Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 18: Chương 18: Bệnh




Bạn nhỏ Mạc Nhiên đơ mặt nhìn nữ chính, khụ, cô bàn tới vụ hủ chẳng qua là vì nghĩ con gái bây giờ 10 người thì hết 6 người là hủ nữ rồi, muốn thân nhau hơn thì bàn tới cái chuyện này a, dù sao con gái với nhau mà bắt trúng đài thì có mà nói tới mai, nhưng mà....

Cô không ngờ là nữ chính nằm trong số 4 người còn lại a, nhưng mà có cần phải nhìn cô bằng ánh mắt kì thị thế không vậy? Cô chỉ mới đề cập thôi chứ có nói gì đâu!

Nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt kì thị hồi lâu, nữ chính quyết định bỏ về, chỉ để lại cho bạn nhỏ đang đực mặt ra kia một câu nói:

"À ngại quá mình có việc gấp phải về trước, lần khác chúng ta nói chuyện tiếp nha. Với lại tuần nữa nhà chính sẽ tổ chức tiệc giới thiệu mình, hi vọng bạn sẽ tới.", sau đó quay lưng bỏ đi một nước luôn.

Không chờ bạn Mạc Nhiên hoàn hồn, giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc lại vang sát bên tai cô:

"Không ngờ tiểu thư lại là người như thế a..." còn không quên lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Lắc đầu cái rắm, chẳng phải chỉ là hủ nữ thôi sao, có cần làm quá lên thế không, chị cứ hủ đấy, làm gì được chị nào!

Hung hăng liếc tên Phong chết tiệt kia một cái, đi thẳng lên phòng. Nhìn cái bản mặt của tên này là thấy lên máu rồi, hình như hắn có sở thích đi chọc điên người khác hay sao ấy.

Hài lòng nhìn cái bản mặt táo bón của bạn tiểu thư nào đó, đáy mắt của Phong đại thiếu gia xẹt qua tia cười, thật ra hắn cũng chẳng biết đam là cái gì, nhưng nhìn cái vẻ mặt táo bón kia thì nhịn không được chọc vài câu cho vui a!

............................

Cả buổi chiều hôm ấy không thấy bạn tiểu thư bước chân ra khỏi phòng, ngay cả cơm tối cũng không xuống ăn luôn. Bấy giờ Phong đại thiếu gia mới chột dạ, một người tham ăn như Mạc đại tiểu thư mà lại bỏ cơm, chuyện lạ nha, không lẽ hắn xúc phạm sở thích của cô ta nên cô nhóc kia mới buồn quá bỏ cơm? (thiệt ra cái hiện tượng tham ăn này chỉ xuất hiện sau khi bị té đập đầu a~ tác giả che mặt, mị không quen bạn ý đâu ~)

Nhịn không được mà bước lên phòng của người nào đó coi thử, dù sao nếu cô ta chết trong phòng thì hắn cũng có liên quan không ít.

Sau một hồi lâu gõ cửa nhưng không thấy ai hó hé gì, trong lòng của Phong đại thiếu gia càng thêm không yên, không lẽ chết trong đó thật rồi? Nghĩ tới đây tự nhiên lòng lại lạnh đi mấy độ, chắc không đâu nhỉ, Mạc đại tiểu thư mặt dày vô địch thì làm gì có chuyện chết vì một câu nói đùa của hắn chứ, không đâu, chắc chắn không.

Nhưng gõ thêm chục cái nữa vẫn không thấy cái cửa có chút động đậy nào, trong lòng bạn Phong chính thực sốt ruột, không chờ tiếp được nữa lập tức đẩy cửa vào.

Đập vào mắt hắn là căn phòng tối thui, rèm cửa bay phất phơ vì gió, tiến tới đóng của sổ lại, đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát. Xoay người lại, chỉ thấy một cái bóng đen trùm kín mít chỉ chừa lại cái mặt được rọi đèn pin vào.

"Á ma!!!!!!!!!!!!!!!" vâng, từ trong ngôi biệt thự xa hoa, một tiếng la kinh thiên động địa làm chấn động một vùng trời khiến mọi người đều giật mình.

