Khánh vương phi đang muốn mở miệng hỏi, Giang Tiểu Lâu đột nhiên chỉ vào một người cách đó không xa nói: “Vương phi người xem.”
♥
Khánh vương phi theo tay nàng nhìn lại, chỉ thấy thế tử Khánh vương Hách Liên Nhạc đang ngồi xổm trước chậu đồng, quăng giấy vàng vào chậu lửa. Ánh lửa làm nổi bật khuôn mặt tú lệ gầy yếu của hắn, nhìn qua có vẻ phá lệ bi thương.
♥
Khánh vương phi nhất thời kinh ngạc, chợt khe khẽ thở dài, nói: “Hắn cũng là đứa nhỏ đáng thương, lúc trước ta quá mức chú tâm tìm kiếm tung tích Tuyết nhi, nhất thời sơ sót chăm sóc hắn. Tuy rằng hắn là con trai trưởng Khánh vương phủ, nhưng ai ai cũng coi thường hắn, xem hắn như kẻ ngốc mà giễu cợt. Hắn cũng quá thành thật, ngay cả một câu oán giận cũng không biết nói, lâu ngày ta bị gọi là vương phi đầu gỗ, mà hắn là thế tử ngốc nghếch.”
Giang Tiểu Lâu xa xa nhìn Hách Liên Nhạc, hắn tựa hồ rất sợ gặp người, dáng vẻ sợ sệt rụt rè, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Thế nhưng, Giang Tiểu Lâu lại ở nơi ở của Khánh vương phi thấy được tranh vẽ của hắn, khi đó hắn vừa mới bảy tuổi, cũng đã họa ra tám bức tranh sơn thuỷ liên tiếp, trên hình có cảnh thiên nhiên, tranh hoa điểu, phi cầm, tẩu thú [ 1 ], cá và côn trùng, không chỗ nào thua kém, văn chương tung hoành, khí thế bàng bạc, ý cảnh vô cùng phóng khoáng, hoàn toàn không giống như phong cách điêu luyện của một hài tử nên có. Điều này chứng tỏ hắn đối với thế giới bên ngoài có cái nhìn rất sâu sắc, Giang Tiểu Lâu tự xưng là họa lan kỹ xảo cao siêu, nhưng cũng không thể bằng tài vẽ của hắn. Kỹ thuật vẽ tranh của Giang Tiểu Lâu đã trải qua nhiều năm khắc khổ luyện tập mà đạt được, vì quan sát tập tính hoa lan nàng có thể cả đêm không ngủ, tuy là năng lực trời cho, lại càng dựa vào chăm chỉ mới có. Nhưng mà Hách Liên Nhạc thì khác, bảy tuổi đã có thể vẽ ra bức họa sắc sảo như vậy, có thể thấy hắn là một người thông minh, thậm chí là có thiên phú dị bẩm trên phương diện hội họa. Nhưng vì sao hắn lại tự phong bế chính mình, là bệnh bẩm sinh, hay là sau khi sinh ra mới tạo thành …….
[ 1 ] phi cầm, tẩu thú : Hình dung có đủ các loại động vật (chim bay, thú vật)
Khánh vương phủ cất dấu nhiều bí mật, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trước mắt bao phủ sương mù lượn lờ, đem mọi chân tướng ẩn dấu bên trong.
Ánh mắt Khánh vương phi dừng thật lâu trên người nhi tử, sắc mặt mang vẻ thống khổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng rũ mắt, một lúc sau mới nói: “Tiểu Lâu, ta nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi.”
Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần lại, hơi kinh ngạc: “Vương phi, sao lại nói lời ấy?”
Khánh vương phi thở dài một tiếng: “Nơi này là một đầm lầy sâu không thấy đáy, ai muốn thoát ra cũng phải bị lột một lớp da. Ta biết Tuyết nhi là vật hi sinh, nhưng vẫn ích kỷ kéo ngươi vào. Bởi vì ta tứ cố vô thân, không có biện pháp vì nàng báo thù, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Nước mắt của nàng không khống chế được rơi xuống, vạt áo trước đã bị nhiễm ướt.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vương phi, dù cho ngài không mời ta vào phủ, ta cũng sẽ tìm cách trà trộn vào, tìm bằng được hung thủ.” Lời nàng vừa dứt, ánh mắt trầm xuống: “Vương phi, Khánh vương đã trở lại.”
Khánh vương phi vội lau nước mắt, bước nhanh tiến ra đón.
Khánh vương nhìn một màn trước mắt này, mày nhăn lại: “Đây là đang làm gì?”
Thần sắc Khánh vương phi đã khôi phục như thường, chỉ là trong âm thanh hơi nghẹn ngào, tận lực cất giọng bình thản nói: “Vương gia, đây là vì Tuyết nhi siêu độ.”
“Hoang đường, ta có khách quý tới cửa, nàng sao có thể thất lễ như thế!” Hàng mày Khánh vương nhăn thành chữ xuyên, khóe môi mím chặt, thần sắc nghiêm khắc trước nay chưa có.
Bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y, hắn có cặp mắt sáng ngời, mí mắt mỏng, phác họa rõ ràng đường nét đôi môi cùng chiếc cằm, mái tóc đen được buộc cố định bởi kim quan, một thân thường phục cẩm đoạn [ 2 ] màu trắng, cổ áo, tay áo, vạt áo, tà áo đều được viền vàng, tuy rằng làn da hơi trắng nhợt, khó che dấu ngũ quan anh tuấn cùng khí chất tôn quý.
[ 2 ] Thứ vải lụa đẹp quý. Ngày xưa dùng làm cống phẩm hoặc may áo bào, màn trướng.
Giang Tiểu Lâu liếc mắt một cái nhìn thấy vạt áo của hắn đặc biệt dùng chỉ vàng thêu họa tiết dải sóng lăn tăn, vừa có núi đá và những vật khác, nụ cười hơi khựng lại, nếu nàng không có nhìn lầm, loại hoa văn này còn được gọi là giang hải vô nhai, nó ngoại trừ biểu hiện điềm lành, còn có ngụ ý thái bình muôn đời. Ở Đại Chu, dám dùng hoa văn này ngoại trừ thiên tử đương triều, cũng chỉ có ——
Khánh vương phi nhẹ nhàng đụng vào bả vai Giang Tiểu Lâu, cung kính hành lễ nói: “Gặp qua thái tử.”
Thái tử nhẹ giọng thở dài, trong giọng nói mang theo vô hạn tiếc hận: ” Lộ hi minh triêu canh phục lạc, hương tiêu ngọc vẫn hà thì quy [ 3 ], nữ nhi vương phi qua đời, lòng ta cũng rất khổ sở, nhưng chung quy người sống quan trọng hơn, mong vương phi nén bi thương.”
