Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 82: Chương 82: Nhất yến thành danh




Chuyển ngữ: Địa Đản

Trong sương phòng được trang hoàng tinh xảo, trên bàn, thức ăn còn bốc hơi nghi ngút.

Thất huân bát tố, chiêu đãi gia quyến của mười mấy quan gia. Yến tiệc chu đáo, món ăn cũng chú ý cẩn thận, chỉ tiếc những món ăn này lại mang đầy ngụ ý, khiến cho người ta vừa vào đến cửa đã không dám phóng khoáng. Mọi người đều biết, thường thì món ăn bày đôi không bày đơn, như bốn mặn một canh, sáu mặn một chay, chưa từng gặp qua những số lẻ như bày, chín thế này.

Câu tục ngữ Thất điên bát đảo có nghĩa là hoa mày chóng mặt. Còn lời ám thị này hướng đến ai, phải xem bữa cơm này ăn thế nào mới được.

Thẩm Vương phi khoan thai đến muộn, nàng mặc một bộ váy ngày thường màu trầm hương thêu hoa văn nho nhỏ, chậm rãi đi vào cửa, trâm vàng hờ hững trên búi tóc lay lay, mộc mạc nhưng không kém phần quý khí.

Một khuôn mặt tươi cười, long lanh linh động, đặc biệt là đôi mắt hạnh kia, lúc nhìn xung quanh như làn thu thủy khẽ gợn sóng nhấp nhô, vô cùng hòa hợp.

Nàng khẽ mìm cười chào hỏi: “Các vị phu nhân đã tới đông đủ rồi sao? Vài ngày trước không may nhiễm phong hàn, chờ một thời gian mới đến gặp mọi người được, ta thật lòng áy náy, mời các vị mau ngồi xuống đi.”

Mấy phụ nhân thấy thế đều phụ họa nói vâng vâng, chọn những lời hàn huyên dễ nghe mà nói, vừa lén lút suy đoán dụng ý của người này.

Bởi vì những người xuất hiện ở đây đều là các phu nhân của quan tam phẩm trở lên, tâm tư muốn nịnh bợ Đoan vương gia đâu phải mới ngày một ngày hai.

Bởi vì trước đây ít khi chú ý tới Thẩm Hành, giờ lại thêm mấy món ăn được bày biện ở trên bàn kia, họ nói gì cũng cẩn thận hơn nhiều.

Ngược lại, có một vị “tẩu tẩu” không có đầu óc cho lắm, ỷ vào quan hệ mà há miệng nói thẳng. “Có lẽ Vương phi đã quên rồi, ta là chị dâu nhà cô, lúc còn nhỏ từng bế cô nữa đấy.”

“Ồ?” Thẩm Hành ngước đầu nhìn vị phụ nhân trước mặt. “Đúng là không có ấn tượng gì cả.”

Nàng nhớ đến tận năm chín tuổi mình mới cùng nương đi từ Vãn Hà Sơn trang quay trở lại kinh thành, lời nói dối thế này không có trình độ bao nhiêu.

Vị phụ nhân kia cứ tưởng nàng không hay biết gì, càng nói càng đắc ý. “Chứ sao nữa, lúc đo cô gầy gầy bé bé, vừa nhìn đã biết sau này chắc chắn sẽ là một mĩ nhân, lúc ấy ta còn nói với lão gia nhà chúng ta, đứa bé này có số phú quý, tương lại phải gả cho nhà vương hầu mới xứng với thân phận này.”

Thẩm Hành nghe thấy vậy cũng gật đầu phối hợp, “Đúng là đã ứng nghiệp với lời phúc lành của ngài rồi.”

Nếu không phải còn vướng mấy người ngoài trên bàn ăn, chỉ sợ nàng đã thêm một câu, “Một quẻ bao tiền nhỉ, ngài có muốn bói nốt vận mệnh nửa cuộc đời còn lại của ta không?”

Nói thật, cái cửa thân thích này hơi xa, người mà nàng ta nói là cô mẫu của nàng nhưng thực ra chỉ là em họ của cha nàng. Nhà ở huyện Du Bát, mặc dù phu gia không phải là quan lớn, nhưng dù gì cũng là tri huyện của một phương, chăm lo cho bách tính cả một vùng, so với quan kinh thành còn tự tại hơn nhiều.

Lần này, tẩu tẩu đó tới đây có ý gì ai mà chẳng biết, bà muốn Thẩm Hành giúp đỡ thổi ít gió bên gối thiên tuế gia, điều lão gia nhà bà lên kinh thành làm quan.

Thẩm Hành yên lặng cúi đầu thổi mạnh vào nắp chén, khẽ nói: “Ý của phu nhân Thẩm Hành hiểu rõ. Nhưng ngài cũng biết đấy lệnh điều đọng không thể tùy tiện đưa ra. Mặc dù Nguyệt Cẩm là Vương gia cao quý, nhưng cũng nên tránh khỏi một số chuyện không bị hiềm nghi. Chúng ta cũng có nỗi khổ riêng, chỉ sợ việc này không thể giúp được gì.”

