Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 66: Chương 66: Sa Lưới




Tạ Liên Thành thở dài một tiếng, tiếp theo ngữ khí vững vàng nói: ” Chuyện này Giang tiểu thư nếu xử trí thích đáng đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt. ‘’

Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt có chút không cho là đúng: “A, đối với ta có chỗ nào tốt ?”

Tạ Liên Thành không khỏi mỉm cười: “Nếu xử trí thích đáng chẳng những răn đe đám người âm thầm giở trò sau lưng đồng thời có thể đứng vững gót chân ở Tạ gia không phải là chuyện tốt sao?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày, tươi cười chậm rãi ngưng lại: “Lời đại công tử là có ý gì?”

Tạ Liên Thành nâng một đôi mắt phượng đen như nước sơn khuôn mặt đoan chánh ôn nhuận : “Dựa theo cá tính của ngươi nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng sẽ không ở lại Tạ gia .”

Giang Tiểu Lâu lập tức hừ một tiếng: “Quả nhiên chuyện gì đều không thể gạt được ánh mắt đại công tử , bên người Tạ bá phụ có nhi tử thông minh như vậy, việc kinh doanh trong tương lai đã có người kế nghiệp.”

Nàng nói lời này là thật tâm vì Tạ Khang Hà cảm thấy cao hứng mặc kệ kinh thương hay là theo con đường chính khách tìm được người thừa kế phù hợp thật sự là khó như lên trời. Đời thứ nhất người gánh vác bổn phận gây dựng sự nghiệp đều là mạnh mẽ vang dội, cẩn trọng; đời thứ hai năng lực kém hơn một chút, không có gì nổi bật ; sang đời thứ ba hoàn toàn chỉ biết hưởng thụ quả thực không hề có phấn đấu cùng quyết tâm. Sống trong nhà cao cửa rộng đầy sang quý chỉ có thể dưỡng ra bản tính mảnh mai nhu nhược như mẫu đơn mặc dù là có quyết tâm cùng nghị lực nhưng từ lâu chìm trong cuộc sống an nhàn sung sướng dần dần làm phai nhạt tự tin cùng quyết đoán.

Nhưng trước mắt Tạ Liên Thành dung mạo tuấn mỹ toát ra khí chất trầm ổn đoan chánh, biểu hiện ra bộ dáng phong phạm quân tử đích thực thể hiện qua cách hắn nhìn nhận phân tích sự việc cùng ngôn hành cử chỉ nho nhã trong lúc lơ đãng lộ ra một cỗ phong thái say lòng người. Giang Tiểu Lâu là phát ra từ nội tâm vì Tạ Khang Hà cảm thấy cao hứng. Nếu đại ca nàng còn tại thế chỉ bằng tính tình bộc trực nóng nảy của hắn chỉ sợ là xa xa không bằng Tạ Liên Thành.

Tạ Liên Thành nói không sai chuyện phát sinh lúc này đối với Giang Tiểu Lâu mà nói chính là một cơ hội nếu nàng xử lý thỏa đáng ,từ nay về sau Tạ gia sẽ không có người tùy tùy tiện tiện dám đến vuốt râu cọp của nàng nhưng nàng không cho phép Tạ Liên Thành dễ dàng nhìn thấu ý định của mình càng không thể để hắn cảm thấy xử lý việc này thập phần dễ dàng.

Cho nên nàng cúi mắt im lặng uống trà sau một lúc lâu mới ngẩng mặt dịu dàng cười nói: “Đại công tử chuyện này rốt cuộc là gia sự riêng của Tạ gia, ta chỉ là một ngoại nhân tới cửa làm khách sẽ không trụ lại lâu lắm ra mặt xử lý việc này hình như không thỏa đáng.”

Đôi mắt Tạ Liên Thành sáng ngời mà thâm trầm nghe Giang Tiểu Lâu nói, ngụ ý của nàng rõ ràng đối với chuyện này đã tìm được biện pháp xử lý thích hợp nhưng không muốn nhúng tay vào việc nhà của Tạ gia cho nên chỉ biết làm bộ như nghe không hiểu dùng lời nói hàm chứa lấy lệ.

Ánh mắt chạm nhau một bên là bình tĩnh như hồ sâu giống như có thể cất chứa hết thảy mưa gió mà bên kia cũng là thần bí khó lường phá lệ thông tuệ cùng quyến rũ.



Tạ Liên Thành vào nam ra bắc gặp qua vô số nữ nhân lại chưa bao giờ gặp qua ánh mắt đặc biệt của nữ tử như vậy.

Mâu quang của hắn khẽ nhúc nhích nhẹ nhàng gật đầu: “Sự tình phát sinh ở Tạ gia, ta trách vô bàng thải [ 1 ] .” Nói trảm đinh tiệt thiết tựa như kim thạch đụng nhau.

[ 1 ] không thể đổ trách nhiệm cho người khác

Biểu tình trên mặt Giang Tiểu Lâu hàm chứa khen ngợi: “Một khi đã vậy, ta còn muốn thỉnh đại công tử trợ giúp một tay.” Không chờ đối phương trả lời nàng đã cười nói: “Nếu không……………… Nếu là ta xuống tay không biết nặng nhẹ đem sự tình nháo lớn hoặc là làm quá tuyệt tình chỉ sợ trên mặt đại công tử cũng khó coi.”

Tạ Liên Thành cùng phụ thân hắn Tạ Khang Hà giống nhau là thuộc tuýp người làm ăn hối hả ngược xuôi, nơi nơi bận rộn chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong trạch viện. Mà Tạ phu nhân chân chính là một pho tượng bồ tát , mỗi ngày ngoài ở phật đường ăn chay niệm kinh những chuyện khác một mực không hỏi, một mực mặc kệ sự vụ trong gia đình đều đổ xuống trên người Vương Bảo Trân ,nàng ta tất nhiên khắp nơi nhúng tay tỉ mỉ cẩn thận từ trên xuống dưới làm rất là thỏa đáng. Tuy rằng mẫu tử Vương thị bên dưới không hề thiếu động tác nhỏ nhưng là Tạ Liên Thành biết đạo lý nước quá trong ắt không có cá ,hắn không có ý định một lưới bắt hết lại càng không muốn chém tận giết tuyệt.

Giang Tiểu Lâu nói không sai gia sự là việc xử lý khó khăn nhất nhất là loại chuyện khó mà giãi bày. Nhưng gia phong Tạ gia xác thực phải nghiêm chỉnh , hắn suy nghĩ một lát liền gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi ,có gì cần ta hỗ trợ ta nhất định tận tâm tận lực.”

Hai người đều là người thông minh tiền căn hậu quả sớm tâm như gương sáng không khỏi nhìn nhau cười.

