Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 84: Chương 84: Mì Nước Anh Hùng (**)




(**) giải nghĩa tên tiêu đề “Anh hùng mì sợi”, giống kiểu “siêu nhân bánh rán” (光面 là thuần mị sợi với nước, không thêm cái gì nữa) >>>> cảm ơn ss Trà đã giải thích dùm



Lần này, không riêng Ly Tuyết Ngưng cho rằng Giang Tiểu Lâu đang trốn tránh, mà ngay cả Tạ Khang Hà cũng cho là như vậy. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại không thèm để ý, nàng gọi Tiểu Điệp đến trước mặt, phân phó nàng lập tức đi ra ngoài tìm vài thuyết thư tiên sinh, hơn nữa biên soạn một câu chuyện hoàn mỹ, kêu nàng lan truyền rộng ra.



Mỗi người đều biết, An vương ngày thường có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày giữa trưa luôn ngủ một canh giờ, sau khi tỉnh giấc sẽ uống một chén trà, mà chén trà hắn dùng là một chén ngọc cực trân quý, mỗi lần tỳ nữ đều đúng giờ bưng trà vào. Nhưng lần này, phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu đem một câu chuyện uống trà truyền tai nhau, mọi người miêu tả sinh động như thật, nước miếng bay tứ tung.

Câu chuyện rất đơn giản: một ngày đầu tháng, tỳ nữ An vương phủ giống ngày thường bưng trà vào, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, giống như thấy con cóc thật lớn nằm ở trên giường, bất giác lắp bắp kinh hãi, nhẹ buông tay, tức khắc chén ngọc vỡ choang xuống đất, tuy rằng An vương ngủ say chưa tỉnh, tỳ nữ lại sợ tới mức thúc thủ vô sách, bất đắc dĩ liền vụng trộm ra khỏi Vương phủ, chạy đến chỗ thầy tướng số cầu cứu, đối phương thay nàng bói quẻ, dạy cho nàng một chủ ý, nàng thế này mới yên tâm trở lại Vương phủ.

Lúc An vương tỉnh lại, muốn uống trà nhưng nhìn lại thấy không phải chén ngọc, liền lập tức giận dữ, chất vấn tỳ nữ: “Ngọc chén chạy đi đâu ?”

Tỳ nữ trải qua tâm lý đấu tranh phức tạp, thành thật trả lời: “Vỡ rồi.”

An vương đột nhiên biến sắc, đang muốn sai người trừng phạt, tỳ nữ lại không chút hoang mang nói: “Đây không phải lỗi của nô tỳ, thật là có đại sự không dám nói !”

An vương mắng: “Nói mau, để xem ngươi rốt cuộc thêu dệt chuyện hoang đường gì.”

Tỳ nữ nhớ tới lời thầy tướng số , lập tức vung tay múa chân nói: “Nô tỳ vừa rồi pha trà tiến vào, một cước khóa vào cửa đến, thấy trên giường nằm không phải Vương gia ngài —— “

“Là cái gì?”

Tỳ nữ lạnh run nói: “Nô tỳ không dám nói.”

“Nói mau, bằng không trực tiếp đem ngươi kéo xuống trượng tễ.”

Tỳ nữ vội vàng nói: “Là, là một con Ngũ Trảo Kim Long.”

An vương vốn phải thập phần tức giận, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra biểu tình giống như giận lại không phải giận, hắn từ bên cạnh lấy ra một thỏi vàng thưởng cho tỳ nữ, hơn nữa đặc biệt dặn dò nàng: “Không được ở bên ngoài nói lung tung, cẩn thận xé rách miệng của ngươi !”

Đáng lẽ là một câu chuyện tư mật lại trở thành chủ đề bàn tán nhiều nhất, mọi người miêu tả , đàm luận , thậm chí hăng say kể rõ mồn một biểu tình trên mặt An vương lúc ấy, cả đám người giống như tự mình từng trải, dựa vào tưởng tượng đem chi tiết nói sinh động như có mặt tại hiện trường. Trong khoảng thời gian ngắn, chẳng những ở kinh thành huyên náo ồn ào, mà ngay cả thầy tướng số đầu đường cũng không dám tuỳ tiện bày sạp , bởi vì bọn họ vừa ra tới, sẽ bị mọi người có lòng hiếu kỳ vây chật kín. Cuối cùng, ngay cả bệ hạ trong hoàng cung cũng nghe thấy chuyện này, hắn lập tức gọi An vương tiến cung, cười cười giữ hắn uống một ly trà. Hai người tán gẫu qua lại thập phần thân thiết, mà khi bệ hạ trong lúc vô ý nhắc tới câu chuyện, An vương cơ hồ sợ tới mức ngay cả nói cũng không nói ra được. Khó khăn mới ứng phó xong với hoàng đế, hai chân An vương như nhũn ra trở lại An vương phủ, vừa vặn thấy An vương phi đang bố trí buổi tiệc, chuẩn bị nghênh đón khách nhân, vì chính Duyên Bình quận vương cưới thê tử.

An vương không khỏi giận tím mặt: “Đã đến lúc nào rồi , ngươi còn có tâm tư làm loại chuyện này! Buổi sáng gia chủ Tạ gia tự mình hướng ta thỉnh tội, nói rõ Giang Tiểu Lâu cũng không nguyện gả vào An vương phủ, ngươi nên chết tâm tư này đi!”

An vương phi lập tức buông danh mục quà biếu, sắc mặt trầm xuống: “Nàng không muốn thì không gả sao, An vương phủ lại thành chỗ nào ! Hôn sự ta đã định ra, sẽ không đổi ý.”

An vương một phen đoạt danh mục quà biếu trên tay nàng, không chút nào khoan dung quăng xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét: “Ta nói , chuyện này dừng ở đây, không cần lại thay ngốc tử kia tìm hôn sự!”

An vương phi tức giận từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, hai mắt bốc hỏa trừng mắt với An vương nói: “Ngươi đây là ý gì ! Hôm qua rõ ràng còn cao hứng phấn chấn, sao hôm nay liền thay đổi tính tình, con ta có chỗ nào chọc tới ngươi , ngươi lại không cho hắn cưới thê tử !”

An vương chắp tay sau lưng ở trong đại sảnh bước đi thong thả, sắc mặt thập phần lo âu, nghe xong lời này đột nhiên dừng bước chân, trên mặt nổi giận: “Ngươi biết cái gì! Bệ hạ hôm nay triệu ta tiến cung, vô tình nhắc đến ngoài cung truyền lưu một câu chuyện, thậm chí chính ta còn không biết chuyện này, cũng không biết từ đâu đồn thổi, bên ngoài mỗi người truyền lưu rộng rãi, giống như ta tâm hoài bất chính muốn cướp ngôi vị hoàng đế ! Ngươi không nhìn thấy, hoàng huynh cười đến làm người ta phát sợ, ta chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy! Cơn giận của Đế vương, há có thể dễ dàng đảm đương ! Trong lúc phong tiêm lãng khẩu (đầu sóng ngọn gió), nếu lại truyền ra tin tức ngươi bức ép dân nữ, chỉ sợ bệ hạ sẽ không để yên cho ta. Chính ngươi đi ra ngoài quan sát một chút, vài tên Ngự sử vẫn nhìn chòng chọc vào chúng ta, ngươi cứ nhất quyết làm theo ý mình ta cũng không ngăn cản ngươi, chỉ cần đem cáo mệnh An vương phi của ngươi để lại, cùng đứa con ngốc của ngươi tự mình sống đi.”

