Sau khi Yến Nghênh Mi biết đêm qua Hạ Nhàn Phinh đã rời phủ thì sâu sắc buông xuống mối tâm sự trong lòng, hai người Trương Hạ đều đã rời đi, trong phủ đã không còn ai có thể làm hại đến Thượng Trụy, nghĩ đến bản thân lúc này dù có bứt đi thì cũng không còn gì đáng lo nữa, lập tức phân phó người hầu chuẩn bị lễ vật trái cây, gọi Thượng Trụy cùng nàng trở về Yến phủ.
Mà hôm đó ở trên triều, bất kể là ai cũng không ngờ tới lại có đại thần mượn cớ nhắc lại chuyện Lưu Nga cần trao trả triều chính cho Hoàng đế, đừng nói tất cả các bậc đại thần văn võ bá quan bên dưới đều rùng mình trong lòng, ngay cả Triệu Trinh ngồi cao cao trên điện cũng ngẩn người, tuy rằng sâu sắc như hắn có thể lập tức nghĩ đến chuyện này hẳn có nguyên nhân, nhưng cũng không thể hiểu rõ được ẩn tình bên trong chỉ có thể cẩn thận mà quan sát tình thế.
Không lâu sau Yến Thư và Trương sĩ Tốn cũng tham dự vào, uyển chuyển điều khiển lại dùng ngôn ngữ sắc bén, kẻ xướng người họa đem chuyện Lưu Nga buông rèm chấp chính tạo thành đủ loại tai hại cùng với việc sớm trả lại triều đình cho Triệu Trinh tự mình chấp chính làm lý do, ngoài dự đoán của mọi người nhất chính là Lữ Di Giản quyền cao chức trọng thế kia lại gần như không nói lời nào, thỉnh thoảng vì thân phận ép buộc không thể không chen vào vài câu nhưng cũng chỉ là hàm hàm hồ hồ, không rõ ý đồ.
Mọi người vừa thấy ngay cả người được Thái hậu một tay nâng đỡ, từ trước đến nay mỗi khi gặp chuyện đại sự quân quốc đều nể trọng nhìn bà làm đầu, mà giờ đây thừa tướng lại có ý như đang muốn làm một vị tướng phản chiến, toàn bộ cục diện lập tức trở nên khéo léo trỗi dậy, những quan viên vốn luôn đứng về phía Lưu Nga đều âm thầm giật mình, ngoại trừ vài vị trung thành còn lại phần lớn đều bắt đầu bo bo giữ mình, mà đám đại thần vẫn giữ mình ở vị trí trung lập thì bắt đầu nhìn theo hướng gió nhanh chóng đưa ra lựa chọn, tranh nhau thể hiện ra ngoài lòng trung thành của mình với Triệu Trình.
Cách một mành vải Lưu Nga tức giận đến run rẩy tay chân, chính xác là hoảng sợ đan xen, lúc này mặt mũi mất hết còn là chuyện nhỏ, chính thức khiến cho bà gấp gáp trong lòng chính là loại mây đen dày đặc đẩy bà lên đỉnh điểm khủng hoảng này, dường như trong im hơi lặng tiếng đã đưa bà vào tình thể không thể cứu vãn được nữa, lấy cớ thân thể không khỏe vội vàng rời khỏi triều nghị.
Trở về cung Khánh Thọ, biết Chu Tấn vẫn chưa xuất hiện, bà nửa tựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần, lại như có chút đứng ngồi không yên.
Chốc lát sau một binh lính gác ở cửa Tiểu Hoàng lặng lẽ đi tới, tránh sau cây cột đứng thủ thế, thái giám thân cận của Lưu Nga vừa nãy cùng Lưu Nga trở về từ điện Sùng Chính nhìn thấy, liền thừa dịp Lưu Nga không chú ý, im hơi lặng tiếng lách mình đi ra ngoài, tên lính gác cửa ở Tiểu Hoàng kia cúi đầu thì thầm mấy câu với hắn. La Sùng Huân nghe xong lộ rõ vẻ vui mừng, tròng mắt nhỏ xoay chuyển, nhẹ chân nhẹ tay quay trở lại trong phòng, bước đến trước mặt Lưu Nga, nhẹ nhàng khẽ nói: “Khởi bẩm Thái hậu, có chuyện này tiểu nhân không biết có nên nói hay không”.
Lưu Nga có chút nôn nóng không kiên nhẫn: “Dông dài! Có gì thì nói đi.”
