Từ khi ra đời Thẩm Hành không chảy nước mắt được mấy lần, ngày ấy, nàng lại khóc đến gần như muốn ngất. Không vì gì khác, chỉ là vì sự trẻ người non dạ của mình mà liên lụy đến cha. Lời cầu xin đó như đánh vào nơi sâu nhất đáy lòng nàng, đau, đau đến tê tâm liệt phế. Lâm Phương Tri hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chỉ một câu không biết cách dạy con đã muốn chối bỏ tất cả trách nhiệm à? Thẩm Quát, ông nghĩ Lâm phủ ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Với thân phận tôn quý của ông, trò cười này cũng là sự sỉ nhục lớn nhất. Ông thản nhiên nhìn mấy kẻ thuộc hạ kia.
“Còn thất thần làm gì? Không nghe Thẩm đại nhân nói một mình gánh chịu hả? Ta cũng muốn nhìn xem xem, xương cốt hắn cứng chắc đến mức nào, có thể chịu đựng được bao nhiêu.”
Đứng trước mặt Thừa Tướng quyền khuynh thiên hạ, một tên quan lục phẩm nho nhỏ chẳng khác nào con kiến. Lâm Phương Tri cảm thấy, xem như lão cũng nhớ chút tình cảm cũ xưa, ít nhất mình còn chưa đòi mạng của Thẩm Quát.
Thân vệ Lâm phủ đều là kẻ thức thời, đương nhiên họ cũng hiểu được ý tứ trong lời người kia nói. Liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng đồng loạt chuyển sang gậy gộc thô to, bước tới.
Thẩm Hành đã không còn nhớ rõ những chuyện hỗn loạn trong ngày ấy, nàng chỉ nhớ, khi một gậy kia hung hãn đánh vào đùi phụ thân, nàng đã chẳng còn quan tâm đến điều gì hơn nữa.
Nàng như phát điên giãy thoát khỏi tất cả kiềm chế, như phát điên chém đứt cổ tên thân vệ kia. Mọi người đều sững sờ, bởi vì ngay cả Lâm Hi Hòa cũng không hề biết rằng, Thẩm Hành biết võ. Trường kiếm bên hông là nương nàng tặng cho, nó vốn là của hồi môn của nàng, ngày ấy, nó lại trở thành vũ khí chặt đứt hết thảy mọi hạnh phúc.
Thẩm Hành giết đến đỏ cả mắt, không biết có bao nhiêu người ngã xuống, cũng không biết có bao nhiêu kẻ tiến lên. Khi bóp chặt yết hầu của Lâm Phương Tri, nàng nghe thấy tiếng cha mình gọi. Người nam nhân ấy dồn hết hơi sức lết tới, dùng đôi tay run rẩy ôm chặt lấy nàng.
“Hành Hành, không thể.” Lâm Hi Hòa ở bên lo lắng nhìn nàng: “Tiểu Hành, nàng thả cha ta ra, ta cam đoan hai người có thể toàn vẹn quay về.” Nàng nở nụ cười, cười đến toàn thân run rẩy. Nàng nói: “Lâm Đại công tử, vậy thì, Thẩm Hành đúng là phải phải đa tạ ngài rồi.”
Một năm đó, nàng mới chỉ mười lăm tuổi, một bộ giá y đỏ rực đứng trong vũng máu, lần đầu tiên nàng biết đau lòng là sao. Nam nhân này, nàng dốc hết tất cả để yêu, nhưng trong lòng hắn nàng vẫn không bằng địa vị và quyền thế. Nàng đỡ tay phụ thân lên vai, chầm chậm bước ra khỏi đại môn Lâm phủ.
Nàng mỉm cười với tất cả tân khách bên ngoài, sau đó thẳng lưng ra ngoài. Mặc dù nhỏ bé, nhưng họ cũng phải kiêu ngạo mà sống tiếp.
Lâm phủ cũng không hề dễ dàng buông tha cho họ như lời đã nói, thậm chí người kia còn vận dụng quyền thế không cho y quán chữa trị cho phụ thân nàng.
