Thấy Sở Hán còn đang sững sờ, Giang Tiểu Lâu ưu tai du tai [ 1 ] nói: “Còn không mau trở về, huynh chẳng lẽ muốn Hoa Dương công chúa phát hiện đuổi bắt huynh chứ ?”
◊
[ 1 ] tiêu diêu tự tại, nhàn nhã tự tại, an nhàn thảnh thơ, nhàn nhã vô sự
◊
Sở Hán cũng không hỏi lại, giậm chân một cái, biến mất ở cửa sổ.
◊
Giang Tiểu Lâu ở lại An vương phủ, chi phí ăn mặc cùng tiêu xài cực kỳ xa hoa, An vương phi tựa hồ hạ quyết tâm muốn cho Giang Tiểu Lâu hưởng thụ cuộc sống phú quý trong vương phủ, làm lung lạc ý chí của nàng. Nếu đổi thành nữ tử bình thường nhìn thấy tràng cảnh hoa lệ này, nói không chừng thật sự sẽ lưu lại, thế nhưng trong mắt Giang Tiểu Lâu, phú quý chẳng có chút sức hút.
◊
Sau buổi cơm trưa, An vương phi gọi tỳ nữ tới hỏi: “Hôm nay Giang Tiểu Lâu đang làm gì?”
◊
Tỳ nữ vội trả lời: “Hồi bẩm vương phi, Giang tiểu thư giờ mẹo rời giường, rửa mặt chải đầu, dùng bữa sáng, sau đó ở trong phòng của mình đọc sách, viết thi, vẽ tranh.”
◊
An vương phi trầm tư một lát: “Nàng không có hành động khác thường sao?”
◊
Tỳ nữ cúi đầu nói: “Theo nô tỳ quan sát, nàng vô cùng an phận, tựa hồ đối với Vương phủ cuộc sống an nhàn phú quý cũng rất hài lòng, nói không chừng còn muốn lưu lại lâu một chút.”
An vương phi thản nhiên cười: “Có thế chứ, nữ tử nào không tham mộ phú quý, giống như An vương phủ hoa lệ xa xỉ, nàng chắc cũng chưa từng được hưởng thụ qua ngày nào, về sau ta muốn đuổi nàng đi, chỉ sợ nàng luyến tiếc không bỏ được !”
Nghe An vương phi nói như vậy, tỳ nữ chỉ cười làm lành.
Bức rèm che vừa động, An vương từ bên ngoài đi vào. Vương phi đứng dậy hướng hắn hành lễ, hắn mỉm cười nói: “Hôn lễ đều chuẩn bị tốt ?”
An vương phi đầy mặt vui mừng: “Đều chuẩn bị ổn thỏa , thiếp đã tìm người xem ngày, ngày kia chính là ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới gả.”
An vương nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện này không nên để nhiều người biết, nhất định phải cẩn thận một chút.”
An vương phi tươi cười thu lại, thần sắc thận trọng: “Có thể có chuyện gì, cũng không phải thiên kim nhà quan lại, chỉ là nữ tử thương hộ, Vương gia không cần lo lắng!”
Lời An vương phi làm An vương cau mày, trừng mắt nàng nói: “Lai lịch nha đầu kia không đơn giản, nghe nói Dương Các lão vô cùng coi trọng nàng, Dương phu nhân lại còn đối đãi nàng như nữ nhi ruột , ta chỉ sợ sự tình một khi nháo lớn ra, sẽ mang phiền toái rất lớn.”
An vương phi cười lạnh: “Không thân chẳng quen , Dương Các lão vì sao muốn thay nàng xuất đầu? Còn nữa nữ tử một khi gả cho vào nhà chồng, chờ gạo nấu thành cơm, danh phận đã định, Các lão có năng lực như thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể làm cho An vương phủ hưu Giang Tiểu Lâu, làm cho nàng trở thành phụ nhân thất hôn? Vương gia, đối với Giang Tiểu Lâu cũng không có chỗ tốt nào.”
Thần sắc An vương bất ngờ, nghe thế mới lộ ra ý cười: “Vương phi nói cũng không sai, chỉ cần hôn nhân định xuống, ai cũng ngăn cản không được việc này ! Nhưng trong lúc cử hành hôn lễ, nàng nhất định phải phòng bị cẩn thận, không được khinh suất.”
An vương phi cúi đầu nhướng mày đều là lả lướt phong tình: “Thần thiếp làm việc từ trước đến giờ luôn cẩn thận , điểm này Vương gia có thể yên tâm.”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Duyên Bình quận vương si ngốc hi hi ha ha tiến vào, trong tay còn mang theo một dây pháo trúc, An vương phi chán ghét nhìn pháo trúc trong tay hắn, vội vàng phân phó tỳ nữ lấy lại, sau đó lôi kéo tay hắn, tự mình dùng khăn tử thay hắn lau chùi bụi bẩn trên tay , mới ôn nhu nói: “Nương rất nhanh sẽ cưới một thê tử xinh đẹp cho con, con cao hứng không ?”
Duyên Bình quận vương ha ha cười, nước miếng chảy ròng, bàn tay vỗ tay bôm bốp “Tốt, ta cưới thê tử, cưới thê tử!” Vẻ mặt hắn vô hạn hân hoan, kỳ thật căn bản cái gì cũng không biết, càng không rõ hàm nghĩa cưới vợ sinh con.
An vương gia nhìn hắn như thế, khẽ thở dài một hơi: “Không nên đêm dài lắm mộng, mau chóng cử hành hôn lễ!”
Tần phủ
Tần Điềm Nhi một chân bước vào thư phòng Tần Tư, nhìn thấy hắn đang ở trên bàn vẽ tranh, không khỏi thốt nhiên cả giận nói: “Đại ca, đã đến lúc nào rồi, huynh sao nửa điểm cũng không nóng nảy?”
Tần Tư ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thần sắc lạnh nhạt: “Có gì phải sốt ruột ?”
Khuôn mặt Tần Điềm Nhi nhỏ nhắn trắng bệch: “Ai nha, chẳng lẽ huynh không biết, Giang Tiểu Lâu được An vương phi mời tới phủ làm khách, An vương phi còn làm chủ đem Yên Chi Trai của nàng đề cử trong cung, huynh có biết hàm ý này sao ?”
Khóe miệng Tần Tư nhẹ nhàng cong lên: “Hàm ý là An vương phi nhìn trúng nàng.”
“Đúng rồi, An vương phi vô duyên vô cớ đối tốt với nàng như vậy, nhất định là do tiện nhân kia giở thủ đoạn gian trá! Đại ca nhất định phải nghĩ biện pháp, đừng cho nàng thực hiện được ! Bằng không, chờ nàng đạt được, chỉ sợ việc đầu tiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Biết việc ám sát sau khi thất bại, Tần Điềm Nhi vẫn tránh ở trong nhà, sợ Giang Tiểu Lâu tra ra tìm tới cửa. Nhưng ngoài dự kiến của nàng, hết thảy vẫn gió êm sóng lặng. Bình tĩnh tới mức cổ quái, trong lòng nàng càng phát ra sợ hãi.
