Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 52: Chương 52: Nói tiếng người




Nàng chưa từng tưởng tượng ra, một con vật yêu lại có được khả năng phá hoại phi thường đến vậy, dưới lớp lông dài là thân hình mập mạp cường tráng như heo như lợn, làm nàng hoa cả mắt.

“Xì xì”. Âm thanh báo hiệu lúc nó bắt đầu nổi giận, bốn chân ngắn lập tức vung ra những móng vuốt sắc nhọn như câu, kết hợp với đôi hàm răng sắc bén, nó nhanh chóng quắp lấy một đống cỏ dại ném tới trước mặt nàng.

Ban đầu Thẩm Hành chỉ cảm thấy hơi buồn cười, cái đồ mập mạp này hình như rất yêu thích cỏ dại thì phải. Dòng dõi nhà nàng công phu không hề kém, muốn né tránh quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không ngờ đến là, ném cỏ dại cũng là một chiêu thức của Bạch Thánh Huyên.

Ngay khi nàng lui về phía sau theo bản năng, nó thình lình nhún người nhảy lên cánh tay nàng. Và với cân nặng phi thường đó, chắc chắn là, không cần phí công cũng đủ hất văng Thẩm đại tiểu thư lên mặt đất.

Văng vẳng bên tai là tiếng cười khanh khách vì “gian kế đã đạt được” của nó, hai móng vuốt ôm lấy cánh tay định há mồm cắn lên. Nếu lúc này nàng vung tay đánh nó hôn mê thì cũng không phải là không được. Chỉ có điều, vừa mới giơ cao tay, cánh cửa chính trong viện đã bị đẩy ra mạnh mẽ.

Một người mặc hoa phục nương nương không đếm xỉa đến sự ngăn cản của đám nô tài, nổi giận đùng đùng xông vào đây. Hôm nay đúng là ngày không nên xuất hành mà. Thẩm đại tiểu thư nhắm mắt, dứt khoát dâng cánh tay bé nhỏ của mình lên, để cho Bạch Thánh Huyên dễ dàng cắn tới. Nội tức của người tập võ tất nhiên sẽ không giống với người thường, bởi vậy nàng cũng không nghĩ mình có thể giấu diếm được hoàng hậu. Nhưng nếu để cho người ngoài biết chuyện, khó tránh khỏi mang đến phiền toái không cần thiết. Dù thế nào đòn này cũng không thể ra tay. Nhưng mà, cảm giác đau đớn trong tưởng tượng cũng không hề xảy ra.

Vào thời khắc cuối cùng, Hoàng hậu nương nương đã kịp đưa tay giữ chặt miệng con chồn trắng, ném thẳng nó ra ngoài chân tường. Ngoài bức tường vang lên một tiếng động vô cùng mạnh bạo, Hoàng hậu nương nương thản nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đối diện với nàng: “Tính tình của con, không tồi đâu”.

Bà thích những người đơn giản, mà Thẩm Hành lại rất biết giấu mình, cũng hiểu tiến hiểu lùi, ánh mắt của nhi tử nhà mình đúng là quá tốt. Thẩm Hành cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu cuối cùng cũng hiểu ra.

“Người cố ý dùng Bạch Thánh Huyên đến thử thần thiếp?”

“Đúng vậy” – Người trả lời vô cùng thẳng thắn.

“Thế nếu thần thiếp không gọi nó là A Bạch thì sao?”

“Ta sẽ bảo nó nhào tới cắn con luôn”.

Thẩm đại tiểu thư cảm thấy gân xanh trên trán sắp nổ tung luôn rồi. “Vậy vị nương nương này cũng là do người sắp xếp?”

“Không phải”. Vốn bà có gọi đường muội của mình tới. Còn vị này là…

Hai người đồng thời quay sang, đồng thanh hỏi người đang bước tới: “Cô tiến vào đây làm gì?”

