Về đến nhà ném cái ba lô sang một bên,cô thả người trên giường nhìn trần
nhà,nơi mà cô đã nhìn hơn 10 năm.Nhìn từ ngày cô chuyển về đây,từ ngày
cha rời bỏ hai mẹ con cô lại thế giang mà ra đi mãi mãi,không một lời
nói,không một lời nhắn nhủ gì cả,cứ thế mà đi.Cô nhớ rõ ngà mẹ ngồi ngây ngốc nhìn xác cha,cô nhớ ngày mưa ấy,mưa to như muốn rửa trôi nỗi đau
đớn mất mát của hai mẹ con cô.Cô khóc khóc mãi rồi nín hẳn,cứ thế mà
nhìn trần nhà,rồi thành một thói quen hàng ngày vậy.Đến lúc không nhìn
nỗi nữa cô mới ngủ,giấc ngủ của cô luôn chập chờn ,chưa bao giờ yên
ổn.Sớm mai,cô thức dậy đón ánh nắng tươi vui của ngày mới,vệ sinh cá
nhân xong,cũng chẳng thèm ăn sáng,cô vác ba lô,tay cầm đơn xin việc ra
khỏi nhà,bắt đầu hành trình tìm việc làm.lang thang mấy ngày cuối cùng
cô được nhận vào làm nhân viên lễ tân tại tập đoàn Bắc Âu,Một tập đoàn
kinh tế lớn của cả nước.Mẹ cô,bà chỉ biết nhìn cô con gái yêu thương bỏ
đi ước mơ của mình,cũng có lúc bà muốn quan tâm làm,nhưng bà sợ,bà sợ
ngày bà rời đi như chồng bà thì con gái bà khổ nhiều lắm,thế nên bà chỉ
biết nuốt nước mắt nhìn cô bươn chải để đến trường mà không xin tiền
bà,bà nhìn cô trưởng thành dần nhưng chưa bao giờ trách bà vô tâm,bà đã
sai sao?
Tịnh Yên dần quen với công việc,nhờ ngoại hình xinh xắn,cô
luôn làm vừa lòng mọi người,được các đồng nghiệp yêu chiều như cô công
chúa nhỏ trong hệ thống lễ tân của tập đoàn.Cũng như hôm nay,mọi người
ép cô tan ca sớm để về nghỉ ngơi,vừa đến nhà ,cô thấy mẹ khóc,cô cứ ngỡ
sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười hay giọt nước mắt của mẹ nữa,ấy
vậy mà giờ mẹ cô đang ngồi khóc.BÀ ôm chiếc áo mà ngày xưa bà cùng cha
mua cho cô mà khóc.Tịnh Yên thấy bà gương đôi mắt đỏ ửng nhìn cô đầy yêu thương,đầy áy náy...
-Mẹ ơi,mẹ sao vậy?Sao lại khóc??
-Yên Nhi
à,mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi đã không quan tâm con nhiều hơn,mẹ xin lỗi khi chỉ nghĩ đến nỗi đau của mẹ khi ba con mất đi mà không nghĩ đến
con...mẹ xin lỗi khi bỏ mặc con với cuộc sống đầy khó khăn kia,mẹ xin
lỗi con,.......
-Mẹ ơi,mẹ đùng vậy mà,con không trách mẹ,con chưa từng trách mẹ,mẹ dừng thế này mà...
THế là hai mẹ con cứ ôm nhau khóc trước cửa nhà,.Thời gian cứ thế trôi
đi,cô đi làm dược hai năm,hai năm cô được mẹ yêu thương như ngày bé,Phải nói đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô từ ngày cha mất đến
hiện tại .
Tối hôm ấy,cô lước wed rồi chat với người yêu,cô kể cho
anh nghe những chuyện cô trải qua,kể anh nghe về mẹ về công việc hiện
tại và nhiều thứ khác.nhưng hôm nay anh là người gọi cho cô trước cuộc
gọi đường dài từ Pháp về.
-Alo,Tịnh Yên à,em khỏe chứ?
-Dục Phong,hjhj em khỏe lắm,công việc cũng rất tốt.Anh sao rồi,khi nào anh mới về,việc học của anh tốt lắm không?
-Chuyện gì cũng tốt hết em,cả chuyện tình cảm cũng thế.
-Hihi
-Tịnh Yên à...!!1
-Vâng ,em đang nghe đây?sao thế anh?
-MÌnh.....mình...Ý của anh là ..mình chai tay nha
-Sao lại thế,chúng ta đang tốt mà anh,em làm gì sai sao?...anh..
-Không phải chỉ em sai không đâu.chỉ là..
-Thế anh nói xem em làm gì sai,em sẽ sửa mà,chúng ta..
-Thôi dược rồi,cô muốn biết đúng không,dược tôi nói cho cô biết
-Hai năm tôi không trở về gặp cô là vì tôi có người khác rồi,hiện tại
tôi đang thực tập trong công ty ba cô ấy.Cô xem lại mình đi,cô chỉ có
cái vẻ bên ngoia2 là con gái thôi,hai năm gần nhau,hôn cô cũng không
cho,lên giường với tôi lại càng không,nói cho cô biết,tôi là thằng đàn
ông bình thường đấy,tôi cũng có nhu cầu,mà cô thì không cho tôi.Cô nhìn
xem,tôi đi du học tại Pháp đấy,sao tôi lại có người yêu thất học như cô
chứ,nói chia tay là nhẹ đấy không biết à.
-Tôi hiểu rồi
Tịnh Yên buồn cười,Bị đá rồi đau thật,nhưng biết sao bây giờ,du học Pháp,thất học,cô cười khẩy.
-tôi sẽ cho anh biết hối hận được viết tế nào.
Hôm sao,cô vẫn đi làm bình thường như chua có chuyện gì xảy ra,vẫn
gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm ấy.Một chiếc mặt nạ hoàn hảo che đi sự yếu đuối của đứa con gái vừa mới 20 tuổi.