Nghe xong lời này, An vương phi cảm thấy như có mũi khoan đâm vào xương cốt nàng, sắc mặt trắng nhợt, cả người ủ rũ nhụt chí ngồi phịch trên nhuyễn tháp, thật lâu sau không nói lời nào.

An vương nhìn thấy thê tử lộ ra vẻ mặt ảm đạm, nhất thời cảm thấy bản thân nặng lời , hoãn hạ ngữ khí nói: “Việc này huyên náo lớn như vậy, ta xem bây giờ nên điệu thấp một chút, dù ngươi muốn làm hôn lễ………. Cũng phải để người bên đó gật đầu đồng ý, sau đó lặng lẽ đem sự làm ổn thỏa, không nên kinh động nhiều người —— “

“Vì sao phải âm thầm làm, hôn sự con ta, dựa vào cái gì!” An vương phi nhịn không được tức giận vọt tới cổ họng.

An vương thấy nàng minh ngoan bất linh [1], tức giận đến cơ hồ nói không ra lời: “Ta mặc kệ ngươi rốt cuộc nghĩ gì, tóm lại không được mang đến phiền toái cho ta ! Nếu ngươi kiên trì muốn cưới nha đầu kia vào cửa, cũng được, nhưng không được để ngoại nhân biết lòng nàng không muốn! Ngộ nhỡ bên ngoài truyền ra tiếng gió, ta sẽ không tha cho ngươi !”

[ 1 ] ngu muội không linh lợi

“Hừ, ta đều có biện pháp của ta, không cần Vương gia lo lắng!”

Tần phủ

Sau khi Lưu Yên chết, các chủ nhân Tần gia đều chìm vào nỗi sợ hãi. Tần Tư triệu tập bọn họ lại, đem sự tình tiền căn hậu quả nói cho bọn họ, hơn nữa khắc sâu cảnh giác, nếu là Giang Tiểu Lâu lại đến trêu chọc trăm ngàn lần đừng dại dột dùng vũ lực địch lại, lại càng không được vô duyên vô cớ tới cửa khiêu khích, nếu không nghe lời thì kết cục của Lưu Yên chính là kết cục của bọn hắn. Lúc hắn nói xong câu đó, tựa hồ cố ý vô tình nhìn Tần Điềm Nhi liếc mắt một cái. Trong ánh mắt, mang theo nghiêm khắc cảnh cáo.

Sắc mặt Tần Điềm Nhi trắng bệch, không nghĩ tới Giang Tiểu Lâu lại là một sát tinh, đại tẩu lúc trước còn lời thề son sắt muốn đem đối phương giáo huấn một chút, không nghĩ tới không tới mấy ngày đã biến thành vong hồn dưới đao, nghe nói ngay cả thi thể vẫn chưa tìm được, thật sự là đáng sợ.

Tối hôm nay, Tần Điềm Nhi ngay cả cơm đều ăn không vô, chỉ phân phó tỳ nữ đốt hương ngưng thần tĩnh khí, liền nằm xuống ngủ. Không biết ngủ bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy bốn phía đột nhiên nổi lên biến hóa, màn trướng trên đỉnh đầu xoay tròn, lưu tô ( tua rua ) tinh xảo cũng xoay tròn, trong phòng hết thảy đều đang xoay tròn, nàng tựa hồ đứng gần sát vách núi đen, bốn phía không có bóng người, chỉ có một màu đen âm u đáng sợ vòng quanh nàng, nhưng vào lúc này một cỗ mùi máu tươi đậm đặc phả vào mặt, chui vào lỗ mũi, nàng lập tức ôm cổ họng, hận không thể nhổ tâm can tỳ phế thận ra hết. Giữa tình cảnh mơ mơ hồ hồ, trong huyết vụ đột nhiên xuất hiện một bóng người. Ánh mắt sáng ngời, khóe miệng cong cong, làn da trắng noãn, chỉ có đáy mắt ngập màu đỏ tươi, làm người nhìn cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Tần Điềm Nhi thất thanh hô to : “Giang Tiểu Lâu!”

Nháy mắt, thân thể Giang Tiểu Lâu biến mất, hóa thành một bãi máu đỏ tươi, đột nhiên đem nàng đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Hai chân Tần Điềm Nhi đá loạn xạ, thoáng cái làm rách màn gấm, thế này mới từ trong ác mộng tỉnh lại. Nàng mở to mắt vừa thấy, mới phát hiện nửa người mình sắp rơi xuống giường. Bên cạnh, tỳ nữ mang thần sắc kinh hãi nhìn nàng, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tần Điềm Nhi hoảng hồn chưa tỉnh ngồi ngẩn người, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nàng chưa từng gặp phải ác mộng khủng bố như vậy, chưa từng có lo lắng cùng mệt mỏi như vậy. Hiện tại rõ ràng là vào đông, y phục của nàng lại bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, nhè nhẹ vỗ ngực, mới phát hiện trái tim đập mạnh không ngừng, vừa nhấc mắt thấy tỳ nữ, lạnh lùng nói: “Còn nhìn ta làm cái gì? Không nhanh mang y phục tới cho ta thay !”

Tần Điềm Nhi tính tình không tốt, thường xuyên ở sau lưng ngược đãi tỳ nữ, tỳ nữ trực đêm nhìn nàng nơm nớp lo sợ, nhanh chóng thay nàng cưởi bỏ y phục bị mồ hôi dính ẩm ướt, thay vào một bộ khác. Đổi xong y phục, Tần Điềm Nhi vẫy vẫy tay, để tỳ nữ lui ra ngoài, nàng ngồi ở bên giường, nhìn nến đỏ lay động lập lòe, nghĩ đến ác mộng vừa rồi, không tự chủ được lạnh run.

Lưu Yên đã chết, kế tiếp sẽ đến phiên ai?

Nàng hiểu tính cách Giang Tiểu Lâu, nữ nhân này một khi bắt đầu trả thù, vậy nhất định sẽ không dừng lại, nhớ tới chính mình ba lần bốn lượt khiêu khích, người kế tiếp bị diệt trừ vô cùng có khả năng là chính mình. Không được, nàng muốn tiên hạ thủ vi cường!

Suốt một đêm, Tần Điềm Nhi ở trong phòng đi tới đi lui, cả đêm chưa ngủ. Sáng sớm hôm sau, nàng phân phó tỳ nữ bên cạnh mình Oanh Nhi nói: “Ngươi thay ta lặng lẽ tìm một người, phải cẩn thận, đừng cho đại ca cùng phụ thân phát hiện.”

