Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 11: Chương 11




Mời không ít lang trung uống không ít dược, thế nhưng mà bệnh tình của Bạch Thế Phi chẳng những không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng tăng thêm, ban ngày cơm nước không vào, trong đêm tối thì khó ngủ, người gặp bên ngoài năm bước đã nghe thấy hắn ho không ngừng.

Tin tức hắn bị phong hàn nặng, rốt cục cũng trong thời điểm thích hợp truyền vào tai của Lưu Nga cùng Triệu Trinh.

Lúc đó hàn lâm y quan thanh dật tuấn nhã đang ở Khánh Thọ cung mà bắt mạch cho thái hậu, trùng hợp Triệu Trinh nhận được tin nội thị Diêm Văn Ứng tới thỉnh an, trông thấy Nhâm Phiêu Nhiên,liền thuận miệng nói, “Văn Ứng nói hôm qua hoàng hậu đau đầu, là chuyện gì xảy ra?”

“Thần đã đi khám cho hoàng hậu và chữa bệnh qua, chỉ là có hơi chút dấu hiệu phong hàn, sau khi uống hết thuốc tối hôm qua đã sai người đến truyền nói không có việc gì rồi.” Nhâm Phiêu Nhiên đáp.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Triệu Trinh gật đầu, nhìn về phía Diêm Văn Ứng, “Gần đây trong nội cung có phải có nhiều người đều nhiễm phong hàn hay không?”

“Hồi hoàng thượng, ngoại trừ hoàng hậu, Dương Thục phi cùng Vương mỹ nhân thân thể trân quý cũng có chỗ không khỏe.” Dừng một chút, Diêm Văn Ứng lắm miệng nói câu, “Tiểu nhân nghe nói bệnh tình Bạch gia công tử cũng khá nặng, nghe nói danh lang trong Khai Phong phủ đều đã thỉnh qua, nhưng vẫn là không có chuyển biến tốt.”

Lưu Nga ánh mắt lườm tới, người cũng hơi chút nghiêng về phía trước, có chút quan tâm mà nói, “Thế Phi bệnh nặng như vậy?”

Diêm Văn Ứng vội vàng quỳ sát, “Hồi bẩm thái hậu, tiểu nhân cũng không biết tình hình thực tế, chỉ là ngày trước vô tình nghe được bọn thị vệ xuất cung trở về đang tán gẫu.”

Triệu Trinh nhíu mày, “Ngoài cung tất cả đều là mấy thứ lang băm gì đó!” Trong ngôn ngữ giống như có chút lo lắng.

Lưu Nga mỉm cười nói, “Hoàng Thượng nếu là thật không yên lòng, chi bằng lại để cho Nhâm y quan đi đến chỗ Thế Phi nhìn một cái, viết ra một đơn thuốc tốt đẩy lùi thương hàn.” Lại quay đầu hướng Nhâm Phiêu Nhiên hạ khẩu dụ, “Ngươi đi Ngự Dược Viện lĩnh chút ít linh chi nhân sâm thượng đẳng, cùng nhau mang đến thưởng tặng cho Thế Phi.”

“Thần cẩn tuân thánh ý của thái hậu.” Nhâm Phiêu Nhiên ấm giọng trả lời.

Tin tức rất nhanh truyền quay lại đến Bạch phủ, trong thư phòng Bạch Thế Phi nghe từ chỗ Đặng Đạt Viên thuật lại xong, khẽ thở dài, “Một chút ân huệ của nàng ngược lại trước sau như một đều hào phóng.”

Đặng Đạt Viên chần chờ một chút mới nói, “Thái hậu chẳng lẽ không lo lắng Hoàng thượng cùng công tử qua lại thân mật sao?”

Bạch Thế Phi cười cười, “Hoàng Thượng cùng ta là chi giao từ bé, qua lại thân mật thiên hạ sớm đều biết, tuy nhiên trong nội tâm thái hậu cũng có cách nghĩ khác, nhưng thứ nhất là vẫn đối với hoàng thượng và ta còn chưa có thực sự kiêng dè, thứ hai Hoàng Thượng bây giờ bất quá là con rối giật dây trong tay nàng, nàng ta ở trên triều đình đã không lưu tình chút nào ra mặt chỉnh hắn, ra khỏi Sùng Chính điện thì tự nhiên sẽ giả bộ một chút sắc thái, ở trước mặt hắn thỉnh thoảng cũng sắm vai từ mẫu.” Cái này gọi là vừa đấm vừa xoa, còn làm cho sử quan đương triều dễ dàng đối với nàng thuận bút phong thêm cho nhiều công đức.

“Ngươi cho chút ít châu báu nén bạc tiến cung, khen thưởng đám người tương quan cho tốt.”