[ 3 ] sương tan sớm mai lại rơi xuống, người mất một đi bao giờ về
Đây là bài Giới lộ xuất phát từ Hán nhạc phủ, so sánh đời người với sương sớm ý nói đời người ngắn ngủi sớm tàn. Nguyên câu ’’Giới thượng lộ, hà dị hi, lộ hi minh triêu canh phục lạc, nhân tử nhất khứ hà thì quy”
Ngữ khí thái tử vô cùng ôn hòa, hốc mắt Khánh vương phi nhịn không được đỏ lên, nhưng vẫn tận lực đè nén cảm xúc nói: “Đa tạ thái tử quan tâm, ta hết thảy đều tốt.”
Thái tử vừa mới dứt lời, liếc mắt nhìn sang bên cạnh thoáng thấy một mỹ nhân. Trên mặt không son phấn, làn da trắng nõn, mi mục như vẽ, mái tóc như mây, nhất là cặp mắt sáng như sao, trong lơ đãng rung động lòng người. Hắn duyệt vô số mỹ nữ, cũng kìm lòng không đậu nhìn nhiều hơn, mặt mang ý cười hỏi : ” Thiên kim quý phủ ta đều gặp qua, lại không biết vị này là —— “
Khánh vương ho nhẹ một tiếng, khóe miệng dần dần cong xuống, dáng vẻ như muốn tức giận, cổ họng giật giật, lại cố nén cười nói: “Đây là nghĩa nữ vương phi vừa nhận, còn không tới chào thái tử!”
Giang Tiểu Lâu thong dong cười, cúi đầu xuống: “Gặp qua thái tử.”
Trong phủ, Tạ Du lãnh diễm thanh quý, uyển chuyển phong lưu, nữ tử trước mắt cười như gió xuân, diễm quang bắn ra bốn phía, có thể nói đều là tư thái yểu điệu, không biết hai người nếu đứng song song chung một chỗ, ai hấp dẫn sự chú ý của mọi người hơn, trong lòng thái tử không tự chủ được ngẫm nghĩ, trên mặt lại thản nhiên gật đầu: “Vương phi mất đi một thiên kim, lại thêm được một người, thật ra cũng là đại hạnh trong bất hạnh.”
Khánh vương xấu hổ nhếch khóe miệng, nói: “Thái tử điện hạ, mời theo ta tới thư phòng.”
Thái tử mỉm cười, lại nhìn thật sâu Giang Tiểu Lâu một cái, thế này mới xoay người đi theo Khánh vương. Khánh vương lúc đầu là ở phía trước dẫn đường, nhìn thấy thái tử rớt lại phía sau cố ý thả chậm cước bộ, hơi thấp hơn so với vai của mình, hai người dần dần biến mất ở cuối hành lang.
Giang Tiểu Lâu đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt trầm xuống: “Thái tử điện hạ thường xuyên đến Khánh vương phủ sao?”
Khánh vương phi vẫn chưa để ý nhiều, gật gật đầu: “Đúng vậy, hắn thường xuyên đến phủ tìm vương gia chơi cờ.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu hàm chứa ý cười nhàn nhạt, vẫn chưa nói thêm nửa chữ. Tổ tiên Khánh vương đi theo cao tổ hoàng đế khai quốc giành thiên hạ, lập nhiều chiến công hiển hách, sử sách huy hoàng, hơn nữa làm người điệu thấp, không ham muốn quyền thế, rất được cao tổ coi trọng, được phong làm Khánh vương, con cháu nhiều thế hệ kế tục vương vị. Đến đời Khánh vương thế hệ này, hắn trước sau như một đứng ở lập trường trung lập, cũng không lẫn vào tranh đấu trong triều giữa các hoàng tử, nhưng bọn họ mượn sức cùng nhờ giúp đỡ cũng đều không phải một mực cự tuyệt. Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, thật ra hắn rất am hiểu câu nói này, thuần thục đưa đẩy, cùng các thế lực lớn trong triều vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần. Đương nhiên, loại tình huống này cũng chứng tỏ tranh đấu hiện nay vẫn chưa tới giai đoạn gay gắt, nếu thực đến thời điểm quyết định, hắn cũng bị ép buộc lựa chọn một bên.
Lúc này, một nha hoàn áo xanh vội vàng bước tới, lại nhìn Giang Tiểu Lâu ấp úng không dám mở miệng.
Khánh vương phi giận tái mặt, nói: ” Triêu Vân, có gì mà ấp úng , nói mau!”
“Hồi bẩm vương phi, An vương phi đến.” Triêu Vân cúi đầu, thật cẩn thận nói. Nàng đi theo vương phi nhiều năm, tự nhiên biết khúc mắc giữa An vương phi cùng Giang Tiểu Lâu.
Sắc mặt Khánh vương phi hơi đổi, tất cả mọi thứ kéo đến cùng lúc, sao nàng lại quên mất chuyện này: “Tiểu Lâu, ta đi gặp nàng, ngươi tránh trước đi.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích: “Vương phi, nên đến sẽ đến, có trốn tránh cũng không được, cùng với ngày đêm lo lắng, không ngại dũng cảm đối diện, ta nguyện ý đi gặp An vương phi.”
Khánh vương phi sửng sốt, cơ hồ không thể tin được lỗ tai chính mình, đợi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu cười khanh khách, cho thấy nàng đã hạ quyết tâm, thế này mới phân phó nói: “Đi mời An vương phi vào trong phòng của ta.”
“Dạ.”
Trở lại phòng, chén trà sứ men trắng trong tay Khánh vương phi được nâng lên, hạ xuống, tới tới lui lui mấy lần. Hai người Triêu Vân Mộ Vũ đứng ở một bên, nhìn vương phi cầm chén trà loay hoay mà không biết làm sao. Giang Tiểu Lâu đương nhiên chú ý tới khẩn trương của nàng, liền khuyên giải an ủi nói: “Vương phi không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Khánh vương phi nhìn nàng, sẵng giọng trách cứ : “Thật là hài tử ngốc! Ngươi nên suy nghĩ một chút, Duyên Bình quận vương chết, An vương phi nhất định sẽ ghi tạc món nợ lên đầu ngươi ! Cá tính của nàng ấy ta hiểu rõ nhất, lần này đến nhất định là truy cứu việc này, chẳng lẽ ngươi nửa điểm cũng không sợ hãi?”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa, ngữ khí không nhanh không chậm: “Nếu là sợ, ta cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Thấy nàng lớn gan, trong lòng Khánh vương phi cười khổ, không biết nên cười hay nên buồn: “Cá tính của ngươi cùng Tuyết nhi quả là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thật không biết sao hai ngươi có thể trở thành bằng hữu .”
