Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 70: Chương 70: Tình Cũ Khó Quên




Tần Tư thấp giọng phân phó: “Thay ta đi theo nàng, nhất định phải tra được nơi ở của nàng!”

Tên tùy tùng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn lĩnh mệnh rời đi. Hai nữ tử trẻ tuổi mang theo tỳ nữ ra chùa, bọn họ một đường theo dõi đến khi hòa lẫn trong đám người, lại bị nhóm người lễ phật dâng hương tách ra , vội nhìn quanh tìm kiếm, đã sớm không thấy bóng dáng.



Trên mã xa, Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu, nói: “Đây là Tần Tư mà ngươi nhắc đến.”

Giang Tiểu Lâu cười gật gật đầu, tươi cười thập phần ôn nhu: “Phải.”

“Quả nhiên tuấn lãng cao ngất, khí khái phong lưu, ta nghĩ, nếu chính mình còn là nữ tử trẻ tuổi ngây thơ hồi đó, cũng sẽ động lòng với nam tử như vậy.” Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng nói.

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng cười, thích, yêu? Là cái gì, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh ngông cuồng nhất thời mê hoặc, cuối cùng ở trong hiện thực lãnh khốc tan biến. Giấy trắng bị nhiễm mực đen, chỉ biết càng chùi càng bẩn , sao có thể khôi phục trắng noãn như tuyết như lúc trước. Tất cả tình yêu chỉ là một giấc ảo mộng, nàng đã sớm tỉnh mộng.

Ly Tuyết Ngưng có chút do dự: “Hắn ban đầu tựa hồ đem ta trở thành ngươi, thái độ thập phần kích động.”

Giang Tiểu Lâu uống một ngụm trà, thần sắc hờ hững: “Là kích động hay là sợ hãi, cũng chỉ có chính hắn mới biết.”

Ly Tuyết Ngưng cảm thấy có chút không ổn: “Ngươi cứ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt hắn, thật sự là rất nguy hiểm, nếu như hắn —— “

“Dù là người thông minh, ở thời điểm mấu chốt làm ra lựa chọn sai lầm, hắn cũng tương tự.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười.

Nếu nàng lần đầu tiên gặp gỡ không lựa chọn sai lầm, có lẽ nàng sẽ không cửa nát nhà tan, không nhà để về. Hiện tại, đã đến lúc nàng hướng Tần gia lấy lại công đạo. Tần Tư, ngươi hãy rửa cổ, từ từ mà chờ đợi.

Nàng vén màn xe phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh thấy đáy, giống như hài đồng thiên chân thanh khiết, lại có thể cắn nuốt hết thảy.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành ra cửa, dọc theo đường đi đưa tới vô số ma ma cùng tỳ nữ ghé mắt theo dõi. Giang Tiểu Lâu biết tin tức này nhất định sẽ ở Tạ gia nổ tung, chẳng qua nàng cũng không cố kỵ bất luận suy nghĩ của kẻ nào, bởi vì nàng có chuyện trọng yếu phải làm.

Tạ Liên Thành dựa theo yêu cầu của Giang Tiểu Lâu sớm đã mướn nhân thủ ổn thỏa, nhưng hắn còn không biết Giang Tiểu Lâu đến tột cùng muốn làm gì, liền đem mọi người nhất nhất gọi tới để Giang Tiểu Lâu xem xét, trong miệng nói: “Những người này là dựa theo yêu cầu của Giang tiểu thư tìm đến , gia thế trong sạch, thân thể khoẻ mạnh, đều là ta chọn lựa kỹ lưỡng trong các cửa hàng ra , còn có yêu cầu khác sao?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng ở nét băn khoăn trên mặt mọi người, nhân tiện nói: “Được rồi, Tạ công tử, thuyền chuẩn bị tốt rồi sao?”

Tạ Liên Thành gật gật đầu, tùy tay chỉ một chiếc thuyền lớn trên bến tàu nói: “Giang tiểu thư xem chiếc thuyền đã đủ lớn chưa?”

Giang Tiểu Lâu đưa mắt trông về phía xa xa, đó là một chiếc thuyền khổng lồ, có không ít thủy thủ ở trên boong thuyền đi qua đi lại, bộ dáng thập phần bận rộn, thoạt nhìn rất là khí phái. Giang Tiểu Lâu không khỏi sợ hãi than nói: “Ta chỉ nói cần một con thuyền, nhưng cũng không có nói muốn lớn như vậy , chuyện này cũng không tránh khỏi rất ——” lời của nàng nói một nửa, trong mắt Tạ Liên Thành mỉm cười: “Bình thường thuyền không chứa nổi nhiều người như vậy, một con thuyền là ta ở nửa năm trước mua lại , chuyên biệt dùng để xuôi nam giao dịch tơ lụa, bình thường không dùng đến, Giang tiểu thư đã cần gấp, tất nhiên trước điều tới cho Giang tiểu thư dùng. Nếu không thích có thể đổi sang thuyền nhỏ.”

Giang Tiểu Lâu tự nhiên sẽ không lại phiền toái, chỉ có thể tỏ vẻ cảm tạ: “Không cần, đã tốt lắm rồi.”

Nàng và Tạ Liên Thành cùng nhau lên thuyền, về phần những người khác cũng theo sát lên thuyền. Tạ Liên Thành thỉnh Giang Tiểu Lâu trực tiếp đi lên tầng thứ hai của khoang thuyền, tiến vào cửa khoang thuyền, một lối đi phía trước thông suốt mở rộng, hai bên mở toang cửa sổ, ở giữa bài trí bàn ghế tinh xảo mang đậm phong cách cổ xưa, trên tường chỉ treo một bức Trường Giang và Hoàng Hà. Ngồi xuống lập tức có gia nô đi lên dâng điểm tâm cùng nước trà, Tạ Liên Thành phân phó bắt đầu xuất phát.

smiley_936

Một đường đi tới, rất nhanh bọn họ ra đến vịnh. Giang Tiểu Lâu từ trong lòng lấy ra một tấm da dê, chú tâm nghiên cứu lên, Tạ Liên Thành nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trên mặt giấy phá họa thập phần kỳ lạ. Dàn trải khắp nơi có rất nhiều hình vẽ cùng ký hiệu kỳ quái, trong giây lát hắn liền nhận ra đây là một bức bản đồ, nhưng cụ thể là chỉ tới nơi nào hắn không thể biết.

“Rốt cuộc là sao?” Hắn chỉ vào một ký hiệu hình dạng hải đăng trong số đó hỏi.

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, ngữ cười thản nhiên: “Tạ công tử sẽ hiểu ngay thôi .”

Tạ Liên Thành thấy nàng mang vẻ thần bí, cũng không tiếp tục truy vấn, chẳng qua là lại phân biệt vài phương hướng, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm. Tầng hai của khoang thuyền tầm nhìn vô cùng tốt, Giang Tiểu Lâu có thể rõ ràng đem mọi tình hình thu vào đáy mắt. Đợi cho thuyền lái vào phạm vi dòng nước chảy xiết, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Cách phía trước mười thước thì dừng lại.”