Oanh Nhi thấy nàng mắt lộ hung quang, có chút bất an nói: “Tiểu thư muốn tìm người nào?”

Tần Điềm Nhi lạnh lùng cười, chậm rãi mở miệng nói: “Đương nhiên là tìm một người có thể thay ta trừ bỏ Giang Tiểu Lâu.”

Trong mắt Oanh Nhi dâng lên một trận hoảng sợ, thần sắc do dự. Thấy nàng cả người phát run, Tần Điềm Nhi lớn tiếng quát : “Còn không đi làm!”

“Dạ, tiểu thư.”

Thời gian diễn ra hôn lễ, còn lại bảy ngày. Bác Cổ Trai rốt cục sửa chữa xong, mọi người mới phát hiện cửa hàng đồ cổ nay biến thành một tửu lâu với tên gọi Kim Ngọc Mãn Đường. Giang Tiểu Lâu ban đầu muốn giữ lại phong mạo (phong cách và diện mạo) của Bác Cổ Trai, nhưng trải qua suy nghĩ cẩn thận, nàng vẫn quyết định cải biến chủ ý.

Kim Ngọc Mãn Đường bố trí lịch sự tao nhã, trang hoàng xa hoa, nhất thời đưa tới không ít khách nhân. Mà chủ nhân Giang Tiểu Lâu vẫn bí mật mời chào hộ vệ võ nghệ cao cường, hơn nữa gia tăng bảo vệ chung quanh tửu lâu. Tạ Khang Hà thấy nàng không nghĩ cách tránh hôn lễ, nghĩ đến nàng đã muốn nhận mệnh , mỗi ngày ở trong nhà thở dài thở ngắn, lại đột nhiên phát hiện nàng bí mật mời cao thủ, nhận định nàng đang chiêu mộ những người này vì bảo hộ nàng chạy trốn, nên lập tức phái rất nhiều hộ vệ đến, đáng tiếc những người này cũng không thể làm cho Giang Tiểu Lâu vừa lòng.

Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu đang ở trong tửu lâu tuần tra, đột nhiên nghe thấy một thanh âm ở trong đại sảnh vang lên: “Mau mau mau, đem mì nước ra đây !”

Giang Tiểu Lâu từ trên bậc thang bước xuống, chỉ thấy một nam tử ở phía dưới hô to gọi nhỏ. Hắn mặc áo khoác lông cũ, vạt áo mở rộng , bên hông cắm thanh trường kiếm, cặp lông mày rậm đen nhánh , cùng với một đôi mắt sáng ngời, chính là hơn phân nửa khuôn mặt bị râu ria xồm xoàng che giấu, thoạt nhìn tiều tụy lại mang dáng vẻ hào sảng.

Cái gọi là mì nước, chính là không có bỏ thêm gia vị, không thịt băm, không nước sốt, Kim Ngọc Mãn Đường là một tửu lâu sang trọng, tất nhiên không tiếp đãi loại khách này, càng miễn bàn hắn chỉ gọi một chén mỳ sợi. Tiểu nhị nghĩ đến hắn là kẻ lang thang, đang định đem hắn đuổi ra ngoài. Giang Tiểu Lâu lại chú ý tới người này, hướng Tiểu Điệp phân phó : “Thỉnh vị này ngồi ở dưới lầu đại sảnh, cho hắn một chén mì nước.”

Tiểu Điệp vội vàng đi phân phó tiểu nhị, trong lòng tiểu nhị không thoải mái, nhưng cũng không dám làm trái ý tiểu thư, rất nhanh truyền lời nói: “Ấn theo quy củ của tửu lâu, ăn long can phượng trảo [ 2 ] ngồi trên lầu, ăn mì nước thì ngồi dưới lầu, khách nhân ăn mỳ nước mời ngồi ở đây!”

[ 2 ] Long can: gan rồng là 1 trong 8 món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa

Phượng trảo là một món ăn trong ẩm thực Quảng Đông, là chân gà nấu lẫn với đỗ đen.

27_4200_18

Nam nhân cười lạnh một tiếng: “Ăn chén mỳ nước còn phân ba bảy loại, đây là đạo lý gì, ăn mỳ nước sẽ không phải là khách sao?”

Tiểu nhị im miệng hừ hai tiếng, vẫn chưa trả lời. Tửu lâu tuy rằng là mở cửa buôn bán, nhưng khách nhân cũng phân thành cao thấp quý tiện, nhất đẳng khách nhân ngồi ở ghế lô [ 3 ], nhị đẳng khách nhân ngồi ở lầu hai, tam đẳng khách nhân chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, đây là căn cứ tiêu pha của mỗi người quyết định , giống như vị khách nhân này, hắn chỉ gọi một chén mỳ sợi, nếu đem hắn thỉnh đến ghế lô tầng ba, chẳng phải là lãng phí tài nguyên? Về cơ bản, theo như lời tiểu nhị không có vấn đề gì lớn, duy nhất có vấn đề là thái độ của hắn, dáng vẻ của hắn có chút điệu bộ khinh khi người khác. Thấy tiểu nhị cũng không để ý tới chính mình, nam tử không nói hai lời đem mỳ sợi ăn sạch , đứng dậy cho mười văn tiền sau liền nghênh ngang rời đi.

[ 3 ] ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi

Giang Tiểu Lâu nhìn bóng dáng hắn, yên lặng nhìn hồi lâu. Tiểu Điệp hỏi: “Tiểu thư, người vì sao đối với người kia phá lệ chú ý?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hắn có gương mặt khoáng đạt cởi mở, ánh mắt kiên định, không phải người tầm thường, hơn nữa thanh kiếm vắt trên người hắn, ngươi có chú ý không, mặt trên còn có vết máu đã khô. Tửu lâu mở cửa buôn bán, không nên đắc tội khách nhân.”

Tiểu Điệp sửng sốt, muốn nói gì, lại đột nhiên thấy một đám khất cái quần áo tả tơi vây quanh trước cửa tửu lâu tiến vào.

Tiểu nhị lắp bắp kinh hãi, vội vàng cùng chưởng quầy cùng tiến lên muốn đem đám khất đuổi ra ngoài, ai ngờ vừa rồi nam tử ăn mỳ nước từ trong đám khất cái bước ra, lớn tiếng nói: “Chỉ cần trả tiền liền có thể ăn mỳ, ta nơi này có một lượng bạc, cũng để cho đám huynh đệ ăn đủ!” Nói xong, hắn vung bạc ném trúng vào trán tiểu nhị.

Trên trán tiểu nhị lập tức sưng đỏ lên, không khỏi giận tím mặt: “Ngươi, tên hỗn đản này, lại dám tới cửa nháo loạn !”

Giang Tiểu Lâu sớm truyền lời xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể vô lễ với khách nhân, càng không thể ở trong đại sảnh ồn ào, chưởng quầy nhịn lại nhẫn, nhớ tới tiểu thư đang ở trên lầu, sợ kinh động tới nàng, cho nên đành phải quát lớn tiểu nhị, ép cơn giận xuống cười làm lành nói : “Vị khách nhân này, ngài làm như vậy chúng ta sao có thể buôn bán, ai lại đem khất cái mời vào trong tiệm ăn chứ ? Xin ngài thương xót, mau rời đi thôi !”

