Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 86: Chương 86: Tàn sát




Trời dần tối, tiếng mõ báo hiệu không lâu nữa sẽ đến giờ Tuất, Chu Tấn lẻn vào Bạch phủ thẳng hướng đến Hoán Châu Các mà đi, hắn mặc bộ áo xanh thường phục nhìn về phía trước mà đi tư thế hiên ngang, chỉ là không biết vì sao chân mày nhíu chặt, vốn là hình dáng hiên ngang đã bị vẻ nghiêm trọng lộ rõ trên gương mặt phá hủy đi vài phần tuấn tú.

Hạ Nhàn Phinh vừa thấy hắn liền lộ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy: “Có phải Thái hậu phái đại nhân tới?” Chu Tấn im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn nàng, đáy mắt dần dần hiện rõ u ám.

Hạ Nhàn Phinh bị hành động khác thường của hắn làm cho trong lòng hoang mang, bất giác cảm thấy có chút hoảng hốt, chỉ miễn cưỡng cười cười với Chu Tấn, đưa tay mời hắn vào ngồi.

Chu Tấn quay đầu nhìn Chiêu Đề ở bên cạnh hầu hạ bọn họ, sắc mặt càng thêm ba phần u ám, quát khẽ một câu: “Đi ra ngoài”. Giọng nói ủ dột hơi có vẻ khàn khàn mệt mỏi.

Chiêu Đề kinh ngạc cả kinh, thần sắc bất an mà bước ra ngoài.

Hạ Nhàn Phinh chỉ lo hỏi han: “Thái hậu nhận được thư của ta xong có nói gì không?”

Chu Tấn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn hỏi Thái hậu có phân phó xuống dưới làm thế nào đối phó với nha đầu kia, ta sẽ rành mạch nói cho ngươi biết, không có”.

Nghe vậy vẻ mặt Hà Nhàn Phinh thất vọng: “Nhưng mà…”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Chu Tấn quát lên một tiếng lớn, cánh tay đột nhiên nắm chặt lấy áo của nàng không chút nào thương tiếc đem người kéo đến trước mặt, đôi mắt u ám không thể dằn được càng ngày càng tức giận, “Ta hỏi ngươi, có phải cho đến giờ phút này trong lòng ngươi vẫn chỉ nghĩ đến Bạch Thế Phi hay không?!”

Hắn đột nhiên nóng giận cùng với hành động thô bạo khiến Hạ Nhàn Phinh sợ tới mức hoa dung thất sắc, ánh mắt hắn trợn to nhìn ở gần càng làm nàng thêm hoảng sợ ngay cả lời cũng nói không ra: “Ngài… mau… ngài mau thả, thả ta ra….”

“Ngươi trả lời ta ngay!”

Hạ Nhàn Phinh bị hắn làm cho nóng nảy, tính khí ngang ngược cũng bắt đầu phát tác, vẫy tay lung tung kêu lên: “Ta muốn gả cho hắn thì sao chứ! Liên can gì đến ngươi?! Ngươi cho ngươi là gì của ta hả?!”

Lời này như một cây kim châm nhỏ đâm mạnh vào chỗ sâu trong ngực Chu Tấn, hắn ngẩn ngơ, chán nản buông tay, Hạ Nhàn Phinh lập tức ngã xuống trên đất, mông eo một trận đau nhức, nhịn đau không hô ra tiếng, giương mắt nhìn vẻ mặt thảm đạm của Chu Tấn, nàng tâm hoảng ý loạn mà đứng lên, bước qua một bên sửa sang lại xiêm áo hỗn độn, không dám nói tiếp gì nữa.

Thần sắc Chu Tấn dần dần bình tĩnh trở lại: “Đi lấy bầu rượu đến đây”. Áp lực trong giọng nói ẩn chứa u buồn bất lực, “Đêm đó ta ở ngoài cửa sổ nhìn nàng đối ẩm cùng hắn, trong lòng đã nghĩ, nếu ta cũng như hắn có được cơ hội cùng nàng thống khoái chè chén một trận, dù chết cũng đáng”.

Trong lòng Hạ Nhàn Phinh chấn động, tuy rằng đã mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa mình và hắn tối nay có chỗ không đúng, bất quá dù sao cũng chỉ là suy đoán, hiện thời chính tai nghe hắn nói ra, trong lòng cuồn cuộn dâng lên một loại cảm giác nhất thời không biết nên hình dung thế nào.

