Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 4: Chương 4




Giờ tỵ1, nhị quản gia Đặng Đạt Viên vội vàng đi về phía thư phòng.

Đặng Đạt Viên hơn 30 tuổi, hắn là do Bạch Thế Phi mời về làm việc sau khi Bạch lão gia qua đời, hỗ trợ quản lý cơ nghiệp của Bạch phủ trải rộng các châu các phủ (các tỉnh các thành), nhìn qua thì thấy tính tình hắn trầm mặc hướng nội, nhưng thực tế thì lại vô cùng khôn khéo lợi hại, chẳng những cẩn thận đến từng hạt bụi, mọi thứ đều phải rõ ràng, hơn nữa nói một không hai, thưởng phạt phân minh, mọi người làm đối với hắn vừa kính lại vừa sợ.

Phất tay một cái cho gã sai vặt bên cạnh lui đi, hắn mới hướng về phía Bạch Thế Phi mà nói, “Trong cung có mật hàm truyền đến.”

Bạch Thế Phi ‘mạn bất kinh tâm’ (thờ ơ) từ phía sau thư án ngẩng đầu lên, “Nói cái gì?”

Đặng Đạt Viên bóp nát ‘lạc hoàn’2 trong lòng bàn tay, đọc xong rồi nói, “Thái hậu muốn chúc thọ tại điện Thiên An.”

Bạch Thế Phi cười nhẹ: “Nàng không phải hôm nay mới có ý này, năm ngoái đã từng nói bóng nói gió trước mặt Hoàng Thượng, ngược lại Hoàng Thượng lại có một mảnh hiếu tâm, chủ động đến trước mặt nàng thỉnh chỉ (mời một cách ngon ngọt), nói muốn chúc thọ nàng tại điện Thiên An, mà lúc này nàng vì rồi lại vi danh dự mà chối từ.”

Đặng Đạt Viên lắc đầu, “Điện Thiên An từ trước đến giờ chỉ là nơi cho ta yết kiến thiên tử trong những buổi lễ long trọng, nàng ta tuy là trong tay nắm quyền triều chính, tuy nhiên thân phận cũng chỉ thuộc về hậu cung, lại muốn Hoàng Thượng cùng quan lại các cấp cùng nhau khấu đầu chúc thọ nàng ta tại điện Thiên An, nói như thế nào cũng không thích hợp.”

“Đúng vậy, gia lễ cùng quốc lễ làm sao có thể lẫn lộn? Việc này bị tể tướng Vương Tằng sau đó biết được, lập tức cùng Yến Thư liên minh thượng tấu, còn nói cái gì ‘ Bệ hạ lấy hiếu phụng mẫu nghi, thái hậu khiêm tốn bảo toàn quốc thể, thỉnh làm như lời thái hậu ’, hai câu nói đó đã khiến nàng không thể nói được gì, lại không thể nổi giận, thiếu chút nữa còn bị bá quan trên triều cười chết, về sau Hoàng Thượng ban lệnh cho thiên hạ lấy ngày sinh thần của nàng làm thành một ngày lễ lớn, mới có thể làm dịu được hờn dỗi của nàng.”

“Hôm nay nàng lại lần nữa mưu đồ việc này, chẳng lẽ đã nắm chắc phần thắng trong tay?”

“Vương Tằng, Yến Thư cùng các trọng thần trong triều cũng giống như ngươi đối đãi nàng như người trong hậu cung, lúc nào cũng khuyên ngăn kiềm chế việc làm của nàng, không nghĩ tới năm trước Vương Tằng được nàng giao cho quản lí Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung3, cộng thêm mọi sự vụ lớn nhỏ trong Ngọc Thanh Chiêu Ứng cung lớn nhỏ sự vụ, đây chính là một chuyện rất vinh dự, mọi người trong triều còn tưởng rằng nàng khoan dung độ lượng, không ngờ hạ tuần4 tháng sáu Ngọc Thanh Chiêu Ưng cung tự dưng vô cớ nổi lên một trận đại hỏa, một tòa Lâm Cung to như vậy một tòa ‘lâm cung ngọc vũ’5 to như vậy lại bị đốt thành một đống hoang tàn chát đen, Vương Tằng quản giáo bất lực, đau khổ chịu tội, cuối cùng bị điều đi Thanh Châu làm tri huyện, chiêu này giết gà dọa khỉ thực cũng khiến trên trên triều yên ổn một thời gian dài.”

Đặng Đạt Viên cả kinh, “Như thế này thì xem ra nàng thủy chung là muốn hưởng lễ ngộ giống như thiên tử.”

Bạch Thế Phi nhẹ cười không thôi, “Ta từng nghe nói nàng tự mình thăm dò đánh giá của các đại thần về Võ Tắc Thiên, còn dự định dựa vào lễ nghi của hoàng thất mà xây dựng Thất Miếu cho nhân gia Lưu Thị của nàng, về sau bị phó tướng Lỗ Tông Đạo khuyên can mới bỏ đi ý niệm trong đầu, bây giờ Lỗ Tông Đạo đã qua đời, Vương Tằng bị bãi chức, Yến Thư mặc dù tạm thời được chu toàn, nhưng cũng khó giữ thân, chỉ có Lã Di Giản được đề bạt làm tể tướng, toàn bộ thế lực triều đình đã nằm trong tay nàng, dự đoán đến năm nay chuyện nàng muốn làm nhất định sẽ hoàn thành.”

