Tháng hai, hoa sơn trà đượm nở.
Đảo mắt đã là đầu mùa xuân năm sau, chợ kinh thành vẫn phồn hoa như trước, cây cổ thụ trong vương phủ vẫn cành lá xum xuê.
Thẩm vương phi vùi đầu đi trong viện nhà mình, những tháng ngày không có Tô thiên tuế đúng là không thoải mái.
Khoảng thời gian trước ở Hoàn Nam lan tràn ôn dịch, rất nhiều bách tính bị mắc bệnh mà chết, ngự y trong triều cào nát cả da đầu cũng không nghĩ ra được phương pháp nào trị liệu.
Đúng lúc sư tỷ của Tô Nguyệt Cẩm là Triệu Hàm xuống núi, nghe nói việc này nên cùng tới Hoàn Nam.
Thẩm Hành vốn định đi cùng hắn, nhưng Tô thiên tuế lại lo tình hình dịch bệnh khó ma khống chế được, cho nên không muốn nàng mạo hiểm cùng theo, cứ lén lút ra ngoài hai lần là lại bị “Áp giải” trở về.
Khi đó nàng không biết sư tỷ của hắn cũng chạy tơi Hoàn Nam, cả ngày ở nhà, bát thạch tín không hề rời khỏi tay, chỉ cần có tin tức xấu thì cùng nhau sống chết.
Nhưng mà sự thực chứng minh, thạch tín để lâu có thể dán được cửa sổ. Chờ mãi tới khi bát “thuốc đoạn trường” kia đông lại thành một cục, cuối cùng cũng có tin tức tốt.
Tình hình dịch bệnh đã được khống chế, ít ngày nữa Tô thiên tuế có thể trở về kinh.
Đạo Đạo vừa đổi huân hương trong lư hương trong phòng, vừa quay sang nói với Thẩm Hành.
“Tiểu thư, Vương gia mang một tiểu cô nương ra ngoài như vậy, tiểu thư không lo lắng gì à?”
Nàng đặt chân lên chiếc giường nhỏ quý phi bên cạnh bàn, gật đầu chắc nịch.
“Ai nói ta không lo? Hắn không mang bạc theo, ta sợ sau khi quay về sẽ bị vị sư tỷ kia lừa gạt, chúng ta không có nhiều bạc đâu.”
Cả khuôn mặt Đạo Đạo đều đông cứng.
“Nô tỳ không nói chuyện này, tiểu thư không lo họ có tư thông xã giao gì à? Tiểu thư xem, cô nam quả nữ ở cùng nhau lâu như thế, lại hiểu rõ về nhau. Đặc biệt là Thiên tuế nhà chúng ta tuấn tú như vậy, cô nương nào mà không động lòng chứ.”
Trong thoại bản, các chính thất đều làm nền như thế.
Thẩm Hành nghe vậy cũng cau mày suy nghĩ một hồi.
“Em dùng thành ngữ tư thông xã giao sao, đọc nhiều sách nên giỏi hơn rồi đấy.”
Đạo Đạo: “...”
Hoàn Nam cách kinh thành khá xa, cố gắng đi nhanh cũng phải mất mười ngày.
Khi Thẩm Hành nhận được thư xác định ngày hồi phủ của Tô Nguyệt Cẩm, tâm trạng nàng cũng bay bổng cả lên, vừa hát vừa quét lá trong sân, cực kì sạch sẽ.
Quản gia Nguyên Phúc hoảng hồn run chân, run lập cập nói: “Vương phi, sao ngài lại quét rác thế này, Vương gia mà biết sẽ trách phạt tiểu nhân mất.”
Nàng cười ha ha lắc đầu.
“Quý phủ chúng ta không có nhiều quy củ thế đâu, không nói cho chàng là được thôi mà.”
Nguyên Phúc nghe xong thì tội nghiệp nhìn nàng.
“Lần trước Vương phi leo tường ra ngoài chơi chợ đêm, khi ấy ngày cũng nói vậy, sau khi trở về cũng có phải tiêu nhân khái ra đâu.”