Ai ngờ nam tử cười hắc hắc: “Ta đây mặc kệ, trả tiền thì phải cấp mặt mũi !” Nói xong hắn vung tay lên, đám khất cái lập tức ùa lên, chiếm cứ toàn bộ đại sảnh. Một vài khách nhân đang ăn cơm thấy thế, đều ghét bỏ đứng dậy rời đi. Đám khất cái cũng không gây rối, chỉ ngồi một chỗ lớn tiếng la hét, khiến gương mặt nhăn như mì sợi

Tiểu nhị không còn cách nào khác, nhìn chưởng quầy nói: “Chưởng quầy, có muốn báo quan không ?”

Chưởng quầy nhìn về phía trên lầu, đã thấy Giang Tiểu Lâu đứng ở cửa thang lầu, hướng hắn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Chưởng quầy nhíu mày: “Ngươi đi phân phó phòng bếp chuẩn bị vài chén mỳ sợi, mau chóng làm nhanh cho bọn họ rời đi!”

Ai ngờ đám khất cái vừa ăn xong, ngay sau đó lại đến tốp khác, nối liền không dứt, như nước chảy, thẳng đến giữa trưa còn chưa tan hết. Mỗi lần khách nhân vào cửa, nhìn thấy rất nhiều khất cái ngồi ở trong đại sảnh, lập tức quay đầu bước đi, ai cũng không chịu tiến vào. Chưởng quầy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nam tử kia cười ha ha, dứt khoát hẳn hoi ngồi ở trong đại sảnh lau thanh trường kiếm của mình, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc ngang dọc trong sảnh .

Đúng lúc này, một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở trước mặt hắn. Một thân váy lụa xanh biếc, tóc đen như mây, đôi mắt sángnhư sao, khóe môi hàm chứa ý cười nhìn hắn.

Hắn không khỏi sửng sốt: “Vị tiểu thư này, không nhìn thấy hôm nay chỗ này đã bị ta bao hết sao !”

Giang Tiểu Lâu nhìn không chớp mắt: “Ta đương nhiên biết, ta còn biết ngươi cho đám khất cái không ít ngân lượng, để bọn họ đến gây rối.”

Nam tử cười hắc hắc: ” Tiểu nhị của nơi này mắt chó coi thường người, ta cho hắn một chút giáo huấn nho nhỏ, lại sợ cái gì!”

Giang Tiểu Lâu vẫn mỉm cười, đẩy một trăm lượng ngân phiếu chuyển tới trước mặt hắn: “Vị đại ca này, hiện tại việc buôn bán của cửa hàng không thuận lợi, ngươi bởi vì một tên tiểu nhị giận chó đánh mèo toàn bộ tửu lâu, nhiều người đều muốn ăn cơm , mời ngươi lập tức mang theo nhóm khất cái rời đi.”

Nhìn thấy xấp ngân phiếu, nam tử thập phần kinh ngạc nhìn nàng: ” Tiểu thư là ai, vì sao muốn thay bọn họ xuất đầu?”

Giang Tiểu Lâu tươi cười ôn hòa: “Điểm này ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần biết, nếu như nhóm khất cái nửa canh giờ sau còn không đi, Kinh Triệu Doãn sẽ mang nha dịch đến đây.”

Ánh mắt nam tử loạn chuyển, nhìn ngó xung quanh đầy hào hứng: ” Nhà giam Kinh Triệu Doãn không phải chưa ngồi qua, sợ cái gì!”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn không hề sợ hãi, không khỏi cười cười: “Ngươi đương nhiên không sợ, nhưng đám khất cái vô tội kia, cũng phải đi theo đại ca ngươi bị liên lụy. Kinh Triệu doãn vừa mới tiền nhiệm, dự định chỉnh đốn nề nếp, hiện tại các ngươi tới gây rối ……………… Sợ là thực không ổn. Chưởng quầy có đạo lý của chưởng quầy, ngươi cũng có tôn nghiêm của ngươi,ỗi bên mnhường một bước, sao phải khí thế bức nhân.”

Nam tử trừng lớn một đôi mắt hổ, nhìn nàng hồi lâu: “Vị tiểu thư này, thật là người có ý tứ, lại dám cùng ta người giảng đạo lý. Tốt, ta sẽ kêu đám huynh đệ lập tức rời đi, tuyệt không quấy rầy việc buôn bán của tiểu thư !” Nói xong hắn đứng lên, hô lên một tiếng, đám khất cái lập tức đứng lên, quần tam tụ ngũ vây quanh rời đi.

Thấy nam tử muốn đi theo rời đi, Giang Tiểu Lâu lại mở miệng nói: “Vị đại ca này, chưa từng thỉnh giáo tôn tính đại danh?”

Ánh mắt nam tử dừng ở trên khuôn mặt trắng noãn như ngọc của nàng dạo qua một vòng, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời , miệng mở rộng, cười: “Ta nha, chỉ là một kẻ lưu lạc, người như tiểu thư, hoàn toàn không cần để ý ta là ai, chúng ta cũng sẽ không gặp lại !” Nói xong, hắn cười ha ha , đi ra cửa.

Giang Tiểu Lâu phân phó Tiểu Điệp nói: “Đi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”

Tiểu Điệp không khỏi trừng lớn: “Xem, xem cái gì?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hiện ra nồng đậm hứng thú: “Nhìn xem người này kế tiếp còn muốn làm gì?”

Tiểu Điệp nhíu mày: “Tiểu thư, chúng ta còn có chuyện phải làm, người này rõ ràng chính là du côn vô lại, chúng ta để ý đến hắn làm chi !”

Giang Tiểu Lâu lại không để ý tới, phân phó nói: “Đi chuẩn bị đi.”

Tiểu Điệp không còn cách nào khác, đành phải vẫy vẫy tay, trong phòng lập tức xuất hiện một cô nương ăn mặc cùng Giang Tiểu Lâu giống nhau như đúc đi ra ngoài lên xe ngựa. Xe ngựa vừa khởi động, hộ vệ Vương phủ ngầm giám thị Giang Tiểu Lâu liền đuổi theo.

Thấy đối phương đã đi hết, Giang Tiểu Lâu mới lập tức hướng ra phía ngoài đi đến, Tiểu Điệp dậm chân, vội vàng cầm đấu lạp đuổi theo.

Trên đầu Giang Tiểu Lâu mang theo đấu lạp, che mạn sa mặt, tuy rằng người khác nhìn không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng dáng điệu phong tư, khí chất ung dung nhàn nhã, cao quý hoa lệ, rõ ràng chính là xuất thân tiểu thư nhà giàu, nhất thời đưa tới rất nhiều người lặng lẽ dõi theo. Nàng xa xa đi theo nam tử kia, Tiểu Điệp càng không ngừng ở phía sau nói nhỏ: “Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về đi. Nô tỳ thủy chung cảm thấy người này không có gì hay để xem , kỳ thật chính là đến kiếm cơm ăn, đi theo hắn chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi!”

