Cả đời Thẩm Quát cũng chưa từng được làm chim đầu đàn, lần này phải đưa cổ ra vậy, đúng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng.
Trước ngày nhận lấy phụng ấn của quan giám khảo một ngày, ông còn ngu ngơ ngây thơ cho rằng, chuyện giám thị này nhiều lắm là đi dạo vài vòng ở trường thi vào kỳ thi mùa xuân. Dù sao người bên ngoài cũng không cách nào biết được, vậy là xong.
Nhưng ông nào biết được, ngày thứ hai sau khi nhậm chức đã bị gọi tới một gian nhỏ trong bộ Lễ, theo một đám người mắt mờ chân chậm cùng nhau đối chiếu danh sách thi cử, và dòng dõi bối cảnh thí sinh.
Người trong này đều là các ông lão đã qua tuổi năm mươi, làm quan trong triều dù không có nhiều hiển hách nhưng đều là lão thần từ lúc khai quốc đến nay.
Chuyện xảy ra thời gian trước kì thi Hương làm thánh thượng hết sức bực mình, bởi vậy mới lôi hết những lão già chỉ còn thêm nửa bước nữa là vào quan tài ra ngoài như vậy.
Mà Thẩm Quát lại là “thanh niên tuấn kiệt” trong đám người kia, lần thăm viếng thẩm tra này lại trở thành chân chạy việc.
Cuối cùng hắn cũng rõ ràng rồi, rõ ràng là đầu xuân năm thứ hai mới bắt đầu thi hội, vì sao thánh thượng lại muốn chuẩn bị sớm thế này, vì sao ngày ấy ánh mắt Tô Tiểu Thiên tuế nhìn hắn lại ưu thương đến vậy.
Tra hết danh sách các tỉnh ngoại thành, ông lại tra tiếp các tên tuổi trong kinh.
Kỳ thực ban đầu ông vẫn nghĩ, cử nhân thi hội cũng không cần phải phiền toái đến vậy. Đều là sĩ tử vất vả học hành, làm sao có thể có chuyện gì không hay được chứ.
Nhưng mà vừa mới bắt đầu ra tay, vấn đề lại lũ lượt kéo đến.
“Nên ta mới nói, Thẩm đại nhân cũng không nên quán mức cẩn thận. Kiểm tra mà, cứ làm theo phép tắc là được, qua loa một chút là xong thôi.”
“Đúng vậy mà, thi Hương là chuyện đại sự trọng yếu, chỉ có ai không cần đầu mới dám treo đầu dê bán thịt chó tìm người thi thế thôi?”
Mấy câu này là lời Thẩm Quát bị người ta nài ép lôi kéo vào tửu quán nghe được thời gian trước.
Mấy đại nhân trong triều hiếm khi tận tình khuyên nhủ, khiến ông cảm thụ sâu sắc tình cảm đồng liêu ấm áp tựa gió xuân.
Nhưng mà lúc đó ông không hiểu a, Thẩm Quát còn giơ ba ngón tay lên, chỉ trời rồi nói: “Người ta vẫn nói một ngày hòa thượng một ngày gõ chuông, tuy Thẩm Quát người nhỏ, lời nhẹ, nhưng làm việc vẫn phải có lương tâm, không có lỗi thánh thượng. Tâm ý của các đại nhân Thẩm Quát ta chân thành ghi nhớ, nhưng chuyển kiểm ta này vẫn cần phải coi trọng.”
Một lời nói vô cùng thật lòng thật ý.
Nhưng trong đầu mấy người ‘trong lòng có quỷ’ lại là, ta muốn bạc a.
Trong mấy ngày sau, túi liền của ông bị nhét đến căng phồng. Mấy người kia lại thay đổi lời giải thích, nói là Thẩm đại nhân vì thánh thượng phân ưu, chúng ta không giúp đỡ được gì. Cho nên đưa chút bạc lại đây, để đại nhân cầm mua ít đồ ăn bồi bổ thân thể.
Thẩm Quát cảm động ướt nhòa hai mắt.
Nhưng mà khi mở hầu bao kia ra nhìn, suýt chút nữa hắn bị ánh sáng lóe lên làm mù mắt. Ông ước chừng tính toán, nếu như số bạc này được dùng để mua gà mái hầm canh, hầm đến mức khi chui vào quan tài rồi ông cũng không uống hết.
