CHƯƠNG 27
Tráng Quả sợ tới mức tay run lên, bánh bao rơi vào trong chén cháo. Trời a! Sao lại đụng đầu với nàng ta ở đây thế này? Nếu để thiếu gia nghe được mấy lời loạn thất bát tao của nàng thì không phải ta đây chết chắc rồi sao? Thiết cô nương, cô nương đừng có hại ta a!
“Sao vậy? Ngươi quen biết nàng ta?” Bất mãn vì lòng tốt của mình đã rơi vào chén, Chấn Nhân hỏi Tráng Quả.
Tráng Quả vội vàng dùng chiếc đũa lấy bánh bao ra nhét vào miệng, một bên liều mạng lắc lắc đầu.
Thấy Tráng Quả đem bánh bao mà mình đã thổi nguội bỏ vào miệng, Chấn Nhân vui vẻ nở nụ cười.
“Ăn được không? Nếm thử cái này một chút đi. Thành này tuy nhỏ nhưng hương vị cũng không tệ lắm.”
“Ân! Ăn ngon, thiếu…Chấn Nhân, ngươi cũng ăn a! Đừng chỉ nhìn ta mãi thế.” Tráng Quả không quen Chấn Nhân vồn vã như vậy, cả người không được tự nhiên.
“Không sao, ta cũng có ăn a. Thấy ngươi ăn những thứ ta lấy, rất vui vẻ!” Chấn Nhân ăn ngay nói thật.
“Chấn Nhân…” Tráng Quả đỏ mặt.
“Này, Nhâm Tráng Quả! Đừng tưởng rằng ngươi làm bộ không biết ta, cô nãi nãi sẽ buông tha ngươi!” Nhìn thấyTráng Quả làm bộ như không nhận ra mình,Thiết Trinh nổi giận đùng đùng đi tới.”Nhâm Tráng Quả, ta hỏi ngươi. Ngày hôm qua vì sao ngươi dám gạt ta? Nói là đi… cái kia, lại bỏ ta một mình ở đó, chính mình chuồn mất ? Ân? Chẳng lẽ ta nói ngươi thú ta mà ngươi thực khó chấp nhận như vậy sao?”
Tráng Quả đem mặt cơ hồ vùi cả vào chén cháo. Y bắt đầu hối hận, vì sao lúc đó lại ra tay cứu nữ tử quấn chặt như vậy.
Thấy bộ dáng Tráng Quả, thông minh nhưChấn Nhân đã hiểu được một phần, xem ra man nữu(người con gái thô lỗ)này đã coi trọng Quả Quả của hắn rồi.
‘Hừ! Thật to gan! Cũng dámmóc tay vào góc tường của ta ! Còn dám làm trò trước mặt ta, câu dẫn Quả Quả của ta! Xem ra không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi cũng không biết cái gì nên đụng, cái gì không nên đụng!’
‘Còn Quả Quả, rõ ràng đã quen biết nữ tử này lại lắc đầu, nói với ta rằng không quen biết. Không phải trong một tháng này y đã làm chuyện gì có lỗi với ta đấy chứ? Cuối cùng lại tới nông nỗi để nữ tử tới đây bức thân(ép buộc phải kết thân/kết hôn)!’
Vừa nghĩ đến Quả Quả nhân lúc hắn không chú ý mà trốn mất, hắn thì một mực chờ đợi y, y thì ăn bậy uống bạ (abước xyz) ở bên ngoài… Thực tức giận nha! Hận không thể lập tức đè y ra, nỗ lực giáo dục thân thể!
‘Nhưng bởi vì khoảng thời gian này ta không để y được thỏa mãn nên mới có thể không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, loạn thất bát tao gì gì đó với dã hoa dã thảo này!’
Chấn Nhân âm thầm quyết định, về sau hàng ngày nhất định phải cố gắng, thỏa mãn tính dục của Tráng Quả, làm cho y ngoan ngoãn thủ thân như ngọc(không làm bậy bên ngoài).
