*Đã đặt cược rồi thì không thể rút lại được nữa
Nhìn cảnh chim nhỏ nép vào người trước mặt, tất cả mọi người đều cứng đờ ngơ ngác, chỉ có Lục trang chủ đã quá quen cầm cán ngọc gõ gõ đầu ông.
“Còn tinh thần mà dở hơi nữa hả, xem ra những tháng ngày vừa rồi cũng không tệ là bao.”
“Nào có.” Thẩm đại nhân hít hít mũi tủi thân: “Thức ăn ở đây khó ăn lắm, ta gầy rộc rồi này.” Mọi người lại yên lặng chuyển tầm mắt đến bốn mặn một canh trên nệm rơm, bữa ăn này, đúng là, không ra sao cả.
Quản ngục đứng bên cạnh run chân nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Vương gia, việc này không hợp phép tắc lắm.” Nào có đạo lý đi thăm tù lại được vào bên trong nữa chứ.
Tô Thiên Tuế khó hiểu nhìn hắn ta. “Ta có thấy gì đâu, ngươi thấy cái gì à?” Quản ngục lại tiếp tục run chân cầm cập.
“Tiểu nhân cũng không thấy gì hết.”
Vốn Thẩm Hành đang định trò chuyện với cha mình đôi câu, thế nhưng người nào đó lại chẳng buồn hứng thú. Ông kéo tay “kiều thê” rồi bực bội nói với nàng: “Hành Hành, sao con còn ở đây vậy? Đừng làm phiền ta và nương con nói chuyện tâm tình nữa.”
Nàng đen mặt nhìn người cha không có lương tâm kia, câu trọng sắc khinh bạn đúng là quá đỗi thần kỳ, đi tới đâu, ở bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy ý nghĩa.
Phúc thẩm vụ án làm rối kỷ cương trường thi, tam đường không đổi, nhưng chỉ làm dự thính, quan viên chủ thẩm đổi thành Đoan Vương Tô Nguyệt Cẩm. Khi thánh chỉ hạ xuống, cả người Thẩm Hành mờ mịt như chìm giữa màn sương.
“Chủ thẩm đại nhân” an vị cách đó không xa, ung dung nhìn thoại bản mới mua. Nàng bước tới từng bước bám chặt rồi nhỏ giọng nói: “Chàng đi hết mấy cửa sau rồi thế?”
Tiền lệ phúc thẩm án do Đại Lý Tự định án cũng không nhiều, chuyện này có khác gì biến tướng của việc thánh thượng thừa nhận mình đã định tội sai. Hắn suy nghĩ một hồi, rồi vô tội đáp:
“Cửa sau là nương ta đi, ta cũng không rõ lắm.” Hoàng Hậu nương nương đi thuyết phục? Là thổi gió bên gối trong truyền thuyết đó sao? Thẩm đại cô nương trợn tròn hai mắt nghĩ suy, nàng thấy chuyện này không thể để người ngoài nghe được. Tô Nguyệt Cẩm càng nhìn càng buồn cười, nhưng cũng không nói gì.
Gió đúng là do nương hắn thổi, nhưng có phải ở bên gối không thì có hơi khó nói, nói chung gần đây sắc mặt cha mình không được tốt cho lắm.
Dù thế nào đi nữa, đầu của Thẩm Quát tạm thời vẫn được bảo vệ, Lục Nhạn Hồi thu dọn hành lý vào thẳng Thiên Lao luôn, để phòng tránh việc ra rồi sẽ không thể nào tìm nổi cửa lao Đại Lý Tự.
Hai vợ chồng già mỗi ngày bốn mặn một canh, tháng ngày trôi qua, hình như còn thoải mái hơn cả sống bên ngoài. Nửa tháng trước ngày khai thẩm, thánh thượng hạ lệnh tra xét rõ ràng tất cả các nhân chứng.Thẩm Hành cứ tưởng Tô Nguyệt Cẩm sẽ tới tìm Ngụy Thanh trước, không ngờ hắn lại đưa nàng đi tới sòng bạc nổi danh nhất kinh thành.
Mặc trên người cẩm bào hoa lệ phú quý, nàng mất tự nhiên kéo kéo mấy miếng ngọc bội giá trị không nhỏ dắt nơi eo.
“Ta đeo nhiều quá phải không? Trông thô tục quá.” Tuy nàng đã từng nữ phẫn nam trang không ít lần, nhưng bình thường nàng vẫn hay hóa trang thành phong cách đại hiệp hơn. Tô Nguyệt Cẩm cười cười giúp nàng sửa sang lại áo mũ.