Tần Tư lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi còn không biết, An vương phi có ý muốn Giang Tiểu Lâu làm con dâu của nàng sao?”
Tần Điềm Nhi giật mình, không khỏi tức giận đến ngực cứng lại, mày liễu dựng thẳng: “Cái gì? Không được, không thể mặc nàng gả vào An vương phủ, êm đẹp tiện nghi cho tiện nhân đó !”
” Điềm Nhi, nhị công tử An vương phủ là người lành lặn .” Tần Tư bất động thanh sắc, hạ xuống một nét.
“Lời này nghĩa là sao?” Tần Điềm Nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Theo ta được biết, năm nay Duyên Bình quận vương đã hai mươi hai tuổi , lại ngay cả ăn cơm, uống nước, đi nhà xí cũng không biết, là một kẻ si ngốc chính hiệu.”
Tần Điềm Nhi nửa ngày nói không nên lời, trong lòng lại dâng lên mừng như điên: “Đại ca, huynh nói là thật sự?”
Tần Tư mỉm cười: “Ngươi khi nào thấy ta nói đùa ?”
Tần Điềm Nhi nhịn không được đầy mặt vui mừng nói: “Đại ca thực giảo hoạt! tiện nhân Giang Tiểu Lâu này, không thể tưởng được An vương phi nhìn trúng nàng là muốn đem nàng gả cho một tên ngốc tử!”
Tần Tư mỉm cười nói: “Cá chép vượt long môn hóa rồng; chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Đây là điều tốt !” Hắn nói xong , khóe môi hiện lên ý cười bí ẩn, “Đến đây, nhìn bức họa của ta!”
Tần Điềm Nhi ghé đầu nhìn thoáng qua, cây trúc dưới ngòi bút của Tần Tư, cao thấp đan xen, đậm nhạt khô héo. Tô điểm múa bút, nét vẽ tinh tế, bức họa thanh lệ , phong trần thoát tục, làm cho người ta có cảm giác không giống người thường, lập tức trên mặt tươi cười càng sâu: “Thật đẹp !”
Thư phòng Tạ gia
Tạ Khang Hà nghe nói Giang Tiểu Lâu bị giữ lại An vương phủ, lập tức phân phó người chuẩn bị cỗ kiệu. Tạ Liên Thành lại ngăn cản: “Phụ thân, chuyện này tạm thời không vội.”
“Cái gì không vội! Con không thấy sao, Tiểu Lâu bị An vương phủ bắt đi !”
Tạ Liên Thành khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm, tựa như hồ sâu yên tĩnh: “Tiểu Lâu không phải kẻ ngốc, nàng sớm dự đoán được chuyện phát sinh, đây là nàng viết thư gửi phụ thân, người xem xong rồi hãy đưa ra quyết định.”
Tạ Khang Hà nghe vậy, từ trong tay hắn tiếp nhận lá thư, cẩn thận mở ra nhìn , không khỏi cau mày: “Đây là ý gì?”
Khóe miệng Tạ Liên Thành nhếch lên độ cong, vẻ mặt so với ngày thường càng thêm trịnh trọng: “An vương phi mời nàng tới phủ làm khách, cũng không có hàm nghĩa khác, thỉnh phụ thân không cần vì nàng lo lắng. An tâm chờ đợi, nàng rất nhanh sẽ bình an trở về.”
Lời Tạ Liên Thành cũng không thể thành công trấn an Tạ Khang Hà, hắn như trước vẻ mặt lo âu: “Nào có đơn giản như vậy! Mục đích Mẫn phu nhân đến, con không phải đã thấy rõ sao? Nàng là thay mặt An vương phi, muốn đem Tiểu Lâu gả cho Duyên Bình quận vương! Nhưng hắn là ngốc tử, ta thật có lỗi với lão bằng hữu!”
Đáy mắt Tạ Liên Thành khẽ gợn sóng: “Phụ thân, mong người tin tưởng nàng, cũng tin tưởng nhi tử.”
Dung mạo hắn cực kỳ tuấn mỹ, biểu tình chợt nhìn qua cao nhã lại ôn hòa, nhưng chân mày khóe mắt đều toát ra khí phách kiên định.
Nhi tử này, vĩnh viễn vẫn bảo trì biểu tình nghiêm cẩn, cẩn thủ trách nhiệm của chính mình cùng giới hạn, lời hắn trước giờ luôn có căn cứ , hơn nữa thế sự phát triển đều đã dựa theo suy đoán của hắn.
Nhìn hắn, đáy mắt Tạ Khang Hà chất chứa lo âu dần dần chuyển thành yên tâm.
Giang Tiểu Lâu tâm tính phi thường đặc biệt, ngươi càng ngăn cản nàng, nàng càng phải làm, huống chi đây là kế hoạch nàng sớm định ra, ai có thể phá hư? Tạ Liên Thành rất hiểu biết nàng, thế cho nên không thể ra tay ngăn cản.
“Phụ thân, nhi tử nhất định sẽ làm Tiểu Lâu bình an trở về.”
Tạ Khang Hà thật sự không biết nên nói cái gì, thở dài một tiếng: “Ta thật sự là không có biện pháp với nàng. Nói nàng thông minh, nàng lại thường xuyên làm ra một ít chuyện mạo hiểm, năm lần bảy lượt đem chính mình đặt ở trong lò lửa! Nói nàng ngốc , nàng lại chưa từng thất bại, có nữ nhi như vậy, Giang huynh nhất định sẽ sầu bạc trắng !”
Nhìn đến bộ dáng buồn rầu Tạ Khang Hà, Tạ Liên Thành khẽ cười rộ lên.
Từ trong thư phòng đi ra, Hoài An cung kính đệ trình lên bức thư, Tạ Liên Thành mở ra vừa thấy, sắc mặt khẽ biến.
Hoài An lặng lẽ đánh giá công tử, từ lúc đi theo hắn mười tuổi, thường xuyên nhất nhìn thấy trên mặt hắn luôn là thong dong mỉm cười. Hắn vĩnh viễn đều có bộ dáng này, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi [ 2 ], giống như là trang bị mặt nạ thật dày. Hoài An cơ hồ chưa thấy qua biểu tình thất kinh của hắn, nhưng giờ khắc này vẻ bình tĩnh cùng thong dong bị đánh vỡ, đáy mắt lóe ra tia sáng khác thường.
[ 2 ] Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn.
Công tử hôm nay, không biết sao so với ngày thường càng thêm thu hút tầm mắt người khác. Giống như ánh dương quang sáng lạn từ trong đám sương mù phóng ra, chiếu sáng lên mọi vật thế gian, vạn vật khó có thể tranh.
Rất nhanh, Tạ Liên Thành bình tĩnh lại, hắn nhẹ nhàng thở dài: “Thật sự là một nha đầu lớn mật !”
