Thẩm Quát bị xử chém lập quyết, có người nói khi thượng triều thánh thượng cũng có phần do dự. Thế nhưng, chứng cứ xác thực, ngài cũng phải đành nén đau mà hạ thánh chỉ vậy thôi. Không hề đuổi tận giết tuyệt gia quyến Thẩm gia, cũng không xử trí gì thêm, chỉ hạ lệnh xét nhà.
Ngày thánh chỉ ban ra, Thẩm Hành vẫn đứng trước cửa lớn từ đầu tới cuối, thản nhiên nhìn những quan binh kia ra ra vào vào nhà mình. Viên quan phụ trách thanh tra và tịch biên tài sản Kim đại nhân nhìn những món đồ lần lượt được khiêng ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Có lẽ ông ta đang cảm thấy, trong nhà một “tham quan”, sao lại chẳng khác nào trò nghèo là vậy.
Thuộc hạ tới bẩm báo, đại nhân, đã lục soát toàn bộ, tất cả chỉ có thế thôi. Người xem, có cần đào hậu viện lên không? Thẩm Hành đứng bên cạnh, sai Đạo Đạo lấy cuốc xẻng đưa cho hắn, sau đó mới xoay người ra ngoài. Kẻ tịch biên tài sản đương nhiên sẽ muốn vơ vét gì thêm, nàng không biết ở nhà Ngụy đại nhân thế nào, nhưng đến nhà nàng thì quả nhiên lộn chỗ.
Đứng giữa đường cái tấp nập, nàng không biết mình nên đi đâu về đâu. Không lâu nữa, Thẩm phủ sẽ bị dán niêm phong, mấy hạ nhân ít ỏi trong phủ cũng cáo lão về quê hết.
Đạo Đạo đi theo bên cạnh nàng, kéo kéo ống tay áo rồi nói: “Tiểu thư, ngài tới Vương phủ làm gì? Không phải Thiên Tuế gia đi Phụng Vu sơn rồi sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn Đoan Thân Vương Phủ trước mắt, đột nhiên lại cảm thấy sững sờ. Trong lúc vô tình, hóa ra nàng lại đi tới nơi này. Đạo Đạo nói: “Không thì chúng ta đi tìm Vương Gia đi? Nhất định ngài ấy sẽ có cách cứu lão gia.”
Nàng khẽ gật đầu.
Bệnh cũ của Tô Nguyệt Cẩm phát tác, vốn đã vô cùng hung hiểm, hơn nữa Phụng Vu sơn đường xá xa xôi, cho dù tìm được cũng không kịp cứu cha nàng. Chuyện lần này xảy ra đột ngột đến vậy, ngày nàng biết được tin tức cũng đã là ba ngày trước khi thẩm tra. Không phải Thẩm Hành không muốn hắn trở về, chỉ có điều, thật sự đã không kịp nữa rồi.
“Vị này không phải Thẩm đại cô nương à?” Một giọng nói the thé vang lên bên tai, “Cha mình cũng bị phán quyết xử chém rồi, sao còn có tâm trạng mà đi dạo thế này? À, suýt chút nữa thì ta quên mất, cô quen biết Đoan tiểu vương gia sao? Chỉ tiếc hiện giờ Vương Gia không có ở Kinh thành, cho dù có lòng cũng không giúp nổi.”
Cho dù không quay đầu lại, Thẩm Hành cũng biết người vừa đến là Lưu Nhã Quân, cũng chỉ có nàng ta, mới có thể nói chuyện với giọng điệu chanh chua khó chịu đến vậy.
Phía sau có tiếng bước chân của hai người, người sau có phần nặng nề, vừa nghe đã biết là người có mang. Mang thai còn thích “bôn ba” như vậy, ngoài cô “bạn thân chốn khuê phòng” kia của nàng, còn có thể là ai nữa chứ?
Qủa nhiên, vị Lưu thiên kim vừa mới dứt lời xong, ngay sau đó là âm thanh nhẹ nhàng của Trương Vãn Quân.
“Sao muội lại nói chuyện như vậy? Chuyện của Thẩm bá bá, phận làm con sao có thể không đau lòng được đây. Tiểu Hành cũng cố gắng lắm rồi, không phải nàng ấy đã tới tiệm trâm ngọc tìm người làm chứng đó sao? Chỉ tiếc gan của đối phương quá nhỏ, không dám làm chứng giả, chắc là bạc chưa đủ rồi?”
Nàng thở dài một tiếng, làm như tiếc hận.
