thế sao… mẹ thấy à?…
whew… người lớn như mẹ nhìn thì biết, có lẽ..đúng.
còn tôi? tôi có ai để “đau khi nguời đó đau, vui khi người đó vui” ko..?
sao tất cả đều quá mơ hồ…
“chắc là…con chưa yêu ai hết mẹ ơi..”
“vậy còn Đu Đu?”
Đu Đu à? đó lại là 1 câu chuyện khác..
tôi ko hiểu lắm, tôi đã quen có Đu Đu bên cạnh,
tự nhiên cậu ấy lạnh lùng với tôi, xa cách tôi,
tôi thấy như mình vừa thiếu mất 1 điều gì đó rất quan trọng trong cuộc sống..
“con luôn muốn Đu Đu vui vẻ.. con ko muốn cậu ấy gặp chuyện buồn..nếu con có thể làm gì để cậu ấy lại…như trước , con sẽ làm..”
mẹ khẽ thở dài, vuốt tóc tôi..
“nếu tiếp tục như thế, có lẽ người con thực sự yêu là…nó…”
“vậy hả mẹ?”
“mẹ chỉ đoán thôi..cũng chưa chắc. nhưng Xu khờ ơi, con yêu ai thì bản thân con phải biết, sao hỏi mẹ?”
“con ko biết thiệt mà..T___T”
“thôi con đi đi. nhớ nói với Lãm, đừng để 2 đứa nó tiếp tục vì con mà rạn nứt tình bạn.”
“con nói gì đây ạ?”
“nói rằng hiện giờ con ko yêu chúng. tất cả hãy làm bạn tốt của nhau.”
tôi gật đầu, rồi xách xe đạp ra
sau khi đã bỏ món quà của La La đã gói sẵn vào giỏ,
mẹ đứng trong nhà mỉm cười.. buồn buồn..
có lẽ mẹ ko muốn tin rằng tôi yêu Đu Đu ??
ack, chữ đó…nghe ghê quá.
……………………………
“Lãm ko có ở đây hả seur?”
“nó đi học lớp Kinh thánh rồi. con ngồi đợi nhé, 15 phút nữa là ra mà..”
“dạ.”
seur Anna để tôi ngồi trong phòng Lãm,
và cũng cho tôi 1 tách trà nóng… thêm mấy quyển sách..
truyện cổ của Andersen..
đọc chán, tôi mò tới chỗ cái bức tranh, táy máy kéo rèm..
còn phải bật đèn nữa thì mới đẹp..
“đừng! coi chừng!”
Lãm la to làm tôi giật mình quay lại,
cậu ấy ôm quyển sách dày cộm trên tay, đi nhanh vào phòng và bỏ nó xuống bàn.
“công tắc bị hở, ko cẩn thận là điện giật cho đấy”
nói rồi cậu đi tới mở đèn cho tôi nhìn bức tranh,
đúng là dễ chịu thật.. thiên đường…. bình yên quá..
“chiều đi với Long vui chứ?”
“huh? lạ thật…”
“sao lạ?”
“Long thì nghĩ cậu đi với tớ, cậu thì nghĩ ngược lại.”
“oh..chứ ko phải thế sao?”
“ko…tớ chẳng đi với ai trong 2 người.”
“ủa, vậy hả?”
nét mặt Lãm như sáng lên, tôi hơi ko hiểu,
họ biết họ hẹn cùng lúc với tôi sao?
“các cậu có …âm mưu gì đấy?”
“..ah.. hì hì.”
vẻ cười tủm tỉm của Lãm càng làm tôi tin chắc họ đã dàn xếp vụ 3 giờ,
sao lại cùng là 3 giờ..??
rõ ràng là có gì rồi.
“cậu ko nói thì tớ… ko tặng quà cho cậu.!”
tôi chỉ còn cách dùng món quà để uy hiếp La La,T__T
thật là 1 trò ngớ ngẩn.. quà của tôi có phải kim cương đâu, hic hic..
nhưng… đành đe dọa thế thôi..
khi tôi chụp gói quà định bước ra ngòai thì,
Lãm vội giữ tôi lại..
“chuyện là… bọn tôi muốn biết Xuân thực sự thích ai.”
“là sao?”
“hôm sinh nhật, tôi và Long thỏa thuận, nếu Xuân chọn người nào thì người kia sẽ rút lui.”
“trời…sao phải thỏa thụân như vậy?”
“vì cả 2… đều thích Xuân.”
Lãm nói bằng giọng hơi e dè, có lẽ cậu ấy khó lòng thừa nhận điều đó với tôi.
tôi dù cho có nghe trộm cuộc nói chuyện 1 lúc,
cũng biết tình cảm của Lãm 1 cách mơ hồ
nhưng giờ thì tôi biết chắc… cậu ấy…cũng yêu mến tôi..như mẹ đã nói..
“…nhưng cuối cùng Xuân ko chọn ai cả. ^^”
“tớ……….”
tôi ko biết nói sao với Lãm bây giờ,
chẳng lẽ nói tôi chọn…Đu Đu… ? T___T
dù cho Đu Đu ko hề muốn tôi lựa chọn…cậu ấy ko hẹn tôi..
“Xuân ko thích ai trong 2 chúng tôi.”
Lãm cười nhạt, hơi buồn, trái với thái độ ban nãy còn vui vui,
chắc cũng vừa nhận ra..
“tớ thích cả 2 cậu. … 2 người thật tốt với tớ.. nhưng đó chỉ là thích..”
“ko phải yêu, đúng ko?”
tôi khẽ gật đầu. mẹ dặn phải nói điều này,
để họ lại sống vui vẻ và vô tư…đừng nghĩ nhiều về tôi..
“cho nên, từ khi gặp Xuân, tôi nghĩ mình làm linh mục là đúng rồi..*_^”
“cậu đừng vậy mà.. làm cha xứ…cô đơn lắm”
“ko thể có người mình yêu thì làm cha xứ hay ko cũng là cô đơn thôi!”
Lãm lại cười.
nụ cười của Lãm đầy nỗi đau, câu nói làm lòng tôi thắt lại.
xin lỗi… tớ đâu có đáng…
“quà gì vậy? mở bây giờ được ko?”
“uh, cậu mở đi”
La La tháo gói quà 1 cách chậm rãi và cẩn thận,
khi nhìn thấy bức ảnh Gemini ngoài bìa, cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ.
“tớ định xếp xong mới tặng nhưng… lâu quá… hic, thôi, mong là cậu thích..”
“thích chứ. chưa ai tặng tôi món quà có ý nghĩa như thế này. cảm ơn…Xu Xu.”
“…^-^.. hình như cậu…mới gọi tớ là Xu Xu?”
Lãm hơi cười, tỏ vẻ ngại.. tôi ko hiểu sap cái tên Xu Xu,
rất nhiều người gọi… mà Lãm thì ko..
cậu ấy vẫn luôn gọi tôi là Xuân.
thấy vẻ thắc mắc của tôi,
Lãm ngồi xuống ghế, rót 1 cốc nước rồi giải thích..
“lúc trước thấy tên Xu Xu kỳ quá, cứ ngô nghê thế nào…khi ấy nghĩ tên Xuân đẹp hơn.”
“vậy rồi..?”
“sau đó thấy thèm được gọi… Xu Xu như Long..”
“ờ… nhưng sao phải thèm..? cậu cứ gọi có sao đâu?”
“từ đầu ko gọi, đột nhiên đổi cách gọi, mắc công…người ta nghi ngờ..”
“nghi ngờ cái gì…?”