Bên cạnh, hộ vệ không chút không thương tiếc quất một roi xuống, lạnh lùng nói: “Còn không mau cút đi.”
◊
Tạ Du theo bản năng lấy tay chắn roi, tay áo trong khoảnh khắc trượt xuống, roi quất lên cánh tay tuyết trắng của nàng để lại một đạo vết máu. Máu lập tức thấm ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, một đôi quyến rũ phong lưu hàm chứa lệ quang, trong nháy mắt, thái tử thấy rõ khuôn mặt nàng.
◊
Hé ra khuôn mặt trái xoan, màu da trong suốt như tuyết, càng có vẻ dịu dàng động lòng người, dáng vẻ kiều mỵ, vẻ mặt trước giờ lãnh diễm giờ phút này đã biến thành bi thương, đôi môi mỏng hơi mím lại, không một tia huyết sắc, so với bất luận kẻ nào càng xinh đẹp hơn ba phần.
Thái tử ngăn cản hộ vệ, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai ?”
Trên mặt Tạ Du đầy lệ: “Dân nữ vào thành nương nhờ cữu cữu, trong lúc vô ý gặp phải kẻ xấu, bọn họ muốn bắt dân nữ bán vào thanh lâu, cầu thái tử khai ân, cứu dân nữ đi !”
Thái tử tỉ mỉ nhìn nàng, rũ mắt hỏi: “Kẻ xấu nơi nào?”
Hộ vệ Tạ phủ lắp bắp kinh hãi, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài, ẩn nấp ở trong đám người không thấy . Tạ Du làm bộ nhìn xung quanh một lát, đành phải lắc lắc đầu: “Thái tử uy nghiêm, bọn họ đã bỏ trốn.”
“Chuyện này phải mời Kinh Triệu Doãn đến xử trí, niệm ngươi là vi phạm lần đầu lại cùng đường, ta sẽ không trách tội ngươi. Người tới, mang nàng tới nha môn Kinh Triệu Doãn.”
Kim Ngọc Mãn Đường
Giang Tiểu Lâu đang cùng Ly Tuyết Ngưng đánh cờ, nghe được tin tức này theo bản năng dừng lại quân cờ trên tay, ngưng mắt nhìn Tiểu Điệp nói: “Ngươi nói có một nữ tử đột nhiên xông ra nói vào thành nương nhờ họ hàng bị người xấu để mắt tới, cho nên thái tử điện hạ anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Tiểu Điệp cười nói: “Vâng, dân chúng đều truyền tai nhau như vậy, bọn họ còn nói dung nhan nàng kia vô cùng xinh đẹp, thái tử lại oai hùng tiêu sái, nói không chừng sẽ thành một đôi giai thoại thiên cổ .”
Giang Tiểu Lâu tươi cười hơi ngừng, có chút hưng trí: “Quan viên trong kinh thành có rất nhiều, muốn cáo trạng kêu oan trực tiếp đi nha môn không tốt sao? Không nên ngã sấp xuống ở trước xa giá của thái tử, nếu nói không có mưu đồ………………” Vừa nói, một bên nhẹ nhàng hạ quân cờ xuống bàn cờ, “Mỹ nhân này chính là Tạ Du .”
Tiểu Điệp “A” một tiếng: “Tiểu thư, người không cần đoán cũng biết ! Nô tỳ còn chưa nói là ai, người liền đoán được? Thật thần kỳ !”
Giang Tiểu Lâu cười cười: “Ngươi tưởng rằng Tạ Du là kẻ ngốc, sẽ ngồi chờ chết sao ? Lúc trước nàng đấu với ta, chẳng qua vì nhất thời ghen ghét, chờ đầu óc nàng tỉnh táo lại, sẽ vì chính mình tìm một người tin cậy dựa vào, nếu không hết thảy không cần bàn nữa.”
“Nếu đã vậy, lúc trước tiểu thư vì sao không giải quyết —— “
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Nợ người ân tình, không thể không trả.”
Tiểu Điệp không rõ, Ly Tuyết Ngưng lại thay nàng giải thích: “Tạ lão gia đối với Tiểu Lâu che chở vô cùng, dù là phụ thân ruột cũng không kém chút nào, Tiểu Lâu làm sao có thể lấy oán trả ơn? Nếu muốn xử trí Tạ Du, phải do Tạ lão gia tự mình hạ quyết tâm, nàng không thể bao biện làm thay.”
“Ở trong lòng Tạ bá phụ, Tạ Du là nữ nhi hắn tự tay nuôi lớn, cũng là bạn cũ phó thác, vô luận thế nào cũng không nhẫn tâm được.” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Tuyết Ngưng, ngươi vẫn chưa hạ cờ .”
Quân cờ trong tay Ly Tuyết Ngưng chậm chạp chưa hạ xuống, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng đặt ở một góc bàn cờ, trong miệng trầm ngâm nói: “Nàng nay đối với ngươi ghi hận trong lòng, ta sợ không tốt.”
Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Du đã kết thù, hơn nữa không thể nào hóa giải. Lần này Tạ Du đắc thế, người thứ nhất nàng ta đối phó chính là Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu tự nhiên biết điểm này, đầy mặt tiếc hận nói: “Trận tai bay vạ gió này, ta cũng không biết nên phá giải thế nào.”
Ly Tuyết Ngưng nhịn không được mỉm cười: “Kỳ thật ngươi đã biết rõ nguyên nhân, lại cố ý làm bộ như không biết thôi.”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc không nói, Tiểu Điệp nhíu nhíu mày: “Từ lúc tiểu thư tiến vào Tạ phủ, khắp nơi khoan dung cẩn thận, chưa bao giờ đắc tội qua nàng, nhưng nàng từng bước ép sát, không nên quá đáng ép tiểu thư, lòng dạ cũng không tránh khỏi quá hẹp hòi.”
Ly Tuyết Ngưng một tay chống má, ánh mắt chớp chớp: “Tiểu Điệp, ngươi lẽ nào đã quên, Tạ tứ tiểu thư đã nói hết thảy đều vì tâm đại công tử bị Tiểu Lâu đoạt đi mất, cho nên mới nghĩ mọi cách trút mọi oán hận lên tiểu thư nhà ngươi !”
Vẻ mặt đối phương đầy bỡn cợt, rõ ràng là xem náo nhiệt. Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên nói: “Nàng thích hắn, cùng ta có liên quan gì ? Ta lại không dùng luân thường trói buộc nàng, càng thêm không quan tâm chuyện nàng cùng Tạ đại công tử.”