Nam tử đã muốn vào gian tửu lâu thứ hai, đồng dạng muốn một chén mỳ nước. Nhưng lần này, chưởng quầy tửu lâu thứ hai không được Giang Tiểu Lâu phân phó, hắn chẳng những không cho ăn, còn phân phó tiểu nhị đem người này mạnh mẽ đuổi ra ngoài. Nam tử yên lặng ở trên bàn ngồi vào chỗ của mình, tùy ý bảy tám tiểu nhị liều mạng đẩy hắn, kéo hắn, lôi hắn, hắn lại không hề nhúc nhích.

27_4200_18

Một tên tiểu nhị chạy như bay, bên ngoài người qua đường đều đang nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiểu Điệp lập tức nói: “Xem, báo quan đi ! Người ta cũng không giống tiểu thư ngươi tốt như vậy nói chuyện. Kinh Triệu Doãn biết có người ở nơi này gây sự, khẳng định sẽ mang nha sai đến bắt hắn . Ai cho hắn lòng tham như thế, rõ ràng thu nhiều bạc như vậy, còn muốn tiếp tục lừa bịp tống tiền !”

Giang Tiểu Lâu lại lắc lắc đầu, ánh mắt chuyên chú: ” Bảy tám người cũng chẳng làm hắn dịch chuyển chút nào, người này võ công thật sự phi phàm.”

Động tác tiểu nhị rất nhanh, không bao lâu liền mang năm sáu nha sai tiến vào.Nha sai cầm đầu thập phần tức giận tay chỉ về phía nam tử kia, lớn tiếng quát : ” Dưới chân thiên tử, ngươi lại dám làm càn như thế, bắt hắn lại !”

Nam tử không hề phản ứng, hai nha sai đồng loạt nhào tới. Bọn họ cầm xích sắt, rầm một tiếng chụp xuống, lập tức gắt gao kéo chặt. Nếu là thay đổi thành dân thường khác, chỉ sợ lập tức sẽ bị lôi đi, nhưng hai chân nam tử giống như mọc rể, vững vàng đứng yên không nhúc nhích.

Hai nha sai động thủ xuất hết khí lực bú sữa cũng vô pháp làm hắn dao động mảy may, hai người thất kinh: “Còn không lên hỗ trợ!”

Tất cả nha sai đều ào ạt xông lên, dốc sức cường nghạnh kéo xích sắt, muốn bứt nam tử di chuyển. Nam tử không hề tránh, đột nhiên đứng lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thế nhưng lại có thể làm xích sắt gãy đoạn, năm sáu nha sai giống như bị sóng nước vô hình đánh văng ra, lùi lại vài bước, trong đó một người ngã xuống đất, không còn sức đứng dậy.

“Đây là sức mạnh đáng sợ gì đây, mau bắt lấy hắn, bắt lấy hắn!”

Chưởng quầy cùng tiểu nhị thấy hắn vừa vừa động thủ đã đem năm sáu nha sai đánh lùi, đã sớm sợ tới mức hồn phiêu phách tán, dường như rất muốn chạy trốn.

Giang Tiểu Lâu đứng ở trong đám người xem náo nhiệt, bất giác nhẹ nhàng cười rộ lên, có khí lực mạnh mẽ như vậy, thật sự là một nhân tài, so với nàng tốn số tiền lớn mời hộ vệ đều mạnh hơn gấp trăm lần.

Thấy nam tử kia xấc xược như vậy, ánh mắt một đám nha sai đỏ ngầu lên, đều gầm lên giận dữ nhào lên vung đao múa thương. Đây là dưới chân thiên tử, tuyệt đối không thể để phát sinh cục diện rối loạn như vậy, cho nên mỗi nha sai đều là thân thủ bất phàm, bọn họ nhất tề tiến lên, bề ngoài thoạt nhìn hỗn loạn nhưng lại cực kỳ có trật tự. Ai ngờ nam tử không sợ không ngại, tay không đoạt thanh đoản đao trên tay nha sai cầm đầu, một đao bổ xuống như bổ củi, thế công mạnh mẽ không thể đỡ. Nhóm nha sai nghĩ hắn muốn hạ đòn sát thủ, nhất thời cả kinh mặt không còn chút máu, đều hoảng hốt lui về phía sau, trong đó nha sai cầm đầu bị cướp đi đoản đao, tự nhiên vô cùng hoảng sợ, quay người hướng ngoài cửa chạy vội vàng, âm thanh kêu to: “Giữa ban ngày ban mặt, lại có kẻ xấu hoành hành ngang ngược như thế !”

Giọng nói nha sai còn chưa dứt , nam tử tung một cước đá vào trên mông hắn, nha sai lải đảo ngã gục xuống đất, nam tử sải một bước đi lên, giẫm lên phía sau thắt lưng hắn. Cũng không biết hắn dùng bao nhiêu lực đạo, chợt nghe nha sai cầm đầu kêu thảm một tiếng, đau đến hôn mê bất tỉnh, các nha sai khác thấy thế, một đám đều là hoảng sợ muôn dạng. Bọn họ gặp vô số người, nhưng chưa bao giờ thấy người mạnh mẽ thô bạo không sợ hãi chút nào.

Nam tử thấy bọn họ hoàn toàn không dám nhúc nhích, đứng ở tại chỗ sắc mặt tím bầm, không khỏi cười hắc hắc, quăng mạnh đoản đao bước nhanh ra khỏi tửu lâu, không chút do dự rời đi.

Chưởng quầy thế này mới từ phía sau quầy đi ra, nhìn toàn bộ trong đại sảnh đều là một mảnh phế tích, đầy đất chất đống hỗn độn, không khỏi kêu rên một tiếng: “Trời cao a!”

Tiểu Điệp ở ngoài cửa nhìn thấy một màn vừa rồi, thật sự là không dám tin, nhịn không được kinh hô: “Tiểu thư, người này thật lợi hại!”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Hắn xác thực không phải người bình thường, liên trưởng kiếm đều không có rút ra có thể toàn thân trở ra, thật sự làm người nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Nam tử liên tục đi vào năm cửa hàng, mỗi lần đều dùng phương pháp tương tự. Đại đa số chưởng quầy đều ngoan ngoãn giao tiền tiễn hắn rời đi, ước chừng có vài trăm lượng bạc, trong túi đầy ngập tiền. Hắn liên tiếp chạy vào Dược đường, lại đều tay không đi ra, cuối cùng không có biện pháp, một đường hướng thẳng đến ngoại ô. Giang Tiểu Lâu đã gần không theo kịp cước trình của hắn, chỉ phân phó kẻ dưới mướn một cỗ kiệu, một đường lặng lẽ theo sát hắn. Cỗ kiệu ngừng lại, Giang Tiểu Lâu nhìn quanh bốn phía, nơi này là khu dân nghèo, tất cả phòng ở đều là cũ nát sập xệ, thoạt nhìn hết sức tồi tàn. Nàng lững thững đi tới, lại đột nhiên nghe thấy trong một phòng ở truyền ra âm thanh trẻ con khóc nỉ non, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nam nhân nhoáng lên một cái, nàng liến nhìn Tiểu Điệp một cái, phân phó nói: “Ngươi nếu sợ thì cứ ở bên ngoài, ta đi nhìn một chút.”

