Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 80: Chương 80: Cực Phẩm Mỹ Nhân




Nghe xong lời Tần Trung, sắc mặt Tần Điềm Nhi mới dễ nhìn hơn rất nhiều.

Tần Trung là người duy nhất trong Tần gia am hiểu giám định về thi họa, lúc trước hắn làm trong tiệm cầm đồ, sau đó Tần lão gia mới cho hắn đảm nhiệm chức quản gia . Hắn đối với tranh chữ danh nhân có nhiều nghiên cứu, nếu hắn nói là thật, vậy tám chín phần mười là bút tích thật. Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói: “Bức họa mất sáu ngàn lượng bạc mới thu về, đại ca, thua lỗ lớn như vậy, ta làm tất cả đều là vì ngươi !”

Nghe bức họa tiêu xài nhiều ngân lượng như vậy, sắc mặt Tần Tư trầm xuống: “Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám chạy tới tốn một số tiền lớn mua một bức họa trở về.”

Tần Điềm Nhi đương nhiên không dám nói là vì cùng Giang Tiểu Lâu tranh hơn thua, ấp úng nói: “Là vì chuyện phiền phức đại tẩu gây ra, nhà chúng ta mới xuống dốc như vậy, lúc trước không phải nghe đại ca ngươi nói thái tử vẫn luôn tìm kiếm lễ vật dâng tặng sinh thần cho bệ hạ , bức họa này chính là thọ lễ tốt nhất, ngươi nói đúng không?”

Tần Tư trừng mắt nhìn Tần Điềm Nhi một cái, lại còn nghiêm túc cân nhắc. Đem bức họa dâng lên, bệ hạ chắc chắn mặt rồng vui vẻ. Lúc trước cùng Thái tử có chút không vui, cũng liền đi theo tan thành mây khói , Tần Điềm Nhi làm chuyện này cũng không phải thực ngu xuẩn. Tần Tư chung quy gật gật đầu, phân phó Tần Trung nói: “Ngươi nhanh đi tìm vài sư phụ chuyên môn, cần phải cẩn thận xem xét, sau khi xác định là bút tích thật, ta mới có thể dâng cho Thái tử, nghe hiểu chưa?”

Tần Trung cung kính nói: “Đại thiếu gia yên tâm, nô tài hiểu rõ.”

Tần Trung được Tần Tư phân phó, giống khuông giống dạng cầm cuộn tranh kia chung quanh nhờ người giám định. Hắn liên tục chạy đến bảy, tám cửa hàng đồ cổ, mỗi cửa tiệm đều nói đây là bút tích thực. Trên thực tế, Tần Trung am hiểu sâu nghề bí truyền này, nói hai ba câu người ta liền hiểu ý tứ của hắn, theo lời hắn nói, cấp ra xem xét ý kiến. Kể từ đó, Tần Tư thả lỏng tâm tư, lúc này mới mang theo bức họa đi Thái tử phủ, hơn nữa luôn miệng cam đoan sớm giám định cẩn thận, tuyệt không ngoài ý muốn.

Thái tử rất là vui mừng, lập tức đem bức họa đưa vào trong cung.

Bắt đầu mùa đông tới nay, sổ con bày trên bàn hôm nay càng trở nênlạnh lẽo, hoàng đế chú tâm phê duyệt số tấu chương, Dương Các lão vừa tới, đầu tiên là báo đê điều Sâm Châu lâu năm thiếu tu sửa, tiếp theo nói quan viên Khóa Châu tham ô. Hoàng đế bị hắn nói đến choáng váng đầu hoa mắt, hơn nữa bệnh đau răng lại phát tác, đành phải lấy tay chống má, rầm rì trong miệng, vừa định gọi người đi thỉnh thái y, Thái tử cũng đã tới.

Nhìn thấy Thái tử tặng một bức họa thời Thái Tổ hoàng đế, hoàng đế long tâm đại duyệt, chuẩn dự bị mở miệng khen Thái tử hiếu tâm, Dương Các lão đứng ở bên cạnh bất thình lình nói: “Giả .”

Một câu lọt vào trong tai Thái tử, giống như sấm sét giữa trời quang, hoàng đế cũng giật mình không nhỏ.

Hơi ổn định tâm thần, thái tử nói: “Tranh này đã tìm rất nhiều người giám định qua, là bút tích thật không thể nghi ngờ, Các lão sao lại nói như vậy?”

Vẻ mặt Dương Các lão ôn hoà, ngữ khí không nhanh không chậm: “Họa hiển nhiên không giả, nhưng người vẽ tranh lại không phải, so với bút tích thực cũng không kém.”

“Lời này nghĩa là thế nào?” Trên mặt hoàng đế tràn ngập kinh ngạc.

Dương Các lão vươn tay vuốt chòm râu nói: “Tuy rằng là tranh mô phỏng, kỹ xảo lại vô cùng tốt, cơ hồ lấy giả đánh tráo, không, là so với bút tích thực còn chân thật hơn.”

Hắn nói như vậy , thấy hoàng đế mặt lộ vẻ nghi hoặc, lại mỉm cười chậm rãi giải thích nói: “Năm đó, Thái Tổ hoàng đế mời họa sĩ ngự dụng (**) Đổng Niên, hao phí một ngày một đêm, không ngủ không nghỉ vẽ ra bức họa này. Đổng Niên thật là họa sĩ xuất sắc, hơn nữa sức quan sát thập phần sắc bén cùng tinh tường, phát hiện tâm tư Hàn tặc, dùng bức họa để vạch trần. Nhưng nếu luận về tài nghệ họa tranh, Đổng Niên cũng không phải là bậc thầy đứng đầu, hắn họa cũng không coi là thiên hạ đệ nhất.”

(**) ngự dụng nghĩa là đồ chuyên dùng của vua hay chỉ có vua mới được sử dùng

Hoàng đế chống má, hoang mang nói: “Các lão nhất càng nói, trẫm càng không rõ.”

Dương Các lão không chút hoang mang nói: “Vi thần ăn ngay nói thật, cái gọi là họa sĩ thành công, cần thiên thời địa lợi nhân hoà, ba món thiếu một thứ cũng không được. Ngay cả có một thân tài nghệ xuất sắc, cũng phải có cảnh ngộ tốt, mà trọng yếu hơn phải gặp được chân mệnh thiên tử thưởng thức. Đổng Niên xem như người may mắn nhất trong số các họa sĩ, thứ hai tuy rằng không có cơ duyên gặp được thiên tử, nhưng cũng có thể đạt được danh hiệu học giả tiếng tăm, đạt được danh lợi. Thế nhưng thiên hạ to lớn, họa sĩ như mây, có thể đạt được chỉ có ít ỏi vài người mà thôi. Đại đa số họa sĩ, chỉ có thể lưu lạc ở dân gian, không có chút tiếng tăm, dựa vào chút bản lãnh sống tạm bợ. Bệ hạ, bức tranh này, hiển nhiên là họa tốt, chẳng qua cũng là hậu nhân mô phỏng, xa xa không nói, cùng Đổng Niên còn có một vị họa sĩ sơn dã, tên là Thư Tôn, vẽ tranh chữ, không chỉ là giống mà còn rất giống, hắn am hiểu nhất chính là vẽ tranh chữ Đổng Niên để mưu sinh, bức họa này hiển nhiên chính là xuất xứ từ tay hắn.”