Ở hoa viên bên kia Cố ma ma giúp đỡ Tạ Du men theo hoa dưới tàng cây đi tới. Ánh mắt Tạ Du nhìn phương hướng lương đình trong mắt ẩn ẩn có lửa giận phụt ra, trong miệng lại nói: “Mùa thu gió trời mát mẻ, ta muốn hóng gió một chút, ma ma ngươi đi về trước đi.”

Cố ma ma sửng sốt theo ánh mắt của nàng nhìn lướt qua lương đình lập tức không khỏi khẩn trương một phen nắm lấy tay nàng nói: “Tiểu thư bên ngoài gió lớn ngài vẫn là sớm trở về phòng tĩnh dưỡng, nô tỳ sẽ không đi ở đây phụng bồi người.”

Tạ Du suy nghĩ hồi lâu mới đột nhiên bừng tỉnh lại liếc mắt nhìn Cố ma ma một cái, trên mặt xẹt qua một tia cười khổ. Nàng rất rõ ràng ma ma toàn tâm muốn tốt cho nàng. Nếu giờ phút này nàng vọt tới lương đình dưới cơn thịnh nộ không biết sẽ nói ra điều không nên nói, đến khi bị Giang Tiểu Lâu hoặc là đại ca nhìn ra manh mối sau này nàng sẽ không thể làm người.

Nghĩ đến đây nàng liền chính diện hướng lương đình si ngốc mà đứng.

Hơi lạnh của gió thu thổi bay y phục của nàng, thổi tán loạn tóc mai của nàng khiến cho cả người nàng giống như người giấy mỏng manh nhu nhược.

Cố ma ma rõ ràng nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt theo hốc mắt nàng chậm rãi chảy xuống. Trong lòng không khỏi rùng mình ở trong ấn tượng của nàng xưa nay tiểu thư thanh cao lãnh ngạo khi nào toát ra vẻ mặt đau thương như vậy. Chỉ là có chút sự tình nhất định là không thể làm thí dụ như tâm tư đối với đại thiếu gia một khi bị ngoại nhân biết tiểu thư tuy là không bị dìm xuống sông cũng sẽ bị đưa đi thanh đăng cổ phật [ 2 ] cả đời. Nói đến nói đi đều là Giang Tiểu Lâu không phải nếu không có sự xuất hiện của nàng, tiểu thư là sẽ không phạm sai lầm .

[ 2 ] Ý chỉ xuất gia, cả đời làm bạn bên phật tổ.



Cố ma ma trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nàng trong lòng âm thầm tính toán có cơ hội nhất định phải tìm đem Giang Tiểu Lâu đuổi ra phủ thay tứ tiểu thư đoạt lại sự yêu thương của lão gia về phương diện khác coi như là diệt trừ tâm ma cho tiểu thư. Nếu không nàng cứ ở đây một ngày thì tứ tiểu thư càng không an tâm .

Cùng lúc đó tam tiểu thư Tạ Hương tìm được Vương Bảo Trân, nàng liền một mạch kể cho Vương Bảo Trân trong nhà phát sinh chuyện quỷ hồn thập phần lợi hại tốt nhất thỉnh một vị pháp sư cao tay lập đàn cúng bái diệt trừ ma quỷ khi đó trong nhà tự nhiên sẽ sạch sẽ yên bình.

Vương Bảo Trân không khỏi thấp giọng quở trách nói: “Ngươi rõ ràng biết lão gia không thích nhất là nhắc đến thần thần quỷ quỷ, ngươi lại đem pháp sư thỉnh về nhà lỡ như xảy ra chuyện gì truyền ra tin đồn không hay chẳng phải là mất nhiều hơn được, ta khuyên ngươi vẫn nên vứt tâm tư này đi.”

Tạ Hương ngọt ngào cười kéo tay Vương Bảo Trân nói: “Vương di nương ta tất cả đều là suy nghĩ vì người.”

Vương Bảo Trân ngừng lại một chút trầm giọng nói: “Lời này là có ý gì?”

Khóe môi Tạ Hương hơi gợi lên: “Vương di nương phụ thân đem tất cả sự vụ giao cho người quản lý, hiện tại Mạch Nhi đã chết không nói còn ra phát sinh chuyện quỷ hồn nơi nơi lòng người hoảng sợ, mỗi người nghị luận không ngừng. Theo ta thấy không bằng thỉnh pháp sư trở về thỏa đáng tẩy sạch sẽ đem bọn ma quỷ quấy phá, cùng người đều quét ra phủ .”

Nàng vừa nói , xoay chuyển một đôi mắt xinh đẹp lại tản ra vẻ giảo hoạt cùng tia tà ác.

Trong lòng Vương Bảo Trân chấn động lập tức hiểu được không khỏi tà tà liếc nàng một cái: “Tam tiểu thư lão gia tin tưởng đem gia sự đều giao cho ta, càng là như thế ta càng không thể cô phụ tín nhiệm của hắn vô duyên vô cớ đem ngoại nhân vào phủ, thật sự là không ra thể thống gì.”

Tạ Hương hừ một tiếng khinh thường nói: “Ngay cả ta cũng không thể cùng ngoại nhân tồn tại, từ khi nàng tới trong nhà chúng ta mới đột nhiên nổi lên gợn sóng chẳng lẽ người không hy vọng hết thảy khôi phục bình thường sao?” Nàng nói xong hướng Vương Bảo Trân thần bí chớp mắt nhìn, thần tình mười phần ôn nhu đáng yêu.

Vương Bảo Trân càng nghĩ nhưng vẫn còn lắc lắc đầu: “Mặc kệ thế nào việc này rốt cuộc vẫn không ổn nên chờ phụ thân ngươi trở về tìm hắn thương lượng rồi nói sau.”

Tạ Hương có chút thất vọng lại cũng không nói thêm gì hướng Vương Bảo Trân cáo lui . Thời điểm nàng ra cửa vừa vặn cùng Tạ Nguyệt chạm mặt, đồng thời Tạ Nguyệt cũng muốn cùng nàng nói hai câu nói ai ngờ Tạ Hương cúi đầu mỉm cười một đường rời đi.

Trên mặt Tạ Nguyệt lộ ra một tia kinh ngạc, chờ nàng đi vào trong phòng mới hướng Vương Bảo Trân nói: “Nương. tam muội vừa rồi làm sao vậy ta cùng nàng chào hỏi nàng đều là một bộ dáng cổ cổ quái quái.”

Vương Bảo Trân lạnh lùng cười: “Ngươi đừng coi khinh nha đầu kia nàng mưu ma chước quỷ rất nhiều.” Nói xong câu này cũng là không chịu nói tiếp nữa.

Tạ Nguyệt nghe xong mày có chút nhướng lên: “Diêm Vương thủ hạ tiểu quỷ lại như thế nào cũng phiên không được thiên đi nương ngươi cứ yên tâm đi.”

