P/s: sau một hồi viết mị chỉ muốn nói câu này để cảnh báo các bạn... anh ấy
chưa thích chị nhé! Thế nên đừng kích động, đừng nghĩ lung tung, mị chỉ
đơn thuần muốn viết sự hoang mang thôi, không ngờ nó lại giống truyện
tình sến súa thế này. Thế nhé!
Ánh chiều tà len qua khe cửa sổ
khép hờ buông xuống chiếc giường bệnh trắng tinh, người co gái nằm trên
giường khép hờ hai mắt, khuôn mặt non nớt không một chút son phấn nổi
bật dưới ánh vàng của nắng chiều, khiến người ta không nhịn được mà cảm
thấy yên bình.
Tiếng động khép cửa dù rất khẽ cũng đánh tan không khí yên lặng lúc này, đôi giày da sáng bóng nhẹ nhàng bước từng bước
một đến giường, áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng với quần âu thẳng tắp làm người bước vào thoạt nhìn thật văn nhã, đôi mắt sâu không thấy đáy trầm tĩnh nhìn người đang nằm trên giường.
Đôi mắt kia dường như có
một sức nóng mãnh liệt, tựa như ngọn lửa bùng cháy, lại sâu thẳm như đại dương khiến người ta trầm luân, phức tạp tựa như rừng già Amazon. Hắn
cứ yên tĩnh như thế, bất động mà nhìn. Không biết qua bao lâu, có thể một tiếng, hai tiếng, hay chỉ vỏn vẹn vài phút, hắn cũng không biết nữa, nhưng hắn không thể dời ánh mắt của mình ra khỏi người cô, tâm tư
hiện tại của hắn tương đối phức tạp, hắn không thể hiểu nổi người con
gái này.
Ban đầu chỉ đơn thuần là không mấy để tâm, không quan
tâm cô là ai, không muốn biết cô làm gì, cũng chẳng muốn tìm hiểu cô là
người thế nào, tất cả những gì hắn biết về cô cũng chỉ qua lời đồn đại,
trong mắt hắn, cô chỉ là một vị hôn thê chưa đính ước có tiếng xấu mà
thôi. Thế nhưng... Tại sao hắn lại chú ý tới cô nhỉ? Hắn
chẳng nhớ nữa, có lẽ là khi cô và em trai hắn bắt đầu thân thiết, khi mà hắn nghi ngờ cô có ý đồ gì đó với em hắn, hoặc có lẽ là khi cô thoáng
lộ chút thông minh trong bữa tiệc kia chăng.
Nhưng gì thì gì, hắn tin là cô gái này không tầm thường như bề ngoài nhưng cũng có vẻ không thông
minh mấy, hay đơn giản hơn, hắn tìm tới cô vì trong tiềm thức, hắn luôn
nghĩ rằng cô là một quân cờ có vẻ hữu dụng và dễ giám sát, ít nhất là
hơn một người thông minh nhưng quá nhiều dã tâm như Mạc Linh Nhi. Có điều... có vẻ như hắn nhầm rồi thì phải. “Anh tính đứng đó nhìn tôi tới bao giờ?”
Đôi lông mi thật dài khẽ rung động, đôi môi mọng đỏ khẽ nhếch lên, lông mày nhíu chặt chứng tỏ tâm trạng người nọ không mấy tốt đẹp. Người
đàn ông cũng không có vẻ gì giống như bị bắt quả tang nhìn trộm con gái
nhà người ta, thong dong tao nhã kéo cái ghế con gần giường mà ngồi
xuống, động tác lưu loát như đang ở nhà mình. “Tôi chỉ là không muốn làm phiền giấc ngủ của em thôi.”
Lời nói thâm tình cứ như trong tiểu thuyết tình cảm dài tập ấy, người không biết còn tưởng hai người tình nồng ý mật lắm ấy chứ. Mạc Nhiên thầm bĩu môi nhìn khuôn mặt dửng dưng như không kia, làm ơn đi, đừng nói mấy câu gây hiểu lầm như thế với bộ mặt đơ thế được không a, trái tim của cô
mỏng manh yếu đuối lắm a. “Tôi nghĩ anh nên diễn sâu hơn một chút nữa.”
Cười trừ một tiếng như không để tâm lời châm chọc của cô, Dạ Tích Phàm chỉ
thong dong ngồi đó, dáng ngồi tiêu chuẩn của một quý ông thành đạt làm
người ta ngưỡng mộ. Bỗng nhiên, hắn đưa tay về phía trước vén lọn tóc rơi xuống trán của cô, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình, trên môi là
nụ cười nhạt như có như không tràn ngập sủng nịnh.
Hài lòng nhìn cái
nhíu mày ghét bỏ của cô, hắn nhếch đuôi lông mày như muốn nói: Thế nào,
diễn như thế đã đủ sâu chưa? Không chờ bạn nhỏ nào đó phản ứng,
Dạ Tích Phàm lập tức thay thế vẻ mặt trẻ con kia bằng sự trầm tĩnh
thường ngày, phản phất như khi nãy chỉ là ảo giác của cô, giọng nói trầm thấp ôn như như tiếng violong cũng hắn khẽ khàn tan trong không khí.