Tiểu Điệp vội vàng kéo nàng: “Tiểu thư, ngươi cũng quá lớn gan! Loại địa phương này sao phù hợp cho chúng ta tới ?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua mấy thước có hộ vệ canh chừng, cười nhẹ: “Lá gan trời sinh đã lớn, lòng hiếu kỳ cũng không đổi được. Hôm nay ta nhất định phải nhìn nam nhân này vì sao cần nhiều ngân lượng đến vậy !”

Tiểu Điệp không còn cách nào khác, đành phải đi theo vào. Ai ngờ, trong viện đầy tiểu hài tử, có bảy tám tuổi , năm sáu tuổi , ba bốn tuổi , đại oa nhi ôm tiểu oa nhi chơi đùa. Bọn nhỏ tuổi tác là khác nhau, dung mạo cũng không giống nhau, duy nhất tương tự là cả đám đứa nhỏ chẳng những xanh xao vàng vọt, hơn nữa thiếu cánh tay thiếu chân, thậm chí còn không có mắt. Bọn nhỏ một đám đều hoảng sợ nhìn Giang Tiểu Lâu, nơi này cho tới bây giờ không có người bước vào, làm sao có thể hơn một tiểu thư trẻ tuổi vận y phục hoa lệ?

Giang Tiểu Lâu nhìn bọn họ, giương giọng nói: “Chủ nhân căn phòng này có nhà sao?”

Nam tử rất nhanh từ phòng trong bước nhanh đi ra, trong tay của hắn còn ôm một oa nhi, thoạt nhìn mới sinh không bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên không ngừng khóc . Giang Tiểu Lâu than nhẹ một tiếng: “Vị đại ca này, ôm đứa nhỏ cũng không phải là đánh người, cũng không cần khí lực mạnh, ngươi vẫn nên thả lỏng đi.”

Nam tử lắp bắp kinh hãi, vội vàng thả đứa nhỏ, đứa nhỏ này mới ngừng tiếng khóc, lại còn nhỏ giọng nức nở , nam tử gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn rầu nói: “Ta nào biết nuôi dưỡng oa nhi như vậy, thật là phiền toái !”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, nhưng lại không để ý đứa nhỏ cả người bẩn thỉu, đem oa nhi ôm vào trong ngực, tỉ mỉ quan sát một lát mới nói: “Đứa nhỏ này cả người nóng hổi , vì sao không mời đại phu?”

Nam tử nhìn Giang Tiểu Lâu, cũng không hỏi nàng vì sao xuất hiện ở trong này, thẳng thắn nói: “Chúng ta ở địa phương này không phải đạo tặc chính là kẻ trộm, đại phu nào bằng lòng chịu đến, ta hôm nay đi ra ngoài nửa ngày, khó khăn mới gom nhiều ngân lượng như vậy, đáng tiếc đại phu vừa nghe đến đây chẩn bệnh, ai cũng không chịu cất bước, làm hại ta bực tức đánh gãy mũi một tên !”

Giang Tiểu Lâu bật cười: “Nếu đại ca muốn thỉnh người đến xem chẩn, ta n thật ra có quen một đại phu, hắn nhất định nguyện ý đến.” Nói xong nàng phân phó Tiểu Điệp nói: “Còn trốn ở bên ngoài làm cái gì !”

Tiểu Điệp đành phải từ cạnh cửa xuất hiện, trên mặt có chút do dự hỏi: “Bọn chúng —— đều là hài tử của ngươi sao?”

Nam tử lắc lắc đầu: “Lúc trước nuôi dưỡng bọn họ là một lão bà tử, mấy hôm trước ngã bệnh đã qua đời, ta đi ngang qua nơi này thấy đám hài tử không nhà để về, liền cho bọn hắn một ít thức ăn , mà trong người không có gì đáng giá, lại không có biện pháp kiếm tiền, đành phải đi lừa gạt. Vị tiểu thư này, thật xin lỗi !”

Giang Tiểu Lâu cũng không thèm để ý, chính là tràn ngập thông tình đạt lý cười cười, hướng Tiểu Điệp nói: “Đừng dài dòng, nhanh đi thỉnh Phó đại phu.”

Tiểu Điệp sau khi rời đi, bàn tay nhỏ bé đen đúa vịn ở cửa, bọn nhỏ đều trừng mắt to, tò mò nhìn Giang Tiểu Lâu.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng ở trên thân hình gầy yếu của đứa nhỏ xẹt qua, mở miệng hỏi: “Sao không đưa bọn chúng tới Từ Ấu đường ?”

Nam tử hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: ” Từ Ấu đường? Phi ! Bọn họ chỉ cần đứa nhỏ có thân thể khỏe mạnh, với hài tử bệnh tật gầy yếu nào chịu nhận, mới có thể nhận được thiện tâm từ người khác! Giống những hài tử này, ai cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái !”

Xác thực, chỉ có hài tử khỏe mạnh, mới có thể lấy của được thiện tâm người khác, giống đám hài tử này đều thân mang bệnh tật, trên người cũng không có chỗ lành lặn, làm sao có thể được một đám phụ nhân hoa lệ phú quý thương hại.

Từ thiện, cũng phải phân rõ đối tượng .

Rất nhanh, Phó Triêu Tuyên đã tới, hắn ngồi vào cỗ kiệu mà Tiểu Điệp vừa rồi an bài đến. Thấy rõ tình huống trong phòng, hắn bất chấp cùng Giang Tiểu Lâu hàn huyên, lập tức thay đứa nhỏ chẩn mạch, sau đó mở phương thuốc, phân phó dược đồng đi ra ngoài lấy thuốc. Chờ hết thảy hoàn thành, hắn nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt ôn hòa dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu: “Ta phát hiện mỗi lần nhìn thấy nàng, tựa hồ đều là xem bệnh cho người khác, nàng khi nào thì trở nên thiện tâm như vậy ?”

Thời điểm hắn hỏi Giang Tiểu Lâu, ngữ khí rõ ràng còn mang theo ba phần tức giận, hiển nhiên còn đang oán trách nàng.

27_4200_18

Giang Tiểu Lâu thở một hơi thật dài: ” Cả đám hài tử đều bị bỏ mặc trong khu nghèo không người hỏi thăm, ngay cả trả tiền nhiều, đại phu khác cũng không chịu đến. Trên đời này, đại phu có thể không để tâm chỉ một lòng lo cho bệnh nhân, chỉ có Phó đại phu mới có khả năng làm được, ta không đi mời đại phu, lại có thể mời ai tới?”

Nghe xong lời Giang Tiểu Lâu, rõ ràng không che dấu thưởng thức cùng ca ngợi, trên mặt Phó Triêu Tuyên lập tức có chút phiếm hồng, ngay cả trong lòng muốn tức giận đều quên .