Đèn được bật lên, bạn tiểu thư nào đó vô tội lay lay Phong đại thiếu gia xanh mặt tự bao giờ.

"Này, này, Phong Dật Hàn, anh sao vậy a? Là tôi đây mà!" cố nén cười, cô thề là cô không có cố ý đâu, ai mà biết một người phong độ ngời ngời như Phong hộ vệ đây lại sợ ma chứ, nhưng nhìn cái mặt xanh mét của người nào đó cô lại cảm thấy không hối hận chút nào.

Chỉ bỏ lại một câu "Không có gì." sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng, con nhóc này chắc chắn đang trả thù hắn, cánh cửa vừa khép lại, hắn còn nghe rõ mồn một tiếng cười khoa trương của cô ta kia mà! Hừ, mai mốt không thèm quan tâm nữa, đúng là làm ơn mắc oán mà!

Vừa xuống tới nhà ăn lại bị mấy ánh mắt kì lạ của mọi người chiếu tướng, Phong Dật Hàn không khỏi ho khan một tiếng:

"Mọi người ăn trước đi, tiểu thư sẽ ăn sau." đẩy ghế ngồi xuống bàn, nhưng lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, xoay người hỏi một người hầu bên cạnh, "Cô lên phòng gọi Phượng thiếu gia xuống đây xem." thoạt nhìn người này có chút khó chiều nhưng Phượng Mặc Dung lại là người sống rất nguyên tắc, rất đúng giờ, chuyện xuống trễ thế này hắn mới thấy lần đầu.

Cô hầu gái kia đáp một tiếng sau đó đi vội lên lầu với vẻ mặt hí hửng, dù sao được tiếp xúc với mĩ nam thì không vui mới lạ đó a.

Nhưng chỉ vài phút sau, cô hầu gái kia lại vội vàng chạy xuống với vẻ mặt lo lắng:

"Phong quản gia, Phượng thiếu gia khóa trái cửa rồi, tôi gọi mãi vẫn không có ai trả lời a!"

"Không có gì đâu, cô lui xuống trước đi." bình tĩnh phân phó cô hầu, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, Phượng Mặc Dung này xưa nay rất khép mình, chưa bao giờ thấy hắn làm chuyện gì quá nổi trội ngoài việc ghét bỏ vị tiểu thư trên kia, nhưng hôm nay sao hắn lại xử sự như thế? Phải chăng là do sự xuất hiện của Mạc Linh Nhi? Hai người này vẫn chưa cắt đứt liên hệ sao? Hay là tình cũ không rủ cũng tới? Hắn mặc kệ, miễn sao đừng làm ảnh hưởng tới hắn là được!

Lạnh lùng bước lên lầu, mục tiêu là phòng của Mạc Nhiên, nói gì thì Mạc Nhiên cũng là chủ của Phượng Mặc Dung, người kia có chuyện thì hắn cũng nên báo cho cô ta biết một tiếng mới phái phép.

Hắn cứ nghĩ cô sẽ làm rộn lên, hoặc ít nhất sẽ chửi rủa gì đó, cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều vì xưa nay tính cô ta vốn tùy hứng như thế, nhưng hắn hoàn toàn sai lầm, trên mặt không chút cảm xúc, cô chỉ bình tĩnh phái một người hầu đi lấy chìa khóa phòng, sau đó quay qua bảo hắn dẫn đường.

Vừa tới cửa phòng của Phượng Mặc Nhiên, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái nhưng không có ai trả lời, bấy giờ cô mới lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.

Cửa phòng bật mở, trong căn phòng tối thui không có ánh đèn, lạnh lẽo không có chút sinh khí. Chỉ thấy trên giường, một thân ảnh to cao không ngừng run rẩy. Trong lòng cô chợt dân lên dự cảm không tốt. Vốn cô đồng ý tới đây cũng chỉ là do trách nhiệm, dù sao xét trên lí thuyết thì cô cũng là chủ nhân của anh ta, nếu bỏ mặt thì quá nhẫn tâm rồi. Nhưng không ngờ anh ta lại đổ bệnh thế này.

