Sáng hôm sau, khi gặp Diệp Oánh, Tử Phong đã đề cập ngay chuyện muốn Diệp Oánh dạy kèm cho cậu.
Tất nhiên là Diệp Oánh vui vẻ đồng ý.
Sáng chủ nhật tuần đó, 2 người hẹn nhau ở thư viện trường để học. Tử Phong hào hứng đến trước nhưng trong lúc chờ Diệp Oánh cậu lại ngủ quên mất...
Ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ thư viện có 1 cô gái xinh đẹp gối đầu lên cánh tay đặt trên bàn, đôi mắt khép lại.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào in lên làn da trắng như bạch ngọc của người con gái làm nó như phát sáng.
Bỗng có 1 cơn gió thổi đến làm rèm cửa sổ bay lên, làm nền cho người con gái đó.
Tất cả đều tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp, chàng trai nào nhìn thấy cũng lưu luyến mà ngoái lại, con tim đều lỡ mất 1 nhịp...
.
.
.
Chắc mọi người cũng nghĩ vậy nhỉ? Nhưng xin lỗi, hiện thực phũ phàng, Tử Phong ko có dáng ngủ đẹp như vậy đâu.
Đúng là cậu có ngủ quên thật nhưng cả người tựa ra sau thành ghế, ngửa đầu, trên mặt còn úp 1 quyển sách. Hai tay đặt trên bụng, 2 chân duỗi thẳng, gác lên nhau.
Vâng, khung cảnh thật lãng mạng, thật thơ mộng.
Thật là mất mặt mà!
Ko lâu sau giờ hẹn thì Diệp Oánh cũng đến. Cô vừa vào khu đọc sách liền thấy Tử Phong ngồi ngủ liền áy náy.
Diệp Oánh đi lại vỗ vỗ thức cậu dậy rồi xin lỗi:
- Thiên Nguyệt, xin lỗi cậu nhiều lắm, để cậu chờ lâu rồi. Tớ đã cố đến sớm nhưng lại bị tắc đường. Xin lỗi cậu nhiều.
Tử Phong nghe vậy cười, phẩy tay:
- Ko sao, cũng ko lâu lắm đâu.
Vốn dĩ cậu muốn đến đón Diệp Oánh nhưng cô từ chối.
Sáng chủ nhật Diệp Oánh còn có chút việc phải làm trước rồi mới tới thư viện nên ko tiện liền bảo cậu đến trước. Tử Phong cũng đáp ứng.
Tử Phong lại hỏi tiếp:
- Cậu xong việc rồi chứ?
Diệp Oánh vừa ngồi xuống, gật đầu:
- Ừm, tớ làm xong rồi.
- Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu học được chưa?
- Được.
Đầu tiên Diệp Oánh để cậu làm những dạng bài cơ bản. Mấy dạng này cậu vẫn còn nhớ nên chỉ cần đọc để 1 cái là trong đầu đã hiện lên kết quả nhưng cậu vẫn giả ngu :
- Tiểu Oánh, bài này mình ko hiểu...
- Tiểu Oánh, cậu giảng bài này cho mình với...
- Tiểu Oánh, chỗ này là sao?...
- Tiểu Oánh...
Diệp Oánh cũng tốt tính, Tử Phong phiền như vậy nhưng cô ko hề khó chịu, vẫn nhẹ nhàng giảng dạy cho cậu.
Nghe giọng nói trong trẻo của Diệp Oánh mà Tử Phong có cảm giác lâng lâng như trên mây.
Rồi cậu đã thành công khi khiến Diệp Oánh từ ngồi đối diện trở thành ngồi bên cạnh mình.
Hai người học đến trưa thì Tử Phong mời Diệp Oánh đi ăn.
Ngồi trong nhà hàng, Tử Phong mở lời:
- Tiểu Oánh, dạo này phải làm phiền cậu dạy kèm cho tớ rồi.
Diệp Oánh nghe vậy, cười:
- Ko sao, giúp được cậu là mình vui rồi.
Tử Phong nói tiếp:
- À... Tiểu Oánh... cậu cũng biết đó... thi lên lớp Sao1 ko phải dễ... mà chúng ta chỉ có thể ôn tập vào các buổi chiều trong tuần và ngày chủ nhật, tớ thấy như vậy ko đủ. Dù sao cũng chỉ còn hơn 3 tuần nữa là thi rồi, nếu chỉ học như vậy tớ sợ tớ sẽ ko đậu mất.
Diệp Oánh hơi khó xử:
- Vậy hay chúng ta học thêm vào buổi tối? Tớ có thể... đến nhà cậu để dạy kèm. Tớ ko có ý gì đâu nhưng chỗ tớ hơi chật, ko tiện lắm... Nếu ko thì chúng ta đến thư viện cũng được.
Tử Phong nghe vậy thì vui vẻ, tự hào: Sao mình có thể kiếm được cô bạn tốt bụng như thế này nhỉ? Ko chỉ tốt bụng mà còn quan tâm đến người khác nữa chứ.
Tử Phong biết Diệp Oánh thật lòng muốn giúp cậu.
Đến phòng trọ của Diệp Oánh thì hơi chật và xa nên Diệp Oánh sợ cậu khó chịu.
Còn đến nhà cậu thì Diệp Oánh sợ cậu hiểu lầm nên đề nghị đến thư viện.
Tử Phong nhân lúc này nói ra ý của mình luôn:
- Tớ cũng có ý định nhờ cậu dạy thêm buổi tối nhưng đi đến thư viện trường thì hơi xa phòng trọ của cậu, sẽ ảnh hưởng tất nhiều đến sinh hoạt của cậu.
Tử Phong vừa nói vừa quan sát Diệp Oánh, thấy cô đang chau mày suy nghĩ có vẻ khó xử lắm thì quyết định tung ra chiêu cuối cùng.
Ở trong thân thể con gái cũng tiện, dễ thực hiện kế hoạch. Hơn nữa lại ko bị dị nghị.
- Tiểu Oánh, hay... cậu chuyển đến ở với tớ đi.