Thái tử cũng là không tin: “Không, điều đó không có khả năng, đây là ta trả giá cao mới mua được .”

Dương Các lão cười ha ha: “Thái tử không tin? Được, vi thần sẽ giải thích rõ ràng. Phàm là tranh mô phỏng, thế nào cũng sẽ lặp lại theo phong cách thần thái của bức tranh gốc, nguyên tác là tác giả Tín Thủ Niêm Lai, tuy rằng không nhất thiết phải có kỹ thuật vẽ tranh tốt nhất, nhưng lại có khí chất tự do. Tác phẩm mô phỏng theo cũng là do con người tạo ra, không khỏi lo được lo mất, rất dễ dàng lộ sơ hở, cũng chính là thế nhân thường nói biến khéo thành vụng. Ngươi xem bức họa này, mỗi bút vẽ đều cố ý, cho dù là nụ cười trên mặt tỳ nữ, nếp uốn trên làn váy cũng như thế, tạo cảm giác như chỉ sợ đi nhầm sẽ mô phỏng không giống. Nếu không phải chính tay vẽ ra, thủ pháp của bức họa sẽ không có nhiều câu nệ gò ép như thế. Kỳ thật, kỹ thuật họa của Thư Tôn còn vượt xa cả Đổng Niên, nhưng lại không có danh tiếng, chỉ có thể mô phỏng theo nét vẽ của Đổng Niên, nếu không danh xưng bậc thầy đệ nhất đã thuộc về hắn, đáng tiếc, đáng tiếc ! Bất quá, giả chính là giả , vàng thau lẫn lộn chung quy có một ngày bị vạch trần. Thái tử điện hạ, lần này ngươi đã bị người ta đùa giỡn rồi !”

Nghe xong lời này, sắc mặt thái tử trở nên vô cùng khó coi. Hắn nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế chống má, chau mày: “Nghĩ rằng ngươi hai năm gần đây rốt cục cũng ổn trọng không ít, ngay cả một bức họa cũng phân biệt không rõ, làm trò cười cho người trong nghề. Ai ai, lui xuống đi.”

Thái tử siết chặt tấu chương trong tay áo, vốn hắn muốn mượn việc hoàng đế cao hứng đề suất, lần này chẳng những làm cho hoàng đế mất hứng, ngay cả tấu chương quan trọng hơn đã bị nhàu nát trong tay hắn. Tần Tư, ngươi đã làm hỏng mất đại sự của ta rồi !

Trong thư phòng phủ Thái tử

Đương kim Thái tử điện hạ thay đổi một thân thường phục, toàn thân mộc mạc, chỉ có bên hông đeo một khối ngọc bội trong suốt, hắn có một đôi mắt đầy áp bức, mí mắt thật mỏng, đôi môi có đường nét tinh tế rõ ràng, cằm nhọn, chính là làn da chìm trong ánh sáng mờ tối trong thư phòng có vẻ hơi nhợt nhạt . Giờ phút này, hắn nheo hai mắt nhìn Tần Tư trước mắt, thần sắc bất định.

Tần Tư biết mình gây đại họa, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh quỳ , thái tử thấy hắn trấn tĩnh như thế, lời nói ra lạnh như băng: “Tần Tư, chuyện này ngươi giải thích thế nào?”

Tần Tư ngầm cắn răng, trên mặt cũng là một bộ dáng bình tĩnh: “Điện hạ, cho dù là thợ săn giỏi cũng có lúc bắn nhầm, ta cũng nhìn nhầm mà ra .”

Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Nhìn nhầm, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là đứa nhỏ ba tuổi sao?”

Tần Tư thở dài một hơi: “Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, ta không thể tưởng được bên cạnh lại có kẻ phản bội ta.”

Thái tử nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười: “Ngay cả người bên cạnh ngươi quản lý cũng không tốt, vô năng đến loại tình trạng này, còn có thể tiếp tục làm việc cho ta sao?”

Tần Tư trong lòng biết rõ, dưới tình hình này hắn càng kích động, thái tử lại càng chán ghét hắn, cho nên hắn chỉ có thể bất động thanh sắc, cưỡng chế phẫn nộ sôi trào trong lòng, thần sắc cực kỳ bình tĩnh nói: “Điện hạ, dám hỏi một câu, trong phủ có bao nhiêu người thật tâm trung thành với thái tử ngài ?”

Thái tử liền ngồi ngay ngắn, thần sắc lạnh lùng nói: “Lời ấy có ý gì?”

Tần Tư mỉm cười mở miệng nói: ” Trong phủ Thái tử, từ quan viên phụ tá môn khách, cho tới hạ nhân quét tước tầm thường, cộng lại cũng có mấy trăm người, nhưng trong đó có thể coi là tâm phúc thái tử bất quá chỉ vài người mà thôi, người khác………………………. Chớ không phải là cơ sở ngầm của các nơi. Điện hạ ngài thân ở địa vị cao, thiên chi kiêu tử, ngay cả cẩn thận cũng là khó lòng phòng bị, huống chi ta chỉ là phủ đệ tầm thường, phòng bị lơi lỏng, dễ xuất hiện chỗ trống để kẻ chui vào.”

Thái tử một quyền nện ở trên bàn, chiếc nhẫn ngọc trên tay bị va chạm mạnh tạo thành một khe hở, vẻ mặt phá lệ âm lãnh: “Tần Tư, ngươi là đang cười nhạo ta?”

Tần Tư đương nhiên biết thái tử phẫn nộ, càng biết quyển tấu chương kia quan trọng cỡ nào, nhưng hắn lại tận lực khắc chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Vi thần không dám, Tần Trung là quản gia quý phủ ta, nhiều năm qua, hắn coi như là trung thành và tận tâm, không có nửa điểm sai lầm, ta sao có thể nghĩ đến một nữ lưu lại có thể bản lĩnh đổi trắng thay đen, tầng tầng thiết kế bố cục, đã vậy nàng còn gắn một tấm lưới, trơ mắt nhìn ta chui đầu vô lưới ! Thái tử điện hạ, chuyện là lỗi của Tần Tư, là ta chưa phân rõ thiệt giả liền đem họa hiến cho ngài, mới làm hại ngài bị bệ hạ trách cứ!”