Nam tử râu quai nón lại sát phong cảnh kêu to lên: “Đừng quên thay đứa nhỏ khác xem bệnh, ta có tiền!” Nói xong, hắn đem tất cả ngân phiếu trong lòng móc ra, mới phát hiện Giang Tiểu Lâu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, hắn gãi gãi đầu, thực ngượng ngùng nói: ” Ngân phiếu này là vị tiểu thư này cho , trước cho ngươi thanh toán chẩn kim đi !”

Tiểu Điệp nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy nam tử râu quai nón này , cũng không có làm người ta chán ghét lắm, nàng mở miệng nói: “Vị đại thúc này, kỳ thật tâm địa của ngươi cũng rất tốt , thu lưu nhiều đứa nhỏ cơ khổ như vậy !”

Nghe xong lời này, nam tử sa sầm mặt: “Cái gì mà đại thúc, ta năm nay mới hai mươi!” Giang Tiểu Lâu gọi hắn một tiếng đại ca, hắn vui tươi hớn hở ứng , Tiểu Điệp bật thốt lên một câu đại thúc lại đem hắn chọc giận, lập tức báo ra tuổi thật của mình.

Giang Tiểu Lâu cùng Phó Triêu Tuyên đều hai mặt nhìn nhau, Tiểu Điệp lập tức cả người ngây dại.

Phó Triêu Tuyên lắc lắc đầu, để bọn nhỏ xếp thành hàng, hắn thay bọn họ kiểm tra một lượt. Nhìn Phó Triêu Tuyên chẩn bệnh cho từng hài tử, nam tử đối với hắn không khỏi dấy lên lòng tôn kính: “Ta từ nhỏ không được đọc sách, bằng không ta cũng muốn trở thành đại phu, hành y tế thế, trị bệnh cứu người, thật tốt biết bao !”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tràn ngập kính nể: “Việc làm của đại ca cùng đại phu có gì khác nhau ? Ngươi cùng với mấy hài tử không quen không biết, lại nghĩ hết mọi biện pháp chăm sóc cứu chữa cho bọn họ, nghĩ cũng biết tâm địa của ngươi tốt cỡ nào. Trên đời lại có người hảo tâm như đại ca, thật sự là làm cho ta kính nể không thôi.”

Phó Triêu Tuyên đầy mặt hồ nghi nhìn nàng một cái, ở trong ấn tượng của hắn, Giang Tiểu Lâu cũng không phải nữ tử thiện lương, càng không thích xen vào việc của người khác. Không phải người có giá trị lợi dụng, nàng sẽ không lãng phí thời gian. Cho dù là Phó Triêu Tuyên hắn, nàng để mắt đến hắn, đơn giản là vì hắn có y thuật xuất chúng. Thế nhưng, nàng hôm nay từng câu từng chữ đều là tán thưởng, lại đối với nam tử xa lạ thổi phồng lên tận mây xanh. Trong lòng hắn âm thầm thay nam tử lo lắng, rất nhiều người không quen Giang Tiểu Lâu, đều bị bề ngoài xinh đẹp ôn hòa của nàng che mắt, không có lưu ý đã bước nhầm lên thuyền giặc.

Trên đời không ai không thích nghe lời hay, quả nhiên nam tử râu quai nón vui vẻ mặt mày hớn hở. Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua phòng ốc tồi tàn, mới tràn đầy lo lắng mở miệng nói: “Nơi này điều kiện xuống cấp, cũng không thích hợp cho đứa nhỏ trưởng thành. Ta ở ngoại ô vừa mới mua một biệt viện, mướn vài vú già ở đó lo liệu chăm sóc, nếu như đại ca không chê, có thể mang theo nhóm tiểu hài tử tới đó trú ngụ.”

Nam tử râu quai nón nhất thời sửng sốt: “Chúng ta không quen biết, sợ là không tốt đi!”

Giang Tiểu Lâu tươi cười vô cùng ôn hòa: “Đại ca, ngươi đừng xem thường nha dịch, bọn họ cũng không phải là hạng người lương thiện, chỉ cần dốc sức điều tra sẽ tra được nơi ở của các ngươi. Đại ca một mình dư sức chạy trốn, còn bọn nhỏ nên làm sao đây ?”

27_4200_18

Nghe tiếng cười ôn nhu, ngân châm trên tay Phó Triêu Tuyên run lên một chút, chỉ cảm thấy trên người có chút sợ hãi.

Nam tử râu quai nón không thể không thừa nhận Giang Tiểu Lâu nói có lý, hành vi của hắn thật sự là quá mức mạo hiểm, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác, đọc sách không nhiều lắm lại không thông minh, đành phải dùng phương pháp thô lỗ kiếm tiền giúp đứa nhỏ xem bệnh. Trái lo phải nghĩ một hồi, hắn mới cắn răng nói: “Đã như vậy —— ta cũng không thể không công chịu ân huệ của tiểu thư.”

Thanh âm Giang Tiểu Lâu hòa nhã, cười như gió xuân phả vào mặt: “Đại ca quả nhiên là người tri ân báo đáp, ngươi yên tâm, cũng không để ngươi nhận không. Như vậy đi, ngươi võ công cao cường, làm người lại hào sảng, bên cạnh ta đang thiếu một hộ viện, xin mời đại ca đảm nhiệm !”

Tiểu Điệp sớm nhìn ra tâm tư Giang Tiểu Lâu, lập tức cố ý ghét bỏ nói: “Tiểu thư, chúng ta không phải đã mướn mười hộ vệ sao, dư sức, cũng không cần hạng người lỗ mãng như hắn vậy !”

Vẻ mặt nam tử râu quai nón xấu hổ, Giang Tiểu Lâu lại nói: “Hộ vệ đều là võ côngtầm thường, sao có thể so với đại ca võ nghệ cao cường. Đại ca làm người ta tin được, nếu thay ta làm việc, nhất định có thể bảo đảm an toàn của ta, có phải hay không?”

Nam tử vội vàng vỗ ngực: “Được, chỉ cần tiểu thư cứu chữa cho bọn nhỏ, ta nhất định thay tiểu thư làm việc, bảo vệ tiểu thư an toàn, chỉ cần ta sống , sẽ không để người khác thương tổn một sợi tóc của tiểu thư!”

Phó Triêu Tuyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, định bụng phải nhắc nhở nam tử đừng nhanh như vậy đem chính mình bán đi. Giang Tiểu Lâu lơ đãng liếc hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu, tiếp tục chẩn bệnh.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu tràn ngập cảm động cùng ôn nhu: “Còn chưa biết tính danh của đại ca ?”

Vẻ mặt nam tử hàm hậu cười, nửa điểm không phát hiện bản thân bị bán: “Sở Hán, tiểu thư không chê, cứ kêu ta một tiếng Sở đại ca đi!”

Phó Triêu Tuyên khe khẽ thấp giọng , thở dài một hơi.

