Trung niên tang nữ , nhân gian chí bi (**).Đi kèm với cái chết, là thống khổ cùng rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt bất lực, đau đớn tuyệt vọng, màu trắng trải dài rộng lớn, điều này thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết.
(**) tuổi già để tang con cái , thế gian đau buồn.
♥
Đối mặt với một mẫu thân thương tâm muốn chết, dù cho Giang Tiểu Lâu lưỡi xán hoa sen, cũng không cách nào an ủi nỗi đau xót cùng cực của nàng.
“Vương phi, ta vốn nên lựa chọn thời cơ thích hợp hơn nói rõ ràng cho ngài biết, nhưng ta sợ hiện tại không nói, tương lai —— “
Khánh vương phi ngẩng mặt, cũng là tràn ngập nước mắt, trong thanh âm khó nén nhè nhẹ oán hận: “Ta nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là kẻ nào hại nữ nhi của ta!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lãnh trầm: “Điều tra cái gì, có gì tốt mà tra ?”
Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên từ bên ngoài bước vào, một thân trường bào màu thiên thanh thêu trúc, bên hông đeo ngọc đái, mái tóc đen nhánh được buộc cố định bởi kim quan, hàng lông mày đâm vào tóc mai, ánh mắt sâu xa lóe tia sáng, trên vầng trán và khóe mắt thấp thoáng hiện nếp nhăn, khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm.
Bên cạnh hắn còn đứng một mỹ phụ trung niên, một thân váy dài màu hồng cánh sen, trang dung mộc mạc, mày liễu tinh tế, mắt hạnh tròn trịa, môi anh đào khéo léo mượt mà, mũi thẳng tắp thanh tú đẹp đẽ, bên tai đeo mặt dây chuyền ngọc bích, cả người ngọt ngào yêu kiều, sinh động giống như tranh mỹ nữ, dung mạo trông thật sinh động, làm người ta kinh diễm. Nữ tử đến tuổi này, nhất định so với nam tử hiện ra già dặn hơn, đây là nhân chi thường tình, vừa vặn điều thường tình ở trên thân thể nàng làm người đảo điên. Giống như thời gian nghịch chuyển, biết rõ nàng tuổi không nhỏ, ánh mắt lại như trước sáng ngời, tướng mạo tựa như thiếu nữ.
Nữ tử nhanh chóng giữ chặt hắn, vẻ mặt ôn nhu nói: “Vương gia, vương phi đang thương tâm, ngài đừng đề cập chuyện này nữa.”
Khánh vương phi nghe xong giọng nói mềm mại như làn nước, đáy mắt đột nhiên dâng lên bừng bừng lửa giận, cơ hồ nhịn không được cơn thịnh nộ trong lồng ngực: “Thuận phi, chuyện này không liên quan đến ngươi !”
Đáy mắt Khánh vương hiện lên một tia phiền chán không dễ phát hiện: “Vương phi, nàng sao lại nghĩ nhiều như vậy, Thuận phi có lòng tốt quan tâm nàng, vì sao phải xuyên tạc ý tốt của nàng ấy.”
“Ý tốt?” Tính tình trước giờ luôn dịu dàng, vẻ mặt ôn hoà của Khánh vương phi gắt gao nhíu lại, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh, tràn đầy hoang vắng và cô đơn, “Ta không cần ý tốt đó ! Vương gia, nữ nhi của ta chết oan chết uổng, ngài bắt tay vào điều tra lại một lần nữa, trả lại công đạo cho Tuyết nhi !”
Đáy mắt Khánh vương ẩn ẩn có ánh lửa nhảy nhót, giọng nói âm trầm: “Nàng nói bậy bạ gì đó? Vừa rồi lời của nữ tử này ta đều nghe rõ ràng, chỉ với vài câu, mà nàng liền răm rắp nghe theo ? Nàng đã không ít tuổi, mà lại không có đầu óc! Bệnh tình Tuyết nhi trầm trọng, thái y đều thúc thủ vô sách, mạng sống có thể kéo dài một ngày thì cố một ngày, người như vậy ai sẽ mưu hại nàng? ! Nàng lại còn tin tưởng lời nàng ta, cái gì cả người vết thương, đinh sắt xuyên vào đầu, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ!”
Giang Tiểu Lâu trịnh trọng nói: “Vương gia, người chết là đại sự, tuyệt đối không nên khinh suất, hết thảy đều là ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nửa câu già dối.”
“Câm miệng !” Khánh vương tức giận bừng bừng, lớn tiếng quát: “Đây là gia sự Khánh vương phủ, cùng ngươi không quan hệ! Ngươi là ai, có tư cách gì đứng ở đây cùng ta nói chuyện?”
Nếu là ngày xưa, dựa vào địa vị Khánh vương, hắn quả quyết sẽ không thất thố như thế. Nhưng hắn không nghĩ tới vừa mới hồi phủ đã nghe Giang Tiểu Lâu nói cả người Ly Tuyết Ngưng chằng chịt vết thương, đinh sắt xuyên vào đầu, quả thực là nói năng bậy bạ !
Ánh mắt Thuận phi dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu, chỉ cảm thấy hai gò má nữ tử trơn bóng, dung nhan xinh đẹp, trời sinh có một đôi mắt quyến rũ, đôi mắt này nếu gắn ở trên thân kẻ khác chỉ làm người cảm thấy lỗ mãng, nhưng cố tình ở trên mặt nàng lại mang đến cho người ta cảm giác cao nhã tuyệt diễm. Nhìn hàng mi viễn sơn cùng khóe môi mím chặt, cho rằng nàng là người quyết đoán. Không, thay vì quyết đoán, không bằng nói là kiệt ngạo bất tuân. Chính là loại cảm giác này bị xảo diệu giấu ở khóe miệng như cười như không của nàng, không dễ dàng phát giác.
Thân phận Khánh vương tôn quý, khí thế uy nghiêm, người bình thường ở trước mặt hắn sẽ không tự giác lộ ra tư thái khiếp đảm, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không hề sợ hãi, chính là thần sắc càng lạnh lẽo.