27_4200_18

Ánh mắt Thái tử lạnh lùng, trong lơ đãng lộ ra khí chất ung dung lãnh đạm: “Ngươi biết là tốt rồi! Cũng may ta không có ở trước mặt mọi người hiến họa, nếu vậy đã làm cho cả triều văn võ biết được, ta sẽ biến thành trò cười khắp thiên hạ, đến lúc đó ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ để trảm !”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tư xẹt qua một tia lo lắng, gục đầu xuống nói: “Điện hạ, vi thần nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ ràng, đem người độc thủ sau màn bắt được đưa tới điện hạ một cái công đạo.”

Thái tử lạnh lùng nhìn hắn: “Ta đối với chuyện loạn thất bát tao (lộn xộn,bừa bãi) . của ngươi không có hứng thú, tự giải quyết cho tốt.”

Tần Tư cắn răng: “Đa tạ thái tử điện hạ. Ta lúc trước vì điện hạ chuẩn bị một nhóm ca kỹ, ngày mai chuẩn bị đưa vào phủ …………….”

Thái tử lại không để ý tới, chính là đứng lên đi đến trước thư án, ánh mắt dừng ở trên bức họa, tràn ngập lạnh lùng, tay dài duỗi ra liền đem bức họa xé nát, giấy vẽ chao lượn rơi lả tả, dừng ở dưới chân Tần Tư.

“Chính mình giữ lấy đi, ta nhận không nổi!”

Thái tử cũng không quay đầu lại rời đi, Tần Tư ở tại chỗ quỳ , cả người rét run, tứ chi cứng nhắc, gắng gượng đứng lên.

Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, tâm tư của ngươi sao lại độc ác như vậy ! Ngươi đã hủy đi quan hệ thầy trò giữa ta cùng Dương Các lão, bây giờ còn tỉ mỉ phá hủy tâm huyết chuẩn bị nhiều năm qua của ta, tốt, thật sự rất tốt !

Từ thư phòng thái tử đi ra, Tần Tư vẫn chưa lập tức rời đi ngược lại xoay người hướng hoa viên đi đến. Hoa viên trong phủ Thái tử chính là đường ranh giới ngăn cách ngoại- nội phủ, ngoại phủ là thái tử lá nơi tiếp khách, nội phủ là chỗ ở phi tần của thái tử. Tần Tư ở hướng tùy tùng phụ trách trông coi hoa viên đưa lệnh bài, sau đó được mời đến chỗ sâu trong hoa viên tiến vào phòng khách chờ.

Hắn đứng ở trước cửa sổ phòng khách , nhìn lương đình tinh xảo trong hoa viên, hành lang dài uốn lượn, kỳ hoa dị thảo, hương hoa tràn ngập khoang mũi, vốn nên là một cảnh đẹp thần kỳ, nhưng lại làm hắn sinh ra cảm giác hít thở không thông. Hắn chính là hờ hững đứng, vẫn không nhúc nhích.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn quay đầu lại, chỉ thấy mảnh rèm che trước cửa hơi lay động, sau bức màn mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh cao gầy, trong giây lát, một đám tỳ nữ dung mạo xinh đẹp vây quanh một mỹ nhân phục sức lộng lẫy đi đến, nàng một đầu tóc đen tuyền, trên búi tóc cài chiếc trâm vàng hình phượng hoàng, trong miệng ngậm một viên minh châu cực lớn, trên mặt bôi một tầng son phấn nhàn nhạt, thay vì tán thưởng dung mạo của nàng, không bằng nói ấn tượng đầu tiên của nàng làm mang đến cho người ta chính là cao quý cùng u nhã xâm nhập cốt tủy.

Tần Tư chậm lại cước bộ, đi đến trước mặt nàng khom mình hành lễ: “Gặp qua thái tử phi.”

Sườn mặt Thái tử phi bình tĩnh không gợn sóng, chậm rãi lộ ra ý cười: “Tần đại nhân không phải bồi thái tử nói chuyện phiếm sao, hôm nay sao lại rảnh rổi đến nơi đây gặp ta?”

Mói thứ trong phủ không có khả năng giấu diếm được ánh mắt thái tử phi, thần sắc Tần Tư trịnh trọng nói: “Thái tử phi, hôm nay Tần Tư cả gan cầu kiến, là có một bí mật quan trọng hướng nương nương bẩm báo.”

Ánh mắt Thái tử phi u tĩnh giống như dòng nước chảy dừng ở trên mặt hắn, chậm rãi mở miệng: “Nếu ngươi muốn ta vì Tần phủ cầu tình, vậy mời trở về đi, chuyện thái tử điện hạ ta sẽ không can thiệp .”

Tần Tư lại lắc lắc đầu: ” Sự tình Tần gia tất nhiên do ta tự mình xử lý, không cần ngài vì Tần Tư cầu tình.”

Thái tử phi nhìn sang thần sắc như thường của Tần Tư, đại khái là cảm thấy sau khi hắn bị thái tử trách cứ lại còn có thể bảo trì trấn định, cho nên trong mắt nàng hiện lên một chút tán thưởng: “Một khi đã như vậy, ngươi hôm nay đến đây là vì cái gì?”

Tần Tư nói: “Ta muốn nói chuyện có liên quan đến Tương công tử, đệ đệ thái tử phi.”

Thái tử phi nhìn hắn một cái, trên mặt ý cười càng nồng đậm: “Cùng Trạch Vũ có liên quan? Hắn chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, khi nào thì có năng lực lọt vào mắt Thám Hoa Lang ?

Người bình thường xưa nay chẳng ưa thích gì Tương Trạch Vũ , bao gồm Tần Tư cũng vậy. Nhưng lần này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chỉ có tươi cười khiêm tốn: “Tương công tử đến nay còn bị bệ hạ giam ở trong phủ, không được bước ra, chẳng lẽ ngài không đau lòng sao?”

Thái tử phi bưng một chén trà nhỏ lên, đánh thái cực: “Trạch Vũ đã làm sai, bệ hạ muốn phạt hắn, ta tâm phục khẩu phục, tuyệt không hai lời, ngươi nói như vậy, có phải là cảm thấy bệ hạ xử trí bất công?”

Tần Tư cười cười tiếp lời nói: ” Mũ tội danh chụp xuống lớn như vậy, vi thần không gánh nổi. Hôm nay, mục đích ta đến căn bản không vì chuyện này, nếu ngài không muốn nghe, ta đây lập tức cáo lui, cũng không dám phiền nhiễu nữa.” Nói xong hắn lập tức thi lễ, xoay người liền muốn rời đi.

Trong mắt Thái tử phi lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa, dừng một chút dừng, nói: “Đứng lại!”

Tần Tư quay đầu: “Ngài có tâm tình nghe hết chứ ?”

Thái tử phi giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy lui, đám tỳ nữ vây chung quanh cung kính lui ra ngoài, chỉ để lại hai tâm phúc đứng tại bên người. Thái tử phi nhìn Tần Tư nói: “Có gì thì nói đi, đừng có dông dài .”