“Thái hậu có còn nhớ mùa đông năm Càn Hưng thứ năm, liên tiếp mấy hộ gia đình kéo dài từ đường cái cổng Nam đến ngõ Điềm Thủy đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn?”
Lưu Nga cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi đang muốn nói đến chỗ ở cũ của Lữ Di Giản?”
“Đúng vậy, lúc đó Lữ thừa tướng còn đang giữ chức Hữu Gián Nghị đại phu”. Thời gian đó, suốt mấy ngày thành Biện Lương vừa vặn tuyết bay đầy trời lại xảy ra trận hỏa hoạn là chuyện hiếm lạ đến cực điểm, cho nên không ít người đối vời chuyện này đều khắc sâu ấn tượng.
“Việc này Ai gia đã từng nghe nói qua, thì sao?”
“Mấy ngày trước tiểu nhân từng đi một chuyến đến Tiên Lâu ở phía thành Tây, vừa vặn ngày đó Bạch Thế Phi cũng đang ở trong Lâu, mấu chốt chính là ngay cả Lữ thừa tường cũng có mặt”.
Ánh mắt Lưu Nga trở nên lạnh: “Ngươi nói là bọn chúng hẹn gặp nhau ở nơi đó?” Nghĩ lại, gương mặt liền trở nên hơi nghi hoặc, “Nhưng hai người này nếu muốn làm mấy chuyện mờ ám gì đó, cũng sẽ không ở ngay trước mặt mọi người mà tụ họp như thế”. Vậy cũng quá gây chú ý rồi, không phải sao?
“Tiểu nhân lúc ấy cũng cảm thấy phiền muộn, nên bỏ ra chút ít bạc nhờ tiểu nhị nghe ngóng, thì ra hai người này cũng không phải hẹn gặp nhau trong Lâu, chẳng qua là trùng hợp gặp gỡ mà thôi”.
“Thế thì cũng là chuyện thường thôi”. Giọng điệu Lưu Nga lãnh đạm, ánh mắt lại hơi tối xuống.
“Vốn cũng chỉ là chuyện thường, ai ngờ tiểu nhị kia lúc xoay người đi còn nói một câu, ‘hôm nay chuyện chấn động nhất chính là vị Bạch công tử kia, hắn ở ngay trước mặt mọi người bế một nha đầu đi vào gian phòng’, tiểu nhân nghe xong tự nhiên hết sức hiếu kỳ, liền hỏi hắn nha đầu kia dáng vẻ thế nào, hắn nói, ‘gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen sâu động lòng người, xem vẻ như là người đang có thai’, nói xong hắn lại A một tiếng, ‘không nói ra thì không nghĩ tới, giờ nhắc tới mới thấy, nha đầu kia ngược lại có vài phần tương tự Lữ thừa tướng’ “.
Lưu Nga đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm La Sùng Huân, “Ngươi mau nói hết mọi chuyện cho Ai gia nghe”.
“Lúc ấy tiểu nhân nghe xong, trong lòng cũng rất hồi hộp. Chỉ là mặc kệ tiểu nhân đưa ra nghi vấn thế nào, tiểu nhị kia cũng không nói thêm được điều gì, tiểu nhân liền sai hắn nhân lúc mang thêm thức ăn tới gian phòng của Bạch Thế Phi thì lặng lẽ ở bên ngoài nghe lén, sau khi hắn trở về thuật lại với tiểu nhân, rằng Bạch Thế Phi kia nói cái gì mà nếu Thái hậu biết rõ Lữ Di Giản có một đứa con khác tất nhiên sẽ không tín nhiệm ông ta nữa vân vân…”
Chân mày Lưu Nga càng nhíu càng chặt: “Lữ Di Giản có một đứa con khác?!”
“Tiểu nhân nghe xong lời này cũng thấy rất ly kỳ, chỉ là còn chưa biết rõ ràng nên không dám tùy tiện bẩm lên với Thái hậu, lỡ như chỉ là chuyện không quan trọng miệng lưỡi sai lầm, tiểu nhân làm sao gánh nổi tội danh vu hại triều thần được? Thế nhưng tiểu nhân cảm giác, dường như trong đó còn có ẩn tình khác, lại nhớ đến năm đó sau khi nhà của Lữ Di Giản bị cháy trên phố từng có lần lan truyền tin nói rằng thật ra là do con gái của ông ta châm lửa, liền cảm thấy càng thêm kỳ quái”.
