Nhà của Phùng Tư Trân ở thôn Bác Cổ nằm khuất trong một vùng sơn nước, số hộ gia đình bên đó cũng không nhiều, nhưng Thẩm Hành chỉ cần phóng tầm mắt tới đã có thể nhìn thấy nhà nàng ngay.
Bởi vì nằm giữa một khu dân cư mộc mạc, chỉ có nhà người này tường viện mọc đầy hoa đằng tử, sắc hoa đỏ hồng, cùng với những chiếc lá mơn mởn xanh non, đúng là danh ngôn phong nhã.
Dọc theo hàng rào gỗ đi vào trong viện, còn chưa kịp vào đến cửa đã nghe tiếng cãi vã trong phòng.
“Huynh có đi không hả? Sao ta lại có một ca ca như vậy chứ, ở lì trong cái nơi chim không thèm ị này, hành hạ ta vất vả thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn để ta cô độc suốt đời nữa chắc?”
Đúng vào lúc này là thời gian thôn dân ra ruộng làm đồng, Phùng gia đại ca chân đi không tiện, cho nên Thẩm Hành cứ nghĩ lúc này chỉ có mình hắn ở nhà mà thôi, không ngờ Phùng Tư Trân cũng có mặt, giờ lại không tiện đi vào .
“Huynh nói xem, rốt cục có chịu đi không?”
Phùng Dụ Lăng thở dài một tiếng: “Làm sao mà đi được? Tô công tử cũng là người đã có vợ rồi, tội gì muội cứ muốn làm mấy chuyện không đâu như thế. Bây giờ ở thôn trên cũng không làm thế được, tuy ca ca không có tài cán gì, không thể đưa muội ra khỏi nơi này được, nhưng cũng không thể để muội làm thiếp cho người khác.”
Hắn nói thẳng thắn như vậy, Phùng Tư Trân cũng không thể phản đối, nàng nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì mà thiếp với không thiếp, chỉ cần có thể ở cùng Tô công tử, ta chết cũng cam lòng. Huống hồ Thẩm Hành kia nhìn mặt mũi khắc chồng như thế, đâu có xứng với người trượng phu thần tiên vậy được.”
Thẩm đại tiểu thư vốn không muốn nghe chuyện ở góc tường nhà người ta, đang nhấc chân chuẩn bị đi. Nhưng rồi lại thấy đối phương đánh giá mình như vậy, bàn tay bất giác cầm lấy chiếc gương đồng bên hông soi soi.
Vầng trán cao đầy thế này mà, khắc chỗ nào chứ.
Hiếm khi thấy Phùng gia đại ca giảng giải đạo lý: “Tuy tướng mạo của Thẩm tiểu thư không sánh bằng Tô công tử, nhưng mà nàng ấy cũng là người rất hiền lành. Sau lưng người khác mà nói thế không phải là điều mà một tiểu thư nên làm đâu”.
“Cái gì hiền lành với không hiền lành hả, đó chỉ là giả bộ bề ngoài thôi. Nếu Tô công tử mà thích nàng thật thì sao hai người đó đến giờ vẫn chưa có con cái gì. Nếu ta gả sang, sinh ra một nam một nữ, vị trí chính thất kia còn ai ngồi vào được nữa.” Phùng Tư Trân vừa nói vừa đưa tay lôi kéo ống tay áo của hắn ra ngoài cửa.
“Huynh giúp ta đi hỏi ý của Tô công tử đi, có khi mọi chuyện dễ giải quyết lắm đấy.”
Nam nhân mà, có mới nới cũ là chuyện thường tình, nàng không tin mình không thắng nổi Thẩm Hành kia.
“Tư Trân! Sao muội lại hồ đồ vậy chứ. Hôm qua ăn tiệc muội còn chưa thấy à, tay Tô cô nương bị phỏng thì tướng công nàng còn tự giác đút cơm, thường ngày tuy hai người họ ít ra ngoài cửa nhưng đa số thời gian vẫn như hình với bóng, tình cảm tốt là thế. Dòng dõi chỉ là chuyện sớm hay muộn, muội sao cứ phải chen ngang làm gì?”
