Tạ Du trở lại phòng mình, cũng không thay y phục, chính là ngồi yên trước ánh nến, nhìn chằm chằm ánh lửa lay động, thần sắc tối sáng không ngừng.
◊
Tỳ nữ A Tú nơm nớp lo sợ nói: “Tứ tiểu thư, canh giờ không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi đi.”
◊
Tạ Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Tú, vẻ mặt phá lệ cổ quái. A Tú cảm thấy sau lưng một cỗ lãnh khí dấy lên, cả người lạnh run run , không yên nói: “Tứ tiểu thư, ngài sao lại nhìn nô tỳ như vậy?”
◊
Tạ Du mỉm cười, giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Phụ thân rõ ràng bệnh nghiêm trọng như vậy, vừa mới uống nước bùa là có thể khôi phục khỏe mạnh, việc này không phải đáng ngạc nhiên sao?”
◊
A Tú nhịn không được đoán nói: “Có lẽ… ………Ngũ đạo trưởng quả thực có bản lãnh?”
◊
Tạ Du hé ra gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ một tầng trào phúng: “Lừa người khác còn được, tưởng muốn gạt ta, công phu còn kém một chút ! Ta mới không tin trên đời này có bản lĩnh cao cường như vậy, ngay cả đại ca cũng tin tưởng nàng!” Nàng theo bản năng siết chặc khăn gấm trong tay, trong mắt lộ ra nhàn nhạt oán hận.
◊
A Tú đối mặt với tứ tiểu thư giờ phút này cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng nàng lại không dám nói thêm cái gì, chỉ biết cúi đầu lặng thinh.
◊
Tạ Du thình lình nói: “Phó Triêu Tuyên y thuật cao minh, lại là đồ đệ của Thái Vô tiên sinh, có khả năng đã sớm nhìn ra trúng độc không phải bệnh ! Nàng gọi Ngũ Thuần Phong đến chữa bệnh, rõ ràng là hy vọng mượn cơ hội này làm cho phụ thân đối với nàng càng thêm tin phục, ở trước mặt đại ca gặp may. Ta đoán…………. Nước bùa chính là thuốc giải độc.”
◊
Tạ Du đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng đem mọi chuyện liên hệ với nhau.
◊
A Tú chính là khúm núm, không dám nói tiếp.
Tạ Du khóe môi khẽ nhếch, tươi cười chậm rãi trở nên nhẹ nhàng : “Nếu hắn nói nước bùa có thể trị bách bệnh, ta thật muốn nhìn rốt cuộc có bao nhiêu linh nghiệm!”
A Tú nghe lời Tạ Du có ẩn ý, trên mặt càng thêm không yên: “Tứ tiểu thư, ngài đây là muốn làm gì?”
Tạ Du lạnh lùng liếc mắt nhìn A Tú một cái, trầm ngâm nói: “Nay bên cạnh ta chỉ còn lại có nha đầu ngươi hầu hạ, ngươi hẳn phải biết phân ưu cho ta đi.”
A tú cắn môi không nói, Mạch Nhi chết như thế nào nàng vô luận đều sẽ không quên, trước mắt tứ tiểu thư ôn nhu nhược nhược, ngày thường lời nói nhỏ nhẹ, chỉ nhìn bề ngoài sẽ không thể biết nàng là người ngoan độc, lòng của nàng che giấu quá sâu, hạ nhân như nàng sao có thể phỏng đoán? Nàng vội vàng quỳ xuống, vùi đầu nói: “Nô tỳ không dám, tiểu thư đối với nô tỳ ân trọng như núi, nếu người có chuyện phân phó, ngài cứ việc nói , nô tỳ máu chảy đầu rơi cũng nhất định thay tiểu thư làm được.”
Tạ Du mỉm cười: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không kêu ngươi đi chết , dù sao bên cạnh ta người cần dùng đã không nhiều lắm . Ta chỉ hy vọng ngươi thay ta quan sát bên kia, có chút gió thổi cỏ lay đều phải sớm báo cáo………………..”
“Dạ.” A Tú phủ phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ một câu cũng nói không nên lời.
Tạ Khang Hà bệnh nặng mới khỏi, dạ dày cũng không dậy nổi thèm ăn, Vương Bảo Trân thay hắn chuẩn bị đồ ăn sáng, hắn cũng chỉ uống xong nửa bát cháo loãng, trong lòng nhớ thương sổ sách trong thư phòng còn chưa có xử lý xong, liền giùng giằng muốn đi vào thư phòng ngồi xuống. Còn chưa kịp mở ra, chợt nghe tỳ nữ tiến vào bẩm báo: “Lão gia, Giang tiểu thư cầu kiến.”
Trên mặt Tạ Khang Hà không tự chủ được lộ ra tươi cười, nói: “Để nàng vào đi.”
Giang Tiểu Lâu vừa vào cửa, nhìn thấy Tạ Khang Hà đang ngồi ở trước bàn, thở dài một tiếng: “Bá phụ cũng quá nóng vội , thân thể vừa chuyển biến tốt, vạn nhất gặp gió, bệnh tình không phải càng nghiêm trọng?”
Tạ Khang Hà khép lại trang sách: “Ta ở trên giường nằm hơn nửa tháng, xương cốt đều đã tê rần, khó khăn mới có thể đứng lên đi, ngươi cũng đừng giống Vương di nương cả ngày lải nhải lẩm bẩm , ta chỉ là hoạt động một chút, không có đáng ngại.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu dịu đi như gió xuân: “Tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, muốn khỏi hẳn không phải một ngày hai ngày, bá phụ vẫn là tạm thời buông tha sự vụ mà nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có chuyện gì muốn xử lý, giao cho đại công tử là tốt rồi.”
Tạ Khang Hà cười nói: “Ngươi đứa nhỏ này, ta đương nhiên biết tâm ý của ngươi, nhưng rất nhiều sinh ý đều qua tay ta, không thể mượn tay người khác, vẫn là tự mình xử lý hơn thỏa đáng.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy không hề khuyên can nữa, chính là lẳng lặng ngồi, nâng chén trà cũng không uống, làm như lơ đãng nói: ” Thân thể bá phụ vẫn luôn khoẻ mạnh, sao lần này nói bệnh liền bệnh, thế nhưng nửa điểm dấu hiệu đều không có.”
Tạ Khang Hà cũng cảm thấy kỳ quái: “Đại phu nói qua chỉ là nhiễm phong hàn, bên trong cực nóng, có lẽ là ta kinh lạc không thông, thân thể suy nhược, gió độc tiến quân thần tốc, mới có thể bệnh nguy kịch.”
Giang Tiểu Lâu buông thõng mí mắt, che lại hàn ý nhàn nhạt trong mắt : “Bá phụ đầu tiên là ho khan, chán ăn, tiếp theo đó là sốt cao không lùi, đau đầu suy nhược, cho đến nằm trên giường không dậy nổi, hấp hối. Nếu chỉ là phong hàn, vì sao nhiều đại phu như vậy đều không có cách nào cứu trị, bá phụ đã thật sự nghĩ tới vấn đề này chưa ?”
Tạ Khang Hà nghe xong, mày lập tức nhíu lại: “Tiểu Lâu, lời này rốt cuộc là có ý gì?”
Giang Tiểu Lâu chính là thần sắc hòa hoãn, không nhanh không chậm nói : “Nếu bá phụ không trách tội ta, ta mới có thể nói rõ ràng.”
