Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 40: Chương 40: Nụ Cười Lột Da




Thiên Sách quân kéo Diêu San Hô, nàng gào rít lên nắm chặt lấy giày của Vương Hạc, liều mạng cầu xin: “Cứu ta, cứu ta với.”

Vương Hạc muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Trường An và Ngô Tử Đô ở hai bên ngăn cản hắn, Vương Hạc gầm lên: “Thả ta ra.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường An mang nét nghiêm nghị hiếm thấy: “Bọn ta coi huynh là bằng hữu mới cản huynh! Không nên vô duyên vô cớ trêu chọc Thiên Sách quân, vì một nữ tử thanh lâu, không đáng!”

Cả người Vương Hạc cứng đờ, cuối cùng vẫn là cúi thấp đầu xuống vô lực, trơ mắt nhìn Diêu San Hô bị lôi đi.

Kim Ngọc và Diêu San Hô đều nghĩ là sẽ có cơ hội khiếu nại, nhưng nằm ngoài dự liệu của họ, hoàng toàn không có ai đến thẩm tra các nàng, Quyền Hải chỉ dặn dò người đưa các nàng trực tiếp giam vào nhà ngục.

Đương nhiên, giữa ban ngày Thiên Sách quân sẽ không vô duyên vô cớ bắt người. Quyền đốc công đưa ra chứng cứ rất đầy đủ, có đến mấy khổ chủ kiện cáo Quốc Sắc Thiên Hương lầu công khai bắt cóc nữ tử thường dân trẻ đẹp. Mà sau khi Kim Ngọc chiếm được những cô gái này, ép buộc các nàng tiếp khách, nếu không chịu, liền bắt nhốt đánh đập các nàng, cho đến khi chết mới thôi. Trong số đó có một thiếu nữ tên là Dương Liễu, vốn là con gái tú tài, gia đình trong sạch, không ngờ bị Kim Ngọc nhìn trúng, bố trí cạm bẫy bắt cô gái đó về. Dương Liễu vốn là cô gái quật cường, Kim Ngọc liền sai người lột quần áo của nàng, bắt nàng nằm ở trên băng, dùng mộc côn đánh đập, côn gãy lại chuyển sang roi da, đánh đến khi không chịu được phải tiểu ra tại chỗ. Đến khi Dương tú tài tìm đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, toàn thân Dương Liễu không còn một chỗ lành lặn, còn có hơm bốn mươi chỗ bị châm xuyên qua, đã sớm tắt thở bỏ mình. Còn có một nữ tử tên là Thanh Bình, vốn là phụ nhân đàng hoàng, bởi vì trượng phu nợ tiền Kim Ngọc nên phải bán thân vào lầu, khi phát hiện nàng đã mang thai, lập tức cho người đánh nàng sảy thai, sau khi sảy thai lập tức ép nàng tiếp khách. Thanh Bình không chịu, liền bị Kim Ngọc dùng đũa sắt nung nóng đánh lên người, khiến cả người không còn một nơi lành lặn.

Cứ như vậy, những khổ chủ đột nhiên mọc lên nhiều như nấm, đồn dập khóc lóc tố cáo với Đốc công đại nhân. Thế là vị Đốc công nắm quyền giám sát các nơi trong kinh thành này nổi cơn tức giận, trực tiếp bắt Kim Ngọc và đồng lõa Diêu San Hô về quy án.

Lúc này, Ly Tuyết Ngưng kiên trì truy hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”