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Lưu Vu Thị trở nên cứng ngắc, rồi lại nở nụ cười châm biếm: “Vương phi nói vậy là sao. Chẳng qua chỉ một hai câu nói thôi mà, làm gì mà phiền phức như thế chứ. Tiểu phụ nhân không hiểu chuyện triều đình, nhưng ta biết Vương gia có uy tín trong triều, lão nhân gia chỉ cần nói một câu thôi đã có ích hơn nhiều mười tám tầng quan hệ. Hơn nữa…”

Bà ta liếc mắt nhìn lướt qua Thẩm Hành: “Chúng ta và cha cô có quan hệ không tầm thường. Nhớ năm đó khi Thẩm đại nhân ra làm quan, nếu không phải có lão gia nhà chúng ta ở bên cạnh giúp đỡ sao có thể có được ngày hôm nay. Vương phi không nể mặt tăng thì cũng nên nghĩ tới tình cảm của cha mình chứ nhỉ?”

Lưu Vũ Thị này một là không có học, nói chuyện thô bỉ không biết tiến lùi. Những vị phụ nhân khác nghe xong đều lặng lẽ nhíu mày, nhưng không ai đứng ra chỉ điểm cho bà ta đôi câu.

Những người đang ngồi đây có ai mà không vì quan hệ. Có câu ném đá dò đường, cứ căng lỗ tai ra nghe là được rồi, nhìn Lưu phu nhân, “Lúc trước gia phụ ra làm quan từng được Lưu đại nhân cho hai lượng bạc để giúp đỡ,giờ cứ mở miệng ra là lại nhắc tới việc xưa này. Nhưng nếu như ta nhớ không lầm, từ lúc cha ta tiếp nhận chức lục phẩm điện nghi đã tự mình đưa trả năm lượng bạc để báo đáp. Nếu như tính ra thì Thẩm gia cũng chẳng nợ Lưu gia cái gì.”

Tiền nợ các người, chúng ta đã trả lại gấp đôi, lúc trước nói bốn lạng thì không được êm tai cho lắm, vậy nên dứt khoát đưa luôn năm lượng bạc cũng là nhà các người đề ra. Mặc dù cha nàng xuất thân bần hàn, nhưng chưa từng vì tiền tài mà phải khom lưng. Bây giờ nói đến năm lượng bạc thì xem là keo kiệt, nhưng khi đó đối với một thư sinh nghèo hèn thì chẳng khác gia tài.

“Ôi, Vương phi nói mấy câu này làm gì, họ hàng thân thích còn nợ nần gì chứ, đều là giúp đỡ nhau lúc khó khăn thôi mà. Khi đó, hai lượng bạc kia cũng đâu phải là ít, nếu là lúc này không biết giá bao nhiêu.” Bà ta vừa nói, vừa đưa tay ra làm động tác. Năm mươi lượng sao? Thẩm Hành cười, nhìn nàng ta mà không lên tiếng, tiện thể nghe bà ta nói tiếp. “Đều là chỗ thân thích cả, đâu cần phải khiêm tốn thế này. Giờ đường công danh của lão gia nhà chúng ta không thuận lợi, muốn đến kinh thành để học hỏi thêm kiến thức, ngài nghĩ thử biện pháp gì đi.”

Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt Lưu Vu Thị không có vẻ cầu khẩn chút nào, nhìn dáng vẻ kia chẳng khác nào đòi nợ.

Nếu chuyện này xảy ra với một chủ mẫu nào khác, thì cho dù nên hay không nên, có lẽ đa phần họ sẽ lấy bạc ra để đuổi đi cho rồi.

Ai mà không biết loại phụ nhân này sẽ phiền phức ra sao, nếu từ chối thẳng thừng thì không biết sẽ xảy ra gì nữa.

Đương nhiên Thẩm đại tiểu thư cũng hiểu được chuyện này, khóe môi hơi cong lên, nàng lấy một số bạc trong hộp gỗ ra.

Họ Lưu kia vừa nhìn thấy đã cười to như được vụ, ai mà ngờ được đối phương chỉ lấy ra chọn chọn mấy lần rồi cất vào chỗ cũ.

Sau đó lại lấy ra hai đồng tiền, đặt vào tay bà ta. “Hiếm khi phu nhân đến đây một chuyến, nếu tặng vàng thì không hợp thế tục. Hai đồng tiền này là phần thưởng bề trên hôm qua ban xuống, nghe nói phụ hoàng đã từng lấy để chơi. Lần này là ngài đến, nếu đổi thành người khác, ta không nỡ đem cho đâu.”

Lưu Vu Thị bị trượng phu xúi giục tới đây, lúc nhìn thấy hai đồng tiền kia thì tức giận đến tái mặt cả rồi, nhưng đây là đồ ngự thưởng, sao có thể đem tiêu được, chỉ đành cố gắng mà từ chối không nhận, “Sao vậy được, đồ của hoàng gia toàn là vật quý, tiểu phụ nhân nhận không nổi.”