Tiểu Điệp xì một tiếng nở nụ cười, Giang Tiểu Lâu quay đầu, mắt lạnh nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì?”
Tiểu Điệp vội vàng ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như một pho tượng điêu khắc đứng yên một chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Giang Tiểu Lâu trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu lại hạ xuống một quân cờ.
Ai ngờ, Ly Tuyết Ngưng phản kích nàng lại một quân, rốt cục đã kết thúc ván này.
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Ngươi xem bản thân ngươi có bao nhiêu giảo hoạt, cố ý nói chuyện chọc ta phân tâm, đây là sách lược đối địch của ngươi ?”
Thần sắc Ly Tuyết Ngưng như thường, nghiêm trang: “Tổng so với ngươi ra vẻ không biết, tốt hơn nhiều lần, biết rõ người ta ái mộ ngươi, còn làm bộ như không biết, đáng đánh!”
Giang Tiểu Lâu nhìn gương mặt hơi gầy của Ly Tuyết Ngưng, tươi cười chậm rãi trầm xuống, Tuyết Ngưng khó có lúc được vui vẻ, nàng vốn không nên làm cho đối phương mất hứng, nhưng là có vài chuyện không thể không nói ………..
“Khánh vương phi đã đến đây ba lần, ta cũng đã tiễn nàng ba lần, ngày mai nàng có thể lại đến, ngươi thật sự không muốn thấy nàng sao?”
Ly Tuyết Ngưng hé ra khuôn mặt trắng như tuyết, tươi cười nháy mắt rút đi, nàng rũ mắt, thanh âm ngưng trệ : “Bất kể thế nào, ta sẽ không theo nàng trở về.”
Nghe nói Tạ Du vào phủ Thái tử, Tạ Khang Hà đã bị đả kích nghiêm trọng, thân thể chợt tốt chợt xấu , một trận gió lạnh thổi qua có thể làm cho hắn bị bệnh hai ba ngày. Giang Tiểu Lâu cùng Phó Triêu Tuyên thảo luận qua việc này, hắn cho rằng độc tố còn sót lại gây nên, hoặc do khúc mắc tích tụ chưa giải. Vì thế, Giang Tiểu Lâu tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng vận thường xuyên tranh thủ thời gian trở lại Tạ phủ vấn an Tạ Khang Hà. Người Tạ gia ban đầu lo lắng Giang Tiểu Lâu có mưu đồ khác, nhưng khi thấy nàng mỗi lần tới cửa đều mang theo vô số dược liệu quý giá, không khỏi tươi cười rạng rỡ hơn, đem nàng trở thành khách quý mà chiêu đãi.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà trên giường bệnh mê man bất tỉnh, trong lòng dâng lên một trận khổ sở. Tạ Du chỉ nghĩ đến bản thân, vì tư tâm của nàng lại không tiếc trả giá hết thảy thương tổn người khác. Người tàn nhẫn ích kỷ như vậy, thật sự làm người giận sôi, chỉ đáng thương Tạ Khang Hà, chân chính lĩnh hội mùi vị nuôi hổ trong nhà.
Bất tri bất giác Tạ Khang Hà đã dần dần tỉnh lại, hắn thấy Giang Tiểu Lâu an vị ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng muốn đứng dậy, Giang Tiểu Lâu vội vàng đè lại bờ vai của hắn: “Bá phụ, Tiểu Lâu cũng không phải người ngoài.”
Tạ Khang Hà gật gật đầu, nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc vô cùng cảm khái: ” Thân thể bá phụ không bằng trước kia, liên lụy ngươi cũng phải lo lắng theo.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Một chút ốm đau nhỏ mà thôi, nhất định sẽ tốt lên, Tiểu Lâu còn chờ bá phụ chỉ điểm sinh ý.”
Tạ Khang Hà muốn cười lại cười không nổi, cuối cùng chính là gian nan nhếch khóe miệng: “Ta thực hối hận, nếu lúc trước quản giáo tốt Tạ Du, cũng không diễn biến tới tình trạng này, là người phụ thân này quá sơ sót, không nhìn ra tâm tư của nàng.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng, còn thật sự hỏi ngược lại: “Mặc dù biết, bá phụ có năng lực xử lý thế nào? Đại công tử cũng không thích nàng, chẳng lẽ người có thể miễn cưỡng đại công tử cưới nàng sao?”
Tạ Khang Hà cười khổ nói: “Đúng vậy, trên đời này còn không có người có thể ép buộc Liên Thành làm chuyện hắn không thích. Tạ Du là một đứa nhỏ bướng bỉnh, thấm chí việc này có lặp lại một lần nữa, chỉ sợ vẫn là rơi xuống kết quả này. Nay nàng đã được thái tử sủng hạnh, tương lai chắc chắn mang đến phiền toái rất lớn cho ngươi, chớ có khinh thường.”
“Chất nữ hiểu được. Nhưng mà bá phụ cũng không cần quá mức lo lắng, người sống trên đời, vui vẻ cũng qua, không vui cũng qua, nên thả lỏng tâm tình, không cần thiết suy nghĩ đến những chuyện không vui?”
Giang Tiểu Lâu là đang an ủi Tạ Khang Hà, hắn lại suy sụp nói: “Gia môn bất hạnh, đều là lỗi của ta ……………………”
Khuyên giải an ủi một lúc lâu, thẳng đến tâm tình Tạ Khang Hà dần bình phục, Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười đứng dậy: “Sắc trời không còn sớm, chất nữ cũng nên đi, ngày khác lại đến thăm bá phụ.”
Tạ Khang Hà gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nha hoàn áo xanh tiến lên thật cẩn thận thay hắn thả màn trướng xuống.
Giang Tiểu Lâu đi ra phòng ngủ, trong viện cũng không thấy tung tích Tiểu Điệp, không khỏi khẽ nhíu mày.
Phía sau cây chuối tây đột nhiên xuất hiện một công tử hoa phục, đầu đội tử kim quan, mày kiếm mắt sáng, lập tức ngăn cản nàng: “Giang tiểu thư!”
Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, dự tính lướt qua hắn rời đi, ai ngờ Tạ Ỷ Chu kiên trì che ở trước mặt vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn lãng mỉm cười.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Nhị công tử có ý gì?”