Chờ Giang Tiểu Lâu xác định phạm vi, Tạ Liên Thành sai gia nô dựa theo phân phó của nàng gắn lưới đánh cá thả xuống, rất nhanh lưới đánh cá trở nên nặng nề, bọn họ dùng sức đem lưới kéo lên, mới phát hiện số trư tể (heo con) cả người tím bầm thậm chí bắt đầu thối rữa, còn có cỏ cây, rong, bèo bám khắp nơi, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Giang Tiểu Lâu nói: “Đem xác trư tể thả lên boong thuyền đi.”

Bọn họ vừa mới đem trư tể thả xuống boong thuyền, chỉ thấy vài chục cá chình từ trong bụng trư tể trào lên, nhảy phành phạch trên đất. Tạ Liên Thành có chút sửng sốt, hắn đột nhiên hiểu được ý định của Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua số cá chình, lộ ra ý cười: “Cá chình toàn bộ thu hồi nuôi dưỡng , sau đó đem số trư tể thả lại xuống sông.”

Tất cả mọi người thật không ngờ, một mẻ lưới thả xuống lại thu hoạch nhiều cá chình như vậy, thật sự làm người ta kinh ngạc không nói nên lời .

Kế tiếp, chiếc thuyền khổng lồ một đường lướt băng băng qua hơn hai mươi nơi, mỗi một lần vớt trư tể lên đều thu hoạch dồi dào, ít thì có mấy chục cá chình, nhiều thì hàng ngàn; hàng vạn, số lượng cực lớn làm cho người ta sợ hãi, dọc theo đường đi đám gia nô nhìn tình cảnh này ánh mắt đều trợn to .

Ánh mắt Tạ Liên Thành sáng tỏ: “Hiện tại ta đã hiểu được lý do Giang tiểu thư muốn tiến vào Tạ gia .”

Giang Tiểu Lâu nghe tiếng ghé mắt: “Tạ công tử nhanh như vậy liền đoán được?”

Tạ Liên Thành tươi cười mang theo một tia cơ trí thấy rõ: ” Giang tiểu thư dùng số trư tể thả xuống sông, câu lên mấy vạn cá chình, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của Giang tiểu thư là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ nặng nề này, quan trọng hơn là mặc dù vớt lên được cũng sẽ khiến cho người khác mơ ước. Nếu có người nổi tâm tư xấu xa, chỉ sợ là mất nhiều hơn được.”

Giang Tiểu Lâu tươi cười mang theo tán thưởng, Tạ Liên Thành đoán không sai, trên đời này người tham lam nhiều vô kể, nàng phải cẩn thận đề phòng. Nàng chỉ một nữ lưu nếu thuê nhiều người vớt trư tể, sau đó thu hoạch mấy vạn cá chình, chỉ sợ những người đó còn chưa kịp đợi nàng lên bờ liền tiên hạ thủ vi cường, đem nàng chết chìm ở trên sông, sau đó đem số cá chình không công mà cướp đoạt. Làm sao còn đến phiên nàng có cơ hội đem số cá chình bán đi?

Tạ Liên Thành nhìn cá chình trước mắt này, trầm ngâm nói: “Số cá chình nếu tất cả đem bán hết, Giang tiểu thư sẽ trở thành phú hào còn hơn xa Tạ gia, khó trách Giang tiểu thư không cần tài sản Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Tạ gia có tiền cũng là thuộc về các ngươi , không thuộc về ta nên không thể thực hiện. Ngươi nói không sai, bằng vào chính ta đương nhiên không có cách nào hoàn thành công trình lớn như vậy, ta sớm cùng Tạ bá phụ nói qua, mượn cửa hàng cùng hạ nhân của hắn đem số cá chình lần lượt bán đi, lợi ích đoạt được phân chia ba bảy.”

Tạ Liên Thành sửng sốt: ” Chia ba bảy?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Phải, Tạ bá phụ bảy, ta ba.”

Tạ Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc , nhìn Giang Tiểu Lâu ước chừng có nửa khắc đôi mắt cũng không nói gì. Thật lâu sau, đôi mắt sâu thẳm hàm chứa y cười: “Giang tiểu thư, nếu nói trên đời này còn có người so với Giang tiểu thư càng giảo hoạt, ta đây không tin. Phụ thân dù không tiếp nhận lợi nhuận bảy phần, còn có thể trái lại vô điều kiện giúp ngươi, ta nói đúng chứ ?”

Giang Tiểu Lâu không chút do dự: “Phải, Tạ bá phụ xác thực không chịu nhận bảy phần. Cho nên cuối cùng thương lượng đến thương lượng đi, hắn chỉ cần ba phần mà thôi, xem như thay ta đem số cá chình gánh vác phí dụng nhân công, thu hồi một chút phí tổn.”

Nhiều cá chình như vậy, mặc dù là ba phần lợi nhuận cũng là thập phần kinh người, Giang Tiểu Lâu thân là một nữ tử, biết mưu lợi cùng đạo lý thật sự là rất khó có được. Tạ Liên Thành thật sâu nhìn nàng, biểu tình vui buồn không rõ: ” Giang tiểu thư khi nào đối với Tạ gia nổi lên mưu đồ này?”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu gợi lên chút ý cười, hắn như vậy thông thấu, sự tình gì đều không thể gạt được ánh mắt hắn : “Vì sao dùng hai từ mưu đồ ? Ta đem số cá chình bán đi, chính mình có thể kiếm tiền, Tạ gia cũng thu hoạch dồi dào, đây là hai bên đều có lợi, phải làm nói tên là hợp tác, công tử sao lại nói khó nghe như thế?”

Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn vào ánh mắt nàng, con ngươi sâu thẳm tựa như biển : ” Ngay từ đầu, Giang tiểu thư tiến vào Tạ gia còn không phải là muốn tiếp cận phụ thân ta ?”

Giang Tiểu Lâu nhíu mày mỉm cười: “Không, công tử đã đoán sai, ta tìm tới Tạ bá phụ là nguyên nhân quan trọng nhất là muốn gặp bằng hữu tốt nhất của phụ thân lúc còn sống, cũng muốn biết hắn có đáng giá tin cậy như lời phụ thân nói. Về phần số cá chình, là ta được dịp nghe Tạ bá phụ nhắc đến thời điểm hắn làm giàu rồi đột nhiên linh quang chợt lóe. Nếu ta có thể đoán trước, vậy thì ta nên xưng là nhà tiên tri rồi. Nhưng lời ngươi nói cũng không hẳn sai hoàn toàn, ta tiến vào Tạ gia thật là có mưu tính trước, chỉ dựa vào thân nữ tử như ta, muốn chiếm cứ tài phú lớn như vậy, mà không bị người khác xâm chiếm đỏ mắt, đây là nói nhảm mà thôi.”