Cho tới bây giờ, bản thân nàng vẫn chỉ có khổ luyến người khác, đau đớn nhiều hơn là tổn thương, lại chưa từng nghĩ tới bên cạnh mình lại có một người cứ luôn im hơi lặng tiếng như vậy chú ý đến mình, cũng không biết là vì trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hay là cảm thấy người đàn ông trước mắt đồng bệnh tương liên với mình, giờ phút này nàng cũng rất muốn uống một chén.

Rất nhanh rượu đã được đưa lên, Chu Tấn liên tiếp uống mấy chén nhỏ, vừa nhanh vừa vội.

Thấy dáng vẻ hắn như vậy, trong lòng Hạ Nhàn Phinh cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Đa tạ Đại nhân ưu ái, chỉ là… Xin cho Hạ Nhàn Phinh kiếp sau được báo đáp ân tình của đại nhân…” Nói xong lời cuối cùng nước mắt bất giác chảy ra, nếu nàng và Chu Tấn gặp nhau trước khi gặp Bạch Thế Phi, hoặc là nàng chưa từng vì phần si mê này mà vắt óc tìm mưu tính kế gả mình đi làm vợ người khác, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi, nhưng hôm nay, đã không cách nào quay đầu lại được.

Nàng xoay người sang chỗ khác gạt lệ.

Chu Tấn cười đau khổ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Đến khi Hạ Nhàn Phinh quay đầu lại, rượu trong bình đã từng chút từng chút một bị rót cạn không còn, nàng đứng dậy đem bình không lui ra, lúc trở lại mang theo một bình rượu đầy, một lần nữa ngồi xuống châm rượu cho cả hai: “Ta kính Đại nhân một ly”.

Chu Tấn nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay nàng, đáy mắt lướt qua vẻ bi thương tuyệt vọng, khàn giọng nói: “Chuyện đêm đó, nàng thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”

Lúc rượu dính vào môi nghe hắn nói chuyện, Hạ Nhàn Phinh khẽ giật mình, ngẩng đầu nói: “Cái gì mà chuyện đêm đó?”

Chu Tấn miễn cưỡng giật nhẹ khóe môi: “Là cái đêm nàng muốn hạ dược với Bạch Thế Phi kia, cuối cùng người cùng nàng điên loan đảo phượng không phải hắn… là ta”. Thật sự một chút cũng không nhớ rõ sao?

Keng một tiếng, chén rượu trong tay Hạ Nhàn Phinh rơi xuống đất vỡ tan, lúc rượu chạm vào đất lại từng đợt từng đợt sủi đầy bọt, nàng kinh hãi nhìn Chu Tấn, lại nhìn nhìn lớp bọt tan đi chỉ còn lại vết rượu, mới đầu còn kinh hãi dần chuyển thành nghi hoặc khó hiểu cuối cùng là biến thành trắng bệch, vẻ sợ hãi trong mắt càng thêm sâu.

Chu Tấn si ngốc nhìn qua nàng, sau lần gặp mặt cuối cùng này, từ nay về sau sẽ là vĩnh biệt.

“Đêm đó ta bị Bạch Kính điểm huyệt không thể động đậy, mà nàng chẳng những bị uống phải xuân dược, có lẽ còn bị Bạch Thế Phi hạ Tử thạch hàn thực tán, có chút thần hồn không rõ”. Sau khi Bạch Kính sắp đặt cho hai người bọn họ ở trong màn rồi thì rời đi, nàng liền bò lên giật quần áo của hắn ra.

“Ngài… Tối nay ngài đến, là muốn giết…. giết ta?” Nàng run rẩy nói không thành lời.

“Không phải ta, là Thái hậu muốn giết nàng”. Hắn đau đớn nhắm mắt lại.

“Vì… vì sao?” Hạ Nhàn Phinh dùng tay đè chặt phần bụng, trong cơn kinh hoàng vô tận muốn đè xuống cảm giác quặn đau đang mơ hồ từ bên trong truyền ra, nước mắt lại một lần nữa tràn mi.

“Chiêu Đề mật báo với Thái hậu, nói nàng vì Bạch Thế Phi làm giả sổ sách, có chủ tâm che giấu lừa gạt Thái hậu”.