Hoài An thử hỏi: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Biết rõ việc này quan hệ hạnh phúc cả đời vẫn cứ bồi đi vào, nàng lại còn hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không, rõ ràng là nữ tử tùy hứng không chỗ nào cố kỵ.
Trong sự ôn nhu, mang theo sự liều lĩnh không để cho người chú ý .
Tạ Liên Thành mỉm cười: “Không có gì.”
An vương phi gọi Giang Tiểu Lâu đến, trực tiếp nói thẳng với nàng: “Con ta Duyên Bình quận vương tuy rằng tâm trí không lành lặn, cũng là một hảo hài tử thiện lương, ta hy vọng ngươi có thể trở thành thê tử của hắn, cố gắng phụ tá trượng phu của mình. Phu thê thế tử không ở kinh thành, sau này cũng sẽ không cùng ngươi tranh đoạt, đến lúc đó mọi chuyện ở kinh thành đều do ngươi chấp chưởng.”
Giang Tiểu Lâu nhìn An vương phi, chính là mỉm cười, rũ mắt xuống không nói được một lời, cũng không có phản đối mãnh liệt.
Nhìn biểu tình hòa nhã của Giang Tiểu Lâu, An vương phi bất giác mỉm cười, nàng vỗ vỗ tay nói: “Tốt lắm, đem đồ cưới nâng lên đi!”
Trong đình viện, vật thứ nhất được nâng lên là kiệu hoa, đỉnh kiệu hoa thêu đan phượng Triêu Dương [ 3 ], hoa mỹ tơ vàng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, trước kiệu hoa gắn một đôi thổi kèn chuông bạc nặng trĩu là vàng ròng chế tác thành , cỗ kiệu vừa động chuông vàng cũng lay động theo, đinh đinh đang đang cực kỳ êm tai. Dưới cỗ kiệu tua cờ lụa màu vàng phản chiếu lấp lánh, thời điểm cỗ kiệu được nhấc lên, tua cờ theo cước bộ của kiệu phu nhẹ nhàng nhấp nhô chao lượn, giống như dòng nước êm đềm chảy xuôi.
[ 3 ] chim phượng đậu núi Triệu Dương
Tiếp theo nâng vào là sính lễ, An vương phi lững thững đi đến rương đựng tiền, hướng Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi đến nhìn xem, có thích hay không.”
Trong rương thứ nhất mọi thứ đều là vàng ròng, có trang trí lấy năm màu gà cảnh kim quan một đỉnh, bốn vòng đeo tay vàng, cua vàng một đôi, hai bồn kim liên hoa (cây sen cạn) , chuỗi san hô bằng vàng, một pho tượng phật bằng vàng, tràn đầy ánh vàng rực rỡ , làm người nhìn cơ hồ không mở mắt ra được. Trong rương thứ hai là mão Ngọc Long, lụa Ngọc Hoàn, lược vòng ngọc mão hoa của Bắc Châu, của Thất Bảo. Trong rương thứ ba thùng là áo khoác trân châu, áo ngắn, trên cổ áo y phục bốn mùa đính trân châu xanh biếc. Bảy tám rương đồ cưới được nhìn qua một lượt, thậm chí ngay cả rèm lụa tơ vàng, đệm ngồi, thảm len, bình phong và vân vân đều nhất nhất không bỏ sót .
An vương phi tươi cười phá lệ thận trọng: “Ngươi xem, mấy thứ này đều là lễ vật tặng cho ngươi, không biết ngươi có thích không.”
Giang Tiểu Lâu vẫn thần sắc bình thản: “Vương phi là thật muốn ta trở thành Duyên Bình quận Vương phi sao?”
An vương phi nhếch khóe miệng: “Không sai, ta chính là nhìn trúng ngươi!”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Ta chẳng qua là một nữ nhi thương hộ thấp kém, không thân nhân không gia cảnh, lại không còn phụ mẫu , chỉ là bé gái mồ côi, làm sao đáng giá Vương phi đối đãi khác ?”
An vương phi không chút để ý nói: “Chuyện khác không nói, ta chính là thích tính tình này của ngươi ! Phong thái tao nhã, cách nói năng thoát tục, tuy rằng ngươi không phải danh môn quý nữ, nhưng tình huống của Quận vương ………….. Ta cũng không hiếm lạ này ! Chỉ cần ngươi thành thành thật thật giúp chồng dạy con, khác một mực không truy cứu. Từ nay về sau, ngươi chính là Quận vương phi, không còn có người dám coi khinh ngươi, càng không ai dám ở sau lưng nghị luận về ngươi ! Chỉ có một điều, sinh ý không thể làm , càng không thể xuất đầu lộ diện, tổn hại thể diện Vương phủ !”
Xem An vương phi nói được thật đẹp thật hay, nghe qua như là hoàn toàn vì Giang Tiểu Lâu suy nghĩ. Nhưng nàng đã quên , đối với một nữ tử mà nói, gả cho một ngốc tử, nhân sinh tương đương hoàn toàn bị hủy. An vương phi sẽ không lo lắng đến điểm này, nàng cho rằng chính mình coi trọng Giang Tiểu Lâu chính là may mắn của nàng! Nếu nàng vẫn không hiểu chuyện, thì chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chẳng sợ áp lực, cũng muốn bức nàng bái đường ! Từ đầu tới đuôi, nàng ta tự quyết định, hoàn toàn không cho ai cơ hội từ chối.
An vương phi gặp đối phương yên lặng không nói gì, tươi cười khó nén đắc ý, ngữ khí thể hiện quan tâm: “Trong An vương phủ cả ngày buồn chán , từ nay về sau có ngươi theo giúp ta làm bạn, ta cũng sẽ cảm thấy vui vẻ rất nhiều.”
Giang Tiểu Lâu trầm tư một lát, mỉm cười nói: “Vương phi, ngài cũng biết quá khứ của ta?”
Trong lòng An vương phi có chút cười lạnh, trên mặt cũng không lộ thanh sắc, thoải mái tự nhiên nói toạc ra: “Không cần mang ra hù dọa ta. Nếu ngươi muốn bịa đặt chuyện xưa hoang đường, hoặc là nói đã có đối tượng hợp ý, vậy không cần thiết nói ở trước mặt ta. Tiểu Lâu, tìm một phu quân, vì tìm một nơi nương tựa, ngoài việc dựa vào nam nhân, chi bằng dựa vào quyền thế.”
Giang Tiểu Lâu không khỏi cười khổ: “Vương phi đã nói vậy, ta cũng không còn gì để nói.”
An vương phi nhếch môi cười cười: “Ngày mai là ngày vui, ngươi nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó hết thảy đều có người chuẩn bị thỏa đáng .”
Vào ban đêm, nhóm hộ vệ An vương phủ cảnh giác canh giữ trước cửa phòng Giang Tiểu Lâu, ánh mắt chớp cũng không dám trát, sợ gây ra sai sót. Thẳng đến lúc nửa đêm, hết thảy như trước gió êm sóng lặng, nơi nơi im ắng .
