Đợi đến khi được đưa vào viện của Giang Tiểu Lâu, Tả Tuyên mới ngồi dậy, bộ dáng tiều tụy, vết máu đầy mặt, nhưng lại cười lên một cách kỳ lạ:
“Chủ ý này của muội rất hay, lúc này đúng là không hòa ly không được.”
Giang Tiểu Lâu duỗi ngón tay ra đâm vào trán nàng một cái, Tả Tuyên đau đến
rên rỉ: “Muội muốn chết sao, chỗ này bị chảy máu thật đó, nha đầu này
đúng là tâm địa tàn nhẫn.”
“Ta chỉ bảo tẩu làm bộ thôi, ai bảo
tẩu đi đụng thật như vậy, đụng một tiếng thật lớn làm ta giật cả mình,
còn tưởng tẩu thật lòng muốn chết…” Giang Tiểu Lâu chậm rãi thở ra một
hơi, không khỏi trách cứ.
”Không chân thực như vậy làm sao mọi
người tin, muội thấy không, tất cả đều tin ta.” Tả Tuyên đắc ý cong môi
lên, chỉ cảm thấy oán khí trong lòng từ từ tan đi mất, chỉ một từ thôi,
sướng.
“Hai nha đầu đáng chết này, làm ta sợ muốn đứng tim.” Một
âm thanh đột ngột vang lên, Tả Tuyên bị dọa đến mức muốn nhảy lên, Giang Tiểu Lâu vội đỡ lấy nàng, lúc này mới thấy Khánh Vương phi tươi cười đi vào, Tả Tuyên an tâm trở lại, không khỏi vỗ vỗ ngực mình: “Vương phi,
người đi vào âm thần mới dọa người ta sợ đó.”
Khánh Vương phi
không khỏi lắc đầu: “Chủ ý này quá mạo hiểm, dùng danh dự và tính mạng
ra đánh cược, vậy mà hai đứa cũng nghĩ ra được.”
Tả Tuyên ngẩn ra rồi trấn định lại, biểu hiện cũng khôi phục bình tĩnh như xưa, sâu kín
nói: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, con với Vương gia Vương
phi không có thù hận, với Hách Liên Thắng thì như nước với lửa, sẽ không ai tin con đi hạ độc hai người…”
Giang Tiểu Lâu đã dặn dò Sở Hán đổi hồng khô, hồng khô mà Khánh Vương ăn đúng là có thạch tín, nhưng số lượng cực nhỏ, chỉ khiến người ta nôn mửa tiêu chảy mấy ngày thôi,
tuyệt đối không chết. Một là dùng lý do này đối phó Hách Liên Thắng, hai là… giáo huấn Khánh Vương một chút, để hắn tự nếm quả đắng, biêt cái gì gọi là đau thấu tim gan, sống không bằng chết.
Giang Tiểu Lâu nói: “Bây giờ vẫn chưa thành công, chúng ta còn một chuyện khác nữa.”
Tả Tuyên kinh ngạc: “Làm gì?”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Dĩ nhiên là chăm sóc Vương gia thật tốt, hy vọng
ông ấy sớm ngày tỉnh dậy, mới diễn tiếp màn kịch sau được.”
Ba
ngày sau Khánh Vương mới tỉnh lại, chỉ là vẫn nôn mửa tiêu chảy như
trước, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể nằm trên giường, Phiên Phiên cả
ngày khóc sướt mướt, ngồi bên cạnh than thở. Khánh Vương nghe nói Hách
Liên Thắng là người hạ độc, ngạc nhiên suốt nửa ngày đều không nói ra
lời: “Chuyện này… sao lại có thể, chứng cứ đâu?”
Phiên Phiên dùng khăn lau nước mắt, bộ dáng rất bi thương: “Vương gia, chuyện đến nước
này người còn nghĩ tới nghịch tử kia làm gì? Ngoại trừ nhị thiếu phu
nhân chỉ chứng, còn có một hộ vệ bên người nhị công tử, hắn tận mắt nhìn thấy nhị công tử hạ độc trên hồng khô, khi hộ vệ đi đổ ống đựng bút của hắn thì phát hiện một bao giấy từng gói thạch tín, vốn muốn lặng lẽ đem đi bỏ, số giấy đó đã sớm bị xé thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả tiểu thiếp
sủng ái nhất của hắn cũng nói hắn thường nằm mơ chửi mắng ngài và Vương
phi…”
Sắc mặt Khánh Vương tái xanh, hai mắt như run rẩy.