Vẻ mặt Vương Bảo Trân không kìm được toát ra tia chán ghét: “Chỉ sợ người tốt khó làm ác quỷ lại càng khó chơi.”

Không quá mấy ngày Vương Bảo Trân ở Tạ gia trong hoa viên tản bộ đột nhiên nhìn thấy một bóng đen nhẹ nhàng đi qua còn không có phản ứng lại đây là chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy có một trận quái gió thổi vù vù đến làm tất cả cỏ cây đều lả tả rung động ,Vương Bảo Trân thấy rõ là một nữ nhân mặc áo trắng đứng ở trong góc tóc dài che khuất mặt căn bản thấy không rõ bộ dáng lại hướng nàng vẫy vẫy tay. Chờ một ma ma trong phủ đi qua đã thấy bóng trắng biến mất. Kế tiếp liên tục mấy ngày người trong Tạ gia mỗi đêm đều nhìn thấy có quỷ hồn ở trong đình viện thường lui tới, có đôi khi là ở hoa viên có đôi khi là ở thư phòng có đôi khi là ở trong phòng nhóm tỳ nữ. Nhưng địa phương nàng xuất hiện nhiều nhất như cũ là Họa lâu.

Vương Bảo Trân trải qua chuyện như vậy lại có Tạ Hương kề cận khuyến khích rốt cục đồng ý hướng pháp sư xin giúp đỡ . Vì thế Tạ gia đặc biệt phái người mời tới vị pháp sư nổi tiếng nhất kinh thành qua tuổi bốn mươi là một đạo sĩ thanh phong đạo cốt.

Lần đàn tràng này Ngũ Thuần Phong cố ý ở trong hoa viên đặt một hương án thật to, bên người có mười tiểu đạo sĩ qua lại tiêu sái đi tới đi lui mà hắn trên đỉnh đầu đội nón trong tay cầm thanh đào mộc kiếm (kiếm gỗ đào),trên thân kiếm chạm khắc tinh mỹ theo phong cách cổ xưa ở không trung uốn lượn . Nửa đêm giờ tý trong lư hương tỏa sương khói lượn lờ, tiền giấy đầy trời bay quanh thân hình pháp sư và cả hoa viên vòng tới vòng lui, bảo kiếm trong tay bổ ngang chém dọc, mắt thấy có chuyện lạ đưa tới vô số tỳ nữ dòm ngó, người hầu đều ở xa xa quan sát khe khẽ nói nhỏ.

Có lẽ là vẻ mặt trịnh trọng của vị pháp sư cuốn hút tất cả mọi người làm thần tình bọn họ cũng không nhịn được ngưng trọng liền ngay cả Vương Bảo Trân ban đầu đối với việc này không tin cũng không tự giác vẻ mặt nghiêm túc chính là lẳng lặng nhìn không nói được một lời. Các vị tiểu thư Tạ gia không tiện ra khỏi viện phòng trường hợp sợ bị ngoại nhân kinh động đều tự phân phó nha đầu bên người đi vào hoa viên xem xét tình huống rồi chạy nhanh trở về bẩm báo.

Không bao lâu Ngũ Thuần Phong thu kiếm gỗ đào quay đầu lập tức hướng về Vương Bảo Trân, nàng lập tức mở miệng hỏi: “Đạo trưởng không biết lễ đàn cúng bái này có thể xua tan Quỷ Hồn sao?”

Trên khuôn mặt gầy gò của Ngũ Thuần Phong lập tức ngưng trọng thở dài một hơi nói: “Lời nói ra thật không tốt, tòa nhà của qúy phủ quỷ khí dày đặc có người đã gây chuyện thất đức .”

Vương Bảo Trân sửng sốt thần sắc hơi trầm xuống: “Lời đạo trưởng rốt cuộc là sao? Lão gia nhà ta thích mang niềm vui cho người khác, khắp nơi quảng kết thiện duyên còn phu nhân nhà ta lại hàng năm ăn chay lễ phật ngay cả một con kiến cũng không dám giết làm sao có thể gây ra chuyện thất đức, Tạ gia tuyệt không phải người như thế.”

Đạo trưởng lạnh lùng cười khẩy làm bộ làm tịch vẫy vẫy tay, đệ tử của hắn rất nhanh mang lư hương đến cung kính đứng ở trước mặt hắn.

Đạo trưởng một lần nữa thắp ba nén hương cắm vào trong lư hương. Chỉ chốc lát sa, nén hương ở giữ vô duyên vô cớ đứt mất nửa đoạn, khiến cho ba nén hương tạo thành hình chữ “ao” [凹]. Đạo trưởng lạnh lùng nói: “Nhìn thấy không, ba nén hương này cháy tạo thành hình ở giữa thấp, hai bên lại cao, khẳng định người trong nhà này đã từng làm chuyện gì đó khiến có người chết oan nghiệt.”

Trên mặt Vương Bảo Trân rốt cục xuất hiện một tia khẩn trương không khỏi thấp giọng nói: “Đạo trưởng có phương pháp gì để phá giải hay không ?”

Ngũ Thuần Phong lại làm bộ làm tịch lắc chuông đồng trong miệng lẩm bẩm một tràng thế này mới trịnh trọng nói: “Biện pháp không phải không có chỉ cần để ta tìm ra nơi quỷ hồn trú ngụ, ta sẽ tìm cách trấn áp nó nói không chừng cũng có thể đem nó dọa lui.”

Vương Bảo Trân vội vàng nói: “Như vậy làm phiền đạo trưởng .” Nói xong nàng xoay người hướng ma ma phía sau nói: “Hồng ma ma ngươi dẫn đạo trưởng lướt qua các viện đi.”

Vương Bảo Trân nói chuyện là rất chú ý, nàng chỉ nói để Hồng ma ma dẫn Ngũ Thuần Phong lướt qua đuổi quỷ mà thôi cũng không có nói hắn có thể tiến vào trong viện nhưng chỗ nữ quyến vạn nhất xảy ra chuyện gì nàng không thể giao phó cho nên mới cố ý phân phó Hồng ma ma dẫn mọi người đi theo. Như vậy trước mắt bao người sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vì thế Ngũ Thuần Phong dưới sự giám sát của Hồng ma ma một đường hướng về nội viện mà đi. Hắn lần lượt tới viện đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư đều dừng lại một chút sau đó lại đi qua viện ba vị thiếu gia Tạ gia cẩn thận tra xét một phen đều lắc đầu nói: “Không ở trong này, không ở trong này, còn có người khác không?”

Hồng ma ma bất đắc dĩ lại mang theo hắn đi vào viện của Tạ lão gia cùng Tạ phu nhân

Nhưng vẫn như trước không hề thu hoạch.