Lúc này Thiệu Ấn từ ngoài cửa tiến vào, “Trong nội cung có chỉ, truyền công tử yết kiến.”

Đặng Đạt Viên nhíu mày, “Theo lý công tử cũng chưa từng tham dự đến những chuyện đấu đá bát nháo trong cung, tại sao lại bị lôi kéo vào chứ.”

Bạch Thế Phi cười khổ, buông cây bút đỏ trong tay ra, xếp lại cuốn sổ ghi chép “Ta cũng là bởi vì chưa từng tham dự, mới phá hỏng chuyện lớn”. Mấy năm trước chỉ lo chăm coi chuyện làm ăn trong phủ, đối chuyện triều chính chẳng quan tâm, kết quả lúc xoay người lại phát hiện, đã trở thành ‘người vì dao thớt, ta vì thịt cá’6.

Đại hôn còn chưa hết ngày thứ ba, bên kia đã xuất chỉ đánh phủ đầu, có thể thấy được toàn bộ đều không đem hắn đặt ở trong mắt, nói đi thì nói lại, thái hậu có thể yên lặng theo dõi mọi diễn biến, đợi một mạch cho đến khi hắn chính thức kết hôn xong mới lên cơn, cũng coi như là một sự nhẫn nãi hạng nhất.

Được nàng bồi dưỡng trong nhiều năm, tính tình cũng trở thành nên thận trọng dè đạt trong mọi chuyện, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của hắn.

Cong cong đôi môi đỏ, hắn đi ra cửa.

Bên trong hoàng thành, thái hậu lại đang ở trong Khánh Thọ cung.

Quách hoàng hậu dáng vẻ đoan trang, đi cùng là biểu muội Hạ Nhàn Phi, con gái của Binh Bộ Thượng Thư Hạ Kính, cùng ngồi ở bên cạnh. Hạ Nhàn Phi nổi tiếng là đệ nhất mỹ tài nữ (vừa đẹp lại vừa tài) tại thành Biện Lương, kính cẩn mà cúi đầu, mi tiệp (lông mày và lông mi) như vẽ trên dung nhan kinh sầu đạm nhiễm tuyệt mỹ, một vẻ đẹp buồn bã động lòng người, khiến cho người khác phải vô cùng thương tiếc

Chu Tấn đứng ở bên trái phía sau Lưu Nga, trầm tĩnh như bóng.

Lưu Nga hơi liếc mắt về phía Hạ Nhàn Phi, khẽ hớp một ngụm trà trong chén rồi mới nói, “Tâm ý của ngươi hoàng hậu đã từng nói với ai gia.” Chỉ là không nghĩ tới tại nàng đã ngầm ám chỉ mà Bạch Thế Phi sau lại vẫn nghịch ý mà làm, ít nhiều có chút làm cho nàng trở tay không kịp, “Thời điểm tiểu tử kia đính hôn đã đem hôn sự huyên náo khắp nơi, lớn bé trong Khai Phong phủ không người nào không biết hắn đối với nhi nữ của Yến ưa thích không rời, ai gia nếu như lúc đó nhúng tay vào, chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ chê cười, bị mang tiếng xấu một gậy đánh gãy đôi uyên ương.”

“Thái hậu nói rất đúng.” Hạ Nhàn Phi thấp giọng kính cẩn trả lời, “Chỉ trách số tiểu nữ vô phúc duyên phận mỏng manh.”

Hoàng hậu than nhẹ, “Cũng là do ngươi nhắm phải mục tiêu không nên nhắm , gặp phải con cái nhà ai thật bất hảo, hết lần này tới lần khác bắt gặp hắn ngay trong lễ Hoa hết lần này tới lần khác bắt gặp hắn ngay trong lễ Hoa Thần8, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng nói, hắn cũng chính là người chân chính ‘phiến diệp không dính thân’ 9.” .” Lặng lẽ mà nhìn về phía thái hậu, bất đắc dĩ mà nói, “Bây giờ hắn lại lấy về chính thất, làm sao mà có thể tưởng tượng được chứ?”

Hạ Nhàn Phi nhẹ nhàng cắn môi, mi mắt rũ xuống có vẻ như muốn rơi lệ.

Thế nhưng thái hậu lại cười rộ lên, “Được, hoàng hậu bây giờ là đang xem thường ai gia đó.”

Hoàng hậu cuống quít đứng dậy, “Nhi thần không dám, mong rằng mẫu hậu thứ tội.” Nói xong lại quỳ xuống lạy.

“Đứng lên đi.” Lưu Nga đặt trà chén xuống, “Nếu ai gia muốn tra hỏi chuyện này, không thiếu được muốn hai tỷ muội các ngươi hao tốn chút tâm tư.”