Trời chưa sáng, toàn phúc phu nhân mang theo tỳ nữ vào cửa phòng, buổi sáng trang điểm có bốn trình tự. Đầu tiên là tục chải tóc, dùng sợi chỉ se lông mặt, toàn phúc phu nhân cẩn thận quan sát Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nhìn da mặt này, mặt trắng nõn như trứng gà bóc, thật sự là xứng với danh hiệu mỹ nhân.” Nàng cầm trong tay sợi chỉ, nghĩ nghĩ lại thu lên: “Tiến hành trình tự tiếp theo đi.”
Trình tự tiếp theo đó là trang điểm, nàng xõa bung mái tóc đen của Giang Tiểu Lâu, thay nàng búi tóc tân nương, tiếp theo vì nàng phớt một lớp phấn thật dày, cuối cùng đội mũ phượng, mặc vào gả y, toàn bộ quá trình đều là toàn phúc phu nhân ở bên hỗ trợ, các tỳ nữ không thể nhúng tay . Tân nương tử từ đầu tới đuôi đều là cười khanh khách , giống như không biết chính mình gả cho ngốc tử, trong lòng toàn phúc phu nhân cảm thấy có chút cổ quái lại không dám nhiều lời.
Khó khăn mới đem nàng trang điểm chu toàn, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Các ngươi trước lui ra ngoài đi, canh giờ còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Toàn phúc phu nhân vội vàng nói: “Sợ là không ổn —— “
Giang Tiểu Lâu thản nhiên liếc nàng một cái, mâu quang lạnh lẽo ẩn hàm uy hiếp: “Vậy cứ đi bẩm báo Vương phi, rồi đưa ra quyết định .”
Toàn phúc phu nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Chúng ta sẽ ở ngoài cửa coi chừng , tiểu thư chuẩn bị tốt chúng ta lại tiến vào.” Nói xong nàng trao đổi một ánh mắt, mang theo tỳ nữ lui ra ngoài. Các nàng vừa mới lui ra ngoài, dưới sàng liền chui ra một người, mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, trừ bỏ Sở Hán còn có ai? Hắn không phải một người, trong tay còn vác một bao bố. Một đôi mắt sáng như tuyết nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác nhanh nhẹn đem bao bố mở ra, lộ ra bên trong là nữ tử đã lâm vào hôn mê, nói: “Người muội muốn ta đã mang đến, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Giang Tiểu Lâu đánh giá một vòng, lại cười nói: “Hiện tại thay nàng mặc vào gả y, sau đó sửa soạng một phen, làm cho nàng biến thành ta.”
Đại gả, chẳng phải là hủy cả đời vị cô nương này ? Trên mặt Sở Hán lộ ra một chút do dự.
Giang Tiểu Lâu thấy rõ: “Sở đại ca, nàng chính là chủ mưu ngày đó phái thích khách tới giết ta. Huynh nói đối đãi nữ tử như vậy, còn cần thương hương tiếc ngọc sao? Chỉ sợ đợi nàng tỉnh lại, chuyện thứ nhất đó là bắt huynh khai đao!”
Giang Tiểu Lâu nâng váy, không lưu tình chút nào đá Tần Điềm Nhi một cước, Tần Điềm Nhi bị đau đớn bừng tỉnh, đột nhiên ngồi thẳng thân thể, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Giang Tiểu Lâu, nháy mắt muốn bộc phát ra tiếng thét chói tai. Chỉ tiếc, miệng của nàng bị nhét kín thật nhiều nút lọ của cây đào rồi, không thốt ra được âm thanh nào.
Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm Sở Hán, Sở Hán tuy rằng còn do do dự dự , nhưng vẫn nghe lời từ trong lòng lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc, một tay nhắc cằm Tần Điềm Nhi, một tay chế trụ cổ họng nàng, từng chút nhét viên thuốc vào!
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa nói: “Ngươi yên tâm, đây chỉ là thuốc gây mê thông thường có trong các tiệm thuốc, sau khi ăn cảm thấy cả người nhẹ bẫng , không có khí lực cũng không nói được, nhưng không có ảnh hưởng đến tánh mạng. Ba canh giờ sau, ngươi sẽ khôi phục như thường.”
Chờ Sở Hán buông tay ra, Tần Điềm Nhi bị nghẹn ho khan vài tiếng, cố gắng nhưng vẫn không thể phát ra tiếng, kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, trừng mắt Giang Tiểu Lâu, ánh mắt tràn ngập oán hận. Giang Tiểu Lâu cũng không để ý nàng suy nghĩ cái gì, mà là động tác nhanh nhẹn thay nàng trang điểm thay quần áo, Sở Hán ở một bên nhìn, ánh mắt trừng to như hạt châu, mặt đỏ tai hồng, thúc thủ vô sách. Giang Tiểu Lâu liếc hắn mắt một cái nói: “Sở đại ca, nếu ta là huynh, tình nguyện ở bên ngoài canh gác .”
Sở Hán phản ứng lại, vội vàng lui lại mấy bước: “Xong việc lại gọi ta.” Nói xong thối lui đến mặt sau bình phong.
Thay Tần Điềm Nhi tỉ mỉ trang điểm xong, sau đó lại đem khăn voan phủ lên đầu nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng nói: “Duyên Bình quận vương phi, cố gắng hưởng thụ phú quý này đi !”
Tần Điềm Nhi nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ tức giận đến run cả người.
Giang Tiểu Lâu nhanh chóng đỡ nàng ngồi lên giường, Tần Điềm Nhi liều mạng muốn giãy dụa, nhưng mà hai tay, đi đứng đều không có chút khí lực, căn bản không có cách nào phản kháng. Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, Sở đại ca huynh có thể vào.”
Sở Hán nhìn thấy đầu giường ngồi tân nương vận hồng y, lau một phen mồ hôi lạnh trên trán: “Đều làm thỏa đáng rồi chứ.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, thần sắc tự nhiên: “Phiền toái Sở đại ca mang ta rời đi.”
Sở Hán đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua bên ngoài một vòng, gật đầu nói: “Đắc tội !” Nói xong hắn phụ nổi lên Giang Tiểu Lâu.
Đến bên cửa sổ, Giang Tiểu Lâu đột nhiên giương giọng nói: “Ta đã chuẩn bị xong, các ngươi vào đi !” Ngay trong nháy mắt toàn phúc phu nhân đẩy cửa ra, Sở Hán đã nhảy lên cao như đại bằng giương cánh lướt đi, mang theo Giang Tiểu Lâu từ cửa sổ lầu hai bay xuống, nhẹ đáp xuống phía sau hoa viên nhỏ.