Giang Tiểu Lâu nghe nàng nhắc tới Ly Tuyết Ngưng, mâu quang hơi ảm đạm, lại rất nhanh nở nụ cười nói: ” Tính tình chúng ta tuy rằng bất đồng, nhưng đều trải qua đau khổ giống nhau, cho nên mới có thể đồng bệnh tương liên. Lúc trước, cách hành sự của ta luôn trái ngược với nguyên tắc của Tuyết Ngưng, nhưng nàng vẫn tình nguyện bồi ở bên cạnh ta, mặc kệ ta làm gì đều yên lặng ủng hộ. Có thể thấy được không phải chỉ có tính tình hợp nhau mới trở thành bằng hữu, có phải không?”
Khánh vương phi lâm vào trầm mặc, xác thực, mặc kệ nàng nhắc tới ân oán giữa Giang Tiểu Lâu cùng An vương phủ, Ly Tuyết Ngưng đều chỉ nói một câu: Tiểu Lâu là bị bức ép, không thể trách nàng. Khánh vương phi lựa chọn tin tưởng nữ nhi, chỉ cần Dao Tuyết quận chúa nói thế nào, nàng đều một mực tín nhiệm, cho nên nàng suy nghĩ thật lâu sau, mới hòa nhã nói: “Ngươi yên tâm, hết thảy có ta, sẽ không để nàng quá mức làm khó dễ ngươi.”
Giang Tiểu Lâu còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe ngoài cửa phanh một tiếng bị người đẩy ra, thế tới mãnh liệt. Một mỹ phụ trung niên bước nhanh vào phòng, một thân váy dài màu đỏ khảm kim tuyến diễm lệ bức người, trên cổ đeo mặt dây chuyền vàng hoa mẫu đơn, trên mi tâm đính lá vàng cắt thành kiểu dáng hoa mẫu đơn rạng rỡ sáng loáng, càng tôn lên làn da trắng nõn, kiều diễm như quả đào mật. Vẻ mặt An vương phi tràn ngập tức giận, lạnh lùng phân phó nha hoàn phía sau: “Không có phân phó của ta, ai cũng không cho phép vào .”
Nha hoàn không dám thừa nhận lửa giận của An vương phi, tất cả đều thối lui đến dưới hành lang, đứng canh phía xa xa.
Khánh vương phi gặp An vương phi thế tới rào rạt, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, tính tình nàng ôn hòa, căn bản không có biện pháp đối diện với An vương phi bá đạo sắc bén. Hơn nữa, lúc này đối phương chìm trong cơn thịnh nộ, nàng nghĩ muốn bảo hộ Giang Tiểu Lâu, lại không hy vọng phá hủy tình nghĩa tỷ muội, đang lo lắng mở miệng thế nào, chợt nghe An vương phi lớn tiếng doạ người nói: “Tỷ tỷ, tỷ lừa muội thật khổ!”
“Muội nói gì vậy, ta làm sao lừa muội ?” Khánh vương phi nhất thời không dám đối mặt cặp mắt đẹp phun lửa kia.
“Tỷ nếu không có gạt muội, tại sao lại cho người này ở lại Khánh vương phủ, chẳng lẽ tỷ không biết thù hận giữa nàng cùng muội khó có thể hóa giải được ?”
Giang Tiểu Lâu thấy đối phương tức giận bừng bừng, chỉ nhẹ nhàng cười, cầm chén trà lên, nắp trà nhẹ nhàng nhấc lên, mùi hương trà ở trong không khí tỏa ra.
Khánh vương phi khó nén nội tâm khẩn trương, khẩn thiết nhìn đối phương nói: “Không cần nói khó nghe như vậy, Duyên Bình quận vương là ta nhìn trưởng thành, hắn chết… Trong lòng ta cũng rất khó chịu —— “
“Tỷ tỷ không cần lại gạt muội, tỷ chẳng những giữ nàng ở bên cạnh, còn nhận nàng làm nghĩa nữ. Chuyện lớn như vậy cũng không cùng muội nói một tiếng, thậm chí còn trăm phương nghìn kế lừa gạt, muội hỏi tỷ một câu, tỷ có hổ thẹn với muội không? !” Đôi mắt đẹp của An vương phi hung ác nhìn Giang Tiểu Lâu, cơ hồ muốn khoét một lỗ trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Đôi mắt Khánh vương phi hơi ướt át, nhịn không được biện giải nói: “Muội có biết, Tuyết nhi cùng Giang tiểu thư là bằng hữu tốt không.”
“Thì sao ? ! Phượng hoàng chung quy là phượng hoàng, gà mái vĩnh viễn là gà mái, mặc dù cùng sống trên cùng một cây thân cây, cũng không có khả năng đến với nhau, tỷ không nên xem gà mái biến thành phượng hoàng, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ ?” Trên trán An vương phi gân xanh như ẩn như hiện, từng câu từng chữ như đao nhọn sắc bén, không chừa chút thể diện cho Khánh vương phi, có thể thấy được nàng đã giận đến cực điểm.
Lại một lần nghe thấy lý luận này, căn bản đổi thang mà không đổi thuốc [ 3 ]. Xuất thân cao quý trong mắt người quyền quý là quan trọng hơn hết thảy, Giang Tiểu Lâu buông chén trà, ngữ khí hòa hoãn: “An vương phi không cần tức giận, chuyện này cùng Khánh vương phi không có quan hệ, là ta cầu nàng cho ta ở lại Vương phủ.”
[ 3 ] nghĩa là chỉ thay đổi phương thức, không thay đổi nội dung. Tức là 1 câu nói y chang mà xuất phát từ miệng 2 người khác nhau với 2 hoàn cảnh khác nhau.
“Giang Tiểu Lâu, ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu! Sự việc lần trước đừng tưởng rằng cứ như vậy là chấm dứt, ngươi có gốc cây đại thụ dựa vào thì sao, Dương Các lão không có khả năng bảo hộ ngươi cả đời! Hắn già đi, tiếp qua một hai năm nhất định rời kinh thành hồi hương dưỡng lão, đến lúc đó ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Giang Tiểu Lâu tươi cười hoà nhã, nói chuyện chậm rãi, lễ phép chu toàn: “Chết, ta cũng không úy kỵ, duy nhất sợ hãi là không thể chấm dứt tâm nguyện. Đi vào Khánh vương phủ, ta chỉ có một mục đích, vì Dao Tuyết quận chúa tìm ra hung thủ sát hại nàng.”