Tạ Liên Thành có chút giận tái mặt nói: ” Giang tiểu thư không sợ tạo thành tai hoạ cho Tạ gia ?”

Giang Tiểu Lâu nheo mắt nghĩ nghĩ, tươi cười giống như gió xuân ấm áp: “Tạ công tử, nếu là người bên ngoài hỏi ta như vậy, ta sẽ cười cho qua. Giang gia mặc dù trù phú, Tạ bá phụ lại không có được quyền quý bảo hộ, buộc lòng phải quảng kết thiện duyên, khiêm tốn sống qua ngày, tất nhiên không thể tránh kết cục cửa nát nhà tan. Tạ gia là bực nào phú quý, có thể ở kinh thành sống yên, gây dựng vô số cửa hàng, cuộc sống đầy rẫy xa hoa, nếu sau lưng không có chỗ dựa vào, sao có thể bình yên đến nay?”

Tạ Liên Thành thấy sườn mặt nàng thản nhiên như xuân hoa sáng lạn, nhất thời trong lòng vừa động, không nói gì.

Giang Tiểu Lâu xoay người sang chỗ khác, xa xa nhìn bờ sông, trên mặt sông có vài thuyển nhỏ di động, ngư dân còn đang không ngừng quăng lưới bắt cá, thu hoạch chỉ có thể sống tạm, vô cùng ảm đạm bi thương. Giọng nói của nàng điềm đạm cất lên : “Tạ công tử, ta không biết người chống lưng Tạ gia là ai, nhưng ta biết những kẻ quyền quý kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gia sản trù phú của Tạ gia, đến bây giờ các ngươi vẫn như cũ bình yên vô sự, tiếp tục duy trì cuộc sống giàu có xa xỉ, đủ để chứng minh người chống lưng có quyền lực che chở mạnh mẽ. Nay ta chỉ là mượn gốc đại thụ Tạ bá phụ hóng mát, ngươi không cần khẩn trương như thế.”

smiley_936

Tạ Liên Thành không tự giác cong lên khóe miệng, trên đời này nữ nhân thông minh luôn thích che dấu chính mình, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không phải, nàng không cần thiết che dấu tài trí bản thân. Nàng không kiêng dè đem hết thảy nói cho ngươi, hơn nữa đem ích lợi cùng điều kiện trực tiếp đặt trước mặt ngươi, thong dong nhìn ngươi nhận hay không nhận. Không thích lừa gạt cùng che dấu, mà lựa chọn giáp mặt trực diện.

Ánh mắt hắn hiện lên ánh sáng lóng lánh không rõ, chậm rãi hồi đáp: ” Giang tiểu thư nói không sai, Tạ gia xác thực có người chống lưng, hơn nữa kẻ sau lưng cũng có thể đảm bảo Giang tiểu thư không lo. Giang tiểu thư yên tâm, đám cá chình nhất định sẽ thành công bán ra giá cao, đến lúc đó Giang tiểu thư sẽ nhận được một phần, tuyệt không có kẻ nào dám đánh chủ ý lên Giang tiểu thư.”

Một số lượng lớn cá chình nếu chen chúc dũng mãnh vào thị trường, giá nhất định sẽ bị hạ thấp giá, vì bảo đảm giá trị tiền gửi, phải phân tách đưa đến các thành thị khác nhau tiến hành tiêu thụ, hơn nữa còn phải thành công đưa đến trên bàn cơm của đám quyền quý, cái này đòi hỏi mạng lưới giao dịch khổng lồ của Tạ gia đến vận hành .

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thấy Tạ Liên Thành nói thêm: “Mấy thứ này, ta đã muốn sớm giao trả lại cho Giang tiểu thư, nhưng vẫn không có cơ hội, nay cơ hội đã đến.” Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một xấp khế đất cùng khế ước mua bán nhà, đưa cho Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ, sắc mặt khẽ thay đổi, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành nói: “Những cửa hàng này sao lại ở trong tay ngươi?”

Tạ Liên Thành nói: “Từ ngày đầu tiên Giang tiểu thư quay trở lại Giang gia, ta cùng phụ thân chung quanh bôn tẩu, hy vọng có thể đem tất cả cửa hiệu thuộc về Giang gia đều cầm về trả lại cho Giang tiểu thư, đáng tiếc có một số cửa hiệu thuộc hoàng thân hiển quý trong kinh thành, liên lụy phạm vi cực lớn, mặc dù miễn cưỡng lấy lại, chỉ sợ cũng sẽ mang đến phiền toái cho Giang tiểu thư, cho nên chúng ta chỉ lấy mười lăm cửa hàng, tất cả đều sắp xếp rõ ràng , hiện tại ngay tại trước mắt Giang tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu giật mình, nàng thật không ngờ thời gian gần đây hai người Tạ bá phụ cùng Tạ Liên Thành nơi nơi bận rộn lại vì chuyện của nàng. Nhất thời trong lòng có cảm xúc phức tạp nảy lên, kinh đào hãi lãng ùn ùn kéo đến cơ hồ đem nàng đánh ngã. Giang Tiểu Lâu là người chỉ biết tính kế có lợi cho mình, từ ngày đầu tiên tiếp cận Tạ gia, cũng đã hạ quyết tâm muốn lợi dụng Tạ gia giúp mình một lần nữa đứng lên.

Nhưng mà, Tạ Khang Hà cùng Tạ Liên Thành thế nhưng bất kể lợi hại giúp nàng, tin cậy nàng, vừa nghĩ như thế, một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi, trong lòng không tự chủ được hơn vài phần rung động. Giang Tiểu Lâu khẽ rũ hàng lông mi xuống, lại giương mắt, trong con ngươi càng thêm nhu hòa: “Đại công tử, lần này là ta sai lầm rồi, ta không nên thủy chung đề phòng các ngươi, càng không nên dùng tiền tài đến cân nhắc người khác, ta chỉ nghĩ rằng tất cả thương nhân đều giống nhau , lại thật không ngờ Tạ bá phụ là người trọng nghĩa quên lợi. Phụ thân nói không sai, Tạ bá phụ thật là một trưởng bối đáng giá tin cậy và nể trọng, từ nay về sau ta không bao giờ nhắc tới chuyện tiền bạc, ngươi yên tâm đi.”