Ta tiến vào làm gì à? Lạc quý nhân đứng yên tại chỗ giận dữ giậm chân, giờ mới biết nàng ta là người sống hả? Nhưng trên mặt nào dám tức giận gì, nàng ta buộc lòng phải hít sâu một hơi rồi đáp: “Thần thiếp tự ý đến thỉnh an hoàng hậu, nhân tiện muốn hỏi nương nương một việc.”

“Ồ, vậy thì hỏi đi.” Hoàng hậu nương nương thoải mái gật đầu, còn bày ra dáng vẻ vô cùng khoan dung rộng rãi. Nhưng Lạc quý nhân lại cảm thấy người này đang xem thường nàng ta. Từ khi nàng ta bước vào cửa, hai người này đã không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái. Còn người đang ngã trên đất kia rốt cục là ai đây, còn không hành lễ? Có lẽ Hoàng hậu nương nương đang bày mưu đặt kế, không muốn giữ thể diện cho nàng ta.

Gương mặt không khỏi cứng đờ, nàng nói: “Nương nương ít khi hỏi đến việc trong cung, không nghĩ nô tài trong phủ Nội vụ lại càng lúc càng không giữ quy củ như thế này, đưa tới một đám nô tài hầu hạ chả ra sao. Còn ngươi là do ma ma nào đưa tới, thấy bản cung mà không lo hành lễ. Ai dạy quy củ cho ngươi thế hả?” Hoàng hậu thì nàng ta đâu thể nói, nhưng đến một nha hoàn trong cung cũng không thể quát tháo được sao?

Ngày thường Thẩm đại tiểu thư vẫn có thói quen ăn vận quần áo tùy ý, bị người ta nhầm tưởng nha hoàn cũng không phải lần đầu tiên, chẳng qua đột nhiên lại xối xả mấy câu đó lên người mình, nàng cũng thoáng ngẩn ngơ.

Lễ tiết ở Khánh Nguyên triều có phần hơi phiền phức, từ phi trở lên thì phải quỳ lạy hành lễ, từ phi trở xuống thì chỉ cúi người. Tuy rằng vị này cả người chỉ toàn châu toàn ngọc, nhưng cung phục lại không ghi rõ phẩm cấp gì. Nàng có chút đắn đo, rốt cuộc nên dùng lễ nghi gì mới hợp. Cũng may bên cạnh có Hoàng hậu nương nương giúp nàng giải vây, vừa kéo nàng đứng dậy, bà vừa nói: “Gật đầu là được.”

Gật đầu? Cái lễ gì vậy? Nhưng nếu do Hoàng hậu nương nương nói ra, Thẩm Hành cũng không thể không nghe, nàng cố gắng trịnh trọng gập cổ, nói: “Thần thiếp có lễ”.

Nàng ta lại dám cúi đầu! Lạc quý nhân vỗ ngực thụt lùi từng bước, suýt chút nữa đã hộc máu mà chết.

“Đây là người đang nhục nhã thần thiếp sao?” Cho dù nàng ta bị giáng từ phi tần xuống quý nhân, rồi từ quý nhân bị giam đến lãnh cung, nhưng tốt xấu gì cũng từng là chủ tử, bảo nha hoàn tùy tiện gật đầu để tống cổ nàng ta? Có còn thiên lý không nữa thế?

“Thế mà là nhục nhã à?” Hoàng hậu nương nương bình tĩnh ngồi trên ghế đá. “Lúc cô xông tới đây, ngay cả đầu cũng không gật chào bổn cung đâu đấy, bổn cung cũng không thấy sao mà.” Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí còn không thèm tăng thêm nhấn nhá, nhưng lại khiến Lạc quý nhân không nói được lời nào. Địa vị của Hoàng hậu cao quý nhất lục cung, nàng chậm trễ như thế thì đúng là phạm thượng. “Thần thiếp vì tình thế cấp bách, lúc này mới…” Ngày thường nàng ta vẫn ứng xử vô cùng khéo léo, giờ nhìn thấy nữ nhi của mình nước mắt như mưa mới quên đi quy củ.

