Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 52: Chương 52: Đỗ chỗ thuyền bè xa




Hồ Kim Minh ở Lộ Bắc cổng Thiên Môn thuộc phía tây thành Khai Phong, ngược hướng với Quỳnh Lâm uyển ở Lộ Nam.

Bắt nguồn từ vương triều Thái Tông thái bình hưng thịnh, năm đó đã hạ lệnh mở đường dẫn nước sông vào thành, bốn phía hồ dùng đá bao quanh tạo thành con đê giữ nước ở bên trong, đường nhỏ quanh hồ dài gần bảy dặm, vốn là nơi triều đình dùng để huấn luyện thủy binh, Hoàng đế sẽ ở trong đình bên hồ kiểm duyệt thủy chiến, mặt trời tỏa nắng phản chiếu từng đám mây trên mặt hồ rộng lớn, các tướng sĩ điều khiển thuyền ngang dọc tới lui, cờ bay phấp phới, thoắt tụ họp thoắt tản ra, thoáng chốc lại như quỷ thần, cảnh tượng cực kỳ quyết liệt hùng vĩ.

Về sau trải qua nhiều lần được quan phủ xây dựng thêm, bố cục hồ Kim Minh đã dần dần hoàn mỹ, dần dần biến thành nơi có phong cảnh xuất trần được đặt tên là Đế Gia Lâm uyển, hằng năm từ mùng một tháng ba đến mùng tám tháng tư sẽ mở cửa cho dân chúng vào tham quan dạo chơi, thời điểm hoa đào rực rỡ trong khung cảnh liễu bay phất phới, xuân ý dạt dào, hàng nghìn du khách đến đây xem, mặc kệ gió nhẹ hay mưa phùn, du thuyền trong hồ vẫn nhiều như mắc cửi, khách du hồ trên sông thì đông như kiến.

Nếu may mắn gặp được Hoàng để cưỡi thuyền rồng đi ngắm hồ, dân chúng trong thành Khai Phong sẽ càng kéo nhau mà đến, trong hồ chẳng những có đủ loại du thuyền, nhạc thuyền, họa thuyền, hổ đầu thuyền tha hồ cho mọi người ngắm cảnh, tấu nhạc, còn có thuyền rồng dài đến bốn mươi trượng, ngoài ra còn có đội thuyền đua xếp thành hàng bày trận, thi chèo thuyền, vô cùng náo nhiệt.

Hôm sau, được Bạch Kính thông truyền xuống muốn cả nhà đi ra ngoài du hồ, Yến Nghênh Mi, Hạ Nhàn Phinh cùng với người hưng phấn đến mức gần như cả đêm không ngủ Trương Lục Dạng từ sớm đã trang điểm sẵn sàng, tụ tập một đường, lúc Bạch Thế Phi khoan thai đi tới, mọi người đều khẽ giật mình.

Trương Lục Dạng nhanh mồm nhanh miệng, dẫn đầu hỏi, “Thế Phi ca ca, huynh không phải vẫn luôn như hình với bóng với Trang đại ca hay sao? Sao giờ chỉ có một mình huynh, huynh ấy không đi à?”

Bạch Thế Phi nói, “Hôm nay huynh ấy có việc, không đi được”.

Lúc này Thiệu Ấn vội vàng tiến vào, đưa cho Yến Nghênh Mi một phong thơ, “Đại phu nhân, mới rồi có người đưa tới”.

Yến Nghênh Mi ngẩn người, trong lòng kỳ quái không biết là ai, vừa mở thư ra, chân mày giật giật, cười cười gấp lá thư lại bỏ vào trong tay áo, áy náy nói với Thế Phi, “Là mẫu thân ta nhờ người đưa thư đến, ta cần trở về viết cho bà mấy chữ, không thể cùng ra ngoài với Công tử rồi, huynh ở lại chơi thật vui với hai vị muội muội nhé”.

Bạch Thế Phi không miễn cưỡng, chỉ nhẹ gật đầu, đôi mắt lướt qua Thượng Trụy ở phía sau nàng, lúc xoay người bên môi lộ ra một chút thích thú không để ai nhìn thấy, cùng Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng ríu ra ríu rít đến môn phòng, một hàng tùy tùng mười người đã ở ngoài cửa chờ sẵn từ sớm, thanh thế mênh mông cuồn cuộn khởi kiệu mà đi.

Trong sảnh yên tĩnh, mí mắt vẫn nửa rủ xuống, lúc ngẩng đầu lên Thượng Trụy nói với Yến Nghênh Mi, “Phu nhân và lão gia vẫn khỏe mạnh chứ?”

Yên Nghênh Mi che miệng cười, không trả lời nàng, chỉ gọi Thiệu Ấn đang định rời đi lại, “Đại quản gia, phiền ông chuẩn bị hai cỗ kiệu nhỏ, ta muốn ra ngoài một chuyến”.