“Giang tiểu thư mới từ trong phòng phụ thân đi ra, không biết bệnh tình của người như thế nào?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Bá phụ chỉ là tâm bệnh, tĩnh dưỡng thật tốt, không có gì đáng ngại.”
Nghe Giang Tiểu Lâu hoàn toàn không e dè chút nào, Tạ Ỷ Chu đầy mặt tiếc hận, nhẹ nhàng thở dài: “Không thể tưởng được tứ muội muội lại lang tâm cẩu phế như vậy, phụ thân xem nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, nàng lại hồi báo Tạ gia như vậy, quả thực đáng chết !” Cặp mắt rất giống Tạ Khang Hà dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu, “Nghe nói Tiểu Lâu gần đây lại có một cửa hàng mới khai trương, nói vậy công việc bận rộn chân không chạm đất, mà còn có thể rút ra thời gian riêng tới thăm, đủ thấy hơn xa Tạ Du mấy lần.”
Giang Tiểu Lâu nghe hắn hạ thấp Tạ Du, trên mặt bất động thanh sắc. Tạ Du bày ra âm mưu hãm hại, ngươi chẳng lẽ không phải bỏ đá xuống giếng ? Nàng còn có thể nói rõ tâm ý với người mình thích, Tạ Ỷ Chu cũng là bắt lấy cơ hội tự cho mình cao thượng. Ai so với ai cao thượng ở nơi nào, cũng chỉ vì tư lợi cá nhân. Thời điểm nàng gặp chuyện không may, mọi người Tạ gia lời nghiêm nghĩa chính, chất vấn hùng hổ, đợi cho hết thảy bụi bậm lạc định [ 1 ], lại đối với Tạ Du giẫm đạp lên, không hề xem trọng tình cảm huynh muội. Mệt hắn là người đọc sách, da mặt lại dầy, lòng dạ ích kỷ, thật sự làm người ta than thở.
[ 1 ] Mọi sự đã xong, mọi việc đã thành
Bất quá, gỗ mục không thể đẽo, bùn loãng không thể trát tường, nàng không có tâm tình thay Tạ gia quản giáo nhi tử, cho nên xem như không nghe thấy, nói: “Sắc trời không còn sớm, ta nên cáo từ .”
“Xem trí nhớ của ta càng ngày càng kém, vốn có kiện lễ vật muốn tặng cho Giang tiểu thư, sớm biết đã mang đến .” Hắn che ở trước mặt vẫn không nhúc nhích, giống như nghe không hiểu ám chỉ.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày: “Không cần, ta cùng với nhị công tử bèo nước gặp gỡ cũng không có giao tình sâu, lễ vật kia vẫn là tự ngươi giữ đi.”
Thấy Giang Tiểu Lâu một bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm, Tạ Ỷ Chu cũng không tức giận, ánh mắt sáng ngời đánh giá nàng: “Dám hỏi một câu, sau hôn sự với An vương phủ, có người nào hướng Giang tiểu thư cầu hôn?”
” Hiện tại ta vẫn chưa muốn xuất giá.”
“Chưa có, như vậy cũng tốt, nam tử phàm tục sao có thể xứng đôi với Giang tiểu thư ?” Hắn mỉm cười, lại cất dấu đáy mắt đánh giá cùng thăm dò.
Giang Tiểu Lâu bất vi sở động: “Nhị công tử, mời ngươi nhường đường.”
“Sao lại sốt ruột như thế ? Chỉ là vài cửa hàng, chậm trễ một canh giờ trở về thì trời sẽ sập sao? Chúng ta đã lâu không gặp, tâm sự một chút, chẳng lẽ tiểu thư chán ghét ta, một chút cũng không nguyện cùng ta làm bạn?” Đôi mắt hắn khẽ động, tiến lên từng bước, tựa hồ như muốn thân cận cùng Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu lập tức lui về sau vài bước, giận tái mặt: “Nhị công tử, mời ngươi tự trọng.”
“Ta vẫn rất tôn trọng tiểu thư, huống chi ta chỉ là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, có năng lực đối với tiểu thư thế nào?”
Thư sinh văn nhược ? Trong thiên hạ người đáng khinh đáng ghét nhất, hoàn toàn không biết xấu hổ chính là văn nhân tự cho mình giỏi giang, điểm ấy nàng sớm từ trên người Tần Tư chiếm được nghiệm chứng. Nay bộ dáng Tạ Ỷ Chu cùng vẻ nho nhã đoan chánh như hai người, Giang Tiểu Lâu sâu sắc ngửi được trên người hắn tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, càng nhíu mày chặt, “Nếu ngươi không dừng lại, đừng trách ta không nể mặt.” Nếu nàng hô lên một tiếng, Sở Hán ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó sẽ đánh cho nam tử trước mắt răng rơi đầy đất, nếu không phải sợ quấy nhiễu Tạ Khang Hà, Giang Tiểu Lâu tuyệt không chút khoan dung, nhưng đối phương lại không biết điều, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
” Giang tiểu thư muốn lớn tiếng kéo người khác đến xem sao?” Hắn nhếch khóe miệng, trong tươi cười lộ ra một loại hơi thở phong lưu không kiêng nể gì, cùng ngày thường như hai người, “Phụ thân đã già rồi, rất nhiều chuyện hắn không thể xen vào , huống chi hắn trước kia không phải cũng tính đem Giang tiểu thư gả cho ta, tác thành một đôi nhân duyên sao?”
“Ngươi?” Giang Tiểu Lâu đột nhiên nở nụ cười, khóe môi khó nén khinh miệt.
“Người khác đều cảm thấy ta không bằng đại ca, ngay cả Giang tiểu thư cũng nghĩ như vậy?” Thanh âm hắn càng lộ ra bình tĩnh, máu tanh nơi đáy mắt chậm rãi dâng lên.
“Đó là chuyện huynh đệ các ngươi, giỏi giang hay thấp kém ta không thể bình phán, nhị công tử, ta nhắc nhở ngươi một câu, nếu là ngươi tiếp tục không biết liêm sỉ, thì đừng trách người khác không cho ngươi thể diện .”