Hành động trục lợi của nàng làm Tạ Khang Hà hồ đồ , hắn suy nghĩ chính mình chẳng qua là sinh bệnh một hồi, nay nhìn vẻ mặt Tiểu Lâu trịnh trọng, chẳng lẽ còn có nội tình sao?
“Ngươi nói đi, bá phụ đang nghe.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Phó đại phu chẩn trị nói bá phụ không phải bị chứng phong hàn tầm thường, không thể dễ dàng khai dược, liền hướng Thái Vô tiên sinh viết một phong thơ, miêu tả lại bệnh trạng của bá phụ. Sau đó Thái Vô tiên sinh hồi âm, trong thơ nói ——” Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, “Bá phụ không bị bệnh mà là trúng độc.”
Tạ Khang Hà đầy mặt khiếp sợ, bỗng bật dậy: “Ngươi là nói —— trúng độc?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Không sai, không phải phong hàn mà là trúng độc, đây là Thái Vô tiên sinh phán đoán. Nhưng mà sự tình quan trọng đại, ta không dám nói cho những người khác.”
Tạ Khang Hà lại ngồi trở lại trên ghế, sửng sốt thật lâu đều không có phản ứng lại, trúng độc…..
Giang Tiểu Lâu biết hắn rất khó nhận tiếp nhận, lại vẫn không chút do dự truy vấn: “Thời gian gần đây, ẩm thực của ngài có biến hóa sao?”
Tạ Khang Hà nháy mắt biến sắc, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cả người: “Cùng thường ngày cũng không có khác biệt, hơn nữa ẩm thực của ta đều là Vương di nương tự mình xử lý, nếu nói có vấn đề, chẳng lẽ là nàng —— “
Nhìn đến Tạ Khang Hà hoài nghi Vương Bảo Trân, lại lộ ra vẻ mặt không dám tin, Giang Tiểu Lâu cũng không nói ra, chính là nhẹ nhàng cười: “Người kia nếu hạ quyết tâm làm hại bá phụ, một lần không thành còn có thể ra tay lần hai :. Bá phụ nên suy nghĩ thật kỹ , có thể hạ độc nhất định là người thân cận. Tiểu Lâu dám hỏi một câu, nếu bắt được kẻ hạ độc, bá phụ có thể quyết tâm xử trí sao?”
Thần sắc Tạ Khang Hà ngưng trọng: “Nếu thật là Vương di nương gây nên… Ta không rõ, ta thật sự không rõ.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn chỉ hoài nghi Vương di nương, thoáng một chút, chung quy chính là thở dài: “Bên cạnh bá phụ có kẻ thường xuyên qua lại, có vài người ……… Có lẽ bá phụ vốn không có lưu ý đến.”
“Tiểu Lâu, lời ngươi nói chỉ làm cho ta càng ngày càng mơ hồ, hết thảy đều qua tay Vương di nương, trừ bỏ nàng còn có khác người sao?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu xuất hiện ý cười thản nhiên : “Người không cần nóng vội, chung quy có một ngày sẽ tra ra manh mối.”
Hai người đang nói chuyện, cửa thư phòng lại đột nhiên bị người gõ cửa. Trong lòng Tạ Khang Hà giật mình, ngẩng đầu nói: “Tiến vào!”
Tạ Du mặc váy màu thạch lựu, mái tóc đen tuyền chỉ cắm một cây trâm hồ điệp trong suốt, cánh bướm dưới ánh mặt trời tinh xảo lóe sáng, theo tư thái nhẹ nhàng bước đi của nàng mà rung động. Một thân trang dung thanh nhã, càng nổi bật đôi mắt lạnh lấp lánh đen tuyền.
Trong tay nàng bưng khay gỗ, bên trong đặt chén canh ngân nhĩ tỏa hương bốn phía, trên mặt ôn nhu cười nói: “Phụ thân, buổi sáng người chỉ dùng chút cháo loãng, nữ nhi cố ý bưng thêm điểm tâm, thỉnh phụ thân trước dùng , đừng để bụng đói .” Nói xong nàng tha thướt đi đến, đem chén canh ngân nhĩ nhẹ đặt ở trên bàn.
Trong nháy mắt, Tạ Khang Hà dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Tạ Du mẫn cảm bực nào, ánh mắt xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện lệ ý, kinh ngạc nói: “Phụ thân, ngài vì sao muốn dùng ánh mắt đó nhìn nữ nhi, nữ nhi làm sai cái gì sao?”
Tạ Khang Hà sửng sốt, trong giọng nói khó nén dò xét : “Có lẽ… lúc trước ta không phải sinh bệnh, mà là có người ở trong ẩm thực động tay chân.”
Trong lòng Tạ Du vừa động, không cùng Tạ Khang Hà biện bạch, ngược lại xoay người hướng Giang Tiểu Lâu, thần sắc trở nên lãnh đạm: “Giang Tiểu Lâu, từ ngày ngươi đến Tạ gia, luôn nháo ra rất nhiều chuyện mạc danh kỳ diệu, rốt cuộc ngươi chứa tâm tư gì ! Phụ thân rõ ràng nhiễm phong hàn, ngươi lại nói là có người hạ độc. Ngày thường ẩm thực đều là từ Vương di nương chuẩn bị, ngươi rõ ràng là chỉ trích nàng. Cũng không ngẫm lại nàng hầu hạ phụ thân nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi mới đến, nàng cẩn thận chiếu cố , nói nàng như vậy, sẽ không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”
Ngay cả là tức giận, cả người nàng cũng lộ ra vẻ diễm lệ vô cùng, như trước cảnh đẹp ý vui.
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa bị chọc giận, nàng đứng lên, khóe môi hơi nhếch: “Tứ tiểu thư cần gì lòng đầy căm phẫn, ta chưa bao giờ hoài nghi Vương di nương, ngươi không cần tức giận, cẩn thận thương thân thể. Chẳng qua…” Nói xong, nàng nâng mắt nhẹ nhàng dừng ở trên bát canh ngân nhĩ.
Tạ Du lập tức chú ý tới , sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Nói như vậy ngươi là đang hoài nghi ta? Thôi ! Tự ta sẽ uống bát canh ngân nhĩ này, nhìn xem rốt cuộc ai mới là người giở trò quỷ !” Nàng một tay bưng lên chén canh.
Tạ Khang Hà vội vàng cầm lấy cổ tay nàng, Tạ Du nâng mặt, nước mắt lưng tròng, bộ dáng lã chã chực khóc: “Phụ thân, nữ nhi rất oan uổng!”
Giang Tiểu Lâu xem nàng làm bộ làm tịch, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Tạ Khang Hà trái lo phải nghĩ chung quy không đành lòng, hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, có lẽ là ngươi nghĩ sai rồi……………. Ta tin tưởng trong nhà không có người nhẫn tâm như vậy. Du nhi, đem canh ngân nhĩ cho ta đi.”
Tạ Khang Hà là người nhớ tình bạn cũ, hắn không tin trong nhà lại có kẻ nhẫn tâm hạ độc thủ với hắn. Nhưng hắn sao biết, trên đời luôn luôn uy không quen xem thường sói.
Thấy hắn bưng canh ngân nhĩ lên, từng muỗng từng muỗng uống vào bụng, Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tiểu Lâu ngôn tẫn vu thử [ 1 ], thỉnh bá phụ cẩn thận một chút. Ta đã thu thập mọi thứ, hai ngày sẽ chuyển ra ngoài, thân thể bá phụ sau khi hồi phục , đừng quên đi Giang gia ngồi một chút.”