“Không tục khí thì sao có thể nhìn giống kẻ coi tiền như rác chứ?” Sòng bạc là nơi tập trung đủ mọi loại người, vừa mới xốc mành lên, một thứ mùi hỗn tạp của khói thuốc pha lẫn mùi mồ hồi đã phả ngay vào mặt. Tiếng xúc xắc rào rạo vang lên, thỉnh thoảng lại nghe thấy lời kêu thét “Đặt xong buông tay” xé cổ họng của nhà cái sòng bài.
Có kẻ đắc chí, có người khóc lóc, Thẩm Hành quan sát một vòng xung quanh, đứng ở đây rồi mới thấy, có những điều ngày thường người ta khó có thể thấy được giữa thế gian muôn hình vạn trạng.
Tô Nguyệt Cẩm tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói với Thẩm Hành: “Đánh cược vài ván đi.”
Nàng lắp bắp nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ta chưa chơi cái này bao giờ.”
“Chỉ là đoán to nhỏ thôi mà, nhà cái sóc xúc xắc, nàng ném bạc là được.”
Trong suy nghĩ của Thẩm Hành, hắn không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc. Hắn nói đánh cược, có lẽ cũng phải đến hơn chín mươi phần trăm là cầm chắc chiến thắng.
Thế nhưng. “Vậy chúng ta đặt lớn hay đặt nhỏ?”
“Tùy nàng đi, thích đặt bên nào cũng được.”
Thẩm Hành “. . .”
Ở sòng bạc có một vài quy củ bất thành văn, ví như một lần đặt tiền không thể dưới mười lạng, hoặc là năm mươi lặng. Như sòng bạc này đây, không được đặt dưới năm mươi lạng. Thẩm Hành không biết Tô Nguyệt Cẩm đang suy nghĩ cong cong quẹo quẹo cái gì, nói chung là lần này mang tới hơn ba ngàn lượng bạc, thua sạch vốn liếng.
Tâm trạng khi phải đứng trơ mắt nhìn đống bạc rơi vào hầu bao người khác, thật khó có thể diễn tả được bằng lời. Nàng đưa tay đẩy Tô Nguyệt Cẩm, nước mắt lã chã nói:
“Người ta vẫn nói tình trường đắc ý đánh bạc thất ý, thời gian này chúng ta nên ít tới mấy chỗ này đi thôi.”
Tô Thiên Tuế không hổ là kẻ “lắm tiền nhiều của”, hắn móc thêm một xấp ngân phiếu ra. “Lần này chúng ta đặt nhỏ đi.”
Rõng rã ba ngày, ngày nào bọn họ cũng tản bộ trong sòng bạc một vòng. Nhân viên sòng bạc nhìn thấy họ, người người vén mành nhà nhà nghênh đón.
Một tiểu ca có nói: “Công tử lại tới rồi à, vừa nhìn hoa văn tiền đồng trên quần áo là đã biết nhất định hôm nay ngài sẽ thắng lớn rồi.”
Thẩm Hành bĩu bĩu môi, giữ rịt bạc trong tay nhất quyết không khen thưởng. Bọn họ dám lén lút gọi nàng là “tán tài đồng tử”, tưởng nàng không biết chắc? Vừa mới quẳng năm mươi lượng bạc xuống chiếu bạc, người sóc xúc xắc của sòng bài vội nói: “Công tử à, hôm nay sòng bạc chúng tôi tăng giá đặt cược, lên một trăm lạng bạc trắng. Người xem . . .”
Nàng tựa đầu lên cánh tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn bao nhiêu bạc, nói đi ta đưa thẳng cho ngươi luôn này.”
Tăng lên một trăm lạng bạc, hắn muốn kiếm chác gấp đôi chắc? Suýt chút nữa nàng đã rút đao ra liều mạng với hắn ta, cũng may Tô Thiên Tuế nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nhẹ giọng khuyên bảo: “Hai ngày nữa là chỗ này bị niêm phong rồi, bạc vẫn là của chúng ta thôi.”
Nàng chớp mắt: “Chàng lừa ai đấy, ta có nghe nói quan phủ muốn niêm phong chỗ này đâu.”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng “Là do ta chưa để họ niêm phong mà thôi.”