Ngũ Thuần Phong vuốt chòm râu nói: “Ai nha thật kỳ quái rốt cuộc nó ẩn nấp ở nơi nào?”

Ánh mắt Hồng ma ma như hạt châu vừa chuyển rồi đột nhiên nghĩ tới một người không khỏi nói: “Còn có một chỗ chưa có kiểm tra qua, mời đạo trưởng cùng nô tỳ mau đến.”

Ngũ Thuần Phong một đường lắc la lúc lắc đi theo Hồng ma ma đến Họa lâu Giang Tiểu Lâu trú ngụ.

Mới vừa đến cửa Ngũ Thuần Phong quan sát một chút phương hướng hét lớn một tiếng: ” Phải chính là nơi này, dày đặc quỷ khí.”

Hồng ma ma không khỏi biến sắc: “Đạo trưởng là nói —— quỷ hồn ẩn nấp ở bên trong?”

Ngũ Thuần Phong gật gật đầu hắn giơ kiếm gỗ đào trong tay lớn tiếng nói: “Các ngươi chờ ở đây, để ta vào trong tróc nã quỷ hồn đi ra.”

Hồng ma ma vội vàng ngăn trở : “Đạo trưởng, nơi này người ở không phải là khách nhân bình thường, đó là khuê nữ của một vị cố nhân mà lão gia nhà ta quý trọng nhất, nếu là kinh động nàng, nô tỳ không thể đảm đương nổi.”

Mâu quang đạo trưởng trở nên lạnh lùng thốt: “Nhà ngươi mời ta tới tróc nả quỷ hồn nhưng lại cố kỵ nhiều như vậy. Nếu như nhất quyết không chịu đành phải tùy ý quỷ hồn làm bậy, đả thương tánh mạng người, quên đi ta không quan tâm nữa.” Nói xong hắn phất tay áo liền muốn ly khai.

Hồng ma ma chạy nhanh nói: “Đạo trưởng bớt giận , nô tỳ là lo lắng làm khách quý tức giận mà thôi ,như vậy đi trước tiên nô tỳ đi vào thông báo một phen rồi báo lại cho ngài .”

Ngũ Thuần Phong cũng không nói lời nào tùy ý Hồng ma ma vô cùng cung kính đi vào sân. Không bao lâu cửa viện thân ảnh Hồng ma ma bước ra ,tươi cười rạng rỡ nói: “Giang tiểu thư nói toàn bộ theo ý ngài.”

Ngũ Thuần Phong cười nhẹ nói: “Ta đến đây tróc nã quỷ hồnlà vì an toàn của họ mà suy nghĩ nàng lại có cái gì không vui .” Nói xong hắn thay đổi một bộ dáng trịnh trọng, một cước rảo bước vào sân. Còn lại nha hoàn, ma ma, sai vặt xem đến đây cũng lắp bắp theo ở cửa ló đầu ra nhìn.

Giang Tiểu Lâu cùng Ly Tuyết Ngưng vốn đang ngồi ở trên hành lang phơi nắng trò chuyện, trong tay Ly Tuyết Ngưng còn đang cầm khung thêu. Tiểu Điệp cùng Thiến Thiến đứng ở một bên hầu hạ hiện tại đều là một bộ dáng giật mình nhìn đạo trưởng tiến vào.

Ngũ Thuần Phong cũng không thèm nhìn tới hai vị tiểu thư một cái, hắn chính là giơ lên kiếm gỗ đào vây quanh toàn bộ viện vừa ướn lượn vừa không ngừng bổ ngang chém dọc giống như đang dò xét chỗ ẩn nấp của Quỷ Hồn .

Giang Tiểu Lâu nâng mí mắt hứng thú nhìn phảng phất trước mắt như đang nhìn xiếc khỉ biểu diễn. Đột nhiên trên trán Ngũ Thuần Phong bắt đầu xuất hiện màu đỏ sẫm như máu tươi dần dần nhiễm đỏ toàn bộ vầng trán hơn nữa còn lan xuống cằm cùng tóc, từng giọt từng giọt rơi xuống đem toàn bộ vạt áo trước đều nhiễm ướt .

Có mặt ở đây mọi người không khỏi quá sợ hãi lại cũng không dám tiến lên quấy rầy.

Sau một lúc lâu công phu Ngũ Thuần Phong mới ngừng lại được vẻ mặt mỏi mệt vô cùng.

Hồng ma ma vội vàng tiến lên đón hoảng sợ hỏi: “Đạo trưởng, trên trán của ngài là chuyện gì xảy ra?”

Ngũ Thuần Phong nói: “Quỷ hồn âm khí quá nặng vừa rồi ta cùng với nó tranh đấu là lúc nó lệ khí quá nặng đả thương đến ta. Ai ai, oán hận nặng như thế tất có oan khuất thật sâu nếu là nghiệp chướng không diệt trừ, nó nhất định không chịu rời đi ta cũng vậy không còn cách nào.” Hắn nói xong câu đó liền vừa chắp tay nói: “Vẫn là để phu nhân nhà ngươi thỉnh người cao minh khác đi.” Lập tức hắn liền phất tay áo muốn ly khai.

Hồng ma ma nóng nảy lo âu chắn ở trước mặt hắn: “Đạo trưởng, nếu là ngài ly khai viện này, người trong phủ làm sao bây giờ ?”

Tiểu Điệp chớp chớp mắt giống như cũng khẩn trương theo bản năng tiến lên hai bước nói: “Đạo trưởng, trong viện này thật sự có quỷ hồn, ngài phải giúp chúng ta diệt trừ nó nha.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp mang dáng dấp thập phần sợ hãi trong lòng hơi mỉm cười.

Quả nhiên những người khác nhìn thấy một màn này cũng đều nói hy vọng đạo trưởng có thể đem oan hồn Mạch Nhi bắt lại tiêu tai giải ách.

Đạo trưởng càng nghĩ càng thấy khó xử cuối cùng mới nói: “Như vậy đi ta ở trong đạo quan [ 3 ] lập một bài vị vì nàng làm bảy bảy bốn mươi chín ngày đàn tràng thuỷ lục [ 4 ] đến lúc đó oan khuất của nàng sẽ có thể được đến khiếu nại sớm ngày đầu thai đi cũng không đến mức ở lại nhân thế bồi hồi nhận hết khổ sở quấy nhiễu người sống.”

[ 3 ] điện thờ của đạo sĩ

[ 4 ] Thủy là chỉ những gì thuộc nước như sông, suối, ao, hồ, biển v.v.…Lục là chỉ khu vực thuộc trên bờ, bao gồm núi non, cao nguyên, đồng bằng, đất liền.>>>>> Thủy Lục, nghĩa là bao hàm từ hư không đến trên bờ dưới nước.