[ 1 ] lời nên nói đã nói, không còn gì để nói
Ánh mắt Tạ Du u lãnh nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, khóe môi cười như không cười.
Tạ Khang Hà gật đầu: “Nhất định rồi.”
Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu rời đi, Tạ Du mới rưng rưng hốc mắt nói: “Phụ thân, ngài đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể hại ngài —— “
Tạ Khang Hà phất phất tay, chặn lời của nàng, thanh âm hòa hoãn: “Ta tin tưởng ngươi. Bất quá Du nhi, ngươi cũng không cần quá mức mẫn cảm, Tiểu Lâu chỉ là suy đoán, cũng không có nghĩa là nàng cố ý chỉ trích ai, không cần để ở trong lòng.”
Tạ Du mắt nước lưng tròng, một bộ dáng bị ủy khuất thật lớn: “Vâng, Du nhi nhớ rõ .”
Tạ Khang Hà khẽ thở dài một hơi: “Chuyện này không nên nói Vương di nương biết, miễn cho sinh sự.” Vừa nói xong, hắn lại nhịn không được ho nhẹ một trận.
Tạ Du thân thiết dật vu ngôn biểu [ 2 ]: “Phụ thân, một mình người chống đỡ mọi sự trong nhà, nhất định phải bảo trọng. Về sau muốn làm cái gì tùy thời phân phó Du nhi là được, nữ nhi sẽ đem hết toàn lực thay ngươi làm, không cần vất vả như thế nữa. Nếu người lại ngã bệnh, nữ nhi rất đau lòng.”
[ 2 ] tình cảm bộc lộ trong lời nói
Nàng nói được lời thề son sắt, dáng vẻ đầy ôn nhu chân thành.
Tạ Khang Hà vui mừng gật gật đầu: “Hảo hài tử, trong đám nữ nhi ngươi là tri kỷ nhất.”
Tạ Du tựa đầu vào trong lòng Tạ Khang Hà, chiếc cổ thon dài trơn bóng lộ ra độ cong xinh đẹp. Trong nháy mắt, ánh mắt nàng lộ ra hàn ý âm lãnh, chỉ tiếc Tạ Khang Hà tràn đầy cảm khái vỗ vỗ lưng của nàng, không có nhìn đến ánh mắt rũ xuống của nàng toát ra vẻ mặt đáng sợ. Sau một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu, tràn đầy quan tâm nói: “Phụ thân, xem sổ sách rất hao tâm tốn sức, ngài vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi.”
“Không, ta ở trên giường ngồi cũng khó chịu —— “
“Vậy ……. Nữ nhi sai người đem vài sổ sách trong thư phòng dời qua …….”
Họa Lâu
Ly Tuyết Ngưng đang phân phó tỳ nữ thu thập vật dụng, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, Ly Tuyết Ngưng cười nói: “Ngươi nói đi gặp Tạ bá phụ cáo từ, đã nói xong rồi sao?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: ” Đều nói xong rồi.”
Ly Tuyết Ngưng tâm tư nhanh nhẹn, thấy nàng muốn nói lại thôi, liền truy vấn: “Còn có việc khó nói sao?”
Giang Tiểu Lâu cho lui tất cả tỳ nữ, mới ngồi xuống nói: “Tuyết Ngưng, ta cuối cùng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, người có hiềm nghi hạ độc lớn nhất chính là Vương Bảo Trân, tuy nàng ta hay tính toán chi li, mặt hiền tâm lạnh, đối với Tạ bá phụ cũng là chân thành. Huống chi bá phụ còn rất trẻ, nếu không có hắn chống đỡ, cái nhà này cũng sẽ ngã xuống, dù sao nhị công tử còn chưa có khả năng cùng đại công tử chống lại. Cho nên, nàng sẽ không tự hủy tường thành, nhưng bá phụ ngã bệnh nguyên nhân do đâu?”
Ly Tuyết Ngưng giật mình, không khỏi nhắc nhở nói: “Mặc kệ lý do nào, đều là gia sự Tạ gia, chúng ta rất nhanh rời đi , ngươi cũng ít quan tâm, đỡ phải người khác nói Tạ gia gặp rắc rối đều cùng ngươi có liên quan, tội gì phải vậy ?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Miệng là của bọn họ, ta cũng không thể áp chế, tùy ý bọn họ nói đi. Bá phụ đối với ta có ân, há có thể bởi vì e dè nhàn ngôn toái ngữ liền thờ ơ. Bất luận như thế nào, ta cũng muốn bắt được kẻ này.”
“Ta thật không rõ, nếu bị trúng độc, vì sao phải thỉnh Ngũ Thuần Phong đến?” Thỉnh Phó đại phu đến chữa bệnh, thuận lý thành chương bóc trần chuyện trúng độc là đúng nhất, nhưng thỉnh Ngũ Thuần Phong đến lại có tác dụng gì?
Giang Tiểu Lâu cúi đầu uống trà, lông mi thật dài cúi hạ, ở mí mắt hình thành một mảnh bóng ma nhàn nhạt: “Rất nhanh ngươi sẽ minh bạch .”
Tạ Khang Hà vừa mới khỏi hẳn, ai ngờ Tạ Du lại bị bệnh. Ban đầu bệnh trạng của nàng không có nghiêm trọng giống Tạ Khang Hà, dần dần lại trở nên giống nhau như đúc, liên tục ba ngày nằm trên giường không dậy nổi. Trong lònmọi người g đều thập phần kỳ quái, vội vàng lại đi thỉnh Ngũ Thuần Phong đến, Ngũ Thuần Phong thay nàng nhìn nhìn, nhân tiện nói: “Cùng Tạ lão gia lúc trước là bệnh trạng giống nhau, thật kỳ lạ , hai vị làm sao có thể sinh bệnh đồng dạng, chẳng lẽ bệnh này còn có thể lây bệnh sao?”
Tạ Hương vừa nghe, vội vàng theo bản năng lui ra phía sau hai bước, che mũi lại nói: “Nếu là lây bệnh, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi cho thỏa đáng,đừng để bị truyền nhiễm, đây chính là muốn mất mạng.”
Tạ Khang Hà thấy Tạ Hương nói vậy, hung hăng trừng mắt nàng một cái, nữ nhi này thật ích kỷ, chỉ biết lo lắng vấn đề này ! Lúc này, Tạ Du trên giường liên tục ho khan, thanh âm cực độ suy yếu, giống như một chút gió thổi qua liền tiêu tán: “Một khi đã như vậy, các ngươi trước hết ra ngoài đi, trăm ngàn không cần bởi vì ta mà tranh chấp…”
Tạ Hương vừa muốn cất bước, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Tạ Khang Hà nói: “Đứng lại, ai cũng không được rời đi!”
Tạ Hương cả người đều cứng lại, nửa chân nhấc ra lại xấu hổ thu hồi, khuôn mặt lúng túng không biết làm sao.
Tạ Khang Hà hòa hoãn ngữ khí: “Sự cấp tòng quyền [ 3 ] , cũng bất chấp tị hiềm . Mặc kệ như thế nào, mong Ngũ đạo trưởng nhất định phải cứu Du nhi.”
