Nàng nhìn đối phương, nói rõ: “Ngay từ đầu huynh đã tính được ta sẽ đi tìm Dương Các lão đúng không?”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nhìn nàng: “Ta đã sớm biết nàng sẽ đi tìm Dương Các lão. Hoàng hậu sẽ không giúp nàng, nàng lại không
chịu tìm ta, chỉ còn ông ấy là có khả năng lớn nhất.”
Giang Tiểu Lâu chớp mắt: “Nếu không có những chứng cứ kia, Dương Các lão sẽ không thể khiến bệ hạ tin tưởng.”
Độc Cô Liên Thành mỉm cười: “Tam điện hạ âm thầm gây dựng không ít vây
cánh, sớm muộn cũng sẽ bị bệ hạ phát hiện. Ta chỉ là tìm ra được danh
sách đó sớm hơn một bước để giao cho Dương Các lão, thuận nước đẩy
thuyền thôi.”
Nhẹ nhàng như vậy, lại khiến người ta không thể quên được.
Trên người Độc Cô Liên Thành có một loại khí chất, đó là sự trầm ổn giữa
sóng to gió lớn, trong bất kỳ tình huống nào đều thành thạo điêu luyện,
gặp biến cố không sợ hãi. Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, Độc Cô Liên Thành
thích mình, nhưng hắn thích đến bao nhiêu nàng cũng không rõ. Với thân
phận, địa vị, tài trí của Độc Cô Liên Thành, muốn tiêu dao một đời thì
có gì khó? Hắn lại tự làm khổ mình, bôn ba giữa triều đình, nếu không
phải vì danh vì lợi thì vì cái gì, ngôi vị hoàng đế sao? Nàng vẫn đang
suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến đau hết cả đầu.
Ánh mặt trời rọi
lên dung mạo như ngọc của đối phương, khiến hắn càng có vẻ ôn hòa xinh
đẹp tuyệt trần, đôi mắt sáng chói. Nhưng hắn lại như không hề cảm giác
được, khóe môi hơi nhíu, tà mị vô cùng, như một người từ trong tranh
bước ra, khiến người ta không thể dời mắt được.
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi: “Huynh chịu giúp đỡ ta rất cảm kích, nhưng nhân tình này ta trả không nổi.”
Chính là muốn nàng trả không nổi, mãi mãi trả không nổi.
Nụ cười của Độc Cô Liên Thành ngày càng ôn hòa, ánh mắt đặc biệt thâm
thúy: “Nàng yên tâm, nếu ta muốn gì sẽ trực tiếp nói với nàng.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động: “Vậy bây giờ huynh nói đi, rốt cuộc huynh muốn gì?”
Độc Cô Liên Thành nhỏ nhẹ nói: “Cái ta muốn nằm trên người nàng, hy vọng có một ngày nàng có thể tự mình giao nó cho ta, nhưng mà, ta muốn nàng…
cam tâm tình nguyện.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu nổi lên một gợn
sóng kỳ quái, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn tựa hồ ẩn chứa tâm
tình quỷ dị khó lường, một chút chờ đợi, một chút thâm trầm, thêm một
chút nhẫn nại.
Nàng một đời lang bạt, không nơi nương tựa, nàng
thông minh quả đoán, kiên nhẫn cực cao, có thể phỏng đoán tâm tư của mọi người, đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay. Nhưng nàng không hiểu Độc Cô
Liên Thành, không thể hiểu, không hiểu một chút nào.