Tạ Liên Thành thấy nàng đã hiểu được ý tứ của mình, mỉm cười nói: “Phụ thân mà biết, nhất định sẽ cảm thấy rất cao hứng. Giang tiểu thư cũng không cần cảm thấy áy náy, nếu một người ở vào vị trí của Giang tiểu thư, cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự, bởi vì Giang tiểu thư đối với người khác sớm đã không còn lòng tin cậy. Không phải lỗi của Giang tiểu thư, mà là người từng phản bội thương tổn người của Giang tiểu thư phạm vào tội nghiệt quá nặng.”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, nàng thật không ngờ nam tử trước mắt trầm ổn tao nhã lại am hiểu cùng tôn trọng nàng. Nhưng mà đối với loại tôn trọng này, nàng có một loại cảm giác khó hiểu quấn quanh, trên đời này người có thể làm nàng cảm động đã không còn nhiều, thế cho nên nàng đã tập thành thói quen.Tạ Liên Thành thấy trong mắt nàng lóe ra ánh sáng trong suốt, thần tình đầy săn sóc lập tức quay mặt đi, nhìn phương xa cười nói: “Kỳ thật ta rất bội phục Giang tiểu thư, năm đó ta cũng từng bởi vì cùng phụ thân có chút xung đột, còn vì thế rời nhà trốn đi, hơn nữa hướng hắn thề nói, nếu không thể trở thành phú thương, ta tuyệt đối sẽ không trở lại Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu sửng sốt: “Đại công tử cũng có lúc lỗ mãng bướng bỉnh như vậy sao?”

Tạ Liên Thành nâng một đôi con ngươi đen nhánh hướng khuôn mặt trắng noãn của Giang Tiểu Lâu, hắn mỉm cười thập phần mê người đầy ôn hòa, thanh âm lại làm cho người ta cảm thấy say mê: “Khi đó mới ra đời ta lựa chọn buôn bán tơ lụa, thế nhưng ở giữa vòng vây đối thủ cạnh trang lật đổ, sinh ý xuống dốc không phanh, ta thậm chí lưu lạc đến mức ở trên đường buôn bán hoa quả mà kiếm sống. Có một lần, vừa mới vận chuyển hàng hóa đến nơi, trời đã xả xuống một trận mưa to gió lớn, ta trì hoãn hành trình, một đám hoa quả đều bắt đầu hư thối. Vốn tưởng dựa vào sinh ý này kiếm một khoản tiền, nếu không khó có thể thành công, ngay cả cuối cùng một chút tiền vốn cũng mất hết. Sau đó, phụ thân phái người tới tìm ta, yêu cầu ta nhanh chóng trở về, nhưng ta kiên quyết không quay đầu lại. Từ nơi này té ngã sẽ từ đó mà đứng lên, ta bán đi những gì đáng giá trên người, một lần nữa bàn trở về cửa hàng tơ lụa nhỏ, những cửa hiệu tơ lụa lớn như trước xa lánh ta, ta biết những người này là bị phụ thân bày mưu đặt kế, cấp cho ta một chút sắc mặt. Bọn họ chiếm độc quyền giao dịch với khách nhân quyền quý, ta liền áp dụng buôn bán với dân nghèo, trải qua ở khu chợ bôn ba khắp nơi, sinh ý rốt cục có chút khởi sắc.”

Giang Tiểu Lâu nghe vô cùng nhập thần, Tạ Liên Thành miêu tả hắn hoàn toàn cùng Tạ đại công tử hiện tại như hai người, nàng thật không ngờ Tạ Liên Thành cũng có thời điểm phản nghịch háo thắng như vậy, tình nguyện ngỗ nghịch phụ thân cũng kiên quyết không chịu về nhà, trong xương là loại người quật cường, trong sự kính nể nàng còn cảm thấy hơi buồn cười.

Tạ Liên Thành tựa hồ biết chính mình chọc cười nàng, hắn mỉm cười, tiếp tục nói: “Có một ngày ta đụng phải một người bán ngựa, nó thoạt nhìn cực kỳ vĩ đại khỏe mạnh, ta theo hắn nơi đó biết được con ngựa này là từ trên tay người Khương tộc ở phương bắc mua lại, lại từ miệng hắn biết từng có người dùng tơ lụa cùng châu báu, với mức giá cả rất rẻ đổi lại một con ngựa cùng da thú, buôn bán lời rất nhiều tiền. Vì thế ta cũng động tâm tư, sau khi về nhà ta lấy một trăm cuộn tơ lụa, sau đó mua một con đà [ 1 ] chở hàng hóa , mời người bán ngựa cùng lên đường. Hai người bọn ta đi qua một thành lại một thành, một đường đi chịu rất nhiều khổ sở, khó khăn đi tới thảo nguyên. Thời điểm đó ta mới biết được, thì ra thật sự có địa phương mênh mông vô bờ . Người Khương tộc sinh sống tại phương Bắc, bởi vì nuôi chăn thả, cho nên thường xuyên di chuyển, gia súc nhiều nhất của bọn họ là ngựa. Rất nhanh ta cùng người dẫn đường đi tới một bộ lạc, bọn họ không có văn tự nhưng có luật lệ, trước khi tiến vào bộ lạc bọn họ ta phải thoa mực lên mặc mình, sau đó người bán ngựa mang ta gặp chủ nhân bộ lạc, đem sinh ý của ta đàm phán.”

[ 1 ] Ngựa cõng (đồ xếp trên lưng ngựa), ngựa thồ. Nói rộng ra phàm dùng sức mà cõng mà vác đều gọi là đà.

Giang Tiểu Lâu bị câu chuyện xưa hấp dẫn, lắng nghe vô cùng nhập thần.

“Một cuộn tơ lụa có thể đổi một con ngựa, ta mang đến một trăm cuộn tơ lụa, có thể trao đổi một trăm con ngựa. Bọn họ đem ta đưa mã tràng, bên trong có các loài ngựa màu sắc đa dạng, người Khương tộc hy vọng ta đến kiểm tra thực hư, vì thế ta bắt đầu kiểm kê, nhưng nhìn tới nhìn lui làm cho ta hoa cả mắt căn bản không thể đếm nổi, vì thế người Khương tộc liền đồng ý ta có thể lưu lại một đêm, chờ sáng ngày mai lại tiếp tục kiểm kê. Bọn họ cho ta chuẩn bị hết nợ bùng, bên trong có giường, đồ ăn còn có vật dụng nhóm lửa. Thế nhưng vào ban đêm, lúc ta ngủ say lại bị tiếng bước chân làm tỉnh giấc, bên ngoài lều trại tựa hồ có người. Sau đó ta nghe người phiên dịch —— tên bán ngựa lặng lẽ ra khỏi lều, cùng người Khương tộc bên ngoài cầm đuốc trong tay hội hợp lại với nhau, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy không ổn, đoán chính mình có khả năng bị người phản bội . Vì thế ta tiên hạ thủ vi cường, cầm trường kiếm giết người Khương tộc, còn muốn tánh mạng tên bán ngựa. Hắn đau khổ cầu xin, tuổi trẻ khí thịnh ta liền giết hắn. Từ trên người Khương tộc lục soát vật thổi sáo điều khiển ngựa, mở rào chắn ngựa, ta thổi sáo, đem toàn bộ ngựa đều triệu hồi ra, mang theo bọn họ hướng vào thành thị chạy như điên. Chạy suốt một đêm, vố một đàn ngựa thì lạc mất một nửa, còn sót lại một nửa cũng cũng đủ kiếm đầy bồn đầy bát. Thẳng đến sau đó, ta mới về tới Tạ gia.”