[ 3 ] Việc gấp phải tùy cơ ứng biến
Ngũ Thuần Phong nghe vậy thở dài một tiếng: “Được, ta sẽ đem hết toàn lực cứu trị.” Hắn dựa theo phương pháp lần trước thay Tạ Khang Hà chữa bệnh, đồng dạng bưng một chén nước đến trước mặt Tạ Du, hòa nhã nói: “Tứ tiểu thư, chỉ cần uống nước bùa này, không đến nửa khắc là thuốc đến bệnh trừ.”
Tạ Du nhìn Tạ Khang Hà, thấy hắn đối với chính mình khẽ gật đầu, thế này mới ngồi dậy, ở dưới sự nâng đỡ của tỳ nữ A Tú, run rẩy uống hai hớp, bờ môi nhợt nhạt hé ra, nhổ ra một ngụm yếu ớt.
Giang Tiểu Lâu thờ ơ lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh. Tạ Khang Hà lại thân thiết nói: ” “Khá hơn chút nào không?”
Tạ Du hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gật gật đầu, A Tú nhẹ nhàng cầm chén đặt ở một bên, định giúp đỡ nàng nằm xuống. Ai ngờ mái tóc đen còn không chưa chạm gối đầu, nàng đột nhiên kêu thảm một tiếng, bàn tay trắng nõn đột nhiên siết chặc màn trướng, tay kia thì ôm bụng liên tục kêu lên đau đớn.
Tạ Khang Hà quá sợ hãi, vội vàng hỏi Ngũ Thuần Phong nói: “Đạo trưởng, đây là có chuyện gì?”
Ngũ Thuần Phong cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện cục diện này, nhất thời ngây người. Hắn theo bản năng nhìn Giang Tiểu Lâu, kỳ thật nước bùa này cũng không phải phương thuốc chữa bệnh, mà là Phó Triêu Tuyên sau khi thỉnh giáo Thái Vô tiên sinh mới viết ra thuốc giải độc, chỉ cần trúng độc không sâu đều có khả năng thanh độc. Cho dù trúng độc đã sâu cũng tuyệt không làm bệnh tình nặng thêm, nhưng vì sao Tạ Du lại xuất hiện bệnh trạng như vậy………….Thật sự là kỳ quái !
Đang lúc suy tư, Tạ Du đã đau đớn đến mức đầu đầy mồ hôi, cơ hồ hấp hối. A Tú sợ tới mức đôi mi thanh tú nhíu lại, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Tiểu thư người làm sao?”
Tạ Du vừa muốn nói chuyện, cũng là một ngụm máu đỏ tươi phun ra, theo sau mềm nhũn ngửa mặt rồi ngã xuống.
Một màn quá mức dọa người, trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ kinh hãi, thế cho nên Tạ Khang Hà bất chấp dáng vẻ, cầm trụ ống tay áo Ngũ Thuần Phong nói: “Ngũ đạo trưởng, ngươi nói mau rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tất cả mọi người chờ Ngũ Thuần Phong giải thích, Ngũ Thuần Phong cũng là vẻ mặt xanh mét, không nói được một lời.
Tạ Liên Thành là người duy nhất bảo trì trấn định, hắn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tạ Du, đáy mắt hiện tia thất vọng nói không rõ cùng lạnh như băng.
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Đây không phải bệnh, mà là trúng độc.”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, A Tú tựa hồ nhớ tới cái gì, há mồm muốn nói, lại là bộ dáng thấp thỏm không yên.
Tạ Ỷ Chu truy vấn nói: “Ngươi làm sao? Có gì muốn nói cứ nói thẳng ra!”
A Tú do do dự dự nói: “Nếu nói là có người hạ độc, nô tỳ khó có thể tin được , dù sao lão gia cùng tứ tiểu thư đều dùng ẩm thực khác nhau, chẳng lẽ còn ai có thể đối với hai người đồng thời hạ độc không thành? Đây là tuyệt đối không thể…….”
Tạ Nguyệt nhíu mi nói: “Trừ bỏ ẩm thực, còn có tiếp xúc qua thứ khác hay không?”
A Tú giật mình: “Này… Nô tỳ thật sự nghĩ không ra.” Ngừng một chút, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, “A, đúng rồi, tứ tiểu thư chiều hôm qua giúp lão gia thu dọn lại sổ sách, nhưng thật ra có mượn một quyển Kiếm Nam thi tập mang về phòng, nói là trân phẩm, xem suốt một đêm, sáng hôm nay liền ngã bệnh……………”
Tạ Khang Hà sửng sốt, lập tức phân phó nói: “Ngươi mang tới ta coi thử.”
A Tú vội vàng rời đi mang quyển sách đến, Tạ Khang Hà lật vài tờ xem xét, lại không nhìn ra vấn đề.
Mà lúc này, Lưu đại phu cũng bị vội vàng thỉnh đến. Tạ Khang Hà đem quyển thi tập đưa cho hắn, nói: “Ngươi nhìn xem quyển sách này, có vấn đề gì không ?”
Lưu đại phu tràn đầy nghi hoặc từ trong tay Tạ Khang Hà tiếp nhận thi tập, lại đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, phân phó nói: “Mang dao nhỏ đến đây.”
A tú vội vàng mang tới một thanh dao nhỏ, Lưu đại phu dùng dao nhỏ nhẹ nhàng xén một góc trang giấy, phân phó tỳ nữ bưng tới một chậu nước trong, đem giấy tẩm vào trong nước. Rất nhanh, chữ viết trên giấy chậm rãi mơ hồ, mực nước lan ra, nhưng lại đem nửa bồn nước trong nhuộm thành màu xanh nhàn nhạt, Lưu đại phu bưng nước lên vừa ngửi, lại nếm thử, mới khẳng định nói: “Nước có vị hơi đắng, chạm vào một chút đầu lưỡi run lên, thực không thích hợp ! Theo ta thấy, hẳn là một loại độc dược có dược tính rất mạnh—— “
Tạ Khang Hà chấn trụ: “Lưu đại phu, lời ấy là thực?”
Lưu đại phu không chút do dự gật đầu: “Tất nhiên là thật —— “
Vương Bảo Trân không khỏi kinh ngạc vạn phần: “Chỉ là đọc sách sao có thể trúng độc?”
Lưu đại phu nói: “Tạ lão gia đối với quyển sách yêu thích không buông tay, thường xuyên cầm đọc, tích lũy theo tháng ngày, độc tính ngày càng nặng. Về phần tứ tiểu thư, xem một đêm cũng không đến mức………… Trừ phi tứ tiểu thư có thói quen dùng nước bọt chấm vào tay để lật sách !”
Vẻ mặt A Tú khiếp sợ: “Đúng vậy, Lưu đại phu, tiểu thư nhà ta thường xuyên làm vậy.”
Lưu đại phu thở dài: “Dùng nước bọt lật xem, sẽ làm độc tính theo ngón tay vào khoang miệng trực tiếp tiến vào thân thể, không quá vài canh giờ độc dược sẽ phát tác .”
Tạ Khang Hà nắm thi tập trong tay, cơ hồ cả người đều choáng váng.
Tạ Ỷ Chu nghe vậy, ánh mắt tràn đầy oán giận: “Phụ thân, Kiếm Nam thi tập đến tột cùng là ai tặng cho người , thế nhưng tiêu phí tâm tư lớn như vậy, muốn độc chết người, thủ đoạn thật sự làm người ta giận sôi !”
Tạ Khang Hà chậm rãi ngồi vào trên ghế, sắc mặt trở nên cứng ngắc lạnh lùng: “Không, Kiếm Nam thi tập là ta mua từ bên ngoài về.”
