật khó để không yêu mến.
Dọc đường đi, bọn họ nói qua nói lại đều muốn dò hỏi về “người bạn” đột nhiên tới chơi của ta, đại khái vẫn không tưởng tượng được người kỳ quặc như ta lại có bạn bè.
Đến cửa chờ đón người thân của sân bay rồi mới nhận ra bọn ta đi sớm, chờ nửa tiếng vẫn chưa thấy ai, cho đến khi Chương Tuệ đột nhiên ho húng hắng: “Nè nè, nhìn coi, anh chàng phương Đông đẹp trai!! Ôi trời ơi, này đúng là tình nhân trong mộng suốt thời đại học của người ta mà!”
Ta nheo mắt nhìn qua, quả nhiên là Trịnh Diệu Dương, dáng người cao lớn, cử chỉ lịch lãm, khí chất nguy hiểm, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông vừa xuống máy bay. Cậu ấy lúc này đang nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía bọn ta, Chương Tuệ nhịn không được phấn khích vươn tay vẫy vẫy cậu ấy, Trịnh Diệu Dương cười cười mở cửa xe, một tay bỏ chiếc túi xách Prada vào ghế sau.
“Đây là người bạn anh chờ hả?” Các chị em có vẻ không tin lắm.
“Trịnh Diệu Dương.” Cậu ấy tự giới thiệu. Chương Tuệ tự động xuống ngồi ghế sau, ta lái xe, Trịnh Diệu Dương ngồi ghế phụ.
“Vừa nhìn đã biết cậu là kiện tướng thể thao rồi, bạn bè của Trần Thạc quả nhiên đặc sắc.” Chương Tuệ cực kỳ cao hứng, “Giai Giai! Sao không thấy ho he gì vậy? Hiếm lắm mới gặp người đẹp trai thế này, bộ ngố rồi hả cưng?”
“Chị nha! Còn nói xấu em, em cho chị…” Cô nhóc giãy nảy cự lại.
“Kiếm đâu được một cặp dở hơi vậy?” Trịnh Diệu Dương quay sang thì thầm, đương nhiên chỉ có mình ta nghe được.
Đánh tay lái qua một khúc ngoặt, ta đáp: “Bình thường còn nhức đầu hơn nhiều, từ từ rồi biết.”
“Hey, em là Chương Giai!” bắt đầu nhịn không được nhào lên, “Ngày mai rảnh không? Đi chơi bóng nhé.”
Ta cười với cậu ấy: “Coi kìa, đi đi.”
Ông anh cũng mát tính đáp: “Ok, ngày mai.”
“Thẳng thắn nha, em thích!” Coi như hời được Trịnh Diệu Dương một bận.
“Chà, toàn nữ trung hào kiệt cả.” Cậu ấy nhức đầu cười khổ, đại khái không ngờ ta lại quen biết với mấy người ồn ào như vậy, còn cùng ra sân bay, “Ngồi máy bay cứng hết cả lưng rồi.”
“Định ở lại bao lâu?”
“Ba tuần. Hội đồng quản trị tôi đã dặn dò ổn rồi, Trương Ký Vân cũng có sắp xếp, có chuyện gì liên lạc điện thoại.” Cậu ấy xem ra đã thảnh thơi gác lại hết công việc rồi.
Cười nói rôm rả suốt quãng đường, náo nhiệt vô cùng, cho đến khi về tới nhà ta, ta trả xe cho hai chị em họ, hai người còn ngấp nghé chưa chịu về.
Chương Tuệ bộ dạng vẫn nhã nhặn nhưng đã cao tay ra đòn sát thủ: “Để bọn tôi vào uống ly trà đi mà, Trần Thạc, Trần Thạc, đừng lúc nào cũng xa cách vậy mà~”