Tần Tư chậm rì rì thấp giọng nói: “Lời nói hơi khó nghe một chút, Tương công tử quả thật tuổi còn trẻ hoang đường, lưu luyến thanh lâu.” Không đợi trên mặt thái tử phi biến sắc, hắn tiếp tục nói, “Nhưng cũng đắc tội một người không nên đắc tội, bởi vậy dễ dàng bị người mưu hại, mới có thể rơi xuống kết cục bây giờ.”

Trong lòng Thái tử phi vừa động, theo sau lại khôi phục ý cười: “Không biết hắn đắc tội là loại người nào, lại có bản lãnh lợi hại như vậy?”

Tần Tư tươi cười như thường, đáy mắt cũng là tỉnh táo lạ thường: ” Đệ nhất hồng nhân Quốc Sắc Thiên Hương, tục danh gọi Đào Yêu. Bất quá Đào Yêu sớm mệnh tang sông đào bảo vệ thành, nàng nay —— là Giang Tiểu Lâu.”

Thái tử phi nhẹ nhàng bâng quơ cười khẽ một tiếng: “Thám Hoa Lang, đây là hy vọng mượn tay của ta đi đối phó tử địch cũ của ngươi?”

Tần Tư ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt thái tử phi híp lại, trong khoảnh khắc giống như ánh đao sắc bén thẳng tắp hướng hắn đâm tới, hắn đánh một cái rùng mình, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Vi thần cũng không có lá gan đó.”

Thái tử phi vừa rồi ánh mắt sắc bén thoáng qua lại trở nên vân đạm phong khinh, rất nhanh mặt mày cong cong, tươi cười ấm áp nói: “Đường đường Thám Hoa Lang, ngay cả một nữ tử cũng không có biện pháp xử trí, còn ở trước mặt ta thỉnh cầu ?”

Như là trào phúng, hoặc như là cảm khái.

Tần Tư đột nhiên cười lạnh một tiếng: ” Kết cục của Lưu Yên ngài đã nhìn thấy , đây là hậu quả cùng Giang Tiểu Lâu là kẻ địch, ngài đừng nhìn nàng chỉ là nữ tử xuất thân thương hộ, cũng là tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không lưu nửa điểm đường sống. Nghe nói thê tử của ta trên đường lưu đày bị đạo tặc giết chết, sự thật nào có trùng hợp như vậy, cái chết của nàng nhất định cùng Giang Tiểu Lâu có liên quan. Đáng tiếc nàng cũng là một tù nhân, lại lấy chuyện đó ra cũng không dùng được. Ta hôm nay đến, chính là muốn đem chân tướng báo cho biết, về phần tin hay không là chuyện của ngài, muốn làm như thế nào Tần Tư cũng tuyệt không can thiệp!”

Thái tử phi bình tĩnh nhìn hắn, làn da trắng nõn nhiễm thượng một tầng sắc lạnh: ” Thám Hoa Lang túc trí đa mưu cũng có lúc kiềm lư kỹ cùng [ 1 ], thật sự làm ta đại khai nhãn giới, đối với nữ tử này cũng càng thêm tò mò .”

[ 1 ] có một chút khả năng ít ỏi mà đã dùng hết không còn gì nữa.

Thái tử phi nhướng đuôi lông mày duyên dáng, phác họa ra đường nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn cực kỳ cao quý thanh lịch, thế nhưng đáy mắt nhộn nhạo cũng là lãnh trào không lưu tình chút nào. Tần Tư mỉm cười: “Không sợ thái tử phi nương nương chê cười, Giang Tiểu Lâu là nữ tử, mà Tần Tư tắc đứng vị trí cao, là thân tín của thái tử điện hạ, nếu ta hành động thiếu suy nghĩ, nhược điểm dễ bị rơi vào trong tay địch nhân, ta sẽ trở thành đối tượng bị công kích, đến lúc đó ngay cả thái tử cũng bị liên lụy. Càng là ở vị trí như ta, địa vị càng khó xử hơn, hành sự không khỏi bó tay bó chân……………….”

Thái tử phi mắt lạnh xem hắn: “Ta có cái gì khác?”

Tần Tư nói: “Ngài thân phận tôn quý, ở trong trạch viện, cũng là nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương [ 2 ], trong tay nắm giữ quyền lực nhưng thân lại đang ở chỗ tối …………..”

[ 2 ] nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương: mắt nhìn khắp nẻo, tai nghe tám hướng, ý là trở nên tinh nhạy lạ thường.

Trên mặt Thái tử phi sáng tỏ hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Thật có lỗi, ta đối với người mà ngươi nói không hề có hứng thú. Tốt lắm, mời trở về đi.” Nói xong, nàng liền đứng dậy rời đi, tỳ nữ cũng đi theo lui xuống.

Tần Tư nhìn bóng dáng của nàng, thản nhiên cười cười.

Trở lại Tiểu Lâu, tỳ nữ mang đến một chén tổ yến, thái tử phi cụp mi mắt, môi hơi nhếch, nâng lên chén nhỏ khắc hoa sen, tư thái tao nhã không chê vào đâu được uống xong non nửa bát, mới khẽ mỉm cười, hướng về tỳ nữ bên cạnh nói: “Anh nhi, ngươi lấy bái thiếp của ta, đi thỉnh An vương phi đến.”

“Dạ.”

Hôm đó buổi chiều, thái tử phi tự mình thiết yến chiêu đãi An vương phi. Yến tiệc tổ chức tại lương đình, đám ca kỹ xinh đẹp xa xa ngồi đánh đàn, cầm khúc du dương từ tay các nàng lẳng lặng chảy xuôi bên tai, hợp với hoa tươi hợp với món ngon, giữa chén bạch ngọc lay động rượu ngon, tỳ nữ như mây tới lui không dứt bưng lên món ngon, càng phát ra có vẻ y hương tấn ảnh [ 3 ], hương thơm vờn quanh, phảng phất như cuộc sống tiêu diêu tự tại của thần tiên.

[ 3 ] y hương tấn ảnh : miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

Giữa yến tiệc, khóe môi thái tử phi luôn hàm chứa ý cười, thập phần có lỗi nói: “Hôm nay thỉnh An vương phi đến, thật sự là có một việc hướng ngài tạ lỗi.”

An vương phi mày liễu mắt phượng, ánh mắt lưu chuyển có một phong tình khó nói nên lời, năm tháng ở trên mặt nàng chỉ để lại phong tư uyển chuyển, không có nửa điểm dấu vết. Nàng nhìn thái tử phi, cười nói: “Không biết thái tử phi nương nương có chuyện gì?”