“Tiểu Lâu, ta chỉ là muốn cùng nàng nói nhiều hai câu, cần gì tỏ thái độ lạnh như băng . Một nữ hài tử ở bên ngoài xuất đầu lộ diện buôn bán, không biết phải gánh vác bao nhiêu nhục nhã, lẻ loi một mình thủ vững gia nghiệp lớn như vậy, tương lai còn không biết truyền cho ai, cùng với ngày ngày bôn ba lao lực, không bằng tìm vị hôn phu tình đầu ý hợp thay nàng phân ưu giải lao. Ta học vấn tốt, chuẩn bị nhập sĩ, nhưng để xứng đôi với nàng, ta có thể buông tha cho học nghiệp cùng tiền đồ, thay nàng kinh thương, thay nàng xuất đầu lộ diện, không phải tốt lắm sao?”
Đôi mắt đẹp của Giang Tiểu Lâu trong nháy mắt ngưng tụ thành băng sương, người này rốt cuộc là nhìn trúng mỹ mạo của nàng hay là tài phú, ngay cả thể diện cũng không cần mà chạy tới nói những lời này, thật hoang đường đến cực điểm !
Tạ Ỷ Chu thấy nàng không nói lời nào, nghĩ đến nàng động tâm, dù sao nữ hài tử nào nguyện ý dãi nắng dầm mưa, còn muốn bị người chỉ trỏ. Khóe môi hắn lướt qua ý cười không dễ phát hiện : “Tiểu Lâu, nàng cẩn thận suy nghĩ, ta có chỗ nào không bằng đại ca, vì sao không quay đầu lại nhìn ta một cái ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn như tên hề nhảy nhót, trên mặt ngược lại lộ ra ý cười nhạt nhẽo : “A, lời công tử là thật sao ?”
Tạ Ỷ Chu vẫn quan sát vẻ mặt đối phương, thấy nàng không khó chịu không khỏi càng phát ra vui mừng, vội vàng giơ tay trái lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ cần nàng đáp ứng, ta lập tức tới cửa cầu hôn, tuyệt đối nghiêm túc.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, mặt mày mang ý cười, nhiễm ba phần diễm lệ: “Chỉ sợ đề nghị nhị công tử phải thất bại —— “
“Vì sao?” Tạ Ỷ Chu vừa dứt lời đã bị một tay người xốc lên, còn chưa phản ứng lại cả người như bao tải đột nhiên ngã trên mặt đất, hắn lập tức kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy sau thắt lưng đến cái mông nháy mắt đau nhức vô cùng, cơ hồ mất cảm giác, muốn đứng lên cũng không được, lập tức trừng mắt to oán giận nói, “Ai dám —— “
Chờ thấy rõ người trước mắt, huyết sắc trên mặt hắn lập tức mất sạch sẽ: “Đại, đại ca.”
Tạ Liên Thành che ánh sáng mà đứng, trên khuôn mặt như ngọc nhìn không ra vui giận, thanh âm nặng nề: “Ngươi thật to gan, ở trong viện phụ thân cũng dám làm ra chuyện như vậy ?”
Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp thở hồng hộc chạy vào, bắt gặp này cục diện nhất thời sợ tới mức sửng sốt, lặng lẽ điếm gót chân đi đến bên người Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Lần trước, tiểu thư làm rơi cây trâm ngọc bích, nô tỳ vừa mới trở về Họa Lâu………….” Tiểu Điệp không dự đoán được chính mình rời đi nửa canh giờ đã xảy ra chuyện, không khỏi liễm khí nín thở.
Tạ Ỷ Chu gắng gượng đứng lên, vốn gương mặt coi như anh tuấn lúc này trở nên dữ tợn: “Chính ngươi không thích người ta, ta chỉ là mượn cơ hội thổ lộ tâm ý, cùng ngươi có quan hệ gì ?”
Thanh âm Tạ Liên Thành như cam tuyền, lại không có nửa điểm cảm tình: “Tiểu Lâu đã nói không thích ngươi, mời ngươi cách xa nàng một chút, không nên đánh mất thể diện Tạ gia.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, ánh mắt yên tĩnh như đầm sâu, xưa nay không dậy nổi gợn sóng, hơn nữa hắn khống chế rất tốt cảm xúc của mình, làm cho người ta nghĩ lầm hắn chẳng có cảm tình dư thừa. Nhưng giờ phút này trong cặp mắt tối đen, tức giận quay cuồng khó có thể ức chế, giống như thảo nguyên mênh mông nháy mắt bị cháy, dấy lên ngọn lửa hừng hực. Hiện tại Tạ Liên Thành ngày thường mang mặt nạ lạnh như băng đột nhiên vỡ ra, ngược lại làm hắn sinh ra một loại tuấn mỹ kinh tâm động phách.
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, chính là im lặng mỉm cười: “Nhị công tử, không muốn kinh động bá phụ vẫn nên sớm rời đi mới tốt, tìm đại phu xem thắt lưng, đừng để lưu lại khuyết tật.”
Tạ Ỷ Chu hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tro bụi trên người, lại nhịn không được đau đến khóe miệng giật giật, chung quy phẩy tay áo bỏ đi.
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tạ Liên Thành, da thịt hắn sáng bóng như ngọc, thần sắc tràn ngập phẫn nộ, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt hắn đã khôi phục bình tĩnh, như là vừa rồi đều không có phát sinh qua : “Đa tạ Tạ công tử !”
Tạ Liên Thành rũ mắt xuống, che dấu nét mặt, “Hẳn là ta nên nói xin lỗi, hạ nhân trong viện quá mức biếng, làm nàng bị sợ hãi.”
Giang Tiểu Lâu thở dài: ” Trong viện bá phụ chỉ có vài tỳ nữ hầu hạ, các nàng ngay cả biết cũng không dám đi ra hỗ trợ, bất quá, huynh vì sao vừa khéo có mặt ở đây ?”
Tạ Liên Thành giật mình, trong miệng thản nhiên nói: “Chỉ là trùng hợp, để ý làm gì ?”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn rõ ràng không muốn nhiều lời, nàng chỉ mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Khóe môi Tạ Liên Thành hiện ý cười thập phần nhu hòa, đôi mắt tối đen sâu không lường được, thanh âm hòa hoãn nói: “Ta tiễn nàng ra ngoài !”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, nàng mơ hồ cảm thấy Tạ Liên Thành có chút cổ quái, lại nói không nên lời rốt cuộc cổ quái chỗ nào.