Thuận phi thấy không khí trong phòng khách đều trở nên đông lạnh, liền bước lên trước hoà giải: “Vương phi, đều do ta không phải, là ta nói chuyện khó nghe, chọc giận ngài thương tâm . Chuyện Dao Tuyết quận chúa, mọi người đều rất khó chịu. Vì nàng, vương gia ngày ngày bi thương, than dài thở ngắn, ngay cả chính vụ cũng không để ý. Ta cũng vậy ngày ngày đêm đêm vì quận chúa cầu nguyện, chỉ ngóng trông nàng có thể sớm về miền cực lạc, chớ ở lại nhân thế chịu khổ sở. Thế nhưng quận chúa thật là bất hạnh chết bệnh, cũng không có nguyên do khác, tại thời điểm này, vương phi thương tâm cũng không nên dùng dao đến tổn thương lòng vương gia—— “
“Ngươi ——” Khánh vương phi vẫn đang cắn răng, trên mặt hiện ra vẻ hung tợn, muốn nói chuyện lại ngay cả yết hầu đều nghẹn ngào , thân thể bất giác run nhè nhẹ, bên cạnh Tiểu Điệp vội vàng đỡ lấy nàng, sợ nàng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà té xỉu.
Giang Tiểu Lâu thủy chung lẳng lặng nghe, ánh mắt dừng ở trên người Khánh vương. Kẻ trước mắt là phụ thân Ly Tuyết Ngưng, nhưng hắn ngay cả nữ nhi ruột của mình chết thế nào đều không quan tâm, miệng đầy trách cứ, ngữ điệu sắc bén, hắn đối với Tuyết Ngưng thực sự có tình cảm cha con sao? Nghĩ đến điểm này, khóe mắt của nàng hiện ra lãnh ý: “Vương gia nói không sai, ta là ngoại nhân. Đối với ta, Tuyết Ngưng bằng hữu tốt nhất, cùng nàng luôn luôn tại cùng nhau, thời gian ở chung vượt xa chư vị, cảm tình cũng so với huyết thống chư vị cũng sâu hơn. Nay nàng đột nhiên bất hạnh qua đời, thân là bạn tri kỉ lại bị người cự ngoài cửa, chẳng lẽ ngay cả quyền nghi ngờ cũng không có sao? Vương gia, ngài từng chính mắt xem qua thi thể Tuyết Ngưng sao, ngài không có, nhưng là ta có, cho nên ngài nói ta hồ ngôn loạn ngữ, căn bản không có căn cứ!”
Nha đầu này thật cứng đầu, Khánh vương đầy mặt hàm sương nói: “Ngươi không cần ở trong này nói chuyện giật gân, đang êm đẹp lại chạy tới đào bới phần mộ Vương phủ, ngươi có biết đã phạm tội gì không, nếu không phải nhìn vào giao tình ngươi cùng Tuyết nhi, ta sớm đem ngươi giao cho Kinh Triệu Doãn loạn côn đánh chết , ta nhắc nhở ngươi, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận họa là từ miệng mà ra!”
Khánh vương phi tức giận khó có thể áp chế, hỏa diễm trong lòng hừng hực thiêu đốt, cả người giống như khốn thú, miệng căm giận nói: “Vương gia, ngài sao có thể nói như vậy ? !”
Giang Tiểu Lâu không chút hoang mang, không hề sợ hãi nói: “Vương gia, Tuyết Ngưng là nữ nhi thân sinh của ngài, nhưng ngài ngoại trừ cho nàng sinh mệnh, chưa từng dưỡng dục nàng, chưa cho nàng sự che chở bảo vệ nào, thậm chí không có quan tâm nàng! Lúc nàng trở lại Vương phủ, nàng từng cùng ta nói qua, đời này chỉ còn vài tháng ngắn ngủn, thời gian còn lại sẽ dùng để làm bạn bên cha mẹ ! Nàng không có trách các ngươi vứt bỏ nàng, chỉ hối hận không thể tẫn hiếu dưới gối song thân. Ngài nói không sai, nàng chính là kéo dài hơi tàn, tánh mạng ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, lại còn vọng tưởng có thể hưởng thụ ấm áp của tình thân. Có lẽ đối với ngài mà nói sự tồn tại của nàng căn bản không sao cả, nhưng đối nàng mà nói, mỗi một ngày mỗi một giờ đều trở thành ngày cuối cùng, nơm nớp lo sợ sống qua từng ngày ! Trong thời gian cuối cùng , nàng muốn bồi bên cạnh các ngươi, ngài nói câu kia, thật không làm thất vọng lương tâm mình sao? !”
Khánh vương không nghĩ tới Giang Tiểu Lâu nhanh mồm nhanh miệng, áp đảo người khác, kỳ thật lúc Ly Tuyết Ngưng nhập liệm hắn cũng không ở đây, nhưng hiện tại bị chất vấn, thật làm hắn khó có thể nhận, hắn không khỏi nói: “Ngươi đã lời thề son sắt, vậy mời ngươi mang thi thể Tuyết nhi giao ra đây, để ta thỉnh người tự mình nghiệm chứng, nhìn xem rốt cuộc là ai đang nói dối!”
Giang Tiểu Lâu sớm biết hắn sẽ nói vậy, liền phân phó Tiểu Điệp: “Thi thể ở tại tiệm thuốc, thỉnh vương gia phái người đến, nghiệm chứng liền biết!”
Khánh vương lạnh lùng phân phó: “Dựa theo nàng nói đi làm, lập tức đi ngay ! Ta muốn nhìn, nàng tự bào chữa thế nào!”
Nhưng đúng lúc này, ngoài phòng khách có người bẩm báo nói: “Vương gia, bên ngoài có người nói có chuyện gấp cầu kiến Giang tiểu thư.”
Khánh vương hừ lạnh một tiếng: “Chưa gì đã tìm người tới Vương phủ, không quy củ gì cả !”
Sở Hán vội vã tiến vào, thần sắc hoảng loạn, mày rậm gắt gao nhíu lại, hắn bước nhanh tiến vào, thì thầm vài câu vào tai Giang Tiểu Lâu, ánh mắt Giang Tiểu Lâu vốn bình tĩnh như nước, trong nháy mắt nhấc lên từng gợn sóng, hiện lên một tia lãnh ý.
“Vương gia, không cần phải đi .” Nàng thở dài một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng , giống nhau hí lạnh mỏng manh dưới ánh mặt trời, thoáng qua rồi biến mất.
“Ngươi nói cái gì?” Khánh vương lập tức nheo mắt, có vẻ cực kỳ sắc nhọn.
Trong lòng Khánh vương phi dâng lên điềm xấu, sắc mặt càng tái nhợt , thắt lưng cong xuống, nhìn qua so với Thuận phi còn thấp hơn một tấc : “Ngươi nói, ngươi nói —— cái gì?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu đầy thương tiếc, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Đã biến mất.”
“Cái gì đã biến mất ?” Vẻ mặt Thuận phi hơi mờ mịt, hoang mang hỏi.