Thái tử phi đầy mặt áy náy nói: “Lúc trước, thê tử Thám Hoa Lang phóng hỏa thiêu cửa hàng An vương, khiến cho sóng to gió lớn, dẫn tới An vương giận dữ, việc này trong lòng thái tử vẫn băn khoăn, lại ngại sĩ diện hướng An vương tự mình xin lỗi. Dù sao Tần Tư là thân tín bên cạnh hắn ……………….. Cho nên hôm nay ta tổ chức yến hội, mong vương phi ở trước mặt An vương nói nhiều lời hay, trăm ngàn không vì chuyện đó sinh ra hiềm khích.”

An vương phi cười nói: “Tần gia là Tần gia, thái tử là thái tử, chủ tử quản không được chuyện nô tài, cho nên không cần phải áy náy, nương nương nói có phải không?”

An vương phi thái độ ôn hoà, mơ hồ còn dẫn theo ba phần chê cười, thái tử phi lại mỉm cười nói: “An vương phi nói phải, chính vì có ngài khoan dung nhân từ, An vương mới có thể bày mưu nghĩ kế, không sầu không lo. Đến, ta kính vương phi một ly.”

An vương phi chính là cười cười, bưng chén rượu hướng thái tử phi nói: “Đa tạ nương nương.”

Thái tử phi xem An vương phi nước da nhẵn nhụi, bảo dưỡng thoả đáng, trong mắt toát ra một tia thật tâm tán thưởng: “Khó trách mỗi người đều nói Vương phi đoan trang trời sinh, thanh xuân không thay đổi, hôm nay vừa thấy quả thực không sai.”

An vương phi không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, nàng nay đã là gần bốn mươi, nhưng ngoại nhân nhìn vào đều cho rằng không vượt qua ba mươi tuổi, đó là kết quả mỗi ngày tỉ mỉ bảo dưỡng. Nàng cười nói: “Biện pháp cũng đơn giản, chính là đem trân châu nghiền thành bột mịn nấu thành cháo, mỗi ngày đúng giờ dùng.”

Thái tử phi a một tiếng: “Thì ra là bột trân châu.”

An vương phi lại cười nói: “Chẳng những vậy, buổi tối trước khi nghỉ ngơi còn phải khuấy đều một chén trứng gà , rửa tay xong thấm lòng trắng trứng nhẹ nhàng bôi trên mặt, một đêm khiến cho nó căng ra , sáng sớm mai, nó đã kết thành một lớp mặt nạ trứng mỏng, rồi dùng nước nhẹ nhàng rửa sạch, thoa lên mặt một lớp mỡ, lập tức thanh xuân toả sáng, chói lọi, thái tử phi có thể thử một lần.”

Thái tử phi kinh ngạc nói: “Mỡ, đó là cái gì?”

An vương phi nói đến phương pháp bảo dưỡng, hiển nhiên vô cùng hứng thú: “Mỡ chính là nước trộn với hoa thơm, màu sắc có hương thơm, mềm nhẵn vô cùng.”

Dung nhan An vương phi trơn nhẵn xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt giỏi về dưỡng sinh, tuy rằng tuổi tác không còn trẻ , nhưng nàng vẫn nói không biết mệt. Ở phủ An vương, khí công [ 4 ], châm cứu, mát xa, thực liệu [ 5 ] là các phương pháp chữa bệnh dân gian, cơ hồ là không gì không biết. An vương phi thậm chí mỗi ngày đều phải dùng một lạng nhân sâm, dặn tỳ nữ hôm đó gói kỹ vào sáng sớm cho nàng, cách dùng phi thường kỳ lạ, vừa không nhổ ra cũng không nuốt xuống, cứ như vậy ngậm trong khoang miệng, thẳng đến khi hòa tan, thậm chí còn bởi vậy bị người chê cười, nói nàng nói chuyện mơ hồ không rõ, tất cả đều là vì bảo trì dung nhan xinh đẹp.



[ 4 ] Là các phương pháp tập để tăng khí trong cơ thể. Vận động gân cơ xương, lục phủ ngũ tạng nhằm thông đường đi cho khí trong cơ thể. Các bài tập như: Dịch cân kinh, Ngũ cầm hí … Việc vận động và hít thở tập trung cho khai thông kinh mạch. Cho nên người học phải hiểu vấn đề ngay từ đầu tập mới có kết quả. Việc hít thở trong khí công lúc tập khí công động , lúc tĩnh công thức chú tâm nhiều đến cách vận khí.

[ 5 ] Thực liệu, còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là phương pháp căn cứ theo lý luận của y học cổ truyền tiến hành lựa chọn các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối ngũ với các vị thuốc) để gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống, hướng dẫn rèn luyện thói quen và nếp vệ sinh ăn uống hợp lý nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe.

27_4200_18

Thái tử phi biết rõ, muốn lấy lòng một người phải đột phá vào chỗ này, dung nhan chính là nhược điểm đối phương. Rượu quá ba tuần, thái tử phi liền vỗ vỗ tay, ôn nhu nói: “Đem lễ vật ta muốn tặng cho vương phi lấy ra đây.”

An vương phi giương mắt nhìn lại, một tỳ nữ trong tay đang cầm một cái khay, trong đó đặt chiếc hộp khắc hình thù con bướm tinh xảo vô cùng. Mở ra vừa thấy, hương thơm lập tức xông vào mũi.

Trong lòng An vương phi không khỏi âm thầm nở nụ cười, trên mặt cũng là dấu diếm thanh sắc nói: “Nương nương, ta xin nhận tấm lòng của ngài , chính là hộp phấn này thì không cần , trong quý phủ của ta son phấn có trăm loại, sợ là dùng thế nào cũng không hết.”

Hàng năm vào tháng năm, An vương phủ chính là một biển hoa tươi, An vương phi đặc biệt lấy hoa hồng từ Lương Châu chuyển tới trồng trong phủ, chọn vài tỳ nữ có kinh nghiệm giám sát tinh luyện son phấn, chính mình đích thân giám sát. Chẳng những vậy, nàng còn chính mình chế tạo ra rất nhiều màu sắc khác nhau,, hương thơm khác nhau, đương nhiên vật mà thái tử phi tặng cũng chưa chắc bằng của nàng.

Thái tử phi thần sắc bình tĩnh: “Vương phi chế tác son phấn trong phủ bằng cách nào?”

An vương phi tự tin cười nói: “Là ta hàng năm thu thập cánh hoa hồng tốt nhất, đốc thúc nhóm tỳ nữ tinh luyện. Sau khi chế thành chẳng những diễm lệ như hoa hồng, hơn nữa hương thơm ngạt ngào, ngay cả trong cung hoàng hậu nương nương cũng thập phần yêu thích, hàng năm ta đều định kỳ mang một các vật phẩm cùng tiến cung. Thái tử phi nếu như thích, ngày mai ta liền sai người đưa qua, cũng tốt hơn ngươi dùng những tục vật kia.”