Giang Tiểu Lâu nghe xong chuyện xưa, cười nói: “Đại công tử thật ra muốn nói gì, không nên dễ dàng tin tưởng người khác sao?”

Tạ Liên Thành quay đầu nhìn nàng, lắc lắc đầu: ” Giang tiểu thư có phán đoán của riêng mình, có thể lựa chọn tín nhiệm, cũng có thể lựa chọn không tin, nhưng đôi khi ánh mắt của mình sẽ lừa gạt mình, việc phát sinh trước mắt cũng không nhất định là thật . Sau đó, ta cẩn thận hồi tưởng toàn bộ quá trình, mới phát hiện tên bán ngựa cũng không có phản bội ta. Cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn thật sự có mưu đồ khác, cùng người Khương tộc cấu kết muốn cướp lấy tơ lụa của ta, trên đường đi hắn có vô số cơ hội có thể dồn ta vào chỗ chết, vì sao phải ta thành công đưa Khương mới động thủ ? Mặc dù tối hôm đó ta ngủ say, hắn cũng có cơ hội xuống tay. Cho nên sau đó ta đoán, hết thảy chỉ vì người Khương tộc buổi tối muốn giết người diệt khẩu bị hắn phát hiện mà thôi. Bởi vì chính mình ngờ vực vô căn cứ, một tánh mạng liền chôn vùi ở trên tay của ta. Cả đời ta sẽ không quên chuyện này, nó nhắc nhở ta biết mất đi tín nhiệm có bao nhiêu đáng sợ, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn vô và tuyệt vọng, thậm chí tứ cố vô thân, trở nên cực đoan đáng sợ.”

Tạ Liên Thành bởi vì hoài nghi, giết một người, là trọng yếu hơn nguyên nhân là hắn tại kia dạng trong hoàn cảnh không có làm Pháp Tướng tín bất luận kẻ nào, giống như Giang Tiểu Lâu hiện tại, đã muốn đi tới bên cạnh vách núi đen.

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ, cố ý nghe không rõ: “Tâm tồn cảnh giác không phải không tốt, nếu người bán ngựa thật sự phản bội ngươi, mà ngươi không có chút đề phòng, nay ta đã không thể gặp lại đại công tử .”

Người có chí riêng, khuyên nữa cũng vô dụng, mục đích Tạ Liên Thành hôm nay đã đạt tới , hắn không hy vọng phụ thân bị Giang Tiểu Lâu hiểu lầm, cũng không hy vọng hình tượng người Tạ gia ở lòng của nàng xuống dốc không phanh, hắn có thể lý giải hành vi Giang Tiểu Lâu, cũng tôn trọng lựa chọn của nàng. Nhưng mà không có trải qua tình cảnh giống nàng, hắn đương nhiên không có quyền lợi chỉ trích. Cho nên trong lòng tiếc hận, hắn chỉ mỉm cười: “Đợi ta trước hết nơi đi để ý số cá chình, Giang tiểu thư đi cùng với ta chứ?”

Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Không, ta tin ngươi.”

Tạ Liên Thành không tự chủ được cong cong khóe miệng, sau đó hắn liền phát hiện chính mình cùng Giang Tiểu Lâu cùng một chỗ tựa hồ cười rất nhiều, hắn thu liễm ý cười, thật sâu nhìn nàng nói: “Được, ta kêu Hoài An đưa Giang tiểu thư trở về.”

Giang Tiểu Lâu lại một ngụm cự tuyệt : “Không, ta còn có chuyện cần phải làm.”

Tạ Liên Thành dừng một chút: “Ta đây an bài vài hộ vệ bảo hộ Giang tiểu thư, Giang tiểu thư muốn đi nơi nào thì tới đó.”

Giang Tiểu Lâu đương nhiên sẽ không cự tuyệt lòng quan tâm này, liền mang theo Tiểu Điệp ở giữa chợ tùy tiện đi dạo. Thời điểm đến một cửa hàng trang sức, Giang Tiểu Lâu dừng bước chân, lững thững đi vào.

Vào cửa, cửa hàng vốn không lớn lại thập phần sạch sẽ, mát mẻ khoan khoái, trong quầy trưng bày các loại trang sức đủ màu đủ kiểu, rực rỡ muôn màu. Với hồng bảo thạch đỏ như lửa, u tĩnh như lam bảo thạch, ánh sáng tỏa ra óng ánh như đá mắt mèo, rực rỡ giống như đá thạch lựu, tinh xảo trong veo như thủy tinh, dương chi bạch ngọc trắng noãn tinh thuần, trân châu trơn bóng nhẵn nhụi, phỉ thúy màu xanh biếc, mã não màu sắc đa dạng. Những bảo bối này đều xinh đẹp mỹ lệ, làm cho người ta nhìn không chuyển mắt.

Ánh mắt Tiểu Điệp nhất thời không ngừng đảo quanh, chỉ nghe thấy chưởng quầy nói: ” Tiểu thư, trang sức của cửa hàng bọn ta đều là chất liệu tốt nhất trên con đường này, ngài hãy nhìn cẩn thận !”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không tệ, trân châu bảo ngọc quả nhiên đặc biệt.”

Tiểu Điệp kinh hô một tiếng: “Tiểu thư người xem, cái kia thật đẹp !”

smiley_936

Giang Tiểu Lâu theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy trong một góc đơn độc bên trong quầy đặt một khăn gấm màu đỏ bọc lại, bên trong lẳng lặng nằm một khối hổ phách đặc biệt, có màu da cam , trong suốt nhẵn nhụi, hổ phách bọc một con ong cùng một bọt nước, trông rất sống động, chỉ liếc mắt một cái đã có bản lĩnh làm cho người ta như si như say.

Chưởng quầy thấy nàng đặc biệt lưu ý phía bên đó, liền lau sạch tay mới lấy khối hổ phách ra, hơi lay động, bọt nước cũng đi theo lắc lư.

“Đây là hổ phách bọc ong ?” Giang Tiểu Lâu hỏi.

“Đúng vậy ! Ánh mắt tiểu thư thật tinh tường.” Chưởng quầy hiển nhiên đối với vị tiểu thư trẻ tuổi trước mắt khí chất cao nhã, xiêm y đẹp đẽ quý giá thập phần vừa lòng, ngoại trừ tỳ nữ ở sau lưng, ngoài cửa còn đi theo vài tên hộ vệ, vừa thấy chính là không phú cũng quý. Nếu không như vậy, hắn mới không đem bảo bối quý trọng vội lấy ra cho nàng xem.