Tạ Liên Thành đi ở phía trước, đưa lưng về phía nàng, mỗi cử chỉ, phong tư mặt mày không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào bất nhã, nhưng hắn cũng không thích cùng người khác thân cận. Mặc kệ là Tạ Khang Hà, Tạ phu nhân hay người nhà Tạ gia , hắn đều là thản nhiên , vẫn chưa thật sự đem ai để ở trong lòng. Nhưng vừa rồi hắn lại tức giận, không phải tức giận bình thường, thậm chí ra tay làm người khác bị thương . Vừa rồi ra tay nhìn như không nặng, nhưng xem bộ dáng Tạ Ỷ Chu rời đi khập khiễng, chỉ sợ xương cốt đều nứt ra rồi……………. Nhưng là, vì sao? Giang Tiểu Lâu bách tư bất đắc kỳ giải [ 2 ].
[ 2 ] Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.
Tạ Ỷ Chu được tùy tùng nâng trở về , miễn cưỡng về tới phòng mình.
Vương Bảo Trân vừa vặn đến xem hắn, vào cửa phát hiện tỳ nữ đang thay Tạ Ỷ Chu bôi thuốc, nồng đậm mùi thuốc tỏa khắp gian phòng, không khỏi biến sắc, nhìn hắn khiếp sợ nói: “Ngươi làm sao, ai đánh ?”
Tạ Ỷ Chu đang ghé vào trên giường, lúc này miễn cưỡng thẳng người dậy: “Không có việc gì, chỉ là chút vết thương nhỏ, là hài nhi không cẩn thận ngã thôi.”
“Ngã ? Làm sao có thể ngã thành cái dạng này ! Không đúng, trên người ngươi có mùi rượu ! Có phải uống rượu gây sự bị người đánh hay không ? !”
Tạ Ỷ Chu ngày thường rất cẩn thận, chỉ khi nào dính rượu mới thay đổi tính tình. Tạ Ỷ Chu hôm nay thật là mượn rượu giả điên, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thanh tỉnh . Tạ Ỷ Chu nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Vương Bảo Trân: “Nói cho ngài, ngài có thể thay ta chủ trì công đạo sao?”
Vương Bảo Trân tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn: “Chẳng lẽ……. Là đại ca ngươi?”
Tạ Ỷ Chu quay mặt qua chỗ khác, trong lòng Vương Bảo Trân không nhịn được đau xót, nước mắt nháy mắt chảy xuống: “Đều do nương không tốt, không thể bảo vệ ngươi!”
Ai ngờ Tạ Ỷ Chu nghiến răng nghiến lợi, thanh âm cơ hồ là rít ra từ kẽ răng : “Không, muốn trách chỉ có thể trách phụ thân, trong lòng hắn chỉ có đại ca, chưa từng có ta!”
“Ỷ Chu, cẩn thận họa là từ miệng mà ra!” Vương Bảo Trân có chút bất an, theo bản năng nhắc nhở nói.
Tạ Ỷ Chu sớm không thể khống chế cảm xúc chính mình, căn bản là thao thao bất tuyệt: “Không nói như vậy thì nói thế nào ? Ta nói vậy vẫn còn nhẹ ! Nương, ta nói cho ngài biết, ta đối với nhà này rất bất mãn, đối với phụ thân bất mãn! Phụ thân ở mặt ngoài đối xử bình đẳng, nhưng hắn chân chính coi trọng chỉ có đại ca! Mỗi ngày hắn đều ở bên ngoài bận rộn, chúng ta ở mặt ngoài thoạt nhìn sống an nhàn sung sướng, kim tôn ngọc quý, kỳ thật chỉ là sủng vật bên người phụ thân, thời điểm hắn cao hứng khen hai câu, thời điểm mất hứng một cước đá sang một bên! Đừng nói đại ca, ở trong lòng hắn chúng ta còn không bằng ngoại nhân như Giang Tiểu Lâu !”
“Ỷ Chu, phụ thân ngươi đốc thúc ngươi chăm chỉ đọc sách, tương lai tiền đồ rộng mở !”
Tạ Ỷ Chu cười lạnh hai tiếng, “Đúng vậy, phụ thân muốn ta chăm chỉ đọc sách, nhưng ta lại đọc không vào! Từ nhỏ ta cũng rất có thiên phú buôn bán, nhưng phụ thân lại chỉ muốn ta đọc sách, không cho ta chạm vào việc buôn bán. Ngược lại luôn mang theo đại ca, tin tưởng hắn, tán thưởng hắn ! Ta không phải ngốc tử, ta đã sớm nhìn thấu . Nương, ta thành thật nói cho ngài, ta chính là không phục !”
Vương Bảo Trân giật mình nhìn hắn, giờ phút này Tạ Ỷ Chu giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cả người như thể bốc lên đốm lửa nhỏ. Nàng muốn an ủi hắn, há mồm lại không khỏi thở dài.
Ánh mắt Tạ Ỷ Chu lạnh như băng: “Ta không trách nương, muốn trách thì trách phụ thân quá mức bất công, giống nhau đều là nhi tử của hắn, vì sao hắn chỉ xem trọng đại ca. Cho dù là Giang Tiểu Lâu, hắn cũng chỉ nghĩ đến gả cho đại ca, điều tốt nhất vĩnh viễn là giữ lại cho hắn ! Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng.”
Vẻ mặt Vương Bảo Trân phức tạp, tâm tình Tạ Ỷ Chu hôm nay có chút cực đoan, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, những năm gần đây thái độ Tạ Khang Hà đối với Tạ Liên Thành xác thực không giống người thường. Hắn không muốn đi con đường làm quan, Tạ Khang Hà liền chiều theo ý hắn; hắn muốn kinh thương, Tạ Khang Hà dốc lòng chỉ bảo hắn; thậm chí ngay cả lúc hắn còn trẻ kiêu ngạo rời khỏi nhà, Tạ Khang Hà cũng cứ theo lẽ thường tiếp nhận hắn trở về. Đều là con cái Tạ gia, trên người chảy dòng máu Tạ gia, vì sao Tạ Khang Hà đối với Tạ Liên Thành luôn bất đồng, ngay cả Tạ Liên Thành không muốn cưới vợ sinh con quá sớm, cũng theo ý hắn?