“Huynh thì biết cái gì, người ta vẫn nói thê không bằng thiếp, giờ hắn thích nàng, nhưng lâu dài thì sẽ chán. Ta trẻ hơn Thẩm Hành, chờ tới khi nàng hoa tàn ít bướm, còn sợ Tô công tử không thích ta sao?”
Thẩm Hành đung đưa chân trên đống đất, Phùng tiểu thư này có vẻ hiểu rõ từ ‘Thiếp thị’ nhỉ, một “Chính thất” như nàng đúng là không theo kịp.
Cân nhắc xong, dưới chân cũng bước thêm một bước, Phùng Tư Trân kéo đại ca của nàng nhanh chân lao ra cửa, hai bên trùng hợp bốn mắt nhìn nhau.
Quả là lúng túng.
Thẩm đại tiểu thư theo bản năng ngước mắt lên nhìn trời, đưa tay lên ôm ngực cảm thán: “Hôm nay trời đẹp quá a.” Nói xong thì quay người sang bên tiếp tục tản bộ.
Theo như nàng thấy, tâm sự lần này của Phùng Tư Trân vốn chỉ muốn nói cho mình huynh trưởng mà thôi, cửa còn đóng kín. Bây giờ thình lình bắt gặp đương sự của “Gia quyến” ở đây, tất nhiên sẽ thấy không thoải mái.
Cho nên nàng mới hiểu ý rời đi.
Chỉ là nàng đã nguyện ý giả ngu như thế, không có nghĩa người khác cũng muốn làm vậy theo.
Sau khi Phùng Tư Trân nhìn thấy Thẩm Hành, không những nàng ta không tiết chế lại mà còn hất hàm lên sai khiến: “Họ Thẩm kia, cô đứng lại đó cho ta.”
Quen với việc mọi người gọi mình là Tô gia nương tử rồi, đột nhiên lại bị hét tên họ Thẩm, ít nhiều cũng khiến Thẩm Hành bớt u rầu.
Nàng đoan trang mỉm cười: “Phùng tiểu thư gọi ta có chuyện gì không?”
“Ta gọi cô thì có thể có chuyện gì chứ?” Nàng chống nạnh hừ lạnh: “Cô khỏi cần giả ngu, mấy lời vừa rồi chắc cô đã nghe hết cả, ta cũng không sợ cô biết chuyện. Ta nói thẳng với cô, ta phải gả cho Tô công tử, dù cô không đồng ý cũng thế thôi.”
Thật là khí phách a.
Thẩm Hành nghe lời gật đầu: “Đúng rồi, đây là chuyện của cô, không cần phải nói trước với ta đâu.”
Ý của nàng là, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, còn đuổi được không, thì đâu phải chỉ một hai câu mà thay đổi được
Nhưng vẻ bình thản này trong mắt Phùng Tư Trân chính là sự khiêu khích của người “Chính thất”, nàng ta tức giận hét:
“Ta báo cho cô á? Cần sao? Cô chẳng qua chỉ là cọng hành thôi, cô không thấy từ khi Tô tướng công nhìn thấy ta rồi lúc nào cũng có mấy phần quan tâm sao, chắc chắn chàng không hề vô ý với ta.”
Đó là bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy hắn đều cố tình chớp mắt, làm hắn tưởng cô bị thương tật gì.
Thẩm Hành lắc đầu, thực sự không muốn chấp nhặt với người kia, nàng thành khẩn đáp:
“Đây là chuyện của hắn, nếu Phùng tiểu thư đã tự tin như vậy thì có thể đi tìm hắn nói chuyện thử xem”.
Việc hôm nay chắc không hỏi được nữa rồi, nàng xua xua tay rồi quay người đi thẳng, không ngờ vẫn bị đối phương chạy tới cản đường.