Khánh Vương phi thấy thế chỉ ôn nhu khuyên: “Vương gia, chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”
Khánh Vương chỉ cảm thấy một luồng khí độc lẩn quẩn trong lòng, những tin
tưởng, hy vọng còn sót lại trong tim từ từ bị mục nát, cuối cùng không
còn gì nữa: “Ta thật không thể tin được, Thắng Nhi lại làm ra chuyện
này.”
Khánh Vương phi thở dài: “Ta thà tin là hắn muốn giết ta, Vương gia chẳng qua chỉ vô tình ăn nhầm hồng khô có độc thôi.”
Khánh Vương chậm rãi phun ra một hơi: “Giết ta hay là giết bà thì có gì khác
biệt? Lòng oán hận của nó không dứt, mãi mãi cũng không biết sai, có đứa con này đúng là gia môn bất hạnh.”
Khánh Vương phi nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt Khánh Vương càng tái xám, biểu hiện uể oải, không khỏi
cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ tiếc hận: “Vương gia, Hách
Liên Thắng đã bị giam lại, ngài muốn gặp hắn không?”
Tâm tình Khánh Vương ngột ngạt như bị đè nén, trầm giọng nói: “Cho người đưa nó đến đây.”
Hách Liên Thắng vào phòng, sắc mặt cực kỳ chân thành, bộ dạng vô cùng oan
ức, hắn rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, gắt gao kéo vạt áo Khánh Vương:
“Phụ thân, nhi tử có thể thề với trời, nhi tử không hề hạ độc…”
Khánh Vương chỉ tĩnh mịch nhìn hắn, trong mắt như không có tâm tình gì.
Hách Liên Thắng kinh hoảng bất an, cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên: “Phụ
thân, hộ vệ kia bị Tả Tuyên và Giang Tiểu Lâu mua rồi, hắn cố ý vu oan
con.”
“Thê tử ngươi vu oan ngươi, hộ vệ vu oan ngươi, ngay cả
tiểu tiếp sủng ái nhất của ngươi cũng vu oan ngươi, ngươi đúng là oan
uổng quá.” Khánh Vương thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Hách Liên
Thắng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Hách Liên Thắng
dập đầu liên tiếp mười mấy lần, âm thanh vang dội khắp phòng, Khánh
Vương không chút cảm xúc mà nhìn, không hề thay đổi sắc mặt. Một người
khi đã thất vọng tới cực điểm sẽ không cảm thấy bi thương hay phẫn nộ
nữa. Nhưng mà Hách Liên Thắng chỉ ngẩn đầu lên, trên trán một mảng xanh
tím, đáy mắt long lanh nước: “Phụ thân, lần này nhi tử bị oan thật,
tuyệt không có nửa câu dối trá, có trách thì trách con không biết bên
cạnh mình có tiểu nhân nham hiểu, con đã viết thư cho đại ca, huynh ấy
đã trả lời, xin phụ thân xem xong thư hãy tính.”
Sắc mặt Khánh Vương hơi đổi, Hách Liên Thắng quả thật lấy một phong thư ra đưa cho Khánh Vương.
Khánh Vương mở thư ra nhìn một chút, lại từ từ thả xuống, thả dài: “Đại ca
ngươi ở bên ngoài liều mạng, tận trung vì nước, ngươi lại làm xằng làm
bậy, ngu xuẩn hành động, nó cầu xin ta nể mặt nó mà tha cho ngươi.”
Hách Liên Thắng nhìn Khánh Vương, vết xanh tím trên trán nhìn mà giật mình,
đôi mắt cũng đầy lệ: “Phụ thân, con là con của người mà, trước kia quả
thật con đã làm sai nhiều chuyện, nhưng lần này con thật sự không có hạ
độc, chỉ xin người nể tình đại ca mà tin con, có được không?”
Khánh Vương liếc mắt nhìn hắn, thần sắc phức tạp vô cùng, trong nháy mắt trái tim Khánh Vương phi nhảy lên.