Sắc mặt An vương phi hơi đổi, hơi nheo mắt, tràn đầy hồ nghi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Cái gì hung thủ, ngươi không cần ở trong này nói lung tung.”
Khánh vương phi chủ động mở miệng: “Không, nàng không nói lung tung ! Tuyết nhi của ta xác thực chết không minh bạch, cho nên ta mới thỉnh Giang tiểu thư đến hiệp trợ ta tìm ra hung thủ phía sau màn.”
“Tỷ tỷ, Giang Tiểu Lâu lưỡi xán hoa sen, giảo hoạt đa đoan, mục đích của nàng bất quá vì leo lên quyền quý, giành lợi ích cho bản thân, tỷ sao có thể tin tưởng nàng? ! Cái gì không minh bạch, chẳng lẽ quận chúa của Vương phủ còn có kẻ dám ám hại!” An vương phi hổn hển, lửa giận khó nhịn.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài, lông mi dài hơi rung động: “An vương phi đối với ta sớm có thành kiến, cũng là nhân chi thường tình. Nhưng mà chuyện Quận vương, tất cả đều là Tần Điềm Nhi gây nên, ta trừ bỏ đào hôn, cùng cái chết Duyên Bình quận vương cũng không có trực tiếp liên hệ, vương phi giận chó đánh mèo lên ta, không phải là quá mức gượng ép sao?”
An vương phi nắm chặt thành quyền, lông mày nhíu lại: “Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi đem họa thủy Tần Điềm Nhi kia vào An vương phủ, con ta vẫn còn sống êm đẹp!”
Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm: ” Đồng ý nàng vào cửa, là ta cầm chủy thủ cưỡng bức vương phi sao?”
“Ngươi ——” không sai, người chân chính gật đầu cho Tần Điềm Nhi vào cửa là An vương, mà không phải Giang Tiểu Lâu. An vương phi tức giận đến nghẹn một bụng, muốn mở miệng phản bác liền cứng rắn nuốt trở vào, trong ánh mắt chợt lóe tia tàn nhẫn, từng chữ đều là từ kẽ răng rít ra : “Tốt, tốt, tốt, ngươi thật đúng là miệng lưỡi lanh lợi!”
“Vương phi đối với ta oán hận đã sâu, ta không thể nào giải thích, cũng không thể biện giải, nếu vương phi hôm nay hạ quyết tâm đuổi ta ra phủ —— “
Trong lòng Khánh vương phi hoảng hốt, vội vàng nói: “Không được đi!”
An vương phi quay đầu căm tức nhìn Khánh vương phi: “Tỷ tỷ là hạ quyết tâm cùng ta là kẻ địch, liều mạng cũng muốn thu lưu tiểu tiện nhân này?”
Khánh vương phi khó được bình tĩnh, sắc mặt như hàn sương nói: “Muội muội, nhiều năm qua ta vẫn che chở muội, chịu đựng muội, nhưởng nhịn muội, nhưng cũng không có nghĩa là ta không có chủ kiến của mình, muốn làm thế nào là chuyện của ta, cùng muội không quan hệ ! Đây là Khánh vương phủ, không phải An vương phủ, không phải mọi chuyện đều phải được sự đồng ý của muội !”
An vương phi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đối phương, ở trong ấn tượng của nàng, Khánh vương phi luôn là một người ôn hòa thậm chí có chút yếu đuối, mặc dù bị khi nhục cũng yên lặng chịu đựng ngay cả câu oán hận cũng hiếm thấy. Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nàng, quả thực như ăn nhầm thuốc súng, tia lửa văng khắp nơi. Nàng theo bản năng nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, thanh sắc câu lệ [ 4 ] : “Ngươi rốt cuộc cho tỷ tỷ của ta uống thuốc mê gì?”
[ 4 ] sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói
“Chuyện này cùng nàng không quan hệ, ” Khánh vương phi ưỡn thẳng thắt lưng, nghiêm túc nói: “Mặc kệ muội nói thế nào, ta đều phải lưu lại Giang Tiểu Lâu, cho dù ta cùng muội không hề lui tới cũng không sao!”
Giang Tiểu Lâu nhìn sự kiên định của Khánh vương phi, hơi rũ mắt, thở dài.
“Tỷ——” sắc mặt An vương phi đột nhiên đại biến, vạn vạn không thể tưởng được Khánh vương phi lại nói ra lời tuyệt tình như thế, nhất thời cứng ngắc tại chỗ, phát tác không được, cười làm lành cũng không phải, trong lòng kỳ thật cũng có chút hối hận. Không sai, muốn thu lưu Giang Tiểu Lâu hay không, đây là việc nhà Khánh vương phi, nàng hùng hổ chạy tới cửa, bất quá là ỷ vào cảm tình tỷ muội nhiều năm. Nhưng nếu thực vì Khánh vương phi suy nghĩ, thì phải thông cảm nàng vừa mới mất đi nữ nhi nhất định rất thống khổ. Suy bụng ta ra bụng người, thời điểm Duyên Bình quận vương chết, nàng làm sao không oán giận, nếu Dao Tuyết quận chúa thật sự chết không minh bạch, sự tình lại là vấn đề khác.
Giang Tiểu Lâu nghe đến đó đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt trầm tĩnh như nước nhìn về phía An vương phi nói: “Vương phi, không bằng ngài và ta làm ra một ước định như thế nào?”
Sắc mặt An vương phi càng âm trầm vài phần: “Ước định gì?”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu cũng không mỉm cười, đáy mắt vô cùng nghiêm túc: “Chờ ta tra ra ai là hung thủ giết Tuyết Ngưng và báo thù cho nàng, kết thúc chuyện của ngài và ta cũng không muộn!”
An vương phi quan sát nàng, đôi mắt Giang Tiểu Lâu đen như mực, làn da tuyết trắng, lời nói xuất chúng, khí chất trác tuyệt, thoạt nhìn đúng là một mỹ nhân làm cho người ta như mộc xuân phong [ 5 ], nàng trái lo phải nghĩ, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp nói không rõ, không tự giác hỏi: “Dùng cái gì làm bằng chứng?”
[ 5 ] chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
Giang Tiểu Lâu giơ bàn tay, thần sắc kiên định: “Chúng ta vỗ tay tuyên thệ.” Không khí nhất thời ngưng trệ, tay nàng nhẵn nhụi trắng nõn, thần sắc vô cùng trịnh trọng, như là hoàn thành nghi thức vô cùng quan trọng.
