Bạch Thế Phi rất nhanh liền phát hiện, cái vị tiểu nha đầu tên gọi là Thượng Truỵ mấy ngày liên tiếp đều tận lực lẩn tránh hắn, vốn lẽ ban
đầu chỉ là lảnh tránh ánh mắt cuả hắn, còn bây giờ thì đã bắt đầu tránh
né cả nguời hắn.
Bất kể là cùng nhau ở chung ở một nơi nào đó như đại sảnh hay ra vào
cầm thất phòng mà ngẫu nhiên gặp nhau đảm bảo là ở trước mặt hắn nàng
sẽ vĩnh viễn là cuí đầu và cúi đầu, sau khi hành lễ xong sẽ không đứng
đợi ở một bên mà sẽ vội vàng rời đi, nếu ở trong hành lang từ xa đã thấy hắn, nàng khẳng định sẽ quẹo cua biến mất không còn bóng dáng, hắn
tuyệt đối không còn vọng tuởng nàng sẽ còn có thể đi tới trước mặt hắn.
Bạch Thế Phi vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trong nội tâm có chút tư vị không thể diễn tả nhưng càng ngày càng đậm.
Mặc dù diện mạo hắn không thể nói là như Phan An hay Tử Kiến, nhưng
từ nhỏ đến lớn xung quanh hắn không có nguời nào là không bứng bế hắn
trong lòng? Đi trên đường chính không phải là ngàn nguời phải chắp tay
thi lễ sao? Ngay cả Thái Hậu đương triều ngoài mặt cũng xem hắn giống
như châu bảo, mà trên duới Khai Phong phủ phàn là các tiểu thư gia đình
quyền thế đều muốn làm mai với Bạch phủ, các bà mối đều muốn làm mai các tiểu thư gia đình quyền thế với Bạch phủ, từ sau khi hắn hai mươi tuổi
đến nay thì không biết bao nhiêu cánh cưả cuả Bạch Phủ đã bị đạp phá.
Hằng năm vào đêm nguyên tịch (lễ đốt đèn), tiết thanh minh, lễ hoa tiêu, tỳ nữ xui xẻo lén lún chuyển cho hắn tín thư cùng khăn tay cuả các tiểu thư danh môn khêu các thì càng không thể đếm xuể – -
Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ thử qua cảm giác bị nữ tử xem như quỷ mị mà trốn tránh.
Điểm chết người nhất vẫn là, trong kinh thành nhiều tuyệt sắc giai
nhân như vậy mà hắn một người cũng không mắt tới, lại hết lần này tới
lần khác đối với tiểu nha đầu này động tâm tư, cũng bởi vậy vì nàng tận
lực trốn tránh mà tâm tình cũng dần tích tụ chút uất ức.
Thượng Trụy cứ lẫn trốn người nào đó rõ ràng như vậy, đến nỗi người
cẩn thận chu đáo là Yến Nghênh Mi cũng đã nhận ra, nhưng mà vô luận nàng ở bên cạnh thăm dò gặng hỏi như thế nào bên cạnh thăm dò hoặc lấy danh
tiểu thư ra gặng ép, cũng thuỷ chung không hỏi ra được cái gì, Thượng
Trụy cũng chỉ một mực chắc chắn là nàng nhạy cảm.
Ngày hôm đó vào lúc ăn trưa, sau khi Yến Nghênh Mi nhập tọa, Thiệu Ấn liền giương giọng phân phó, “Đem đồ ăn lên.”
Yến Nghênh Mi khẽ giật mình, “Công tử không phải còn chưa tới sao?”
Thiệu Ấn khom người đáp, “Thân thể công tử không khỏe, có phân phó nói ngày hôm nay không đi ra dùng bữa.”
“Hắn làm sao vậy? Có phải hay không thời tiết chuyển lạnh, không cẩn thận bị nhiễm lạnh rồi hả?”
“Ngược lại, công tử cũng chưa từng bị nhiễm lạnh.” Thiệu Ấn dừng một
chút mới nói, “Chỉ nói là trong ngực có chút buồn bực uất ức.”
Yến Nghênh Mi nghiêng đầu mắt nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, nhịn không đuợc mỉm cười.
Thượng Trụy nhẹ nhàng rũ mi xuống, tránh mà không nhìn thấy ánh mắt hàm chưá ba phần thâm ý của Yến Nghênh Mi.
Bọn người hầu bưng lên thức ăn có đại chưng táo (大蒸枣), khắc hoa mai
quả bóng nhỏ (雕花梅球儿), rượu dấm chua thịt (酒醋肉), hoa xuy am tử (花炊鹌子),
nhuận kê (润鸡), ngũ trân thủy tinh quái không đều (五珍水晶脍不等), đợi cho mọi
thứ được bày biện chỉnh tề, Yến Nghênh Mi mới nói với Thiệu Ấn, “Đại
quản gia, làm phiền mang đến cho ta một chén tam tuyệt (三脆).”
Thiệu Ấn lập tức cho người mang lên.
Yến Nghênh Mi quay đầu, “Thượng Trụy, ngươi đem chén canh này đến cho công tử.”