Không sai,
cho dù hắn thích nàng, nhưng hắn là người rất lý trí, có thể thích được
bao nhiêu, nói không chừng chỉ là thưởng thức một đóa hoa tươi đẹp, ái
mộ một ánh cầu vồng trên trời. Nhưng nếu đúng như vậy, sao hắn vẫn làm
bạn bên cạnh nàng, xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bên cạnh nàng. Chuyện này không hề bình thường, một bằng hữu ái mộ nàng thông thường sẽ không làm đến mức đó. Ngẫm lại Phó Triêu Tuyên, hắn luôn nói ái mộ mình,
nhưng hắn không thể từ bỏ nguyên tắc của mình, chỉ muốn kéo nàng đi vào
con đường chính nghĩa đạo đức của hắn. Nhưng Độc Cô Liên Thành rất ôn
nhu, rất khoan dung, bất kể Giang Tiểu Lâu nói cái gì làm cái gì hắn đều bao dung, cho dù điều này vi phạm vào nguyên tắc của hắn, hắn cũng sẽ
làm hết. Trước kia Giang Tiểu Lâu cho rằng điều này chẳng qua xuất phát
từ sự bảo vệ đối với bằng hữu, nhưng bây giờ nàng thấy tình hình đã
thay đổi, Độc Cô Liên Thành làm mọi chuyện đều có mục đích khác, hắn để nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú nho nhã này, chẳng qua là cố ý để nàng nhìn thấy mà thôi, nàng cảm thấy bất an, vô cùng bất an. Hắn đang chờ
đợi không chỉ là câu trả lời của nàng, hắn nhất định muốn càng nhiều, mà nàng sẽ không thể thực hiện một giao dịch không chắc chắn với hắn.
Độc Cô Liên Thành bất tri bất giác đến gần một bước: “Sao lại lộ ra vẻ mặt
như thế? Ta chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, nàng cứ xem như
không biết gì hết, không nghe không thấy gì hết, cứ xem như ta chưa từng giúp.”
Giang Tiểu Lâu lùi lại theo bản năng: “Ta chỉ là không muốn nợ huynh quá nhiều.”
“Ta không cảm thấy đó là nợ là được rồi, xưa nay nàng tự xưng mình là người rộng rãi, sao lại có suy nghĩ như vậy?”
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, lại vươn ngón tay, như có như không xẹt qua trên mặt nàng, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lạnh xuống, lập tức lùi
lại ba bước, nụ cười trên mặt trở nên xa cách: “Cảm tạ Thuần Thân Vương
ra tay cứu giúp, cáo từ.”
Độc Cô Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu đi xa, trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Giang Tiểu Lâu trở lại Khánh vương phủ, trong viện không khí vui mừng, các
nha đầu ma ma ai nấy rạng rỡ, bận bịu không ngừng. Vén rèm lên, Hách
Liên Tuệ vẻ mặt tươi cười dựa vào bên người Khánh vương phi, trên mặt
mang theo ba phần ngượng ngùng.
Khánh vương phi tự tay nuôi lớn
Hách Liên Tuệ, cảm tình dĩ nhiên không tầm thường, giờ khắc này nàng sắp xuất giá, trong lòng rất không nỡ, đang dặn dò nàng đủ điều, phát hiện
Giang Tiểu Lâu trở về, nụ cười trên mặt càng sâu: “Hôm nay Tiểu Lâu đi
đâu?”
Giang Tiểu Lâu cởi áo khoác lông trên người xuống, đi vào.
Than trong lò mơ hồ trắng bệch, chỉ là sót tàn lửa tàn, còn chưa chờ Giang
Tiểu Lâu vào chỗ Hách Liên Tuệ đã chủ động lấy thêm một khối than bỏ vào lò lửa. Đây là than bạc Phúc Châu, chất nhẹ đen bóng, khi đốt lên không có một chút mùi khác thường nào. Quả nhiên, than bạc vừa thả vào lò lửa lập tức tỏa ra nhiệt khí, trong nháy mắt lò lửa trở nên hồng đỏ, gian
phòng từ từ ấm áp lên.
Vừa quan tâm lại chu đáo, chẳng trách
Vương phi thương yêu. Giang Tiểu Lâu thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói:
“Chẳng qua ở trong nhà buồn chán, đi ra ngoài dạo thôi. Mẫu thân đang
chuẩn bị đồ cưới cho Vân Châu quận chúa sao?”
“Đúng rồi, hôn kỳ
đã định là mùng năm tháng sau, cũng có hơi gấp, trước kia chuẩn bị cho
Đan Phượng quận chúa…” Vương phi nói đến đây đột nhiên dừng lại, khó kềm được vẻ lúng túng.