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, hàm chứa sự mệt mỏi chưa từng có, thậm chí có một loại cảm xúc nản lòng thoái chí: ” Thi thể Tuyết Ngưng an trí ở hậu viện trong tiệm thuốc, nhưng vừa rồi có người đến báo, thi thể của nàng không cánh mà bay .”
“Hoang đường! Rõ ràng lấy không ra chứng cớ, lại còn dám ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, miệng đầy lý lẽ, người tới, trói nàng lại, trực tiếp đưa đi nha môn Kinh Triệu Doãn !” Sắc mặt Khánh vương lập tức trở nên lãnh khốc như băng, khí thế bức người bộc phát ra.
Vừa dứt lời, thoáng cái trong phòng khách vọt vào vài tên hộ vệ thắt lưng đeo trường kiếm, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu. Sở Hán cảnh giác che chở nàng, tay cũng rơi xuống bên hông, đặt trên chuôi kiếm. Hộ vệ Vương phủ hộ vệ đều là cao thủ sử dụng kiếm, trải qua huấn luyện nghiêm mật, tuyệt không tầm thường, trong lòng hắn không thể không nắm chắc, rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội có thể toàn thân trở ra.
Giang Tiểu Lâu cũng không nhìn những người đó, nàng quay đầu nhìn Khánh vương phi, nghiêm túc nói: “Vương phi, ngài còn nhớ rõ ta phát lời thề với ngài không, hay ngay cả ngài cũng cho rằng ta đang hồ ngôn loạn ngữ?”
Khánh vương phi nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Giang Tiểu Lâu, hàm chứa sự tĩnh mịch, ôn nhu, thoáng chốc cùng với đôi mắt hắc ngọc của Ly Tuyết Ngưng dường như chồng lên nhau. Suy nghĩ của nàng lập tức từ nơi xa xôi thanh tỉnh lại, không biết khí lực từ đâu trỗi dậy, nhanh chân che ở trước mặt Giang Tiểu Lâu, ngữ điệu như băng: “Ai dám động vào một sợi tóc của nàng!”
Sắc mặt Khánh vương phi vô cùng tái nhợt, thân thể suy yếu cơ hồ là gió thổi qua đã gục nhưng lại kiên cường che chắn, có nàng ra mặt, tất cả hộ vệ đều sửng sốt, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất thời cảnh tượng lâm vào giằng co .
Khánh vương nhìn thấy Khánh vương phi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, trên mặt hiện lên tia kinh ngạc, hắn đã nhiều năm không có nhìn thấy vương phi tức giận như vậy, nhất thời cảm thấy khó có thể xuống đài, theo bản năng thả chậm ngữ khí: “Vương phi, ta cũng là lo cho nàng, nữ tử này rõ ràng là yêu ngôn hoặc chúng, nếu cứ tùy ý nàng nói hươu nói vượn, bại hoại thanh danh Vương phủ, quan trọng hơn là còn tổn hại danh dự Tuyết nhi!”
Khánh vương phi hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh tâm thần: “Có phải yêu ngôn hoặc chúng hay không, trong lòng ta biết rõ, không cần người khác nhiều lời.”
“Nhưng nàng là người ngoài !” Khánh vương dốc hết toàn lực khuyên bảo.
Trên mặt Khánh vương phi hiện lên một tia cười lạnh: “Không, nàng không phải, từ hôm nay trở đi nàng không phải! Lúc trước ta đáp ứng Tuyết nhi, nếu nàng có chuyện…………sẽ nhận Tiểu Lâu làm nghĩa nữ. Nếu đã là nghĩa nữ của ta, tự nhiên sẽ không còn là người ngoài, ở trong vương phủ đều có quyền lên tiếng !”
Khánh vương nhìn Khánh vương phi chỉ cảm thấy khó có thể tin, tức giận trừng nàng, há mồm rồi khép lại, chung quy nhịn không được: “Nàng điên rồi sao, Tiếu Nhi Tuệ Nhi đều là nữ nhi của nàng, nàng cần gì tùy tiện ra bên ngoài tìm một nữ tử lai lịch không rõ trở về!”
Khánh vương phi lộ ra ý cười: “Vương gia cũng đừng dát vàng trên mặt ta, ta không ngu xuẩn đến mức đem con bò ra từ trong bụng người khác trở thành bảo bối! Còn nữa, Tiểu Lâu cùng Tuyết nhi là tỷ muội kết nghĩa, một khi đã vậy, gọi ta một tiếng nương thì sợ cái gì?”
Giang Tiểu Lâu giật mình , Khánh vương phi vẫn ngăn ở trước mặt nàng, theo góc độ của nàng nhìn không thấy vẻ mặt đối phương, lại có thể thấy rõ bả vai nàng không ngừng run run. Rõ ràng là sợ hãi , lo lắng, lại liều lĩnh ngăn ở trước mặt nàng.
“Nàng thật sự là ăn gan hùm mật báo!” Sắc mặt Khánh vương vô cùng khó coi, “Ta không đồng ý, ta kiên quyết không đồng ý, nàng không thể tự tiện làm chủ!”
Thuận phi nhìn thấy tình hình này, lập tức tiến lên ngăn lại Khánh vương, thanh âm dịu dàng như gió xuân: “Vương gia, không cần vì việc nhỏ cùng vương phi nổi tranh chấp. Giang tiểu thư nhất định có hiểu lầm, mới có thể hoài nghi cái chết của quận chúa. Vương gia cũng là hoàn toàn xuất từ lòng yêu thương quận chúa, mới phẫn nộ đến thế. Theo ta thấy….. Không bằng mỗi người nhường một bước, việc đến đây kết thúc. Vương gia không nên truy cứu việc đào mộ nữa, về phần nhận nghĩa nữ……… Việc này không phải là nhỏ, từ từ thương nghị cũng không muộn.”
Sắc mặt Khánh vương hơi dịu đi, nhưng mà Khánh vương phi không chút nào khoan dung, càng không chấp nhận phương án hòa giải, phản cảm nói: “Chuyện của ta, còn không tới phiên ngươi khoa tay múa chân!”
Khánh vương tức giận đến hai hàng lông mày dựng thẳng, bộ ngực cao thấp phập phồng , chỉ vào Khánh vương phi một chữ đều nói không nên lời.
“Vương gia bớt giận, vương phi chỉ đang nổi nóng ——” Thuận phi chạy nhanh khuyên bảo.
Giang Tiểu Lâu một mực yên lặng quan sát thần sắc mỗi người, Khánh vương nóng nảy giận dữ, vương phi phẫn nộ tuyệt vọng, Thuận phi am hiểu lòng người……
Cuối cùng, Khánh vương cười lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo rời đi.