“Sao lại không nhận được?” Thẩm Hành kinh ngạc kéo bà ta. “Phu nhân chẳng kiêng nể gì mà đến đây đòi điều lệnh, có gì mà không nhận được nữa đây. Giờ thế đạo không tốt, bạc không đủ, mà đến lòng người cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nếu phu nhân đã thẳng thắn như vậy, Thẩm Hành cũng không vòng vèo nữa. Ai gọi ngài đến đây, thì ngài cứ đi tìm người đó mà đòi tiền thưởng. Bậc cửa của Đoan Thân vương phủ không cao, chỉ cần thành tâm đến bái phỏng thì sẽ mở cửa ra đón tiếp. Còn nếu không thì một bước cũng đừng hòng bước lọt.”

Lúc này, cho dù Lưu Vu Thị có ngốc đi nữa thì cũng hiểu rõ ràng.

Bà đã đến thăm nhiều lần mà không được, vốn cũng có ý định đi về. Trong lúc trù trừ lại đúng dịp Thất công chúa dẫn bà lại đây, có lẽ người kia muốn thừa nước đục thả câu, mong có một bát canh để uống, nào có nghĩ đến những chuyện khác gì.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Hành, bà vội vàng ngã quỵ xuống đất, “Vương phi thứ tội, dân phụ ngu dốt, thật sự không có ý gì khác.” Nhưng trên mặt Thẩm Hành lại chẳng có ý tức giận gì, nàng sai người đỡ bà ta dậy.

“Vương phủ này, nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ ngăn nắp, nhưng ngài không nhìn thấy trong viện chúng ta cây cối um tùm không có người chăm sóc đó sao? Xưa nay Thánh Thượng vẫn coi trọng hai từ đơn giản. Nếu Lưu đại nhân thật sự muốn thăng quan thì hãy bảo ông ấy làm việc cho thật tốt. Lúc nào mà quan càng làm càng nghèo, bách tính có cuộc sống càng ngày càng tốt, khi ấy vị quan này đương nhiên cũng có thể thăng chức được rồi. Thẩm Hành là người tuân thủ nữ tắc, không tiện nhiều lời xen vào chính sự. Mấy vị phụ nhân ở đây đều lớn tuổi hơn ta, đạo lý dễ hiểu như vậy tất nhiên không cần ta dạy, đúng không?”

“Vương phi nói rất đúng.”

Cái này là vừa giết gà vừa dọa khỉ, chẳng cần động đao cũng có thể gõ đến bảy tấc dài. Những vị phụ nhân đang ngồi ở đây đều âm thầm suy nghĩ, vị Thẩm vương phi này không phải người có thể dễ dàng trêu chọc.

Một bàn ăn nhạt như nước ốc, nhưng câu nói kia của Thẩm Hành, “Quan càng làm càng nghèo, bách tính càng phải càng ngày càng tốt” lại trở thành châm ngôn. Phu nhân Minh Lý kể lại cho lão gia nhà mình, quả nhiên hiệu quả tác động không hề nhỏ.

Từ đó về sau, trong triều xuất hiện một trào lưu mới cực kì đơn giản, ống tay áo nhà ai mà không có tới mấy miếng vá thì không đủ chứng minh tính tiết kiệm của mình vậy. Sau khi Tô tiểu thiên tuế bãi triều, hắn nghiêng người dựa vào khung cửa khẽ cười nhìn nàng, “Nàng xem, giờ trong triều ai cũng mặc quần áo lam lũ hết, nàng còn có hứng thú ngồi ở đây nấu rượu nữa à.”

Thẩm Hành nhếch miệng cười to, đưa tay múc nửa chén rượu hoa đào mới ủ ra, “Rượu ngon trên tay, giai nhân bên cạnh, sao lại không có hứng thú chứ.”

Bị gọi là giai nhân, đuôi lông mày của Tô tiểu thiên tuế khẽ nhướn lên.

Hương rượu mát lành, tỏa lan trong miệng, đôi môi dựa sát vào nhau phảng phất từng hơi lạnh trong lành. Khẽ vuốt bờ môi mềm ấm áp chẳng biết từ lúc nào đã tăng thêm cường độ, mãi đến khi nàng phản ứng lại thì đã bị hắn ôm trong lòng sải bước vào nhà.

Thẩm Hành không an phận giãy giụa hai lần: “Bây giờ vẫn còn sớm đấy.” Hắn tiện tay thả màn xuống, vô cùng bại hoại đáp lại một câu: “Việc này thì phân biệt sớm muộn để làm gì.”

Mà hậu quả của việc không phân biệt sớm tối chính là, hai người nào đó đói xanh cả mắt, hơn nửa đêm còn phải bò đi tìm đồ ăn, bởi vì không muốn kinh động đến mọi người, cho nên rón rén nửa ngày trời chỉ tìm được có hai củ khoai lang.

Thở không ra hơi, Thẩm đại tiểu thư không nhịn được tức giận, “Lúc tối nhà bếp bảo để lại cơm, sao chàng lại không cho người ta phần lại?”

“Sao ta không nghe thấy?” Tô thiên tuế ung dung nhìn nàng, “Lúc ấy nàng còn tâm tình mà nghe họ nói gì nữa sao?”

Thẩm Hành: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.