“Nếu lúc trước, ngươi chịu nhận bạc mẹ chồng ta đưa thì làm sao đến nông nỗi không chỗ nhờ vả như bây giờ? Mà cũng phải thôi, ba vạn lạng so với ba mươi vạn lạng, đúng là không đáng gì ấy nhỉ, cũng khó trách.”
Thẩm Hành lẳng lặng nhìn nàng ta. Hai người họ đều hiểu rõ ý lời. “Ngươi nói bậy.” Đạo Đạo không bình tĩnh nổi, chống eo quát tháo.
“Lão gia nhà chúng ta không hề nhận hối lộ, tiểu thư cũng chưa từng ép cô nương La Quyên gì kia, càng không có chuyện lấy bạc ra mua chuộc nàng ta, có người muốn ngáng chân sau lưng. Còn người đó là ai, trong lòng mọi người đều hiểu, bớt làm trò đi, trước mặt người ta thì giả bộ làm người, sau lưng họ thì lại đi làm quỷ.”
Trương Vãn Quân cũng không tiếp lời thêm, nhưng Lưu Nhã Quân lại như kiểu bị đạp trúng phải đuôi, nàng giơ chân lên mắng.
“Ngươi nhìn lại xem mình là cái thứ gì đi, Thẩm phủ bị xét nhà, Thẩm Hành cũng không còn là thiên kim quan gia nữa rồi. Nàng ta không lên tiếng, cái loại tiện tỳ không biết ở đâu ra như ngươi mà cũng dám đứng trước mặt chúng ta hô to gọi nhỏ, người mà xứng à?”
Vào năm sáu tuổi, Đạo Đạo được Thẩm Hành nhặt về từ giữa đống ăn mày, khi còn chưa khôn lớn, suốt ngày nàng phải tranh ăn cướp uống với đám người cao lớn hơn cả mình, không thịt không vui. Trong lòng nàng, nàng chỉ nhận cha con Thẩm Hành làm chủ, nếu ai dám bôi nhọ hai người họ, sao có thể nhượng bộ được đây.
“Xứng hay không xứng thì liên quan đến cô chắc? Tiểu thư mãi mãi là chủ nhân của ta, cho dù ngài ấy có phải bưng bát đi xin cơm, ta cũng muốn đi theo sau ngài ấy.”
Sao Lưu Nhã Quân có thể chịu được sự chống đối như vầy, nàng giơ tay lên muốn tát Đạo Đạo một cái, nhưng cánh tay vừa giơ lên đã bị Thẩm Hành nắm chặt. “Tâm trạng ta giờ không được tốt, tốt nhất ngươi đừng có chọc đến ta.”
Nàng tự nhận mình không phải kiểu người tốt tính gì cho cam, đặc biệt là vào lúc thế này. “Ha!” Lưu Nhã Quân cười giận, vừa định nói: “Ta muốn chọc giận ngươi đấy, ngươi có thể làm gì được ta?”
Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng ta lại đổi giọng lập tức: “Không phải ngươi muốn gặp Ngụy Thanh sao? Nếu như ta nói, ta có thể giúp người gặp ông ta một lần thì sao?”
Ngụy Thanh? Thẩm Hành khẽ buông lỏng tay ra. Ông ấy khai ký hiệu đó do cha nàng đưa cho, nếu như có thể gặp ông ấy để hỏi rõ sự tình, biết đâu vẫn còn hy vọng được sống. Nhưng mà, các nàng sẽ tốt bụng đến vậy sao?
“Nói điều kiện của các ngươi đi.” Thẩm gia thê thảm đến mức này, không cần nghĩ cũng biết là do ai ban tăng, mèo đến khóc chuột đều có mục đích cả thôi.
“Điều kiện à, cũng không phải hà khắc lắm đâu.” Lưu Nhã Quân đắc ý hất tay Thẩm Hành ra.
“Ngươi phải quỳ gối trước cửa Lâm phủ thỉnh tội với Lâm thừa tướng, sau đó đứng trước mặt dân chúng trên phố, thừa nhận mình đã nhận ba vạn lạng bạc của Lâm gia, và vì mấy đồng bạc này, ngươi đã rời bỏ Lâm Hi Hòa.”
“Nhà ngươi đã sa sút đến tình thế này rồi, nói hay không nói cũng chẳng còn tác dụng gì với Thất công chúa và Phủ Thừa Tướng cả. Thế nhưng, có hình thức thì vẫn tốt hơn nhiều. Chúng ta xem náo nhiệt, còn ngươi, ngoài việc phải mất mặt mũi ra, cũng chẳng hao tổn gì.”
Nàng ta kề sát bên tai Thẩm Hành cười nhạo.