Nhìn theo hắn rời đi, Thuận phi thế này mới quay đầu, vẻ mặt tiếc nuối ôn nhu hướng vương phi nói: “Vương phi, ta biết ngài không thích nghe ta nói chuyện. Nhưng có vài lời thật sự không thể không nói, Tuyết quận chúa vừa đi, trong lòng vương gia cũng rất bi thương. Mất đi nữ nhi, phu thê hẳn nên hòa thuận ở chung, cùng nhau làm dịu nỗi đau mới đúng, sao ngài có thể nói lời đến kích thích vương gia? Về phần Giang tiểu thư, nàng dù sao không phải người Vương phủ, không nên để nàng liên lụy vào. Vừa rồi vương gia cũng không phải trách ngươi, chẳng qua nhất thời không xuống đài được, quay đầu ta sẽ khuyên nhủ hắn . Vương phi nếu thích Giang tiểu thư, muốn nhận làm nghĩa nữ cũng không phải đại sự gì, hai bên đều nhường một bước là tốt rồi…”
Lúc nàng nói chuyện lời nói nhỏ nhẹ, giống như gió xuân quất vào mặt, làm cho lòng người xúc động nháy mắt bị đè xuống. Đương nhiên dáng vẻ này chỉ có Khánh vương thích, Khánh vương phi rõ ràng không muốn nghe nàng nói lời vô nghĩa, chính là nặng nề nói: “Vương gia đã đi rồi, làm bộ làm tịch cho ai xem ?”
Vẻ mặt Thuận phi bi thương nhìn Khánh vương phi: “Lời của ta đều là xuất từ đáy lòng, vương phi khăng khăng không nghe lọt, thì ngài cũng nên bảo trọng thân thể. Nếu có gì cần, tùy thời đi Tử Trúc hiên gọi ta tới hầu hạ.” Nói xong, nàng mang tỳ nữ rời đi.
Khánh vương phi giống như đánh trận xong, hai chân mềm nhũn cơ hồ muốn té ngã, Giang Tiểu Lâu cùng Tiểu Điệp vội vàng đỡ nàng đi ngồi xuống ghế.
Giang Tiểu Lâu khe khẽ thở dài. Tương Hiểu Vân là con dâu Khánh vương phi, nhưng nàng đối với vương phi chẳng có ý kính trọng; Khánh vương cùng vương phi là vợ chồng son, hắn đối với vương phi căn bản là dáng vẻ lạnh như băng; Thuận phi thoạt nhìn ôn nhu dễ thân, từng câu từng chữ đều là am hiểu lòng người, nhưng Khánh vương phi lại đối với nàng tràn ngập địch ý, thậm chí duy trì không được mặt ngoài bình tĩnh. Khánh vương phủ im lặng cùng tường hòa, thực chất lại là một khối băng di động, khi mặt trời mọc, hết thảy tan thành mây khói.
Đây là một gia đình kỳ quái, Giang Tiểu Lâu hiện tại vô cùng hối hận, nàng không nên để Tuyết Ngưng trở về .
Nàng cho rằng trên đời này mỗi người đều hoan nghênh sự xuất hiện của Tuyết Ngưng, vì nàng là một cô nương tốt, thiện lương ,ôn hòa nhưng sự thật chứng minh ——trong phủ trừ bỏ Khánh vương phi, không có bất luận kẻ nào hoan nghênh nàng, bao gồm phụ thân Khánh vương ở bên trong. Giang Tiểu Lâu vì thái độ Khánh vương mà oán giận, cùng Tuyết Ngưng bất hạnh mà cảm thấy bi thương.
Khánh vương phi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Tiểu Lâu, lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Ngươi nhìn thấy sao? Đây là Khánh vương phủ, ở trong mắt bọn họ ta cái gì cũng không phải, thị phi đầy rẫy sao có thể yên bình, ta không nên mang Tuyết nhi về …… Đều là lỗi của ta !”
Khánh vương phi không chịu để Giang Tiểu Lâu rời đi, hôm đó liền sai người thay nàng thu thập hành lý, an bài nàng vào trong Phương Thảo các mà lúc trước Ly Tuyết Ngưng ở lại.
Tỳ nữ khom người dẫn Giang Tiểu Lâu vào Phương Thảo các, nàng lần đầu nhìn thấy phòng ngủ của Tuyết Ngưng. Đập vào mắt là tấm bình phong chạm khắc hình mỹ nhân, cổ họa trân quý treo trên vách tường, bên dưới bố trí bàn trà, bốn phía long phượng vờn quanh, uốn lượn quanh co, vận sức muốn bay, phía trên vắt ngang một chiếc đàn cầm tinh xảo kiểu dáng cổ xưa, một bên là cầm phổ cùng mẫu thêu mà Tuyết Ngưng thích nhất. Một trận gió mát lùa vào, sa liêm nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời theo cửa sổ khắc hoa chiếu vào, biến thành vô số tàn ảnh vụn vặt rải xuống đất. Lưu tô trướng [ 1 ], gối đầu sứ men xanh, phối với đỉnh lư hương bằng vàng, rèm cửa ngọc trai tinh xảo, giá cắm nến mạ vàng, đầu giường chỉnh tề bày đầy khuôn thêu, mặt trên thêu hoa mẫu đơn đỏ tươi.
[ 1 ] bức trướng có tua trang sức rủ xuống
Cả phòng đều là màn phỉ rèm thúy, phòng khách tràn đầy xuân sắc tuyệt đẹp, châu ngọc bị phân màu, tơ lụa rũ nhẹ trên vách tường, cho dù là một chậu hoa lan, tranh vẽ, đều đã trải qua tỉ mỉ chọn lựa, mới đặt ở trong này, có thể thấy người bố trí phòng ốc… vô cùng dụng tâm.
“Phòng này —— là vương phi tự tay bố trí sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng hỏi.
Bích Thảo ngẩn ra, vội vàng cúi đầu nói: “Dạ phải.”
Vương phi trước mặt người khác luôn đau khổ chống đỡ, không muốn để Thuận phi nhìn chê cười, giả bộ thập phần kiên cường, nhưng đến buổi tối, nàng lại thường xuyên lặng lẽ tiến vào phòng Ly Tuyết Ngưng, cả đêm ôm gối đầu của nàng khóc đi vào giấc ngủ. Những lời này, Bích Thảo cũng không dám nói cho Giang Tiểu Lâu, chính là cung kính nói: “Tiểu thư, nếu có gì cần phân phó cứ gọi nô tỳ.”