Tất cả hạ nhân hầu hạ ở đây rõ ràng đềy bị sững sờ, phải biết rằng
toàn bộ thức ăn ở trên bàn không cần phân phó cũng sẽ mang đến một phần
giống như vậy tới Đệ Nhất Lâu, Thiệu Ấn vừa mới tiến lên phân trần, Yến
Nghênh Mi đã khoát tay, “Để cho nàng đi một chuyến.”
Đáy mắt Thiệu Ấn thu lại một ánh quang, liền đưa ra khay đựng chén canh vừa mới mang lên đưa cho Thượng Trụy.
Thượng Trụy bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận.
Thiệu Ấn tống tiễn nàng ra bên ngoài phòng rồi nói, “Trụy cô nương,
nếu như cửa viện không có ai chào hỏi thì cứ ngươi trực tiếp đi vào cũng được, công tử gia khẳng định trong căn phòng đầu tiên.”
Nàng nhẹ giọng đáp lại, “Vâng.”
Bưng khay một đường bước đi.
Từ cổng vòm rủ hoa tiến vào trong viện mà Bạch Thế Phi ở, dọc theo
hành lang gấp khúc trải đầy kỳ hoa dị thảo đi vào bên trong, đi qua một
góc sân tĩnh mịch trồng đầy hoa, đến bên trong chính giữa viện là một
tòa lầu các hai tầng hồng lương nguy nga lộng lẫy, tứ phương là cột trụ
mái hiên trang trọng. Nơi đâu chính là dinh thự nổi tiếng Đệ Nhất Lâu.
Trong đình viện lại đúng như Thiệu Ấn nói, không có bóng người cũng
không có tiếng nói, bọn sai vặt cùng Bạch Kính toàn bộ không biết đi đâu rồi, Thượng Trụy nhìn qua cái khay trong tay, buộc lòng phải bước lên
bậc thang, nhẹ nhàng đi theo hành lang dưới mái hiên mà đi qua, dừng
chân trước chánh đường, đưa tay nhẹ nhàng gõ cánh nửa mở nửa đóng.
Từ cánh cửa nửa mở nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên sàn được trải
kín bằng một loại thảm ba tư màu hoa tường vi, trên sợi lông tơ xinh đẹp mềm mại còn có một mảng vân án chói mắt phát sáng, ngay giữa phòng còn
bày biện một cái bàn làm từ thân cây tử đàn được điên khắc hình ‘Thụy
thú phi điểu’, nơi nối tiếp chân bàn và mặt bàn là một cái mộng cong
cong hoa mỹ giống như một tầng mây tuôn, mặt bàn thì khảm một lớp mỏng
phỉ thúy xanh biếc, bên cạnh bàn còn có bày biện vài ghế ngồi tròn điêu
khắc và trạm trổ phỉ thúy cùng kiểu.
Cách đó không xa song cửa sổ cùng song chấn sạch sẽ không phải được
niêm phong bằng giấy, mà bằng một loại thất sắc lưu ly vô cùng quý hiếm, dựa vào tường là chằng chịt những giá đỡ khắc những hoa văn Sơ Lãng,
mặt bên ngoài còn phủ một lớp vàng vô cùng xa hoa lộng lẫy.
[….] (Tả cảnh nhiều quá, edit đến chóng cả mặt nên tạm thời lượt bỏ)
Cho tôi tớ đều đi dùng bữa, một mình một người lưu lại trong phòng,
Bạch Thế Phi đối với một bàn đầy thức ăn đã nguội lạnh mà không hề muốn
ăn, lúc nghe được tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, cũng thật sủng sốt.
“Vào đi.” Hắn nhìn vào hướng cửa ra vào.
Thượng Trụy nhẹ tay đẩy cánh cửa đang đóng một nửa, không hẹn mà bốn mắt chạm nhau.
Thấy người tới lại là nàng, Bạch Thế Phi chỉ cảm thấy ngực đau xót,
nàng không phải là không muốn nhìn thấy hắn sao? Bạch phủ to lớn như
thế, hai người đều có chỗ ở riêng, hắn còn thường thường không trong
phủ, vốn đã khó có thể gặp mặt nàng một lần, nha đầu kia lại còn tránh
hắn như vậy.
Nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, che dấu cực nhanh cảm xúc trong đáy mắt không để cho hắn thấy.
“Tiểu thư cho ta đưa canh đến cho công tử.” Thượng Trụy mang thứ đó dọn xong, bãi lễ muốn rời đi.
“Ngồi xuống.” Hắn nói khẽ.
Chân nàng đã nâng nhưng nghe cái này hai chữ này liền không thể không thu hồi, xoay người lại, “Thượng Trụy không dám.”
“Ngồi xuống.” Lập lại một lần, sau đó hắn không nói thêm gì nữa, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu chậm rãi ăn đĩa rau.
Thượng Trụy cúi đầu đứng nguyên chỗ, một bàn tay thì cầm khay, còn
tay kia bất an mà nắm chặt tà váy, có chút không biết làm như thế nào
cho phải.