“Vâng, tiểu nhân làm ngay”.

Thượng Trụy nghi hoặc khó hiểu mà nhìn về phía Yến Nghênh Mi, “Tỷ muốn đi đâu vậy?”

“Đợi đến nơi rồi muội sẽ biết”.

Không lâu sau, hai cỗ kiểu nhỏ sơn xanh từ cửa sau Bạch phủ đi ra.

Lại nói ở bên kia kiệu của Bạch Thế Phi, Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng đến cổng Nam trước bờ hồ Kim Minh, một đám nô bộc và tỳ nữ túm tụm chầm chậm đi vào.

Bên cạnh bờ hoa Điệp soi bóng liễu, sóng xanh dập dờn, phóng mắt trông về phía xa, hơn trăm bước về phía tây chính là Lâm Thủy Điện, lại đi tới tiếp không xa lắm là cầu Tiên Kiều, chỗ khung đỡ cầu có ba tòa giả sơn chằng chịt, tạc tượng bầy chim nhạn rất tinh xảo, chân cầu là chỗ hồ nước sâu, trên mặt nước xây năm tòa điện tương liên vào nhau gọi là Bảo Tân lâu rất hào hùng kỳ vĩ, đình đài đẹp đẽ nguy nga, cảnh trí rất hợp lòng người.

Phía trước có đặt một bến tàu, hồ dùng đá xanh san phẳng tạo thành bậc thang đi xuống thấp hơn một thước so với mặt đường, tất cả các thuyền lớn nhỏ để cập theo bờ hồ thả neo ở đây, khí thế nhất là chiếc thuyền to có mái che phân thành trước – giữa – sau, hai bên có cột trụ chống trời, hành lang gấp khúc rộng rãi, cửa sổ khắc hoa, mái hiên cong cong điêu khắc hình long phượng phảng phất như đang giương cánh muốn bay cao.

“Oa! Thế Phi ca ca, đây có phải là thuyền của chúng ta không? Thật là đẹp mắt!” Trương Lục Dạng hưng phấn túm lấy tay Mạc Ngôn, miệng thì hân hoan kêu to gọi Thế Phi, vừa thấy hắn gật đầu, lập tức không thể chờ đợi được mà gạt mọi người ra, dành làm người dẫn đầu leo lên thuyền.

Bạch Thế Phi không biết nên khóc hay cười, “Muội cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống nước đó”.

“Muội sẽ không —— A ——” lời kiêu ngạo mười phần còn chưa đáp xong dưới chân đã trợt, Trương Lục Dạng nghẹn ngào la hoảng lên, Bạch Thế Phi ở bên cạnh nhanh tay, một phát bắt được khuỷu tay nàng, tránh khỏi nguy hiểm rơi vào trong nước đỡ lấy nàng trở lại bờ hồ.

“Đã bảo muội đừng gấp gáp rồi”. Hắn giễu cợt không thôi.

“Làm muội sợ muốn chết”. Trương Lục Dạng kinh hồn trấn định lại, nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, phục hồi tinh thần rồi mới chịu tiếp tục lên thuyền, khóe mắt lơ đãng nhìn thấy nét hơi ghen trên mặt Hạ Nhàn Phinh, đôi mắt tròn chuyển động, bỗng nhiên khẽ ngã ra sau, cả người dựa vào trong ngực Bạch Thế Phi, “Ôi, Thế Phi ca ca, muội chóng mặt quá”.

Ngón tay ngọc nhấc lên kìm giữ chỗ chân mày, ngăn cản ánh mắt của Hạ Nhàn Phinh, lại đắc ý nháy mắt với Mạc Ngôn bên kia, khiến Mạc Ngôn bật cười tại chỗ.

Gương mặt Hạ Nhàn Phinh tức thời biến đổi.

Bạch Thế Phi làm sao nhìn không ra Trương Lục Dạng diễn trò, nhưng chỉ cười không nói, đối với Hạ Nhàn Phinh đang nhanh chóng cáu bực ở bên cạnh cũng phảng phất như không có chút cảm giác nào.

Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, Hạ Nhàn Phinh đã thay đổi thành nét mặt tươi cười, đi ra phía trước, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Bạch Thế Phi, nũng nịu mềm mại mà gọi một tiếng, “Công tử…” Giọng điệu phảng phất u oán kéo dài, lại giống như bất mãn làm nũng, oán trách hắn sao lại bất công như thế, đơn độc bỏ mặc một mình nàng.