Trên mặt Vương Bảo Trân hiện lên tia lãnh trào không dễ phát hiện, trong miệng lại uyển chuyển khuyên: “Lão gia, đã lúc nào mà ngài còn muốn thay nàng che lấp ! Kiếm Nam thi tập rõ ràng là —— “
Còn không đợi nàng nói xong, trên trán Tạ Khang Hà gân nổi lên, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn không câm miệng !”
“Thi tập là ta đưa .” Đúng vào lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người đều hướng Giang Tiểu Lâu đứng một bên im lặng nhìn lại, đã thấy nàng thần sắc trấn định, khuôn mặt tươi cười như hoa, không có nửa điểm bộ dáng chột dạ.
Tạ Ỷ Chu tiến lên từng bước, lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư ta hỏi ngươi, Kiếm Nam thi tập thật là ngươi đưa cho phụ thân ?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, không hề dị sắc: “Không sai, bản thi tập là ta trăm phương nghìn kế tìm được đưa cho Tạ bá phụ , chỉ vì bá phụ đặc biệt thích thi nhân tiền triều Nghiễm Kiếm Nam, chỉ là chút tâm ý, lại có gì không đúng?”
Tạ Hương thế này mới hiểu được, biết có cơ hội đuổi Giang Tiểu Lâu đi, đáy lòng lập tức phát ra vui sướng, trên mặt lại tức giận nói: “Thi tập không có gì không đúng, không đúng chính là ngươi!”
Giang Tiểu Lâu có chút kinh ngạc: “Ta, ta làm sao?”
Tạ Nguyệt ở một bên, chính là ánh mắt lãnh đạm giống hệt Vương Bảo Trân, vốn muốn tọa sơn quan hổ đấu.
Đầu óc Tạ Hương xoay chuyển, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, thật giống như hạt đậu vậy: “Chết đến nơi ngươi vẫn không chịu nhận ? Kiếm Nam thi tập rõ ràng bị ngươi hạ độc, mục đích của ngươi là muốn độc hại phụ thân, ai ngờ phụ thân phúc lớn mệnh lớn, hiện tại ngươi lại muốn gây hại cho tứ muội ! Giang Tiểu Lâu, ngươi thật độc ác !”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không tức giận, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Khang Hà, thần sắc ôn nhu: “Bá phụ hảo tâm thu lưu ta, ta hẳn nên cảm kích người, lại có lý do nào muốn ở trên Kiếm Nam thi tập hạ độc hại người ?”
Tạ Hương nhất thời cứng người lại, đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ Nguyệt.
Tạ Khang Hà đương nhiên cũng là nghĩ như thế, vừa muốn thay Giang Tiểu Lâu biện giải. Lại nghe Tạ Nguyệt chậm rãi nói: “Phụ thân, việc này cũng không phải không có khả năng, ngài suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu không phải Giang Tiểu Lâu hạ độc, nàng làm sao có thuốc giải độc? Ngay cả đại phu tự xưng là am hiểu dược, nàng cũng có thể thỉnh Phó đại phu thay phụ thân chữa bệnh, vì sao mượn tay Ngũ đạo trưởng ? Ta đoán, đây là nàng muốn mượn Ngũ đạo trưởng được gọi là thần thông, lừa gạt tín nhiệm của phụ thân. Trước hạ độc, lại giải độc, phụ thân nhất định đối với nàng cảm động đến rơi nước mắt, tín nhiệm gấp trăm lần, đến lúc đó nàng nghĩ muốn làm cái gì đều không phí sức.”
Miệng nhiều người xói chảy vàng [ 4 ] , hết đường chối cãi. Cái gọi là giậu đổ bìm leo, thời điểm ngươi đã bị nghi ngờ, chỉ càng có nhiều người đứng xem thừa cơ công kích ngươi, còn dùng lưỡi xán hoa sen (nói năng khéo léo) che dấu mục đích không thể cho ai biết. Cái gọi là lòng người, chính là thế gian hiểm ác, thật sự là lãnh khốc, cực kỳ đáng sợ. Rất nhiều người bị vây trong công kích đều không chịu nổi mà lùi bước, nhưng Giang Tiểu Lâu lại lạnh lùng cười: “Tạ đại tiểu thư, ngươi không biết là sức tưởng tượng của bản thân ngươi rất phong phú sao? Ta hạ độc bá phụ, lại thỉnh Ngũ đạo trưởng giải độc, phí sức lực lớn như vậy, rốt cuộc để làm gì?”
[ 4 ] nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn
Tạ Nguyệt rốt cuộc so với Tạ Hương ổn trọng hơn, thanh âm nhu hòa nói: “Bên ngoài gương mặt xinh đẹp lại ẩn chứa tàng ô nạp cấu [ 5 ] . Giang Tiểu Lâu, ngươi hạ độc phụ thân lại giải độc, mặt ngoài là bất khả tư nghị. Lý do thực sự đã quá rõ ràng, trước kia ngươi nhất thời xúc động ở trước mặt chúng ta từ chối yêu cầu của phụ thân, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Tạ gia có nhiều cửa hàng cùng tài sản, vì thế ngươi hối hận , muốn được hưởng một nửa. Nhưng mà lời đã nói ra không còn mặt mũi lại đề suất, vì thế tự biên tự diễn ra một màn này. Vừa cứu tánh mạng phụ thân, lại giành được vô số cảm kích. Đến lúc đó không cần ngươi mở miệng, phụ thân tự nhiên sẽ đem hết thảy gia sản Tạ gia chắp tay nhường cho, quả nhiên là đánh bàn tính tốt ! Chẳng qua, thủ đoạn quá vô sỉ .”
[ 5 ] chất chứa dơ bẩn
Tạ tứ tiểu thư không cần ra mặt, đã nhẹ nhàng khơi mào địch ý của mọi người đối với Giang Tiểu Lâu, mà nàng chỉ cần suy yếu giả trang người bị hại, liền có thể nhất tiễn song điêu. Có thể thấy được Tạ Du cũng không ngốc, nàng là một kẻ điên thanh tỉnh, thanh tỉnh có thể phán đoán chuẩn xác tâm tư mỗi người trong nhà này, hơn nữa nhanh chóng làm ra quyết định có lợi nhất cho nàng, bất động thanh sắc đưa người vào chỗ chết.
Trên thế gian mỗi người làm việc, đều có điểm xuất phát cùng mục đích của chính mình, tuyệt không thể vô duyên vô cớ sinh ra hận ý. Tạ Du luôn nhằm vào Giang Tiểu Lâu, thật sự chính là ghen tị nàng được Tạ Khang Hà yêu thương hơn đơn giản như vậy? Không, tuyệt đối không phải .
Giang Tiểu Lâu bị phán đoán hoang đường bủa vây, chỉ cảm thấy đầu óc mấy người trước mắt bị một mớ hồ dán che lại không thể nói lý. Vương Bảo Trân nghĩ đến nàng sẽ thẹn quá thành giận, nhưng nàng vẫn mỉm cười nói: “A, thì ra ta nghĩ như vậy sao?” Nàng như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là đang hỏi những người khác.