Thấy nàng thủy chung bất động, Bạch Thế Phi dừng lại đôi đũa, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Nàng nhanh chóng nhìn hắn một cái, rốt cục vẫn phải nhẹ nhàng đem
khay ôm ở trước ngực, ngồi xuống ở cái bàn đối diện cách hắn xa nhất.
Hắn lúc này mới một lần nữa mới động đũa, nhưng lại ăn rất chậm, cũng rất ít, cả bàn tám chín món ăn chỉ động ba đĩa, hơn nữa cũng chỉ động
đến ba đĩa đó, mỗi cái đĩa bất quá chỉ ăn một chút, nhìn thấy như vậy
Thượng Trụy nhịn không được khẽ nhíu mày, bởi vì ngày bình thường chỉ lo tránh hắn mà không có lưu ý đến, chưa từng nghĩ hắn lại kén chọn như
vậy.
Trầm lặng quá mức khiến cho giữa hai người trầm mặc có chút thân
thiết đặc biệt, dần dần khiến cho nàng cảm thấy một chút khẩn trương,
bắt đầu tìm cách nói chuyện, “Công tử ăn quá ít.”
Bạch Thế Phi dừng đũa một chút, không lên tiếng.
Câu nói tiếp theo đến bên miệng chuẩn bị nói ra thì bị nàng cứng rắn nuốt trở vào, nhẹ nhẹ cắn môi dưới.
Hắn lại bỗng nhiên giương mắt nhìn nàng, một đôi mắt tinh thâm huyền như nước sâu, lại phảng phất u âm oán hận.
Trong lòng nàng giống như bị khẽ chạm nhẹ một cái, nàng vô ý lại lần né tránh tầm mắt của hắn.
Thật vất vả mới có lại một chút khẩu vị giờ lại biến mất hầu như
không còn, hắn lại nhẫn nhịn không được đặt xuống chiếc đũa trong tay.
“Thượng Trụy.”
“Đây.” Nàng đáp nhẹ, trái tim trong ngực thình thịch thình thịch mà đập thật nhanh, lỗ tai dường như lặng lẽ nóng rần lên.
“Về sau từ bỏ thói quen này đi.”
“Cái gì?” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Gần ở trước mặt hắn chỉ cách một cái bàn, lần nữa con mắt màu đen
nàng trợn lên lại bay vào làm cho thần thái người ta mát lạnh, khiến cho hắn nhịn không được nội tâm lại có chút đung đưa, khẽ thở dài, hắn nói, “Về sau ngẩng đầu lên nhìn người.”
Hai má nàng đỏ lên, giống như bị nói chột dạ.
“Nơi này là Bạch phủ, không phải địa phương nào khác — cho dù tòa nhà có lớn, đến cùng chẳng qua cũng chỉ một mình ta mà thôi.” Hắn trong lúc nhàn nhạt nói chuyện có chút ít vắng vẻ, “Bạch phủ chưa từng có phân bè kết phái, các quản sự mặc dù đối với dong bộc có chỗ trách phạt, nhưng
bình thường cũng cực kỳ rất nhỏ, tại đây trong phủ đại bộ phận mọi người gặp qua tương đối dễ dàng.”
Cho nên bất kể là nàng tuyệt sắc tinh đồng, hay là nàng tâm tư cẩn
thận đề phòng, tại đây không tồn tại chuyện các phòng lục đục với nhau
cùng với chuyện đấu đá lẫn nhau trong phủ, kỳ thật cũng không có cần tận lực che dấu.
“Nô tài đã minh bạch.” Câu trả lời của nàng đủ thấp cho muỗi nghe.
Nàng khống chế không nổi lại cúi đầu xuống lại khiến cho hắn cảm thấy trong lòng một hồi lạc lõng, có như vậy hắn lại nổi lên động niệm, muốn nâng lên khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của nàng nhìn kỹ cặp mắt trong
suốt kia, đáy lòng có một âm thanh nho nhỏ cho hắn biết chính mình là
khát vọng cỡ nào, khát vọng nàng đáp lại, dù là chỉ là cho hắn một cái
ánh mắt nhẹ nhàng, ít nhất có thể khiến cho hắn không đến nỗi thẫn thờ.
Cánh cửa “Két..” một tiếng mở rộng ra, Bạch Kính người hầu thiếp thân của Bạch Thế Phi trở vào, bất ngờ nhìn thấy Thượng Trụy đang ngồi, ngạc nhiên buột miệng nói ra, “Trụy Tử ngươi tới hồi nào?”
Rốt cục cũng có người quay lại, Thượng Trụy như nhặt được đại xá, vội vàng đứng dậy hướng Bạch Thế Phi hành lễ cáo lui, cũng không đợi hắn
lên tiếng đã bước nhanh rời khỏi ra bên ngoài, Bạch Thế Phi chằm chằm
nhìn bóng lưng giống như đang chạy trốn của nàng, buồn bực đến nỗi muốn
xốc cái bàn lên, đáy lòng im lặng hỏi trời xanh, vì sao là nàng, tại sao lại là hắn với nàng.