Hách Liên Tuệ cười nói: “Không sao, mẫu thân cứ nói đừng ngại.”
Khánh vương phi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Những đồ cưới chuẩn bị cho Đan
Phượng quận chúa chỉ sợ không hợp ý Tuệ Nhi, cho nên ta đã sai người
chuẩn bị lại danh sách lễ vật lần nữa, xem xem còn thứ gì cần thay đổi
thì ta lại bổ sung thêm.”
Khánh vương phi đúng là từ mẫu, biểu hiện trên mặt Giang Tiểu Lâu lại không nhiệt tình gì mấy.
Hách Liên Tuệ mặt đầy cảm động, đôi mắt như có nước: “Tuệ Nhi từ nhỏ không
có mẹ ruột, nhờ có mẫu thân chăm sóc con mới có ngày hôm nay. Bất kể con gả tới đâu, mãi mãi không quên đại ân của mẫu thân.”
Khánh vương phi vỗ vỗ tay nàng, vành mắt không tự chủ được mà đỏ lên.
Hách Liên Tuệ mang ơn mà rời đi, Khánh vương phi quay đầu nhìn Giang Tiểu
Lâu nãy giờ vẫn không lên tiếng, cười nói: “Con yên tâm, đến ngày con
xuất giá ta sẽ làm cho con nở mày nở mặt.”
Giang Tiểu Lâu chỉ cười cười, vẻ mặt đặc biệt lạnh nhạt.
Khánh vương phi nói: “Con sao vậy, từ nãy giờ làm như có gì muốn nói.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi lên, ánh mắt rơi vào trên người Khánh vương phi: “Mẫu thân, cơ hội này là ngàn năm có một.”
Khánh vương phi sững sờ: “Cơ hội gì?”
Một người đang đắc ý thì càng để lộ sơ sót, đây là cơ hội duy nhất để nàng
nắm bắt được. Giang Tiểu Lâu không đem lời này nói ra, chỉ cười nói:
“Mẫu thân, trong nhà ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài ngồi chút đi.”
Khánh vương phi nhìn nàng, đôi mắt đen láy toát ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn
đứng dậy, dặn dò người chuẩn bị đệm lót và bánh ngọt ở chòi nghỉ mát.
Giang Tiểu Lâu kéo tay Khánh vương phi đi ra khỏi phòng, hai người vừa
ngồi xuống chòi nghỉ mát Hách Liên Tiếu liền đi vào. Bước chân của nàng
đạp lên những cánh hoa bị gió thổi bay toán lạn, cánh hoa lập tức dập
nát, nhưng nàng chỉ nhìn thẳng, đi đến trước mặt Vương phi.
Khánh vương phi thấy thế không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, bà mơ hồ cảm nhận
được luồng khí tức giận trên người Hách Liên Tiếu, mà cơn tức giận này
đã không thể kềm chế, cứ như lập tức muốn trào ra. Nghĩ đến đây, ý cười
trên mặt bà hơi nhạt xuống, chỉ lẳng lặng quan sát đối phương.
Sau khi Hách Liên Tiếu hành lễ, Khánh vương phi bảo nàng ngồi.
Khánh vương phi năm nay đã hơn bốn mươi, nhưng mà mặt mày bà tươi rắn, biểu
hiện ôn hòa, dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt bà chỉ để lại những
vết nhăn ôn hòa, khiến người sinh lòng thân cận. Bà nhìn Hách Liên Tiếu, không nhịn được nói: “Nghe tì nữ nói, con đã hai ngày không ăn uống gì, thật sao?”
Gương mặt kiều diễm của Hách Liên Tiếu nhiễm một tia
lạnh lùng nhàn nhạt: “Con chẳng qua chỉ nhiễm phong hàn, không muốn ăn
uống, mẫu thân không cần lo lắng, không sao đâu, nghỉ ngơi hai ngày là
khỏi.”
Khánh vương phi biết rõ nàng không phải vì sinh bệnh mà
không muốn ăn cơm, cũng không tiện vạch trần, chỉ ôn tồn nhỏ nhẹ nói:
“Ta còn có một cây nhân sâm, mang về mà bồi bổ.”
