Màng đêm mong manh như bức sa mỏng dịu dàng đến lạ thường,Hồ Vỹ chậm rãi rảo bước vào vườn cây,nơi có cái ghế đu quay nhàn nhã trong vườn.Nhiều lúc
anh muốn tự hỏi mình yêu Tịnh ở chỗ nào.
Cô xinh đẹp dộng lòng
người,cô thông minh giỏi giang,cô kiên cường hay cả lúc cô yếu đuối ôm
vai khóc lặng lẽ.Đến giờ anh mới biết được chỉ cần là cô thì anh sẽ
yêu,sẽ thích.Có khi anh lại nghĩ cô sinh ra là để hạnh hạ anh thì
phải.Cũng chỉ cần một ánh mắt long lanh đen láy nhìn thôi anh đã mềm
lòng rồi.Nhưng đến khi nào cô mới chịu yêu anh,mới chấp nhận anh và dựa
dẫm vào anh.Càng nghĩ càng buồn.
Tịnh Yên nhẹ nhàng ngồi lên
chiếc đu,đầu cô đang nghĩ về chuyện lúc tối,cô không còn hận thù nữa,khi nhìn lại gương mặt Thẩm Dục Phong,người đàn ông cô từng yêu thì giờ đây chỉ còn lại sự ghê tởm và chán ghét.lúc này người cô nghĩ đến lại là Hồ Vỹ.
Cô không biết là từ lúc nào mình lại chú ý đến anh,mong
ngóng anh xuất hiện trong tầm mắt của mình,cô sẽ lại nhớ anh khi không
được gặp anh.Nỗi nhớ da diết ấy vừa ngọt ngào lại vừa đau xót.Anh có
thương cô thật không hay chỉ vui đùa trong chóc lát.Cô không dám cược,cô sẽ đau chết mất nếu như anh chỉ vui chơi cho thỏa cái tham vọng tầm
thường của đàn ông.Có lẽ đã thất bại một lần thì cô lại không dám bắt
đầu lại.
-phải làm sao bây giờ...
Giọng nói đầy ấp nỗi
đau xót lọt vào tai Hồ Vỹ,anh nhìn giọt nước mắt trong suốt chậm rãi lăn trên gò má non mềm kia mà tim như dao cắt.Anh không nghĩ mình lại gặp
cô vào lúc này,lại càng không nghĩ đến cô sẽ khóc,sẽ tuyệt vọng như
thế.Trời ạ,anh tức chết đi được,nếu giết người mà không phạm pháp thì có lẽ Thẩm Dục Phong đã chết dưới tay anh vô số lần rồi nhĩ.
Anh
bước đến,nhẹ nhàng ôm lấy Tịnh Yên từ phía sau.Bỗng nhiên lọt vào vòng
ôm ấm áp,Tịnh Yên giất mình ngước mắt lên mà quên luôn những giọt nước
còn vương trên mặt mình,cô ngơ ngác nhìn anh.Hồ Vỹ nhìn vào đôi mắt long lanh của cô,anh cuối người hôn lên mặt cô,mút hết từng giọt nước mặt
mặn đắng của cô,tay không tự chủ ôm chặt cô hơn.Anh vùi mặt vào hõm cai
của cô,hơi thở phả ra từng hơi nóng làm Tịnh Yên tỉnh ra,mặt cô nhanh
chóng hồng lên.
- Em không cần phải làm gì nữa cả,chỉ cần dựa
vào anh thôi,anh sẽ không để em phải chịu bất cứ đau khổ hay uất ức gì
nữa,chỉ cần em ở bên anh thôi là được rồi.
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai Tịnh Yên ,cô cứ ngỡ như hồi trống đánh ầm vài tiếng,đầu cô ong lên,môi mấp máy khe khẽ hỏi:
-Anh sẽ thương em sao,sẽ yêu em à?
-uhm,anh yêu em,sẽ chỉ yêu mình em thôi,sẽ không để em phải khóc
nữa,cho dù khóc thì đó chỉ có thể là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất
của em thôi.Thế nên đừng cự tuyệt anh,được không?\
Mắt cô nhòe
đi,tim gõ trống nhanh từng hồi,cô chỉ biết mím chặt môi nhìn anh,cô chỉ
nhìn anh như muốn xát nhận anh không đùa,anh thật lòng với cô.Nhưng cô
không thấy gì trừ ánh mắt dụi dàng,vẻ mặt cương nghị như kèm theo một
chút khẩn trương cùng lo lắng.
Cô có nên đồng ý ở bên anh không,cô có nên thử một lần nữa không cô..
-Anh sẽ chỉ là của một mình em,anh có thể đợi cho đến lúc em yêu
anh,anh nghiêm túc với tình cảm của mình,nếu như một ngày nào đó,em
không cần anh nữa anh sẽ để em đi,nếu anh không cần em nữa thì lúc đó
chỉ có thể là anh chết rồi.Thế nên xin em cho anh một cơ hội để anh ở
cạnh em,chăm só,bảo vệ em được không?
Tịnh Yên khóc,cô khóc thật rồi không còn ẩn nhẫn nghẹn ngào nữa mà cô đang khóc to,như lần đầu
tiên cô gặp anh cũng khóc như thế.Hồ Vỹ loạn lên,tay anh không ngừng lau đi từng giọt nước mắt của cô,nhưng hết giọt này đến giọt khác,anh sắp
điên rồi,nếu biết anh thổ lộ mà làm khóc thế này thì chết anh cũng không nói.
Hoảng quá anh ôm láy cô,chặn lại tiếng nức nở làm tim anh
đau,môi anh nhẹ nhàng hôn cô.nụ hôn ngọt ngào xen lẫn vị mặm của nước
mắt.Kết thúc nụ hôn ấy,anh ôm cô,Tịnh Yên vùi mặt vào ngực anh,nơi ấm áp của anh,nghe từng tiếng tim đâp trong ngực anh,cô vũi đến nỗi rơi nước
mắt.Anh thương cô,anh yêu cô,thế sao cô không giao tim cho anh chỉ lần
này nữa thôi,hạnh phúc của cô.
-Em sẽ giết anh nếu anh phản bội em.
-Mạng của anh là của em,nhóc con của anh.
Còn niềm vui nào hơn thế này nhỉ.Thu hoạch hôm nay của anh quá to lớn
rồi.cúi dầu hôn lên làn tóc mây của cô,tay ôm cô chặt hơn,có thế anh mới chắt rằng đây không phải là mơ.Người con gái anh yêu chấp nhận sự tồn
tại của anh.Chấp nhận tình yêu của anh.