Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 45: Chương 45: Nam chủ đại nhân giá đáo




Chiếc xe bus chuyên dụng dùng để đưa rước học sinh chạy băng băng trên đường quốc lộ, không khí trong xe ồn ào huyên náo đến mức khiến người ta máu huyết sôi trào.

Từng đồng học nam thanh nữ tú gì đó thay phiên nhau nhảy múa ca hát, hừng hực khí thế tuổi trẻ.

Chỉ có một bạn nhỏ nào đó thản nhiên tựa vào ghế ngủ ngon lành, hoàn toàn không thèm quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, thậm chí khóe môi kia còn mõ hồ có chút nước, chép miệng, tướng ngủ này quả là không thục nữ chút nào!

Hình như trúng phải ổ gà hay ổ gì đó tương tự, xe lắc lý một chút khiến cái đầu nhỏ xinh đang gật gà gật gù kia tựa hẳn vào vai người bên cạnh. Chỉ thấy người nọ hơi nhướng mày nhìn sang, bắt gặp gương mặt say ngủ của bạn nữ thì lại tập trung vào cuốn sách trên tay, trên môi là ý cười sủng nịnh mơ hồ.

Vai người nọ vô thức dịch chuyển một chút, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của bạn nữ như thể muốn cô chìm thêm sâu vào giấc mộng. Bạn nữ cũng chẳng chút khách khí, khuôn mặt cô vùi sâu vào hõm vai của người nọ như muốn chìm đắm vào mùi hương ngọt ngào ôn nhu của thiếu niên, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.

Thoạt nhìn hai người cứ như một đôi vợ chồng già, không có quá nhiều mật ngọt, nhưng lại hòa hợp khiến người ta ghen tị.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe to bự dừng lại ở một chiếc cổng lớn mang đậm mùi vị cổ xưa, bên kia chiếc cổng là rừng núi trập trùng, nhìn thôi cũng biết địa điểm dã ngoại này khá là hoang sơ.

Nhẹ nhàng bóp nhẹ cái mũi của ai kia, giọng nói tràn ngập ý cười, “Mạc Nhiên đại tiểu thư, tới nơi rồi kìa.”

Có gái nhỏ khẽ nhíu mày, bàn tay nhỏ bé trắng nõn không tự giác nìu lấy tay người nọ dùng dằng không muốn rời, giọng mũi ngái ngủ đáng yêu vang lên, “Để yên cho người ta ngủ đã nào!”

Người nọ cười nhẹ sủng nịnh, bàn tay tà ác vẫn không buông tha cái mũi bé xinh kia, chỉ là lực tay có chút giảm, “Nếu em muốn tối nay ở lại đây một mình với ma trơi thì cứ việc ngủ tiếp nha.”

Vừa nghe tới hai từ “ma trơi”, con mắt của bạn nhỏ nào đó lập tức trợn ngược như có phép màu, tia buồn ngủ trong mắt được thay thế bằng sợ hãi giống như Doraemon nhìn thấy chuột nhắc, “Khụ, Dạ Tích Dương, chúng ta đi thôi.”

Nói rồi nhắm mắt đi thẳng, bỏ quên bạn nam ngồi đó cười không khép miệng lại được.

.........................................

Nói chung thì trường của Mạc Nhiên chọn rừng rậm làm nơi dã ngoại cũng có mục đích riêng của nó. Đa số học sinh trong trường thuộc tầng lớp tiểu thư công tử, mấy ai trải nghiệm qua cái cảnh kham khổ của việc ăn lông ở lỗ... a nhầm, dã ngoại ngoài trời như sống trong rừng đâu, thế nên chuyến đi này cũng là một đợt trải nghiệm hiếm hoi đấy a.

Sau khi làm hàng loạt hoạt động như dựng lều, chuẩn bị thức ăn hay giải thích một số lí thuyết khi đi trong rừng thì mặt trời cũng ngả về tây, từng tốp năm tốp ba tụ họp lại với nhau dưới đống lửa ở trung tâm khu lều trại, đàn hát vui vẻ.

Dường như cảm thấy việc hát múa quá đơn điệu, các đồng học của chúng ta đã nâng cấp lên trò chơi huyền thoại... thử thách lòng can đảm!

Mạc Nhiên có chút nhàm chán nhìn mấy “bạn học” kia chơi đùa, trong mắt cô đám công tử tiểu thư kia chẳng khác nào đám trẻ nít hết a, chơi thử thách lòng can đảm thì nên chơi lớn một chút mới vui, ai đời thử thách gì mà chỉ trong cái khuôn viên bé tí toàn lều với trại thế này.

Ngáp một cái thật dài, đang tính đứng lên đi về phía lều trại của mình, dù sao cô cũng thức mấy hôm nay để làm đống bài tập ác quỷ kia. Bỗng nhiên, một đôi bàn tay trắng noãn mềm mại níu tay cô, vừa quay đầu lại đã bắt gặp nụ cười thân thiện như hoa hậu, thân mình đơn bạc nhu nhược khiến người ta không dám mạnh tay chạm vào.

“Chị Nhiên, hay chị cũng tham gia trò chơi đi.”

Mạc Nhiên có chút khó hiểu nhìn thoáng qua cánh tay bị nắm chặt của mình, nhưng rất nhanh, trên môi cô nở một nụ cười thân thiện không kém, như thể hai người chính là chị em thân thiết lắm vậy.