Hồng ma ma liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt, chẳng qua lập đàn tràng phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong khoảng thời gian này chúng ta lại nên làm gì bây giờ ?”

Đạo trưởng vươn tay vuốt chòm râu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bần đạo không có cách nào, người có đường người, quỷ có lối quỷ ; có cừu oán báo cừu, có oán báo oán đây là thiên đạo tự nhiên mặc dù là ta cũng không thể can thiệp.”

Nghe xong lời này, trên mặt Hồng ma ma không khỏi lộ ra vẻ không yên: “Đạo trưởng là nói —— “

Nhưng vào lúc này đạo sĩ đột nhiên thấy Giang Tiểu Lâu không khỏi trước mắt sáng ngời, lập tức hắn tiến về phía trước hai bước cẩn thận quan sát thần sắc nàng có chút khác thường. Hồng ma ma sợ hắn đối với Giang Tiểu Lâu bất kính chạy nhanh nói: “Đạo trưởng nếu đã diệt trừ quỷ hồn, vậy nô tỳ đưa ngài đi ra ngoài.”

Đạo trưởng khoát tay áo nói: “Không vội, không vội, bần đạo còn có mấy câu muốn hỏi vị tiểu thư này.”

Giang Tiểu Lâu thấy ánh mắt mọi người dừng ở trên người mình, không khỏi dịu dàng cười, đứng dậy nhìn Ngũ Thuần Phong nói: “Không biết ngài có gì chỉ bảo.”

Ngũ Thuần Phong nhìn nàng hai mắt ngưng tụ lại: “Thỉnh tiểu thư báo ngày sinh tháng đẻ của ngươi.”

Giang Tiểu Lâu trầm mặc không nói, Ngũ Thuần Phong kiên trì nói: “Bao nhiêu quan to quý nhân muốn mời ta xem tướng ta đều nhất định không chịu, hôm nay xem như ngoại lệ chính là có duyên cớ khác còn không mau mau báo lên.”

Giang Tiểu Lâu thấp giọng phân phó Tiểu Điệp mang giấy bút đến, nàng viết lên sau đó từ tay Tiểu Điệp đưa cho Ngũ Thuần Phong. Ngũ Thuần Phong nhìn nhìn liền mở miệng nói: “Thời điểm ngươi ba tuổi có một lần bị người nhà ôm ra ngoài xem hội hoa đăng thiếu chút nữa bị bắt cóc.”

Giang Tiểu Lâu giật mình lập tức mỉm cười đáp: “Phải.”

Ngũ Thuần Phong nhướng mày cười giống như đắc đạo tiên nhân lại mở miệng: “Ngươi mười ba tuổi còn có một lần kiếp nạn rơi vào trong nước thiếu chút nữa chết đuối, khó khăn mới tìm được đường sống trong chỗ chết.”

Giang Tiểu Lâu khóe môi hơi nhếch lên: “Đạo trưởng miệng vàng lời ngọc nói không sai.”

Mọi người một trận sợ hãi than, Tiểu Điệp đứng ở bên cạnh nghe xong từng câu hỏi không khỏi mở to hai mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chỉ nghe đạo trưởng lại tiếp tục nói : “Mạng ngươi có hai lần kiếp nạn, lần đầu tiên đã muốn bình an vượt qua, lần thứ hai nếu như không thể bình yên vượt qua tùy thời sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.”

Hồng ma ma nghe đến đó trên mặt thập phần kinh ngạc: “Đạo trưởng lời ấy nghĩa là sao?”

Ngũ Thuần Phong cao thâm dài thở dài một hơi nói: ” Phong thuỷ trong viện này ta sớm xem qua, ban đầu là dựa theo bố cục phong thuỷ, ngươi xem trước cửa đại sảnh sáu gốc cây tùng trước cửa đại sảnh, rất hợp quẻ Khảm ( 5 ), năm gốc cây tùng ở cửa lớn là quẻ Tốn, cửa Bắc bốn gốc cây tùng là quẻ Chấn ( 6 ), vô cùng phù hợp ý quẻ, là cách bày biện đại phú đại quý . Dựa theo phong thuỷ cùng bát tự phán đoán lão gia cùng trưởng tử đều là hàng năm bên ngoài bận rộn làm ăn. Con thứ hai thông minh có trí mưu. Tiểu nhi tử không tốt, thân thể kém………………. Tính đến vị tiểu thư này, bát tự là mạng thủy, vốn nên thích hợp sống tại phương Nam, lại trải qua bôn ba khắp nơi, mệnh di dời (tức là hay chuyển chỗ), vô cùng xung đột với tòa nhà thuộc hỏa này. Nếu còn trú ngụ ở đây chính nàng sẽ trở thành đại hung. Theo ta thấy còn không bằng nhanh chóng rời đi nơi đây cũng đỡ phải gặp tai bay vạ gió.”

( 5 ) một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho nước

( 6 ) một trong tám Bát quái, tiêu biểu cho sấm sét

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nhìn hắn một cái cũng là không hề phản ứng.

Ngũ Thuần Phong lạnh lùng cười nói: “Bần đạo chỉ có sao nói vậy, nhị vị tiểu thư nếu không tin cũng không còn cách nào, nếu ngươi vẫn kiên trì không ly khai chẳng những chính ngươi có tai ương đổ máu mà những người ở đây cũng đều bị ảnh hưởng rất lớn, lão thiên gia cho các ngươi lời cảnh báo hoặc là không tin đều tùy các ngươi thôi.” Nói xong hắn mỉm cười không chút do dự xoay người đi.

Hồng ma ma hai mặt nhìn nhau với mọi người, rồi xoay người ngượng ngùng về phía Giang Tiểu Lâu cười cười: “Giang tiểu thư chớ nghe đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ, ngài chỉ cần an tâm ở lại sẽ không có chuyện gì phát sinh .” Hồng ma ma nói xong một câu này liền mang theo các hạ nhân khác thần sắc hoảng sợ lui xuống.

Ly Tuyết Ngưng liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu một cái thở dài nói: “Lời vị đạo sĩ nói khi nãy ngươi tin sao?”

Con ngươi Giang Tiểu Lâu linh hoạt xoay chuyển, động động thân thể nở nụ cười: “Ngươi không có nghe nói sao, đạo sĩ nói ta cùng với Tạ gia bát tự xung khắc, nếu ở đây lâu dài ta sẽ nguy hiểm đến tánh mạng lại còn liên lụy người trong nhà này.”

Ly Tuyết Ngưng mặt nhăn mày nhíu thấp giọng trách mắng: “Chớ có nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cái gì xung khắc cái gì sinh tử kiếp nạn ta mới không tin.”

Giang Tiểu Lâu lại nhìn nhận quan điểm của mình: “Về chuyện này………… Ta lại tin tưởng .”