“Không sao cả, ngồi xuống nói chuyện đi.” Lạc quý nhân xấu hổ cúi đầu. “Thần thiếp vẫn nên đứng đáp lời thì hơn.”

Trước giờ Hoàng hậu nương nương vẫn rất hiểu ý người, nàng ta nói phải đứng thì cứ tùy ý vậy.

“Cô tới đây là vì chuyện của Tô Nguyệt Hoa chăng?”

Năm nha đầu kia mười hai tuổi, Lạc quý nhận bị giáng chức thì đưa cho bà làm con trên danh nghĩa, bên ngoài thì kính trọng bà như mẫu hậu, chỉ khi gặp phải chuyện gì uất ức mới chạy tới lãnh cung khóc lóc kể than. Dù mẹ đẻ không không không thế nhưng cũng sẽ vì con mình mà hết lòng ra mặt, nha đầu kia muốn dựa vào điều đó. Nhưng sao nàng không thử nghĩ, nếu vì thế mà chọc mầm tai vạ, liên lụy đến mẫu thân của mình thì biết làm sao đây.

“Là như vậy, Nguyệt Hoa nói nó gặp một số chuyện ở ngoài.” Lạc quý nhân thử thăm dò. “Nghe nói lúc ấy nương nương cũng có mặt, nhưng mà có thể vì không rõ đầu đuôi. Khuê nữ nhà Thẩm Quát – Thẩm Hành đẩy ngã con dâu của Lâm thừa tướng, người người ở đó đều nhìn thấy, nhưng ngay cả một chút xấu hổ nàng ta cũng không hề có, đúng là quá phận. Lễ vu chi nhân, do tửu chi hữu bích dã*. Quân tử lấy hậu, tiểu nhân lấy mỏng. Cho nên mới nói người không có phép tắc thì không lớn được, làm chuyện bất thành.”

*Khổng Tử nói: Lễ chi vu nhân, do tửu chi hữu bích dã. Ý chỉ: bích là đồ đựng. Lễ phép lịch sự đối xử với người ta, như động tác đổ rượu vào bình, là quy củ, thể thống mà mọi người phải nghe theo.

“Nói tiếng người đi”. Hoàng hậu nương nương hết nhẫn nại ngắt lời.

“Dù gì Tô Nguyệt Hoa cũng là thất công chúa, trên danh nghĩa lại là nữ nhi của người, tốt xấu gì ra ngoài cũng phải giữ mặt mũi cho nó chứ? Giờ thành ra như vậy, ngày sau sao nó có thể sống yên trước mặt các nữ quan gia?”

Quả nhiên làm gì có chính nghĩa nhân gian. Hoàng hậu nương nương ngước mắt nhìn nàng ta. “Có đặt chân cũng được đạp lên người khác. Tô Nguyệt Hoa có muốn gả cho Lâm Hi hay không là do chính nha đầu đó lựa chọn, nó muốn ra mặt cho thiếp thị người ta, không ngại vất luôn danh dự ở ngoài đường cũng là chuyện của nó. Dù có muốn dựa, thì hoàng gia cũng không thể nâng đỡ nó cả đời.”

“Vậy ngài giúp Thẩm Hành chẳng lẽ không phải vì nhi tử của mình yêu thích nàng ta sao?”

Lạc quý nhân sống qua ngày nơi lãnh cung, từ lâu cũng không còn trông mong điều gì nữa, điều vướng bận duy nhất cũng chỉ là nữ nhi của mình.

“Nói ra không sợ ngài tức giận. Thẩm Hành đó chẳng qua là bùn nhão không trát được lên tường. Lúc gả cho Lâm gia chuyện náo loạn biết bao người cười chê. Thôi thì không nói đến bộ dạng thế nào, học vấn ra sao, chỉ riêng đức hạnh của nàng ta thôi đã không đủ tư cách vào cửa chính hoàng gia rồi.”