Còn nhớ chuyện này nữa à?
Hôm đó, nàng vừa về đã nôn thốc nôn tháo, Tô Nguyệt Cẩm dịu giọng an ủi nàng, khi ấy nàng có nhớ mình đã nói gì đâu.
Mãi tới lúc khỏi bệnh, Nguyên Phúc đã bị giam ở trong phòng chứa củi mấy ngày rồi.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy hắn giận dữ với người hầu như vậy, vẻ mặt lạnh lùng đó nàng cũng không dám ngó, hệt như một đứa bé làm sai, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sau đó Nguyên Phúc nhìn thấy nàng là lại hoảng hồn hoảng vía, chỉ sợ nàng lại làm chuyện gì tai vạ tới mọi người.
Thẩm Hành ho khan hai tiếng, yên lặng móc một miếng bạc vụn ra để ông cầm mua rượu.
Nguyên Phúc cúi đầu nhìn xem, rồi lại khó khăn mở lời:
“Vương phi à, giờ giá rượu cao lắm đó.”
“...Vậy thì mua nước uống...”
Dù gì phải một thời gian nữa hắn mới quay lại mà.
Thẩm Hành cảm thấy chuyện hối lộ như vậy không thể tạo thành thói quen, người kia còn chưa kịp mở mồm nàng đã cướp lời trước:
“Thực ra từ lần trước, Tô Nguyệt Cẩm đã cắt hết tiền tiêu của ta rồi. Giờ mua cao đường ta cũng phải hỏi mượn, khổ đến thế là cùng.”
Nàng khổ sở quay đầu, muốn để ông nhìn thấy vẻ chân thành đang dâng trào trong mắt mình, ai ngờ quay đầu một phát đã suýt trẹo cổ luôn.
Nguyên Phúc uất ức đứng cạnh bên nhỏ giọng nói.
“Vương phi, Dạng tiểu chủ trở về.”
Nàng trố mắt ngoác mồm nhìn nữ tử xinh đẹp đnag mỉm cười quyến rĩ, tự nhiên lại thấy mất mặt không để đâu cho hết.
Sao họ lại gặp nhau trong tình huống này được chứ? Sao lại ngay lúc nàng không có khí thế gì vậy chứ?
Mặt nàng cứng đờ một lúc, rồi cố gắng tự nhiên vuốt vuốt mái tóc dài.
“A, cái kia...Chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.”
Trước khi Tô Dạng xuất hiện, hình như Thẩm Hành đã sắp quên mất người nàu chính là con dâu nuôi từ bé của phu quân nhà mình. Gả cho Tô Nguyệt Cẩm đã hai năm, nàng ta cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần. Bộ quần áo sắc hoa kim ngân bằng lụa mỏng, cực kì trang nhã là thế nhưng mặc trên người “nàng ta” lại lộ liễu ba phần.
Thẩm đại tiểu thư cúi đầu lật lật cái nắp trong tay, vô cùng lúng túng.
Muốn nói thì cứ nói quách đi, nếu không lại càng thêm khó chịu, cười hoài thế này mặt cũng mỏi lắm rồi.
Bầu không khí trong phòng có phần kì lạ, Dạng tiểu chủ uống nước xong, ánh mắt lại tò mò hẳn lên.
Không biết nàng mò được một tấm ván gỗ đâu ra, dán trên đó một tờ giất tốt, bút lông vung vẩy dạo đầu.
“Hành tỷ tỷ, cho ta mượn ít tiền.”
Thẩm Hành không biế các “Tỷ muội” khác hcung sống với chính thất thế nào, nhưng người này đúng là đã khiến nàng mở mắt.
Mở miệng cái là mượn bạc a.
Nhìn “Dạng cô nương” đang mỉm cười rạng rỡ, nàng moi moi móc móc hầu bao, rất nghĩa khí lấy ra mười lượng bạc đạt vào tay nàng.
“Đủ không? Đạo Đạo còn một ít nữa.”
Dù sao cũng là lẫn đầu tiên họ mở miệng mượn tiền, hẹp hòi quá thì sao xứng với hai từ tỷ tỷ.