“A…” Hạ Nhàn Phinh đau đớn co người lại thành một khối, bên tóc mai dần dần chảy ra mồ hôi hột, “Tiện… tiện nhân kia! Uổng cho ta tín nhiệm nàng ta như thế, a… đau quá…”

Chu Tấn đột nhiên đứng dậy, như phát cuồng chạy qua ôm chặt lấy nàng, liên miên không dứt mà hôn lên mi mắt của nàng, nàng giãy dụa khóc rống không ngừng trong lòng hắn, hắn dùng ngón tay cái ấn lên đốt xương sống ở sau cổ của nàng, vuốt ve không buông, giọng khàn khàn nói: “Đừng khóc, chỉ một lát sẽ hết đau… Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết Chiêu Đề chôn cùng nàng, đời này kiếp này, Chu Tấn ta vì nàng không lập thê…” Nói ra lời này, đôi mắt hổ không ngờ đã chứa đầy nước mắt.

Ngón tay vừa định dùng lực, đột nhiên cảm giác mu bàn chân hơi ấm, Chu Tấn nới lỏng nàng ra, lúc cúi đầu xuống thình lình trông thấy dưới váy Hạ Nhàn Phinh đã bị máu huyết nhuộm thành đỏ thẫm, từng giọt máu kia rơi vào giày vải của hắn, dọc theo mặt giày trượt xuống, ngưng tụ thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất.

Cả người hắn ngây ngốc.

Sắc mặt của nàng xám trắng, môi tím xanh, trên gương mặt Hạ Nhàn Phinh chảy đầy mồ hôi to như hạt đậu, lúc nhìn thấy trên váy mình nhuốn đầy máu cùng với vết máu trên mặt đất, nàng lại chịu không được, thân thể mềm nhũn rơi vào hôn mê.

Chu Tấn ôm cổ nàng cúi người ông lấy cả thân thể, giống như nổi điên vội vã chạy ra ngoài.

Dưới bầu trời đêm u ám, trong Bạch phủ bỗng nhiên vang lên một giọng đàn ông hét to như sấm sét: “Bạch Thế Phi! Bạch Thế Phi ngươi đi ra cho ta!” Tiếng gào kia chất đầy thê lương thậm chí còn làm kinh động đến chim chóc đang trú ngụ trong rừng cây, từ giữa đám cành lá nhao nhao bay lên.

Mấy nô bộc và tỳ nữ ở gần Ấm Lục Cư nghe tiếng đều vô cùng hiếu kỳ, đứng dậy chạy ra dòm ngó.

Chu Tấn ôm Hạ Nhàn Phinh gấp vội nhảy thẳng vào trong Đệ Nhất Lâu, hai chân liên tục đá bay mấy vị hộ viện ngăn cản ở chỗ cổng vòm, thân hình ở giữa không trung xẹt qua như đại bàng giương cánh nhảy thẳng về phía hàng cột trên hành lang, lúc này có mấy tên kiếm sĩ mặc áo đen từ trên mái hiên và các nhánh cây rậm rạp bay xuống, ánh kiếm đan xen giữa không trung, vô cùng ăn ý mà liên tục đánh vào.

Mũi chân vừa chạm đất Chu Tấn lập tức nhanh như sấm sét đánh chưởng, bức lui hai gã kiếm sĩ đang ngăn trước mặt, bất chấp cánh tay trái đang ôm Hạ Nhàn Phinh bị mũi kiếm tấn công tới đâm bị thương, hắn hét lớn một tiếng: “Bạch Thế Phi ngươi ra đây cho ta!” Kèm theo tiếng gọi là một cước đá văng cổng chính, lập tức lách mình né đòn tấn công từ phía sau cửa đánh tới.

“Bạch Kính, mau dừng tay!”

Giọng nói tức thời kêu to làm cho thanh chủy thủ trong tay Bạch Kính như có ma thuật mà hóa thành một luồng ánh sáng mơ hồ rồi biến mất. Hắn thu thế đứng nghiêm lại, nhanh chóng ra hiệu cho bên ngoài, những kiếm sĩ mặc áo đen đột ngột xuất hiện kia lập tức biến mất giữa không trung không còn thấy bóng dáng.

Chân mày nhíu chặt mang đầy vẻ ngờ vực, Bạch Thế Phi từ trong phòng ngủ đi ra.

Chu Tấn ôm Hạ Nhàn Phinh quỳ một gối xuống đất, bi thương mà nói: “Bạch công tử, cầu xin ngài hãy cứu nàng! Cứu con ta! Sau này cho dù muốn ta vì ngài xông pha khói lửa, muôn lần chết cũng không chối tử!”

