Chiếc xe đen
dừng lại trước một khu biệt thự cổ kính, cánh cửa gỗ thật dày đóng im ỉm khiến con đường nhỏ hẹp xung quanh càng thêm âm u.
Người đàn ông vận tây trang lịch thiếp bước ra khỏi xe, cực kì tự giác đi vòng qua
bên kia mở cửa xe cho phái nữ bước xuống, dáng vẻ tuấn mĩ phi phàm, ánh
mắt ôn nhu có thể chảy ra nước khiến bao phụ nữ ước ao.
Một cái
đưa tay tiêu chuẩn mời gọi bàn tay thon dài trắng trẻo của phái nữ khoát lên khuỷu tay mình. Không phụ lòng mong đợi của anh, cánh tay thon dài
trắng muốt kia vươn ra, thân thiết chạm vào anh, phù hợp đến mức không
ai có thể soi mói.
Tiếp theo đó là đôi chân thật dài được làn váy thướt tha che đi ít nhiều, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng thái quá cũng
trưng ra khỏi xe.
Nam tuấn tú cười sủng nịnh kéo tay cô gái, nói
vài câu gì đó với tài xế, sau đó bước qua cánh cửa lớn, tay trong tay
thân thiết biết bao. Mặt cô gái cũng ửng hồng nép sát vào người đàn ông
như động vật nhỏ cần được bảo vệ, còn đâu khí chất ngang ngược nổi tiếng khi xưa.
Thoạt nhìn hai người thật giống một đôi tình nhân yêu đương thắm thiết!
Điều này khiến bao nữ giúp việc trong khuôn viên sốc rơi cả tròng mắt, nhịn
không được ngửa đầu lên trời cảm thán. Cô gái thẹn thùng, bánh bèo vô
dụng kia chính là Mạc Nhiên tiểu thư nổi tiếng hống hách kiêu căng nhà
này sao? Quả nhiên sức mạnh tình yêu thật to lớn, có thể đổi tính đổi
nết của con người ta a.
Hai nhân vật chính kia lại làm như không
thấy biểu hiện có chút thái quá của đám nữ hầu, nắm tay nhau băng qua
khu vườn lớn, mục đích chính là khu nhà lớn nhất Mạc gia. Chỉ là trong
suốt quãng đường đi, hai người không ngừng liếc mắt nhìn nhau, trao đổi
tia hài lòng.
Không một ai chú ý tới ánh mắt ưu thương của một
người phía xa xa, hai bàn tay hắn nắm chặt tới mức gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ ngầu khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Mạc Nhiên, em đang chơi trò gì vậy?
.......................................................................
Bức rèm trắng ngăn cách căn phòng trang nhã đậm chất cổ xưa thành hai phần
riêng biệt. Người đàn ông trung niên ngồi bên này bức rèm, không ai nhìn thấy ông ta, cũng không ai tưởng tượng ra được ông đang làm gì ở bên
kia tấm màng mỏng. Mọi thứ đều là bí mật.
Cô hầu có vẻ dày dặn
kinh nghiệm nhẹ nhàng bước tới trước ngưỡng cửa, tư thế cúi đầu kính
cẩn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào tấm màn kia, giọng nói khép nép thưa chuyện.
“Thưa ông, đại tiểu thư cùng Dạ đại thiếu gia muốn vào thưa chuyện.”
Chỉ nghe một tiếng thở nhẹ bên kia bức màn, màn trắng lay động nhưng tuyệt
nhiên không hề nhìn ra khuôn mặt người nọ là thế nào. Ông ta chỉ nhẹ
nhàng đưa tay ra khỏi màn, vãy vãy vài cái như một loại kí hiệu cho
người hầu biết rằng, hai người ngoài cửa được phép vào.
Nữ hầu cúi đầu lui xuống, từ đầu tới cuối không hề ngước mắt lên.
Chốc lát sau, tiếng mở cửa thật khẽ vang lên, hai người một nam một nữ, một
trước một sau thân thiết nắm tay nhau bước vào, trên mặt cả hai đều ánh
lên tia hạnh phúc, chỉ là trong mắt lạnh nhạt một mảng, tiếc là người
đằng sau tấm màn không thể nhìn thấy.
“Bác Mạc, hôm nay con và Tiểu Nhiên tới đây để thưa với bác một chuyện trọng đại.”
Dạ Tích Phàm từ tốn nói, vừa nói vừa không ngừng liếc mắt về phía Mạc
Nhiên, nhìn vào có vẻ như là đang liếc mắt đưa tình, có điều... sự thật
thì chắc cũng chỉ có hai người biết thôi.
Trong phòng yên tĩnh
một cách không bình thường, thậm chí nếu có một con muỗi bay ngang cũng
có thể phát ra tiếng động làm người ta chú ý. Người bên kia bức màn vẫn
từ chối cho ý kiến, dường như cũng lường trước được vấn đề này, Mạc
Nhiên cùng Dạ Tích Phàm cũng tao nhã thưởng trà, không nói nửa chữ.
Hình như đã cân nhắc kĩ lưỡng, bên kia bức màn truyền ra tiếng thở dài,
giọng nói ôn nhu có lễ, “Ra là Dạ tổng, thật thất lễ quá.”