Khi khắp nơi đóng cửa không tiếp, đột nhiên có một gã người hầu đến, giao cho Thẩm Quát một tờ giấy. Nàng không biết tờ giấy kia có viết thứ gì, tóm lại, từ ngày đó trở đi, họ không còn bị hiếp bức như trước nữa. Lâm phu nhân lệnh cho nha hoàn cầm ngân phiếu ba nghìn lượng bạc đến đưa cho nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ như in, vẻ khinh thường trào phúng của nha hoàn đó.
Nàng tưởng như có thể vò nát cả tờ ngân phiếu ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: “Thay ta tạ ơn phu nhân.”
Nàng rất cần số bạc kia, không có tự tôn thì đã sao, nàng chỉ muốn phụ thân được bình an thôi mà. Kể từ ngày ấy trở đi Lâm Hi Hòa không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa, như thể trong sinh mệnh của nàng không hề tồn tại một thiếu niên như vậy. Lâm phủ phong tỏa tất cả tin tức, nàng không muốn thừa nhận cũng không được, cái gọi là quyền quý quả thật có thể khiến người ta bất lực. Sau đó nữa, nàng nghe được tin Lâm Hi Hòa và Trương Vãn Quân thành thân.
Nàng ta làm thiếp cho hắn, nhưng như vậy cũng rất nở mày nở mặt. Y theo cách nói của họ, đại khái là, nữ tử có xuất thân như thế mà vẫn được nhập phủ một cách khá phô trương, vậy cũng xem như vinh hạnh lớn lao lắm rồi.
Nhà Trương Vãn Quân cách nhà nàng không xa, khi ấy tiếng pháo rung trời náo động khắp ngã tư đường phố. Cha nàng cố ý bỏ một số tiền lớn mời mấy gia đinh đến trông nàng, nàng lại tâm tình rất tốt cầm một chậu than ra, vất từng phong từng phong thư Lâm Hi Hòa viết cho nàng từ từ thiêu hủy.
Nhìn khói bụi nghi ngút bay lên, nàng nghĩ, đây coi như nàng đang làm lễ tế cho chút tình cảm cuối cùng.
“Ta tin ước nguyện ban đầu của mỗi tình yêu đều vô cùng tốt đẹp, dù kết thúc vội vàng như thế, dù hắn nhanh chóng cưới người khác, nhưng nam nhân lúc trước từng xúc động chạy đến trước cửa nhà ta cầu thân ấy, ta vẫn tin thời khắc đó hắn đã rất chân thành.”
Lúc đó chẳng có ai bức bách, một nam nhân chạy tới cầu thân với nữ tử, không phải Lâm Hi Hòa không thương, chẳng qua hắn càng thương chính bản thân mình hơn thôi mà. Thẩm Hành nói xong, nàng xoay mặt nhìn Tô Nguyệt Cẩm bên cạnh.
“Đây là chuyện cũ của ta và hắn. Chẳng rung động tâm can, cũng không cẩu huyết như trên phố đồn đại, thật ra chỉ là một tình yêu yếu ớt không thể sống sót nổi trước hiện thực cuộc sống mà thôi. Mà sở dĩ ta kể chuyện cũ này . . .”
Nàng trừng mắt nhìn.
“Cho tới bây giờ ngài vẫn chưa từng nói thích ta, cho nên những gì ta nói sau đây, nếu là hiểu sai ý, ngài cứ xem như ta nổi điên, nghe rồi quên đi nhé. Còn nếu ta nói đúng rồi, vậy xin ngài hãy nghe hết lời ta nói.”
Nhìn về phía chân trời đen như mực, nàng nhấn từng chữ từng chữ một.
“Quyền thế, địa vị, thân phận là ba từ ta ghét cay ghét đắng. Nó buồn cười vậy đấy, ta căm ghét nó đến tận xương tận tủy, nhưng trước sau gì vẫn phải luôn cam chịu, chỉ cần là người sống trên thế tục phàm trần, ai cũng khó tránh vì ba từ đó mà hoàn toàn thay đổi. Quen biết với ngài, ta cảm kích trời xanh, đây là phần thưởng hậu hĩnh nhất mà ta được nhận. Ta thích ngài, không biết bắt đầu từ khi nào. Nhưng nếu có thể, ta hy vọng chúng ta có thể duy trì trong phạm vi bằng hữu. Chúng ta có thể không có gì giấu nhau, cũng có thể cùng ngồi dưới mái hiên nói chuyện phiếm. Nhưng chuyện tình yêu . . .”