“Tiểu Lâu, có thích nơi này không?” Một thanh âm vang lên.
Giang Tiểu Lâu chuyển mắt, Khánh vương phi đã muốn vén rèm lên tiến vào. Nàng liếc nhìn Bích Thảo một cái, ngữ khí bình thản nói: “Đều lui xuống đi.”
“Dạ.” Bích Thảo dẫn bốn tỳ nữ đồng loạt lui xuống. Khi cánh cửa sắp đóng lại, nàng âm thầm hướng vào trong nhìn thoáng qua, lập tức chạm phải ánh mắt Tiểu Điệp, trong lòng rùng mình, nhanh chóng mang theo người lui xuống.
Hai người đối diện mà ngồi, ánh mắt Giang Tiểu Lâu trầm xuống, ngữ khí lại phá lệ bình thản: “Vương phi, ta chỉ hỏi một câu, Tuyết Ngưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngài cùng nàng sớm chiều ở chung, cũng không nhìn ra điều khác thường sao?”
Khánh vương phi khó khăn mới thăng bằng cảm xúc, chậm rãi lắc đầu: “Đứa nhỏ này rất nhu thuận, ta mang theo nàng chung quanh bái phỏng thân hữu, nói cho mọi người ta tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm. Nàng tuy rằng không thích gặp người, nhưng vẫn nhất nhất đáp ứng. Hiện giờ nhớ tới, ta thật sự xin lỗi Tuyết nhi. Nếu là biết Tuyết nhi sớm sẽ cách xa ta mà đi, ta tình nguyện mỗi ngày cùng Tuyết nhi ở cùng một chỗ. Không cần Tuyết nhi ra ngoài xã giao, cũng không cần Tuyết nhi đi gặp những người không quan trọng kia.”
Giang Tiểu Lâu dưới đáy lòng thở dài một hơi, giọng điệu thương tiếc nói: “Vương phi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng trong lòng Tuyết Ngưng sẽ không trách ngài.”
Khánh vương phi cười nhẹ, trong tươi cười hàm chứa ảm đạm nói không hết: “Vừa rồi ngươi đã thấy rõ tình cảnh của ta, ở trong phủ, rất nhiều người đối với ta tâm tồn bất mãn, hy vọng ta sớm chết mới tốt. Duy nhất có thể làm cho ta duy trì tôn nghiêm chính là vị trí chính phi, mà thế thì sao, có người vẫn xem không vừa mắt, tìm mọi cách kéo ta xuống vị trí này. Sau khi tìm được Tuyết Ngưng ta đều một lòng nghĩ muốn cho nàng có thân phận quận chúa, cho nàng vinh quang quận chúa. Nhưng không thể tưởng được, có người sẽ hạ độc thủ với nàng.”
Giang Tiểu Lâu thấy được đáy mắt vương phi lấp lánh ánh lệ, chỉ an tĩnh mỉm cười: “Vương phi, Tuyết Ngưng chưa bao giờ hối hận trở lại bên cạnh ngài.”
Đem sự tình tiền căn hậu quả liên tưởng cùng một chỗ, Giang Tiểu Lâu mơ hồ hiểu được. Tuy rằng cá tính Ly Tuyết Ngưng dịu dàng, nhưng lại có sự nhạy bén, nàng nhất định đã có dự cảm, mới dùng thái độ lạnh lùng đối đãi nàng. Một người đã đoán trước chính mình sẽ chết, tất nhiên không hy vọng liên lụy đến Giang Tiểu Lâu, cho nên mới có thái độ khác thường như vậy.
Nhìn thái độ mọi người trong Khánh vương phủ, rõ ràng là không muốn tra xét việc này. Nhưng còn vương phi…… Nàng có phải cũng hiểu được chuyện này phải dừng ở đây . Những lời này Giang Tiểu Lâu không dám hỏi, nàng sợ vương phi khó có thể thừa nhận.
Khánh vương phi trở tay cầm tay nàng, đầu ngón tay thon dài có chút lạnh lẽo: “Ta là mẫu thân vô năng, không thể bảo hộ nữ nhi của mình, nhưng hiện tại ta hy vọng có thể phấn chấn lên, tìm ra hung thủ sát hại nàng, ngươi nói tỉ mỉ một lần cho ta, rốt cuộc là từ khi nào thì phát hiện chỗ không thích hợp.”
Giang Tiểu Lâu cảm thấy tâm khẽ buông lỏng, đem cảnh tượng lần trước cùng Ly Tuyết Ngưng gặp mặt, một chữ không bỏ sót thuật lại một lần cho Khánh vương phi nghe.
Khánh vương phi nghe xong, im lặng thật lâu sau, rồi mở miệng nói: “Không, Tuyết Ngưng không phải người như thế. Mới không lâu, nàng còn nhắc qua muốn đón ngươi tới Khánh vương phủ ở, sao có thể ghét bỏ ngươi xuất thân thương hộ. Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”
“Ta cũng không tin!” Giang Tiểu Lâu không chút do dự nói, “Hiện tại nghĩ lại, nàng tất nhiên sớm đoán được có người muốn giết nàng, thứ nhất cùng ta đoạn tuyệt lui tới, thứ hai tới tránh ở ôn tuyền vương phủ, mục đích đều là vì bảo hộ người mình coi trọng không phải chịu liên lụy.”
Khánh vương phi giật mình : “Nhưng… nàng vì sao không nói cho ta biết?”
“Ta không rõ ——” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài. Biết rõ chính mình hẳn phải chết, lại còn xem như không có việc gì, vô luận thế nào đều nói không thông. Nếu nàng chủ động hướng chính mình hoặc vương phi cầu cứu, không phải còn có một đường sinh cơ sao?
“Có lẽ —— kẻ giết nàng ở trong Khánh vương phủ.” Sắc mặt Vương phi trầm ngưng, trong óc hỗn độn đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
Giang Tiểu Lâu khẽ ngừng hô hấp, ánh mắt trong trẻo: ” Đó cũng là một khả năng.” Cũng là khả năng lớn nhất.
Nếu phán đoán này trở thành sự thật, vậy hung thủ đến tột cùng là ai, có thể làm cho Ly Tuyết Ngưng giấu diếm cà mẫu thân mình —— hai người nhất thời đều trầm mặc, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
“Vương phi, ta chỉ có thể ở lại đây một đêm, ngày mai phải đi về.” Thật lâu sau, Giang Tiểu Lâu mới nhẹ giọng nói, ánh tịch dương theo cửa sổ chiếu lên trên mặt nàng, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nàng nhiễm một tầng kim quang nhàn nhạt.