“Thẩm đại tỷ lớn hơn ta cũng ba tuổi ấy nhỉ, bây giờ nhìn thì đẹp, chỉ sợ đến khi năm tháng thoi đưa, không bằng bây giờ tác thành chuyện của ta và Tô công tử. Sau này hắn có chán tỷ, ta cũng có thể giúp nói thêm vài lời tốt.”
Thẩm Hành nhìn Phùng Tư Trân trang điểm lòe loẹt trước mặt, đúng là một tiểu cô nương còn tươi roi rói, mặt trắng trẻo, miệng anh đào, đúng là đóa hoa sen dù trong nước bùn cũng không hề hôi tanh, đúng là tuổi trẻ. Nhưng mà cái tính điêu ngoa tùy hứng này, thật không tốt một chút nào.
“Nếu Phùng tiểu thư muốn cãi nhau thì e đã tìm nhầm người rồi.”
Nàng tự thấy mình không phải người nóng tính, người bên ngoài nhường nàng một thước, nàng sẽ nhường người ta một trượng, nhưng sao nàng ta cứ tới bắt nạt trên đầu nàng vậy chứ.
Không được.
“Làm sao? Cô tính làm gì?”
Phùng Tư Trân nghe nói nàng biết võ nhưng lại chưa từng thấy bao giờ, thứ hai là vì lần nào gặp mặt Thẩm Hành vẫn rất hiền lành dễ nói, cho nên lá gan mới lớn lên như thế.
“Tư Trân, muội làm cái gì vậy hả, mau mau tránh ra để Tô nương tử đi.”
Phùng Dụ Lăng bên cạnh đúng là không nhìn nổi, hắn kéo cái chân bệnh khó khăn bước tới, lại bị nàng hất tay ra.
“Làm gì à, nếu đại gia không chịu mở lời thì ta phải tự nói rõ. Hôm nay cô tới làm gì, đâu thể vô duyên vô cớ mà chạy tới đây? Tất nhiên là vì thái độ của Tô công tử với ta khác lạ, nàng lo lắng, cho nên mới chạy tới thị uy.”
Phùng Dụ Lăng thấy nàng lại muốn tiến lên phía trước, chỉ còn cách ôm chặt cánh tay nàng lại: “Muội đừng nghịch nữa được không, mau đi về với ta.”
Phùng Tư Trân thấy thế thì đột ngột đẩy hắn ra: “Đồ người què, huynh đau lòng cho cô ta ả, giúp người ngoài ức hiếp ta, hay là giữa hai người có chuyện gì rồi?”
Nàng ta càng lúc càng nổi loạn, không tránh được thì định giẫm mạnh lên cái chân đau của hắn. Chân vừa nhấc lên còn chưa đạp xuống đã bị một ngoại lực hất văng ngã xuống đất.
“Cô phá đủ chưa, gia giáo ăn xong đi ngoài hết rồi à?”
Thẩm Hành lạnh lùng nhìn nàng.
Người trong thôn đều biết, chân của Phùng Dụ Lăng là vì Phùng Tư Trân dùng sai thuốc nên mới bị tật như vậy. Hắn chưa từng oán nàng thì thôi đi, nàng ta còn nhẫn tâm chọc vào nỗi đau của ca ca mình như thế.
Phùng Tư Trân không ngờ rằng Thẩm Hành thật dám động thủ, lúc phản ứng lại thì định lao lên khóc lóc om sòm.
Nhưng rồi thấy mấy hương dân đi làm về cách đó không xa, nàng ta vội vàng ngừng lại, xoay mặt khóc ròng: “Mau tới giúp ta với, Tô gia nương tử đánh người.”
Thẩm Hành thoáng sững sờ, không ngờ người vừa rồi còn đang hùng hùng hổi hổ, xoay mặt lại đã giả vờ hiền lương.
Tam tẩu Vu gia và mấy người quen biết cũng vội vàng xông tới, hét lên: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hành còn chưa kịp há mồm, đã thấy Phùng Tư Trân gào khóc thảm thương: “Tam nương, Tô nương tử đánh ta.”