Nói xong Bạch Thế Phi đứng dậy, cùng Đặng Đạt Viên cùng nhau ly khai, nhưng mà vừa bước ra cửa thư phòng, liền gặp Bạch Kính thần sắc khác thường đang chờ đợi ở bên ngoài, con mắt quang lướt qua lướt lại, lại thấy Thượng Trụy đứng ở hành lang cách đó không xa, hắn ngẩn người.

“Trụy Tử ở đằng kia hầu khoảng chừng đã hơn một canh giờ.” Bạch Kính thấp giọng nói.

Thượng Trụy bên kia nghe tiếng quay đầu, lần đầu tiên rơi vào trên người Đặng Đạt Viên, gương mặt hiện ra sắc mặt vui mừng, tiếp theo tầm mắt nhanh chóng rơi vào thân ảnh Bạch Thế Phi, chỉ cùng hắn nhìn nhau, con ngươi liền có chút nghiêng đi.

Thanh sắc Bạch Thế Phi dấu diếm chút ý cười ấm áp, nghiêng đầu đối với Đặng Đạt Viên nói, “Chuyện gì?”

“Hôm qua khóa vàng của Trụy cô nương không cẩn thận làm hư cái móc khoá, nhờ tiểu nhân cầm đi cho thợ kim hoàn sửa chữa mang về.”

“Ah?” Bạch Thế Phi giống như hơi cảm thấy hứng thú, “Khóa vàng?” Cái trò gì mà đối với nàng trọng yếu đến nước này, khiến cho nàng sốt ruột đến mức đứng tại cửa ra vào đợi gần nửa ngày.

Đặng Đạt Viên từ trong vạt áo lấy ra một cái cổ vòng mảnh tơ vàng tinh xảo, Bạch Thế Phi tiếp nhận, khe khẽ ồ lên một tiếng, cái vòng cổ này bất quá lớn bằng lòng bàn tay, chỗ móc khóa lộ ra một mảnh bạc kim hợp nho nhỏ hợp thành cái khóa, rõ ràng cho thấy là vật đeo của trẻ nhỏ, trường mệnh khóa phía dưới còn có sáu chuỗi khớp dài như ý Kim Châu, có chút đặc biệt.

Hình dạng phú quý, chạm trổ tinh xảo, ứng với sở vật của nhà không tầm thường

Quái dị chính là hắn lại có một loại cảm giác lờ mờ quen thuộc gì đó là đã từng gặp qua cái vòng cổ nhỏ này.

Bạch Thế Phi đem cái khóa lật lại, sau lưng quả nhiên có khắc ký danh cùng với ngày tặng, mắt nhìn kỹ tên kia, cảm giác kì dị càng ngày vàng đậm, lại liếc mắt nhìn hạ nhân đứng trên hành lang, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ hoảng loạn, hắn cười cười , đối với Đặng Đạt Viên cùng Bạch Kínhnói, “Đều xuống dưới đi.” Cầm trường mệnh khóa đi về phía Thượng Trụy.

Người của hắn vẫn còn cách đó ngoài một trượng, Thượng Trụy đã rủ lông mày và lông mi, quỳ gối thỉnh lễ.

Bạch Thế Phi đứng lại ngay trước mặt nàng, vỗ nhẹ nhẹ cái vòng cổ trong lòng bàn tay, “Của nàng?”

“Vâng.”

“Ở đâu ra?”

Khuôn mặt Thượng Trụy cứng lại, có chút nhạt, “Khi còn bé được một người tặng cho.” Rõ ràng là không có ý muốn cho hắn biết nguyên nhân.

Ánh mắt Bạch Thế Phi trên cổ của nàng mặc dù đang bị trang phục mùa đông bao lấy nhưng vẫn thấy một đoạn nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, tháo cái khóa vàng trên tay ra, bước về phía trước một bước đứng gần trước mặt nàng, nhẹ nhàng cười cười nói nói, “Cái vòng vàng làm thật là đẹp mắt, nàng đeo lên ta nhìn xem ra như thế nào.”

Thượng Trụy lúc này lui về phía sau, sống lưng liền đụng vào cây cột trụ hành lang, cử chỉ thân mật của hắn chẳng những dọa nàng nhảy dựng, mà hành động này cũng khiến cho sâu trong nội tâm một chút xấu hổ cùng hỗn loạn, cuống quít mở miệng xin miễn, “Nô tài không dám làm phiền công tử!”

Bạch Thế Phi không nói cái gì nữa, chỉ cầm vòng cổ trong tay chậm rãi đưa tới.

Thần sắc nàng bất định mà thò tay đi đón, hắn lại không có buông tay, hai người đều tự nắm lấy một bên nho nhỏ của cái vòng vàng, khoảng cách gần gũi chỉ cần ai hơi nhúc nhích đầu ngón tay sẽ chạm đến da thịt đối phương, gần ngay dưới đáy mắt hắn một tấc, phía sau vành tai trắng noãn của nàng nổi lên màu hồng nhạt, người kia không biết nên đứng ở nơi nào mà khẩn trương không thôi, con ngươi không dám chuyển động chỉ dám buông xuống nửa buồn bực nửa xấu hổ.