Nàng mỉm cười nhìn hắn.
“Ta đã không còn là cô nương mười lăm tuổi, đã qua cái tuổi khờ dại ấy từ lâu, ta chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, lập gia đình, giúp chồng dạy con. Cánh cửa Đoan Vương phủ quá cao, bước chân Thẩm Hành dù rất lớn cũng sợ sẽ có lúc nhỡ bước mà vạn kiếp bất phục.” Dù có kiên cường hơn nữa, nàng cũng chỉ là một nữ tử mà thôi. Mũi tên khắc cốt xuyên tim đến vậy, nàng thật sự không có dũng khí mà tiếp nhận thêm lần nữa. Thẩm Hành đi rồi, Tô Nguyệt Cẩm một mình tới thư phòng. Ở vị trí hắn ngồi có thể chạm đến một hộp gỗ bọc bằng vải gấm. Không phải chất gỗ gì quý báu, thậm chí hoa văn khắc trên lớp mặt cũng đã hơi cũ nát, vào một năm nào đó trộm xuất cung, hắn đã mua món đồ này trên đường phố. Khi đó hắn nghĩ, hắn nhất định phải cất hết những thứ mình quý trọng vào chiếc hòm này đây. Và trên thực tế, quả thực hắn đã làm như vậy. Đầy cả hộp là xấp thư tầng tầng lớp lớp, cũng là bí mật hắn giấu kín trong hộp gấm, và từng là niềm an ủi lớn nhất trong những tháng ngày hắn phải nằm trên giường bệnh khi còn trẻ. Hắn nhắm mắt, ngơ ngác nhìn thấy những con chữ tiểu triện quen thuộc kia.
“Hi Hòa:
Thấy thư bình an. Thời gian trước huynh nói cơ thể không thoải mái, muội có xem một số sách thuốc, thấy có một phương thuốc có lợi cho chứng bệnh của huynh này, lần này nhân tiện gửi người ta mang vào luôn.
Hi Hòa: muội không am hiểu y thuật nhiều lắm, nhưng cũng biết hoàng liên cực đắng gì gì đó. Nhưng huynh là nam tử mà, phải kiên cường lên chứ, nếu mà sợ đắng, huynh ăn thêm ít điểm tâm ngọt nữa, hữu dụng lắm đó.
Hi Hòa:
. . . . Hắn không biết phải giải thích với Thẩm Hành ra sao, rằng nam tử lúc trước nàng từng vô cùng quý trọng đó, đã tùy tiện vứt lại thư nàng trên mặt cỏ. Hắn cũng không biết nên nói với nàng sao đây, lúc hắn nhặt được thư, lúc đầu chỉ là vì nhàm chán mới trả lời lại nó. Nhưng rồi dần dần, viết thư dường như trở thành một thói quen, thậm chí hắn còn bắt đầu phiến chán mỗi khi nhìn thấy ba chữ “Lâm Hi Hòa” trên lạc khoản.
Tô Tiểu Vương Gia tự cho mình là siêu phàm, thế mà cũng có lúc làm một kẻ trả lời thay buồn cười như thế. Về chuyện hôn lễ của Lâm phủ, không phải hắn không nghe đồn thổi, chỉ là lúc ấy đột nhiên bệnh cũ tái phát, phải trở về Phụng Vu Sơn.
Lúc quay về đã là chuyện của ba năm sau đó. Quế Viên ở bên thở dài nói lại:
“Vương Gia, sao ngài không nói thẳng với Thẩm tiểu thư, năm đó người mà tiểu thư thư từ qua lại, thực ra chính là ngài?”
Hắn đưa tay đặt lên tờ giấy. “Nói hay không nói thì có gì khác nhau sao?” Hắn đã bỏ lỡ nàng một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.