Giữa không gian tĩnh mịch, cuối cùng Khánh Vương chậm rãi phun ra vài chữ: “Được, ta tin ngươi.”
Nghe Khánh Vương nói vậy, Hách Liên Thắng không khỏi mừng thầm lá thư này
tới quá đúng lúc, lập tức nói: “Đa tạ phụ thân tin tưởng, nhi tử sẽ
không phụ lòng của người.”
Khánh Vương xiết chặt lá thư trong
tay, Kim Lăng quận vương Hách Liên Duẫn là trưởng tử của hắn, từ nhỏ
văn-võ-chính trị không cái nào không giỏi, lên chiến trường càng dũng
mãnh tuyệt luân, có dũng khí vạn người không bằng, tài bắn cung cao
siêu, chính là niềm tự hào lớn nhất của Khánh Vương. Trưởng tử không chỉ thận trọng, còn tranh được vô số vinh quang về cho Khánh Vương phủ, nếu tương lai có ngày tội danh độc hại phụ thân của đệ đệ hắn truyền ra
ngoài, văn võ bá quan sẽ nhìn hắn thế nào, tương lai tươi sáng của hắn
sẽ xuất hiện vết ố, mãi mãi không thể xóa mờ. Cho dù tội của Hách Liên
Thắng đáng chết, cũng không thể hủy hoại cả đời của Hách Liên Duẫn. Cho
nên, dù trong lòng tức giận đến muốn hộc máu, Khánh Vương vẫn phải mạnh
mẽ nhịn xuống.
Trong lúc Hách Liên Thắng mừng rỡ, Khánh Vương đột
nhiên nói: “Nửa tháng nữa, sứ giả Việt Tây sẽ đến đây ký kết hiệp ước
hòa bình với chúng ta, đến khi đó ta sẽ là đại biểu đón tiếp những sứ
thần này, ngươi hiểu rõ phong tục Việt Tây, cũng tham gia đi. Nhớ kỹ,
đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, tuyệt đối đừng làm hỏng.”
Hách Liên Thắng giật mình trong lòng, không kềm được vẻ tươi cười: “Vâng,
phụ thân.” Khi hắn đứng dậy, làm như không hề nhìn Khánh Vương phi, môi
hơi cong lên, khó nén trào phúng đắc ý trong lòng. Khánh Vương phi lạnh
lùng nhìn hắn, trên mặt không biến động.
Chờ hắn lùi ra, Khánh
Vương thở dài một hơi, cơn giận này như muốn phun trào ra ngoài, nhưng
sau đó càng lúc hắn càng cảm thấy bị đè nén.
Khánh Vương phi thở
dài, khi trở về viện của mình vẫn mang theo vẻ thất vọng. Khi Triêu Vân
đưa trà đến, tay của bà nắm chặt chén trà, phảng phất hận không thể bóp
nát nó ra, khiến cho bàn tay nổi đầy gân xanh. Trong lòng Triêu Vân ngẩn ra, nỗi tức giận và thất vọng của Khánh Vương phi không nói nên lời,
cuối cùng đè nén xuống, thở dài nói: “Đi, mời Tiểu Lâu tới.”
Khi Giang Tiểu Lâu bước vào cửa, đã nghe thấy âm thanh nặng nề của Khánh Vương phi.
“Tiểu Lâu, chúng ta thất bại rồi.”
Âm thanh Khánh Vương phi rõ ràng là tức giận, có vẻ bi phẫn vô cùng.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu yên tĩnh không gợn sóng, chỉ mỉm cười nói: “Sao mẫu thân lại nói vậy?”
Khánh Vương kể lại một lần chuyện xảy ra hôm nay: “Tiểu thiếp của Hách Liên
Thắng và hộ vệ của hắn tư thông, khó khăn lắm chúng ta mới lợi dụng được chuyện này để đả kích đối phương, lại không ngờ hắn liên lạc được với
Kim Lăng quận vương. Trong số các con cái, Vương gia coi trọng nhất là
đứa con trưởng này, hắn quả thật cũng rất tài giỏi, từ nhỏ văn võ song
toàn, dũng mãnh thiện chiến, Vương gia nói đứa con này giống ông ấy khi
còn trẻ nhất, giọng điệu khi nói về hắn rất kiêu ngạo, có thể thấy là
yêu thương vô cùng. Cho nên lá thư này… đã hủy hoại nỗ lực bao lâu nay
của chúng ta, nể tình Hách Liên Duẫn, ông ấy đã tha cho Hách Liên Thắng, còn để nó đi đón tiếp sứ đoàn, hắn bây giờ không có công danh không có
tước vị, nghênh tiếp sứ đoàn thì làm gì tới lượt hắn, chẳng qua là đứng
sau lưng Vương gia làm vật trang trí, tận tâm bù đắp khuyết điểm, nhằm
tranh thủ lấy lại hảo cảm trước mặt hoàng đế thôi.”