“Không, ” Khánh vương phi lập tức ngăn cản, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ta đã nói qua, ngươi đã là nghĩa nữ của ta, từ nay về sau sẽ ở trong Khánh vương phủ, cho nên không cần đi!”
Giang Tiểu Lâu nhướng mày, sự bài xích phát ra từ nội tâm: “Không, vương phi, ta không thích hợp ở tại Vương phủ, sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa ngài cùng Khánh vương.”
Khánh vương phi mỉm cười, nhưng vô cùng lạnh lùng , mang theo ý trào phúng nói không hết : “Ta cùng hắn nhiều năm làm vợ chồng, hắn có tôn trọng chính thê như ta không, dù có mâu thuẫn cũng không phải ngươi tạo thành . Huống chi… đứa nhỏ Tuyết nhi này trầm mặc ít lời, ta hỏi chuyện trước đây của nàng, nàng cũng chỉ an ủi ta nói lời dễ nghe. Hiện tại ta muốn nghe ngươi nói, những chuyện quá khứ của Tuyết nhi, ta muốn biết.”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc, quá khứ, hai chữ này giống như khu cấm, nàng chưa bao giờ muốn chạm vào.
Khánh vương phi nhẹ giọng nói: “Ta là một mẫu thân, ta có quyền lợi biết Tuyết nhi đã trải qua những chuyện gì, đúng không?”
“Ta hiểu được, nếu vương phi muốn nghe, ta sẽ nói tất cả cho ngài.”
Suốt một đêm, Khánh vương phi đều không có nghỉ ngơi, nàng vẫn ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nghe Giang Tiểu Lâu tự thuật nàng cùng Ly Tuyết Ngưng quen biết, gặp nhau, trở thành bạn tốt, cho tới quá trình hôm nay. Khánh vương phi biểu hiện vô cùng an tĩnh, thậm chí không có chảy một giọt nước mắt. Ngay lúc Giang Tiểu Lâu nghĩ nàng sẽ khóc, nàng lại nhẹ nhàng cất giọng: “Tiếp tục nói.”
Nói đến trời hừng sáng, chuyện xưa mới nói xong. Khánh vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, động tác mềm nhẹ cầm tay nàng, nói: “Cảm ơn ngươi vẫn luôn ở bên cạnh Tuyết nhi, cảm ơn ngươi.”
Đầu ngón tay mềm mại, cũng là lạnh lẽo tận xương, Giang Tiểu Lâu trở tay cầm tay nàng, ngữ khí bình tĩnh lại khó nén áy náy: “Thực xin lỗi, ta không thể bồi nàng đến cuối cùng.”
“Không, việc ngươi có thể làm đều đã làm …”Khóe mắt Khánh vương phi ẩm ướt, ai thán không thôi.
Vì sao ông trời không chịu buông tha Tuyết Ngưng, để nàng sống thoải mái, an an ổn ổn đi hết đoạn đường này, vì sao còn muốn ở đoạn thời gian cuối gia tăng sự khổ sở của nàng. Ngay cả một thân bệnh khó chữa, mệnh không dài cũng không buông tha, hung thủ rốt cuộc phát rồ đến bộ dáng nào! Giang Tiểu Lâu nói: “Ta nghĩ thật lâu, giết người có rất nhiều biện pháp, thần không biết quỷ không hay sẽ không lưu lại hậu hoạn, vì sao lại tàn nhẫn như vậy…”
“Đối phương nhất định là hận chết nàng ——” Khánh vương phi nhớ tới bốn chữ đinh sắt xuyên vào đầu, cơ hồ tức giận đến cả người run run, “Cho nên mới đánh cắp thi thể nàng, sợ chúng ta kiểm nghiệm lần nữa, đáng chết! Nói không chừng hung thủ ngay trong Khánh vương phủ, ta nhất định phải bắt được hắn, đền mạng cho Tuyết nhi !”
Tiểu Điệp ghé vào trên giường nhỏ thiếp đi, lại đột nhiên nghe tiếng mở cửa mà giật mình, nàng đột nhiên ngồi dậy, đã thấy cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, tỳ nữ có gương mặt trái táo, bộ dáng thanh tú đi đến, đúng là tỳ nữ Bích Thảo phái tới hầu hạ Giang Tiểu Lâu. Trên tay nàng bưng cái khay, bên trên đặt ấm trà tử sa, trong miệng tràn đầy cung kính nói: “Vương phi, nô tỳ vào thay trà.”
Trong phòng, thanh âm đột nhiên ngừng ——
Lúc dùng đồ ăn sáng, Khánh vương phi tự mình giới thiệu Giang Tiểu cho mọi người trong Khánh vương phủ.
Sắc mặt Khánh vương nặng nề ngồi dựa vào ghế, không nói một lời. Thuận phi đầy mặt lo lắng nhìn Khánh vương phi, bộ dáng muốn nói lại thôi. Đại công tử Hách Liên Duẫn của Khánh vương là võ tướng, được phong tước Kim Lăng Quận vương, làm người rất có đảm lược, mạnh mẽ phi phàm, vạn phu bất đương chi dũng (có sức đánh được cả vạn người), hơn nữa một tay thiện xạ có một không hai. Dân gian đồn đãi, hắn không những thiện xạ, càng có thể hai tay kỵ xạ. Nhưng ba năm qua, hắn vẫn trú binh bên ngoài chưa từng hồi kinh, Tương Hiểu Vân là chính thê của hắn.
Nhị công tử Hách Liên Thắng được phong tước An Hoa quận vương, đảm nhiệm chức Tả thiêm đô ngự sử, sáng sớm đã tới nha môn. Thê tử hắn là thứ nữ nhà Tả đại học sĩ Tả Tuyên, vốn là ngày thường thập phần xinh đẹp, vừa vặn còn thanh tú động lòng người. Lông mi dùng mực đen vẽ thành lưu hành nhất hiện nay, nhìn dài và cong, tóc đen sơ thành búi phù dung quy vân, đồng thời sử dụng trâm vàng cố định, bên tai đeo lưu tô bằng vàng được chế tác vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn phá lệ quyến rũ. Nhưng không biết vì sao, cổ áo của nàng kéo rất cao, cơ hồ che đậy đến cằm, hơn nữa bên trái lồi ra một mảng, thoạt nhìn hơi cổ quái. Giờ phút này, nàng đầy tò mò nhìn Giang Tiểu Lâu, đứng một bên không nói một câu.