Trong lòng An vương phi phút chốc hiện lên vài ý niệm, cuối cùng nhìn thoáng qua vẻ mặt bất an của Khánh vương phi, hít sâu một hơi: “Được, chờ việc này qua đi, ta sẽ cùng ngươi tính sổ !” Nói xong nàng vươn tay, rất nhanh cùng Giang Tiểu Lâu đánh tay ba cái, tiếng vang thanh thúy, ngắn ngủi làm người ta cơ hồ cho là ảo giác. Sau đó, nàng thu tay lại, xoay người nhìn Khánh vương phi nói: “Hiện tại, tỷ có thể kể hết mọi chuyện cho muội biết.”
Khánh vương phi lấy lại bình tĩnh, đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần. An vương phi nghe xong rất là kinh ngạc, nhìn về phía Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi xác định thời điểm Dao Tuyết quận chúa chết từng chịu tra tấn?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Cả người đầy thương tích không nói, đầu còn bị đóng vào một cây đinh sắt.”
Sắc mặt An vương phi âm lãnh nói: “Có thể thấy cừu hận không phải người bình thường có thể làm ra được, nhưng Dao Tuyết quận chúa vừa mới hồi phủ không lâu, căn bản không kịp cùng người khác kết hạ thù hận sâu như vậy, chuyện này nghe qua thật sự là cổ quái.”
Khánh vương phi luôn giữ gương mặt nhu hòa, giờ phút này lại khó được ánh mắt nặng nề: “Luôn có vài người không muốn ta trải qua ngày tháng tốt lành, trăm phương nghìn kế ở sau lưng ngáng chân ta, Tuyết nhi chết, nhất định cùng bọn họ có liên quan.”
An vương phi tâm đầu nhất khiêu (giật mình trong lòng), lập tức hiểu được ngụ ý của Khánh vương phi, theo bản năng nói: “Tỷ là nói Thuận phi?” Nàng lại quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, đối phương rũ mắt xuống, thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trên mặt Khánh vương phi tràn đầy cười lạnh: “Nhiều năm qua nàng làm chuyện còn thiếu sao? Nếu không phải nàng, A Nhạc của ta sao có thể biến thành bộ dáng này?” A Nhạc trong lời Khánh vương phi chính là thế tử Hách Liên Nhạc, từ lúc hắn sinh ra đã không thích kết giao cùng người khác, một khóc hai nháo không ngừng, luôn cuộn mình ở trong góc tường, dù cho mẫu thân tìm hắn nói chuyện, hắn đều là mắt điếc tai ngơ, một bộ dáng khúm núm.
Giang Tiểu Lâu nghe được chỗ cổ quái, mở miệng nói: ” Thế tử biến thành bộ dáng này, là có nguyên nhân sao?”
An vương phi nâng một đôi mắt xếch lên, lóe ra mũi nhọn: “Lúc trước, tỷ tỷ mang thai hai tháng đột nhiên trượt chân ngã xuống đất, không thể không nằm trên giường giữ thai, vẫn nằm suốt ở trên giường đến lúc sinh sản, nếu không có hoàng hậu nương nương đích thân đưa tới dược bảo mệnh, chỉ sợ sẽ là một xác hai mạng. Đáng tiếc mệnh thì giữ được, đứa nhỏ sinh không đủ tháng, thân thể yếu ớt giống như mèo con, Khánh vương gia phiền chán đứa nhỏ gầy yếu, là tỷ tỷ một ngày một đêm canh giữ chăm sóc ở bên cạnh Nhạc nhi. Nhưng đợi hắn lớn hơn một chút, lại không ngờ bị một con dơi chui vào nôi, bị kinh hách rất lớn…… Mời vô số đại phu xem qua, cũng là ngày ngày đêm đêm khóc không ngừng, đến năm tuổi mới miễn cưỡng có thể nói, ngày thường cũng không thích cùng tỷ tỷ thân cận, như sống trong thế giới của mình…”
Tuy rằng, Hách Liên Nhạc không giống Duyên Bình quận vương hết điên lại ngốc, nhưng cũng không thích nói chuyện với người ngoài, không kết giao với các thiếu niên cùng tuổi, tự nhiên càng không thể kế thừa trọng trách tước vị của Khánh vương, càng miễn bàn hắn còn có hai huynh trưởng thứ xuất vô cùng xuất chúng.
Ở Đại Chu, lập đích dĩ trường bất dĩ hiền, lập tử dĩ quý bất dĩ trường [ 6 ]. Đây là nói, trong số dòng đích dòng thứ sở sinh, phải ưu tiên con chính thê được kế thừa địa vị; mà ở trong đám con trai trưởng, lại phải ưu tiên trưởng tử kế thừa địa vị. Tâm nguyện lớn nhất của Thuận phi chính là để nhi tử của nàng có thể kế thừa tước vị, nhưng lại có A Nhạc mang danh con chính thê, thân phận con trai trưởng khiến cho những người đó chùn bước, không thể không tâm sinh oán hận.
[ 6 ] Lập đích lấy trưởng không lấy hiền, lập tử lấy quý không lấy trưởng. Trong “Xuân Thu Công Dương truyện – Ẩn Công nguyên niên” 春秋公羊传 – 隐公元年 từ thời nhà Chu (周, 1122–256 tCn). Chế độ tông pháp này ảnh hưởng sang nước ta và dưới thời Lê (後黎朝, 1428 – 1788) cũng đề ra nguyên tắc “lập tử dĩ quí” 立子以贵.
Nguồn http://holuongduclaocai.blogspot.com/2014/12/bai-phat-bieu-buoi-khanh-thanh-viec-sua.html
“Nhưng chứng cớ đâu, không có chứng cớ, hết thảy đều là nói suông.”
Lời vừa nói ra, Khánh vương phi trầm mặc. Chỉ là hoài nghi, sao có thể làm mọi người tín nhiệm ? Bọn họ cho rằng nàng nhằm vào Thuận phi, không có một người chịu tin nàng.
An vương phi nhìn Khánh vương phi, vẻ mặt nghiêm nghị dần dần nhu hòa, lại chủ động vươn tay đặt trên tay nàng, khuyên giải an ủi nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, chung quy có một ngày sẽ tra ra manh mối.”
Giang Tiểu Lâu lại hỏi: “Thế tử thành bộ dáng này, có tìm đại phu xem qua chưa?”
Khánh vương phi hồi đáp: “Đương nhiên đã tìm, duy nhất hữu hiệu là Thái Vô tiên sinh. Lúc trước tình trạng A Nhạc so với hiện tại càng nghiêm trọng, hắn mỗi ngày chỉ có thể tránh ở trong phòng, không chịu gặp người, không chịu nói chuyện, chỉ thích vẽ tranh, ngay cả ta gọi hắn cũng không trả lời, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, hiện tại hắn đã có thể đối mặt người ngoài, tuy rằng còn sợ hãi, nhưng cùng người bình thường không giống nhau…”
Giang Tiểu Lâu thở dài: ” Thái Vô tiên sinh là đệ nhất danh y, đến ngài ấy cũng không tìm ra cách nào…”
Vẻ mặt Khánh vương phi đầy sầu lo: “Tuyết nhi đã mất, ta chỉ còn mình hắn, sẽ càng liều mạng bảo vệ hắn, chính là khó lòng phòng bị, ta rất sợ có một ngày ngay cả hắn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó ta sống như thế nào ?”