“Cha ngươi làm mấy chuyện đó ở ngay giữa trường thi, Lâm thừa tướng rất không vui luôn đấy. Có kết quả như ngày hôm nay cũng là do ngày thường người kênh kiệu quá sức, ta cũng chỉ tốt bụng khuyên ngươi thôi.”
Thỉnh tội, hạ thấp bản thân, nâng cao giá trị cho Lâm phủ. Chuyện mất hết mặt mũi này, các nàng ta năm lần bảy lượt tìm đủ mọi cách nhai đi nhai lại trước mặt nàng, còn buồn nôn hơn cả mấy thứ nhặng ruồi bu quanh thịt thối.
Trương Vãn Quân đứng bên khẽ khàng vỗ vỗ bụng mình, nhẹ giọng nói:
“Ngụy đại nhân cũng sắp là người chết luôn rồi, quan hệ của ông ấy và Thẩm bá bá không tệ, chưa chắc đã nhất quyết lôi kéo bá bá chịu tội cùng. Tiểu Hành, ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận đấy nha.”
Người ta vẫn nói, đánh xà bảy tấc, Trương Vãn Quân quả nhiên đúng là cao thủ. Thẩm Hành ngước mắt, đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng nhìn sang hướng của Đại Lý Tự. Chỉ còn hai ngày, cha nàng sẽ bị xử trảm mất. Một thư sinh cả đời chưa biết nhiều tiền là sao, giờ lại phải cõng trên lưng cái tội tham ô nhận hối lộ, còn bị phán trảm lập quyết, khỏi phải nói là trào phúng bao nhiêu.
Nhìn thẳng hai người đối diện, nàng gằn ra từng chữ:
“Nếu muốn xem náo nhiệt, sẽ như các ngươi mong muốn.”
Trên đường đi về, Đạo Đạo nhìn nàng muốn nói lại thôi. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu lão gia, nhưng mà ai có thể đảm bảo, những kẻ kia sẽ không nuốt lời?
“Tiểu thư, có tin họ được không? Nếu tiểu thư làm rồi mà họ vẫn không chịu dẫn ngài đi gặp Ngụy đại nhân thì phải làm sao đây? Lâm gia sẽ tha cho lão gia một con đường sống sao?”
Thẩm Hành dừng bước nhìn nàng ta: “Ta chưa bao giờ tin người Lâm phủ sẽ có lòng tốt như vậy.”
“Không tin sao ngài còn . . .?”
“Đồng ý với họ à?” Thẩm Hành mỉm cười nhìn nàng, “Ta đồng ý sẽ cho họ xem náo nhiệt.” Chỉ có điều chuyện náo nhiệt này là của nàng hay của họ thì còn chưa biết được.
Đạo Đạo hưng phấn nói, nô tỳ đã biết tiểu thư sẽ không chịu quỳ gối trước những kẻ đó mà, nhất định có cách khác để cứu lão gia, nô tỳ tin tưởng ông trời vẫn còn công bằng đó.
Nàng quay lại mỉm cười với nàng ta, lại cúi đầu nhìn bội kiếm bên hông. Biện pháp, đương nhiên có. Lấy mạng mình đi liều mạng, cũng có thể cứu cha nàng ra.
Ngày hôm sau, giữa phố Quang An, ngay trước cửa Lâm phủ.
Mọi người đều biết đó là cửa phủ đệ Lâm thừa tướng, trong vòng mười trượng chưa bao giờ cho phép bách tính tùy tiện bước vào. Nhưng hôm nay khi cửa lớn mở ra, bên ngoài kia lại có đông người vây quanh từ vòng trong ra vòng ngoài.
Đoàn người huyên náo đứng chật nửa con phố, ai ai cũng muốn nhìn xem trong đó đã xảy ra chuyện gì. Người bên trong còn chưa kịp đặt chân ra, những người vây quanh đã năm mồm bảy miệng hỏi: “Trong đó đang ồn ào chuyện gì vậy, sao nhiều người túm tụm thế chứ?”
“Đúng đấy, hay là chuyện tốt của Lâm công tử đang đến gần rồi nhỉ? Sáng sớm nay ta còn nhìn thấy kiệu của công chúa tiến vào trong phủ này luôn mà.”
“Chuyện tốt?” Một tiểu ca chen từ trong ra ngoài hừ lạnh, “Đúng là chuyện tốt, Thẩm đại tiểu thư mang nha hoàn tới tặng quan tài cho Lâm phủ, giờ vẫn đang đặt ở cửa phủ đó. Trên đó còn có lập bài vị, viết bốn chữ lớn “Chấp pháp như núi”, cứ thế ngang nhiên đặt trên ván quan tài, mặt Lâm thừa tướng cũng tái mét hết rồi.