Hách Liên Tiếu thấy
vẻ mặt Khánh vương phi ôn hòa, trong lòng thầm mắng bà là mèo khóc chuột giả từ bi, trên mặt lại không chút biến sắc: “Đa tạ mẫu thânn thương
cảm, trong lòng cảm kích vô cùng, chỉ là con bạc mệnh, không phiền mẫu
thân nhọc lòng.”
Khánh vương phi bị phản bác như vậy cũng không
tức giận: “Lão Vương phi cũng rất lo cho con, bà sợ sức khỏe con không
chịu được.”
“Không chịu đựng được?” Hách Liên Tiếu lộ ra nụ cười
lạnh lùng, “Tổ mẫu lo lắng con không chịu đựng được, hay là lo lắng con
gây ra chuyện gì trong hôn lễ của Tam muội?”
Khánh vương phi nhìn nàng, ánh mắt hiện lên một chút thương hại, Hách Liên Tiếu là con ruột
của Thuận di nương, bà và Thuận di nương đấu hơn hai mươi năm, vẫn luôn
thất bại, mà những đứa con này cũng rất bất kính với mình. Người ta
thường nói yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại cũng vậy, mỗi lần bà nhìn
thấy Hách Liên Tiếu đều không tự chủ được nhớ đến gương mặt đáng ghét
của Thuận di nương. Nhưng dù sao Khánh vương phi cũng là người khoan
dung rộng lương, bà không muốn đẩy thù hận lên thế hệ con cháu, Hách
Liên Tiếu còn trẻ, cuộc đời còn rất dài, nhưng vì hôn sự này mà số phận
nàng sẽ rất bấp bênh. Trong tình hình này, bất kể Hách Liên Tiếu đã từng làm sai những chuyện gì, Khánh vương phi đều có thể thông cảm, khoan
dung.
Bà nhẹ giọng thở dài: “Ta chỉ hy vọng con đừng nghĩ nhiều, cũng đừng nghĩ xấu cho người khác.”
“Nghĩ xấu cho người khác? Lẽ nào mọi người không phải đang chờ cười chê con sao?” Hách Liên Tiếu nhíu mày, lời nói sắc bén.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười kia làm như kích thích Hách
Liên Tiếu, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì, cuối cùng chịu để lộ
bộ mặt thật rồi sao? Nhìn thấy ta rơi vào tình trạng thê thảm như vậy
ngươi rất đắc ý, rất vui mừng đúng không? Không sai, ta bị điện hạ ghét
bỏ, nhưng ta mãi mãi vẫn là quận chúa chân chính.”
Câu nói này rõ ràng là chỉ Giang Tiểu Lâu xuất thân bất chính, lai lịch không rõ,
Khánh vương phi hơi biến sắc, mà Giang Tiểu Lâu lại bình tĩnh nói: “Đan
Phượng quận chúa không cần trút giận lên ta, ta cười bởi vì quận chúa
quả thật buồn cười.”
“Giang Tiểu Lâu.” Hách Liên Tiếu bỗng nhiên đứng lên, hai bàn tay nắm chặt, rõ ràng phẫn nộ đến cực hạn.
Giang Tiểu Lâu ung dung thong thả nói: “Cuộc đời là của ngươi, hôn sự cũng là của ngươi, thành hay bại cũng đều do ngươi, liên quan gì đến người
ngoài? Bọn ta ngồi đây ngắn hoa thưởng trà, tháng ngày trôi qua nhàn
nhã, từ đầu tới cuối đều không nhắc tới chuyện ngươi bị vứt bỏ. Ngươi
đừng nghĩ bản thân mình quá quan trọng, không phải tất cả mọi người đều
nhìn chằm chằm ngươi, càng không ai rảnh cười nhạo ngươi.”
Giang
Tiểu Lâu chưa từng xem Hách Liên Tiếu là kẻ địch, vì trình độ đối phương quá thấp, thủ đoạn quá kém, chẳng qua chỉ như tên hề thôi.