An vương phi an ủi nói: “Không cần lo lắng, thế tử phúc lớn mệnh lớn, nhiều năm qua, hắn vẫn sống tốt đấy thôi .”
Giang Tiểu Lâu nhìn hai người các nàng, không khỏi lắc lắc đầu, một vương phi nhìn như tôn quý vô cùng, mỗi ngày không ngừng lo lắng đề phòng, nếu để nàng lựa chọn, nàng tình nguyện buông tha cho danh lợi địa vị, sống tự do tự tại còn hơn.
An vương phi thấy Giang Tiểu Lâu lâm vào trầm tư, không khỏi nhướng mày: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Giang Tiểu Lâu nâng mắt nhìn nàng, cười nhẹ: “Thời gian không còn sớm, ta còn có việc muốn xuất môn, thỉnh vương phi cho phép.”
Trong lòng Khánh vương phi vẫn ghi nhớ phương pháp trả thù Giang Tiểu Lâu vừa nói, lại ngại An vương phi nên không hỏi nhiều nữa, ngữ khí ôn hòa nói: “Được thôi, đi sớm về sớm, ngồi xe ngựa của ta mà đi.”
An vương phi nghe vậy hơi giật mình, miệng giật giật, tựa hồ muốn nói gì, lại vẫn nhịn xuống. Đợi Giang Tiểu Lâu cáo từ rời đi, nàng mới quay đầu oán trách nói: “Tỷ xem, cần gì phải đối xử tốt với một người xa lạ như vậy.”
Khánh vương phi lần này cũng rất kiên trì: “Tiểu Lâu không phải người xa lạ, nàng là bằng hữu của Tuyết nhi, bằng hữu tốt nhất.”
“Hừ, bằng hữu? Tỷ ở trong vương phủ ngây người lâu như vậy, nơi này chỉ có ích lợi không có cảm tình, ai biết nàng nói thật hay giả, nói không chừng vì lừa gạt tín nhiệm của tỷ, mới làm bộ làm tịch cho tỷ xem !”
Khánh vương phi cười nhẹ, gương mặt nhu hòa cũng rất kiên định: “Tuyết nhi tuy rằng thân thể rất yếu ớt, cũng là một đứa nhỏ thông minh, ai đối tốt với nàng, ai không tốt với nàng, liếc mắt một cái nàng đều biết rõ. Nếu Giang Tiểu Lâu đúng như lời muội là hạng người giảo hoạt đa đoan, Tuyết nhi không có khả năng trở thành bạn tri kỉ của nàng.”
An vương phi chỉ cảm thấy xoay chuyển vô lực, than nhẹ một tiếng: “Tùy tỷ vậy.”
Giang Tiểu Lâu đã ở Khánh vương phủ đóng cửa ba ngày không ra, hôm nay lại không thể không xuất môn. Bởi vì nàng thu được bái thiếp của Dương Các lão, đối phương mở cá cược chọi gà, mời nàng đến xem. Xe ngựa của Giang Tiểu Lâu đã đến trước cửa, vừa xuống xe, đột nhiên có một con vật thân hình to lớn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới trước mặt các nàng. Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, Sở Hán từ phía sau vọt lên, vừa kịp kéo Giang Tiểu Lâu lui về sau, tránh được mồm to đầy máu của con vật đó.
Mọi người chăm chú nhìn lên, mới nhìn rõ đó là một con sói cả người tuyết trắng, đang nhe răng nanh trắng hếu sắc nhọn, đầu lưỡi đỏ tươi thở hồng hộc, nước miếng theo kẽ răng nhọn không ngừng nhỏ xuống. Móng vuốt chân trước sắc bén càng không ngừng cào đám tro bụi, chân sau giẫm đạp, một bộ dáng tùy thời chuẩn bị công kích, vận sức chờ phát động. Sở Hán vô cùng kinh ngạc, tay cũng bất giác dừng ở thanh kiếm bên hông.
Mọi người chỉ nghe một tiếng cười khẽ: “Nhiều ngày không thấy, bất quá là chào hỏi mà thôi, cần gì khẩn trương như thế.”
Thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ, đáng giận đến cực điểm, Giang Tiểu Lâu vô luận như thế nào đều không có khả năng quên, nàng nhếch khóe môi, ý cười lạnh lùng: “Tử Y Hầu nhật lí vạn ky [ 7 ], sao hôm nay cũng có nhã hứng đến đây?”
[ 7 ] một ngày trăm công ngàn việc
Tử Y Hầu vươn tay vỗ nhẹ một cái, sói tuyết vốn nhe răng hung mãnh giống như một đứa nhỏ nhu thuận, lập tức thu hồi bộ mặt hung ác, vui mừng chạy về bên chân hắn nằm úp sấp. Hắn ưu nhã vươn tay gãi gãi trên đầu đối phương, sói tuyết lập tức hưởng thụ nheo nửa con mắt, liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, một bộ dáng kiêu căng.
Người này hé ra khuôn mặt tuyệt thế, tiếng nói ôn nhu nhất trên đời, khí chất tao nhã thoát tục.
Tiểu Điệp hoảng sợ trừng mắt đối phương, nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử đẹp như vậy, vẻ đẹp này cùng nam nhân anh tuấn kiên cường bất đồng, càng khác mỹ nhân trác tuyệt vô song, ngược lại mang vẻ độc đáo, kiêu ngạo sắc bén, cùng với đôi mắt hẹp dài của hắn mang theo hơi thở huyết tinh, lực công kích rất mạnh, không hiểu làm trong lòng người ta lạnh lẽo.
Hắn nâng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, trong ánh mắt toát ra một tia hứng thú: “Chẳng lẽ Giang tiểu thư không biết, hôm nay người muốn cùng Các lão tỷ thí chính là ta.”
Ngữ khí của hắn giống như trêu đùa, xem Giang Tiểu Lâu như hắn mong muốn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn ha ha cười, mang theo đám hộ vệ xoay người vào cửa, mà sói tuyết cũng gào thét một tiếng đứng lên, theo phía sau hắn rời đi.