Nguyên nhân trong đó Vương Bảo Trân vẫn không nghĩ ra, có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy Tạ Khang Hà có chút sợ hãi Tạ Liên Thành, sợ hãi, có khả năng sao? Một người phụ thân đối đãi con ruột của mình, sao lại có cảm xúc đó. Nhưng nó lại tồn tại , mỗi một lần tranh chấp, cuối cùng nhượng bộ đều là Tạ Khang Hà. Trong lòng nàng nghi ngờ thật sâu, trong miệng lại nói: “Ngươi suy nghĩ một chút, phụ thân ngươi thiên vị đại ca ngươi như vậy, ngươi càng phải đọc sách cho tốt, vì chính mình giành lấy công danh rạng rỡ.”
“Nhưng hiện tại thân thể phụ thân không tốt, nói không chừng một thời gian nữa hai chân thẳng cẳng, mọi thứ của Tạ gia sẽ trở thành vật trong bàn tay Tạ Liên Thành, đến lúc đó nương và ta còn có nơi sống yên ổn sao?”
Lời Vương Bảo Trân không dám nói đều bị Tạ Ỷ Chu nói hết, nàng đương nhiên cũng lo lắng, nhưng thì tính sao, Vương Bảo Trân dù sao cùng Tạ Khang Hà là phu thê nhiều năm, nàng rất am hiểu tâm ý trượng phu, trừ phi chính hắn nguyện ý, nếu không ngay cả nàng cũng không làm gì được .
Tạ Ỷ Chu lại cười lạnh một tiếng, cầm tay Vương Bảo Trân nói: “Nương, hôm nay ta cố ý đi dò xét đại ca, kết quả người đoán ta phát hiện cái gì?”
Vương Bảo Trân nói: “Ngươi phát hiện cái gì?”
Tạ Ỷ Chu mỉm cười: “Ta phát hiện đại ca ngày xưa đối với ai cũng không để tâm, không quan tâm về bất cứ điều gì, đột nhiên lại rất để ý một chuyện.”
Vương Bảo Trân tràn ngập hoang mang nhìn hắn, Tạ Ỷ Chu lại nở nụ cười.
Xe ngựa xóc nảy xuyên qua ngã tư đường, cuối cùng dừng lại ở trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường. Tiểu Điệp giúp đỡ Giang Tiểu Lâu xuống xe, hai người một đường xuyên qua đại đường, đi về hướng hậu viện tửu lâu. Sở Hán lặng lẽ theo đuôi , thẳng đến Giang Tiểu Lâu đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa thâm ý, làm trong lòng hắn không khỏi nhảy dựng, hắc hắc nở nụ cười một tiếng: “Tiểu thư, sao lại nhìn ta như vậy ?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi không có làm chuyện xấu, cần gì khẩn trương?”
Sở Hán không biết vì sao, luôn luôn có chút sợ hãi Giang Tiểu Lâu, hắn gãi gãi đầu nói: “Tiểu thư, ta………..”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đáy mắt hàm chứa tia lãnh đạm: “Hôm nay sao lại sửa cách xưng hô?”
Tiểu Điệp quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Là nô tỳ dạy , tiểu thư chính là tiểu thư, nô tài chính là nô tài, sao có thể điên đảo ?”
Sở Hán cũng không tức giận, hàm hậu cười.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại lẳng lặng dừng ở trên người hắn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Sở Hán bị nàng nhìn đến sợ hãi, muốn hỏi lại không dám hỏi, một bộ dáng muốn nói lại thôi . Giang Tiểu Lâu cũng nhẹ nhàng cười, bước lên lầu.
Sở Hán nhìn của nàng bóng dáng, không tự chủ được ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ: Giang Tiểu Lâu sao lại ánh mắt cổ quái nhìn mình, hay là nàng tra được cái gì?
Giang Tiểu Lâu đẩy cửa đi vào, Ly Tuyết Ngưng đang chăm chú viết cái gì, vừa thấy Tiểu Lâu tiến vào, nàng vội vàng siết chặc thư trong tay.
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, mở tay ra nói: “Để ta nhìn xem.”
Ly Tuyết Ngưng thở dài một tiếng, ánh mắt đen tuyền chưa tia xấu hổ, lại vẫn ngoan ngoãn đem thư trong tay áo đưa cho nàng.
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn thoáng qua, lời thư rất ngắn, nội dung đều thập phần xa cách cùng lãnh đạm, liền đoán được nàng lại từ chối lời mời Khánh vương phi, không khỏi mở miệng : “Ngươi vẫn không bằng lòng nhận nàng?”
Ly Tuyết Ngưng rũ mắt, cũng không trả lời.
Đề tài này Giang Tiểu Lâu hỏi càng ngày càng thường xuyên, Ly Tuyết Ngưng lại vĩnh viễn đều trầm mặc đáp lại nàng.
“Ngươi có thấy —— thời cơ Sở Hán xuất hiện quá khéo ?” Giang Tiểu Lâu thấy nàng lại trầm mặc, liền thay đổi đề tài.
“Trùng hợp sao?” Ly Tuyết Ngưng đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua. Sở Hán lại chạy đi luyện công , bộ dáng kia làm người khác nhìn có điểm buồn cười, nàng như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói, “Ngươi có phải hoài nghi cái gì hay không?”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện lên tia cười lạnh: “Ta muốn tìm một cao thủ, cao thủ lại đưa tới cửa, thời cơ thật là trùng hợp, lúc ấy ta nóng lòng dùng người, thấy hắn coi như tin cậy, cũng không có quá mức để tâm, nhưng hiện tại tinh tế nghĩ lại, việc này rốt cuộc có chút không đúng. Có lẽ, ta phải một lần nữa điều tra Sở Hán, nhìn xem sau lưng hắn đến tột cùng cất giấu bí mật gì.”
Ly Tuyết Ngưng nhắc nhở nói: “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, Sở Hán dù sao giúp chúng ta đại ân, nếu như hắn có dị tâm, sớm đã hại ngươi , sao có thể ngày đêm cẩn trọng thủ hộ?”
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Lúc trước, ta chính là xem ở phân thượng hắn đối tốt với đám hài tử cơ khổ nên mới chịu dùng hắn, nhưng nếu hắn có mưu đồ khác, hết thảy đều là ngụy trang, đó mới chân chính là người đáng sợ……………..”
Ly Tuyết Ngưng lại lắc đầu: “Xem người xem cái tâm, xét người xét ở hành động. Sở Hán rốt cuộc là dạng người gì, thật ra trong lòng ngươi rất rõ ràng, đối với đám hài tử đều là quan tâm săn sóc phát ra từ nội tâm, ta cảm thấy hắn không phải người xấu.”