Trên mặt “Dạng cô nương” cứng đờ trông thấy, nàng cố sức nhìn kĩ một hồi lâu, mới phát hiện người kia không phải đang đùa mình, xoạt xoạt vài nét bút.
“Nhân gia muốn mượn ba trăm lượng bạc ròng.”
ba trăm lượng bạc ròng?
“Mua cái gì mà quý thế?”
“Là một cái nghiêng bút thời Ngụy Tấn, màu sắc trang nhã, là hàng thượng phẩm đó.”
Thẩm đjai tiểu thư chớp mắt hai lần.
“Nhưng hiện giờ bạc không thuộc quyền quản lý của ta, phải chơ Tô Nguyệt Cẩm về rồi hỏi mượn chàng mới được.”
Lần trước nàng nôn kinh khủng quá, nghỉ ngơi hai ngày cũng không hồi sức nổi. Để tránh nàng ăn vụng lần nữa, hắn cố ý dặn mọi người trong phủ, không được đưa bạc cho nàng.
Chờ hắn vê? Hắn chịu cho mới lạ.
Dạng tiểu gia cau mày, làm ra vẻ uất ức tủi thân.
Thẩm đại tiểu thư nhìn cũng thấy mủi lòng, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Nếu không, chúng ta tới phòng thu chi hỏi thử nhé? Có lẽ chi cho nàng thì hắn sẽ đồng ý thôi.”
“Không đưa được, Vương gia có dặn, một lượng bạc cũng không thể buông tay. Nếu không ngài mà về sẽ treo tiểu nhân lên cây, ba ngày không cho phép ăn cơm.”
Thẩm Hành đưa cho hắn một chiếc khăn tay lau nước mắt, vừa nói.
“Không phải cho ta, là Tô Dạng muốn dùng, cậu hoảng cái gì?”
“Dạng tiểu chủ thì càng không được đưa.”
Anh trai phòng thu chi ôm chặt chiếc chìa khóa cháp.
“Vương gia đã căn dặn từ lâu, Dạng tiểu chủ muốn mượn bạc thì tự đi gặp Hoàng hậu nương nương. Nếu ai dám đưa một đồng, đuổi ra ngoài hết.”
Nghiêm trọng thế sao?
Thẩm Hành kinh ngạc nhìn về phía Tô Dạng, dù thiếp thị không được sủng ái đi nữa cũng không đến nỗi lưu lạc bậc này.
Dạng tiểu gia đưa tay áo lên xoa xoa khóe mắt, đặt bút viết thêm.
“Nàng khỏi phải nghi ngờ, thường ngày hắn vẫn đối xử với ta thế đấy, nhưng ta thích cái nghiên mực kia mà.”
Nàng ngây ngẩn đứng đờ tại chỡ, khó khăn đáp lời.
“Nếu không, ta đi hỏi Hoàng hậu nương nương thử xem?”
Sau nửa canh giờ...
Trước điện Phượng Loan Cung.
Thẩm đại tiểu thư thẫn thờ ngồi dưới đất, lần đầu tiên bắt đầu xem xét thật kỹ về nhân phẩm của Tô Dạng.
Lúc nàng tiến cũng để gặp Hoàng hậu phản ứng của bà rất nhiệt tình. Nào ngờ Tô Dạng xinh đẹp vừa lo nửa khôn mặt kia ra, hai người đã bị đóng sập cửa nhốt luôn ngoài điện.
Bát Bảo cô cô cứng mặt nói.
“Nương nương dặn dò, bà vừa thấy Dạng tiểu chủ ấn đường sẽ biến thành màu đen, hai mắt vô thần. Để bảo trọng phượng thể, chuyện mượn tiền không cần nhắc tới nữa.”
Thẩm hành trừng mắt nhìn người nào đó đang thương xuân thu buồn ở một góc hoàng cung, thật sự rất muốn hỏi một câu:
“Rốt cục nàng tạo nghiệt gì, mà sao chẳng ai ưa nàng vậy!!”