Vì lẽ đó, ông vừa cảm niệm ân tình của họ, vừa lấy câu thánh thượng không thích phô trương lãng phí ra làm lí do, thẳng thắn đưa trả về.
Vì thế, những người kia lại ngộ ra, đúng là thứ khó chơi a, còn khách khí làm gì?
Ám sát à?
Giờ đang vào lúc nguy cấp.
Đầu độc sao?
Lại sợ xảy ra chuyện gì sơ suất.
Cuối cùng sau khi thương lượng họ rút ra kết quả là, dọa – giẫm.
Không biết bao nhiêu xô máu chó, bao nhiêu con chuột chết được vất đi, bọn họ đã ngầm ý tỏ rõ với ông.
“Mấy ngày gần đây Thẩm đại nhân có ổn không thế? Bôn ba lao lực vì thánh thượng nhưng cũng phải chú ý tới thân thể nữa. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, nhỡ ngày nào đó đi đường mà đoạn khí cũng không ai biết được.”
“Trong nhà vợ con đều còn trẻ, ta nhớ tới ngài còn một khuê nữ chưa xuất giá nhỉ? Nên ít để nàng ấy ra ngoài thôi, thói đời bây giờ loạn lắm.”
Lần này Thẩm Quát mới hiểu rõ, ra cửa vô duyên vô cớ bị giội mấy xô máu chó không phải vì sợ hắn phải tà, đó là muốn chọc cho hắn phải tức lên. Mấy con vật nhỏ được Hành Hành cứu sống cũng không phải bị mèo làm thương tích đầy mình, mà là do có người cố tình hành động.
Ông sợ đến hoảng hồn, không ngờ làm giám thị mà còn phải chịu đựng một áp lực đến vậy. Ông không lo lắng họ sẽ ra tay với vợ con của mình, mà ông chỉ sợ vợ con ông biết chuyện thì nổi điên, sẽ xuống tay với họ.
Mưu hại mệnh quan triều đình cũng là tội lớn, hắn không muốn mộ phần tổ tông nhà mình sẽ bị ghi lại dấu ấn như thế.
Việc này, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Sau một ngày suy nghĩ, vất vả lắm ông mới gặp được Thiên Tuế gia trong triều. Ông vội vàng đuổi theo gọi bước, kể hết mấy chuyện vài ngày nay gặp phải cho ngài nghe.
Tô Nguyệt Cẩm nghiêng người tựa vào con rồng trên thềm đá gật đầu, nhưng lại hỏi một câu không đâu vào đâu:
“Ta nghe nói, ông thường tặng lễ cho người ta?”
Thẩm Quát không hiểu rõ, nhưng vẫn đàng hoàng đáp: “Đúng là thần có đưa một vài thứ, đa số là các đồng liêu có giúp đỡ quý phủ, không có ý gì khác cả.”
Tô Tiểu Thiên tuếi nghiêng đầu.
“Vậy ta không tính là đồng liêu của ông sao?”
Thẩm Quát nhất thời đờ người tại chỗ, như người lạc bước giữa sương mù, mờ mịt gật đầu.
“Đương, đương nhiên là tính.” Chỉ có điều so với đồng liêu thông thường, thân phận vị này càng hiển hách hơn nhiều chút.
“Vậy vì sao ông không gửi lễ cho ta?”
Trên mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, không có ý trách cứ gì, chỉ cực kì chăm chú nhìn người kia.
Đáng thương cho Thẩm đại nhân cao tuổi, lần đầu tiên gặp người chủ động yêu cầu tặng lễ, ông lắp ba lắp bắp nói:
“Lễ cho điện hạ không phải là thần không muốn đưa, mà là không biết phải đưa cái gì.”
Tặng lễ vật là để vui lòng người ta. Đoan thân vương là hoàng tử cao quý, tùy tiện mua một cái bình hoa bằng sứ, sao có thể đưa lên tặng được?
Không phải Thẩm Quát không muốn đưa, mà thực sự là không đưa được.
Tô Nguyệt Cẩm nghe vậy thì cau mày suy nghĩ một hồi.
“Ta thích thỏ, càng mập càng tốt.”
Thực ra hắn đâu có khó “chiều” như vậy.
“Thỏ, thỏ?”
Thẩm Quát trợn to hai mắt.
“Đúng, con vật động đậy, mắt đỏ, ngày mai ông để A Hành đưa vài con tới đây.”