Đáng thương choTráng Quả, đại khái thật không ngờ, xuân tình vô cùng vô tận mỗi đêm sau này làm y mệt mỏi, xương sống thắt lưng đau nhức, chính là bởi vì Chấn Nhân ghen tuông vô căn cứ, tự ý quyết định như thế.
Bởi vì khá là hài lòng với biểu hiện của Tráng Quả đối với nữ tử này,Chấn Nhân liền đem toàn bộ mũi nhọn chĩa về phía tiểu man nữu nửa đường nhảy ra này.
“Vị cô nương này, không biết Tráng Quảnhà ta đắc tội với cô nương thế nào, để một đại cô nương gia như ngươi vừa thấy y liền chạy ngay tới?” Xem cách ăn mặc của nữ tử, biết nàng còn chưa xuất giá, Chấn Nhân âm thầm đả kích nàng, không thèm để ý đến sự rụt rè của cô nương người ta.
“Ngươi là ai? Cô nãi nãi ta đang nói chuyện với tên ngốc Nhâm Tráng Quả kia, ngươi chĩa mỏ vào làm gì?” Thiết Trinhchống hông, hung hăng nói.
Chấn Nhân nghe nàng nói như vậy, không giận còn cười nói, “Cô nương tội gì phải hung dữ như thế, cho dù ngươi coi trọngQuả Quả của ta cũng không thể hấp tấp muốn nói chuyện với y như vậy a! Tốt xấu cũng phải hỏi một chút xem ái nhân của y – chính là ta đây có đồng ý không đã a!” Nói xong, hắn bày ra nụ cười quyến rũ, tựa vào người Tráng Quả.
Chấn Nhân trời sinh đã thuộc loại mỹ diễm bức người, nếu nghiêm mặt thì còn có thể cảm thấy từ nhỏ hắn đã là người uy nghiêm và lãnh đạm, nhưng hiện giờ lại bày ra nụ cười quyến rũ này, cho dù ngươi có là con người sắt đá đến thế nào cũng thấy xương cốt mềm nhũn cả ra. Ngay cả Thiết đại tiểu thư luôn luôn tùy tiện, rất có phong thái của nam nhân phương bắc cũng âm thầm cảm thấy lòng mình nhộn nhạo không thôi.
Càng miễn bàn Tráng Quả vốn trung thực, giờ lại bị Chấn Nhândựa vào người như vậy, nhìn thấy thiếu gia lộ ra khuôn mặt đẹp đến cực điểm, chứa đựng một loại phong tình không nói nên lời, tim y đập còn lợi hại hơn cả lúc đánh xong ba mươi quyền. Hơn nữa y còn nghe thấy thiếu gia tự xưng là ái nhân thì đầu y đã đặc quánh thành tương hồ rồi.
Thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’ nhìn nhau chăm chăm, lòng Thiết Trinh không khỏi bốc lên ngọn lửa.
‘Nhâm Tráng Quả, ngươi được lắm! Cô nãi nãi còn tưởng rằng ngươi là tên ngốc không có mắt, không ngờ ngươi chẳng những đã có thê tử đang mang thai chờ đợi ở nhà, chưa đến một ngày đã lại thông đồng với một… một nam hồ ly! Ngươi tình nguyện cùng một người nam nhân thông đồng, cũng không muốn người diện mạo hơn người như ta, còn là đại tiểu thư Thiết gia trại của mục tràng lớn nhất phương bắc? Thật đúng là tức chết ta!’
Nghĩ đến đây, Thiết Trinh ý đồ châm ngòi quan hệ hai người bọn họ, nói, “Nhâm Tráng Quả! Ngươi quên trong nhà đã có thê tử kết tóc đang mang thai sao? Lại còn cùng một nam yêu tinh thông đồng một chỗ! Ngươi không sợ nàng sẽ thương tâm sao?”