Khánh vương phi đối với bọn họ làm như không thấy, chính là kéo Tam công tử Hách Liên Nhạc qua, hắn là nhi tử của Khánh vương phi, cũng là thế tử Vương phủ. Vương phi ôn nhu nói: “A Nhạc, Tiểu Lâu từ nay về sau chính là tỷ tỷ của ngươi.”
Hách Liên Nhạc bị Khánh vương phi lôi kéo, cả người run lên, giống một con thỏ bị chấn kinh liên tục lui ra sau. Hắn tuổi không nhỏ, bộ dáng thanh tú như nữ tử, dáng người vô cùng gầy yếu, bờ vai mềm mại làm cho người ta cảm thấy hắn quả thực sinh lầm giới tính rồi. Giang Tiểu Lâu sớm nghe người ta nói, vị thế tử này so ra kém Hách Liên Duẫn oai hùng, Hách Liên Thắng thông minh, thậm chí ngay cả bề ngoài cao ngất của Khánh vương cũng không di truyền được chút nào. Nếu hắn sinh ra trong gia đình bình thường, kỳ thật không coi là quá tệ, vấn đề ở chỗ hắn là thế tử Vương phủ, so với hai vị huynh trưởng thứ xuất văn võ song toàn, hắn quả thực có thể nói là gà giữ bầy hạc. Càng nghiêm trọng là, tính tình hắn cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác, có khuynh hướng mắc bệnh tự kỷ trầm trọng.
Vẻ ngoài thanh tú như nữ tử cũng thôi, mà hắn còn có ánh mắt đơn thuần, phảng phất như nai con trong rừng, lông mi dài chớp động biểu hiện dáng vẻ mềm mại. Thấy hắn sợ hãi như thế, Khánh vương phi nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không phải sợ, A Nhạc, Tiểu Lâu sẽ không thương tổn ngươi. Nàng cùng Tuyết nhi tỷ tỷ giống nhau đều rất thích ngươi.”
Hách Liên Nhạc nghe xong lời này, dùng sức tránh thoát tay Khánh vương phi, lui xa hơn.
Khánh vương phi thất vọng nhìn hắn, ngay cả nói cũng nói không nên lời. Trưởng nữ đã chết, nhi tử cũng không nhờ được, cả đời của nàng không có gì trông cậy vào.
Lúc này, một mực yên lặng không nói Thanh Nguyên Quận vương Hách Liên Thái bất giác mỉm cười: “Vương phi, ngài đem một ngoại nhân vào Vương phủ, sợ là không ổn đi.”
Hách Liên Thái ngày thường ngọc thụ lâm phong, lỗi lạc bất phàm, mẫu thân hắn chỉ là tỳ nữ bên cạnh Khánh vương, thời điểm có hắn vì khó sinh đã qua đời, nhưng hắn có khuôn mặt anh tuấn nổi bật trong đám người, hạc trong bầy gà. Luôn hành sự điệu thấp trong Khánh vương phủ, Hách Liên Thái cũng là một nhân vật phong vân. Mọi người đều ở sau lưng đồn đãi, hắn là lãng tử hoa tâm, không cần tốn nhiều sức đã làm tan nát tâm hồn nữ. Dù có thanh danh như vậy bên ngoài, hắn vẫn rất được chúng nữ tử hoan nghênh, đơn giản là ánh mắt hắn so với nắng mặt trời mùa thu còn muốn làm người ta tâm động hơn, cự tuyệt người cũng đồng dạng ôn nhu, tuyệt không làm ngươi cảm thấy xấu hổ, trái lại sẽ càng thêm quyến luyến không thôi.
Khánh vương phi lãnh đạm nói: “Nơi này còn không tới phiên ngươi nói chuyện!”
Hách Liên Thái khẽ cười một tiếng, cũng không tức giận. Mà Khánh vương lại ho khan một tiếng nói: “Vương phi, Giang Tiểu Lâu cùng Khánh vương phủ không quen chẳng thân, lại là nữ nhi xuất thân thương hộ, tùy tiện cho nàng vào Vương phủ, bên ngoài còn không biết có bao nhiêu nghị luận, ta khuyên nàng—— cân nhắc rồi mới đưa ra quyết định.”
Trong mắt Khánh vương phi hàm chứa ý trào phúng: “Vương gia, hoàng hậu nương nương hôm qua phái người tới thăm ta, ta đã đem việc này bẩm báo, nếu hiện tại phản đối, còn không phải là lừa gạt nương nương? Tội danh này, vương gia gánh vác được sao?”
Nghe nàng đem hoàng hậu ra, sắc mặt Khánh vương hơi trầm xuống, thanh âm hờ hững: “Ta chỉ là suy nghĩ cho nàng, miễn cho trong lúc nóng giận, bị nữ tử tham vinh hoa lừa gạt!”
Lời Khánh vương cực kỳ khó nghe, thậm chí đã đến mức xé rách thể diện, nếu là người khác đều phải thẹn đến muốn chui xuống đất, hận không thể bỏ chạy. Trên mặt Giang Tiểu Lâu lại chỉ có ý cười yếu ớt: “Đa tạ vương gia cất nhắc, Tiểu Lâu chỉ là người không quan trọng, tuyệt không dám mơ ước gì, thỉnh vương gia yên tâm, ta đến quý phủ chính là hy vọng có thể làm bạn bên vương phi, không có ý khác, càng không sở cầu.”
Nha đầu kia, nếu không phải vô liêm sỉ, chính là tâm cơ quá sâu, đến mức này cũng không bị chọc giận. Ánh mắt Khánh vương lạnh lùng ở trên người Giang Tiểu Lâu xẹt qua, gắt gao ngậm miệng lại.
Thuận phi đầy mặt do dự: “Vương phi, chuyện này vẫn nên thương nghị lại…”
Sắc mặt Khánh vương phi lạnh như băng nói: “Không có gì phải thương nghị .”
Trên mặt Thuận phi chỉ có khó xử, hoàn toàn đều là vì vương phi lo lắng: “Dù sao lão vương phi vẫn chưa đi thông báo, nếu như ngài ấy biết,sẽ rất tức giận, mọi người sẽ không nhận nổi —— “
“Ai nói ta sẽ tức giận, đang êm đẹp có gì phải tức giận !” Lời này vang lên nháy mắt, tất cả mọi người đứng lên, khoanh tay khom người mà đứng.