Một loại cảm giác kỳ lạ mọc lên trong trái tim hắn, ánh mắt hắn rơi vào lông mày và lông mi của nàng, mũi thon, môi hồng nhạt, có chút nhi si ngốc nhưng không cần né tránh.

Đầu ngón tay đang nắm vòng cổ phát ra một chút lực đạo, tuy rằng là rất nhẹ nhưng lãi có một cổ khí thế không cho phép làm trái ý, cuối cùng bắt buộc nàng khuất phục ngẩng đầu, ánh mắt nàng đụng ngay lập tức, đáy mắt hắn không che dấu chút nào toát ra tinh mang, như lửa nhiệt mà dường như thâm sâu không đáy, khiến lòng nàng tiêm bồng mà rối loạn, xấu hổ không ngừng truyền thẳng lên tới ót, khiến cho mặt phấn thêm rực rỡ như là hàm xuân.

Bất quá trong chớp mắt nàng đã tự giác mình thất thố, xấu hổ quá nặng đồng thời buồn bực càng nặng, quyết tâm trừng mắt liếc hắn một cái.

Bạch Thế Phi có chút không muốn buông tay ra, nàng nhanh chóng nhận lấy khóa ảnh, muốn đi lại bị hắn ngăn lại trước người, muốn lui nhưng sau lưng cũng đã dựa cột trụ hành lang, lúc trước liếc mắt một cái, hắn tránh ánh mắt bên trong có chứa đựng trông mong gì đó trực tiếp diễn đạt đáy lòng nàng, mà bực mình là hoàn cảnh xấu hổ cùng với cái người khó chơi trước mắt này, đều là từ lúc chào đời tới nay nàng chưa bao giờ trải qua.

Hắn mỉm cười nhìn xem nàng không biết làm thế nào, ôn nhu nhẹ cười, “Tiểu Trụy, cùng ta nói chuyện với nhau.”

“Nói… Cái gì?” Nàng bất an mà rất nhanh rủ dải lụa bên eo xuống.

“Tùy tiện nói cái gì.” Hắn cúi xuống tìm kiếm đồng tử của nàng, bắt buộc nàng không thể không nghênh tiếp hai con ngươi của hắn thêm lần nữa, “Ví như nói ta bị bệnh lâu như vậy, nàng một chút đều không quan tâm ta.” Rất có chút bất mãn ai oán.

Kiều nhan nàng đỏ thẫm, nhanh chóng nghiêng đầu, “Trong phủ người nào dám không quan tâm tới ngài? Những ngày này đại quản gia đã thỉnh bao nhiêu lang trung, tam quản gia chẳng những đi trù phòng đích thân sắc thuốc cùng chung đồ bổ, còn nghiêm khắc dặn dò Bạch Kínhphải trông chừng ngài một tấc cũng không rời, không phải sao?” Khi mở miệng ra nói chuyện, sự phản đối của nàng cũng bộc lộ ra, nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, “Còn có bọn nha đầu, người nào trong miệng không phải mỗi ngày nhắc đi nhắc lại, cầu Bồ Tát phù hộ người mau mau khỏe mạnh.”

Cái này nhân gia đại phú đại quý thì bất đồng với cùng bách tính bình dân, chủ tử bất quá ngẫu nhiên cảm phong hàn, nhưng lại giống như là trời muốn sập xuống, nói là thỉnh rất nhiều lang trung, uống rất nhiều dược nhưng chưa từng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng lúc này nhìn hắn rõ ràng là có vẻ thần thanh khí sảng, chỗ nào giống như người phát bệnh? Cũng không biết hắn trước mặt người khác ho khan là đúng hay giả bộ.

Bạch Thế Phi bỗng nhiên cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua tóc mai của nàng, nhẹ nhàng hà hơi trong tai nàng, “Ta đã nói nàng làm sao có thể không quan tâm ta, nguyên lai Tiểu Trụy là nhìn ở trong mắt, ghi tạc ở trong tim nhi đây này.” Nói xong thì đã quay người, ống tay áo dài như lưu vân phật qua phật lại sau lưng, bên môi có một tia đùa giỡn vui sướng, sau đó tiếu ý dần dần thâm.

Thượng Trụy đứng bất động tại chỗ, cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn bóng lứng Bạch Thế Phi bỏ xuống một câu giống như pháo đốt trêu chọc nghênh ngang mà rời đi, gương mặt nhất thời giống như hỏa thiêu qua mà đỏ lên, nhất thời lại bởi vì tức giận đến cực điểm mà lúc trắng lúc xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.