Nghe nàng nói như vậy, thái tử phi cũng là thong dong cười nhạt: “Hộp phấn này không giống vậy, bên trong bỏ thêm bột hoa đào cùng máu gà, sau khi thoa một lớp phấn lên, làn da sáng bóng, sắc mặt hồng nhuận, với lại dù cho có ra mồ hôi, cũng sẽ không hiện lên một lớp phấn nhão..”

An vương phi thích nhất trang điểm bằng bột gỗ đàn hương, thường xuyên đem son cùng bột chì điều chế thành bột gỗ đàn hương đỏ, lại thoa lên gương mặt, nhưng nó lại rất nóng, vừa đến mùa hè liền phân phó tỳ nữ thay phiên giúp nàng quạt tản bớt nóng, lại vẫn đổ mồ hôi không ít. Bởi vì trên mặt trang điểm quá dày, dĩ nhiên là đổ mồ hôi màu đỏ, người khác nhìn thấy, không khỏi làm trò cười cho người trong nghề. Nghe nói loại son này hiện lên một lớp phấn nhão, trên mặt An vương phi nổi lên ba phần hưng trí, nàng giương tay lên, tỳ nữ liền đem hộp phấn đưa đến trước mặt của nàng. Lấy một chút chấm vào tay rồi xoa nhẹ, không khỏi tán thưởng nói: “Trong phương thuốc cổ truyền cũng từng nhắc tới hai vật dụng này có thể chế tác phấn, ta vẫn muốn thử một lần, lại thủy chung không có cách nào tinh luyện thành công. Màu sắc loại phấn này rất tốt, hương vị cũng không tồi, không biết là làm bằng cách nào.”

Thái tử phi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt An vương phi thoáng qua một tia vội vàng: “Nương nương có điều gì mà không thể nói với ta?”

Thái tử phi sâu kín cười: “Vương phi hiểu lầm , kỳ thật, hộp phấn này là mua ở Yên Chi Trai , cũng không phải là do trong phủ ta tự mình chế tác.”

An vương phi sửng sốt: ” Yên Chi Trai?”

Thái tử phi cười nói: “An vương phi nếu là thích, không bằng mang hai hộp trở về. Nghe nói lão bản Yên Chi Trai, là một cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, ngoại nhân cũng không biết nàng bao nhiêu tuổi, từ đâu mà đến, chỉ biết là nàng chẳng những trời sinh mỹ mạo lại tâm linh khéo tay, độc đáo, bản lĩnh không tệ, ngoài cửa hàng của nàng thì những người khác không biết bí phương. Nếu không phải thân phận khác biệt, ta cũng muốn thỉnh vị cô nương này đến quý phủ, nghe nàng nói về phương pháp chế tạo .”

Trên mặt An vương phi hiện ra hứng thú: “Là một người thú vị, ta cũng muốn thấy tận mắt.”

Thái tử phi nói đến đây thì ngừng, ngược lại hỏi đề tài khác: “Vương phi, hôn sự Duyên Bình quận vương an bài thế nào rồi?”

An vương phi giận tái mặt: “Đừng nói nữa, nhị nha đầu Cao gia cả gan đào hôn , thái hậu nương nương giận dữ, thật mạnh trách cứ Cao gia, làm Cao thượng thư rớt xuống ba cấp, vậy thì tính sao, tân nương tử cũng chạy mất, nói không chính xác chính là người Cao gia dung túng nàng chạy . Nháo ầm ĩ đến như vậy, mặt mũi Vương gia cùng ta đều mất hết ——” Nàng nói tới đây, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, “Xem ta nói kìa, nương nương sợ là không thích nghe chuyện buồn phiền này rồi.”

Thái tử phi hòa khí lắc lắc đầu: “Chuyện Quận vương ta cũng có biết, rốt cuộc cùng người thường bất đồng. Vương phi tâm tính cao, tìm cho hắn một cô nương mỹ mạo ôn nhu, nay nháo ra loại sự tình này, dư luận xôn xao, bên ngoài tin đồn truyền thật sự rất khó nghe, nói một câu thật tâm, nếu ta là Vương phi, không bằng đi lánh ích hề kính [ 6 ]—— “

[ 6 ] chỉ loại tiểu nhân đường chính không đi, chỉ đi đường tắt để đến được đích

An vương phi sửng sốt.

Thái tử phi nhẹ thở dài: ” Thiên kim gia tộc quyền thế cũng chưa hẳn là tốt, bất quá là khá hơn một chút, nếu là vương phi có tâm, tìm một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, giáo dưỡng hai năm, còn sợ nàng không thể thật tâm chiếu cố Quận vương sao?”

An vương phi nghĩ nghĩ: “Để ta suy nghĩ lại đã.”

Nghe nàng nói như vậy, Thái tử phi bất động thanh sắc: “Ta cũng giúp người xem xem, nếu có cô nương nào thích hợp , nhất định vì Quận vương giật dây, giúp cho các ngươi nhị vị sớm ngày đạt thành tâm nguyện.” Thời điểm nàng nói đến bốn chữ đạt thành tâm nguyện, tươi cười trở nên càng sâu.

An vương phi chính là cười nói: “Vậy trước đa tạ thái tử phi .”

Lúc trước, mười lăm cửa hàng bị thiêu hủy, Yên Chi Trai bị hao tổn nhẹ nhất, chính là trải qua nửa tháng sửa chữa đã có thể buôn bán một lần nữa. Vừa mở cửa nghênh đón một tân khách, chưởng quầy đầy mặt ý cười hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu thư, vừa rồi có người không nói hai lời liền bao cửa hàng nửa tháng, trực tiếp thanh toán bạc. Ngài xem, đối phương còn để lại một tờ giấy, nói để cho lão bản cửa hàng tự mình đưa son bột nước đến, đến lúc đó tất có trọng thưởng.”

Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tờ giấy, Tiểu Điệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Người nào có khí phái lớn như vậy, còn kêu thẳng tiểu thư chúng ta tự mình đưa son bột nước, ngày xưa cũng không có tiền lệ này !”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “An vương phủ sao, tự nhiên không giống người thường.”

Ly Tuyết Ngưng sửng sốt, Giang Tiểu Lâu đem tờ giấy qua cho nàng xem, Ly Tuyết Ngưng nhìn nhìn, không khỏi hút một ngụm lãnh khí: “An vương phi?”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Phải, An vương phi.”

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng có một tia không dám tin: “An vương phi xem thường tục vật cửa hàng bên ngoài, từ trước đều là mang theo tỳ nữ chính mình tinh luyện, hôm nay bọn họ đến đây mua, thật sự là rất kỳ quái .” An vương phi quyền quý không nhỏ, làm sao có thể vô duyên vô cớ coi trọng Yên Chi Trai? Ngay cả bọn họ cửa hàng lý gì đó rất đặc sắc, cũng không nên kinh động nhân vật như vậy.