Một lão phụ nhân đầu đầy tóc bạc được hai tỳ nữ nâng đỡ chậm rì rì đi đến. Lão vương phi một thân váy hoa lụa màu nâu, đai buộc đầu khảm lục bảo màu xanh ngọc, long đầu quải trượng ở trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề. Lão vương phi được tỳ nữ dìu ngồi xuống chủ vị, ánh mắt thâm trầm ở trên người Giang Tiểu Lâu nhất nhất xẹt qua, lập tức mỉm cười: “A, đây là khuê nữ nhà ai, bộ dáng xinh đẹp như thế.”
Khánh vương phi tiến lên đang muốn giải thích, lại nghe thấy Khánh vương thản nhiên nói: “Vị này là nghĩa nữ vương phi vừa nhận thức, mẫu thân còn không biết đi?”
Lão vương phi nhẹ nhàng a một tiếng, trên mặt cũng không hiện vẻ không vui: “Thu nghĩa nữ là việc vui, sao không thông báo ta một tiếng.”
Thanh âm không nhanh không chậm, đã ẩn chứa lực uy hiếp, mọi người nhìn thấy một màn này, tâm cũng không nhịn được nhảy lên.
Khánh vương phi hít sâu một hơi, nhìn cũng không nhìn Khánh vương một cái, thần sắc trịnh trọng nói: “Mẫu thân, Tiểu Lâu là tỷ muội tốt của Tuyết nhi, ta sớm đáp ứng Tuyết nhi muốn thay nàng chiếu cố Tiểu Lâu. Nhận nàng làm nghĩa nữ, coi như đáp ứng tâm nguyện của Tuyết nhi, cũng là điều cuối cùng mà người mẫu thân như ta có thể đền bù cho nàng.”
Trên mặt Lão vương phi hàm chứa ý cười, trầm ngâm thật lâu sau mới mở miệng: “Ngươi đã thích nha đầu này, vậy lưu lại đi. Các ngươi đây là làm sao vậy, chỉ là thêm một người ăn cơm thôi, đều là vẻ mặt như đưa đám, thật xui xẻo !”
Lão vương phi đều không có ý kiến, những người khác càng thêm không thể xen mồm, nhất thời mỗi người gật đầu xác nhận.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn chăm chú vào lão vương phi, ánh mắt dừng ở long đầu quải trượng của đối phương, hơi trầm ngâm. Lão vương phi đột nhiên hỏi: ” Phật châu trong tay vương phi… sao cùng trong phòng ta dùng rất giống nhau.”
Khánh vương phi sửng sốt, cúi đầu nhìn về tay phải của mình, nơi đó quấn một chuỗi phật châu màu đỏ tím từ gỗ tử đàn chế thành, mỗi một viên phật châu đều điêu khắc La Hán rất sống động, tổng cộng một trăm lẻ tám viên, bao bọc xung quanh trên cổ tay…
Lão vương phi vốn cười tủm tỉm đột nhiên mặt trầm xuống: “Chắc là có người ở chỗ ta trộm đi, dùng để hiếu kính vương phi ! Hừ, người nào không có mắt lại dám vụng trộm, đây là vật của ta, nếu muốn đưa người khác cũng phải được ta gật đầu, rốt cuộc ai ở sau lưng ta mang đi!”
Nghe xong lời này, trong đại sảnh mọi người hai mặt nhìn nhau, dám từ trong phòng lão vương phi lấy đi, tội rất nặng ! Khánh vương phi trong nháy mắt sửng sốt, phật châu trong tay nàng là nàng cầu được ở chùa Hoa Nguyên, của lão vương phi là được trong cung ban xuống, tài chất tuy rằng gần, hoa văn điêu khắc lại không giống nhau, đang định mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy long đầu quải trượng phát ra thanh âm nặng nề: “Đều quỳ xuống!”
Bốn người chuyên môn phụ trách nhóm tỳ nữ nhất tề rùng mình, tất cả đều quỳ xuống.
Giang Tiểu Lâu thấy một màn như vậy, không khỏi nhẹ nhàng nhíu mi.
Sắc mặt Lão vương phi đoan trang, nói: “Ngày thường thật sự là tin lầm các ngươi, nay các ngươi cùng vương phi thông đồng lừa gạt ta, vì lấy lòng nàng, lại dám đem chủ ý đánh tới trên đầu ta, quả thực là khinh người quá đáng!”
Lỗi này cũng không nhẹ, chúng tỳ nữ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt không còn chút máu, liều mạng giải thích cầu xin tha thứ. Các nàng càng biện giải, lão vương phi lại càng tức giận, sai người đem tất cả tỳ nữ đều kéo ra ngoài đánh hai mươi bản tử.
Vương phi tiến lên muốn thay chúng tỳ nữ cầu tình, Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên giữ ống tay áo nàng lại, hướng nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt vương phi trắng bệch, nàng biết, lão vương phi đây là mượn cớ trách phạt nàng.
Từ đầu tới đuôi, mọi người trong Khánh vương phủ chính là lạnh lùng nhìn, giống nhau đang nhìn một màn biểu diễn phấn khích tuyệt luân.
Giang Tiểu Lâu thu hết vào mắt, Khánh vương phi ở trong quý phủ không được bà bà yêu thích, cũng không được trượng phu tôn trọng, thậm chí ngay cả thiếp thất con cái trong nhà đối với nàng cũng rất lạnh lùng. Vị trí vương phi ngồi không yên, Tuyết Ngưng lại càng khó sống, nhưng nàng mỗi lần nhìn thấy Tuyết Ngưng luôn trưng bộ dáng tươi cười khanh khách, nói tổ mẫu từ ái , phụ thân thân thiết, huynh đệ tỷ muội đều rất tốt…….. Thẳng cho tới hôm nay, Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ chân tướng trước mắt, Khánh vương phủ trừ bỏ vương phi, tất cả mọi người đối với cái chết của Ly Tuyết Ngưng không hề bi thương, mỗi người đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, thật sự là làm người tức giận vô cùng.
Lúc đi qua bên người Giang Tiểu Lâu, lão vương phi giống như vô ý liếc nhìn nàng một cái, bất giác mỉm cười: “Thật là một hài tử xinh đẹp, làm người ta yêu thích không thôi.”
Rõ ràng là đánh ngươi một bạt tay rồi lại cho một viên kẹo ngọt —— làm trong lòng ngươi sợ hãi, không thể nào nắm lấy. Dưới tay áo dài, Giang Tiểu Lâu siết chặt nắm tay, nhưng trên mặt lại thể hiện dáng vẻ kính cẩn nghe theo. Trong Khánh vương phủ, nơi nơi cổ quái, mỗi người lạnh lùng, nàng muốn nhìn đến tột cùng còn có yêu ma quỷ quái gì !