Lúc này trời còn chưa sáng, nơi nơi sương mù giăng đầy, vốn bốn hộ vệ canh giữ ở phía sau mềm oặt nằm bên cạnh núi giả. Hai ngày này, Sở Hán đã nắm rõ trong tay đường đi trong Vương phủ lộ, hắn động tác nhanh chóng đem Giang Tiểu Lâu lưng đến cửa sau, thả người nhảy. Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy gió bên tai vun vút từng trận, trong lòng run lên, thân hình Sở Hán đột nhiên hạ xuống.
Mới ra đầu ngõ, đã có bốn hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa hiện diện tiếp ứng, Sở Hán nói: “Lập tức mang nàng bình an trở về.”
Sở Hán không thể lập tức rời đi, dựa theo kế hoạch ban đầu Giang Tiểu Lâu, hắn phải ở lại phụ trách giám thị, mãi cho đến bái đường hoàn tất mới thôi, không thể lộ ra sơ sót. Cho nên đưa Giang Tiểu Lâu lên xe ngựa, hắn trở lại bình thường, thả người nhảy lên đầu tường, trong nháy mắt biến mất trong sương mù.
Bên trong tân phòng, toàn phúc phu nhân cùng nhóm tỳ nữ thấy tân nương không khóc không nháo, ngay cả khăn voan đều che kín , không khỏi thập phần vui mừng, đồng loạt giúp đỡ tân nương tử đi ra ngoài. Trước mặt An vương phi, An vương gia khom mình bái đường, ngốc Quận vương trước ngực đeo hoa hồng, hi hi ha ha không ngừng vây quanh tân nương. Thời điểm bái đường trong lòng Tần Điềm Nhi sốt ruột, cũng là chống đỡ không được thân mình, bị người cứng rắn ngăn chặn hoàn thành toàn bộ quá trình.
Hoàn thành trình tự bái đường xong, sắc mặt An vương phi rốt cục vui vẻ rất nhiều, phân phó miễn lễ nghi, phân phó hạ nhân đưa tân nương vào động phòng. Toàn phúc phu nhân đỡ tân nương tử ngồi vào đầu giường, chỉ chờ tân lang vén khăn voan lên cho tân nương. Nhưng mà vén khăn voan, Duyên Bình quận vương không thể tự mình làm, chỉ có thể do nhũ mẫu mạnh mẽ cầm tay phải của hắn, mặt khác hai tỳ nữ gắt gao chế trụ cánh tay hắn, miễn cưỡng chỉ dẫn hắn vén lên.
Tần Điềm Nhi lúc này đã sớm phẫn nộ đến cực điểm, liều mạng muốn giãy dụa nhưng không có khí lực, rõ ràng nhìn thấy khăn voan màu đỏ bị xốc lên, trước mắt hiện ra một công tử trẻ tuổi, mồm mắt méo lệch, ánh mắt dại ra, nước miếng chảy dài, ngây ngô nhìn chính mình, nàng nhất thời khó nhịn lửa giận, liều mạng hướng người chung quanh nháy mắt, hy vọng bọn họ có thể nhận ra bản thân không phải Giang Tiểu Lâu. Nhưng mà trên mặt tân nương tử thoa phấn quá dầy, một tầng thêm một tầng, trắng trắng hồng hồng, thoạt nhìn thật sự cùng với tân nương tử không khác nhau nhiều lắm. Hơn nữa toàn phúc phu nhân cùng nhóm tỳ nữ đều vội vàng khống chế hành động Duyên Bình quận vương, làm sao chú ý tới nàng ở trong này tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) .
Toàn phúc phu nhân bưng chén trà hoàn thành lễ hợp cẩn, trà còn chưa uống xong, ai ngờ Duyên Bình quận vương lại phun hết lên mặt toàn phúc phu nhân, bên cạnh tỳ nữ vội vàng thay nàng lau chùi: “Có vài trình tự có thể lược liền lược bớt, Vương phi nói, chỉ cần vào động phòng, những nghi lễ khác miễn bàn !”
Toàn phúc phu nhân cau mày: “Một khi đã vậy, tăng nhanh tốc độ!” Nàng nâng mâm lễ đặt lên bàn, trong mâm có táo tàu, hạt dẻ, đậu phộng, tiền vàng cùng các món hỉ khác, trong miệng toàn phúc phu nhân xướng vui mừng ca: “Động phòng hoa chúc vui lâng lâng , đêm nay tài tử xứng giai nhân, uống rượu muốn ăn rượu giao bôi ——” một bên xướng ca một bên rắc đầy vật hỉ, còn chưa xướng xong, đã thấy Duyên Bình quận vương oa một tiếng khóc thét lên, nhũ mẫu ở bên cạnh cả kinh kêu lên: “Không tốt , không tốt ! Trên người Quận vương nhiễm ướt rồi !” Mọi người nhìn vào nửa người dưới của Duyên Bình quận vương, quả nhiên nhìn thấy bộ hỉ phục của hắn sớm ẩm ướt một mảng, trong khoảng thời gian ngắn trong tân phòng huyên náo người ngã ngựa đổ.
Tần Điềm Nhi thấy một màn như vậy, cơ hồ muốn hôn mê, đôi màu đỏ ngầu.
Lúc này có một tỳ nữ mắt tinh nhìn ra không thích hợp, nàng lôi kéo tay áo toàn phúc phu nhân nói: “Phu nhân, hình như có chút không đúng, ngươi nhìn tân nương tử đi !”
Toàn phúc phu nhân nhìn thoáng qua, không phải là tân nương tử sao! Trong lòng tỳ nữ sốt ruột, vội vàng vầm nến đỏ chiếu vào. Cẩn thận nhìn lên, trong lòng toàn phúc phu nhân cả kinh: không đúng nha, buổi sáng tân nương dáng người thon thả, mắt sáng như sao, nhưng tân nương trước mắt kiều mỵ thì kiều mỵ, rốt cuộc kém cỏi vài phần ! Trong lòng nàng lộp bộp một cái, thầm kêu không tốt, nhưng hiện tại đã bái đường, động phòng cũng vào, chẳng lẽ nói cho An vương phi nhận lầm người ? Nàng nhấc chân giẫm lên giày thêu của tỳ nữ kia, lạnh lùng thốt: “Kêu la cái gì, còn không mau phụ Duyên Bình quận vương thay đổi xiêm y, tranh thủ thời gian hầu hạ hắn !”
Nghe xong lời này, tỳ nữ vụng trộm nhìn tân nương tử đầy mặt giận dữ, không dám nói thêm cái gì .