Thanh danh bên ngoài của Thẩm đại tiểu thư đúng là không tốt, chuyện này nàng đã biết rõ từ lâu, nhưng bị người ta soi xét ngay trước mặt như vậy thì quả là lần đầu. Thấy Lạc quý nhân nói đến nỗi nước miếng bay tung tóe, nàng cố gắng bưng chén trà nhỏ đưa cho nàng ta uống tạm. Hoàng hậu nương nương một tay đỡ đầu lười biếng đáp: “Thế à, chẳng qua là mình ta yêu thích thôi.” Cửa chính Hoàng gia cũng là cửa, nào có gì to tát.

“Vậy cũng không thể để mặc một người tiểu môn tiểu hộ đưa vào trong cung được. Dù thần thiếp chưa gặp nàng ta nhưng nghe tên tự cũng đã biết không có học thức gì. Một cô nương mà lại tên là “Hành”. Hành là cán cân, một khúc gỗ bình thường ngờ nghệch, nghe đã không thấy quý khí.”

Hóa ra tên của nàng còn rất được chú ý à? Thẩm Hành yên lặng gật đầu, vô cùng chiêm nghiệm. Hoàng hậu nương nương cũng gật đầu, bà từ tốn nói với Lạc quý nhân: “Phan Chi Hoa nghe cũng chẳng hay gì cả, vậy mà cô cô còn làm Lạc phi nhiều năm thế đấy.”

“Nhiêu Nhiễm! Ngài, ngài không được gọi thẳng tên ta như thế.” Mọi người đều biết điều kiêng kị nhất của Lạc quý nhân là bị nhắc tới khuê danh quê mùa của mình. Năm đó khi nàng được sắc phong, việc đầu tiên nàng làm là đổi tên Phan Chi Hoa thành Phan Phủ Liễu. Đây cũng là ngọn nguồn của nỗi oán hận Nhiêu Nhiễm hoàng hậu kéo dài bao lâu, cũng là do hoàng hậu năm lần bảy lượt nhắc đến tên mình năm đó.

“Tên và diện mạo đều là do cha mẹ cho mình, cần gì phải bận tâm quá nhiều như vậy, theo ta thấy, tên Phan Chi Hoa cũng không có gì không tốt, dễ đọc lại dễ nhớ.”

Cả người Lạc quý nhân đều run lên.

“Ta ít hỏi chuyện Tô Nguyệt Hoa là vì nó đã không còn là đứa bé trẻ người non dạ. Cô ở hậu cung nhiều năm như thế, bản lĩnh tranh quyền đoạt thế cũng không ít, sao lại quên dạy dỗ nữ nhi nhà mình. Có thiếp thị nào mà tầm thường được không, chẳng lẽ cô nghĩ Trương Vãn Quân kia lại là người nhu nhược?”

Bà đứng lên vỗ nhẹ vai nàng ta. “Cưng chiều cũng không hẳn là việc tốt, cô nên cho nó học thêm cách nhìn người ra sao.” Cung bào màu tím thoáng phất lên, người kia đã trực tiếp kéo Thẩm Hành đi thẳng, để lại Lạc quý nhân đứng đó sững sờ, nhìn theo bóng lưng kia rất lâu mà không bình tĩnh nổi. Có lẽ bà ta nói đúng.

Người như Nhiêu Nhiễm hoàng hậu đúng là chẳng có mấy ai, mặc cho mấy người ở lãnh cung như nàng được tùy ý đi lại, thậm chí thỉnh thoảng có phạm thượng bà cũng không để tâm để ý. Nàng và Tô Nguyệt Hoa đều giống nhau, được bao dung nên vui mừng quá đỗi, thế cho nên mới quên đi những góc khuất âm u không nhìn ra ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.