Giang Tiểu
Lâu nghe xong lại không có vẻ thất vọng, trái lại cười nhạt: “Mẫu thân
không cần nóng ruột, hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao, trước kia
Vương gia bảo vệ Hách Liên Thắng thế nào, thì bây giờ sẽ căm ghét hắn
thế đó. Nếu không tin, chúng ta cứ chờ xem, Vương gia có thật sự tha thứ cho hắn hay không…”
Sau nửa tháng, quả nhiên hoàng đế Việt Tây
phái đặc sứ đến, vị sứ thần này chính là Trịnh Hoành đại danh vang dội,
triều thần có tiếng ở Việt Tây. Trịnh Hoành nổi tiếng không phải vì hắn
làm quan tài giỏi, mà vì hắn vô cùng thích uống rượu, bất kể là giữa mùa đông hay mùa hè, bất kể là đi săn bắn hay đi sứ, hắn cũng phải uống
rượu. Nếu chỉ mê rượu thì cũng không có gì lạ, cái lạ là cho dù hắn uống suốt ba ngày ba đêm, quay mặt lại vẫn hiện ra thần thái sáng láng, nhạy bén hơn người, khi làm việc vẫn thần tốc, chưa từng xảy ra sai sót.
Khánh Vương là đại diện của Đại Chu tiếp đón đối phương, đồng thời cũng mang
Hách Liên Thắng đi theo. Tin tức này truyền ra ở kinh thành, nhất thời
khiến người người nghị luận sôi nổi, bọn họ không ngờ Hách Liên Thắng
lại nhanh chóng được Khánh Vương tha thứ như vậy, còn mang theo tham gia chuyện quan trọng thế này. Khi tin tức truyền đến, Tả Tuyên đang dưỡng
thương không khỏi nghiến răng: “Đúng là uổng phí công sức.”
Giang Tiểu Lâu đẩy chén thuốc tới trước mặt nàng, nụ cười ôn hòa: “Cố gắng
uống thuốc của tẩu đi, chuyện này… tẩu không cần lo lắng.”
Tả Tuyên bưng chén thuốc lên, trên mặt tràn ngập nghi hoặc: “Muội có ý gì?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Nếu lúc này Vương gia phạt nặng hắn, ta sẽ tin là Vương gia thật sự còn hy vọng với hắn. Nhưng lần này ông ấy
không nói một câu nào, tẩu nghĩ lại đi, đây là thật sự tha thứ sao?”
Có yêu thương mới có dạy dỗ, chỉ khi nào thất vọng đến cực điểm mới không
còn chê trách nữa, đạo lý dễ hiểu như vậy nhưng người thường lại không
hiểu được.
“Vậy tại sao ông ấy còn cho Hách Liên Thắng tham gia
hoạt động quan trọng như vậy, đây không phải là cho hắn cơ hội lập công
chuộc tội sao?” Tả Tuyên hỏi tới.
Khói trắng bên trong lư hương
lượn lờ bay lên, tràn ngập trong phòng, nhưng cũng không che lấp được
mùi thuốc, Tả Tuyên chỉ thấy miệng rất đắng, trong lòng nhảy lên từng
trân, kiên quyết muốn hỏi ra đáp án.
Giờ khắc này mưa đã rơi
xuống, liên tiếp đánh vào trên cửa sổ, bên ngoài tiếng sấm và tiếng gió
quấn vào nhau, mưa như trút nước, ánh nến mờ nhạt chiếu lên mặt Giang
Tiểu Lâu, bóng người cũng lay động theo từng cơn gió.
“Không cần nóng ruột, tẩu sẽ hiểu.”