Mọi người vội vàng đem xiêm y Duyên Bình quận vương cưởi ra, trực tiếp đưa hắn nhét vào bên trong hồng trướng, cùng Tần Điềm Nhi lăn lộn một chỗ, Tần Điềm Nhi vạn vạn không thể tưởng được, cả người tên kia tản ra mùi nước tiểu đột nhiên nhảy lên giường, nàng không khỏi vừa sợ vừa giận, mà lúc này Duyên Bình quận vương liền giống như con khỉ ở trên giường nhảy lên nhảy xuống, còn trở mình lộn nhào. Mũi ngay lập tức ngửi thấy một mùi tanh tưởi đáng sợ…………….. Tần Điềm Nhi bộc phát lửa giận, máu nóng nhanh chóng vọt tới đỉnh đầu, đầu ong ong một cái hôn mê bất tỉnh.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi mở to mắt, cảm thấy cổ truyền đến một trận đau đớn, nàng lấy tay xoa nắn, sau đó nhìn sang bốn phía, mới phát hiện mình đang ở địa phương xa lạ. Cổ của nàng bị thương không nặng, chỉ là có chút đau nhức. Hoàn cảnh nơi này bài trí tinh xảo tao nhã như khuê phòng, trang sức hoa mỹ, tuyệt không thua gì An vương phủ.
Xe ngựa vốn lăn bánh trên đường , nửa đường lại gặp phải kẻ bắt cóc, thời điểm nàng phát hiện thì phương hướng đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Đây là chỗ nào? Người mang nàng đi là ai? Hắn mang ta tới nơi này có mục đích gì ? Liên tiếp nghi vấn ở trong đầu Giang Tiểu Lâu bật ra, vẫn nghĩ không ra đầu mối. Nàng hoài nghi là Tần Tư, nhưng nếu là Tần Tư ra tay, vì sao tùy ý Tần Điềm Nhi bị nàng bắt đi? Không, không hợp lý chút nào .
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cửa mở ra , một công tử áo trắng đứng ở cửa, tươi cười đầy mặt nhìn nàng.
Hé ra gương mặt tuấn mỹ, Giang Tiểu Lâu tuyệt sẽ không quên , bởi vì bọn họ từng trải qua giao tiếp không thoải mái, nàng nhìn chằm chằm đối phương nói: “Cố Lưu Niên, ngươi vì sao ở chỗ này?”
Cố Lưu Niên nhìn Giang Tiểu Lâu, động cũng không động một chút, chính là trên mặt mang ý cười: “Giang tiểu thư, gần đây khỏe chứ ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau, công tử vẫn chờ cơ hội báo thù sao.”
Trong lòng Cố Lưu Niên muốn cười, trên mặt lại liều mạng nhịn xuống: “Thực vinh hạnh nói cho nàng, ta vẫn bí mật nhìn chằm chằm nàng, lưu ý nhất cử nhất động của nàng. Từ lúc nàng bị nhốt trong An vương phủ, ta đã hy vọng tìm được cơ hội —— “
Một cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng Giang Tiểu Lâu dâng lên, nàng nháy mắt chuyển đổi nét mặt, đôi mắt giờ phút này lại tràn đầy kinh hoàng cùng bất an: “Ngày đó đem ngươi đưa đi thanh lâu, bất quá là đùa với ngươi một chút, nhưng ngươi lại đối đãi ta như vậy, có phải quá đáng lắm không ? Thân là nam tử, sao một chút phong độ cũng không có ……………..”
Cố Lưu Niên liếc mắt liền nhìn ra Giang Tiểu Lâu đang diễn trò, nữ tử này luôn biết cách tranh thủ đồng tình, tựa như dáng vẻ nàng ở trước mặt Dương Các lão. Làm người ta lầm tưởng nàng là một con cừu nhu nhược, trong lúc lơ đãng nàng sẽ lộ ra răng nanh, đem ngươi dọa chết khiếp. Cũng chính điều đó, mới càng thêm thú vị cùng khả ái. Cố Lưu Niên cố ý bày ra bộ dáng lạnh lùng: “Giang tiểu thư, lời đó đối với ta vô dụng , không cần phí sức lực.”
Giang Tiểu Lâu không thèm nhắc lại , chính là dừng ở hắn, thật lâu sau chưa nói.
Rất nhanh, Giang Tiểu Lâu liền cười rộ lên: “Ngươi biết không? Nếu ta không thể bình an trở về, mặc kệ là Tạ gia, hay Dương Các lão, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ta đương nhiên biết, bọn họ làm ầm ĩ rất hợp ý ta, tốt nhất cùng An vương phủ hợp lại ngươi chết ta sống.”
Giang Tiểu Lâu mắt lạnh nhìn hắn: “Xem ra ngươi bệnh cũng không nhẹ.”
Cố Lưu Niên ha nở nụ cười một tiếng, phong thần tuấn lãng khí vũ hiên ngang, con ngươi đen như mực nở rộ sáng rọi: “Nàng cũng không phải người thứ nhất nói vậy, và cũng không phải là cuối cùng.” Nói xong, hắn đắc ý cười ha hả, có thể kích khởi Giang Tiểu Lâu phẫn nộ, giống như là chuyện hắn cảm thấy an ủi nhất. Qua đi, hắn không có hảo ý nhìn đối phương, “Dù sao ta cũng không thèm để ý, muốn mắng cứ mắng đi!”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Vậy ngươi tính giữ ta bao lâu?”
Cố Lưu Niên vui rạo rực nói: “Chuyện này hả, tối thiểu cũng phải bảy tám ngày, đương nhiên cũng có thể là một tháng, nếu ta thích, cả đời cũng không có gì không thể !”
Giang Tiểu Lâu nhếch khóe miệng tươi cười, giống như một lớp băng mỏng: “Hy vọng ngươi không phải hối hận quyết định hôm nay.”
Cố Lưu Niên tựa hồ nghe được chuyện đặc biệt buồn cười, cười to không thôi: “Nàng đã khẩn cấp phô bày mị lực của nàng, ta sợ nàng vui quá hóa buồn, trước hết nhắc nhở nàng một chút. Lương Khánh cùng Nghiêm Phượng Nhã quá kiêu ngạo, Dương Các lão rất dễ tin, Tần Điềm Nhi rất ngu xuẩn, ta cùng bọn họ bất đồng, chẳng sợ nàng thiệt xán liên hoa [ 4 ], cũng sẽ không tin tưởng một chữ nàng nói.”
[ 4 ] Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói
Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm đối phương: “Thì ra nhất cử nhất động của ta đều trốn không thoát khỏi ánh mắt của ngươi, ngay cả việc liên quan đến phi tướng quân, cũng là ngươi tặng cho ta đi.”
Trên mặt Cố Lưu Niên khí định thần nhàn cười, càng toát ra khí chất xuất chúng: “Tất nhiên là ta đưa Lục Ngoan đến bên cạnh Giang tiểu thư, để hắn giúp Giang tiểu thư lấy được tín nhiệm Dương Các lão. Giang tiểu thư nói ta đã giúp đỡ, có phải nên cám tạ ta không ?”
Người này tươi cười loá mắt, nhưng ở trong mắt Giang Tiểu Lâu cũng là đầu trâu mặt ngựa, hạ lưu đáng khinh.
Nàng lại tinh tế đánh giá hắn một hồi, mặt lộ mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm phong từng trận : “Đúng vậy, ta thực nên hảo hảo cảm ơn ngươi, người của ngươi chẳng những bắt ta, còn làm ta bị thương, điểm này ta sẽ nhớ kỹ .”