Trên mặt Giang Tiểu Lâu thoáng qua ý cười thản nhiên: “Có lẽ An vương phi là muốn muốn thay đổi khẩu vị, cũng không có gì kỳ quái .”

Ly Tuyết Ngưng nhíu mày nói: “Nếu là vậy, nàng cần gì gọi ngươi tự mình đưa đi?”

Chưởng quầy lại nở nụ cười nói: “Ly tiểu thư có điều không biết, hào môn quyền quý nhiều quy củ , bọn họ cảm thấy chỉ có như vậy mới nâng cao mặt mũi ! Nếu là An vương phi thích vật phẩm trong cửa hàng chúng ta , còn đặt hàng lâu dài, đến lúc đó sẽ ở trong đám quan to quý nhân hình thành tục lệ, ngày lâu, sau này ở kinh thành chỉ sợ không có cửa hàng nào có thể vượt qua Yên Chi Trai!”

Nghe thấy chưởng quầy đắc ý nói, Ly Tuyết Ngưng lại không lạc quan như hắn: “Ngươi nghĩ không khỏi quá đơn giản , muốn đạt được An vương phi thừa nhận, nào có dễ dàng như vậy. Lỡ như đắc tội quyền quý, ngược lại mất nhiều hơn được.”

Chưởng quầy cười nói: “Từ lúc tiểu thư tiếp quản cửa hàng, cải tiến phương pháp chế tạo son bột nước, hiển nhiên được nhiều người khen ngợi giới thiệu rộng rãi, bọn họ nói son bột nước ở cửa tiệm chúng ta so với cống phẩm còn tốt hơn rất nhiều, sau này nói không chừng còn có thể kiếm không ít bạc.”

Nghe chưởng quầy nói khoác lác không dứt miệng, Tiểu Điệp bĩu môi, hai mắt trắng dã: “Nói rất hay , giống như đều là công lao của mình ngươi.”

Chưởng quầy vội vàng chịu tội: “Tiểu Điệp cô nương nói phải, còn không phải đều là tiểu thư chúng ta thông minh, biết cách kinh doanh!”

Nghe hắn vuốt mông ngựa, Giang Tiểu Lâu lại lắc đầu nói: “Bất quá là tham khảo một ít sách cổ cùng đại ca của ta lưu lại trong bài thuốc, sau đó tìm tòi cải tạo phương pháp, cũng không phải là chuyện tài ba gì, mỗi cửa hàng đều có bí phương của riêng họ, cũng không phải chỉ riêng mình ta có, An vương phi đặc biệt chú ý, thật đáng để lưu tâm.”

Mặc kệ thế nào, một chuyến này Giang Tiểu Lâu không thể không đi. Ly Tuyết Ngưng nói: “Không bằng ta đi cùng ngươi.”

Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “An vương phi chỉ nói lão bản cửa tiệm tự mình đem son bột nước mang qua, cũng không có nói ta có thể mang theo người khác, lúc này đây, một mình ta đi là được rồi.”

Trạch viện An vương phủ nằm ở phía nam kinh thành bắt mắt nhất, Giang Tiểu Lâu một đường đi vào mới phát hiện thân phượng hoàng ôm vòng quanh cột trụ, bên trong ẩn chứa hoa lệ rực rỡ, xa xa gần gần đều là điêu long hoạ phượng (khắc rồng vẽ phượng) , cẩm tú huy hoàng, làm hai mắt người ta mê loạn. Tỳ nữ dẫn đường đem Giang Tiểu Lâu mời đến phòng khách, thời điểm xuyên qua hành lang, chợt nghe trên đỉnh đầu loạt xoạt tiếng vang nhỏ, lúc này mới phát hiện phía trên treo lồng chim tinh xảo, con vẹt cả người tuyết trắng nghiêng nghiêng đầu ngó nàng. Giang Tiểu Lâu mỉm cười, cất bước đi vào.

Ước chừng đợi nửa canh giờ, An vương phi mới khoan thai đến chậm. Tỳ nữ đang cầm nước trà rót một bên, An vương phi mới từ giấc ngủ trưa vừa tỉnh, cũng là nét mặt toả sáng, bên trong cao quý mang theo một chút biếng nhác, âm thanh trong suốt uyển chuyển mà cười: “Không thể tưởng được chủ nhân Yên Chi Trai lại là tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp.”

Giang Tiểu Lâu mặt mày cong cong, vẻ mặt thập phần nhu hòa: “Gặp qua Vương phi.”

Thần sắc An vương phi thản nhiên , cũng là dấu không được ba phần hứng thú: “Nghe nói có một lần phát sinh hoả hoạn đã thiêu hủy vô số cửa hàng, trong đó có mười lăm cửa hàng là thuộc sở hữu của ngươi, tuổi còn trẻ đã nắm trong tay sản nghiệp lớn như vậy, thật sự là không đơn giản.”

Giang Tiểu Lâu ôn nhu cười nói: “Nương nương quá khen, sản nghiệp là của gia phụ lưu lại, ta cũng chỉ là vâng theo di huấn, mới không thể không xuất đầu lộ diện.”

An vương phi nở nụ cười: “Thật sự là tuổi trẻ tài cao.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu giống như ngọc lưu ly sáng loáng, vẻ mặt càng thêm cung kính: “Vương phi tán thưởng, Tiểu Lâu không dám nhận. Thế nhân đều nói Vương phi dung mạo xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy mới biết danh bất hư truyền, nương nương phong thái độc nhất, hàng ngàn bút vẽ khó có thể miêu tả.”

Giang Tiểu Lâu bộ dáng cùng ngôn ngữ đều là thập phần hân hoan, An vương phi cũng nhịn không được nổi lên ý cười hướng tỳ nữ bên cạnh nói: “Các ngươi xem, đây mới chính là biết nói chuyện ! Không giống các ngươi, hỏi một câu ta thoạt nhìn bao nhiêu tuổi, lại còn nói 17~18, đúng là không có mắt nhìn !” Tiếp theo, trong mắt của nàng hiện lên chút buồn bã, “Lúc còn trẻ, ta cũng từng thanh xuân tươi đẹp, hiện tại cũng không còn, đã già đi rất nhiều ! Thôi, các ngươi đi đem số son phấn mang vào đi.”

Nhóm tỳ nữ lập tức bước lên nhận lấy hộp gỗ chứa son phấn, An vương phi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy mặt ngoài chế tạc tinh xảo, điêu khắc đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết ngay giá trị xa xỉ, nàng gật gật đầu nói: “Quả nhiên, vật phẩm so với các cửa hàng khác tốt hơn rất nhiều. Chỉ là, Yên Chi Trai của ngươi rốt cuộc cùng nơi khác có gì bất đồng?”