“Tiểu thư gọi nó là hổ phách, chúng ta lại xưng là Di Ngọc, nó được làm từ nhựa cây tùng, mà cây tùng lại tượng trưng cho trường thọ, tiểu thư mua nó về, không cần dùng lửa hơ nóng, chỉ cần hơi miết nhẹ, đã có thể tỏa ra hương tùng thơm ngát, có công dụng an thần tĩnh tâm……..” Chưởng quầy thao thao bất tuyệt nói về đến.

Giang Tiểu Lâu nghe xong trong chốc lát liền chuyển tầm nhìn, rất nhanh, nàng không chớp mắt phát hiện một khối hồng ngọc trong suốt nằm ở góc sáng sủa, đáng tiếc phần rìa ngọc thạch có lốm đốm màu đen —— ánh mắt của nàng khẽ động, vừa muốn hỏi chưởng quầy giá cả khối ngọc thạch. Đúng vào lúc này, bên cạnh có người cất cao giọng nói: “Khối hổ phách này ta muốn .”

Giang Tiểu Lâu quay đầu, trước mắt chỉ có công tử mi mục sáng ngời, sóng mũi cao thẳng, trên mặt lộ ý cười thoải mái tự tại, thoạt nhìn thập phần phong nhã.

Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, không cười cũng ẩn tình: “Nếu thích, vì sao không mua?” Tùy tùng bên người hắn đã tiến lên thanh toán tiền, hắn đem khối hổ phách cầm ở trong tay, tự mình đưa đến trước mặt Giang Tiểu Lâu: “Hổ phách phải phối với mỹ nhân mới có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong lòng ta, chỉ có nàng mới xứng đôi với nó.”

Giang Tiểu Lâu hiểu rất rõ tính tình Tần Tư: vì đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn. Bất luận là tính cách hay tài hoa, hắn dễ làm người ta ngoái đầu liếc nhìn, bằng không căn bản không cách nào làm cho thiên kim Lưu ngự sử đối với hắn nhất kiến chung tình, vừa gặp sinh lòng mến mộ, không phải hắn không gả. Nhưng mà kẻ như hắn, lại ruồng bỏ vị hôn thê của mình cưới người khác, còn muốn đem nàng trở thành súc vật tống xuấtvào nơi khác. Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng thật chất là lang tâm cẩu phế, thật sự là cô phụ ông trời cho hắn một tướng mạo xuất chúng.

Giang Tiểu Lâu cũng không thèm nhìn hắn, lại chỉ vào ngọc thạch có lốm đốm màu đen nói: “Lão bản, khối ngọc thạch này bao nhiêu tiền?”

Lão bản sửng sốt, vội vàng nói: ” Một trăm lượng .”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Vốn ta rất muốn mua khối hồng ngọc này, nhưng nhìn kỹ ở rìa mép có lốm đốm màu đen không lớn không nhỏ, có chấm màu đen không quan trọng, nhưng giá trị sẽ xuống dốc không phanh. Vốn ngươi thật sự có thể bán một trăm lượng, hiện tại chỉ có thể bán ba mươi hai , đáng tiếc, đáng tiếc nha.” Giang Tiểu Lâu tiếc hận nói.

Trên thực tế, khối ngọc này ở trong cửa tiệm đã trưng bày hơn một năm, thủy chung không người hỏi thăm, lão bản sớm muốn hạ giá thấp bán ra, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu nói như vậy, trong lòng sợ nàng hối hận, vội không ngừng nói: “Vậy ba mươi hai bán cho tiểu thư, cũng không thể đổi ý!”

Giang Tiểu Lâu cong cong khóe môi: ” Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu [ 2 ] , hổ phách cho dù tốt chung quy không phải cái ta thích. Khối hồng ngọc này ta cũng rất thích.”

[ 2 ] có nghĩa là ngàn vàng khó mua chuyện đã qua

Trên mặt Tần Tư có một tia kinh ngạc, rất nhanh lóe qua, sau cùng chỉ còn lại ý cười.

Giang Tiểu Lâu phân phó Tiểu Điệp lấy ra ba mươi lượng bạc đưa qua, sau đó cầm hồng ngọc cũng không quay đầu lại rời đi.

Tần Tư ở phía sau nàng vẻ mặt có chút cứng nhắc, rất nhanh, ánh mắt hắn hiện lên một tia hứng thú, phá lệ tuấn dật sâu thẳm. Hắn yên lặng nhìn bóng dáng Giang Tiểu Lâu rời đi, theo bản năng đi theo.

Giang Tiểu Lâu mua một khối hồng ngọc có tỳ vết, rất nhanh tìm được một cửa hàng đồ ngọc, phân phó ngọc tượng (Thợ mộc ) một lần nữa gia công. Ngọc tượng nhìn thấy hồng ngọc, đầu tiên là sửng sốt, theo sau hỏi: “Tiểu thư, hồng ngọc này mua bao nhiêu tiền?”

Tiểu Điệp nhanh miệng, lập tức trả lời: “Ba mươi lượng bạc.”

Ngọc tượng liên tục lắc đầu: “Tiểu thư, người lỗ vốn rồi ! Khối hồng ngọc này nếu không có tỳ vết nào, giá trị vô cùng đáng giá, nhưng nó lại có lốm đốm màu đen, hiện tại ngay cả mười lượng bạc cũng bán không được !”

Giang Tiểu Lâu ngẩng cao mặt, dịu dàng cười cười: “Ngươi không cần quản nhiều, chỉ cần dựa theo phân phó của ta điêu khắc ra hình vẽ là tốt rồi.”

Ngọc tượng kỳ quái nhìn Giang Tiểu Lâu: “Một khối phế ngọc còn muốn tạo nó làm gì, cho dù điêu khắc ra, lại không đáng giá tiền !”

Giang Tiểu Lâu thấy hắn còn chưa hiểu, liền giải thích: “Ngươi xem, nương theo một đường này mài dũa ra vây cá, sau đó khắc thành phần đuôi, còn vết lốm đốm đen, có phải rất giống mắt cá hay không?”

Ngọc tượng cẩn thận quan sát một phen, không khỏi hoàn toàn ngây người, theo sau mừng rỡ như điên: “Phải, thật sự rất giống ! Ta sao không nghĩ tới ? ! Tốt, ta sẽ thử xem !”

Giang Tiểu Lâu cười gật gật đầu: “Vậy đa tạ ngươi , ba ngày sau ta sẽ tới lấy.”

Ngọc tượng giờ phút này đã không nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói cái gì, hắn được kỳ tư diệu tưởng [ 3 ], gắt gao nhìn chằm chằm khối hồng ngọc, lâm vào bên trong ảo tưởng của mình. Giang Tiểu Lâu cũng không nhiều lời, xoay người ly khai cửa hàng đồ ngọc, bụng Tiểu Điệp kêu hai tiếng, Giang Tiểu Lâu không khỏi ghé mắt, cười nói: “Đói bụng sao?”