Ly Tuyết Ngưng đầy vẻ hoài nghi: “Quyền Hải không phải loại quan chức nêu cao chính nghĩa, hắn bắt Kim Ngọc dĩ nhiên không phải vì lý do hoang đường đó, ta đoán nhất định là vì bức tranh hoa lan có vấn đề. Nhưng ta đã nhìn thấy bức tranh đó, kết cấu tươi đẹp, huơng thơm nức mũi, rốt cuộc muội đã hạ thủ thế nào?”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nâng lên cánh tay phải của mình: “Tay của ta bị thương trong lúc làm những chuyện nặng nhọc, vẫn luôn phải băng bó, bức tranh đó là Diêu San Hô tự mình vẽ, tỷ hỏi ta…ta cũng không biết.” Nói xong, nàng liền muốn đi về phía trước, Ly Tuyết Ngưng cản ở trước mặt nàng: “Những câu nói kia có thể gạt được người khác, nhưng ta biết vẽ tranh phải có tâm tư, loại tiểu nhân như Diêu San Hô tuyệt đối không thể vẽ ra được một tác phẩm tuyệt mỹ như thế.”

Giang Tiểu Lâu thấy nàng kiên quyết như vậy, đôi mắt sắc sảo khẽ nhúc nhích: “Không sai, Quyền Hải bắt bọn họ đi không phải vì chính nghĩa, chỉ là vì lúc tổ chức thưởng lan xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Nói ví dụ như, vốn là bức tranh hoa lan tràn ngập mùi thơm đột nhiên lại có mùi nước tiểu, lại nói ví dụ như, người từ trước đến giờ không thuận mắt hắn là Dương Các lão lại cười nhạo hắn trước mặt mọi người.”

“Làm sao muội có cơ hội đánh tráo bức họa đó?” Ly Tuyết Ngưng ngạc nhiên vô cùng.

“Không cần đổi, bởi vì vẫn là bức họa đó. Chỉ cần vào lúc vẽ hoa lan lại trộn vào đó một ít nước tiểu, sau khi vẽ xong lại rải lên giấy một ít nước thơm từ cánh hoa lan. Mấy ngày đầu dĩ nhiên sẽ là mùi hương thơm ngát, nhưng mà dần dần, mùi nước tiểu sẽ tràn đầy không khí.” Giang Tiểu Lâu bộ dáng ung dung nói.

“Rõ ràng Quyền đốc công có mũi, sau khi biến mùi sao lại không ngửi ra?”

“Là bởi vì trong lòng hắn đắc ý, thường thường ngửi bức họa đó, mỗi ngày ngửi dĩ nhiên đã thích ứng được, mà người ngoài thì có ai dám đối với thái giám nói ra một chữ “thối” chứ? Người tinh tường cũng nhìn ra được, bút pháp của hai bức tranh này hoàn toàn không giống nhau, bức tranh của Đốc công có được càng cao hơn một bậc, vì lẽ đó hắn nhất định sẽ mời Dương Các lão đến. Những người khác đều không dám nói, nhưng người như Các lão tuyệt đối sẽ không nhịn, nhất định sẽ cười nhạo công khai. Đã như thế, Đốc công nhất định sẽ nổi trận lôi đình.” Giang Tiểu Lâu đều đều nói lại, con mắt trong suốt lấp lánh như sương mùa hạ.

“Muội không sợ Kim Ngọc và Diêu San Hô nói ra tất cả?”

Loại trào phúng và hãm hại mang theo ác ý này, lại do một nữ từ hào hoa phong nhã, ôn nhu dễ gần trước mắt này làm ra, Ly Tuyết Ngưng quả thật không thể tin nổi vào mắt mình.

“Sợ, dĩ nhiên là sợ, nhưng ta phải đánh cược một lần. Quyền đốc công không phải nam nhân bình thường, lòng dạ của hắn hẹp hòi hơn một chút. Không, hoặc là rất hẹp hòi, bị cười chê ngay mặt làm sao còn chịu cho người ta cơ hội giải thích, chỉ sợ hai người kia chưa kịp lên tiếng đã bị băm thành tám mảnh.” Sắc mặt Giang Tiểu Lâu như hoa xuân, giọng điệu ôn nhu.

Không phải lỗ tai của nàng có vấn đề, chính là Giang Tiểu Lâu thật sự điên rồi.

Dám động tay động chân như vậy trên bức họa, lại từng bước từng bức tính toán lòng người, tuyệt đối không phải hành vi của người thường.