27_4200_18

Mở toàn bộ hộp gỗ ra, chỉ thấy hương phấn có đến mười loại. Phấn được vo thành cục , hình thù cũng khác nhau có hình vuông, hình tròn còn có hình thoi, mặt trên ấn hoa văn đẹp đẽ, nhất thời toàn bộ trong đại sảnh hương thơm lan tỏa tràn ngập khoang mũi. Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không biết hương phấn trong quý phủ Vương phi chế tác thế nào?”

An vương phi nói: “Trong phủ, phấn chỉ dùng hạt gạo tốt nhất tinh luyện, phơi nắng trong ba ngày ba đêm, sau đó dùng lụa tơ tằm chắt lọc thu được phấn hoa, cho nên lớp bên ngoài mới trong suốt nhẵn nhụi.”

Hai mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng: “Son phấn bên ta là dùng bột màu trắng đắt tiền nhất bạch làm thành dạng bột nhão, để ráo nước nước sau đó chế tác thành khối, chẳng những tính chất tinh tế, hơn nữa màu sắc sáng bóng mềm mịn, qua vài năm cũng không bị hư hao.”

Bột chì cùng bột gạo khác biệt, bột gạo sau một khoảng thời gian sẽ bị ẩm ngưng kết thành khối, chỉ cần chà xát nhẹ lớp trên mặt bột gạo sẽ rớt ra, bột chì lại ít có tình trạng này. An vương phi lại nhíu mày nói: “Bột chì chung quy rất có hại, có thể thấy được Yên Chi Trai cũng không có gì thần kỳ.”

Giang Tiểu Lâu cười nói: ” Quản sự phủ Vương phi nói muốn bao toàn bộ son phấn Yên Chi Trai, cho nên ta liền đem tất cả chủng loại mang đến cho ngài xem, bột chì chỉ bán mười văn tiền một hộp, giá cả rất rẻ. Mời ngài xem qua, hộp thứ hai là dùng ngọc trai mài thành bột, bùn thơm dưới đáy biển làm phụ gia, làm thành phấn thơm ngọc trai, cho nên giá cao hơn một chút, tốn một lượng bạc.”

An vương phi gật gật đầu: “Ngươi cứ nói tiếp.”

Giang Tiểu Lâu lại chỉ vào hộp phấn thứ ba nói: ” Hộp phấn này chỉ dùng để ngô chế tác, thoạt nhìn cùng hương phấn bình thường không hề khác nhau, nhưng trên thực tế có bỏ thêm các loại thuốc đông y có ích giúp cho thân thể khỏe mạnh, bởi vì bản thân cây ngô chứa nhựa dính, cho nên dùng nó thoa lên mặt sẽ không dễ tróc ra, còn có tác dụng thúc đẩy dược hiệu phát huy, giá ba lượng bạc.”

“Về phần hộp này, là bột gạo trộn với hạt hướng dương bỏ vào nước, có tác dụng loại bỏ tàn nhang. Còn hộp bên cạnh, bỏ thêm một ít xạ hương cùng cây ích mẫu, tên là phấn Ngọc Nữ hoa đào, có thể khiến mặt người như hoa đào, màu da như tuyết. Hộp cuối cùng, được chiết xuất từ hoa nhài trắng, ta còn bỏ thêm hoa Ngọc Trâm, tên là phấn Ngọc Trâm. Tất cả bài thuốc đều không phải do ta chế tác ra, mà là trong sách cổ có ghi lại, kết hợp với du ký [ 6 ] của đại ca ta, một lần nữa tái hiện mà thôi.”

[ 6 ] ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

An vương phi thật không ngờ phấn hoa lại có nhiều cách thức chế tạo độc đáo như vậy, Giang Tiểu Lâu có suy nghĩ thật kỳ diệu, mỗi một hộp phấn đều đặt trong chiếc hộp hoa mỹ tinh xảo, phấn cũng từ một màu trắng đã tăng thêm nhiều loại màu sắc khác, cũng trộn lẫn vào các loại hương liệu quý báu, vừa nhìn thấy đã có sự hấp dẫn khó cưỡng chế, giá cũng theo đó tăng lên gấp trăm lần, hộp phấn đắt tiền nhất, có thể bán được hai mươi lượng bạc, có thể xem như giá trên trời .

Nàng không khỏi thở dài: “Trên đời này, còn có cô nương như ngươi biết cách kinh doanh thu gom tiền tài, thật sự là gọi người xem thế là đủ rồi, thật sự rất hay .”

Nàng nói như vậy , trong đầu đột nhiên hiện lên một câu: cũng chưa hẳn là tốt, bất quá là khá hơn một chút, nếu là vương phi có tâm, tìm một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, giáo dưỡng hai năm, còn sợ nàng không thể thật tâm chiếu cố Quận vương sao…………………….

Giang Tiểu Lâu tâm tư nhạy bén, nàng sâu sắc nhận thấy được, An vương phi không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc có chút kỳ dị…………………….

Kế tiếp, An vương phi thỉnh thoảng cầm son bột nước lên nhất nhất hỏi, Giang Tiểu Lâu cũng không che dấu, đem điều mình biết nói hết ra, ở người khác nhìn vào có lẽ là bí mật buôn bán, Giang Tiểu Lâu lại thoải mái không hề giấu giếm, dù sao An vương phi cũng sẽ không cùng nàng tranh giành.

Quả nhiên, An vương phi nghe nàng êm tai giải thích, có vẻ phá lệ vừa lòng, mở miệng nói: “Đến, đem tay ngươi đưa cho ta xem.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay qua. An vương phi một phen cầm lấy, ôn nhu vu bắt đầu vuốt ve ốt ve đứng lên. Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mi, chỉ nghe An vương phi tiếc hận nói: “Bàn tay xinh đẹp tuyệt trần, ta còn đầu một hồi gặp đâu.”

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ không nói, tay nàng xác thực rất đẹp, không chút tỳ vết, nhưng trên cơ thể đầy rẫy vết thương, nếu An vương phi nhìn thấy chỉ sợ sẽ dọa nàng sợ.

An vương phi nheo mắt đánh giá Giang Tiểu Lâu, không riêng gì bàn tay, điểm khác không gì không đẹp, nhìn xem khuôn mặt, dáng người, còn có giọng nói, khí chất, nàng trong lòng vừa động, bỗng nhiên dùng sức nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu, giống như đang bắt lấy một người có ý đồ muốn chạy trốn, khẽ mở hàm răng, từng chữ từng câu nói: “Quả nhiên là một cực phẩm mỹ nhân, nhưng lại xuất thân thương hộ, đáng tiếc, đáng tiếc .”

“Mỹ nhân!”

“Mỹ nhân!”

Mọi người đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hiên truyền vào âm thanh con vẹt luôn miệng kêu to, mang theo tiếng vỗ cánh phành phạch, đánh gãy khung cảnh tĩnh lặng trong đại sảnh. Nhưng mà giờ này khắc này, thanh âm phá lệ sắc nhọn chói tai, làm người ta kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.