Cố Lưu Niên sửng sốt, nhanh chóng đi tới nhìn nhìn trên cổ Giang Tiểu Lâu, quả nhiên nhìn thấy có vết bầm, hắn cau mày lại: “Bọn khốn khiếp, rõ ràng phân phó bọn họ không được vô lễ!”
Hắn nói xong câu đó, phát hiện Giang Tiểu Lâu đang dùng thần sắc cổ quái nhìn hắn, vội vàng nhẹ giọng khụ một cái, che dấu nói: “Về sau ta sẽ nhắc bọn hắn nhẹ nhàng, thái độ lịch sự một chút.”
Hắn nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu, thanh thế tự nhiên yếu đi, cũng không giống như vừa rồi miệng lưỡi trơn tru miệng, già mồm át lẽ phải, bộ dáng có chút chột dạ.
Giang Tiểu Lâu mắt lạnh nhìn hắn, bất động thanh sắc.
Cố Lưu Niên ngẩng mặt, thời điểm gương mặt tuấn mỹ tức giận, có vẻ càng thêm hấp dẫn, nhưng Giang Tiểu Lâu cũng không có tâm tình thưởng thức, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Nếu Giang tiểu thư vẫn quật cường như vậy, cũng chỉ khiến Giang tiểu thư chịu đau khổ . Giang tiểu thư có biết, ta đối với chọi gà thực có hứng thú, nhất là thuần phục những người cứng đầu .”
Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Ngươi không cần đe dọa ta, ta sẽ không bị dọa sợ đâu . Muốn giam giữ thì cứ việc, ta cũng muốn biết ngươi rốt cuộc có thể giữ ta bao lâu.”
Trên mặt Cố Lưu Niên mỉm cười, ánh mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên: “Yên tâm đi, nơi này không có ai giúp nàng đâu, càng không có bằng hữu của nàng, nàng tựa như như diều đứt dây, ai cũng không biết tung tích của nàng, nàng cứ việc ở trong này suy nghĩ lại, thế nào có gì muốn nói với ta không ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, tươi cười hòa khí: “Không có.”
Cố Lưu Niên bật cười, như là cố ý chọc giận nàng: “Ta muốn nàng hận ta, hơn nữa nhìn đến dáng vẻ lực bất tòng tâm của nàng, ta lại cảm thấy phi thường cao hứng, ai kêu nàng lần trước dám dùng biện pháp vô lễ đối đãi ta như vậy, hiện tại nàng cũng phải vì chuyện này trả giá đại giới.”
Kỳ thật trong lòng Cố Lưu Niên nghĩ là, ai kêu nàng đến bây giờ còn không nhận ra ta là ai.
Đi ra khỏi phòng, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, âm trầm nói: “Ai làm bị thương Giang tiểu thư, chính mình đi xuống lĩnh phạt.”
Hắc y vệ đứng đối diện, trên mặt hoảng sợ, không nói được một lời lui xuống.
Hắn quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu trong phòng, ánh mắt cong cong cười rộ lên, thật không ngờ Giang Tiểu Lâu lại tưởng thật, tin lời của hắn. Nếu là chính mình thật muốn thương tổn nàng,cần gì chờ tới bây giờ. Hiện tại quay trở lại Kim Ngọc Mãn đường rất nguy hiểm, nàng ít nhất cũng phải chờ đợi một đêm, chờ hắn xác định hết thảy bình an…………………..
Giang Tiểu Lâu ở trong phòng đợi, cảm nhận được thời gian từng chút từng chút trôi qua. Trong đầu chậm rãi nhớ lại thời gian quen biết cùng Cố Lưu Niên, mơ hồ cảm thấy người này thập phần cổ quái, rốt cuộc ở nơi nào gặp qua? Nghĩ không ra, vô luận như thế nào đều nghĩ không ra.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Giang Tiểu Lâu thấy cửa lại một lần nữa mở ra, đi vào là một tỳ nữ yểu điệu xinh đẹp, trên khay đựng cơm chiều hôm nay, sau đó khom người nói: “Tiểu thư, mời dùng.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Ta ăn không vô.”
Tỳ nữ vẻ mặt khó xử: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ dựa theo công tử phân phó đưa cơm cho người, tiểu thư không nên khó xử nô tỳ.”
Giang Tiểu Lâu đi qua, giơ chiếc đũa lên, lại không chút để ý hỏi: ” Tòa nhà này là chủ nhân ngươi mua ?”
Tỳ nữ lập tức nói: “Này…………….. Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ được mướn tới chiếu cố ngài .”
Giang Tiểu Lâu a một tiếng, giống như lơ đãng nói: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi được bao nhiêu?”
Tỳ nữ sửng sốt một chút: “Chiếu cố không lâu, nhiều nhất hai ba ngày, đến lúc đó sẽ thanh toán, ước chừng một lượng bạc.”
Xem ra đối phương cũng không giam giữ nàng lâu lắm…………….. Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, thần sắc phá lệ ôn hòa: “Một lượng bạc , ngươi không cảm thấy ít quá sao?”
Tỳ nữ vẻ mặt kinh ngạc: “Nô tỳ cũng không làm việc nặng nhọc gì, chỉ hầu hạ tiểu thư mà thôi, một lượng bạc đã là nhiều.”
Giang Tiểu Lâu lại dừng đũa trong tay, ngắm nhìn kẹp tóc đính ngọc trai thô sơ rẻ tiền của nàng ta: “Chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ cho ngươi càng nhiều tiền.”
Tỳ nữ cứng đờ, nửa ngày cũng không mở miệng.
Giang Tiểu Lâu nói được thì làm được, lập tức đem vòng tay bằng vàng cởi ra, ở trước mắt nàng quơ quơ: “Chỉ cần thả ta, vật này là của ngươi .” Nói xong nàng lại tháo cây trâm hồng ngọc trên đầu xuống, đặt ở trên bàn.
“Hai món trang sức này, đã vượt quá xa tiền công của ngươi. Nếu ta là ngươi, cầm tiền, mau ly khai nơi này.”
“Nô tỳ… Nhưng bên ngoài có hộ vệ, nô tỳ sao có cách thả ngươi đi?”
Giang Tiểu Lâu thong dong cười, nói: “Ta sẽ cho ngươi một món đồ, làm cho bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.”
Tỳ nữ nhìn vật trong tay, trong mắt hiện vẻ tham lam, nàng đem vòng tay bằng vàng cùng cây trâm nhét vào bên hông, xác định thỏa đáng sau mới nói: “Được, nô tỳ nghe lời người. Bất quá tiểu thư nói phải giữ lời, không thể nuốt lời thu lại !”