“Không phải lời đồn rằng con gái lớn của hắn đã chết trong trận hỏa hoạn kia sao?” Chẳng lẽ nàng ta lại không chết?
“Lúc ấy người hầu của Lữ gia đều nói với bên ngoài như vậy, mọi người cũng tin là thật, sau khi tiểu nhân rời khỏi Tiên Lâu, đã ngấm ngầm đến phủ nha mời hai gã thám tử, bảo bọn họ đến khu vực xung quanh nhà cũ của Lữ Di Giản hỏi thăm một chút những hàng xóm lâu năm của ông ta trước đây, xem thử trận hỏa hoạn năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Con gái của ông ta thật ra còn sống hay đã chết?”
“Có tìm hiểu được không?” Lưu Nga vội vàng truy vấn.
“Đều đã rõ ràng, thám tử kia tìm được người phụ nữ lúc trước làm việc giặt giũ quần áo thuê cho Lữ gia, xác nhận thật sự hỏa hoạn là do con gái của Lữ Di Giản gây ra, sau khi xảy ra chuyện vợ lẽ của Lữ Di Giản đã cho tiền từng người hầu trong nhà đồng thời cũng đút lót tiền cho quan phủ, dặn dò bọn họ đừng nói lung tung ra bên ngoài, không chỉ có thế, ngõ hẻm Điềm Thủy kia vốn dĩ trước đây là một kỹ viện, mấy năm trước kỷ viện xuống dốc nên đã bị tiệm tơ lụa bên cạnh thu mua, tất cả mọi người trong đó đều tứ tán đi hết”.
“Chuyện này có liên quan gì đến kỹ viện kia?”
“Liên quan rất lớn đấy, vừa khéo sáng sớm hôm nay thám tử kia đã tìm được chủ chứa của kỹ viện kia, ngày nhà của Lữ Di Giản bị cháy không phải tuyết rơi tán loạn hay sao? Cùng ngày hôm đó khách đến kỹ viện chỉ lác đác có mấy người, chủ chứa kia thấy thế nên muốn đi nghỉ ngơi sớm, ngay lúc bà ta đi ra ngoài đóng cửa thì tình cờ bắt gặp được một chuyện”.
“Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?”
“Cô con gái kia của Lữ Di Giản từ trong hẻm thất kinh lao ra ngoài, thiếu chút nữa bị con ngựa đang chạy nhanh trên đường đụng phải, Thái hậu ngài đoán xem, người cưỡi ngựa kia lại là ai?”
Lưu Nga hồ nghi: “Ai?”
“Chính là Bạch Thế Phi!”
Lưu Nga kinh ngạc, ánh mắt càng thêm sâu, dường như trong lòng đã mơ hồ đoán ra được điều gì, chỉ còn thiếu một chút căn cứ xác thực thôi: “Sau đó thì sao?”
“Con gái của Lữ Di Giản không có bị Bạch Thế Phi đụng trúng, về sau lại được một bé gái khác dẫn đi, bởi vì bé gái kia có dung mạo nổi danh khắp thành Biện Lương, cho nên chủ chứa cũng nhận ra nàng ta, bé gái kia chính là…” La Sùng Huân dừng một chút, mới cất cao cuống họng thốt ra từng chữ, “Là Yến Nghênh Mi con gái của Yến Thư”.
Lưu Nga chấn động toàn thân, vừa định mở miệng, lại thấy ngoài cửa có thị vệ đang vội vàng tiến vào, bà lập tức ngồi thẳng người, sốt ruột hỏi: “Chuyện gì?”
Thị về kia quỳ đáp: “Hồi Thái hậu, Chỉ huy sứ đêm qua không hề quay về dinh phủ, người bên Bạch phủ nói lúc trời chưa sáng có một cỗ xe ngựa từ trong phủ đi ra ngoài, chỉ không biết là chở ai, đến giờ mẹo thì mấy nha hoàn thân cận của Hạ Nhàn Phinh cũng được cho rời đi, sau đó thì Đại phu nhân của Bạch Thế Phi dẫn theo nha đầu trở về nhà mẹ ruột”.
Sắc mặt Lưu Nga đại biến, quay đầu nhìn về phía La Sùng Huân: “Chuyện của Chu Tấn vạn vạn không thể để truyền ra bên ngoài”. Ngũ quan hơi hơi vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Đứa con gái kia của Lữ Di Giản tên gọi là gì?”
La Sùng Huân rùng mình, cũng vội vàng quỳ xuống: “Nghe nói họ Lữ, tên gọi Thượng Trụy”.