Hách Liên Tiếu ngây người.
Khánh vương phi kéo Hách Liên Tiếu ngồi xuống khuyên nhủ: “Đan Phượng, ta
biết xưa nay con kiêu căng tự mãn, lại thêm tuổi trẻ xinh đẹp, tài hoa
hơn người, cảm thấy những gì tốt nhất trên đời này đều phải là của mình, nhưng Tam điện hạ đã nói rõ, tuyệt đối không cưới con, con đòi sống đòi chết cũng có ích gì?”
“Cũng tại tiện nhân Hách Liên Tuệ kia.” Hách Liên Tiếu không nhịn được mà nói.
Giang Tiểu Lâu nhướng mắt nhìn nàng, như cười mà không cười: “Đúng, trong lúc Đan Phượng quận chúa trăm phương ngàn kế đối phó ta thì đã có người
nhanh chân đến trước, ngư ông đắc lợi, có thể thấy là thế sự khó lường,
lòng người khó đoán.”
Hách Liên Tiếu dĩ nhiên tức giận, nàng vẫn
cố gắng lôi kéo Hách Liên Tuệ, mà đối phương luôn làm ra bộ dáng nửa từ
chối nửa đồng ý. Đến thời khắc mấu chốt, Hách Liên Tuệ lại là người đâm
cho nàng một đao, một đao này khiến nàng có khổ không nói được, trong
lòng cay đắng không tả xiết, ngày đêm trằn trọc trở mình, không thể chịu đựng.
Khánh vương phi ngạc nhiên, Giang Tiểu Lâu không giúp khuyên nhủ mà còn đổ thêm dầu vào lửa?
Giang Tiểu Lâu không phản ứng với vẻ mặt của Khánh vương phi, tự nhiên nói:
“Đan Phượng quận chúa, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Hách Liên Tiếu cứ như bị thần xui quỷ khiến mà đồng ý: “Được.”
Giang Tiểu Lâu là một nữ nhân đặc biệt, không chỉ mỹ lệ xuất chúng, hơn nữa
ẩn chứa một khí thế bức người. Mỗi lần ánh mắt của Giang Tiểu Lâu nhìn
về phía nàng, nàng đều phảng phất như tâm tư bị xuyên hủng, tan rã tất
cả nỗ lực và chống cự.
Cuối cùng Hách Liên Tiếu mở miệng: “Ta cho rằng ngươi căm hận ta, ước gì ta lập tức biến mất.”
Giang Tiểu Lâu hôm nay chỉ mặc bộ váy trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu xanh nhạt, cổ áo thêu sao, gương mặt trang nhã, nụ cười uyển
chuyển. Còn bản thân nàng thì hai ngày không ăn uống, nằm trên giường
không dậy nổi, có vẻ tiều tụy cô đơn. Hách Liên Tiếu xót xa, chỉ cảm
thấy ngày càng đau lòng.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Đan Phượng quận chúa căm hận ta là vì hôn sự của mình, chuyện đó cũng là bình
thường, Tiểu Lâu có thể hiểu được.”
Hách Liên Tiếu cắn chặt răng, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Không cần làm người tốt, ta sẽ không bị vài câu nói của ngươi làm cảm động.”
Giang Tiểu Lâu khẽ cười nói: “Ta không phải muốn ngươi cảm động, ta chỉ muốn
cho ngươi biết, những cực khổ ta trải qua tuyệt đôi không ít hơn ngươi,
ta rất ghét những nữ tử một mực chịu đựng, không dám thay đổi cuộc đời
mình, cho nên ta thật sự có chút thưởng thức ngươi, tuy rằng ngươi đã
dùng sai cách, hận sai người.”
“Hừ, ai có chí nấy, ngươi vì báo
thù cho Dao Tuyết mà vào phủ, ta vì vinh hoa phú quý mà tìm kiếm, ai cao thượng hơn ai chứ? Bây giờ kẻ thù của ngươi quá mạnh, không thể làm gì
khác hơn mà tránh né mũi nhọn. Cho nên, ngươi và ta đều là người thất
bại.” Hách Liên Tiếu nói không chút lưu tình.