Giang Tiểu Lâu khẽ cười cười, đem một viên minh châu lớn trên đai lưng tháo xuống, đặt ở dưới bàn dưới chân nghiền nát, lộ ra tinh thể óng ánh bên trong, đưa cho tỳ nữ nói: “Bên ngoài rất tối, bọn họ cần ánh nến, đem bột này bỏ vào trong bấc đèn, hiểu chưa?”
Ánh mắt tỳ nữ trừng lớn , có chút do dự.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Nếu làm xong, bảo thạch này cũng tặng cho ngươi.”
Lại qua một canh giờ, tỳ nữ lặng lẽ sờ soạng tiến vào, đã thay đổi một thân xiêm y, nàng đem y phục ban đầu của mình đưa cho Giang Tiểu Lâu nói: “Bên ngoài mọi người đã hôn mê , tiểu thư nhanh thay bộ xiêm y này vào, cầm khay, giả trang thành bộ dáng của nô tỳ là được!”
Trên người Giang Tiểu Lâu thay đổi y phục tỳ nữ, đang cầm khay, một đường công khai đi ra ngoài. Lúc nàng đi ra khỏi tòa nhà, mới phát hiện toàn bộ sân viện thập phần hoa lệ, đình đài lầu các, dòng nước uốn quanh, trong lòng càng phát ra nghi hoặc Cố Lưu Niên rốt cuộc có lai lịch gì.
Toàn bộ biệt viện được kiến tọa ở giữa sườn núi , nàng muốn rời khỏi, phải dựa vào hai chân của mình. Giang Tiểu Lâu tránh đi nơi có người ở, lựa đường nhỏ hướng dưới chân núi đ, lòng nóng như lửa đốt nàng cảm thấy con đường này giống như không có điểm cuối.
Không biết đi bao lâu, tiếng vó ngựa từ xa xa truyền tới, nàng tâm đầu nhất khiêu (giật mình trong lòng), tránh sang bên cạnh. Giữa màn sương mù mờ mịt, lộ ra bóng dáng xe ngựa. Trên xe ngồi một lão nhân còng lưng, hai con ngựa gầy trơ cả xương, trên xe chở một ít rơm rạ. Nàng trong lòng vừa động, đánh cái thủ thế, xe ngựa ngừng lại, nàng hướng xa phu nói: “Có thể tiện đường mang ta xuống núi không ?”
Đêm khuya sương mù càng dày đặc, xa phu cuộn mình thành một đoàn, trên người khoác áo lông cừu thật dày dùng để chống lạnh, hắn tựa hồ do dự một chút, ho khan thật mạnh hai tiếng mới nói: “Không có vấn đề, tiểu thư ra bao nhiêu bạc?”
Giang Tiểu Lâu tháo xuống dây chuyền vàng trên cổ, đưa cho hắn nói: “Đây là tiền đặt cọc, nếu ngươi đưa ta bình an xuống núi, ta còn có thâm tạ.”
Giang Tiểu Lâu đương nhiên biết lúc này ngồi chung xe với một người lạ thập phần nguy hiểm, nhưng xa phu này rõ ràng tuổi già thể nhược, ngay cả nói một câu cũng phải thở dồn dập, nàng miễn cưỡng còn ứng phó được. Sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, trên mặt nàng tươi cười càng thành khẩn.
Xa phu nở nụ cười, thanh âm già nua: “Thật vậy chăng, đến lúc đó ta muốn gì tiểu thư đều đáp ứng?”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu.
“Tốt! Lên xe đi!” Xa phu cao hứng nói, “Ta có thể đưa ngươi đến cửa.”
Dọc theo đường đi cẩn thận đề phòng, bảo đảm xe ngựa chạy không sai phương hướng, Giang Tiểu Lâu hơi yên tâm. Lão mã đánh xe rất chậm, thời điểm sắp hừng đông, xe ngựa mới đến Kim Ngọc Mãn Đường, tửu lâu còn không chưa bắt đầu buôn bán, Giang Tiểu Lâu vội vàng xuống xe ngựa, chuẩn dự bị đi tửu lâu lấy bạc.
Ai ngờ lại nghe thấy xa phu nói: “Tiểu thư đáp ứng qua, ta muốn gì đều có thể.”
Giang Tiểu Lâu quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn nói: “Phải, ta đáp ứng, ngươi muốn bao nhiêu bạc?”
Xa phu cười hắc hắc, thanh âm già nua đột nhiên trở nên lành lạnh: “Ta đời này không có gặp qua tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu tiểu thư có thể hôn ta một cái, ta sẽ không lấy tiền !”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm xa phu kia, thần sắc không hiểu.
Xa phu nửa điểm không sợ chính mình lộ lớp ngụy trang, bỗng nhiên cởi áo choàng, mái tóc đen xuất hiện trong nháy mắt, lộ ra gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân. Hắn ngày thường khuynh thành như họa,dưới đám sương sớm bao phủ, tuyệt sắc trên mặt lại hiện ra một loại anh khí bức người, nhướng mày nhìn quanh, phong thái ngời ngời, tiêu sái đến cực điểm.
Hắn nhìn Giang Tiểu Lâu, mỉm cười nói: “Về sau không nên mạo hiểm như vậy, Giang Tiểu Lâu, sau này còn gặp lại!” Nói xong, hắn đột nhiên rút roi ra, xe ngựa phi nhanh rời đi, biến mất ở bên trong làn sương mù mờ ảo.
Sáng sớm, An vương cùng An vương phi ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, chờ Giang Tiểu Lâu đến kính trà cho bọn hắn. Nhưng đã qua một lúc lâu, chỉ thấy một tỳ nữ nơm nớp lo sợ tiến vào, An vương phi vừa thấy các nàng, liền cười nói: “Như thế nào, tân nương tử thẹn thùng sao?”
“Vương phi, nô tỳ… Nô tỳ…” Tỳ nữ quỳ trên mặt đất, nửa ngày không dám ngẩng đầu, hình như có lời khó nói.
“Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình đi tiếp nàng?” Sắc mặt An vương phi có chút trầm xuống, nàng chán ghét người khác nói ấp a ấp úng , không khỏi nửa đùa nửa thật hướng An vương nói: “Con dâu này cũng thật tôn quý !”
An vương nhíu mày, tỳ nữ lập tức sợ hãi: “Nô tỳ có tội, nô tỳ đáng chết!”
An vương phi nâng đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn nàng: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, còn không mau nói rõ ràng!”
“Vương phi, tân nương tử………. nàng… Nàng…” T rên trán tỳ nữ thấm ra mồ hôi lớn, đôi môi đóng đóng mở mở giống như con cá nổi lên mặt nước đớp không khí để hô hấp, không nói thành lời.
Tâm An vương phi không khỏi trầm xuống, bản năng cảm thấy xảy ra chuyện gì: “Nói! Rốt cuộc sao lại thế này?” Thanh âm nàng dần chuyển lạnh.
Lồng ngực tỳ nữ cơ hồ muốn bật ra, mặt xám như tro tàn nói: “Tân nương tử, tân nương tử đã bị hoán đổi !”