Vừa nghe Thiết Trinh nói thế, Chấn Nhân cũng không quản có phải mọi người trong *** đang trộm nhìn hay không,thân thể vốn tựa vào trong ***g ngực Tráng Quảcàng dán chặt hơn, còn vươn tay đến bắt lấy vạt áo y, hung tợn hỏi, “Ngươi nói đi, mười bảy mười tám năm nay ngươi đều sống bên cạnh ta, ngày ngày đêm đêm hiếm có khi nào chia lìa, ngươi gạt ta có thê tử từ khi nào? Lại còn mang thai? Là khi ta mang ngươi đến Giang Nam, để ngươi ở lại một mình mà đơn độc ra ngoài ba ngày? Hay là khi ta mang ngươi đến quan ngoại, bởi vì thân thể ngươi không khỏe, đã để ngươi ở lại một nông hộ của nữ nhân? Hay là năm ngoái mang ngươi đến Hoàng Hà? Hay là ngươi dám lén lút với nha hoàn nào đó trong phủ? Nói!”
Tráng Quả hoàn toàn ngây người, tại sao có thể như vậy? Mình vốn muốn cự tuyệt Thiết gia đại tiểu thưnên mới nghĩ ra cái lý do đó, không ngờ thiếu gia lại tin là thật, bây giờ hỏi y thế nào, cái này bảo y phải trả lời thế nào đây a?
“Hừ! Ngươi chỉ là một nam sủng nho nhỏ, có tư cách gì mà hỏi Tráng Quả như vậy? Y với ngươi chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy nữa! Còn không nhanh rời khỏi y! Cút về chỗ của ngươi đi!”Thiết Trinh căn bản là không tin lời Chấn Nhân, không tin rằng hai người đã sống với nhau mười bảy mười tám năm, nghĩ hắn chỉ nói bừa lừa mình mà thôi.
Chấn Nhân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình có ngày lại bị coi là một tên nam sủng, lại càng phát huy bản lĩnh vốn có của một nam sủng – làm nũng!
“Quả Quả — Ngươi nói đi! Rốt cuộc là gạt ta lúc nào? Nếu ngươi không nói rõ ràng cho ta, đêm nay ngươi đừng hòng ngủ ngon! Nói mau!”
‘Trời ạ! Ta nên làm cái gì bây giờ? Thiếu gia như vậy ta chưa từng ứng phó nha! Ai tới giúp ta!’
Bị Chấn Nhân thiếu gia liều chết tranh sủng biến thành tay chân không biết để đi đâu, Tráng Quả cảm thấy càng lúc càng đau đầu. Hơn nữa khi y nghe đến câu uy hiếp ‘đêm nay đừng hòng ngủ ngon’ của Chấn Nhân, lại gấp đến độ cả người đổ mồ hôi!
“Tên nam sủng chết tiệt này, trước mặt bao nhiêu người thế này mà kiều mị cái gì! Ghê tởm muốn chết! Ngươi nhanh rời khỏi Tráng Quảcho ta!” Vừa thấy Chấn Nhân như thế, Thiết Trinh tức giận đến thất khiếu sinh yên (bảy lỗ tỏa khói aka tức đến xì khói ^^), hận không thể tiến lên tách hai người đang dán chặt vào nhau kia.
Tiểu Lục tử thật sự nhìn không nổiThiết Trinh nháo trong *** hồ như thế, cũng cẩn thận đi tới, nói “Ha hả, vị đại tiểu thư này, mới sáng sớm mà, thỉnh bớt tức giận một chút, những khách nhân trong *** còn đang nhìn kìa. Này, ha hả, việc buôn bán của chúng ta, hy vọng đại tiểu thưđừng làm khó chúng ta. Đến, đại tiểu thưthỉnh qua bên này, uống chén canh đường phèn đậu xanh, hạ hỏa a!”