Ngày đó, do biết sớm muộn gì cũng có thể thu hồi lại vốn, tâm trạng của Thẩm đại tiểu thư vô cùng vui vẻ, thua rất thoải mái. Nhân viên sòng bạc khi nãy mới hạ tối hậu thư phải đặt lên một trăm lạng lại chạy tới hỏi nàng, có muốn cược lớn hơn chút nữa để nhanh kiếm vốn lại không?
Nàng lắc tay nói, khỏi đi, thua hết rồi, đổi lại là nụ cười mỉa của nhân viên sòng bạc, mắt đảo vòng quanh rồi tiến sát lại bên: “Công tử có thể về lấy thêm bạc tới mà.” Nàng theo lời Tô Nguyệt Cẩm đã dặn dò trước đó, chậm rãi lắc đầu: “Nhà ta ở tận Du Uyển cơ, cách nơi này khá xa, ngày mai ta đã rời kinh rồi, cần gì phải phiền phức thế.”
Muốn rời kinh? Hai tên nhân viên sòng bạc đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên họ không muốn con cá to như này sổng mất, sau khi thì thầm bàn bạc một hồi, một người chạy đi mời quản sự tới.
Sòng bạc Hối Phong là sòng bạc lâu năm ở kinh thành, cực kì bí mật, không ai biết ông chủ đứng sau lưng nó là thần thánh phương nào. Chỉ có vị Trương quản sự này mới gặp họ được thôi.
Trương Mộc Sinh đã ngoài ba mươi tuổi, ngoại hình không hề hung dữ mà lại có vẻ gầy gò thư sinh. Trong thời gian này sòng bạc mới đón được một vị “Tán chủ”, việc này đương nhiên hắn biết. Mở sòng bạc ra ai mà chẳng muốn moi móc được càng nhiều bạc càng vui, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ba loại con bạc hắn chưa từng kiếm chác.
Một là quan gia, quá phiền phức, dễ đắc tội quyền quý. Hai là những kẻ qua đường, tiền tài lai lịch không rõ, dễ chọc tới kiện cáo. Còn ba, chính là người cùng nghề.
Phàm là mở sòng bạc thì chỉ lãi chứ không chịu để lỗ, đạo lý này người thạo nghề đều cực kì hiểu rõ. Người như vậy, bọn họ không tiện đắc tội, chỉ đành để họ kiếm chác một khoản nhỏ rồi mời đi cho.
Nếu là người không có bối cảnh gì, đương nhiên họ sẽ bị ném luôn khỏi cửa.
Thẩm Hành không nằm trong số ba nhóm này. Ba ngày ở sòng bạc, nàng cũng gắng hết sức nói khẩu âm Du Uyển. Ở trong mắt Trương Mộc Sinh, không cần nghi ngờ gì nữa, trên mặt nàng chắc chắn có khắc mấy chữ to: “Mỏ bạc nhanh đào.”
Hắn cười híp mắt chạy tới vái chào, rất hiền hòa bảo:
“Nếu hai vị gia chưa chơi thoải mái thì sao không mượn thêm ít bạc mà đánh cược tiếp? Dù sòng bạc Hối Phong không phải sòng bạc lớn, nhưng ở đây cũng có chỗ “Cầm đồ”, nếu ngài có mang khế ước nhà đất theo, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều, không biết hai vị có ý định này không?”
Cầm đồ là một hình thức đi vay nặng lãi, cũng là hoạt động bí mật phổ biến của mấy tiền trang trên phố. Nhưng những kẻ này sẽ không thường lộ diện, mượn bạc rồi ắt phải chịu lãi cắt cổ nhận chín trả mười ba.
Có nghĩa là, mượn một vạn lạng bạc, mình cầm được chín ngàn lạng, nhưng khi trả nợ, sẽ phải trả tới mười ba ngàn lạng, hơn nữa còn là tính chồng lãi hàng ngày, gọi là lãi mẹ đẻ lãi con.
Thẩm Hành và Tô Nguyệt Cẩm liếc mắt nhìn nhau, cười nói.
“Hôm nay đang chơi vui, cầm đồ cũng được. Nhưng mà ta không tin mấy tiền trang nhỏ lai lịch không rõ ràng. Nếu chỗ Trương quản sự nói có thể lọt vào mắt ta, cũng có thể chơi đùa thêm chút nữa”.
Nói xong, hắn tiện tay thả tờ khế ước nhà đất đã chuẩn bị từ trước lên mặt bàn.