Ly Tuyết Ngưng kinh ngạc nhìn nàng một lần nghĩ rằng chính mình nghe lầm : “Vừa rồi lời đạo sĩ nói —— ngươi ba tuổi lạc đường, mười ba tuổi có tử kiếp thật sự phát sinh qua sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua Thiến Thiến một bộ dáng mờ mịt luống cuống.

Nàng cười nói: “Đều là thật, lúc ba tuổi phụ thân mang ta xuất môn chỉ lo nói chuyện làm ăn thiếu chút nữa làm đã thất lạc ta. Mười ba tuổi ta bị đại ca trêu đùa rớt xuống hồ…………… Thật là có nguy hiểm đến tánh mạng.”

Nhìn thấy Tiểu Điệp chớp ánh mắt một bộ dáng thiên chân ngây thơ, Thiến Thiến đắc ý đứng lên.

Giang Tiểu Lâu đôi mắt có chút chớp động thở dài: “Tạ bá phụ hảo tâm thu lưu ta lại đưa tới rất nhiều tai họa, thì ra hết thảy đều cùng bát tự của ta có liên quan, kể từ đó ta ở Tạ gia thật đúng là trụ không nổi nữa.”

Trên nét mặt nàng phảng phất mang một tia thương cảm nhàn nhạt.

Thiến Thiến tựa ở dưới hành lang hình trụ khóe miệng thật sự nhịn không được lộ ra một tia cười lạnh, cũng là cúi đầu không cho bất luận kẻ nào thấy rõ biểu tình của nàng.

Đợi cho Thiến Thiến xoay người đi châm trà, Tiểu Điệp hướng về phía bóng lưng của nàng khoa tay múa chân phác họa thành tư thế đầu heo, sau đó hướng về phía Giang Tiểu Lâu khóe môi hiện ra một nụ cười vui vẻ cùng khoái trá.

Giờ phút này, vẻ mặt nàng vốn chất phác tự nhiên đột nhiên hiện ra ba phần giảo hoạt đến Ly Tuyết Ngưng cũng phải ngạc nhiên.

Giang Tiểu Lâu cong cong khóe môi mang theo vẻ diễm lệ thanh lệ.

Ly Tuyết Ngưng suy nghĩ một lát đột nhiên nở nụ cười chỉ vào Tiểu Điệp nói: “Ngươi nha!”

Tiểu Điệp chớp chớp mắt càng phát huy bộ dáng vô tội hết sức thuần thục. Nhưng mà chờ Thiến Thiến trở về nàng liền trưng ra biểu hiện vụng về tầm nhìn hạn hẹp.

Ly Tuyết Ngưng đem hết thảy thu vào mắt không khỏi bật cười. Tiểu Điệp từ lúc theo Giang Tiểu Lâu công lực phẫn trư ăn cọp đã thành sở trường. Có người chút tự cho là đúng thật ra là bị bán còn muốn giúp đỡ kiếm tiền. Bộ dáng ngây ngốc không chê vào đâu được . Ánh mắt dừng ở trên người Thiến Thiến nàng cuối cùng lắc lắc đầu. Trên đời này có người vô tâm phạm sai lầm là có thể tha thứ . Nhưng có một số người lại cố ý sa vào loại người như vậy cũng là gieo gió gặt bão chẳng thể trách người khác.

Hồng ma ma thuật lại tất cả lời đạo trưởng cho Vương Bảo Trân, nàng lập tức đăng môn tự mình hướng Giang Tiểu Lâu luôn miệng nói xin lỗi, còn cam đoan Tạ gia tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, nhất định bảo hộ Giang Tiểu Lâu cùng người nhà nàng an toàn, hy vọng nàng không nên đem việc này để ở trong lòng, lại càng không chấp nhận đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc.

Giang Tiểu Lâu biểu hiện ra một bộ dáng do do dự dự hiển nhiên là đối với lời đạo sĩ tin tưởng ba phần.

Vương Bảo Trân trái khuyên phải khuyên thấy nàng cố ý như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở dài chỉ có thể nói: “Bất luận thế nào ngươi là khách nhân lão gia mời tới đây, thời điểm hắn không ở trong phủ ta để ngươi rời đi, đến lúc hắn trở về còn không biết trách tội ta thế nào. Hay là nể mặt ta, ngươi cũng không cần lập tức rời đi, tốt xấu cũng nên hướng lão gia nói một tiếng………………….”

Vương Bảo Trân tha thiết nhìn Giang Tiểu Lâu trông cậy vào nàng có thể đáp ứng. Giang Tiểu Lâu thể hiện vẻ mặt khó xử nửa ngày sau mới nói: “Vương di nương nói không sai, ta cuối cùng nên cùng Tạ bá phụ cáo biệt mới rời đi.”

Vương Bảo Trân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế này mới kéo tay nàng ôn nhu nói: “Cô nương tốt, người bên ngoài muốn nói gì cứ mặc bọn hắn, không cần quá mức để ở trong lòng.”

Nhưng mà chuyện này rất nhanh ở Tạ gia lan truyền nhanh chóng. Mỗi một hạ nhân đều xôn xao nghị luận nói Ngũ Thuần Phong quả quyết bát tự của Giang Tiểu Lâu cùng đại trạch Tạ gia xung khắc nếu là tiếp tục thu lưu nàng không riêng chính nàng có tai ương đổ máu mà trên dưới Tạ gia cũng gặp chuyện không hay. Nhất thời mỗi người cảm thấy bất an tránh nàng ba thước.

Nói đến thập phần kỳ quái vào ban đêm lại xảy ra một sự kiện tử vong ly kỳ. Gã sai vặt ở Tạ phủ bởi vì say rượu bất cẩn ngã vào trong hồ. Nếu chỉ như vậy cũngchẳng có gì ngạc nhiên nhưng phía tây địa thế hồ nước khá cao vốn là nước chảy từ tây sang đông thế mà thi thể gã sai vặt cũng là trôi xuống từ đông sang tây. Buổi sáng hôm sau bị người phát hiện nhất thời đưa tới mọi người vây xem bởi vì hồ nước tương đối sâu mà khối thi thể lại nổi trên mặt nước cách rất xa không có người có thể thấy rõ hình dáng chỉ nhìn thấy thi thể hắn nghịch dòng chảy vẫn nhẹ nhàng trôi đưa tới một trận sợ hãi than không thôi.

Tạ Hương chạy tới hiện trường xem thấy mọi người hò hét ầm ỉ rất không có quy củ, liền lộ ra vẻ mặt tức giận vừa muốn khiển trách mọi người nhưng không ngờ liếc mắt một cái liền nhìn thấy khối thi thể ngược dòng trôi nổi không khỏi hoa dung thất sắc. Nàng lập tức phân phó vài hạ nhân xuống hồ đem thi thể vác lên, sau đó lại đem việc này báo cho Vương Bảo Trân biết.

