Căn phòng được bao trùm bởi một màu đen âm u mà mờ mịt, những tia sáng yếu ớt chiếu
qua khe hở nhỏ giữa hai mảnh rèm thật dày không làm cái không khí u ám
giảm bớt, ngược lại, càng khiến không khí quỷ dị trong phòng tăng lên.
Giữa phòng, chiếc ti vi không ngừng nhấp nháy đủ thứ hình ảnh, đủ thứ tạp âm không theo bất cứ một quy tắc nào. Nhưng mà...
Hình ảnh trên màn hình bỗng nhiên dừng lại, cô biên tập viên xuất hiện với nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Đây rõ ràng là kênh thời sự!
Giọng nói oanh vàng của biên tập viên vang lên như muốn đánh tan không khí kì quái trong phòng.
“Theo tin mà chúng tôi vừa nhận được, dự án đấu thầu MIKE mà các công ti lớn
không ngừng giành giật bất ngờ rơi vào tay một doanh nghiệp vừa mới
thành lập không bao lâu, đây có thể nói là một cú sốc lớn của nền địa ốc bởi theo nhận định ban đầu của các chuyên gia, dự án này có quy mô tầm
cỡ lớn, là một trong những dự án lớn nhất của năm, liệu sắp tới đây
chúng ta sẽ có điều bất ngờ gì khác?” (khụ khụ, nói thật thì mị không có khiếu ăn nói lắm, nên bà btv này có nói gì sai thì xin hãy tha thứ cho
con tác giả nha!)
Trên môi cô biên tập viên vẫn là nụ cười duyên
dáng chuyên nghiệp như thể tin tức mà cô vừa nói ra chỉ là một tin vỉa
hè ở chợ cá nào đó chứ không phải là thông tin làm chấn động giới tài
chính.
Nuốt một ngụm nước bọt như muốn lấy hơi, cô biên tập viên
lại tiếp tục thả thêm một trái bom tin tức vào đầu những con người đang
ngồi trước màn ảnh. Bàn tay thon dài trắng nõn chỉ về phía biểu đồ điện
tử đang lên lên xuống xuống bên cạnh.
“Giá cổ phiếu sáng hôm nay
của tập đoàn tài chính lớn hàng đầu nước ta_ MK đột nhiên giảm mạnh,
hiện tại giám đốc Dạ Tích Phàm vẫn chưa lên tiếng...”
Không chờ cô biên tập viên nói hết câu, ti vi đã vụt tắt, trong phòng lúc này chỉ là một màu đen dày đặc.
Trong không gian mơ hồ có tiếng “phì” thích thú rất khẽ, bóng lưng từ đầu tới cuối vẫn im lặng chìm trong bóng tối cũng bắt đầu rục rịch, dáng người
cao dong dỏng khẽ khàng kéo màn để từng tia nắng lọt vào trong phòng
đồng thời để nụ cười hứng thú của y hiện ra một cách rõ ràng và chân
thật nhất.
Đưa tay còn lại xoa nhẹ mái tóc vẫn còn đang rối bời,
thú vi thật, hắn rất tò mò, không biết nhân vật tai to mặt lớn nào có
thể giành được dự án lớn như vậy trước mắt một đám cáo già lão luyện lăn lộn không biết bao nhiêu năm trong thương trường đây, càng tò mò kẻ có
thể khiến MK một phen chao đảo a...
..................
Thiếu niên thật tuấn mĩ trong bộ đồ vest hoa lệ, khuôn mặt cương nghị hiên
ngang như muốn hớp hồn bao chị em. Chỉ tiếc là trong đôi mắt kia ngoại
trừ lạnh nhạt cũng chỉ có lãnh đạm, không một chút tình cảm.
Trong căn phòng vừa to vừa rộng lại hoa lệ như thế này, thiếu niên có vẻ đơn
bạc, nhưng bóng lưng kia lại càng theo lạnh lẽo nhiếp hồn người.
Bên kia bức màn mỏng, giọng nói thong dong tưởng như không màn thế sự lại
vang lên như muốn cắt đứt mạch suy nhĩ của thiếu niên.
“Cậu làm
rất tốt, Mặc Dung. Tôi biết cậu có tài, nhưng việc khiến cổ phiếu của MK giảm chỉ trong một đêm thì quả là rất đáng ngạc nhiên.”
Phượng
Mặc Dung chỉ trầm ngâm không nói, đôi môi cương nghị mím chặt, đôi mắt
vẫn còn hiện rõ tia trăn trở khó giấu kín. Cuối cùng thì hắn cũng đã làm rồi, cuối cùng thì bàn tay này cũng đã nhúng vào một màn ta giành ngươi giật của Mạc thị gia tộc. Cuối cùng hắn cũng có cơ hội trả thù cho mẹ.