Đợi cho hết thảy dàn xếp ổn thỏa, tiễn bước Phó Triêu Tuyên rời đi, Sở Hán cũng đi theo Giang Tiểu Lâu trở lại Kim Ngọc Mãn Đường. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Điệp, hắn không thể không một lần nữa trang hoàng sửa soạng cho bản thân một phen, cạo bớt râu đi. Thời điểm bước ra, hắn không còn là đại hán thô lỗ nữa, mà là người có chiều cao tám thước, mày rậm mắt to trẻ tuổi ngời ngời, hơn nữa trên mặt toát ra một cỗ tự cao tự đại, tiêu sái không coi ai ra gì, so với vừa rồi tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Giang Tiểu Lâu âm thầm gật đầu, người này không phải là kẻ du thủ du thực tầm thường, mà là một hiệp khách chân chính. Xem xét một phen, nàng được lợi rất lớn.

Sở Hán là người có tính tình hào phóng, nhưng thật không ngờ Giang Tiểu Lâu sớm đã tính toán sẵn công việc để hắn thực hiện, lại còn đem Giang Tiểu Lâu trở thành tiểu thư nhà giàu tâm địa thiện lương , đối với nàng ngàn ân vạn tạ.

Bên kia, Tần Điềm Nhi mọi cách tìm hiểu, rốt cục tìm được người nàng cầm tìm. Hắn là người của tổ chức ngầm [băng đảng tội phạm] ở kinh thành, thường xuyên giúp những người quyền quý xử lý rất nhiều chuyện tư mật không muốn cho người khác biết, người ta gọi là Chu Tam Lang. Tần Điềm Nhi không từ mà biệt, hẹn Chu Tam Lang, đưa ra yêu cầu muốn hắn giết một người.

Chu Tam Lang từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, phi thường khôn khéo hỏi nàng: “Rốt cuộc muốn giết ai ? Không nói rõ ràng ta sẽ không nhận.”

Tần Điềm Nhi cắn răng: “Nữ chủ nhân Kim Ngọc Mãn Đường, tên là Giang Tiểu Lâu.”

Nghe được là nữ nhi xuất thân từ thương nhân, sắc mặt Chu Tam Lang trở nên khoan khoái rất nhiều, lập tức vươn tay ra.

Tần Điềm Nhi cầm số tiền chính mình gom góp, đưa tới tay hắn: “Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành thỏa đáng, sau đó ta tất nhiên còn có hậu lễ đáp tạ.”

Tần Điềm Nhi rốt cuộc tuổi còn trẻ, không hiểu tính cách đám du côn vô lại khôn khéo lươn lẹo, những người này cũng không phải là thiếu gia, tiểu thư nàng bình thường kết giao, bọn họ làm việc vượt xa phạm vi nhận thức của Tần Điềm Nhi.

Quả nhiên, Chu Tam Lang cao thấp đánh giá nàng nửa ngày, mỉm cười nói: “Chỉ nhiêu đây cũng không đủ, muốn giết một người, ta phải mạo hiểm rất nhiều.”

Sắc mặt Tần Điềm Nhi cứng đờ, kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?”

Chu Tam Lang nhìn nàng, tiểu cô nương trước mắt tế bì nộn nhục (da mỏng thịt mềm), có thể được xem là tiểu mỹ nhân, không tự chủ được trong đôi mắt lóe ra ba phần dâm tà, bàn tay cũng trực tiếp chạm vào mặt nàng. Tần Điềm Nhi không phải đứa ngốc, mơ hồ cảm thấy không đúng, lập tức đứng lên lui về phía sau hai bước, trong lòng đã có chút sợ hãi: “Ta cũng không phải đến một mình, bên ngoài có hộ vệ !”

Chu Tam Lang ha ha cười rộ lên: “Ngươi nên biết, ta chưa bao giờ làm buôn bán lỗ vốn. Việc này ít nhiều có chút mạo hiểm, tiểu thư nếu không tin ta, vẫn nên mang tiền về đi, ta không cần!”

Tần Điềm Nhi theo dõi hắn, thập phần tức giận: “Ngươi rốt cuộc tưởng muốn gì?”

Chu Tam Lang sờ sờ cằm: “Chỉ cần tiểu thư theo bồi ta một đêm, mọi sự đều dễ làm.”

Toàn thân Tần Điềm Nhi nổi lên một trận da gà, không nhịn được cảm thấy ghê tởm lại lui ra sau hai bước.

Chu Tam Lang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt dần hiện ra lãnh ý trào phúng : “Như thế nào? Không được sao?”

Trong mắt Tần Điềm Nhi ức chế không được toát ra một tia phẫn nộ.

Chu Tam Lang lạnh lùng thốt: “Một khi đã hẹp hòi như vậy, ta cũng không còn cách nào khác .”

Tần Điềm Nhi cắn cắn môi, cả người cương cứng giống như bàn thạch, vừa định xoay người rời đi thì dừng lại, nàng ngày đêm không thể an giấc, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, trong chốc lát là Lưu Yên cả người đầy máu, trong chốc lát lại là Giang Tiểu Lâu nở nụ cười dữ tợn, cơ hồ bị hai người làm cho nổi điên, nàng không thể sống tiếp tục như vậy ! Mặc kệ dùng thủ đoạn nào, nàng nhất định phải tìm cách trừ bỏ Giang Tiểu Lâu. Nghĩ đến đây, nàng hạ quyết tâm nói: “Sự tình thành công, ta đáp ứng ngươi!” Tần Điềm Nhi cho rằng đánh chủ ý hay, nàng quyết định chỉ cần giết Giang Tiểu Lâu, lập tức đóng cửa không ra, Chu Tam Lang chẳng lẽ còn có bản lãnh xâm nhập vào Tần gia sao?

Chu Tam Lang ha ha cười: “Đã nghĩ thông suốt ? Đã vậy, bồi nhất bồi cũng không tổn thất cái gì. Ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành chuyện này.”

Tần Điềm Nhi rốt cục cao hứng đứng lên, nàng vì chính mưu kế của mình rất là vui vẻ. Nhưng nàng thật không ngờ, trong lòng Chu Tam Lang cũng đánh chủ ý, cũng không phải do nàng suy nghĩ đơn giản. Tần Điềm Nhi chân trước mới vừa đi, Chu Tam Lang lập tức phân phó nói: “Người tới, đem phong thư đưa đi cho ta!”

Sắc trời dần dần tối đen, Giang Tiểu Lâu vẫn ở lại cửa hàng sửa sang lại sổ sách. Tiểu Điệp cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, đứng dậy muốn đem cửa sổ khép lại, đúng lúc này nàng bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi, không khỏi nghi hoặc, cửa hàng xưa nay không giết súc vật, tại sao nồng nặc mùi máu, nàng hít một hơi, rốt cục cảm nhận hương vị là từ bên ngoài bay vào, bên ngoài đình viện bốn phía rõ ràng có rất nhiều hộ vệ canh gác…………….. Trong lòng nảy sinh cảnh giác, nàng theo bản năng lui về phía sau: “Tiểu thư, bên ngoài có người !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.