Bạch Thế Phi kinh ngạc không thôi, bước lên phía trước dìu hắn: “Chu đại nhân mau đứng lên đi”. Xem xét tình hình của Hạ Nhàn Phinh, không khỏi nhíu mày, nói với Bạch Kính, “Ngươi mau đi tìm Tuyết Di, bảo bà ấy nhanh chóng đưa bà đỡ đến đây ngay”.

“Nàng còn trúng hồng thạch tín nữa”. Chu Tấn run giọng nói, may mà lúc hắn bỏ độc trong chén rượu của Hạ Nhàn Phinh liều lượng không nhiều, nàng uống cũng ít, bằng không thì giờ phút này chỉ sợ đã độc phát thân vong.

Bạch Thế Phi ngạc nhiên, vội vàng gọi Bạch Kính: “Mặt khác gọi người đi hỏi Đặng Nhị một chút, lần trước Phiêu Nhiên đưa tới thuốc giải độc cho Tiểu Trụy có lẽ vẫn còn thừa”.

Bạch Kính vâng lời, chạy vội mà đi.

Thượng Trụy sau khi về phòng cũng chưa có lên giường nghỉ ngơi, nghe tiếng đối thoại bên ngoài, nàng nhíu chặt chân mày, vừa đình đi xem sao, đôi mắt lơ đãng lướt qua chỗ Vấn Tình sáo, lúc này nhớ tới món đồ được cất giấu trong cơ quan bí mật kia, vội vàng phân phó Vãn Lộng đưa chén nước trong tới, từ trong cây sáo ngọc lấy ra một viên thuốc nhỏ bóp nát hòa vào trong nước: “Ngươi đưa ra cho Nhị phu nhân uống đi”.

Vãn Lộng nói thầm: “Cũng không ngẫm lại lúc trước nàng ta đối xử với ngươi như thế nào, ngươi còn lo cho nàng ta”.

“Mạng người là quan trọng, còn ở đây nói mấy lời nhảm nhí này làm gì, mau đi đi”.

Vãn Lộng lập tức đem ra ngoài, chỉ nói là Thượng Trụy bảo cho nàng ấy uống.

Màu nước trong chén hơi hơi xanh, mơ hồ bay ra một mùi thơm thoang thoảng lạ lạ, mặc dù Chu Tấn không biết bên trong có gì, nhưng suy đoán Thượng Trụy đến cùng sẽ không vào ngay lúc này mà hại Hạ Nhàn Phinh đâu, nhất thời nghĩ đến lúc tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng nên thử, không thể lo nhiều được đến vậy, mở miệng Hạ Nhàn Phinh ra rót toàn bộ bát nước kia vào trong miệng nàng.

“Ta cho nàng uống chính là Thánh Tiên đan, cũng không biết có thể giải được độc hay không nữa” Từ trong phòng truyền ra tiếng của Thượng Trụy, có một chút dường như ngay chính nàng cũng không quá khẳng định.

“Thánh Tiên đan?” Chu Tấn lẩm bẩm nói, vốn là đã tuyệt vọng, đôi mắt vô thần đột nhiên lóe lên, thất thanh nói, “Chẳng lẽ là đan dược có thể hồi sinh trong truyền thuyết do Y Tiên luyện ra?!”

“Sư phụ ta nói vậy.”

Chu Tấn vui mừng quá đỗi, cúi đầu nhìn về phía Hạ Nhàn Phinh trong ngực, biết nàng nhất định sẽ được cứu, trong lòng trấn định được hơn phân nửa, ánh mắt thoáng nhìn về phía váy loang lổ vết máu của nàng, chỉ e thai nhi hơn phân nửa là giữ không được, lại thấy đau buồn, hai loại cảm xúc vui mừng đau buồn này cứ ở trong lòng hắn hỗn loạn đan vào nhau, làm cho đôi mắt hắn như ẩn ẩn có vết nước mắt.

Lúc này Bạch Kính dẫn theo bà đỡ vội vàng chạy tới, Chu Tấn liền ôm Hạ Nhàn Phinh vào phòng trong giao cho bà đỡ xử lý, bản thân thì đóng cửa lại lui ra ngoài, quay đầu nhìn thấy Bạch Thế Phi chứa đựng vẻ ân cần đang đứng trong chính đường bên cạnh hai người Đặng Đạt Viên yên lặng chờ đợi, chỉ cảm thấy giống như sống sót sau tai nạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.