Bệnh nghề nghiệp nổi lên, kiếp trước cô là một y tá nhỏ bé yêu nghề a, nên chỉ cần thấy người bệnh thì cô sẽ nhịn không được mà nhào tới giúp đỡ.

Nhẹ nhàng sờ trán Phượng Mặc Dung, nóng quá, hồi chiều còn thấy khỏe mạnh đốp chát với cô kia mà, sao giờ lại ngã bệnh rồi.

Phân phó người hầu đi lấy hộp y tế và chút rượu mạnh cùng khăn lông, dịu dàng xoa mặt Phượng Mặc Dung, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng cọ mặt vào tay cô, miệng thều thào gì đó, kề sát lỗ tai vào miệng hắn, cô lập tức đứng hình:

"Mẹ... mẹ ơi!"

Tiếng gọi chứa đựng khát vọng, yêu thương và cả... tuyệt vọng! Đúng vậy, là tuyệt vọng, phải trải qua những ngày thiếu vắng tình yêu gia đình thế nào mới có thể khiến một con người tuyệt vọng với tính yêu? Cô cũng không biết nữa, kiếp trước có lẽ cô không có cha mẹ yêu thương nhưng bù lại các sơ trong cô nhi viện lại thương cô vô cùng, nhưng dường như bản thể này lại thấu hiểu nỗi đau của Phượng Mặc Dung, cô cảm nhận được rằng khi nghe thấy tiếng gọi kia, trong tim cô truyền tới một niềm bi ai vô hạn.

Phải chăng chính cô bé này cũng khát khao tình yêu mãnh liệt? Phải chăng chính vì đồng cảm nên cô mới tiếp nhận Phượng Mặc Dung về nhà? Nếu thật sự như thế thì liệu cô bé này có đáng trách như trong truyện đã miêu tả sao?

"Mẹ ơi... đừng đi... đừng bỏ con!" tiếng thều thào tới não ruột ấy đánh mạnh vào tim cô, người con trai này dường như không hề mạnh mẽ như bề ngoài, phải chăng sâu trong tim hắn chính là nỗi khát vọng tột cùng nhưng cũng là sự tuyệt vọng với thế giới này?

Dịu dàng vuốt ve mái tóc đã bết mồ hôi kia, đứa trẻ này cũng rất đáng thương!

"Mẹ ở đây, mẹ sẽ không bỏ con đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng kia như có ma lực, Phượng Mặc Dung lập tức nở một nụ cười nhô nghê, dụi dụi mặt vào tay cô như làm nũng, hình ảnh hài hòa kia đập vào mắt một người khác lại trở nên chói mắt đến kì lạ, có lẽ hắn không nên làm phiền rồi.

Lạnh lùng đi thẳng ra cửa không quay đầu lấy một lần, gạt phăng mớ cảm xúc khó hiểu nảy sinh trong lòng, sau này hắn chắc chắn sẽ hối hận vì việc làm hôm nay!

Người hầu vội vàng bưng một thau rượu mạnh và khăn lông bước vào, cô chỉ gật đầu với người nọ một cái, lấy khăn lông nhúng vào rượu sau đó lau khắp người cho Phượng Mặc Dung, cứ thế khoảng nửa tiếng lại lau một lần, mãi cho tới khi hắn hạ sốt.

Đêm nay có một phòng trong biệt thự sáng đèn suốt đêm.

P/s: Tác giả có điều muốn nói, tuần sau tác giả phải lên dĩa rồi (cụ thể là sắp thi đại học rồi) cho nên từ đây tới ngày 5/7 sẽ không có chương mới a~ mọi người đừng vì thế mà quên tác giả nha, tác giả sẽ buồn lắm á! Khụ, đùa chút thôi chứ tác giả sẽ quay lại trong thời gian sớm nhất có thể, cảm ơn mọi người đã lắng nghe mị nói, yêu mọi người nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.