Lúc trước, chuyện tình Mạch Nhi đã muốn làm cho mọi người thập phần khiếp sợ, không quá hai ngày gã sai vặt cũng đã chết. Ở mặt ngoài nhìn như hắn say rượu mà trượt chân ngã vào hồ mới chết chìm nhưng thi thể làm sao có thể nghịch dòng chảy trôi nổi điều này cũng không phù hợp lẽ thường. Mọi người nghị luận sôi nổi trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Không biết là ai nghĩ tới chỗ mấu chốt lặng lẽ nói: “Đạo trưởng nói không sai nha, trong nhà quả nhiên đã xảy ra chuyện.”

Trên mặt Tạ Hương hiện lên một tia ẩn ẩn tự đắc, nàng quay đầu bắt lấy tay áo Vương Bảo Trân thấp giọng nói: “Di nương, ngài nhìn thấy không sự tình nháo lớn như vậy, không có khả năng che giấu được nữa . Đạo trưởng rõ ràng nói qua bát tự Giang Tiểu Lâu cùng đại trạch Tạ gia không hợp, nếu để nàng tiếp tục trụ lại chỉ sợ còn có thể khắc chết người nào cũng không chừng.”

Nghe xong lời này, mọi người không khỏi đều gật đầu liên tục nói phải.

Vương Bảo Trân càng nghĩ một bộ dáng thập phần khó xử cuối cùng lắc lắc đầu: “Không được còn phải chờ phụ thân ngươi trở về rồi hẳn tính, ta không làm chủ được việc này .”

Tạ Hương tròng mắt vừa chuyển nói: “Vậy đi tìm mẫu thân, nàng nhất định có thể làm chủ.”

Vương Bảo Trân nhìn thấy mọi người tình cảm quần chúng phẫn nộ chỉ có thể thuận theo dân ý: “Ta sẽ đi hồi bẩm phu nhân những chuyện phát sinh trong nhà cho nàng biết.” Nói xong nàng liền bỏ lại mọi người mang theo Hồng ma ma tiến vào viện Tạ phu nhân .

Nàng đến cửa viện lại bị tỳ nữ thân cận nhất bên người Tạ phu nhân là Cẩm Tú cản lại. Cẩm Tú đầy mặt khiêm tốn cười trong miệng cung kính nói: “Vương di nương, phu nhân đang niệm kinh ai cũng không gặp .”

Trên hai gò má Vương Bảo Trân hiện lên nếp nhăn khi cười nói: “Ta tự nhiên là biết, chính là trong nhà đã xảy ra đại sự, đầu tiên là nha đầu Mạch Nhi bên người tứ tiểu thư tự sát, tiếp theo lại chết một gã sai vặt, việc này không thể không báo cho phu nhân biết. Cẩm Tú ngươi thay ta bẩm báo một chút đi.”

Vẻ mặt Cẩm Tú kinh ngạc trái lo phải nghĩ vẫn là xoay người vào sân, chỉ chốc lát sau nàng liền đi ra bẩm báo: “Phu nhân thỉnh ngài đi vào.”

Vương Bảo Trân mừng rỡ một đường bước nhanh vào sân. Chờ nàng nhìn thấy Tạ phu nhân cũng là vẻ mặt áy náy bất an: “Phu nhân đem gia vụ giao phó cho ta, ta lại chiếu cố không chu toàn. Trong nhà xuất hiện chuyện chuyện kỳ lạ chờ việc lạ cho tới nay cũng không giải thích được, trong lòng ta thật sự khổ sở thỉnh phu nhân trách phạt.”

“Không thể trách ngươi.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.

Vương Bảo Trân lại sát ngôn quan sắc lặng yên nói: “Đám hạ nhân khe khẽ nghị luận nơi nơi loạn thành một đoàn, đạo trưởng nói bát tự Giang Tiểu Lâu cùng Tạ gia không hợp không nên ở đây lâu dài ………………..”

Tạ phu nhân thở dài một hơi, xoay xoay phật châu trong tay chậm rãi nói: “Vương di nương, ta không thể không nhắc nhở ngươi,Giang Tiểu Lâu là khách nhân lão gia thật tâm mời về, không có lão gia lên tiếng ai cũng không thể kêu nàng đi.”

Vương Bảo Trân tựa hồ do dự : “Thế nhưng mọi người đều tin lời hắn nói, sợ là dễ dàng kích khởi oán giận lòng người ngược lại đối với nàng không tốt.”

Mâu quang Tạ phu nhân khẽ nâng, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn Vương Bảo Trân nói: “Trên đời này xác thực có rất nhiều cao nhân đắc đạo, nhưng đại đa số toàn là giang hồ thuật sĩ , lời hắn nói sao có thể hoàn toàn tín nhiệm. Cái chết của Mạch Nhi cùng gã sai vặt ta cũng đã biết, bất quá là ngoài ý muốn xảy ra đồng thời mà thôi . Từng ấy năm tới nay Tạ gia cũng không phải không có phát sinh chuyện bất ngờ, ngẫm lại nha đầu bên người Tạ Nguyệt còn không phải vô duyên vô cớ lấy tiền bỏ trốn cùng quản gia. Gia phong nếu như thật sự nghiêm cẩn làm sao có thể phát sinh loại chuyện đó. Nay các ngươi không biết xấu hổ, đầu óc hạn hẹp đổ hết trên người một cô nương vô tội ? Nàng không cha không mẹ ngàn dặm xa xôi đến nương nhờ vào lão gia, chẳng lẽ chúng ta chỉ vì một chút tin đồn đã đem nàng đuổi ra ngoài sao? Lão gia thế chẳng phải trở thành hạng người vong ân phụ nghĩa.”

Mấy câu nói đó nhưng nói được rất nghiêm trọng ,sắc mặt Vương Bảo Trân trắng bệch gần như trong suốt càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Trong lòng nàng nổi lên phẫn hận nhưng trên mặt lại khiêm tốn nói: “Dạ, phu nhân giáo huấn rất phải, là ta nhất thời hồ đồ. Những lời này ta sẽ phân phó hạ nhân không bao giờ dám nói ra nữa.”

Tạ phu nhân không hề cùng nàng nhiều lời chính là tiếp tục cúi đầu xoay chuyển phật châu. Vương Bảo Trân liếc nhìn nàng một cái, đối với nàng lúc nào cũng trưng ra bộ dáng mặt mũi hiền lành có vài phần ghét cay ghét đắng, nhưng là trên mặt cũng không dám có chút hiển lộ chính là cung kính cúi đầu lui xuống.