Vừa dứt lời, Tiểu Điệp nhanh chóng bước vào, có lẽ là dính nước mưa, đôi
giày đi đến đâu thì để gây ra âm thanh sàn sạt đến đó. Tiểu Điệp nói với hai người họ: “Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt ồ một tiếng: “Chuyện gì?”
Trên mặt Tiểu Điệp còn có chút không tin tưởng: “Là nhị công tử. Trịnh Hoành nói uống được một vò rượu thì sẽ mở một điểm thông thương giữa hai
nước, Vương gia liền ra lệnh mọi người đi theo tiếp rượu, ai ngờ hắn
uống rượu quá dữ dội, không ai đánh lại. Vương gia kiên trì bảo nhị công tử xưa nay thích rượu đi, nhị công tử liền cùng uống với Trịnh Hoành,
uống hết ba mươi tám vò rượu, Trịnh Hoành vẫn nói chuyện bình thường,
nhị công tử lại không chịu được, ngủ gục trên bàn. Vương gia nói hắn
uống quá nhiều liền sai người đỡ hắn về, ai ngờ vừa xốc màn kiệu lên lại phát hiện hắn… phát hiện hắn đã… ngừng thở rồi.”
Chén thuốc trong tay Tả Tuyên lập tức lăn xuống đất, thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Nhị công tử…nhị công tử là bị say đến chết.” Âm thanh Tiểu Điệp vẫn mang theo chấn động.
Nghe xong lời này, Tả Tuyên bỗng quanh đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, mà Giang
Tiểu Lâu chỉ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ… tẩu hoàn toàn tự do.”
“Ý của muội là…”
Giang Tiểu Lâu từ từ đến gần Tả Tuyên, âm thanh nhẹ nhàng như một cơn gió
thổi qua tai: “Tả Tuyên, vì quốc gia hiến thân, lại chết vì sở thích
uống rượu của hắn, để cho cái chết này trở nên có ý nghĩa, Vương gia
đúng là phí hết tâm tư. Tẩu nói, rốt cuộc là hắn vì uống nhiều rượu mà
chết, hay là trúng độc mới chết…”
“Muội…” đáy mắt Tả Tuyên chậm
rãi hiện lên vẻ hoảng sợ, đôi mắt như co rút lại, nàng hoàn toàn không
thể tin Giang Tiểu Lâu đang nói gì.
Ngoài cửa sổ một tia chớp nổi lên, chiếu sáng cả gian phòng, Giang Tiểu Lâu vẫn mang ánh mắt dịu
dàng, ý cười như nước. Chỉ trong nháy mắt, Tả Tuyên chỉ cảm thấy rét
lạnh toàn thân.
Là Khánh Vương, là Khánh Vương giết chết Hách Liên Thắng, là hắn giết chết con ruột của mình, trời ơi.
Giang Tiểu Lâu có thể thành công là vì nàng am hiểu kế ly gián, lòng người
trong tay nàng chỉ là một khối bùn nhão tùy ý nhào nắn, chỉ cần đối
phương không cẩn thận để lộ tâm tư ra ngoài, nàng liền có thể biến nó
thành hình dạng gì cũng được. Hách Liên Thắng cho rằng dựa vào thư của
Hách Liên Duẫn là tránh được một kiếp, nhưng lại không ngờ chính lá thư
đó đẩy hắn vào đường chết. Nếu một cái cây bị bệnh, cách tốt nhất chính
là chặt những cành khô yếu ớt, miễn cho lây lan bệnh tật. Sinh ra ở
hoàng gia, Khánh Vương hiểu đạo lý này hơn ai hết, Hách Liên Thắng muốn
giữ mạng cho mình, lại không biết người phụ thân yêu thương hắn nhất đã
chuẩn bị sẵn con đường chết cho hắn. Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu
không động một ngón tay, chỉ là phá hủy người phụ thân có thể che mưa
che nắng cho hắn. Cho nên mới nói, con người thường không phải bị phá
hủy bởi người mình căm ghét, mà bị hủy diệt bởi người mình yêu thương.
Tất cả những gì ngươi trân quý, rất có thể chỉ trong một ngày sẽ biến
mất không còn tăm hơi. Hách Liên Thắng cho rằng mình là người chơi cờ,
thích nhất là dùng thủ đoạn, kết quả lại chết dưới quân cờ của mình,
đúng là buồn cười.