[ 3 ] ý tưởng kỳ lạ, thú vị

Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tiểu thư, chúng ta về nhà ăn cơm sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua sắc trời, mỉm cười nói: “Khó được đi ra ngoài, ta không muốn vội vã trở về. Ngươi phân phó hộ vệ chạy trở về báo cho bọn họ biết, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm.” Tiểu Điệp nghe vậy, nhất thời vui mừng, chung quanh đánh giá tửu lâu có thể ăn cơm. Tửu lâu tầm thường tiểu thư nhất định không thể đi vào, phải tìm một nơi có hoàn cảnh thanh nhã thoải mái, không dễ dàng bị người quấy rầy . Đang dáo dác nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Tần Tư hướng nơi này bước tới, Tiểu Điệp không khỏi hạ giọng nói: “Tiểu thư, tên đáng ghét kia lại có thể theo kịp !”

Giang Tiểu Lâu so với nàng đã sớm phát hiện, liền ở bên tai Tiểu Điệp thấp giọng phân phó hai câu, Tiểu Điệp sửng sốt, lập tức nói: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ!”

Tần Tư đi lại nhẹ nhàng, một đường đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ. Hắn chắn trước mặt của nàng, phá lệ nho nhã phóng khoáng, ý cười nồng đậm: “Nếu nàng không chê, có thể đến tửu lâu Tần gia dùng bữa.”

Thì ra hắn vẫn chờ ở ngoài cửa hàng đồ ngọc, trên mặt Giang Tiểu Lâu liền cười lạnh, bình tĩnh theo dõi hắn.

“Đương nhiên, nhưng nếu nàng lo sợ, thì không cần .” Thấy nàng bày dáng vẻ cảnh giác, hắn tươi cười lại càng nồng đậm.

“Nếu Tần công tử thịnh tình mời mọc, tiểu nữ từ chối thì thật bất kính.” Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt cười nói, ngữ khí lại mềm nhẹ giống như thở dài.

Sóng mắt Tần Tư sớm nhộn nhạo lăn tăn: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây……….”

Phía sau hộ vệ thấy thế, lập tức đi tới, như hổ rình mồi nhìn Tần Tư, phía sau Tần Tư chỉ mang theo một tùy tùng, lúc này tên tùy tùng có chút khẩn trương. Giang Tiểu Lâu vẫy lui hộ vệ, thản nhiên nói: “Tần công tử, có chuyện thì cứ nói, vẫn không nên dựa vào quá gần mới thỏa đáng. Dù sao nam nữ khác biệt, nếu làm người tra hiểu lầm sẽ không tốt lắm.”

smiley_936

Trong tay áo Tần Tư một bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi đầy, trên mặt cũng là vô cùng ôn nhu : “Ta chỉ muốn cùng nàng an tĩnh ngồi xuống nói hai câu, cũng không có ý tứ khác. Trước mắt bao người, ta sao có thể đối với nàng có hành vi khác ?”

Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Lâu, ánh mắt sáng ngời, có vẻ phá lệ bi thương. Giang Tiểu Lâu thấy hắn bày dáng vẻ làm bộ làm tịch, cong môi cười khẽ: ” Đã như vậy, xin mời Tần công tử dẫn đường.”

Tần Tư cùng Giang Tiểu Lâu một đường tiến vào tửu lâu Tần gia, mà lúc này Tiểu Điệp đã hướng về một gã hộ vệ Tạ gia nói: “Có một lời nhắn, ngươi lập tức đưa đến Tần phủ. Chỉ nói có người muốn đem lời nhắn truyền cho đại thiếu phu nhân Tần phủ, chuyện khác đều không cần phải nói.”

Hộ vệ nghi hoặc nhìn Tiểu Điệp một cái, lĩnh mệnh mà đi. Tiểu Điệp mỉm cười, thế này mới lại lặng lẽ đuổi kịp Giang Tiểu Lâu.

Tần Tư an bài một gian nhã phòng thập phần lịch sự tao, cửa sổ đều mở ra, hiển nhiên là muốn làm cho Giang Tiểu Lâu yên tâm. Sau lưng bọn họ đứng hai tỳ nữ, một người cầm bầu rượu trong tay, một người chuyên môn chia thức ăn, thức ăn vô cùng phong phú, ăn một miếng sẽ thu lại một món, lại mang lên một món khác. Trong phòng, tỳ nữ đi qua đi lại rất bận rộn, trên bàn bày không ít món ăn nổi tiếng.

Ánh mắt Tần Tư ôn hòa như nước, lướt ngang hướng nàng: “Hai món này đều là thức ăn đặc biệt trong tửu lâu Tần gia, nàng nếm thử xem. Một món gọi là chân vịt, đem vịt bỏ vào thiết bản nung đỏ, đợi đến lúc trên thiết bản bốc hơi nước, có thể cắt chân vịt ra rồi trộn thịt băm vào, hương vị thập phần tươi ngon. Món còn lại là sườn heo, chúng ta dùng sữa tươi nuôi heo, chờ heo trưởng thành, lại dùng phiến trúc lóc phần thịt ở sống lưng heo, cứng rắn lột xuống từng thớ thịt, thời điểm thịt rơi xuống còn nhảy lên, vô cùng thơm ngon.”

Giang Tiểu Lâu nhướng mày, tửu lâu Tần gia từ trước không có món này, nay không biết từ chỗ nào học được biện pháp tàn nhẫn đó, thật là làm người chán ghét.

Lúc này, đám tỳ nữ phục vụ một bên đem một nồi lẩu bưng lên bàn, lửa cháy mạnh mẽ, chung quanh lẩu bày hơn mười chiếc đĩa, bên trong bỏ đủ loại gia vị. Tiếp theo, hai tỳ nữ đang cầm một chiếc lồng khéo léo tinh xảo tiến lại, trên mặt lồng sắt che phủ một tầng lụa hồng. Tỳ nữ vén cao lụa hồng, Giang Tiểu Lâu liền nhìn thấy một con khỉ bị nhốt trong lồng sắt, đầu bị kẹt trong lỗ sắt, đôi mắt rưng rưng nhìn bọn họ.

Một đầu bếp đi tới, trong tay lóe ra dao nhỏ sắc bén, đao phong thập phần gọn gàng nhanh chóng ở đỉnh đầu con khỉ xoay chuyển một lượt, đem bộ lông trên đầu cạo trụi, lộ ra da đầu trắng bóng. Tần Tư mỉm cười nói: “Não khỉ là món ăn nổi tiếng mới của tiệm, đục lỗ trên xương đầu rồi rót dầu nóng vào, não tủy thập phần mỹ vị.”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu trầm xuống, Tần Tư thu hết vào mắt, khóe môi cười lớn.

Đầu bếp thi triển đao phong lạnh lẽo bắt đầu kề sát vào đầu khỉ, con khỉ ở trong lồng giãy dụa lung tung, đầu liều mạng vặn vẹo , một tiếng tiếp theo một tiếng thét chói tai. Nghe được thanh âm bén nhọn kịch liệt khàn cả giọng, Giang Tiểu Lâu đột nhiên buông chiếc đũa xuống, ánh mắt của nàng đột nhiên chuyển hướng Tần Tư, thanh âm lãnh đạm vô cùng nói: “Ta không thích ăn món đó, lập tức đem xuống đi!”