Bạch Thế Phi đang định trả lời, chợt thấy Trương Lục Dạng toàn thân cứng đờ, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khủng hoảng, mắt của hắn thoáng nhìn theo hướng nàng đang nhìn, một bóng lưng cao lớn mặc áo xanh thấp thoáng xuất hiện rồi hòa vào trong biển người như thủy triều, trong khoảnh khắc đã biến mất không thấy đâu nữa.

“Ôi chao, Bạch công tử! Trùng hợp vậy! Hôm nay ngài cũng tời du hồ à?” Cách bên này một con thuyền, từ trong khoang bước ra một người khoảng độ tuổi trung niên mặc áo lụa mỏng thêu hoa, đứng chỗ mạn thuyền cúi đầu thật sâu chào Bạch Thế Phi, “Ta còn nói tiếng ai ở bên ngoài nghe quen như vậy, nhịn không được đi ra xem thử, không ngờ thật sự đã để một kẻ thân phận thấp kém như ta được gặp Công tử, tục ngữ nói hẹn trước không bằng vô tình gặp được, Công tử có thể nào hạ mình qua bên thuyền này tụ họp một chút không?”

Bạch Thế Phi mỉm cười trả lễ, “Ông chủ Mạnh khách sáo khách sáo, kẻ hèn muốn đến thăm ông chủ Mạnh đã lâu rồi, chỉ khổ nỗi thời gian trước cứ mải bận rộn ở bên ngoài, vừa về đến đã bị việc nhà quấn lấy không thoát ra được, xin ông chủ Mạnh chờ một chút, ta nhắn nhủ vài câu lập tức sẽ đến ngay”.

Quay đầu cười nói với Hạ Nhàn Phinh và Trương Lục Dạng, “Ông chủ Mạnh là vị khách quan trọng trong hợp đồng mua bán của Bạch phủ chúng ta, vốn có một mối làm ăn hệ trọng đang cần thảo luận với ông ấy cho thật tốt, chỉ là gần đây cả ta và ông ấy đều bận rộn, thời gian hẹn gặp không trùng khớp, khó được hôm nay gặp gỡ, ta cần phải qua thuyền bên kia, phỏng đoán có lẽ sẽ không về sớm được, hai người cứ kết bạn đi chơi với nhau đi, ta sẽ ở trên thuyền của ông chủ Mạnh chờ mọi người trở về”.

Gương mặt Hạ Nhàn Phinh hiện lên vẻ thất vọng, có thể Bạch Thế Phi thật sự có chuyện quan trọng, nàng cũng không nên nói thêm gì, chỉ cúi đầu xuống, đuôi chân mày nơi khóe mắt có chút tổn thương, Trương Lục Dạng ở một bên thì giống như không được yên lòng, sao cũng được mà ừ một tiếng.

Bạch Thế Phi đưa hai người lên thuyền, cẩn thận dặn dò chúng gia đinh cần phải bảo vệ tốt hai vị phu nhân, lúc đưa mắt nhìn về phía du thuyền đang nhanh chóng bơi ra xa bờ, mới nói với Bạch Kính, “Sắp xếp xong hết chưa?”

Bạch Kính đáp tiếng vâng, rồi đi theo hắn bước lên thuyền hoa của ông chủ Mạnh, ông chủ Mạnh vẫn đứng ở chỗ mạn thuyền chờ đợi, cùng Bạch Thế Phi hành lễ chào lẫn nhau, một trước một sau tiến vào trong buồng nhỏ trên tàu, cánh cửa đóng chặt, chỉ thấy bên trong có một người nhàn hạ ngồi tựa vào cạnh bàn, còn một người khác mỉm cười đứng hầu một bên, còn không phải là Triệu Trình và Nhậm Phiêu Nhiên ư.

Thuyền hoa chậm rãi bơi ra giữa hồ.

Cỗ kiệu nhỏ mang theo Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy hai người từ đường cái đi thẳng về hướng tây, đi qua đường cái phía tây rồi phố Kim Lương Kiều, xuyên qua dịch trạm Đình Tây gần Vạn Thắng môn, đi thẳng ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại ở bờ bắc hồ Kim Minh, khu vực này bởi vì cảnh trí không đẹp, khó coi, quan phủ bỏ mặc không sữa chữa, bởi vậy ít ai lui tới.

Hai người bước xuống, chỉ thấy bên cạnh bờ đang đậu hai chiếc thuyền hoa nhìn qua cũng không thu hút lắm.

Thượng Trụy nhíu mày, “Tỷ đến nơi này làm gì?”

Sắc mặt Yến Nghênh Mi trở nên đỏ hồng, chỉ vào trong một chiếc thuyền hoa, “Phong Tuyền đang ở trên thuyền này chờ ta, chàng có việc muốn thương lượng với ta, muội theo ta cùng nhau lên thuyền ——” dừng một chút, nàng ngược lại chỉ tay về phía một chiếc thuyền khác, “Hay là qua bên thuyền đối diện chờ ta?”