>>>> quan nhân quan tâm, sát nhân sát hành: xem người xem tâm, xét người xét hành (giải thích: xem người xem ở cái tâm của họ, nhận xét về một người, ta quan sát ở cái hành động cử chỉ của họ)
“Không phải người xấu cũng có thể bị người lợi dụng đến làm chuyện xấu, mặc kệ thế nào, thử một lần sẽ biết.”
Giang Tiểu Lâu nói được thì làm được, nàng lập tức gọi Sở Hán vào phòng, phân phó hắn : “Ta có một phong thư muốn giao cho Tần Tư, hy vọng ngươi mau chóng thay ta đưa đi, không được chậm trễ.”
“Dạ, tiểu thư!” Sở Hán sửng sốt một chút, lập tức tiếp nhận thư, nhét vào trong lòng.
Giang Tiểu Lâu nhắc nhở hắn nói: “Trên đường cẩn thận.”
“Yên tâm đi, ta nhất định không để xảy ra sai sót !” Sở Hán nói xong, giẫm bình bịch đi xuống lầu.
Giang Tiểu Lâu quay đầu, thấp giọng phân phó hai hộ vệ nói: “Các ngươi đi theo hắn, không nên theo quá gần, đừng để hắn phát hiện.”
“Dạ !” Hai hộ vệ lên tiếng trả lời rời đi.
Sở Hán bảy quẹo tám vòng, tựa hồ là cố ý không để người phát hiện. Nhưng võ công hắn cao tới đâu, cũng chưa chắc có thể chống đỡ truy lùng sớm có mưu tính trước. Hộ vệ một đường đi theo hắn, thấy hắn vẫn chưa trực tiếp đi tới Tần phủ, mà là chuyển vào một cái ngõ nhỏ, lập tức cũng chia làm hai đường. Một đường tiếp tục theo dõi, một đường trở lại báo tin. Sở Hán khó khăn tìm được tòa nhà tầm thường, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Dưới tàng cây ngô đồng, có một người đang khoanh tay mà đứng, Sở Hán khuất bước lên tiền, nửa quỳ hướng người đó hành lễ nói: “Ra mắt công tử!”
Người nọ xoay người lại nhìn hắn nói: “Nói bao nhiêu lần , không cần hành lễ.”
Sở Hán dâng thư lên nói: “Công tử, đây là thư tín Giang tiểu thư cùng Tần Tư lui tới, thỉnh ngài xem qua.”
Hắn có chút ngạc nhiên, Tần Tư? Theo bản năng tiếp nhận thư, mở thư ra vừa nhìn, bên trong chỉ là tờ giấy trắng, trên mặt không khỏi bật cười: “Sở Hán, lần này ngươi là bị người đùa giỡn .”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một mỹ nhân mặc váy lụa xanh biếc đẩy cửa tiến vào, trên mặt hàm chứa ý cười thản nhiên.
“Tạ công tử, không biết huynh có thể giải thích một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu mang ý cười tiêu sái tiến vào, trong lòng Sở Hán trầm xuống, trên người rét lạnh một nửa.
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười biếng nhác, nhưng thần sắc lại hết sức nghiêm túc, Sở Hán lập tức hiểu được: “Tiểu, tiểu thư, ngài đã sớm biết.”
Giang Tiểu Lâu nói: “Sở đại ca, mời huynh tạm thời ra ngoài, ta có lời muốn nói với đại công tử.”
Sở Hán lúng ta lúng túng nhìn Tạ Liên Thành, thấy hắn hướng mình gật gật đầu, thế này mới cung kính lui xuống.
Tạ Liên Thành biết suy nghĩ trong lòng nàng, thản nhiên nói: “Nàng có thể yên tâm, ta cố ý để Sở Hán tiếp cận nàng, cũng không phải vì hại nàng.” Giang Tiểu Lâu đương nhiên biết điểm này, Tạ Liên Thành phái Sở Hán đến bên người nàng, luôn luôn yên lặng giúp nàng, bảo hộ nàng, nếu muốn hại nàng, Sở Hán còn nhiều cơ hội, nhưng vì sao hắn lại muốn Sở Hán giám thị nhất cử nhất động của nàng.
Đối mặt ánh mắt chất vấn Giang Tiểu Lâu, Tạ Liên Thành chậm rãi nói: “Ta không lời nào để nói.” Trên thực tế, hắn chỉ để Sở Hán đi bảo hộ Giang Tiểu Lâu, cũng không sai hắn âm thầm giám thị. Mà vị hán tử lỗ mãng này có chút hiểu lầm, luôn chủ động báo cáo hết thảy, ngay cả hôm nay buổi chiều anh hùng cứu mỹ nhân cũng là hắn cố ý chuyển cáo…………… Nói vậy ngay lúc đó đã bị Giang Tiểu Lâu phát hiện .
Trước mặt người ngoài, Tạ Liên Thành biểu hiện tựa như một thương nhân bình thường, nhưng hôm nay Giang Tiểu Lâu mới phát hiện, kỳ thật cũng không phải như thế, hắn muốn ngươi thấy bộ dáng này, ngươi chỉ có thể nhìn thấy điều đó. Trên người hắn có sương mù nhàn nhạt che phủ, ngươi không thể nào nhìn thấu. Ngay từ đầu Sở Hán xuất hiện, nàng lại tự cho là đúng, nhưng hết thảy đều ở trong kế hoạch của Tạ Liên Thành. Người này tâm cơ sâu không lường được!
“Tạ công tử, ta vẫn nghĩ chúng ta là bằng hữu.”
Tạ Liên Thành lại nở nụ cười: “Nàng cảm thấy hiện tại chúng ta là địch nhân, ta cũng sẽ không ngăn cản.”
Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy một quyền đánh vào vải bông, vốn không có được đáp lại, nàng tiến lên từng bước nói: “Huynh còn chưa có trả lời, vì sao phái người giám thị ta?”
Tạ Liên Thành dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu, ngay cả chính hắn cũng không có phát giác, ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng nhu hòa, đáy mắt chứa cảm xúc phức tạp hóa thành gợn sóng lăn tăn, từng vòng nhộn nhạo mở ra, tản mát ra ánh sáng rực rỡ mê người: “Ta chỉ muốn giúp nàng.”
Ngay cả trên đời có trăm ngàn loại phong tình mê người, cũng không sánh bằng chân mày khóe mắt ôn nhu của hắn.