Trên mặt Vương Bảo Trân vừa đúng thể hiện vẻ vô cùng đau đớn: “Giang Tiểu Lâu a Giang Tiểu Lâu, ngươi sao có thể làm ra chuyện này ! Lão gia đối với ngươi cỡ nào tín nhiệm, cơ hồ đem ngươi trở thành nữ nhi thân sinh đối đãi, ngươi lại hồi báo hắn thế nào? Chẳng sợ ngươi hối hận , muốn tài sản Tạ gia, gọn gàng dứt khoát nói ra là tốt rồi, làm gì gây hại nhân mạng. Hiện tại tứ tiểu thư còn nằm ở trên giường, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha nàng đi !”
Giang Tiểu Lâu mặt không đổi sắc: “Công đạo ở tại lòng người.”
Tạ Liên Thành nhìn mỗi người trong nhà, trừ bỏ vẻ mặt kinh ngạc, phụ thân không biết làm sao, còn có những người khác theo đuổi tâm tư riêng của mình, nữ nhân Tạ gia khí thế bức nhân. Hắn mơ hồ cảm thấy khí lạnh bao phủ hắn, dần dần lan tràn đến tứ chi bách hải. Hôm nay vừa mới bước vào cửa, Giang Tiểu Lâu từng nói qua với hắn dù chuyện có phát sinh ra sao đều không cần nhúng tay, nhưng hiện tại nhìn bọn họ sở tác sở vi, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vì tiền tài, vì ghen tị, những người này đều điên cuồng không nói lý lẽ. Thượng thoan hạ khiêu, tiếu lí tàng đao [ 6 ], từng câu từng chữ, âm hiểm giả dối, mặt nạ ôn hòa trong ngày thường tất cả đều xé rách, lộ ra bản chất dữ tợn bên trong. Giang Tiểu Lâu xuất hiện, thành công thúc đẩy nội tâm xấu xa ích kỷ của bọn họ, bộ dáng chê cười không chịu nổi, trước mắt hé ra gương mặt vặn vẹo , miệng độc ác , không, có lẽ ngay cả tâm bọn họ đều trở nên dơ bẩn không chịu nổi, lại còn đắc chí, tự cho mình siêu phàm.
[ 6 ] nhảy nhót tưng bừng,nụ cười cất chứa dao găm
Hắn lẳng lặng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
Tạ Hương cười lạnh một tiếng: “Có Kiếm Nam thi tập lúc trước, phụ thân chữa khỏi bệnh ở phía sau, hiện tại tứ muội lại bị bệnh, hết thảy căn nguyên đều nằm trên quyển sách, ngươi nói cho ta biết, còn lý do nào có thể chứng minh ngươi trong sạch vô tội.”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phía Ngũ Thuần Phong, tươi cười như lúc ban đầu: “Nếu các vị muốn biết, vậy đi theo ta.” Nói xong nàng bước nhanh vén bức màn ngăn cách nội thất bước vào. Mọi người chỉ thấy nàng đi đến bên giường, hướng về phía Tạ Du đang lâm vào hôn mê, chậm rãi nói: “Tứ tiểu thư, trình diễn đến đây đã có thể kết thúc .”
Trên giường Tạ Du vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng, xem ra là nhập diễn quá sâu, không thể tự thoát ra được.
Tạ Ỷ Chu tiến lên từng bước, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Tiểu Lâu, tứ muội muội thần chí không rõ, bệnh nguy kịch, mong ngươi đối với nàng khách khí chút.” Ngày thường xem hắn đối với Giang Tiểu Lâu dáng vẻ đầy ham muốn, nay cũng là lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, thập phần lạnh lùng, hết thảy chính là xuất phát từ ích lợi.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nhất là tứ tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên, lại tâm địa ác độc. Vừa rồi các ngươi nói Tạ bá phụ sau khi uống nước bùa, thân thể mới chuyển biến tốt, nhưng mà bệnh tình tứ tiểu thư lại tăng thêm , chuyện này nên giải thích thế nào ?”
Gặp đã hỏi tới mấu chốt vấn đề, A Tú nhịn không được nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ, nô tỳ ——” lời của nàng mới nói một nửa, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhìn về phía mình, trong lòng phát lạnh, cơ hồ nói không được. Theo bản năng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tạ Du, chung quy hạ quyết tâm tràng nói: ” Nô tỳ biết rõ, toàn là vì tứ tiểu thư hoài nghi việc này là có người cố ý thiết kế, vẫn luôn bí mật điều tra, không chừng Giang tiểu thư sợ sự tình bại lộ, cho nên mới…”
Vốn lời úp úp mở mở luôn có nhiều chỗ hở, ở dưới tình huống bị hại, có vẻ như lại trở nên đáng tin.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt đương nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu, mặc dù cái gọi là chứng cớ đều là dối trá ngờ vực vô căn cứ, nhưng xuất phát từ nhiều mục đích, bọn họ như trước đứng chung một chỗ, đối với độc thủ phía sau màn nằm ở trên giường ngụy trang hấp hối không nói một lời, không bắn một tên, mà hướng Giang Tiểu Lâu từng bước ép sát, cùng nhau phóng lưỡi dao. Lòng người đen tối, thủ đoạn ti bỉ, mọi người hờ hững, cùng với đủ loại tự cho là đúng, cảm giác về sự ưu việt, kỳ thật chỉ là đồng lõa mà thôi.
Tạ gia như vậy cũng không đáng giá để lưu lại.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, trên mặt nhẹ nhàng cười cười: “Bá phụ có ý nhượng tài sản cho ta, ta bởi vì nhất thời lòng căm phẫn mà cự tuyệt , sau cảm thấy hối hận, vì thế liền tự biên tự diễn, ở trước mặt bá phụ giả làm người tốt, để người càng tỏ ra cảm kích ân cứu mạng của ta, mới không do dự đem toàn bộ tài sản cho ta. Tứ tiểu thư phát hiện âm mưu của ta, vì thế ta xúi giục Ngũ đạo trưởng ở trong chén nước hạ độc dược, đến lúc đó chỉ cần nói tứ tiểu thư bệnh quá nặng không thể chữa khỏi là có thể thoát thân. Kể từ đó, vừa trừ bỏ hoài nghi trên người ta, lại càng tiến thêm một bước được bá phụ trọng dụng. Ngược lại cũng hợp lý, nhưng thật không may, chuyện này không phải không có sơ hở.”
Trong lòng Tạ Du cười lạnh, nếu không phải Giang Tiểu Lâu ngươi không có tư tâm, hà cớ gì ? Mượn tay Ngũ Thuần Phong đến giả thần giả quỷ, muốn ở trước mặt phụ thân lập công lớn, ra vẻ thông minh —— chính là điểm ấy của ngươi tự hại ngươi!
Ai ngờ ngay sau đó, Giang Tiểu Lâu lập tức ngồi ở bên giường, vươn tay vuốt ve tóc đen của Tạ Du.
“Ngươi làm gì!” Tạ Nguyệt cả kinh.
Tạ Du vốn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có một bàn tay ôn nhu dừng ở trên hai gò má chính mình, không khỏi cả người tóc gáy dựng thẳng, nhanh chóng mở mắt, chỉ nghe đến Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Tứ tiểu thư, còn muốn ngụy trang nữa sao?”
Vương Bảo Trân thấy nàng giãy dụa, khuyên giải an ủi nói: “Giang tiểu thư, sự tình đã đến tình trạng này, không bằng ngươi nhận sai đi, đem giải dược giao ra, cứu nàng một mạng, ta nghĩ lão gia khoan dung độ lượng, tuyệt sẽ không trách ngươi.”
Tạ Khang Hà lớn tiếng quát lớn nói: “Không cần nói hươu nói vượn, ta không tin !”