Đợi cho Vương Bảo Trân vừa đi, Tạ phu nhân mới nhẹ giọng nói: “Xuất hiện đi, chỉ là bồi nương ngồi một chút cần gì lén lút như vậy.”

Tạ Liên Thành cười khanh khách từ phía sau rèm che đi ra, hắn nhìn Tạ phu nhân trên mặt khó được lộ ra một tia ôn nhu nói: “Lời nương nói sai rồi, nhi tử không phải lén lút cũng không phải e ngại Vương di nương, chẳng qua lời nàng muốn nói rất bất tiện nếu nhi tử có mặt ở đây.”

Tạ phu nhân nghe xong lời này, không khỏi có chút kinh ngạc nói: “Xem ra ngươi sớm đã biết nàng muốn nói chuyện gì .”

Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười nói, đôi mắt sáng ngời : “Không chỉ ta biết Giang Tiểu Lâu cũng biết.”

Tạ phu nhân càng thêm không dám tin: “Nàng cũng biết?”

Tạ Liên Thành thản nhiên nói: “Nàng tự nhiên là biết —— trong phủ có chuyện gì có thể giấu giếm ánh mắt của nàng.” Hắn nói xong lời này, như là nghĩ tới cái gì thú vị, không khỏi cong lên khóe miệng.

Tạ phu nhân quan sát hắn trong chốc lát, thần sắc trở nên cổ quái: “Ngươi chừng nào thì cùng vị Giang tiểu thư trở nên quen thuộc, chẳng lẽ là chuẩn bị vâng theo tâm nguyện phụ thân ngươi?”

Tạ Liên Thành kinh ngạc lập tức bật cười: “Mẫu thân lo lắng nhiều rồi, ta đã muốn cự tuyệt yêu cầu của phụ thân. Hắn đưa ra yêu cầu đó không chỉ ta sẽ không đáp ứng, nếu hắn hướng Giang tiểu thư nhắc đến nửa chữ, chỉ sợ người ta sẽ không quan tâm phú quý Tạ gia liền xoay người bước đi .”

Tạ phu nhân kinh ngạc nhìn nhi tử của mình, phật châu trong tay cũng ngừng chuyển động: “Ngươi tin tưởng nàng như thế thực làm ta ngạc nhiên. Bất quá hiện ở bên ngoài tiếng gió thật không tốt, ngươi phải nhắc nhở nàng cẩn thận một chút.”

Tạ Liên Thành hòa nhã nói: “Nương ngươi cứ yên tâm đi chuyện ma quỷ trong nhà này chúng ta sẽ tóm gọn sạch sẽ .”

Hắn dùng là chúng ta trừ bỏ hắn còn có ai ? Tạ phu nhân văn huyền ca biết nhã ý [ 7 ] : “Ngươi khó được lúc quản những việc nhỏ nhặt này.”

[ 7 ] nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó / giỏi suy luận, suy đoán; chỉ nghe nói bề ngoài đã bắt được trong tâm

Tạ Liên Thành cười mà không nói.

Tạ phu nhân âm thầm ngẫm nghĩ trong lòng. Tạ Liên Thành luôn mang bộ dáng mỉm cười nhưng trong khung chân chính là một người lãnh tình, muốn đạt được hảo cảm của hắn cũng không khó, muốn chạm đến tâm hắn là tuyệt không có khả năng. Hắn đem chính mình phong bế rất sâu, ai cũng nhìn không thấu lớp vỏ bọc bên trong rốt cuộc cất giấu đến tột cùng là cái gì, ngay cả nàng là mẫu thân hắn cũng vậy……………………. Có đôi khi cũng vô pháp đoán được tâm ý hắn. Cảm xúc vĩnh viễn sóng yên biển lặng , cá tính hắn thủy chung tao nhã cùng ôn nhuận hữu lễ, sẽ không yêu, sẽ không hận, sẽ không vui vẻ, sẽ không bi thương cùng cái xác không hồn lại có cái gì khác nhau. Hắn là một người không phải kiếm tiền trừ bỏ sinh ý ở ngoài trong sinh mệnh hắn cái gì đều không quan trọng, thật sự là rất đáng tiếc .

Nếu có một người có thể đẩy ra tầng mây mù dày đặc kia nàng sẽ cảm thấy thực vui mừng.

Trong phòng, đàn hương lượn lờ dần dần làm mơ hồ khuôn mặt Tạ phu nhân khiến cho cả gương mặt nàng trở nên dị thường nhu hòa. Nàng xem nhi tử của mình vừa rồi đối mặt với Vương Bảo Trân là một bộ dáng lạnh lùng sớm không còn nữa, thay vào đó là dịu dàng ôn nhu.

Ngũ Thuần Phong đuổi một đám đệ tử lặng lẽ thay đổi trang phục xuất môn, thẳng đến chạng vạng mới trở lại đạo quan. Vừa vào cửa liền phát hiện bên ngoài đứng vài đại hán thân hình khoẻ mạnh trong lòng hắn cảm thấy không đúng lập tức xoay người bước đi.

Ai ngờ hắn mới vừa đi đến đầu ngõ đã bị một gã đại hán ngăn lại thân hình như một bức tường khó lòng thoát khỏi, nam nhân ngăn ở trước mặt hắn, cười lạnh một tiếng chỉ vào hắn nói: “Bắt hắn lại !”

Ngũ Thuần Phong liều mạng giãy dụa lại bị đại hán như lang như hổ đại ngăn chặn miệng, cứng rắn nhét vào một cái bao tải. Một đường đi , khiêng hắn ở trong bao tải bị đụng mặt mũi bầm dập, đầu óc choáng váng lại căn bản không biết chính mình đến tột cùng thân ở nơi nào.

Rốt cục những người đó đến nơi, một tay đẩy hắn ngã trên mặt đất. Hắn thét lớn một tiếng cả người đau đớn chỉ cảm thấy xương sườn đều bị chặt đứt thành ba khúc. Thật vất vả từ trong bao tải lăn ra ngoài, đột nhiên thấy ánh sáng đầu óc lập tức mơ hồ. Ánh tịch dương chiếu lên trên người nữ tử một thân vận váy màu lam, chính là cười dịu dàng nhìn hắn.

Thần sắc nữ tử ôn nhu ,tươi cười điềm đạng làm người ta không tự chủ được trong lòng run lên.

Ngũ Thuần Phong chợt ngẩn ra, trong lòng kinh hoàng, không tự chủ được ào ạt lấp đầy.

Trong ánh mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ánh sáng khác thường, sau đó nhẹ nhàng bật cười: “Đạo trưởng còn nhớ rõ ta sao?”

Ngũ Thuần Phong muốn đứng lên cũng là cả người vô lực giống như rơi vào một cái lưới bắt cá chỉ có thể hấp hối giãy dụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.