“Hiệu quả mà em mang lại vượt qua sức tưởng tượng của tôi.” “Cảm ơn. Tôi có thể coi đây là lòi khen của anh không nhỉ?” Trên môi cô cũng là nụ cười nhạt, trên mặt không có chút biểu tình dư thừa nào. “Tùy em thôi!” Hắn cũng dửng dưng, thật sự mà nói thì hắn cũng rất thưởng thức tài năng
của cô, có thể khiến dự án mà bao lão cáo già đau đầu giành giật rơi vào túi chỉ bằng một chiêu “Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi” thì quả là
không tầm thường. “
Tôi đã giúp anh thực hiện bước đầu kế hoạch của anh rồi, tiếp theo, anh có phải cũng nên giúp tôi không nhỉ??” Nhẹ nhàng kê cái gối đầu ra sau lưng, rất thong dong bình thản ngồi dậy đối mặt với Dạ Tích Phàm, đôi mắt cô sâu hun hút nhìn thẳng vào đôi mắt như mặt hồ êm đềm không chút gợn sóng kia, tự tin khiến người ta đui mù. Tiếng cười trầm thấp bỗng chốc vang lên, đôi mắt vốn không chút gợn sóng kia
cũng bắt đầu rì rào, “Em quá tự tin, cô gái à.
Không biết nên làm gì với em đây.” Cô cũng mỉm cười không nói, yên lặng nhìn thẳng vào người trước mắt. “Em cũng biết đấy, tôi là một thương nhân. Tôi sẽ không làm những gì lỗ
vốn, kể cả khi em đã giúp tôi một số chuyện, kể cả khi em và tôi cùng
chiến tuyến.”
Đúng, cuộc đời là như thế, không có ai có thể hi
sinh vì ai quá nhiều, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh
viễn mà thôi. Anh lại là thương nhân, là kẻ càng hiểu đạo lí trên hơn
bất cứ ai. Anh mắt cô vẫn tự tin như thế, ý cười trên môi càng đậm, “Anh yên tâm, không làm anh lỗ vốn đâu.” “Nói thử xem...”
............................................... Trên con đường chính của thành phố hôm nay dường như náo nhiệt hơn thường
ngày, trước cổng bệnh viện, hàng trăm phóng viên đứng chực chờ sẵn, trên tay là những đạo cụ ghi hình ghi âm sẵn sàng cho một cuộc phỏng vấn. Họ ngồi dàn hàng trước cổng bệnh viện giống như là đã chờ ở đó từ rất lâu rồi. Bỗng... một phóng viên đứng dậy chạy về một phía, tiếp theo đó là hàng trăm
người còn lại cũng từ cơn hoang mang mà chạy theo,
Mục tiêu của họ chính là đôi nam nữ tay trong tay đang bước ra từ trong cửa chính bệnh viện. Đám phóng viên tựa như ong vỡ tổ, bu quanh lấy đôi nam nữ nọ, chỉ thấy
người đàn ông có dáng người cao ngất, khuôn mặt ôn nhu cùng với nụ cười
nhạt, không hề có chút khó chịu nào, dịu dàng nắm tay che chở cho cô gái bên cạnh, cô gái thì lại khác, cô có vẻ hơi khó chịu, khuôn mặt trét
đầy son phấn nhăn nhó càng có vẻ mất mĩ quan, thân mình dịu dàng nép vào người đàn ông, ánh mắt tình tứ có chút ủy khuất.
Một màn này rôi vào mắt của đám phóng viên càng khiến họ kích động, máy ảnh nháy liên
hồi, diện thoại máy ghi âm các kiểu không ngừng chỉa vào hai người, kèm
theo là những câu hỏi tương đối riêng tư. “Anh Dạ Tích Phàm cho hỏi, tại sao anh và chị Mạc Nhiên đây lại có quyết định đi tới hôn nhân một cách vội vàng như vậy?” “Cho hỏi, hai người định khi nào làm đám cưới?” “Cho hỏi, liệu cuộc hôn nhân này có nhằm vào vấn đề nào khác ngoài tình yêu không?” “Cho hỏi...”
Giữa một rừng câu hỏi không mấy dễ chịu như thế, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng nắm tay người phụ nữ trấn an, sau đó trả lờ từng câu một, trên mặt luôn treo nụ cười hạnh phúc: “Cảm ơn mọi người đã tới đây cùng tôi
mừng Tiểu Nhiên xuất viện. Hiện tại tôi chỉ có thể nói, tôi và Tiểu
Nhiên thật lòng yêu nhau và có ý định hướng tới hôn nhân, tạm thời chúng tôi sẽ đính hôn trước, chờ khi Tiểu Nhiên tốt nghiệp chúng tôi sẽ lập
tức tổ chức hôn lễ.” Một tay ôm cô gái bảo vệ trong lòng, một tay gạt đám người đông như kiến ra tìm đường đi về phía chiếc xe đang đậu
sẵn ở đó, nhìn hắn chẳng khác nào một soái ca bước ra từ trong phim thần tượng khiến bao nữ sinh mê mệt, lại càng khẳng định thêm lời đồn Dạ-
Mạc làm thông gia là không giả.
Không ai hay biết, phía xa xa,
một chiếc xe màu đen lặng lẽ rời đi mang theo trái tim rỉ máu của một
người. Cũng không ai biết ở quán cafe đối diện, một ánh mắt hứng thú
quan sát hết thảy. Người nọ tao nhã nhấp một ngụm cà phê, ngón
tay đang gõ trên mặt bàn bất giác ngừng lại, trên môi là nụ cười hứng
thú. Thú vị thật, không biết con hồ ly nhỏ kia đang bày ra trò gì đây,
hắn thật trông chờ a!