Tạ Nguyệt thật sâu thở dài: “Phụ thân, ngài rất thiên vị, sự thật xảy ra trước mắt, chẳng lẽ chúng ta nhiều người thông đồng với nhau hãm hại nàng sao ?” Thời điểm phụ thân bệnh tình nguy kịch, chỉ để lại một mình Giang Tiểu Lâu, nếu vẫn cho nàng lưu lại, Tạ gia còn không biết xảy ra chuyện gì nữa !
Khóe môi Giang Tiểu Lâu chứa ý cười trước sau như một, nhẹ nhàng nói: ” Trong chén nước bùa cái gì cũng không có, chỉ là một chén nước trong.”
Ngũ Thuần Phong sửng sốt, nhất thời cũng trừng mắt to nhìn Giang Tiểu Lâu, nàng không phải nói trong nước có thuốc giải độc sao?
Tiểu Điệp ở một bên nhìn rõ ràng, giờ phút này không khỏi cười lạnh: “Đúng vậy, chỉ là một chén nước trong mà thôi. Tứ tiểu thư trúng độc càng thêm độc, thật đúng là kỳ quái!”
Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Du trắng nhợt, theo bản năng mở miệng vì chính mình biện giải, miệng đóng đóng mở mở, cả người cứng ngắc.
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Trò khôi hài đến bây giờ nháo loạn nên được minh bạch , người hạ độc trên Kiếm Nam thi tập đương nhiên không phải ta, mà là tứ tiểu thư Tạ Du. Ta nghe nói nàng thường xuyên xung phong nhận việc thay bá phụ quét tước thư phòng để bày tỏ hiếu tâm, xa xa so với ngoại nhân như ta càng dễ dàng tiếp cận Tạ bá phụ. Bất quá, có một chỗ Lưu đại phu nói sai rồi, thư là không độc , có độc là nét mực. Càng chuẩn xác mà nói, có độc là nghiên mực, mỗi lần mài mực độc tính sẽ toả hơi, rơi vào trên giấy, độc tính lớn hơn nữa. Bá phụ rất trân trọng quyển sách này, mỗi một trang đều làm phê bình chú giải, ứng đương tri đạo [ 7 ] thay người mài mực là ai đi?”
[ 7 ] tức là hiểu và thuận theo tình thế hiện tại mà đối phó hợp lý, tương tự như câu tùy cơ ứng biến
Sắc mặt Tạ Khang Hà nháy mắt trở nên xanh mét, hắn nhìn Tạ Du trên giường, đáy mắt đau lòng đã muốn biến thành khiếp sợ cùng thất vọng. Trong lòng hắn không tin những người đó , cho nên nhiều người chỉ trích, hắn cũng không nói một lời, nhưng khi Giang Tiểu Lâu vì chính mình biện bạch, hắn lập tức lựa chọn tin nàng.
“Du nhi, ta đối với ngươi không tệ, ngươi sao phải làm vậy?”
Huyết sắc trên mặt Tạ Du ở trong nháy mắt lui sạch sẽ, Giang Tiểu Lâu, ngươi là cố ý lộ ra sơ hở, để ta nghĩ lầm ngươi có tư tâm, kỳ thật là thiết kế tốt bẫy chờ ta nhảy vào! Trong nước không độc, lại độc càng thêm độc, vốn là bộ dáng điềm đạm đáng yêu biến thành trò khôi hài, vốn là bị hại biến thành chủ mưu.
Nhưng mà, dưới cơn nổi giận của Tạ Khang Hà, nàng thong thả trấn tĩnh, từ trên đầu giường ngồi dậy, chậm rãi sửa sang lại tóc mình, thế này mới ngẩng đầu nhìn Tạ Khang Hà: “Không sai, người là đối với ta có ân, lúc ta bất lực đem ta mang về Tạ gia, thậm chí đem ta trở thành thân sinh nữ nhi mà đối đãi. Thì tính sao, quý phủ có ai chân chính coi trọng ta? Ở trong mắt các ngươi, ta giống như chó vẩy đuôi mừng chủ, mỗi lần người không ở trong phủ, bọn họ châm chọc khiêu khích, giáp mặt nhục nhã, người một hồi đến bọn họ lại biểu hiện tỷ muội tình thâm, thân thiết vô cùng. Hừ, cái gì gọi là gia đình hành thiện tích đức, bất quá là một đám dối trá ngụy quân tử; cái gì phẩm đức cao quý, bất quá là dựa vào tiền tài đắp thành mặt nạ quỷ !”
Tạ Khang Hà ngạc nhiên, ngữ khí Giang Tiểu Lâu bình thản: “Ngay cả chính ngươi đều xem thường chính mình, người khác sao có thể coi trọng ngươi.”
“Ngươi câm mồm! Ta nghèo túng thế nào, cũng không cần ngươi tới giáo huấn!” Tạ Du đối mặt với người khác tính tình luôn bình thản, nhưng Giang Tiểu Lâu nhất mở miệng lại kích khởi nàng vô cùng tức giận, đôi môi đỏ mọng bén nhọn như đao: “Đều là ngươi, hết thảy đều vì ngươi ! Nếu không có sự tồn tại của ngươi, ta vẫn giống như trước đây là tứ tiểu thư nhu thuận của Tạ gia, phụ thân sủng ta, đại ca thích ta, mà không phải giống như bây giờ, mỗi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta ! Bọn họ đều nói ta ghen tị ngươi, cho nên mới khắp nơi khó xử ngươi. Nhưng là Giang Tiểu Lâu, ta hỏi ngươi một câu, ngươi và ta khác biệt chỗ nào, đều là bé gái mồ côi không nhà để về, vì sao ngươi cái gì đều có, mà ta lại hai bàn tay trắng! Ngươi vì sao cái gì cũng tranh với ta ?”
Nghe lời nàng nói có chút cổ quái, thần sắc cũng là tức giận bừng bừng, Giang Tiểu Lâu không khỏi lắc đầu: “Ta chưa từng có ý cùng ngươi tranh, nay ta phải rời khỏi Tạ gia, ngươi làm như vậy thật sự là làm điều thừa.”
“Rời đi Tạ gia, vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy đại ca sao?”
Một lời vừa ra, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Trong lòng Tạ Khang Hà trầm xuống, đột nhiên ý thức được cái gì, không khỏi lạnh lùng nói: “Du nhi, ngươi nói cái gì?”
Tạ Du biết lời đã xuất khẩu, không bao giờ có khả năng thay đổi, nàng lạnh lùng nói: “Người không phải tự xưng là quan tâm ta, sao lại không biết tâm tư nữ nhi như ta ? Ta nói cho ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy đại ca, ta liền chú ý tới hắn! Khi đó ta vô số lần vụng trộm tưởng nhớ, tương lai có một ngày phụ thân sẽ để ta gả cho đại ca, nhưng sự thật thế nào ? Ngươi thu ta làm nữ nhi Tạ gia, làm tứ tiểu thư Tạ phủ, danh phận đã định, ta cùng đại ca không bao giờ có khả năng cùng một chỗ! Người nếu đau sủng ta, vì sao không hỏi xem lòng ta đang nghĩ gì ! Thân phận tứ tiểu thư Tạ gia , đồ cưới giá trị, ta cũng không hiếm lạ ! Ta muốn chính là Tạ Liên Thành!”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, đáy mắt cũng không một tia gợn sóng, nữ tử trước mắt từ trước là muội muội hắn quan tâm, nhưng hiện tại đã biến thành một nữ tử hoàn toàn xa lạ, diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét), làm người kinh hãi.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du, đã hiểu được toàn bộ. Nhưng nàng cùng Tạ Liên Thành chỉ là bằng hữu, thế nhưng kích khởi đối phương nổi lòng ghen ghét, chẳng phải oan uổng sao ?