“Cút! Ngươi là ai! Không đến phiên ngươi tới nói cho cô nãi nãi nên làm như thế nào! Hừ!” Thiết Trinh một bụng tức giận không chỗ phát tiết, vừa đúng lúc gặp được tiểu Lục tử liền phát tiết tức giận.
Tiểu Lục tử cố gắng nhẫn nhịn tức giận, nghĩ thầm, nữ tử điêu ngoa này cứ một tiếng lại một tiếng tự xưng cô nãi nãi, đừng nói đến vị đại gia thoạt nhìn hòa ái dễ gần kia chướng mắt ngươi, ngay cả tiểu Lục tử ta cũng không có hứng thú với ngươi đâu!
Nghe thấyThiết Trinh tức giận mà mắng *** tiểu nhị, Tráng Quảcảm thấy vô cùng không thoải mái.
‘Nếu nàng biết ta không chỉlà gia phó phải xem mặt người khác mà xin cơm, mà còn là người không chịu nổi tra tấn trên giường, là đào nô đang chạy trốn còn bị thiếu gia bắt được, nàng còn xem ta ra cái gì nữa? Còn muốn gả cho ta sao? Chỉ sợ nàng cũng sẽ mắng ta như vừa rồi mắng thiếu gia, nói ta là tên nam sủng chết tiệt không biết xấu hổ a! Huống chi mình còn khôngđược coi là nam sủng nữa!’
Nghĩ đến đây, Tráng Quả rốt cuộc nhìn thẳng về phía Thiết Trinh, bình tĩnh nói, “Thiết cô nương, Tráng Quảta không xứng với cô nương. Những gì Tráng Quả từng nói với cô nương đều là nói dối. Vị này không phải là nam sủng gì cả, mà là thiếu gia nhà ta. Thiếu gia ta trời sinh tính tình bướng bỉnh, đôi khi sẽ trêu chọc người khác. Tráng Quả làm sai, chạy ra khỏi phủ, hiện giờ ra ngoài du ngoạn lại bị thiếu gia bắt được, đang chuẩn bị mang về phủ, lấy gia pháp xử lý. Còn chuyện ta đã có thê thất kia, cũng là muốn cho cô nương hoàn toàn hết hi vọng mà lừa gạt cô nương. Cô nương, bây giờ phương bắc đang bị bọn Hung Nô áp bức, thời thế không bình an, nên sớm về nhà một chút, để cho phụ mẫu yên tâm là hơn.”
NgheTráng Quảthành thực nói hết, Thiết Trinh căn bản không tin!
Có bao giờ bộc nhân nào được ngồi cùng bàn với chủ tử mà ăn cơm, còn để cho người thân là thiếu gia kia múc cháo cho bộc nhân, thổi nguội bánh bao đưa đến bên miệng? Hơn nữa nhìn y phục trên người y, thấy thế nào cũng không giống như một gia phó; nếu nói y là thiếu gia, nói không chừng người ta còn tin là thật.
Nàng không biết, bởi vì Tráng Quảvà Chấn Nhân cơ hồ dáng người tương đương, sáng nay Chấn Nhân thấy y không mang theo y phục để thay đổi, nên đưa y phục của mình cho y mặc.
Thấy sắc mặtTráng Quả không tốt, Chấn Nhân cũng muốn hảo hảo hỏi hắn, chuyện thê tử có thai kia rốt cuộc là chuyện gì. Chấn Nhân cũng là một người có bệnh đa nghi khá nặng!
Cho nên hắn đứng dậy khỏi ***g ngực Tráng Quả, nói với tiểu Lục tử đang đứng xoa tay ở cạnh đó, “tính tiền đi, ngươi giúp chúng ta chuẩn bị ít lương khô, nhiều nước một chút, dắt ngựa của ta ra đây luôn. Chúng ta đi, khỏi phải nhìn thấy người chướng mắt này mà thấy không thoải mái!” Nói xong, liền kéotay Tráng Quả, trở về phòng thu dọn hành lý.