Tạ Liên Thành tính tình lãnh đạm, phức tạp khó lường, thế nhưng sẽ nói ra lời này. Giang Tiểu Lâu ngây ngẩn cả người, chẳng sợ nữ tử ý chí sắt đá, nhìn thấy hắn như vậy vẻ mặt đều không tự chủ được trầm luân trong đó. Nhưng mà nàng cũng chỉ có chút hoảng hốt, liền cười rộ lên: “Huynh cho là nói như vậy, ta sẽ tin tưởng huynh?”
Tạ Liên Thành cũng không thèm để ý: “Tin hay không đều ở nàng, không ở chỗ ta.” Nói xong hắn trực tiếp lướt qua Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Giang Tiểu Lâu quay đầu lại nói: “Đứng lại!”
Tạ Liên Thành dừng lại cước bộ nhưng không quay đầu lại, thanh âm thong dong nói: “Sở Hán —— nếu nàng còn tín nhiệm hắn, cứ giữ hắn bên cạnh, để hắn bảo vệ nàng không bị thương tổn, nhưng nếu nàng không tin hắn, cứ việc đuổi hắn đi, cũng không có vấn đề gì.”
Trở lại tửu lâu, Giang Tiểu Lâu ngồi dưới ánh nến không nói một lời, Ly Tuyết Ngưng truy vấn nói: “Đến tột cùng có chuyện gì?”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái: “Sở Hán đâu?”
Ly Tuyết Ngưng nhìn về phía Tiểu Điệp, Tiểu Điệp liền hồi đáp: ” Ngày hôm nay trở lại liền đến trong sân bổ củi, còn việc đến việc đi , ta mắng hắn, hắn cũng không hé răng, xem ra là biết sai rồi. Chúng ta có cần đuổi hắn đi hay không?”
Giang Tiểu Lâu tươi cười sáng ngời: “Đuổi hắn đi, ngươi có thể tìm được người so với hắn có võ công tốt hơn sao?”
Tiểu Điệp lắc đầu, cho dù Giang Tiểu Lâu mất số tiền lớn, nhưng cho tới bây giờ, còn chưa có xuất hiện cao nhân giỏi võ công hơn Sở Hán. Trầm ngâm một lát, Giang Tiểu Lâu nói: “Gọi hắn vào đây !”
Một lát sau, Sở Hán khúm núm tiến vào , thân hình hắn cao lớn tráng kiện như gấu đen, nhưng lại trưng ra dáng vẻ oán phụ, ánh mắt có chút áy náy.
Giang Tiểu Lâu nói: “Sở đại ca, huynh vì sao muốn cống hiến cho Tạ công tử?”
Sở Hán thở dài một tiếng, chung quy vẫn tránh không khỏi !
” Thời điểm công tử phái ta đến, từng nói qua nếu có một ngày bị tiểu thư phát hiện, kêu ta phải ăn ngay nói thật. Tạ công tử từng cứu ta một mạng, tri ân báo đáp là đạo nghĩa giang hồ, ta phải dùng mệnh này trả lại cho hắn, hắn để cho ta tới bảo hộ tiểu thư, ta luôn âm thầm bảo hộ tiểu thư.”
Tiểu Điệp cuối cùng nghe hiểu được , liếc mắt xem thường nói: “Bảo hộ thì bảo hộ, ai cho ngươi vụng trộm đem thư của tiểu thư đưa cho Tạ công tử?”
Sở Hán nóng nảy, vội vàng nói: “Tiểu thư đừng hiểu lầm, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, sợ tiểu thư tùy tiện hành động ngược lại làm nguy hại bản thân, cho nên tự chủ trương đem thư cho đại công tử .” Thanh âm hắn càng nói càng nhỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu, bên người nàng có một gián điệp, mặc kệ là ý tốt hay không phải cố ý, hiện tại phải quyết định Sở Hán rốt cuộc là lưu lại hay đuổi đi.
Rốt cục, Ly Tuyết Ngưng mở miệng trước một bước: “Sở đại ca, huynh trước tiên lui xuống đi, nơi này hết thảy có ta.”
Sở Hán như được đại xá, mở cửa chạy cực nhanh, như là phía sau có quỷ truy đuổi. Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi: “Tuyết Ngưng, ngươi lại mềm lòng .”
Thanh âm Ly Tuyết Ngưng ôn nhu điềm đạm: “Sở Hán không phải ác nhân, hắn ở cạnh ngươi vô cùng hữu ích, ngươi biết rõ điểm này, vì sao còn muốn tức giận?”
Bởi vì Giang Tiểu Lâu không thích bị mông tại cổ lý [ 3 ], nhất là trở thành đối tượng bị thiết kế, điều này làm cho nàng lại sinh ra cảm giác thất bại không thể khống chế toàn cục. Tạ Liên Thành là người làm người ta đoán không ra …
[ 3 ] Nghĩa gốc là ví với người hồ đồ, không nhận được đâu là chân tình, không biết chút nào đến chuyện liên quan đến mình, thường được ví với chân tướng không rõ ràng, bị người khác đánh lừa.
Giang Tiểu Lâu không hề chấp nhất đề tài này, ngược lại hỏi: “Tiểu Điệp, tang sự An vương phủ chuẩn bị thế nào ?”
“Hồi bẩm tiểu thư, tang sự bên kia đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ngày mai sẽ đưa tang .”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, thanh âm thập phần động lòng người: “A, đưa tang, đó là một ngày lớn.”
Ly Tuyết Ngưng hơi giật mình : “Tiểu Lâu, ngươi muốn làm gì?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tiểu Điệp một cái: “Lúc trước chuyện ta phân phó cho ngươi làm, tiến triển thế nào? .”
Tiểu Điệp vội vàng nói: “Tiểu thư yên tâm, chắc chắn nửa đường sẽ không xảy ra sự cố .”
Giang Tiểu Lâu vươn tay nhẹ nhàng gẩy gẩy bấc đèn, ánh nến mông lung phản chiếu lên mặt nàng, nhiễm một tầng đỏ thẫm nhàn nhạt.
Tần Tư, là đúng là sai, ân ân oán oán, cũng đã đến lúc kết thúc. Ngươi nghe, trong chỗ u tối truyền đến tiếng cười, đó chính là quỷ đói dưới địa ngục nhe răng nanh bén nhọn, tùy thời chuẩn bị cắn xé máu thịt của ngươi, nuốt chửng linh hồn của ngươi………..