Trên trán Tạ Khang Hà tuôn ra gân xanh, chỉ vào nàng tức giận nói: “Nói hươu nói vượn, miệng đầy nói hươu nói vượn ! Ngươi là nghịch nữ, thế nhưng có thể nói ra lời không biết liêm sỉ như vậy, mệt ta nhiều năm qua… Quả thực là… thương lầm ngươi .”
Tạ Du đột nhiên cười ha hả, nàng có thể không thừa nhận, cũng có thể liều mạng cầu xin, nhưng nàng đã chịu đủ ! Ngực tích lũy phẫn hận nảy lên, đôi mắt đẹp của nàng, cô đơn rơi lệ, có vẻ phá lệ xinh đẹp mà động lòng người: “Người đau ta, đau ta lại như thế nào? Nếu đau ta, nên đáp ứng je61t mong ước của ta, vì sao ta không thể đường đường chính chính bày tỏ lòng mình với đại ca! Mà Giang Tiểu Lâu thì có thâp phận gì, cùng ta so sánh, nàng kém quá xa ! Chỉ là vì người thích, nàng liền trở thành trân bảo trong phủ, mỗi người đối với nàng khúm núm, mà ta bị cho là cái gì ? Bất quá là một tứ tiểu thư bị người quên lãng ! Không chỉ như thế, các ngươi còn đánh giết nhũ mẫu của ta, làm hại ta lẻ loi một mình không có ai bên cạnh, đây mà là tình cảm phụ thân và nữ nhi sao ? Ta nói cho người biết, ta không hiếm lạ, ta tuyệt không hiếm lạ !”
Ái mộ cùng ghen tị không phải là lý do điên cuồng, mà đối phương lại không hề biết hối cải !
Tính tình Tạ Khang Hà luôn ôn hòa, rất hiếm khi nổi giận, giờ phút này hắn phẫn nộ đã muốn đến cực hạn, giương tay thật mạnh cho nàng một bạt tai: “Câm mồm! Ngươi là muốn Tạ gia trở thành trò cười khắp thiên hạ sao?”
Tạ Du cười đến không thể tự mình: “Ta không cần, ta cái gì đều không cần, ta để ý chỉ có đại ca.”
Mọi người nhìn về phía Tạ Liên Thành, thần sắc không hiểu.
Ngữ khí Tạ Liên Thành phá lệ bình tĩnh, lại mang theo rét lạnh thấu xương: “Tạ Du, ngươi không được nói như vậy với phụ thân.”
Tạ Du lại đẩy Tạ Khang Hà ra nhảy xuống giường, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người xông đến chỗ Tạ Liên Thành, gắt gao siết chặt cánh tay hắn, bi thương nói: “Đại ca, ta có chỗ nào kém Giang Tiểu Lâu, luận mỹ mạo, luận tài năng, ta mọi thứ cũng không bại bởi nàng ! Ta không cần thân phận tứ tiểu thư Tạ gia, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần huynh để ta ở bên cạnh, chẳng sợ làm tỳ nữ, chỉ cần có thể xa xa nhìn huynh, mỗi ngày ở cùng huynh, ta đều nguyện ý! Ta đều nguyện ý ! Đại ca, huynh nhìn ta đi, huynh vì sao không chịu liếc mắt nhìn ta chứ !”
Tạ Liên Thành nhìn Tạ Du thật lâu sau, im lặng không nói gì. Theo sau, hắn nâng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, gặp đối phương có vẻ mặt hoàn toàn mạc danh kỳ diệu, mới từ từ mở miệng: “Chuyện này cùng Giang tiểu thư một chút quan hệ đều không có, mặc kệ nàng có tồn tại hay không, ta đều không có khả năng thích ngươi. Ngươi là muội muội của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Nháo loạn đến bây giờ, mặt mũi mất hết. Thế gian còn có chuyện muội muội ái mộ huynh trưởng, cho dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng danh phận sớm định, lại còn dám lớn tiếng hô hào, quả thực là………….. Vương Bảo Trân dù sao quản gia nhiều năm, sợ bị người ta nói chính mình quản giáo không nghiêm, vội vàng lớn tiếng nói: “Các ngươi còn không mau đi lên kéo tứ tiểu thư ra!”
Vài ma ma nghe vậy, lập tức đi lên bắt lấy Tạ Du, mà Tạ Du như là người chết chìm bắt lấy lục bình, trong miệng kêu lớn: “Đại ca, đại ca!” Nàng nâng cặp mắt u oán, giờ phút này cực kỳ bi thương nhìn Tạ Liên Thành, tràn ngập khẩn cầu.
Tạ Liên Thành lại đem tay nàng từng chút gỡ ra: “Tứ muội, ngươi bị bệnh, cần dưỡng bệnh cho tốt.”
Tạ Du bị người mạnh mẽ kéo sang một bên, nàng nhu nhược mà mang theo thanh âm khóc nức nở không ngừng xé rách màng nhĩ của mọi người, Tạ Hương theo bản năng dùng khăn gấm ấn ngực, sợ tới mức không dám thở mạnh: “Tạ Du thật sự là điên rồ, quá dọa người rồi !”
Tạ Nhu cũng là vẻ mặt không dám tin, nhìn Tạ Xuân, có chút chần chờ nói: “Nàng vừa mới nói cái gì, người trong lòng nàng là đại ca, ta không phải đang nằm mơ đi?”
Tạ Xuân mở lớn miệng không biết nên trả lời thế nào, hoàn toàn bị tình cảnh vừa nãy làm kinh hãi.
Thần sắc Vương Bảo Trân âm tình bất định, Tạ Nguyệt im lặng không nói, Tạ Ỷ Chu rũ mắt. Việc đã đến nước này, hành vi của bọn họ vừa mới nãy đã biến thành tiểu nhân nhảy nhót, bỏ đá xuống giếng, khó tránh khỏi bị tính sổ ngược lại, vẫn nên ngậm miệng mới tốt.
Tạ Khang Hà tựa hồ muốn hướng chỗ Tạ Du đi đến, chung quy cước bộ lảo đảo một chút, chỉ có thể đầy mặt suy sụp ngã ngồi ở trên ghế, sắc mặt xanh trắng, hơn nữa ngày nói không ra lời: “Chuyện này………. Không bao giờ nhắc tới nữa. Ngày mai liền đem Tạ Du đưa đến am ni cô, để nàng cắt tóc xuất gia.”
Tạ Du bị mọi người ngăn chận, một đầu tóc đen đã muốn tán loạn, khuôn mặt lãnh diễm tràn đầy nước mắt, nhưng mà đôi mắt kia lại lộ ra tia oán độc, thẳng tắp hướng Giang Tiểu Lâu phóng tới.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu……… Lòng của nàng đầu đã giống như khấp huyết [ 8 ] đem cái tên này lặp đi lặp lại nhớ kỹ, cừu hận phô thiên cái địa, cơ hồ tràn ngập không tiêu tán.
[ 8 ] Khóc chảy máu mắt, ý nói đau khổ lắm