“Linh Nhi a, chị mệt mỏi lắm, hay để hôm khác nha.”

Không hiểu sao cô lại có cảm giác không lành về chuyện này, đặc biệt là khi nhìn vào gương mặt thân thiết kia, dự cảm xấu trong cô càng thêm mãnh liệt, Mạc Linh Nhi này hôm nay không bình thường.

Mạc Linh Nhi vẫn không bỏ cuộc, đôi mắt kia lóe lên tia nước như thể cô đang bắt nạt cô ta, tình cảnh này thu hút ánh mắt của không ít người nha, “Chị Nhiên, chỉ một lần thôi mà, không lẽ một lần thôi cũng khó khăn thế sao?”

Vâng, và cô ta đã đạt được mục đích, một số người đứng ở ngoài nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, vài người nhịn không được còn lên tiếng chỉ trỏ, khẽ nhếch môi, thật tò mò không biết nữ chủ trong truyền thuyết bày ra trò gì đây.

Mày nhỏ khẽ nhíu lại khó xử, khuôn mặt tha thiết xen lẫn tia khó xử, “Thật khó quá a, thật sự thì chị đang rất mệt mỏi đó...”

Như có như không nhìn thật kĩ biểu hiện trên mặt người đối diện, nhận thấy tia rối loạn trong mắt người nọ, trong mắt cô xẹt qua tia giảo hoạt, ”Chỉ một lần thôi thì chắc cũng miễn cưỡng được.”

Cô muốn nhìn xem Mạc Linh Nhi đang bày ra trò gì đây.

“Thật tốt quá.” nói rồi thân thiết kéo tay cô xoay người, che giấu đi tia đắc ý trong đáy mắt.

Quả nhiên, cô bốc trúng lá thăm trở thành kẻ bị thử thách, yên lặng xoay người bước vào khu rừng trước mắt, lần này phạm vi trò chơi đã được mở rộng đúng kiểu “người lớn” trong lòng cô, chỉ là cô lại chẳng thấy vui chút nào, cả người lâm vào trạng thái phòng bị hết mức có thể.

Sau khi đi một quãng đường dài, khẽ liếc bản đồ trong tay, nhíu mày, dường như chẳng có cái gì gọi là đáng sợ hay tựa tựa thế, nhưng cảm giác nguy cơ của cô lại tăng nhanh đột biến, giống như thể cô đang ở thời kì bình yên trước cơn bão.

Dừng bước, khẽ liếc xung quanh, đột nhiên cô quay đầu bỏ chạy thục mạng, phải rời khỏi nơi này, tiềm tức của cô không ngừng hò hét, cô có thể cảm nhận rõ một luồng sát khí đặc trưng bao vây lấy mình.

Chỉ là cô chưa đi được bao nhiêu bước, chỉ nghe tiếng gió khẽ rít bên tai, một con dai sắc lẻm đã cắm ở trên thân cây đối diện. Tiếng cười trầm thấp vang lên từ một nơi vô định kèm theo đó là tiếng vỗ tay khoái trá, giọng nói của người nọ trầm thấp âm u truyền vào tai cô.

“Khá lắm cô gái, trực giác của cô rất chuẩn.”

Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía một thân cây to lớn, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đứng tựa mình vào cây, mặt nạ màu bạc sáng lóa che khuất đi gương mặt, trong mắt hắn hoàn toàn không tìm ra một tia cảm xúc nào, phẳng lặng lạnh lẽo kinh người, toàn thân toát ra sát khí tự nhiên áp người ta đến không thở được.

Người nọ là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ rất chuyên nghiệp!

“Xem ra lần này Mạc Linh Nhi kia hạ vốn gốc ra để trừ khử tôi nhỉ?”

Có vẻ như cô đã quá xem thường nữ chủ đại nhân rồi, dù cho không có dàn nam chủ hùng hậu thì cô ta cũng có một cái đầu tương đối khá đấy chứ. Thản nhiên nhìn người trên kia, mái tóc bạc nổi bật trong màn đêm thật sự rất xinh đẹp, không phải là cô không sợ, chỉ là biết rõ sợ hãi cũng chỉ vô ích.

Người nọ thú vị cười khẽ, bạc môi mỏng lạnh bạc khẽ nhếch lên thành độ cong hoàn mĩ, “Cô gái, không sợ sao?”

“Tôi sợ thì anh thả tôi đi sao?” thản nhiên bỏ lại một câu, ánh mắt nhìn người nọ còn có chút khinh bỉ.

Sau khi ngây người một giây, tiếng cười lớn tràn ngập không gian vốn đang yên tĩnh, “Ha ha, thú vị thật, lần đầu tiên Tà Phong tôi gặp một người như cô, quả nhiên giết đi thì có hơi tiếc.”

Ha, lần đầu tiên á, vậy còn nữ chủ của anh thì không tính sao? Khinh bỉ liếc nhìn hắn lần thứ n, bạn nhỏ nào đó tự nhiên tựa vào một gốc cây đối diện người kia.

Chỉ là... không ngờ lại gặp được nam chủ ở đây, Tà Phong, sát thủ hàng đầu người người khiếp sợ!

P/s: chương mới đến rồi a~ hẹn gặp lại cả nhà vào thứ 7 tuần sau nhé, hứa hẹn sẽ có điều bất ngờ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.