“Thượng Trụy cười lắc đầu, “Tỷ đi đi, muội sẽ đi quanh bờ một chút”.

Yến Nghênh Mi chần chừ, “Đừng đi xa quá”.

Thượng Trụy nhẹ gật đầu, lúc này Bạch Thế Phi đang đưa Nhị phu nhân Tam phu nhân đi du hồ ở phía Nam, nếu lỡ không cẩn thận bị người ta nhận ra Yến Nghênh Mi cùng với thân phận của nàng, chứng kiến Đại phu nhân của Bạch công tử một mình ở chỗ vắng người qua lại, khó tránh khỏi dẫn đến những lời đồn thổi linh tinh.

Sau khi Yến Nghênh Mi lên thuyền, vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng cũng lên một con thuyền khác.

Trên thuyền chỉ có một người chèo, thấy nàng đi lên, cung kính mà thi lễ.

Hai chiếc thuyền một trước một sau dần dần bơi đến chỗ sâu trong hồ.

Thượng Trụy lặng im mà dựa vào mạn thuyền, lơ đãng nhìn về phía xa, bên bờ rừng cây âm u, mặt nước thỉnh thoảng có thể thấy được vài đóa sen mọc hoang, xa xa thấp thoáng cũng có du thuyền đang đong đưa đến, suy nghĩ trong mơ hồ nhớ lại câu thơ xưa của cổ nhân, cồn xuân mênh mang vô tận, gió đông xen lẫn hương hoa, bụi hoa cao thấp, liễu rũ phản chiếu bóng người, bóng núi xa xa một màu xanh ngắt, sóng nước mơ hồ, thân này như cánh bèo trôi, biết nơi đâu là chốn dừng…

Cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi cảm giác trên mặt ẩm ướt, gió thổi khiến nàng rùng mình, người mới từ trong hốt hoảng giật mình tỉnh lại, đưa tay lau, còn tưởng rằng bản thân sớm đã không còn nước mắt nữa, hóa ra cũng như mưa bụi bay trong không trung, dính ướt vào má.

Ngẩng đầu nhìn về trời xanh bao la, dười màn trời trống trải, trên thế gian chỉ có duy nhất một mình nàng làm bạn với chính nàng, ngực chậm rãi buồn như bị mưa phùn khơi màu dâng lên chua xót, một nỗi nhớ nhung nhẹ nhàng quanh quẩn nói không ra lời, chua xót không chịu nổi, lại ngăn không được, chảy tràn như màn mưa trước mắt.

Phía trước thuyền hoa mưa phùn bay tán loạn như tranh vẽ.

Nàng vẫn như cũ tựa người trên mạn thuyền không nhúc nhích, mặc kệ giọt mưa làm ướt tóc và quần áo.

Đau đớn trong lòng một khi nảy mầm, lại tựa như cỏ dại um tùm sinh sôi, một khắc mờ mịt trong đầu lại hiện lên một ý niệm, muốn cứ như vậy mặc kệ tất cả, thật thoải mái mà xả một hơi, không quan tâm mà khóc một trận, nhưng áp lực trong lòng giống như đã thành thói quen lúc nào cũng cố nén, cuối cùng bất quá cũng là nằm sấp trên mạn thuyền, mặc cho nước mắt ướt đẫm trên mặt không tiếng động lăn xuống.

Nước hồ bởi vì gió thổi tạo thành sóng, thân thuyền chấn động.

Sau đó có người ở bên cạnh nàng nhẹ nhàng gọi, “Tiểu Trụy”.

Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một bóng người mặc áo trắng, phảng phất như trong mộng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên rõ ràng vệt nước mắt, đôi mắt đẫm lệ xen lẫn không thể tin cùng hoảng sợ, lại khiến Bạch Thế Phi cảm thấy cõi lòng tan nát.

Hắn một tay ôm lấy nàng vào lòng, ôm thật chặt, ngay cả giọng nói cũng khàn đi, “Ta thích nàng, ta chỉ thích nàng, ta thề, Tiểu Trụy, ta chỉ yêu thích một mình nàng, những người khác ta đều không cần, ai cũng không cần!”Dưới tình thế cấp bách không biết chọn lựa từ ngữ gì, chỉ có không ngừng lặp đi lặp lại, ta thích nàng.

Nàng cuộn mình trong cánh tay của hắn, đặt ở trên vai hắn hai nắm tay nhỏ bé đã siết chặt thành quyền có chút phát run, cuối cùng không chịu nổi mà khàn giọng tuôn ra, bàn tay nhỏ bé thất bại mở ra, níu chặt lấy vạt áo hắn, ở trong lồng ngực của hắn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.