Tần Tư tựa hồ sớm dự liệu được, liền cười vẫy tay kêu họ đem con khỉ lui xuống.

Không còn tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế , toàn bộ nhã gian trở nên trống rỗng, cực kỳ im lặng. Tần Tư không nói lời nào, Giang Tiểu Lâu càng không mở miệng, toàn bộ trong phòng tĩnh lặng làm cho trong lòng người ta không chịu nổi.

“Hiện tại nàng đã thừa nhận chính mình là Giang Tiểu Lâu rồi chứ.” Tần Tư mỉm cười nói.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên nhắm hai mắt lại, Tần Tư thản nhiên nói: “Vì sao vẫn không chịu thừa nhận, không nên ép ta ra hạ sách này.”

Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở mắt, đôi mắt nhiễm sương lạnh: “Ngươi cố ý thử ta?”

Tần Tư tươi cười trước sau như một, phong lưu ở khóe mắt lưu chuyển: ” Phụ thân nàng cầm tinh con khỉ, cho tới nay nàng chưa bao giờ chạm vào món não khỉ, mặc kệ nó mới mẻ và thơm ngon cỡ nào, bởi vì nó là điều kiêng kị , ta nói đúng không ?”

Giang Tiểu Lâu nâng đôi mắt xinh đẹp, dung nhan lại thanh nhã, nghe vậy không giận lại cười, trong suốt như nước con ngươi lẳng lặng nhìn hắn: “Đúng vậy, ngươi rất hiểu biết Giang Tiểu Lâu, sao có thể không nhận ra được ta là ai ?”

Tần Tư nhìn thấy nàng rốt cục thừa nhận, trong lòng xẹt qua một tia vui sướng, hắn nhẹ nhàng nhích lại gần Giang Tiểu Lâu : “Tiểu Lâu, trong lòng nàng vẫn luôn trách cứ ta, ta biết nàng rất oán hận ta. Nhưng nàng phải biết rằng trong một năm qua trong lòng ta cũng không an ổn. Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, thật có lỗi.” Hắn vừa nói, tiếng nói càng trở nên trầm ấm, “Ta nghe nói nàng rời khỏi Hầu phủ, cuộc sống hiện tại của nàng như thế nào? Có phải còn oán hận ta, nếu còn, ta tình nguyện nàng đánh ta mắng ta……………….. Kỳ thật ta cũng thường xuyên nhớ tới nàng, chưa bao giờ quên cả.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nhớ tới ta, là cảm thấy ta còn chưa đủ thảm, hay là hoài nghi Giang gia vẫn còn giấu tài phú ở nơi ngươi không biết ?”

Tần Tư sửng sốt, lắc đầu cười khổ: “Nàng sao lại nghĩ ta xấu xa như vậy.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấu đáy mắt lo lắng của hắn: “Ta cũng không muốn trong ấn tượng ngươi là loại người như vậy, ta không thể chịu đựng nổi, nhưng những chuyện phát sinh rõ ràng ở trước mắt, suốt đời khó quên.”

Tần Tư hồi lâu cũng không mở miệng, trong mắt hắn hàm chứa nồng đậm áy náy, trong con ngươi đầy ắp tình cảm nhôn nhạo: “Tiểu Lâu, ta đã làm sai thì phải nhận trừng phạt , vô luận nàng trừng phạt ta thế nào, ta đều tuyệt không nói hai lời, nhưng nàng phải biết rằng, ta làm hết thảy đều có nổi khổ. Thân là con thương hộ, trong triều không ai coi trọng ta, bệ hạ tán thưởng thi từ của ta, cũng chẳng qua là xem ta như kẻ thấp hèn mà đối đãi. Tương lai chờ đợi ta rời khỏi kinh thành, đảm nhiệm một chức quan nhỏ không tiếng tăm, không thể nhìn thấy long nhan, ngay cả phụ mẫu đều phải cách xa nhau ngàn sơn vạn dặm. Mặc dù như thế, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn cưới Lưu Yên, nhưng sau đó Lưu gia lấy an nguy phụ mẫu cùng vinh nhục gia tộc bức bách ta —— “

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, đáy lòng cười lạnh càng đậm, nhìn xem, đây là Tần Tư, dung mạo phong nhã, khí chất cao quý, lời nói cử chỉ đều là vạn dặm mới tìm được một. Vì đạt tới mục đích, hắn lý giải hành vi chính mình hợp tình hợp nghĩa, giống như mọi việc hắn làm đều là lẽ đương nhiên. Đúng vậy, vì tiền đồ không chút lưu tình vứt bỏ vị hôn thê, vì leo lên chức vị cao có thể giẫm lên nhân sinh cùng tôn nghiêm của người khác. Một người như vậy, sâu trong bản chất là ích kỷ, vô sỉ và ghê tởm tới cực điểm.

Tần Tư nghĩ rằng Giang Tiểu Lâu hiểu cho nỗi khổ của hắn, trên khuôn mặt trắng như ngọc nổi lên một tia thâm tình: “Lúc trước ta căn bản không hề an bài nàng tống xuất phủ , chính là hy vọng chờ sự tình đi qua có thể cưới nàng, đem nàng ở lại bên người ta. Chính là Lưu Yên không thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của nàng, nàng cố ý đem mỹ mạo cùng tài hoa của nàng tuyên dương khắp nơi, đến khi rơi vào trong tai Tử Y hầu Tiêu Quan Tuyết, Tiêu Quan Tuyết tự mình hướng ta muốn người, ta chỉ có thể chịu đau bỏ những thứ yêu thích.”

Rõ ràng là hắn say mê quyền thế, lại còn biểu hiện ra tình thâm chân thành.

Giang Tiểu Lâu ngay từ đầu cũng từng vì hắn biện giải, chờ nàng vào Tử Y Hầu phủ mới biết được, đối phương không hề biết Giang Tiểu Lâu là người ra sao, không quan tâm mỹ mạo của nàng, cái gì đem hết thủ đoạn áp bách, hết thảy đều là Tần Tư ôm tâm tư leo lên cao mà thôi, mục đích của hắn chính là mượn Giang Tiểu Lâu nịnh nọt Tiêu Quan Tuyết.

Lòng người biến hoá kỳ lạ, giả dối phức tạp, không đến thời khắc mấu chốt, thường thường khó phân biệt địch ta.

Tần Tư, tâm tư đen tối của ngươi, ta muốn mang theo để tế vong linh của đại ca trên trời ! Trước mắt Giang Tiểu Lâu nhấp nhoáng hàn quang, tươi cười càng thêm ôn nhu: “Tần công tử cùng ta nói lời này, là muốn vãn hồi tình cũ ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.