Thẳng đến hắn rời đi thật lâu sau, Tiểu Điệp mới thở ra một hơi, người này mang đến áp bách quá lớn, nhưng lại làm yết hầu của nàng nghèn nghẹn, không thể phát ra tiếng: “Tiểu thư, người này rất kiêu ngạo, vừa rồi nếu không có Sở Hán, không biết chừng chúng ta đã bị ác sói đả thương —— “
Tiểu Điệp bị chính tưởng tượng máu tươi đầm đìa của mình hù dọa, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng phun ra một hơi, ngữ khí bình thản: “Đúng vậy, võ công Sở đại ca càng tinh tiến .” Sở Hán cúi đầu, có chút rầu rĩ không vui : “Tiểu thư quá khen.”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, từ sau khi Ly Tuyết Ngưng qua đời, Sở Hán càng trở nên ủ dột, thường xuyên ngồi ngẩn người. Nhìn bộ dáng hắn như thế, trong lòng Giang Tiểu Lâu cũng rất khổ sở, một hán tử đầu óc đơn giản thoạt nhìn là thật tâm thích Tuyết Ngưng, chỉ tiếc giai nhân đã ra đi, tấm chân tình của hắn, đành phải uổng phí.
Bước vào cửa, trong viện sớm ngăn cách ra một khoảng trống, dựng lên một hòn cẩm thạch, chung quanh dùng vô số tơ lụa màu sắc rực rỡ bao vây lại, trên sân trận đấu còn chưa bắt đầu, mà tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm. Chính giữa là một tòa lều màu lam, Dương Các lão xa xa nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, thần sắc mừng rỡ: “Đến đến, Tiểu Lâu, ngồi bên cạnh ta, sẽ thấy rõ hơn.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy mỉm cười, quả nhiên đi đến bên cạnh Dương Các lão ngồi xuống, nhất thời đưa tới vô số ánh mắt nhìn sang.
Hôm nay, ở đây không chỉ có hai người Tử Y Hầu cùng Dương Các lão, nghe nói hai vị đó muốn chọi gà, rất nhiều quan to quyền quý đều trình diện, thậm chí còn lặng lẽ đặt tiền cược, nghĩ muốn đọ sức một phen. Trong góc phía đông nam là tòa lều màu xám, Vương Hạc nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc đầy phức tạp.
Ngô Tử Đô nghiên người dựa ra sau, cười lạnh một tiếng: “Ngươi xem nàng kìa, thủ đoạn thật đúng là lợi hại ! Đầu tiên là dựa vào Dương Các lão, nay ngay cả Khánh vương phủ đều leo lên được, dỗ ngọt vương phi xoay một vòng, quyết tâm muốn thu nàng làm nghĩa nữ!”
Vương Hạc sửng sốt: “Ngươi nói là thật?”
Trầm Trường An lột vỏ đậu tằm ném vào miệng, thanh âm cắn hạt lạo xạo: “Ngươi còn không biết? Tin tức này đã lan truyền trong kinh thành, nay mỗi người đều tò mò, nàng làm cách nào mà leo lên Khánh vương phi xưa nay luôn tuân theo khuôn phép, thoáng cái nhảy lên đầu cây biến thành phượng hoàng!”
Vương Hạc nghe xong, hàng mày run lên, khóe miệng mỉm cười nhếch thành độ cong. Ai ngờ Ngô Tử Đô mở to một đôi mắt hung ác nham hiểm, nâng tay chụp lên bờ vai hắn nói: “Mặc kệ nàng có thân phận gì, ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi!”
“Vì sao?” Vương Hạc quay đầu hỏi.
“Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, nàng rõ ràng chính là Đào Yêu nhưng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói chúng ta nhận sai người, người có dáng dấp tương tự, chẳng lẽ ba người chúng ta đều nhận sai ? Nàng trăm phương ngàn kế kiến tạo một hồi âm mưu, đem mỗi người chúng ta đùa giỡn xoay quanh, sau đó giả chết thoát thân, biến hóa nhanh chóng trở thành thương nhân. Mệt nàng lúc trước được Vương Hạc ngươi yêu thích, có thể nói là nữ nhân vong ân phụ nghĩa.” Nói tới đây, Ngô Tử Đô cẩn thận quan sát biểu tình Vương Hạc, thấy hắn quả nhiên lộ ra vẻ mặt tức giận bất bình, mới mỉm cười nói: “Mặc kệ nói thế nào, hiện tại thân thế của nàng đã khác nhau một trời một vực, chúng ta trèo cao không nổi.”
Trầm Trường An lại cười nhạo một tiếng: “Dù thế nào cũng không thể xóa sạch quá khứ của nàng, nếu chọc giận ta, ta liền đem mọi chuyện nói ra hết!”
Khóe miệng Ngô Tử Đô hiện ý cười lạnh lẽo: “Nói ra hết? Nói nàng là Đào Yêu, ai tin tưởng? Đào Yêu đã chết ở sông đào bảo vệ thành, ngươi không có chứng cớ, chính là phỉ báng nghĩa nữ Khánh vương, đây là tội danh gì, ngươi chịu trách nhiệm được sao? !”
Nghe xong lời này, Trầm Trường An líu lưỡi nói: “Chẳng lẽ mặc cho nàng ở trong này giả bộ sao?”
Ngô Tử Đô nheo mắt nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật thật, thế đạo này là phân không rõ. Bất quá ta tin tưởng nàng tiến vào Khánh vương phủ nhất định có vở kịch hay lớn hơn nữa, ta muốn nhìn thử, nàng làm thế nào nhấc lên sóng gió ?” Hắn nói xong, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Giang Tiểu Lâu, nhưng mà đối phương yên lặng ngồi bên cạnh Dương Các lão, hơi mỉm cười, nghe Các lão nước miếng bay tứ tung, nửa điểm không chú ý tới bên này.
Trong lều bên cạnh, một vị quý nhân thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ tiếc nuối: ” Dương Các lão thật đúng là thích nàng! Ngươi xem, chúng ta mà đi qua chào hỏi Các lão, sợ phải quay trở lại ngay lập tức, chỉ có nàng mới dám ngồi ở bên cạnh Các lão.”
“Ngươi biết cái gì, nàng là nữ đệ tử đắc ý của Các lão, Các lão còn nhắc tới với Khánh vương, về sau Giang Tiểu Lâu xuất giá, hắn muốn đích thân chủ hôn, đây là vinh quang bực nào?”
Mọi người nghe xong, đều đối với nữ tử xinh đẹp bên cạnh Các lão nổi lên lòng hiếu kỳ, khí chất của nàng thanh nhã thoát tục, phong tư xuất chúng, lời nói cử chỉ cũng là ôn tồn dịu dàng, xinh đẹp phong nhã, hơn nữa từ nữ nhi thương hộ thấp kém biến thành quý nữ Vương phủ, có thể nói là nhân vật truyền kỳ nổi bật ở kinh thành.