Nghỉ một lát, ông ta lại tiếp tục, “Chắc cậu cũng đã biết, Tiểu Nhiên nhà ta vẫn còn nhỏ...”
Không để ông nói hết câu, Mạc Nhiên đã xen ngang. Hừ, biết ngay là lão già này sẽ kiếm cớ thoái thác mà.
“Bác à, cháu đã 17 rồi đó, đâu còn nhỏ nữa chứ.” giọng nói nũng nịu khiến
người ta nổi một tầng da gà, chỉ là người sau màn chỉ cười nhẹ sủng
nịnh.
“Cái con bé này... quả nhiên con gái lớn rồi như bát nước đổ đi, chỉ biết có mỗi người thương thôi!”
Dạ Tích Phàm nghe thấy thế cũng nhanh chóng xen mồm:
“Vâng, cháu biết Nhiên vẫn còn nhỏ, nhưng tình cảm của chúng cháu là thật,
cháu không mong sẽ được chấp thuận kết hôn với em ấy vào thời điểm hiện
tại, nhưng mong bác cho phép cháu vào Nhiên đính hôn trước, chờ khi em
ấy tốt nghiệp cũng như khi sự nghiệp của cháu đã ổn định, cháu nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng đón Nhiên về.”
Chẹp, lựa chọn
tên này vào vai nam chính ngôn tình quả là không sai, đã nói chân thành
tha thiết tới như vậy rồi, có phụ huynh nhà gái nào mà không ưng ý chứ,
đúng là cao thủ, cao thủ. Bạn nhỏ nào đó nhịn không được ngồi một bên
cảm thán, ánh mắt sáng như sao nhìn bạn nam đang ra sức diễn thâm tình
sát bên, chỉ thấy bạn nam âm thầm quăng cho cô một ánh mắt khinh bỉ như
muốn nói: Hừ, phí lời, đại ca đây mà ra tay thì còn chuyện gì không xong sao!
Người bên kia bức màn gật gù tỏ vẻ đồng tình, ngữ điệu cũng bớt xa cách hẳn, “Nếu cậu đã nói tới như vậy thì tôi cũng không có ý
kiến chuyện hai đứa qua lại, chỉ là chuyện hôn nhân bàn bây giờ vẫn còn
quá sớm, cần phải cân nhắc kĩ hơn.”
Nói rồi, người nọ còn kín đáo ngáp một cái, “Thôi, ta mệt rồi, hai đứa cũng nghỉ ngơi đi, chuyện này để hôm sau bàn tiếp.”
Ông nhận ra, nếu cứ tiếp tục day dưa thì chuyện cũng chẳng đi tới đâu, chi
bằng dùng kế hoãn binh trước, ra tay nhanh gọn sẽ chiếm được lợi thế.
20% cổ phần sao? Mạc Nhiên, mày vẫn còn non lắm, làm sao có thể nuốt hết chứ, cho dù có nuốt đi nữa, tao cũng có cách ép mày nhả ra!
Một
nam một nữ bên kia cũng mặt mày ngưng trọng, yên lặng lui ra ngoài, ông
ta quả nhiên cáo già, nói không lại nên kiếm kế hoãn binh. Không sao,
mục đích của hai người...
Ánh chiều tà in bóng cả hai xuống thảm cỏ, thật nên thơ biết bao.
Yên lặng nắm tay nhau lê từng bước ra ngoài, khác với dáng vẻ tình chàng ý
thiếp ban đầu, nhưng lại phù hợp đến khó giải thích, cả hai yên lặng
suốt cả quãng đường, trên môi luôn chực sẵn nụ cười hạnh phúc, chỉ là
trong hai đôi mắt tuyệt đẹp tràn ngập sương mù.
Kế tiếp đây, hai người phải làm gì đây? Thật mong chờ a.
“Có thể cho tôi mượn Tiểu Nhiên một lát được không?”
Giọng nam trong trẻo bỗng dưng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, ngước
mắt nhìn, chỉ thấy nụ cười ôn nhu đó, khuôn mặt đẹp như một bức họa cuộn tròn từ từ hé mở, ánh mắt mờ mịt khiến người khác không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Mạc Mặc Ly!
Không khí của hai bên nháy mắt
đông cứng lại, Dạ Tích Phàm thoáng phóng ánh mắt dò xét về phía Mạc Mặc
Ly, dù sao hiện tại hắn và Mạc Nhiên cũng chung một thuyền, cô ta mà có
chuyện thì hắn cũng sống không yên.
“Được!” rất ôn nhu, rất thản
nhiên, sau đó Mạc Nhiên đau lòng nhận ra hôn phu đại nhân nhà mình rất
tự nhiên đẩy cô về phía anh họ sama, hơn nữa còn cười rất tươi đi về
phía trước.
Anh họ cũng không phải dạng vừa, kéo cô vào lòng, sau đó gật đầu coi như cảm ơn, tự nhiên cô có cảm giác mình vừa bị bán a.
“Nhiên, anh ở trong xe chờ em.”
Dạ Tích Phàm quay lưng đi còn không quên bỏ lại một câu. Ánh mắt của người nọ cho hắn biết, người nọ không phải kẻ xấu, ít nhất là không làm gì
hại tới Mạc Nhiên và hắn.