Thời gia cứ thế trôi đi Tịnh Yên tốt nghiệp với văn bằng loại giỏi,sau đó cô học lên nghiên cứu sinh.Chỉ là học được nữa năm thì cô bỗng dưng lưu
kết quả rồi trốn ai đó sang Pháp.
Ngày sang Pháp cô như có bé
vừa thành niên với áo ba lỗ,quần short ngắn và mũ lưỡi trai,tay cầm lon
coca tai đeo tai nghe nghe nhạc,cả người cũng lắc lư theo nhạc.Đôi mắt
tròn xoe cứ liếc tới liếc lui.Còn người đàn ông nào đó bị bỏ rơi thì
nháo nhào lên tìm cô.
Sau ba tháng,cuối cùng thì Hồ Vỹ cũng tìm
được cô tại hậu viện nhà ông Peter.Thế nhưng khi nhìn thấy cô Hồ Vỹ như
chết đứng tại chỗ.Người con gái anh nhớ mong mấy tháng qua đang ngồi
trên chiếc đu vừa đong dưa vừa cắn quả táo trên tay.Nhưng đặc biệt hơn
nữa là cái bụng tròn vo của cô.Trời ạ,cô đang mang thai,đứa con của anh
và cô.tình yêu của anh,nhưng bỗng nhớ cô trốn anh hơn ba tháng,anh vất
vả tìm cô tron lo lắng nhớ nhung và cả sợ hãi nữa,cô dáng phạt mà.
-Trương Tịnh Yên...
Đang yên đang lành hưởng thụ mỹ vị,cô nàng nào đó nghe tiếng gầm gừ sau lưng bỗng cứng người,Và kết quả là một bóng dáng mảnh khảnh chạy thật
nhanh dằng trước mà đôi chân mịn như ngọc chạn vào mặt sân gồ ghề,người
đàn ông phía sau vừa đuổi theo vừa gầm thiết cộng thêm cả sự tức giận
cùng lo lắng.