Tử Y Hầu xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu, con ngươi sâu thẳm mang theo ý cười thản nhiên, sói tuyết ghé vào bên chân hắn, cùng bộ dáng hung hãn vừa rồi hoàn toàn bất đồng, có vẻ phá lệ im lặng, chính là một đôi mắt ẩn hàm hung quang cùng chủ nhân hắn giống nhau như đúc, hiển nhiên đối với mỹ thực còn chưa tới miệng cảm thấy vạn phần đáng tiếc.
Tiểu Điệp lén lút nói: “Tiểu thư, nó vẫn nhìn chằm chằm chúng ta, không biết đánh chủ ý gì.”
Giang Tiểu Lâu cười khẽ: “Chỉ là một súc sinh, cần gì cùng nó sinh khí ? Muốn báo thù cũng không có nghĩa dùng đao dùng thương đi lên chém nó, ngươi chờ xem đi, sẽ có người tự thực ác quả (chịu quả báo).”
Nghe Giang Tiểu Lâu nói như vậy, Tiểu Điệp nheo mắt, hướng về phía sói tuyết xì một tiếng. Tuyết sói nhanh chóng đứng lên, ngóc đầu dậy, mở ra miệng to như chậu máu, Tiểu Điệp lại hoảng sợ, theo bản năng núp sau lưng Giang Tiểu Lâu.
Lúc này, gà chọi của hai bên đã sắp thả ra. Tiểu Điệp nhìn thấy phi tướng quân hình thể to lớn, có vẻ càng thêm cường tráng, không khỏi vui mừng không tự kìm hãm được, cho rằng trận này bên mình nắm chắc thắng lợi. Nhưng ánh mắt Giang Tiểu Lâu lại dừng trên gà chọi của đối phương, nàng vẫy vẫy Thịt Viên, dò hỏi: “Ngươi xem gà của Tử Y Hầu như thế nào?”
Thịt Viên cẩn thận quan sát một lát, sau đó mới trả lời: “Con gà kia tuy rằng hình thể bình thường, nhưng rất hung mãnh, chỉ sợ sẽ là một hồi ác chiến.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhìn sang Tử Y hầu, vừa vặn hắn cũng nhìn lại, thậm chí nhấc cao chén rượu, hướng nàng gửi lời thăm hỏi. Ánh dương quang sáng lạn ở trên mặt Giang Tiểu Lâu tạo thành một tầng bóng râm, làm cho cả người nàng thoạt nhìn thêm ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Chiến đấu càng kịch liệt, người xem càng vui sướng, như vậy cũng tốt.” Nàng nói xong, khóe môi nhịn không được hiện lên vẻ hớn hở, nhìn lại làm người kinh hãi.
Trên sân, hai con gà chọi đã lao vào quần đấu, tất cả mọi người đứng lên, các nam nhân rướn cổ lên, xít lại gần, bọn nữ tử cũng kìm lòng không đậu siết chặc khăn gấm, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, mọi người theo bản năng la hét cổ vũ hai con gà chọi. Hai gà chọi nhào tới, liều mạng mổ nhau, sau khi tách ra, hai gà chọi lâm vào trạng thái giằng co. Một con có lông đuôi sặc sỡ lộn một vòng, một con khác dùng móng vuốt cào mặt đất, hai con gà chọi đối đầu chậm rãi quay vòng, vận sức chờ phát động. Thịt Viên hô lớn: “Phi tướng quân, cố lên, nhất định phải thắng !”
Tầm mắt Dương Các lão vẫn đuổi theo phi tướng quân, hắn hoàn toàn đắm chìm trong màn đấu chọi gà, quên thân phận chính mình, mà người chung quanh cũng bị một màn hưng phấn này kích động, bọn họ lớn tiếng cổ vũ gà chọi mình đặt cược. Trận này thoạt nhìn có ba phần buồn cười, nhưng cuộc sống đám quyền quý xưa nay quá nhàm chán, có thể tìm được chuyện giải sầu, bọn họ rất hăng hái.
Phi tướng quân xem xét đúng cơ hội hướng về phía đối thủ nhào qua, nhanh như chớp mổ vào cổ đối phương. Dương Các lão nhất thời mừng rỡ, vỗ tay lớn tiếng kêu lên: “Phi tướng quân, làm tốt lắm!” Con gà bị mổ nhất thời đau đớn khó nhịn, liều mạng vẫy cánh, làm phi tướng quân ngã trên mặt đất. Dương Các lão biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy. Trên sân tiếng kêu náo động ầm ĩ, hai gà chọi lại lần nữa triền đấu cùng một chỗ, bụi đất bay lên, trên mặt mỗi người lộ vẻ khẩn trương.
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng cầm chén trà hoa cúc, chậm rì rì quan sát thế cục. Trong không khí nhiệt liệt sôi nổi, nàng như là đặt mình trong hoa viên yên tĩnh, thần thái điềm tĩnh, bình thản, phá lệ làm người khác chú ý.
Ước chừng triền đấu gần nửa canh giờ, phi tướng quân nâng cánh, bất ngờ hướng về mắt đối phương mổ xuống, con gà kia hiển nhiên hoảng sợ vô cùng, liều mạng vỗ cánh lui về sau, nhưng trong nháy mắt lại rời khỏi vòng tròn chọi gà.
Dựa theo quy tắc, Tử Y Hầu thua.
Dương Các lão cười ha ha, hiển nhiên trận đấu này thắng lợi làm hắn thoải mái vô cùng. Giang Tiểu Lâu hướng Thịt Viên gật gật đầu, Thịt Viên nhanh bước xuống, khen thưởng vỗ vỗ đầu phi tướng quân, sớm chuẩn bị tốt vòng cỏ (**) đội trên đầu nó, sau đó nhanh chóng lui trở về. Dương Các lão chuẩn bị đi xuống khen ngợi phi tướng quân, nào ngờ sói tuyết so với hắn tốc độ nhanh hơn vọt xuống, một ngụm cắn đứt cổ phi tướng quân.
(**) đeo vòng cỏ lên đại biểu con đó giành chiến thắng
Trong giây lát, mọi người chỉ nhìn thấy phi tướng quân đang hiên ngang đứng thẳng lập tức ngã xuống, cổ nhanh chóng nhiều hơn một lỗ máu, vốn đang vênh váo tự đắc không ngờ trở thành thức ăn trong bụng sói tuyết.
Sắc mặt Dương Các lão đại biến, giương giọng cả giận nói: “Tử Y Hầu, ngươi có ý gì?”