“Ta không cần ngươi lo lắng,” Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, “ Quận chúa, ta chỉ muốn tặng
ngươi một câu, ngươi đã lâm vào hiểm cảnh, tính mạng ngàn cân treo sợi
tóc.”
Hách Liên Tiếu lộ ra biểu hiện không hiểu, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ta chỉ đang tính, ngươi có thể sống năm ngày, ba ngày, hay là phải lập tức chết.”
“Ngươi…” Hách Liên Tiếu lấy làm kinh hãi.
Giang Tiểu Lâu thấy Hách Liên Tiếu vẫn chưa hiểu ra, cười khẽ lắc lắc đầu: “Tự lo lấy đi.”
Đúng vào lúc này, tì nữ bên người Hách Liên Tiếu vội đi tới bẩm báo: “Tiểu thư, Vương gia cho mời.”
Hách Liên Tiếu nghi hoặc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, vẫn không thể hiểu được, xoay người mang theo tì nữ rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của nàng, chỉ lắc lắc đầu nói: “Hách Liên Tiếu, trên đường xuống suối vàng ngươi sẽ hiểu tất cả.”
Khi Hách Liên Tiếu tiến vào thư phòng, mặt mày Khánh vương tái nhợt, quay
đầu ném một cái áo cưới tới chỗ nàng, nàng đưa tay bắt lấy, nắm cái áo
cưới đó trong tay, lúc này mới phát hiện cái áo đã bị người ta cắt ra
thành từng lỗ lớn.
Trên mặt lộ ra một tia kinh hãi, Hách Liên Tiếu nhìn Khánh vương nói: “Phụ thân, đây là…”
Khánh vương không nói câu nào, chỉ âm lãnh nhìn nàng, trong góc thư phòng còn có một nữ tử trẻ tuổi, trên người mặc áo ngắn màu hồng nhạt thêu hoa,
váy dài trắng, nàng đang quỳ gối trước mặt Khánh vương, nước mắt cũng
liên miên không ngừng rơi, không quay đầu lại nhìn Hách Liên Tiếu, chỉ
khóc không thành tiếng: “Phụ thân, đại tỷ sẽ không làm ra chuyện độc ác
như vậy, nói không chừng chỉ là hiểu lầm.”
Hách Liên Tuệ…
“Hiểu lầm? Trên đời này có nhiều sự trùng hợp hiểu lầm vậy sao? Có người tận
mắt nhìn thấy tiểu tiện nhân này lén lút vào phòng con, cắt nát áo cưới
này, không lẽ nó còn có thể ngụy biện?”
Đầu óc Hách Liên Tiếu ong ong, thất thanh nói: “Phụ thân, người đang nói gì vậy?”
Khánh vương cười lạnh một tiếng: “Cả nhà đều biết Tam hoàng tử trước kia là
hôn phu của ngươi, không sai, đây là một chuyện rất tốt đẹp, vi phu cũng rất mong đợi, nhưng vì người mẹ ngu xuẩn và nhị ca của ngươi, Tam điện
hạ thay đổi tâm ý. Trong lòng ta cảm thấy vô cùng có lỗi với ngươi, cũng muốn tìm một hôn sự khác cho ngươi, ai ngờ ngươi ghi hận trong lòng, ý
đồ trả thù. Tuệ Nhi đã tốn bao nhiêu tâm tư mới tìm được một cái áo
cưới, bây giờ bị ngươi hủy mất. Dù sao nó cũng là muội muội ruột của
ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm đổ hết tội lỗi lên đầu nó, đúng là vô sỉ
đến cực điểm.”
Hách Liên Tiếu bối rối toàn thân, xưa nay chỉ có
nàng hãm hại người khác, không ngờ hôm nay lại vô cớ bị hại, giờ khắc
này chỉ cảm thấy như thiên lôi đánh xuống đầu, không thể tin tưởng.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến câu nhắc nhở lúc nãy của Giang Tiểu Lâu, trong
nháy mắt toàn thân như ngâm vào một chậu nước đá, lạnh lẽo thấu xương.