Có lẽ là sợ ông không thể lĩnh ngộ được chân lý này, thiên tuế gia đi xa rồi còn vang vọng lại câu này.
Thẩm Quát nhìn bóng người bồng bềnh rời đi, nhưng vẫn cực kì áp lực.
Sân sau Thẩm phủ.
Lúc Thẩm đại tiểu thư đang nhai đùi gà từ trong phòng lúc đi ra, cha nàng còn đang ngồi trong sân đội vòng hoa cho đám thỏ nhảy nhót tưng bừng.
Vòng hoa phù dung màu hồng nhạt được quấn lên lỗ tai mập mạp của bọn nó. Thoang thoảng mùi hương thanh đạm độc nhất vô nhị, lan tràn khắp viện khắp sân.
Nàng bước về phía trước, kỳ lạ nói:
“Cha định mang thỏ đi xem mắt à?” Trau chuốt xinh đẹp như vậy làm gì thế?
Thẩm Quát bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không buồn ngẩng đầu lên nói: “Tặng lễ.”
Tặng lễ?
Thẩm Hành tiện tay nhấc một con lên: “Không phải mọi ngày cha đều đưa tranh chữ mà? Vị đại nhân nào lại thích thứ này được chứ, quá lệch mất rồi?”
“Lòng của cấp trên làm sao chúng ta biết được, con nhanh thả nó xuống, không hoa lại rơi mất bây giờ”.
Tuy người kia nói muốn đơn giản, nhưng dù sao cũng phải trang điểm một chút chứ nhỉ?
“Cấp trên?” Thẩm Hành nhíu mày, trong lòng mơ hồ nảy sinh một dự cảm vô cùng xấu.
Quả nhiên, lời kia vừa dứt, cha nàng đã trịnh trọng tiếp lời.
“Là Đoan Vương gia muốn. Hơn nữa ngài còn chỉ tên bảo con đưa tới, chờ ta buộc mấy con thỏ này lại với nhau rồi con mang đi đi”.
Tô Nguyệt Cẩm mười sáu tuổi được phong vương, mười bảy tuổi chuyển ra Đan cung ở.
Vào năm Khánh Nguyên thứ hai mươi bốn, Bắc Tĩnh đế chỉ thị cho các thợ thủ công tiến hành xây dựng tòa nhà trang nghiêm đại khí này cho Đoan vương gia suốt ba năm, tỉ mỉ tạo thành. Nói là một toà hành cung xa hoa cũng không ngoa.
Vị trí vương phủ cũng nằm trong khu vực phồn hoa nhất kinh thành, tiện cho Tô Nguyệt Cẩm đi lại thuận tiện, cũng là nơi có nhiều triều thần tới nhất sau khi vào triều.
Tay Thẩm Hành cầm sợi dây màu đỏ, vội vàng xách một đám thỏ mập ồn ào chạy tới nơi đây.
Sau khi một nhóm người mặc triều phục biểu lộ chức quyền nhìn thấy cảnh tượng “long trọng” đó, họ không khỏi giật mình kinh ngạc.
“Đây là thiên kim nhà Thẩm đại nhân đúng không, sao lại ở chỗ này, định đi đâu vậy?”
Mấy vị quan có giao hảo với cha nàng thân thiết tiến lên chào hỏi.
Thẩm Hành cố gắng để nụ cười trên mặt tự nhiên hơn một chút, kéo kéo khóe miệng nói:
“Gia phụ bảo tiểu nữ đến đưa mấy con thỏ cho Đoan Vương gia.”
Một câu nói mang tới thêm càng nhiều kinh ngạc.
“Đưa thỏ cho Vương gia?” Lễ vật này cũng quá tùy ý nhỉ?
“Vâng, đúng vậy.”
Thẩm Hành vân vê góc áo không lấy làm dễ chịu.
“Nếu mấy vị đại nhân không có chuyện gì, tiểu nữ đi vào đưa trước, không để cho Thiên tuế gia chờ quá lâu.”
Nếu như có thể, nàng cũng không muốn giữa ban ngày ban mặt như vậy vội vàng xách một đống thỏ chạy trên đường phố. Nhưng mà cha nàng nói, Vương gia không cho dùng xe kéo, bảo là lo thỏ sẽ bị… say xe!!
Mấy người kia cũng gật đầu đồng ý, chỉ là trong ánh mắt mỗi người, đều kèm theo chút suy tư.