Nhưng mà....
Tại sao lòng lại nặng trĩu như vậy? Khuôn mặt xinh đẹp kia không ngừng hiện ra trong tâm trí của hắn như muốn hắn kìm chế cái gì đó.
Cô gái đó...
Hai bàn tay nắm chặt tới mức nổi cả gân xanh. Không được! Không được nghĩ tới cô ta!
Là do hắn chưa làm đủ. Đúng! Là do hắn chưa làm đủ , chỉ cần diệt trừ tất
cả trái tim này sẽ không còn trống rỗng nữa, tâm trí cũng không còn nghĩ về người đó nữa!
Nỗi ân hận, giằng xé cùng cảm xúc gì đó mà hắn chẳng biết tên sẽ không còn giày vò hắn mỗi đêm khuya nữa.
Dường như hạ quyết tâm với thứ gì đó, đôi bàn tay kia dần dần nới lỏng.
Từ từ ngẩn đầu lên, trên môi hắn là nụ cười tự tin, “Mạc lão gia không cần phấn khích sớm vậy đâu, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu thôi, chuyện hay vẫn
còn ở phía sau mà...”
Lạnh lùng không chút cảm xúc, không một
chút lưu luyến. Đây mới là một Phượng Mặc Dung thật sự, thiên tài máy
tính mà bao người mơ ước chiếm làm của riêng.
Người đàn ông phía
sau bức màn nghe thế thì cười lớn khoái trá, trong không gian không
ngừng vang lên tiếng vỗ tay phấn khích, “Tốt, tốt lắm, ta chờ cái bất
ngờ của cậu!”
“Tôi sẽ khiến ông hài lòng!”
Tất nhiên là phải hài lòng rồi a, ông ta có muốn thất vọng cũng không được nữa rồi.
Nụ cười lãnh khốc trên môi vẫn không có dấu hiện ấm lại, phải, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu thôi!
Bánh xe vận mệnh lại chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu, mọi âm mưu đã vuột
ngoài tầm kiểm soát. Rốt cục thì ai là kẻ cười cuối cùng đây?
.............
Người con gái xinh đẹp thong dong vừa ăn bim bim vừa hát một điệu nhạc đồng
dao, có vẻ hoàn toàn không để ý tới cô biên tập viên đang nói trên ti
vi.
Đôi chân thon dài trắng nõn còn lắc tới lắc lui trong không
khí, hoàn toàn khiến bạn nam nào đó ngồi bên cạnh không muốn chú ý cũng
không được.
“Này, công ti người yêu của cô có vấn đề mà sao cô vui quá vậy?”
Hàn Du quả là không hiểu nổi, chẳng phải Mạc Nhiên này si mê Dạ Tích Phàm
lắm sao. Vậy sao nghe thấy tin người trong mộng gặp nạn lại có thể vô tư vừa ăn bim bim vừa rung đùi thế chứ? Không lẽ...
“Này, Mạc Nhiên, khai thật đi, có phải cô bỏ Dạ Tích Phàm rồi theo tên nào khác rồi không?”
Dường như cảm thấy câu hỏi của mình còn chưa đủ tính thuyết phục, bạn nhỏ Hàn Tinh còn giương ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Phụt, lần này thì Mạc Nhiên muốn lơ hắn cũng khó.
Hướng ánh mắt kì quái về phía bạn nhỏ nào đó. Tên nhóc này là giả ngu hay ngu thật vậy trời!
Cô thừa nhận bạn nhỏ này còn nhỏ tuổi hơn cả cô, nhưng cô không tin hắn ngây thơ thế đâu a. Quả nhiên..
“Đầu óc chậm tiêu như cô chắc là đang xử lí thông tin rồi.” nói xong còn tiện tay xoa đầu cô một cái. Quả nhiên là dìm hàng cô!
Nhàm chán liếc hắn mộ cái, thôi kệ, người lớn không thèm chấp con nít!
Nhận thấy không còn thú vị nữa, bạn nhỏ nào đó cũng yên phận hơn rất nhiều,
tay vơ đại một quyển tạp chí yên lặng xem, ánh mắt xẹt qua tia thâm ý
như có như không.
Mạc Nhiên yên lặng ăn nốt bịch bim bim, trong
đầu không ngừng xoay chuyển, đôi mắt to tròn đáng yêu đảo loạn, trên môi là nụ cười có chút ngu ngốc.
Bắt đầu rồi!