Hạ Nhàn Phi mừng rỡ, tức thời nín khóc mỉm cười, Doanh Doanh bái tạ đứng dậy.

Có nội thị (người hầu trong cung) đi vào mà nói, “Nội Tàng khó có thu một trân phẩm, sai người tặng cho thái hậu tiêu khiển.” Vừa dứt lời liền trình lên một cây sáo được làm từ ngọc thạch màu xanh.

Chu Tấn bên cạnh nhìn thấy, không khỏi nghẹn ngào kêu nhẹ.

Lưu Nga chỉ cảm thấy ống sáo trong suốt, cầm vào tay thì thấy lạnh buốt, ánh sáng trượt trên thân sáo có thể chiếu sáng cả một nơi u tối, đúng là được chế từ một loại ngọc vô cùng tốt không hề có dấu vết, trên đỉnh sáo còn buộc một bông lúc được thắt từ năm loại tơ vàng khác nhau, vô cùng tao nhã mà tinh xảo, lúc tiếp nhận không kềm được mà phải nhìn lại vài lần, lại nghe thấy tùy tùng bên cạnh vậy mà phát ra tiếng ngạc nhiên, liền tăng thêm ba phần thích thú, quay đầu hỏi, “Cái này có lai lịch ra sao?”

Chu Tấn tiến lên khom người bẩm báo, “Nếu như thần đoán không sai, cây sáo này có lẽ có một tên gọi là Vấn Tình sáo. Ước chừng một trăm năm trước, ở trong rừng xanh có một cặp thần tiên quyến lữ vô cùng nổi danh, nam gọi là Phạm Vấn Thiên, nữ gọi là Liễu Hoàn Tình. Phạm Vấn Thiên thiếu niên thành danh, mười bảy mười tám tuổi cũng đã là một nhân vật rất nổi tiếng, năm đó lúc hắn hai mươi tuổi, vô tình gặp được Liễu Hoàn Tình sau đối với nàng còn nhất kiến chung tình, mà Liễu Hoàn Tình kia chính là con gái của một nhạc công, hoàn toàn là một nữ tữ tầm thường không hề biết võ công, vốn là tiền đồ vô lượng nhưng Phạm Vấn Thiên vì nàng mà rời khỏi giang hồ, hai người dắt tay quy ẩn lâm cốc.”

Hạ Nhàn Phi lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, khiến cho khóe mắt Chu Tấn phải liếc qua một cái.

Hắn cúi đầu tiếp tục nói, “Ước chừng mười năm sau đó, có một đám người trong võ lâm tụ tập tại Vạn Tuyền Phong tranh đoạt một khối hàn ngọc ngàn năm, Phạm Vấn Thiên bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt hàn ngọc đã bị hắn lấy đi, không đợi cho mọi người thấy rõ ràng, thân ảnh của hắn dĩ nhiên đã biến mất, chỉ từ xa xa để lại một câu ‘ các ngươi đến đây tranh giành, quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta, không bằng để ta lấy đi làm thành cây sáo cho Hoàn Tình’, về sau trên giang hồ liền đồn đãi, nói hắn tìm được danh thủ (thợ thủ công nổi tiếng) Bất Xuất Thế10 điêu khắc làm thành một cây Vấn Tình sáo cho Liễu Hoàn Tình, nhưng là trên đời lại chưa từng có người thấy qua.”

Thái hậu nghe được thấy thú vị, “Lại có một câu chuyện được ít người biết điến như cậy, ngược lại cũng có hứng thú.”

“Tương truyền Liễu Hoàn Tình còn phổ một khúc nhạc gọi là: Vấn Thiên Hoàn Tình khúc, chỉ là thủy chung chưa từng có người nghe qua.”

“Xuống dưới tìm nhạc sĩ đến, để cho ai gia nghe một chút xem cây sáo làm từ ngọc này có chỗ gì đặc biệt.” Lưu Nga nói, sau đó liền bắt gặp trên mặt Hạ Nhàn Phi hình như có chút kích động, cho nên mới tùy tiện hỏi, “Chẳng lẽ ngươi biết thổi?”

Hạ Nhàn Phi cung ứng, “Tiểu nữ tử xác thực từng học qua mấy khúc, chỉ sợ làm ô thánh nhĩ của thái hậu.”

Lưu Nga đang định lên tiếng, nội thị ở bên ngoài đã xướng lên, “Bạch gia công tử cầu kiến — “

Nàng liền dừng lại cuộc đối thoại, đem cây sáo đặt trên bàn, “Truyền.”

Hạ Nhàn Phi chợt nghe thấy Bạch Thế Phi đã đến, mặt không khỏi mặt lộ vẻ kinh hỉ, lại nhận được ánh mắt của hoàng hậu, mặc dù âm thầm lưu luyến, cũng biết là không nên tiếp tục mà phải dừng lại, chỉ có thể đứng dậy cùng nhau xin đi.

Lưu Nga cũng không giữ các nàng, chỉ là phất phất tay, “Đi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.