Chủ ý điên cuồng to gan như vậy nàng cũng nghĩ ra được, Ly Tuyết Ngưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh khắp người.

“Bây giờ thu dọn đồ đạc rời đi thôi, nơi này đã tan đàn xẻ nghé rồi.” Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nói.

Ly Tuyết Ngưng sững sờ: “Người như ta, có thể đi đâu được?”

Giang Tiểu Lâu ung dung nở nụ cười: “Ta đã mua một tòa nông trang, ít nhất có thể tạm thời an thân.”

Ly Tuyết Ngưng ngóng nhìn nàng: “Muội đã sớm chuẩn bị cho hôm nay?”

Khóe môi mỏng của Giang Tiểu Lâu cong cong: “Phải, ta đã sớm chuẩn bị.”

Sau một canh giờ, Quốc Sắc Thiên Hương lầu nhận được hai mảnh chiếu cuộn tròn, Lữ ma ma đánh bạo xốc lên, nhất thời gào lên thê thảm rồi ngã ngồi trên đất. Những người khác chỉ liếc mắt nhìn, giống như hồn phi phách tán, tè ra quần rồi bỏ chạy toán loạn.

Thi thể Kim Ngọc dính đầy đất cát, đinh sắt cắm vào đầu, tình trạng vô cùng thê thảm. Mà Diêu San Hô chỉ còn một tấm da mỏng, không thấy máu thịt, có thể thấy được lúc hành hình thống khổ đến cỡ nào.

Người đời đều biết, trong nhà lao Thiên Sách quân, có một bộ “toàn hình”, bao gồm si trượng, gông xiền, xích chân, xích tay, giáp côn, kẹp ngón tay, kẹp đầu gối, kẹp xương sống, móc tim, lột da. Quyền Hải dù sao cũng là một tên hoạn quan biến thái, phàm là người làm trái ý hắn, đều phải nhận hết cực hình bên trong nhà ngục, từng cái từng cái làm cho thịt nát xương tan. Mà hắn dường như rất hận Diêu San Hô làm hắn mất hết tôn nghiêm, đích thân tạo ra cái chết đặc biệt cho nàng.

Đứng ở trên lầu tận mắt nhìn thấy tấm da trông sống động như một mỹ nhân, nụ cười nguyên vẹn, Ly Tuyết Ngưng cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân kéo dài lên đến đỉnh đầu.

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Đốc công đúng là nhân tài đương đại, mỹ nhân cười chỉ được ghi chép trong sách cổ, đã thất truyền từ lâu. Lúc lột da thì dùng chùy thực hiện, một chùy hạ xuống sẽ tách da ra làm hai phần, lại từ từ dùng đao phân chia thịt và da, cuối cùng mới xé ra như hồ điệp giương cánh, đây không phải là tuyệt kỹ có thể luyện ra trong một hai năm đâu.”

Ly Tuyết Ngưng cảm thấy lạnh cả người: “Hắn đúng là tàn nhẫn.”

Tàn nhẫn? Lúc các nàng hại người không tàn nhẫn sao?

Giang Tiểu Lâu từ trong lồng ngực lấy ra một túi gấm đưa tới, vẻ mặt như thường: “Xe ngựa ta đã thuê được, ở nông trang cái gì cũng có, Tiểu Điệp cũng ở đó, các người có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Giang Tiểu Lâu thật là một kỳ nhân, đối với kẻ thù thì vô cùng ác độc, nhưng đối với nàng thì vô cùng tốt. Ly Tuyết Ngưng ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ khuyên nhủ: “Được, ta lập tức thu dọn, chúng ta sẽ cùng đi…”

“Ta không đi”. Giang Tiểu Lâu nói.

“Tại sao?” Ly Tuyết Ngưng giật mình trợn mắt.

“Bởi vì…”Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, đuôi lông mày lóe qua một tia lạnh lẽo, “bởi vì còn có một người, cũng nhất định phải chịu trừng phạt.”

Ly Tuyết Ngưng đột nhiên nhấc mắt nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.