Xuxu, Đừng Khóc!

Chương 39: Chương 39




ông chìa 1 tay ra, 1 tay chắp sau lưng, chờ đợi,

hic, tôi chưa có mua… nên chỉ nhe răng cười..

“ông đợi chiều con sẽ đưa mà.”

“biết ông thích cái gì không mà tặng??”

“khoai mì nước cốt dừa!^^”

“không, ông thích con gấu đó kìa”

gấu? gấu nào??

nhìn theo tay ông chỉ, tôi mới biết ông nói cái móc điện thoại,

tôi đang móc vào quai đeo cặp..

“cái này?? không được… nó là của Đu Đu cho con mà.”

“hu`m, không được à??”

“KHÔNG ĐƯợC MÀ. ông xin cái khác đi”

tôi kiên quyết giữ khư khư con gấu trong tay,

lùi vài bước để…tự vệ… T___T

ông nội tỏ vẻ thất vọng rồi chỉ qua cái điện thoại để trên bàn ăn..

“vậy ông lấy cái đó được không?”

“c…cá…i điện thoại á?? hic, sao ông đòi quà xịn thế?”

“vậy không được luôn à?”

“không… của con mà.”

“ông cũng muốn có điện thoại mới, cái của ông cũ mà lạc hậu rồi..”

ông nội làm mặt buồn, rồi đi ra mở ti vi,

tôi nắm cái móc con gấu chặt hơn và mím môi ngó sang chiếc điện thoại.

mẹ vẫn quan sát từ nãy giờ, nhìn tôi mỉm cười..

ông nội…. hồi bé thường cõng tôi đi khắp xóm…

lúc tôi bị té ông còn rớt cả nước mắt, huhu, thương ông vô cùng..

“thôi, ông lấy đi nè, ông đổi cái điện thoại cũ cho con nha.”

“hả? cho ông thiệt hả?”

“thì ông thích mà. Sinh nhật con tặng cho ông.”

ông cười hà hà, rồi vò đầu tôi hơi mạnh,

mẹ tự nhiên lại thở dài, lắc đầu bỏ vào trong bếp.

“chịu bỏ cái điện thọai mắc tiền nhưng không chịu bỏ cái móc con gấu bé xíu đó sao, Xu khờ?”

“…thì con….thích con gấu hơn.”

“thôi , ông đùa. gắn cái con gấu lên điện thoại rồi cất đi, bé con.”

oh… đùa thôi hả? hihihi…

vậy là không mất thứ gì…

tôi hí hửng vác cặp về phòng, rồi móc con gấu vào chiếc di động,

lúc lắc … thật là đáng yêu…

………………

mẹ bảo làm món bánh hỏi thịt nướng, và thêm tôm chiên giòn,

tôi nhận nhịêm vụ chiên tôm.. T___T

khoảng 4giờ thì Đu Đu sang, cậu ấy…mặc sơ mi xanh đóng thùng,

trông lịch sự phát khiếp ^-^

“hễ thấy thằng nhỏ là mắt lại sáng lên à!”

ông nội đang đọc báo bỗng nói vu vơ và làm tôi bối rối,

bỏ…con tôm nhảy ra ngòai đất luôn..

T____T

“cần tớ giúp không?”

“thôi khỏi. -___-“

tự nhiên bị ông trêu ghẹo, tôi đâm ra cáu kỉnh với Đu Đu,

để chứng tỏ là tôi không có…sáng mắt lên khi gặp cậu ấy..

mặc dù…lúc nãy rõ ràng là có..T__T

“Xu Xu…?đưa cây đũa cho tớ…”

“đã bảo không cần mà! >_

“O__o??”

cậu ấy nhìn tôi thắc mắc, và tôi cứ thế không thèm cười,

bỏ tiếp mấy miếng khác vào chảo…

“con để nó chiên đi, giúp cô nướng mớ thịt đó nhé”

“ok”

mẹ tôi đưa cho Đu Đu 1 vĩ nướng to và cậu ấy đi tới nhóm bếp than,

loay hoay 1 hồi thì mặt cậu ấy như Bao Thanh Thiên

mà cái bếp thì không hề cháy..

hihihiiiiiiiiii

“tránh chỗ cho ông, mày đâu có rành vụ này!”

Đu Đu đành xích ra để ông nội vào thổi thổi, quạt quạt,

hơi nóng từ bếp và cái chảo dầu của tôi làm cả 2 đứa đều đầy mồ hôi..

tôi đưa tay quệt trán mình.. nhưng Đu Đu nhanh hơn..

“để tớ lau cho…”

rồi cậu ấy lấy tay vuốt ngang trán tôi,

xong nhìn tôi cười hô hố… *___*

nghĩ 1 lúc, và nhìn xuống tay của Đu Đu – đầy lọ than,

tôi biết cậu ấy vừa đặt 1 vệt đen lên trán mình…

trò khỉ của Đu Đu đây..

tôi sẵn tay cầm đũa đánh cậu ấy 1 cái rõ đau,

Đu Đu nhảy tưng tưng và la oai oái,

nhưng khi thấy mẹ tôi cau mặt khó chịu, cậu ấy cúi đầu chui vào chỗ ông nội

với cái bếp đã đỏ hồng màu than cháy.



cuối cùng tôi cũng xong 2 đĩa tôm chiên,

còn Đu Đu thì vẫn còn đang nướng , nướng…

cái áo sơ mi xanh ban nãy bỏ vào quần, cậu áo tháo ra luôn,

chắc thấy nóng và bất tiện.

tôi ngồi xuống cạnh và xem cậu ấy nướng mấy miếng thịt

trông có vẻ ngon lắm..

“eh, sao cậu ăn vụn?”

“T___T tớ thấy…nó…ngon..”

“tớ nướng nãy giờ còn không dám ăn nữa!!>_

Đu Đu nhăn như khỉ đột trách móc tôi,

hic, làm gì ghê vậy.. hối lộ cậu miếng nè..

tôi đang cầm 1 phần thịt và thế là đưa thẳng vô miệng Đu Đu

khi cậu ấy vừa hả ra định kể tội tôi nữa..

^___^

nhóp nhép, nhóp nhép…

“uhm… tha cho cậu…”

biết ngay mà, Đu Đu ca ca dễ dụ. hihi…

thế là cứ vài phút, tôi lại ăn vụn 1 miếng và cho Đu Đu 1 miếng

đến khi xong việc chắc 2 đứa cũng ăn hết ¼ phần thịt…

T___T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.