Cũng tựa vào hàng lan can chạm trổ, ta im lặng vài phút, tới khi hút xong nửa điếu thuốc mới quay sang nhìn Trịnh Diệu Dương, có chút bực bội nói: “Rốt cuộc cậu muốn sao mới để tôi vào hội đồng quản trị?”
Cậu ta khẽ nhướng mày, phản bác lại: “Tôi đã chuẩn bị tiếp đón anh long trọng lắm rồi còn gì, gã Tằng Vỹ Kỳ kia không báo cho anh hả? Còn muốn sao nữa?”
“Chỉ đơn giản thế thôi?” Ta liếc mắt ngờ vực nhìn người trước mặt mình.
“Vậy anh bảo phải phức tạp kiểu gì? Xem ra anh rất sở trường làm rối rắm mọi sự?” Miệng nói, người đã bỏ vào phòng, “Cũng hay, vào đây đi, chúng ta thử phức tạp hóa vấn đề~”
“Này!” Ta lớn tiếng quát cậu ta, “Cậu căn bản không có thiện ý nói chuyện với tôi.”, có giỏi kiềm chế mấy mà đối mặt với loại người này cũng muốn nổ đầu, ta bực bội tự động bước vào theo.
Vừa vào phòng, trong nháy mắt, Trịnh Diệu Dương không nói một lời nhào tới trước mắt ta! Chưa kịp phản ứng ta đã thấy mình bị hung hăng xô ép vào cánh cửa sổ sát sàn, khuỷu tay cậu ta chèn trên ngực ta, thô bạo, sít sao áp bức, ta cắn chặt răng, này là lần thứ mấy bàn tay này khống chế ta rồi?!?
“Ông già muốn đối phó tôi thế nào hả!? Anh là trợ thủ đắc lực nhất ông ta cũng dám phái về, chắc chắn lần này muốn chơi tôi đến cùng chứ gì?! Anh theo ông ta lâu như vậy còn không biết ổng có bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu sao!” Ngữ điệu cậu ta dần dần lạnh lùng, lộ ra bản chất tàn nhẫn sâu thẳm, “Ông già thiếu gì chó trung thành, anh không phải đầu tiên, chắc cũng chẳng phải kẻ cuối cùng đâu, đám người trước đây tôi không ngán. Bất quá luôn nghe nói Thành Nghiệp có một Trần Thạc, năng lực hơn người, chí khí cao ngạo, tôi vốn đã tin, tới khi thấy anh tôi vẫn còn tin, tới sáng nay gã Trần Thạc vì lợi ích của Thành Nghiệp mà tình nguyện thí thân khiến tôi không thể tin được nữa! Mục đích của anh nhất định không đơn giản chỉ là dò xét thực lực Trụ Phong để báo cáo cho ông già! Khai thật ra, Trịnh Diệu Dương tôi cũng không cần nhục nhã anh, bằng không… sẽ khó coi lắm a.”
“Hiện giờ, tôi nói gì cậu cũng sẽ không tin.” Ta ổn định tâm thần, nghênh tiếp ánh mắt như xuyên thấu mọi sự của cậu ta.
“Anh có thể suy nghĩ, lần này sẽ không chỉ là ba tiếng đồng hồ, tôi cho anh ba mươi ngày, đây là nể mặt ông già. Nếu để tôi phát hiện anh có bất cứ hành động gì gian trá, tự anh biết hậu quả! Cảm giác đường nào cũng chết cũng đã lắm hả?!”
Cậu ta buông tay ra, ngón tay gẩy gẩy mặt ta đầy cảnh cáo: “Bán mạng vì Trương Thủ Huy không mấy kẻ có kết cục tử tế đâu, anh nghĩ mình được tốt số đến đâu? Nực cười!”
Ta gắng gượng hít vào một ngụm không khí: “Tôi… hay những người khác đều không quan trọng, đối với ông ta, người duy nhất đáng giá cho ông ta tốn nhiều tâm sức như vậy, chính là cậu.”
“Ông già ấy là đồ điên, thật chỉ có lũ ngu ngốc mấy người mới phát điên theo ổng!!”
“Cậu bảo liệu có di truyền không?”
“Cái gì?” Ánh mắt lạnh lùng trừng lên.
Ta nhìn cậu ta, nhếch mép cười: “Không thể phủ nhận, trong cơ thể cậu chảy dòng máu của ông ta.”
Ánh mắt cậu ta càng trầm lạnh, sắc bén như hai mũi dao, nhưng ngay lập tức cậu ta phá lên cười, như thể nhớ ra chuyện gì rất ngớ ngẩn, cười đến mức loạng choạng ngồi phịch xuống mép giường.
Mất một hồi sau, cậu ta mới nói: “Tôi biết điểm hơn người của anh rồi, ra là không sợ chết.”
“Cậu nhầm rồi, không sợ chết thì đêm nay tôi đã không đến.” ta cười cợt, “Tôi chỉ có duy nhất một điểm hơn người là không biết tốt xấu, anh Trịnh đã dọn cho tôi đường dễ đi, tôi lại còn không biết giữ gìn.”
“Anh quả nhiên không biết tốt xấu, nhưng xem ra anh tự biết mình hơn tôi tưởng.” Cậu ta khiêu khích ngoắc tay với ta, “Lại đây, không phải nói tới ngủ với tôi sao? Trợ lý cao cấp Trần danh tiếng lẫy lừng sẽ không nuốt lời chứ~?”
Cậu ta biết rõ ta tuyệt đối sẽ không khuất phục, nhưng cậu ta sẽ không ngờ ta kiên quyết đến mức nào.
Tiến về phía cậu ta, ta mạnh tay giật chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông xuống, trước hành động thẳng thừng không hề kiêng dè của ta, Trịnh Diệu Dương lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, thật khiến ta vô cùng đắc ý.
Ta cúi xuống nheo mắt nhìn cậu ta: “Anh Trịnh, muốn chơi sao đây?”
Mất ba giây cậu ta không nói nên lời rồi đột nhiên hừ lạnh, cười thành tiếng: “Trần Thạc, đôi lúc anh thật khiến tôi ngạc nhiên.”
“Chúng tôi vốn là vậy, mạng không trong tay mình, cho kẻ khác đùa chơi riết cũng quen rồi.” Ta bày ra biểu cảm khó mà diễn tả.
Mẹ kiếp, không phải muốn xem ta tự hạ nhục mình sao?! Đã vậy ta bày sẵn ra cho, để xem cậu ta còn muốn diễn tiếp không!
“Có điều nhiều khi anh quá ngây thơ rồi.” Cậu ta đột ngột nói, thanh âm lồ lộ bản chất độc địa, “Anh thực sự tưởng tôi sẽ không động vào anh.”
Gần như ngay sau câu nói ấy, bàn tay cậu ta vươn lại vuốt trên đùi ta, chậm rãi dừng lại trên mông, ta có cảm giác lòng bàn tay trên da thịt mình nóng rực, trong trí nhớ của ta, bàn tay người này luôn có chút lạnh lẽo cùng với vẻ dò xét tàn nhẫn khiến người ta rùng mình. Không hề nhúc nhích, ta thực sự lo sợ cậu ta làm thật, không lẽ vừa rồi khích quá lời, chọc quá tay rồi?!
Cậu ta đứng phắt dậy, khi chúng ta bốn mắt trừng trừng nhìn nhau, lửa nhiệt chớp lóe, bầu không khí sặc mùi thuốc súng…